Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu. ( Chương 1 )

Kế hoạch quyển dưỡng với cô bạn nhỏ Đinh Nhất Nhất đáng yêu


Author       : Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mặc 彼岸萧声莫
Dịch            : QuickTranslator
Edit            : Hạ Nhật Nhi
Beta           : Hạ Nguyệt ( HanTieuNhi )

Th
ể loại     : Thanh mai trúc mã ,  Hiện đại , HE , 1x1
Tình trạng : Hoàn


Chương 1 : Mệnh lệnh của công chúa


“Người phải đi thì dù con làm cách nào cũng không giữ được họ lại , mà kẻ muốn đuổi thì đuổi thế nào cũng chẳng đi. Cho nên đừng cố nghĩ cách lưu lại người không thuộc về mình cũng đừng đánh đuổi người bên cạnh, chờ con hối hận muộn níu giữ họ lại thì họ đã chẳng còn ở đấy nữa, bởi vì là con không muốn họ trước mà”.

Lúc bà nội nói những lời này thì Đinh Nhất Nhất còn nhỏ, chỉ biết giương đôi mắt sạch sẽ trong vắt như hồ nước mùa thu mà nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà , nó ngây thơ mà ngây ngốc.


Bà nội sờ sờ đầu của nó , cảm xúc thê lương đến mức nói chẳng thành lời , xóm núi mới tới sáu giờ đã tối mù mịt rồi . Nhà ngói thấp bé , đồ dùng cũ nát, mấy cái đồ dùng màu đỏ trong nhà dưới cái bóng đêm âm trầm nhìn như là máu ngưng kết , màu đen nặng nề khiến tâm người sờ sợ.

Đinh Nhất Nhất sợ cái nhà này lắm, sợ đêm tối cùng cằn cỗi nơi này. Bầu trời ở đây xanh biêng biếc , cái màu xanh nhàn nhạt của những giọt mực nước khi nhạt đi, người ở nơi này cũng rất tốt, cũng vội vàng vun xén lợi ích cho mình nhưng cũng rất đỗi chân thành.

Thế nhưng Đinh Nhất Nhất lại nghĩ tới những căn nhà cao tầng lộng lẫy trong thành phố, những căn nhà còn cao hơn cả căn nhà cao nhất ở đây , hầu như có thể tới gần những làn mây bay thâm thấp ở phía dưới, đứng ở trên nóc nhà có thể với tay chạm vào những đóa mây trắng tinh kia, nơi ấy còn có con đường lớn rộng rãi trơn láng , nơi ấy có những đóa hoa nở suốt bốn mùa chẳng bao giờ tàn tạ, nơi ấy phụ nữ mặc đầm đàn ông mặc tây trang, lúc họ bước đi rất uy phong, nơi đó là thành thị, là nơi Đinh Nhất Nhất sinh ra, là nơi Đinh Nhất Nhất lớn lên , lại là nơi khi mà nó đủ hiểu được lí lẽ thì gạt bỏ nó ra ngoài.

Đinh Nhất Nhất nhớ thành phố ghét nơi này , ghét ngoại, ghét con chó lúc nào cũng sủa luôn mồm ở ngoài cổng , ghét nóc nhà dột nát này , ghét những đóa hoa nho nhỏ vô danh mọc ở góc tường. Nó nhớ nhà mình, căn nhà có cửa sổ thủy tinh to lớn vĩnh viễn sạch sẽ, nhớ giường của mình , nhớ cái màn màu hồng nhạt trên giường. Vào những lúc đêm tối nó không ngừng nhớ tới mẹ nó cùng người cha đã mất của nó, nó cứ hay nghe thấy tiếng động của chiếc xe hơi sang trọng dừng lại nơi cửa nhà, nghe thấy tiếng ba nó nói, bé cưng à , ba tới đón con rồi nè. Đinh Nhất Nhất mỗi khi giật mình tỉnh giấc đều nhìn xuyên qua vết thủng ở cửa , rộng tới mức có thể nhìn thấy bên ngoài đường , đèn đường màu vàng nhạt trải đều , yên lặng yên lặng tới đáng sợ, nó cũng âm thầm rơi nước mắt.

Có đôi khi bà nội tỉnh lại, bàn tay thô ráp lau nước mắt cho nó, thanh âm bà mơ hồ không rõ , nghiệt nha , tâm con nào lưu lại được ở chỗ này.

Mộng tưởng của Đinh Nhất Nhất vào một buổi chiều, một buổi chiều có ráng màu đầy trời cùng chuồn chuồn bay lượn khắp nơi đã được thực hiện rồi.

Một chiếc xe sang trọng màu đen , mẹ của nó mặc quần áo mĩ lệ, còn có một người đàn ông xa lạ cùng một bé gái xa lạ, bọn họ đón nó về nhà, tất cả đều là một bộ biểu tình lạnh lùng, cái tình cảnh ấy thật giống với những con mèo mới sinh ra hoặc mới chết đi của bà nội nó, Đinh Nhất Nhất còn không kịp ôm chúng nó đã bị hàng xóm bỏ vào túi sách đi. Bọn họ chỉ nói là, bác mang đi đây ! Một câu nói, ngữ khí gì cũng chẳng có , vì vậy, Đinh Nhất Nhất đã bị nhét vào trong xe , cửa xe đóng sầm , tách rời ra tất cả, nó thấy thân thể còng lưng của bà nội mình cứ nhỏ dần, chưa bao giờ nhỏ như thế , nhỏ như cây diêm , sau khi bị đốt lụi thì biến mất , nó muốn cất tiếng gọi Ngoại ơi, thế nhưng, nói không nên lời, nước mắt dính ở trên khuôn mặt dán ở thủy tinh của nó , giọt nước rơi xuống.

Bé gái ăn vận xinh đẹp kia tuổi tác cùng nó bằng nhau, vẻ mặt cười nhạo, tuổi nhỏ xíu thôi nhưng đã học được hết cái sắc mặt thành thị, học đến thành hình thành dạng. Đối với y phục trên người của Đinh Nhất Nhất, trên đầu tóc, còn có nước mắt kia, đều có vô số oán giận.

“Buồn nôn chết” . Cô bé nói thế.

Đinh Nhất Nhất cầm lấy vạt áo , đó là cái áo do bà nó may cho nó , cúi đầu không nói lời nào.

Mẹ nó cũng không nói lời nào, cô chỉ cười nhìn con gái của người đàn ông kia oán giận mắc nhiếc con mình, không có ngăn cản.

Đinh Nhất Nhất nhìn đám mây bị thổi qua , đột nhiên nghĩ, hay là ở lại nơi này đi thôi , đừng đi nữa, đừng lên cái xe này nữa, ở lại với bà nội thôi . Thế nhưng, xe vẫn cứ lăn bánh chẳng hề dừng lại, mang theo sợ hãi cùng chờ mong của nó, tới cái thành phố mà nó từng vô số lần mộng tưởng. Gian phòng của nó, giường của nó , y phục của nó , còn có người mẹ mà nó chưa hề quen thuộc.

“An Ny là em của con, con là chị , phải chiếu cố giúp đỡ em ấy, cái gì cũng phải làm cho em ấy, đừng bao giờ tính toán thiệt hơn, hiểu chứ ?” Mẹ nó nắm lấy tay cô bé kia , rất nghiêm túc nói với nó .

Đinh Nhất Nhất cúi đầu, trầm mặc mà nói : “Con biết rồi.”

“Ngoan” Mẹ nó nói, hẳn là đang nói với nó đấy nhỉ.

An Ny cười rất vui vẻ, nụ cười kia thấy thế nào đều là tà ác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét