Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Đại cung ( C20 )

Đệ nhị thập chương




"Ngươi đem những thư quyển dưới đất kia dọn dẹp lại." Nguyên Mẫn khôi phục dáng vẻ bình thường, điềm nhiên nói.

Cung Tuế Hàn đối với tính tình thất thường của Nguyên Mẫn cũng quen rồi, Nguyên Mẫn đối mặt với đa số đại thần đều như thế, xem không ra cảm xúc gì. Mà thái độ này đối với ta mà nói, chính là nàng muốn nghiêm túc làm việc, không thích bị đả nhiễu, nếu ta không biết điều mà đả nhiễu nàng nàng sẽ lạnh lùng trừng mắt nhìn ta. Bị nàng trừng mắt cái, đảm của ta cũng thót cả lên, không dám lỗ mãng nữa. Thế nên nàng cũng đã học được thông minh chút rồi, thấy mặt nàng biến sắc, nàng sẽ ngoan ngoãn vâng lời, không dám làm ồn nữa.

Đại cung ( C19 )


Đệ thập cửu chương




Cung Tuế Hàn vốn dĩ trên đường hồi cung tâm tình vẫn luôn suy sụp, nhưng trong lúc về nhặt được hai cân bột mì, tâm tình nhanh chóng phấn chấn lên. Cung Tuế Hàn cảm thấy từ khi đến kinh thành cứ luôn gặp may mắn, từ nhỏ chưa bao giờ nhặt qua thứ gì, hôm nay hiển nhiên lại nhặt được hai cân bột mì, là hai cân, hai cân không thiếu, nàng tự nhiên không có phẩm chất tốt như không tham của rơi, nàng là tiểu dân, không có cái giác ngộ đạo đức cao siêu đến thế. Tự nhiên đặt vào túi, mang về. Túi cũng nàng lớn hơn so với người khác, thì ra là để sử dụng như thế. Cung Tuế Hàn hớn hở cười vui vẻ, ân, lão thiên vẫn quyến luyến nàng, nàng nhất định có thể tìm được Tiểu Nhạc. Căn bản hai việc này chẳng liên quan gì nhau.

Đại cung ( C18 )


Đệ thập bát chương




"Lão sư Phó, âm của cầm huyền này có chút không đúng, người giúp ta xem xem!" Thiếu niên đang nói, giữa mi nhãn, có nét xinh đẹp không tả được, nhưng lại vô cùng thanh lãnh.

"Lại đến tu cầm, tháng này cũng đã hư năm lần rồi." Lão nhân lắc đầu nói. Hài tử này là một người lãnh tình, việc gì đều không quan tâm, duy độc nhất đối với cầm lại vô cùng chấp nhất.

"Ân, gần đây luyện tương đối nhiều." Thanh âm của thiếu niên phi thường can tĩnh, nghe vô cùng thoải mái.

Đại cung ( C17 )


Đệ thập thất chương




"Cung Tuế Hàn, hôm nay ta tuyệt đối không dẫn ngươi xuất cung." Tình cảnh lần trước vẫn lởn vởn trước mắt, Lâm Trọng Văn nghĩ đến cũng thấy lồng ngực khó chịu, hắn sợ cứ thế này thì hắn tuyệt đối sẽ mắc hội chứng kinh hãi đám đông.

"Lâm đại ca..." Kiểu tâng bốc năn nỉ với cái vẻ cún con của Cung Tuế Hàn bắt đầu, phải biết bình thường Cung Tuế Hàn chỉ là gọi tên của Lâm Trọng Văn, biểu tình nịnh hót muốn nhiều cỡ nào thì được cỡ đấy.

Đại cung ( C16 )


Đệ thập lục chương




"Hoàng thượng, Diệp Thị lang cầu kiến."

"Truyền." Cuối cùng cũng về rồi, e là có chuyện xảy ra, Nguyên Mẫn có khứu giác rất nhạy về chính trị.

"Thần tham kiến ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!" Diệp Dân hành lễ.

Không khó để nhận ra, hắn hẳn là long dong mệt mỏi về đây, thường phục vẫn chưa thay, đã đến thẳng hoàng cung.

"Đứng dậy nói!" Rốt cuộc có chuyện quan trọng gì, phải vội vàng đến thế.

Diệp Dân đứng lên, Nguyên Mẫn mới phát hiện, trong mắt Diệp Dân gân đỏ nổi cả lên, vẻ vô cùng mệt mỏi, muốn che giấu cũng không 
được.

Đại cung ( C15 )

Đệ thập ngũ chương




Diệp Dân làm việc quả nhiên có hiệu quả, chưa đến bảy ngày, tấu chương đã đến rồi, Nguyên Mẫn cầm trong tay tấu chương thầm nghĩ.

Đối với kết quả này, nàng cũng không thể nói vừa ý, tùy rằng không tồn tại hiện tượng mãi quan, nhưng hai tên tiểu dân cỏn con cư nhiên lại có thể gây nên sóng lớn, quan viên triều đình lại thất chức nhiều. Những kẻ liên quan, ắt phải nghiêm trị không tha. 
©Vnshari

Lý Trương hai tên tiểu dân vô tri vì sự việc này, mỗi tên đánh một trăm đại bản, Lý viên ngoại bị đánh chết ngay tại trận, Trương viên ngoại vì được cái to béo hơn Lý viên ngoại nên chịu đòn tốt hơn, nhưng cũng không thể nằm ngửa một năm nửa năm tuyệt đối chẳng tốt lành gì.

Những tên quan viên có liên quan, toàn bộ bị cách chức, từ Huyện lệnh đến Ngự sử, không kẻ nào may mắn thoát khỏi.

Đại cung ( C14 )


Đệ thập tứ chương




Sau đó, Cung Tuế Hàn bị ném vào phòng giam không ai ngó ngàng đến. Vì nàng được xem như trọng phạm, nên bị nhốt cách li ở một gian, trừ lúc nhận cơm ra thì không còn gặp bất kì ai. Những tia sáng nhợt nhạt, mùi nấm mốc và sự ẩm thấp trong không khí, tất cả những việc đó khiến cho thần kinh của Cung Tuế Hàn cảm thấy bó buộc. Đừng thấy Cung Tuế Hàn là một người vô tư, thật sự nàng rất sợ phải ở những nơi không hề có bóng người, nếu không nàng đã chẳng luôn tìm người để đối lí. Mông bị đánh sáu mươi đại bản gần như muốn khai hoa rồi, chỉ có thể nằm rạp trê mặt đất, thi thoảng nghe thấy tiếng chít chít của chuột, ngoài ra không hề có thanh âm con người, nàng sợ đau, nhưng càng sợ hoàn cảnh như thế. Nàng cảm thấy hối hận vì nhận tội, nếu không, cứ ở ngoài kia bị đánh, vẫn còn tốt hơn trong này, vẫn còn có thể thấy người, nhưng hiện tại... Mặt đất lạnh như băng áp vào thân thể, nàng cảm thấy vô cùng lạnh giá.

Đại cung ( C13 )

Đệ thập tam chương




Cung Tuế Hàn xoa lồng ngực, có phải chăng ta đã mắc bệnh nan y không, nếu không sao ta lại cảm thấy tim ta đau, đau thế này, Cung Tuế Hàn trong lòng lạnh buốt, nàng sợ chết.

Sự tình là như thế, buổi sáng, Nguyên Mẫn, lúc từ đại điện về đã không để ý tới nàng, và cứ ngồi cau mày suy nghĩ, trước kia cũng từng có tình trạng này, nhưng chưa bao giờ lạ hoàn toàn lơ ý đến như thế, nàng biết sự tồn tại của nàng lúc nào cũng rất mơ hồ, nhưng biết là một chuyện, trong lòng vẫn cảm thấy rầu rĩ không vui, nàng không biết cảm xúc này từ đâu mà đến.

Đại cung ( C12 )

Đệ thập nhị chương





Lúc này, sự yên lặng thật quỷ quái, trong cả cung điện rộng lớn, tuyệt nhiên không kẻ nào dám lên tiếng.

Quần thần nơm nớp đợi chờ, thời gian từng giây từng giây trôi qua đối với tất cả những người trong điện mà nói thật sự không dễ chịu gì. Hoàng thượng từ lúc được lập làm Thái tử cho đến khi đăng ngôi, trừ lúc đầu năm nay nổi giận, ngoài ra rất ít khi thấy Hoàng thượng phát hỏa, không ít đại thần cũng cho rằng đương kim Hoàng thượng là một người có tính tình tốt. Nhưng, hôm nay Hoàng thượng từ lúc vào đại điện đến giờ, sắc mặc vô cùng khó coi, một câu cũng không nói, các đại thần đến giờ vẫn còn đang quỳ, không ai dám cử động.

Đại cung ( C11 )

Đệ thập nhất chương





Cung Tuế Hàn không có tư cách đi thượng 
triều, nàng chỉ là một Thư tá cỏn con, thế nên Nguyên Mẫn mà đi thượng triều, nàng sẽ vô cùng rảnh rỗi, nàng nhớ đến bức họa của mẫu thân bị Lâm Trọng Văn giẫm lên, và, hôm nay lại có hứng thú muốn vẽ rồi. Đã vẽ thì một mạch đã mấy bức, họa nhân vật khó nhất là thần vận, mà thần vận của mẫu thân nàng lại rất khó nắm bắt, với cả kí ức có chút mơ hồ, thế nên một bức rồi lại một bức đều không vừa ý.

Nàng cảm thấy có chút chán nản, thế nào cũng không đúng, mẫu thân nàng không phải như vậy, nàng đáng ra phải là... Cung Tuế Hàn mơ hồ rồi, mẫu thân đáng ra phải ra sao, nàng đột nhiên phát hiện, nàng không hề hiểu biết một chút gì về mẫu thân, lúc bảy tuổi nàng chỉ biết là mẫu thân không giống như tất cả những người khác, bệnh thái, lãnh tình, và phức tạp, đây là những từ khi đã lớn nàng nghĩ ra được, nhưng vẫn không đủ, mẫu thân vẫn còn vượt xa so với những từ này, chỉ là nàng không biết vẫn còn từ gì có thể hình dung.

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2014

Đại cung ( C10 )

Đệ thập chương





Nguyên Mẫn thường mơ thấy một giấc mơ, nàng mơ thấy ngày lập vị đó, phụ hoàng đứng ở nơi cao nhất, ánh chiều tà chiếu phía sau lưng, cái bóng lạnh lùng trải dài ra vô tận, sau đó cảnh tượng thay đổi, nàng đứng ở vị trí đó, bên cạnh khoông có bất cứ ai, phía dưới cứ vang lên tiếng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, tuy dưới kia răm rắp toàn là người, nhưng không thể thấy rõ khuôn mặt của bất kì kẻ nào...

Nguyên Mẫn mở to mắt, mơ mơ hồ hồ, chưa phân biệt rõ đây là mơ hay gì khác, nhưng đầu óc nàng bắt đầu vô cùng nhanh chóng khôi phục hoạt động. Lại là giấc mơ đó, Nguyên Mẫn cau mày, nhưng nàng rất nhanh đã đi vứt ưu tư mà giấc mơ đó mang đến. Nàng đã quen việc kiềm chế bản thân quá chặt chẽ.

Nàng đứng dậy, khoác lên chiếc áo choàng, bước về phía cửa sổ, trời sắp sáng rồi, nàng biết không lâu nữa, cung nữ sẽ vào hầu hạ nàng thay y phục, sau đó thượng triều...

Đại cung ( C9 )


Đệ cửu chương





Ngự thư phòng

"Trẫm muốn giải tán Mật sát bộ là có nguyên do của trẫm, lúc trẫm thành lập là do ngôi vị chưa vững, bắt buộc phải dùng một số thủ đoạn phi thường, nhưng hiện tại, tuy là trong triều vẫn còn vài kẻ ngu muội không tỉnh, nhưng không đáng để tâm, giờ là lúc trẫm đại triển hồng đồ, trẫm hi vọng mọi thứ đều vào quỹ đạo, quốc có pháp mà không theo, chỉ khiến cho mọi việc thêm rối loạn, thế nên trẫm cần phải củng cố quyền lực cho Hình bộ."

"Nhưng..." Ngôn Thác vẫn cảm thấy tiếc, không kể đến việc trong Mật sát bộ này tập hợp rất nhiều kẻ hữu dụng, chỉ nói đến nội trong mấy năm nay, hắn đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết vào đó, Hoàng thượng nói giải tán là giải tán, hắn vẫn cảm thấy có chút tiếc và bất mãn.

Đại cung ( C8)


Đệ bát chương




Cung Tuế Hàn rất sợ chết, nhưng nàng cũng không hiểu chuyện xảy ra thế nào, rõ ràng là nàng đã trốn biệt tích, sau đó lại hứng một đao cận kề ngay người, kẻ sợ chết như mình mà lại đi đỡ đao cho người khác, chuyện không thể tin được như thế mà lại xảy ra cơ! Hiện giờ hối hận đến nỗi gan ruột cũng tái xanh rồi, vết thương đau quá a!

Cung Tuế Hàn đúng là đã tỉnh rồi, nhưng vẫn giả chết! Cái tên tiểu tử này lại khiến nàng kinh ngạc một phen, rõ ràng là gan bé như chuột, vừa gặp thích khách đã tái xanh mặt, vội vàng trốn biệt, xa chừng nào hay chừng nấy, vì hắn như thế nên nàng đã định trị tội hắn, nhưng nàng thế nào cũng không ngờ rằng, ngay tại thời khắc cận kề kia, thế mà mà lại chủ động đỡ đao giúp mình, lại tốt bụng như thế đỡ đao cho mình! Nguyên Mẫn tuyệt đối không tin, nàng luôn đa nghi, đây cũng là tật chung của những kẻ làm Hoàng đế, luôn luôn cảm thấy những việc kẻ khác làm vì mình đều là có mục đích cả.

Đại cung ( C7 )

Đệ thất chương




Cung Tuế Hàn tự thừa nhận mình là một đứa nhà quê, chưa gặp qua thế sự, chân bắt đầu cảm thấy như mềm nhũn cả ra. Nàng cũng chẳng rõ tại sao lại vào được đây, chỉ biết đang đi theo một đội ngũ trùng trùng điệp điệp thì cảm thấy sợ hãi rồi. Đến giờ nàng vẫn không cảm thấy đây là thực tại, chắc chắn là đang mơ rồi, chắc chắn thế, Cung Tuế Hàn không ngừng tự thôi miên bản thân, phải chuẩn bị tốt tâm lý, mới có thể bình tĩnh trở lại.

Dù là trong lòng đang sợ phát khiếp, nhưng cái tính hiếu kì đánh chết cũng không chừa, hơi ngẩn đầu lên, nhưng lại không dám làm động tác lớn, len lén quan sát những kẻ xung quanh.

Võ tướng đứng bên trái, văn quan đứng bên phải, những sĩ tử đứng ở giữa, bên cạnh còn có võ cử, mà Cung Tuế Hàn lại đứng sau chót, chẳng nổi bật gì trong cả đám người.

Cung Tuế Hàn vô tình nhìn tới một võ tướng, râu ria thật rậm rạp, trông vô cùng dữ dằn, vừa nhìn đã thấy không ưa rồi! Võ tướng hình như cảm thấy cái ánh nhìn của Cung Tuế Hàn rất khó chịu, bèn trừng mắt nhìn Cung Tuế Hàn.

Cung Tuế Hàn là một tiểu dân nhút nhát, bị trừng bèn khiếp đảm cả lên, không dám nhìn ngó lung tung nữa, chỉ còn biết an phận cúi đầu, nhìn chân mình đang run rẩy cả lên.

"Hoàng thượng giá đáo!" Một âm thanh chói tai vang từ đại điện ra.


Đại cung ( C6 )

Đệ lục chương




"Ta nói bao nhiêu lần rồi, không có cái người tên Cung Lạc!" Chủ quầy Dược Thiện đường nói một cách khó chịu, cái tên nam tử trẻ tuổi này chẳng biết đã đến bao nhiêu lần, hôm nào cũng từ tờ mờ sáng đến hỏi, đuổi cũng không chịu đi.

"Ông thử tìm rõ hơn xem, nàng hiện mười bảy tuổi, mười năm trước nàng đã đến đây, trông giống thế này này." Cung Tuế Hàn lấy ra một bức họa đưa cho ông ta xem.


Đại cung ( C5 )

Đệ ngũ chương




Tân Hòa ba năm, Nguyên Mẫn lên ngôi đã ba năm, hiệu là Thiên Phượng Đế.

"Khoa cử lần này, Hoàng thượng coi trọng vô cùng, nghe đâu phàm là Nhất giáp Tiến sĩ đều có thể tiển vào Đình Thí, ngày trước chỉ có Trạng nguyên, Bản nhãn, Thám hoa mới có thể vào đến Đình Thí, vả lại bất kì văn chương của Nhất giáp, Hoàng thượng cũng nhất thiết đích thân xem qua mới quyết định, thế đủ biết rằng Hoàng thượng rất xem trọng những sĩ tử này, mọi người khi chấm phê bài thi đều vô cùng thận trọng." Người đang nói là Tả thừa Tiêu Thường, phụ trách khoa cử lần này. Trong khoa cử lần này, nếu để những kẻ tài hèn khiến Hoàng thượng giận giữ, ai cũng không có kết cục tốt đẹp.

Nhất giáp Tiến sĩ có ba mươi hai người, Nhị giáp Tiến sĩ có sáu mươi bốn người, Nhất ất Tiến sĩ tám mươi mốt người, Nhị ất Tiến sĩ một trăm lẻ tám người, tổng cộng hai trăm tám mươi lăm người. Mà người đứng đầu Nhất giáp Tiến sĩ chính là Trạng nguyên. <thiếu 1 người là chồng cưng đó, Tiễu Mẫn a>


Đại cung ( C4 )

Đệ tứ chương




Cung Tuế Hàn, năm nay hai mươi tuổi, hôm nay là sinh nhật, sinh nhật lần này buồn tẻ hơn so với những năm trước, nàng đến chỗ tiên sinh nhưng lại bị đuổi ra, nàng cũng đã sớm quen với cái tính hỉ nộ bất thường của tiên sinh, mà hôm nay tâm tình của tiên sinh vô cùng tệ, mỗi năm khi đến ngày này, tiên sinh đều thế cả. Nàng luôn gặp phải trắc trở, nhưng biết bao lần rồi nàng vẫn cứ thử, nàng chẳng qua muốn tìm một người cùng nàng qua sinh nhật, dù đã quen với việc bị cự tuyệt, nhưng trong lòng vẫn có chút khổ sở.

"Giá mà Tiểu Bình và Tiểu Nhạc ở đây, chắc chắn sẽ không lạnh lùng như thế, giá mà họ ở đây thì tốt rồi." Cung Tuế Hàn lẩm bẩm một mình, Cung Bình chỉ vào những ngày tết mới quay về vài ngày, mà không biết Cung Lạc hiện tại thế nào rồi, bệnh tình đã khỏi hẳn chưa, đã mấy năm rồi không gặp nàng, đột nhiên nhớ nàng quá. Không thì, đi tìm nàng, tùy tin lời tiên sinh nói rằng Cung Lạc hiện tại sống rất tốt, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút lo lắng. Quyết định như thế, Cung Tuế Hàn dự định sau vài ngày sẽ đến kinh thành tìm Cung Lạc.

"Tiên sinh, không biết giờ Tiểu Nhạc nàng ấy thế nào rồi a?" Cung Tuế Hàn vờ như tùy ý hỏi thử, kì thật là thăm dò.


