Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu . ( end )

Chương 6 : Kết thúc cũng là bắt đầu



Cuộc sống hạnh phúc của nữ vương cùng kỵ sĩ.

Không, là, cuộc sống hạnh phúc của nữ vương cùng nữ phó.

“Lúc nào bắt đầu ? Bọn mày. . . Bọn mày đây là loạn luân.” Mụ mụ bưng lồng ngực của mình, bi thống vạn phần mà nói. Ba ba ở một bên vỗ vai mụ mụ, an ủi bà.

“Vì sao sẽ như vậy, nghiệp chướng nha!” Mụ mụ tiếng khóc càng lúc càng lớn, người hầu đều len lén vươn đầu ra, nhìn xem có phải hay không chủ nhân đã phá sản rồi.

“Mẹ à , mẹ khóc nữa là hỏng lớp trang điểm đó.” An Ny lành lạnh nói.

Quả nhiên, mụ mụ lập tức ngừng khóc, móc ra cái gương để dặm thêm phấn. Tốc độ thuần thục hầu như là phản xạ có điều kiện.

Thừa dịp mụ mụ ở một bên hoá trang, ba ba thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói : “ Làm sao bây giờ?”

“Xa nhau, các con nhất định phải xa nhau, An Ny, con đi ra nước ngoài , Đinh Nhất Nhất, quay về nông thôn của con đi , mẹ sẽ kêu bà con đón con về. Các con không thể ở bên nhau, như vậy sẽ hủy hoại các con”. Mụ mụ trong thời gian ngắn nhất làm ra quyết định, thể hiện đầy đủ phong cách mạnh mẽ của đương gia chủ mẫu.


An Ny kiên định nói “ Mẹ đừng mơ . Nếu như không có con , Đinh Nhất Nhất hiện tại cũng vẫn là một đứa bé tự bế mà thôi , là ai làm cho cậu ấy bắt đầu mở miệng nói chuyện, không phải mẹ, là con , là ai làm cho cậu ấy hiện tại có tình tự của người bình thường, không phải mẹ , là con đây , là con từng bước giúp cậu ấy quay về cuộc sống của một con người bình thường , mẹ chỉ đem cậu ấy vứt bỏ ở nông thôi rồi chẳng thèm trông nom điều chi . Không có con , cậu ấy sẽ chết .” An Ny cao cao hất cằm, kiêu ngạo nói.

Đinh Nhất Nhất ôm lấy ngón tay của mình, ủy khuất nghĩ, tôi lúc nào thành trẻ em tự bế rồi , tôi chỉ là lười nói chuyện với cô mà thôi.

Mụ mụ hít vào một hơi thật sâu , nâng mặt lên , nói “ Các con tuyệt đối tuyệt đối không thể bên nhau. Đinh Nhất Nhất, hiện tại thu dọn đồ đạc về quê đi.”

Đinh Nhất Nhất cúi đầu, trầm mặc giống một con dê con bé nhỏ ngoan ngoãn.

An Ny cười nói “ Cậu ấy sẽ không rời khỏi của con, con cũng sẽ không rời khỏi cậu ấy, Đinh Nhất Nhất, có đúng hay không?”

Hồi lâu, cũng không có truyền đến thanh âm Đinh Nhất Nhất, An Ny nhìn về phía Đinh Nhất Nhất, lại phát hiện nó đã đứng lên, yên lặng chạy lên lầu.

Ba cặp mắt đều nhìn nó , đều mang theo tình tự.

“Cậu muốn làm gì đấy ?” An Ny ngăn ở trước mặt nó, không vui chất vấn.

“Tôi thu dọn đồ đạc.” Đinh Nhất Nhất cúi đầu, nói.

“Ai cho cậu thu dọn đồ đạc? Không cho đi.” An Ny mệnh lệnh .

Đinh Nhất Nhất lí nhí “ Tôi phải về quê .”

“Tôi nói rồi, cậu đến chết đều phải đi theo tôi, ai cho phép cậu về quê. Tôi không chuẩn không chuẩn .” An Ny lắc lắc bả vai nó , thét chói tai, lần đầu tiên thất thố như vậy, cuồng loạn, một loại tâm tình sắp mất đi làm cho cô khó chịu.

“ Như vậy tốt cho tất cả. Hơn nữa. . . Hơn nữa. . . Không có tôi, cô cũng vẫn tiếp tục sống được mà.” Đinh Nhất Nhất ấp a ấp úng nói khiến An Ny sắc mặt đại biến.


“Cậu nói vậy là có ý gì?”

“Hay cho một Đinh Nhất Nhất, lại còn nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, xem ra là giáo dục của tôi thất bại rồi, chờ việc này qua đi , tôi sẽ cẩn thận điều giáo lại cậu , khiến cậu biết, cái gì gọi là suốt đời trung thành.” An Ny ở dưới đáy lòng nói, âm ngoan nói.

Mụ mụ lập tức cầm lấy tay Đinh Nhất Nhất, đem nó kéo ra bên ngoài, giày cao gót trên mặt đất gõ lên những thanh ấm thanh thúy , bà hận không thể đi nhanh hơn, vừa đi vừa nói “ Mày không cần mua đồ nữa, về đó có thể mua được tất cả mọi thứ , tao đã thông báo cho bà nội mày biết rồi đấy.”

Đinh Nhất Nhất bị bà ta kéo đi, quay đầu, thấy vẻ mặt âm trầm của An Ny, trong tâm đột nhiên bị một loại sợ hãi tràn ngập.

“Tôi” . . . Đinh Nhất Nhất vừa định mở miệng nói nó muốn lưu lại, thế nhưng An Ny ở phía sau lại xoay người, phẫn nộ rời đi.

Đinh Nhất Nhất nhìn của bóng lưng của cô, đột nhiên nhớ tới lời bà nó nói -- “Người phải đi thì dù con làm cách nào cũng không giữ được họ lại , mà kẻ muốn đuổi thì đuổi thế nào cũng chẳng đi. Cho nên đừng cố nghĩ cách lưu lại người không thuộc về mình cũng đừng đánh đuổi người bên cạnh, chờ con hối hận muộn níu giữ họ lại thì họ đã chẳng còn ở đấy nữa, bởi vì là con không muốn họ trước mà”. Nó thầm nghĩ, không phải nó không cần cô, chỉ là. . . Cậu ấy có lẽ không cần mình đâu, chính mình ngốc như vậy, xuẩn như vậy, cậu ấy chỉ là thích bắt nạt mình, đùa giỡn mình, có lẽ, sẽ có một ngày, cậu ấy sẽ chán ghét mình, ai biết là lúc nào, nếu như bây giờ rời đi , mình sẽ không có tổn thất cái gì , không phải sao, .

Bị lực đạo cực mạnh nhét vào trong xe , Đinh Nhất Nhất nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy chính mình lại nhớ tới ngày còn nhỏ ấy , nó vẫn ngồi chỗ ngày , nơi gần cửa sổ , đem thân thể của mình co rúm lại, nhìn ngôi làng càng ngày càng xa , ầm thầm khóc,

An Ny ngồi ở đối diện, cười nhạo nói, khóc cái gì, thật là một con bé không lớn nổi.

Kỳ thực, cô ấy so với nó còn nhỏ hơn , thế nhưng câu nói ấy của cô khiến nó ngừng rời nước mắt.

Dọc theo đường đi, An Ny châm chọc khiêu khích nó, dọc đường trầm mặc cùng thương tâm khiến nó quên mất thời khắc thống khổ khi rời khỏi làng quê . Chờ khi dừng lại , đã tới nơi ở mới rồi .

Tới dưới tàng cây quế cổ thụ đầu làng , xe chậm rãi ngừng lại, tài xế mở ra cửa xe , mặt không đổi sắc nói, “Xuống xe.”

Đinh Nhất Nhất ngoan ngoãn xuống xe, đóng cửa xe, chiếc xe lập tức rời khỏi, bỏ lại Đinh Nhất Nhất đứng ở phía sau hít một đống bụi.

Đinh Nhất Nhất đầy bụi đất cúi đầu, hai tay trống trơn , một lần nữa về tới làng, cái nơi cẵn cỗi nhưng rất an tĩnh .

Nó nghĩ có lẽ nó đã mơ một giấc mộng , trong mộng, có một căn nhà vừa lớn vừa lạnh lẽo , có một An Ny xinh đẹp luôn bắt nó nô dịch, còn có một đoạn ngày bi ái , thế nhưng đã là mộng thì một ngày nào đó sẽ hồi tỉnh, đã tỉnh, chính mình phải quên mất tất cả thôi.

“Sao thế, thấy tôi không vui sao?” Thanh âm quen thuộc, ngữ điệu cao ngạo quen thuộc, khiến Đinh Nhất Nhất nghẹn họng nhìn trân trối An Ny che dù đột nhiên xuất hiện cùng bàn và ghế , trên bàn còn có đồ uống lạnh .

An Ny vẻ mặt cười xấu xa nhìn Đinh Nhất Nhất, xoa xoa cằm, ngọt ngào nói, “ Ở đây hoàn cảnh không tồi, tôi rất thích ở đây, không phải sao?”

