Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( chương 2 )

Chương 2 : Công chúa mệnh lệnh 



[ Cậu chính là cái bóng của tôi, không có sự tồn tại của tôi thì cậu cũng không hề có ý nghĩa gì, cho nên đừng muốn chạy trốn, đây là mệnh lệnh của công chúa]

An Ny được nuông chiều từ bé thành thói rồi, cái gì đều của cô nàng hết. Quên đi, Đinh Nhất Nhất nhẫn, quần áo xinh đẹp cho An Ny , nó chẳng cần, dù sao nó cũng thực xấu xí.
Quên đi, ăn ngon cũng cho An Ny , cho con bé kia béo chết luôn.
Học đàn dương cầm, quá mệt mỏi rồi, nếu An Ny muốn học thì cứ để con bé đi học, dẫu sao Đinh Nhất Nhất cũng chả ham. . .

Cứ như vậy, mọi thứ đều đã được phân rõ ràng rồi, cái tốt cái đẹp của An Ny , cái xấu cái xa mà tiểu thư An Ny chướng mắt chính là của Đinh Nhất Nhất, nó giống như một đứa nhặt mót, tại một mảnh hoang vu sau khi công chúa vứt lại thì bắt đầu tìm kiếm .
Bao nhiêu tuổi thì bắt đầu tuổi mộng mơ ? Đinh Nhất Nhất nghĩ, nhất định là khi công chúa bắt đầu mặc những bộ váy sa tanh bồng bềnh , váy đó cũng chẳng phải của nó, công chúa cũng chẳng cho nó cái quyền được sờ vào. Nó chỉ mặc một bộ quần áo đơn điệu màu đen giống như một cái bóng, nếu mà nó đi trong đám bóng cây âm u rợp trời thì chắc chẳng có ai nhận ra nó tồn tại.

Mà công chúa thì đi dưới ánh mặt trời, chiếc váy bồng bềnh theo gió thu hút đầy những ánh mắt ước ao cùng ngưỡng mộ , dọc theo đường đi, cước bộ nhẹ nhàng như tung bay trên đất. Con gái xinh đẹp vĩnh viễn đều là yêu nghiệt.

Đinh Nhất Nhất nhìn cô nàng đi vênh vang đó mà khinh thường hừ lạnh. Đồ hoa hồ điệp. ( Hoa hồ điệp có 3 màu ~~> Ý nói An Ny màu mè )

Đi vào phòng học, vị trí của Đinh Nhất Nhất ở tận sau cùng, sau khi đến thì phải dựa vào tường, thân thể tạo dáng hình cái trực thăng, phải vươn dài cái cổ nhìn lồi con mắt mắt nhìn thấy chữ viết trên bảng đen, vị trí của Đinh Nhất Nhất đáng thương từ nhỏ đến lớn đều ở nơi này, cũng chẳng biết là do tư thế nó ngồi sai bét hay không , chỉ biết cái cổ của nó cứ như bị người ta cầm tay cố sức kéo ra , ấy vậy mà cũng chẳng cao nổi bao nhiêu , cứ thâm thấp be bé , không mấy cao.

Ngược lại là công chúa điện hạ, lớn lên như thổi, không, cái loại nói này là đang khinh nhờn công chúa điện hạ xinh đẹp và cao quý rồi, là lớn lên nhanh như đóa mẫu đơn . Trong nháy mắt, cô bé đã thành mỹ nữ , có lẽ là vốn đã là cô gái xinh đẹp rồi, đột nhiên một ngày thì biến thành mỹ nữ, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp thiên tiên, nghiêng nước nghiêng thành, muốn nói đẹp thì có bấy nhiêu đẹp .

Nói là đố kỵ, Đinh Nhất Nhất không có gì để mà đố kị cả , bởi vì quen rồi, đố kị rồi lại đố kị đến nỗi thành quen, quen rồi thì thành chán, tới mức coi đó là tự nhiên thôi.

Tự nhiên là một loại thói quen chẳng tốt gì, cái gì đều đã trở thành tự nhiên, bao quát cả việc nó thành món đồ chơi cho công chúa bắt nạt , bao quát cả việc bị cô nàng sai sử, ngay cả mua ly trà sữa cô nàng cũng phải gọi cho Đinh Nhất Nhất đáng thương, dẫu cho cô đang ngồi trong thư viện chỉ cách quán trà sữa có vài bước chân, lý do là mệnh lệnh của hoàng gia là tối cao , bảo vệ làn da trắng nõn nà không bị tia cực tím đáng ghét chiếu vào.

Đinh Nhất Nhất cẩn thận tắt chiếc N1110 của nó, nhẹ nhàng khép lại sách vở, thả chậm cước bộ đi tới cửa, đi tới nơi chẳng có ai . Nhắm ngay cây cổ thụ sum suê cả trăm năm , hung hăng đá lên nó mất đá , con mẹ nó, chết tiệt, đồ con gái chết tiệt !

Thời gian trôi qua, như trước là kẻ an phận thủ thường, cần lao giản dị, luôn ghi nhớ là phải làm công dân tốt - bạn học Đinh Nhất Nhất. Đinh Nhất Nhất đang ngoan ngoãn cầm tiền bước đi, mấy đồng tiền xu thật đáng thương , đi qua cái con đường đầy bùn đất dài cả trăm mét, đi qua cửa lớn uy nghiêm, đi qua chòi nghỉ mát mà cô nàng kia ngồi , đi tới quán trà sữa phố đối diện, đối với chủ quán mặt trắng mà nói : “Cho một chén trà sữa, không thêm chân trâu , nhiều sữa hai muỗng đường, không quá lạnh cũng không quá nóng. . .”

“Tuân mệnh!” Chủ quán mặt trắng bên trong tập thành thói quen rút gân này rồi
Cầm một ly trà sữa, trái nhìn phải nhìn , thẳng đến khi xác định trên đường không có xe nữa nó mới có can đảm băng qua đường đi về phía con phố đối diện, đi tới dưới chòi nghỉ mát mà công chúa điện hạ đang nghỉ ngơi , đem trà sữa để trước mặt cô nàng, nói : “ Này, của cậu đấy.”

“Cảm ơn ha.” Công chúa điện hạ nói, ban cho một cái mỉm cười.

Cậu trai bên cạnh chẳng phục mà nói : “ An Ny, sao cứ luôn để nó đi mua , chúng tớ không thể sao ? Không phải đều mua thứ giống nhau sao , cậu có bệnh sạch sẽ đấy à?”

Công chúa điện hạ lắc lắc mấy ngón tay thon dài, nói : “ Tớ thích bắt nạt cậu ta lắm . Đinh Nhất Nhất, cậu nói đi, cậu có nguyện ý để mình tôi bắt nạt cậu không ?”

“Nguyện ý.” Người nào đó hữu khí vô lực mà nói, lời nói như vậy đã lặp lại nhiều lắm rồi, ấy thế mà công chúa điện hạ chẳng biết chán mà cứ hỏi mãi thôi, nó thì sắp phiền chết rồi

“Vậy cậu có nguyện ý giúp tôi mọi việc không ?”

“Nguyện ý.” Tiếp tục vô lực trả lời.

“Ngoan .” Công chúa điện hạ ở trên mặt của nó ban cho một cái môi thơm . Độ ấm áp này khiến người nào đó sắp ngủ gật giật mình hoảng hốt, vội đẩy công chúa ra.

Công chúa điện hạ sờ sờ môi của mình, bừng tỉnh đại ngộ mà nói : “ À, quên mất cậu bị dị ứng son môi.”

Đinh Nhất Nhất kêu to, con mẹ nó , cô không thể đổi chỗ khác mà hôn sao ? Vì sao luôn hôn ở chỗ này? Đều bong cả da ra rồi!

Những người còn lại giương mắt mà nhìn. Thượng đế, đây là một màn gì đây , công chúa cùng người hầu có ái muội , chị em loạn luân hỗn đáp, vì yêu sinh hận, vì hận sinh ái, ngược luyến tình thâm , bách hợp chi ái. . .

Thì ra là thế, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thương tiếc vạn phần. Đây không phải là quá khinh nhờn công chúa xinh đẹp rồi sao ? Thần à, câu chuyện không nên diễn biến như thế này, không mỹ hình, chẳng suất khí , rất chi không ổn đấy nha !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét