Tác giả : Choy
fic :
Love Awake
Từng bước, từng bước, Minami cõng Atsuko về nhà của cô. Con đường không dài, cũng chẳng ngắn nhưng thật sự rất ấm áp. Nhẹ nhàng thả Atsuko xuống, Minami kiếm chìa khóa mở cửa ra, từ từ dìu Atsuko vào trong nhà.
Vì trong nhà không có ai và lại tối om nên cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng sau những gì vừa xảy ra. Minami dìu Atsuko lại ghế sofa ngồi, sau đó chạy vào bếp rót một ly nước cho Atsuko.
“Cậu uống một ít nước đi.”
“Huh, cảm ơn cậu.” Atsuko nhận lấy ly nước từ tay cô.
“…” Thế là một khoảng lặng được kéo dài, cả hai thật sự không biết nói gì với nhau. Họ cứ ngồi nhìn xuống dưới chân mình.
Đột nhiên Minami phá vỡ sự im lặng “Tớ…tớ đi gọi điện cho mẹ cậu là cậu ngủ lại đây. Còn cậu…cậu lên phòng tớ lấy đồ tắm nha. Tớ…tớ đi gọi đây.” Minami bối rối, cố gắng lắm cô mới nói hết được nguyên câu rồi lật đật chạy đi kiếm điện thoại gọi.
Nhìn cái dáng khẩn trương của Minami khiến Atsuko không khỏi cười, người gì đâu mà dễ thương vậy cơ chứ. Cô hay ngủ ở nhà Minami nên cô có để mấy bộ quần áo lại đây. Có thể nói cô cũng xem đây là ngôi nhà thứ hai của mình. Atsuko thật sự muốn tắm, muốn chà sạch những chỗ mấy tên khốn kia đã đụng vào cô. Bàn tay của bọn nó thật là kinh tởm.
Mặc dù hay thường xuyên gọi qua nhà Atsuko xin cho cô ấy ngủ lại nhưng không hiểu sao lần này Minami thật sự rất khẩn trương, cô có cảm giác như mình làm một chuyện sai trái và bị người ta bắt gian vậy đó. Thật là một cảm giác đáng sợ. Cô thở phào nhẹ nhõm khi nghe được mẹ của Atsuko đồng ý. Và không khỏi đỏ ửng mặt lên khi mẹ cô ấy bảo hai đứa đừng chơi khuya quá mà nhớ đi ngủ sớm.
Nếu không có chuyện vừa rồi thì cô sẽ vui vẻ gật đầu cười với mẹ cô ấy là cả hai sẽ đi ngủ sớm. Nhưng bây giờ thì khác, cả hai vừa “thật thà” với nhau mà nghe được như vậy thì khiến Minami không khỏi…uhm…ngượng ngùng. Cô chợt nhớ tới câu nói đùa của Atsuko, hai má của cô càng ngày càng đỏ hơn. Lắc mạnh đầu để cố gắng thanh tỉnh lại, cô đi lên lầu.
Vào phòng, nghe thấy tiếng nước chảy thì cô biết Atsuko đang tắm. Trong khi chờ đợi, cô đột nhiên nghĩ ra được cái gì nên chạy qua phòng bố mẹ, cố gắng tìm một thứ gì đó. Khi trở lại phòng thì cô đã thấy Atsuko ngồi trên giường, đang lau tóc của mình. Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ hai giây màu đỏ, dài tới trên đầu gối một tí.
Cô không thích mặc váy mấy nên thường mặc pijama mỏng để ngủ còn Atsuko thì thích mặc váy hơn. Cô không biết mình nhìn thấy hình ảnh này bao nhiêu lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy tim mình đập nhanh như vậy. Không hiểu sao tự nhiên cô nuốt nước bọt ực một cái.
“Cậu…cậu tắm xong rồi à.” Atsuko giương mắt lên nhìn cô, ý bảo cậu thấy rồi đó. Minami không khỏi ngượng ngùng. Mình làm cái quái gì vậy? Hãy cứ như bình thường coi.
“Để tớ lau tóc cho cậu nha.” Minami tiến đến, cầm chiếc khăn và nhẹ nhàng lau tóc cho Atsuko. Atsuko cũng thuận theo và hưởng thụ sự chăm sóc của Minami. Tóc của Atsuko rất mềm và mượt, tuy cùng xài một loại dầu gội với cô nhưng không hiểu sao khi ngửi vào cô vẫn cảm nhận được một mùi hương đặc biệt khác, mùi hương của Atsuko.
Chuyển dời tầm mắt xuống vai của cô ấy, Minami không khỏi đau xót. Những vết cào, ấn bầm tím nổi rõ ở trên làn da trắng bóng của cô ấy. Xung quanh như ẩn như hiện một số vùng đỏ, có lẽ Atsuko đã chà đi chà lại rất nhiều lần chỗ này. Không kìm long được, Minami hôn lên những vết thâm ấy.
Cảm nhận được làn môi mát lạnh của Minami trên vai mình, cơ thế Atsuko không khỏi cương lên. Cô khẽ rên lên một tiếng “…uh…Minami…”
“Cậu đau không?” Minami xoa xoa nó hỏi.
“Không, chỉ còn hơi ê ểm thôi.” Atsuko thành thật trả lời.
“Tớ bôi dầu cho cậu nha.” Không biết từ đâu Minami lấy ra lọ dầu, thì ra hồi nãy cô ấy chạy qua phòng bố mẹ để kiếm lọ dầu.
Nhẹ nhàng xoa lên vai trái và vùng bả vai sau lưng của Atsuko, cô chỉ sợ làm cô ấy đau. Da Astuko mát rượi, mềm và rất mịn. Nhưng nhìn lên những vết thâm đỏ trên đó khiến cô không khỏi đau lòng, cảm giác như xúc động muốn khóc.
Cơ thể Atsuko cương cứng khi bàn tay của Minami nhẹ nhàng xoa, lướt lên trên da cô. Minami cẩn thận đến nỗi cô có cảm giác như cô ấy đang vuốt ve cô thì đúng hơn. Với suy nghĩ ấy, một cơn rùng mình mãnh liệt ập đến khiến cô không khỏi rên nhẹ.
Đột nhiên Minami từ phía sau ôm chặt người Atsuko lại, cằm cô tựa vào vai phải không bị thương của Atsuko.