Đại Cung ( C3 )

Đệ tam chương


Với Nguyên Mẫn mà nói, hôm nay không hẳn là một ngày vui vẻ cho lắm. Ngày hôm nay không có yến hội trung thu diễn ra hằng năm, phụ hoàng luôn yêu quý nàng hôm nay lại đột nhiên nghiêm khắc nói với nàng, từ giờ trở đi, nàng không còn là công chúa, mà là thái tử.

Lúc đầu nàng cũng chẳng rõ khái niệm chuyện này là gì, nhưng nàng biết rằng đây là một việc trọng đại. Trong cung vẫn thường luôn có những nghi lễ lớn, như tế tổ, sinh thần của phụ hoàng, sinh thần của nàng, tất cả đều tiến hành rất long trọng. Nàng đã quá quen rồi, nhưng chưa lần nào giống như ngày hôm nay cả. Từ ba ngày trước, phụ hoàng đã dặn nàng chuẩn bị thật tốt, trong ba ngày này lúc nào cũng có người lập đi lập lại cái chuyện phức tạp này, thật khiến cho nàng cảm thấy vô cùng bất mãn a.


Đại Cung ( C2 )

Đệ nhị chương



Mười lăm tháng tám, tuyệt đối là một ngày đặc biệt, đối với tất cả dân chúng của Vương triều Đại Dĩnh mà nói, đây không chỉ là ngày đoàn tụ cùng gia đình, mà còn là ngày lập vị trọng đại. Hôm nay, ai cũng có lý do để chúc tụng, ai cũng có thể chúc tụng, cho dù là tử tù cũng thế, bởi vì ngày lập vị thái tử trọng đại, Hoàng đế đại ân xá thiên hạ, miễn thuế một năm.

Bá tánh đối với việc người lãnh đạo sau này của họ là nữ nhân, cũng không quá mẫn cảm, bởi vì đối với họ mà nói, việc của hoàng thất là quá xa vời, quan trọng nhất là lo những việc xung quanh bản thân, chẳng hạn như việc lo bữa cơm manh áo, miễn thuế một năm quan trọng hơn so với Trường Sở công chúa nhiều a. Miễn thuế một năm, nó có nghĩa là, năm nay có thêm càng nhiều lương thực, so với năm rồi sẽ sung túc hơn một chút. Thế nên việc lập vị chỉ là chuyện trà dư phạn hậu, tuyệt đối không phải là việc mà họ chú trọng.


Đại Cung ( C1 )


Đại Cung - 大宫



Tác giả: Minh Dã - 明也
Thể loại: Bách hợp Cổ Trang , gia không lịch sử, ái tình, HE, 1x1
Translator: Cận-kun aka Baka Sensei



Văn án:


Một người nhìn tựa như nữ nhân bình phàm, một người từ khi sinh ra đã là một nữ nhân không bình phàm, tương ngộ...

Nàng sinh ra đã là tiểu dân, cá tính là tiểu dân, chí hướng cũng là tiểu dân, nhưng những người nàng gặp đều không phải tiểu dân.

Nàng sinh ra đã là tôn quý vô ti, nàng một tâm muốn khai phá một thái bình thịnh thế, nàng là một hoàng đế tốt, nhưng tuyệt nhiên không phải là một người tốt.

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( end )

Chương 6 : Kết thúc cũng là bắt đầu



Cuộc sống hạnh phúc của nữ vương cùng kỵ sĩ.

Không, là, cuộc sống hạnh phúc của nữ vương cùng nữ phó.

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( chương 5 )

Chương 5 : Phát hiện


Tên phạm nhân đầu sỏ đang nằm trong lệnh lùng bắt của công chúa lại trốn ở bên trong chăn, co thành một đoàn tròn. Chờ đến khi cửa phòng của nó bị một lực đạo đáng sợ mở tung ra, cửa vẫn còn đang đung đưa trên tường một vài cái, mà âm thanh lớn như thế lại cũng chẳng đánh thức được nó , nó vẫn như trước chui ở trong chăn, giả làm thi thể.

“Đinh Nhất Nhất, cậu hiện tại mau mau nhận sai cho tôi , cầu tôi tha thứ cậu thì tôi mới có thể suy nghĩ lại xem có nên bỏ qua cho cậu không. Mau nha. . .” An Ny tức giận nhìn cái gò núi trên cái giường mà hôm qua các cô ở chính chỗ này triền miên, dưới đáy lòng nói.

Thế nhưng, cái gò núi này y như người chết, không để ý đến lòng từ bi khó có được của công chúa .


Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( chương 4 )

Chương 4 : À, té ra cậu là tình địch


Tôi cho rằng ngoại trừ tôi sẽ không có người nào thích cậu, cho rằng cậu tầm thường tới nỗi chỉ có mình tôi muốn cậu thôi. Như vậy thật tốt, cậu sẽ vĩnh viễn đều thuộc về tôi, ai cũng không đoạt cậu đi mất . Thế nhưng. . . Tên khốn nạn nào mắt bị mù mà lại thích cậu thế ! Tôi nhất định phải tìm một đống đàn ông x rồi hắn. —— công chúa phẫn nộ , hét lớn mà thâm tình biểu lộ

Công chúa hôm nay giận rồi ! Kẻ theo đuôi số một sau công chúa liếc nhìn tên thứ hai, dùng ánh mắt mà nói .

Số 2 trả lại cho cô nàng một ánh mắt : Sai, là rất tức giận.


Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( chương 3 )

Chương 3 : Công chúa mệnh lệnh




[ Tôi là công chúa của cậu , cho nên tôi nói gì cậu cũng phải làm theo, tôi không thích thì cậu không được làm, chuyện trọng yếu nhất là, vẫn luôn nhìn tôi , hiểu chứ ? ]

Về đến nhà, đèn cảm ứng nhận được ôn độ của thân thể người mà sáng lên, ngôi nhà hoa lệ ở trước mặt nháy mắt sáng lên, công nghệ cao chính là có chỗ tốt như vậy đấy, vĩnh viễn đều cho bạn cảm thấy bạn không chỉ một mình .


Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( chương 2 )

Chương 2 : Công chúa mệnh lệnh 



[ Cậu chính là cái bóng của tôi, không có sự tồn tại của tôi thì cậu cũng không hề có ý nghĩa gì, cho nên đừng muốn chạy trốn, đây là mệnh lệnh của công chúa]

An Ny được nuông chiều từ bé thành thói rồi, cái gì đều của cô nàng hết. Quên đi, Đinh Nhất Nhất nhẫn, quần áo xinh đẹp cho An Ny , nó chẳng cần, dù sao nó cũng thực xấu xí.
Quên đi, ăn ngon cũng cho An Ny , cho con bé kia béo chết luôn.
Học đàn dương cầm, quá mệt mỏi rồi, nếu An Ny muốn học thì cứ để con bé đi học, dẫu sao Đinh Nhất Nhất cũng chả ham. . .

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu. ( Chương 1 )

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu


Author       : Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mặc 彼岸萧声莫
Dịch            : QuickTranslator
Edit            : Hạ Nhật Nhi
Beta           : Hạ Nguyệt ( HanTieuNhi )

Th
ể loại     : Thanh mai trúc mã ,  Hiện đại , HE , 1x1
Tình trạng : Hoàn


Chương 1 : Mệnh lệnh của công chúa


“Người phải đi thì dù con làm cách nào cũng không giữ được họ lại , mà kẻ muốn đuổi thì đuổi thế nào cũng chẳng đi. Cho nên đừng cố nghĩ cách lưu lại người không thuộc về mình cũng đừng đánh đuổi người bên cạnh, chờ con hối hận muộn níu giữ họ lại thì họ đã chẳng còn ở đấy nữa, bởi vì là con không muốn họ trước mà”.

Lúc bà nội nói những lời này thì Đinh Nhất Nhất còn nhỏ, chỉ biết giương đôi mắt sạch sẽ trong vắt như hồ nước mùa thu mà nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà , nó ngây thơ mà ngây ngốc.


[Fic] Tình yêu hay tình bạn...!!! Ngoại truyện 3

Nhà Mayuki


Mọi sóng gió đã qua đi, những người có tình với nhau cuối cùng cũng tìm thấy được một nửa của mình. 



Những ngày bình yên của trước đi đây, cùng nhau trong bộ đồng phục đến trường cũng đã tiếp diễn lại. Nhưng trước đó, mấy cái tên đã từng làm quân phá hoại nhà người ta vẫn chưa hả hê. Bọn chúng muốn tìm thứ gì đó để chơi đùa cho học kì mới này. Và thế là mục tiêu mà bọn chúng canh me cũng đã ở trước mắt….

…………… …………..



[Fic] Tình yêu hay tình bạn...!!! Ngoại truyện 2



Nhà Atsumina



Trời vừa tối, tự nhiên tôi cảm thấy đói bụng và muốn ra ngoài ăn nên….

Tôi vội tắt nhanh tivi và đi thay đồ lại chỉnh tề. Trước khi đi thì tôi phải kiểm tra lại xem mình đã khóa cửa cẩn thận chưa, có đem đầy đủ đồ dùng đi chưa. Sau khi kiểm tra xong hết thì tôi vội vã đi ra bên ngoài để tìm một quán ăn.

Nhà tôi không nằm trong trung tâm thành phố nên đường xá xung quanh đây rất vắng người và tối. Chỉ có vỏn vẹn một chút ánh sáng yếu ớt của những cây đèn đường thưa thớt mà thôi.

Không có một quán ăn hay tiệm thức ăn nhanh nào còn mở cửa hay ở đường này cả nên tôi buộc lòng phải chạy xa hơn ra ngoài đường chính.

Càng chạy, tự nhiên tôi lại càng cảm thấy rùng mình. Chổ này vốn dĩ đã vắng và tối rồi, sao hôm nay tôi lại cảm thấy nó vắng hơn mức bình thường vậy nè.

Nó im lặng đến mức mà đáng sợ, không hề nghe thấy con người nói chuyện mà chỉ có tiếng chó sủa văng vẳng mà thôi. Không một bóng người qua lại, chỉ thỉnh thoảng có bóng mấy con mèo chạy nhảy lăng tăng qua mấy vách tường mà thôi.

Lúc nãy bị giật mình, suýt nữa là tôi la làng la xóm lên rồi. Nguyên nhân là chỉ vì có một con mèo đột nhiên nhảy ngang qua mặt tôi, làm tôi hết cả hồn.

Nhưng cũng may là tôi kiềm chế được, không để giọng mình bật ra thành tiếng nếu không thì chắc ăn dép với chổi chà của mấy người xung quanh đây mất.

Tôi tiếp tục bước đi một cách nhanh chóng nhưng….hình như tôi đã đi sai đường thì phải. Hay là do lúc nãy lo né con mèo ấy mà tôi đi lầm đường ta ? Tệ thật, bây giờ lại phải quay về con đường khi nãy. 

Ôi ! Chắc tôi xĩu vì đói mất thôi. Tất cả cũng tại cái đồ cà chua tinh đấy đấy, nếu không phải tại cái dáng ăn siêu dễ thương đó của cô ta thì tôi đâu có phải thẩn thờ nhìn tới quên mất cả ăn để giờ đói như thế này đâu.

Giờ thì tôi phải lang thang ở ngoài đường, trong cái thời tiết lạnh về đêm như thế này. Không chừng lát nữa về tới nhà, không khéo tôi sẽ bị cảm mất thôi. 

ruuu !!! Nếu thế thì bằng mọi giá tôi phải bắt cô ta chăm sóc cho tôi mới được.

Nhưng….chắc tôi lại mơ giữa ban đêm khi chưa ngủ nữa rồi, cà chua tinh ấy mà chăm sóc cho tôi cái gì chứ ! Cô ta không quằng quại, không hành hạ tôi đến thân tàn ma dại là tôi mừng hết lớn rồi nói chi mơ đến cô ta chăm sóc mình.