Đinh Nhất Nhất ngây ngốc hỏi, “ Cô thế nào lại ở chỗ này?

“Ngắm cảnh du ngoạn.” An Ny hút sinh tố dưa hấu, nói.

“Thế nhưng. . .”

“Còn chần chờ cái gì, quạt cho tôi đi, nóng chết tôi rồi, ở đây chỉ có một chuyện không tốt , không có điều hòa, nếu như không có điều này thì sẽ tốt hơn nhiều lắm.’


Đinh Nhất Nhất ở ý chí vô hình chống lại, thế nhưng thân thể lại theo tập quán đi lên trước, tự phát quạt cho An Ny .

“ Cô vì sao lại ở chỗ này?” Đinh Nhất Nhất hỏi lần thứ hai.

An Ny quay đầu nhìn nó , cười tủm tỉm nói “ Nếu như tôi nói là vì tiếp tục tới nơi này để bắt cậu nô dịch , cậu cảm thấy có rất hạnh phúc hay không .”

Con mắt Đinh Nhất Nhất tựa như tên của nó , song song thành si ngốc , đáy lòng có một loại xung động muốn nổi khùng, phải hung hăng đá cái cây đại thụ mấy đá , lại thét chói tai mắng vài tiếng “ Con bé kia, chết tiệt.”

【 đánh dã chiến 】

Buổi tối, bà Đinh Nhất Nhất thấy cô bé An Ny xinh đẹp cười ngọt ngào , bà cũng cười như nở hoa , nếp nhăn đều nheo lại cùng một chỗ.

“Hảo hảo, thật là một cô bé xinh đẹp.” Bà gắp cho An Ny một đũa rau hẹ xào trứng , An Ny nói tiếng cám ơn, Đinh Nhất Nhất vừa định nói An Ny không ăn rau hẹ, thì thấy cô đã bỏ vào miệng ăn hết , con cười nói “ Nội làm ăn thiệt ngon quá chừng.”

Bà nội vui vẻ vỗ vỗ tay An Ny, thỏa mãn nói “ Thiệt tốt , nhìn con nè , ngực nở , mông lớn , nhất định là sẽ biết sinh con , ăn nhiều một chút, bà sẽ chờ con sinh một thằng bé trai kháu khỉnh , để bà bế , đừng như Nhất Nhất, khi còn bé như vậy, y như một đứa con gái.”

Đinh Nhất Nhất nhẹ nhàng ở bên tai An Ny nói thầm, hàng xóm nói, nội bị chứng lão niên si ngốc, bà sẽ hay bị nhầm lẫn.

An Ny nâng chén che miệng mình , cùng Đinh Nhất Nhất lại lặng lẽ nói tiếp, “ Sẽ không nha , tôi cảm thấy nội rất bình thường mà .”

Đinh Nhất Nhất tới gần An Ny, nói “ Bình thường sẽ quên giới tính của cháu gái mình sao?”

An Ny cho Đinh Nhất Nhất một cái tươi cười thần bí, nói “ Lẽ nào cậu không có ý nghĩ sẽ thú tôi vào cửa sao ?”

Đinh Nhất Nhất mở to hai mắt nhìn cô , đáy lòng nói thầm, thú cô vào cửa, tôi đời này không đều sẽ nô dịch cho cô tới chết sao , mới không! Tôi cũng không phải kẻ ngu si.

Buổi tối, ngàn vì sao lấp lánh trên bầu trời, giữa mấy đồng rơm rạ sau vụ thu hoạch trên cánh đồng trống trải truyền ra tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng son .

“Cậu lại nói muốn rời khỏi tôi , xem ra cậu là chán sống rồi, ngày hôm nay tôi không thể không cho cậu bài học.”

“A!”

“Cậu lại còn nói thú tôi là việc kẻ ngu si mới có thể làm, xem ra đầu khớp xương của cậu cứng quá rồi.”

“A!”

“Tôi nhất định phải làm cho cậu hiểu, ai mới là người ở trên cậu.”

“Cô” Đinh Nhất Nhất ủy khuất cầu toàn nói.

“Ai là trời của cậu?”

“Cô”

“Ai là lão bà của cậu?”

“Cô”

“Ai là nữ vương của cậu?”

“ Cô .”


“Ha ha ha ha ha ha!” An Ny đặt ở trên người Đinh Nhất Nhất lớn tiếng nở nụ cười.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi mắt bà nội cười đều mị mị, bà thỏa mãn nói, xem ra, mình rất nhanh sẽ có tôn tử để bế.


Toàn văn hoàn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét