Chương 2
Công ty Ly Tân báo tin thời gian báo danh của nàng còn có hai
ngày, Cố Nhược Tư suy nghĩ một chút, mua một đống lớn đồ ăn trẻ con cùng vài
món đồ chơi, lái xe đi ngoại ô thành phố đến viện phúc lợi.
Viện trưởng rất nhiệt tình,
mang ra một đám đủ loại đứa nhỏ, hướng về phía Cố Nhược Tư gọi dì, sau đó cả
đám tranh nhau lấy gói to trong tay nàng. Cố Nhược Tư ngạc nhiên ngây người,
nhìn cả một sân đầy những đứa bé lớn nhỏ nước mũi chảy lòng thòng. Nửa ngày,
mới ấp a ấp úng nói mục đích đến đây của mình.
Một trung niên nữ nhân ôm đứa trẻ trong buồng trong đi ra, Cố Nhược Tư lập tức
khẩn trương, chạy nhanh đến đón lấy. Hiện tại đã là tháng 12, bên ngoài nhiệt
độ là dưới 0 độ C, cư nhiên cứ như vậy bế đi ra, thậm chí ngay cả cái mũ cũng
không có cho mang. Đến gần vừa thấy, Cố Nhược Tư lo lắng biến thành phẫn nộ.
Đứa nhỏ chưa đầy nửa tuổi, chỉ cho mặc một cái tiểu áo bông màu đen, dưới thân
bị bao lấy bởi một tấm thảm làm bằng sợi hoá học, hai cái cẳng chân theo trong
thảm vươn ra ở trong không khí rét lạnh. Khi tiếp nhận, ngực áo bông nơi đó bị
nước miếng nhiễm ướt sũng, đã trở nên lạnh lẽo. Lúc đưa tới, Cố Nhược Tư đã đưa
kèm theo bảy tám bộ quần áo cho đứa nhỏ, đồ mùa đông mùa hạ đều chuẩn bị chu
toàn. Mũ, tất, giầy cái gì cần có đều có, còn có chăn, thảm, áo choàng, áo
khoác, mua tất cả đều là đồ tốt nhất. Hiện tại lại không thấy bất cứ thứ gì
trên người đứa bé.
Con ngươi đen bóng của đứa bé nhìn Cố Nhược Tư, tay nhỏ bé chạm mặt của nàng.
Tóc thưa thớt, môi lạnh cóng, tựa hồ nghe thấy được hương vị quen thuộc trên
người Cố Nhược Tư, kêu y à bì bõm. Cố Nhược Tư nhanh chóng cởi bỏ trang phục
trượt tuyết, đem đứa nhỏ ôm lấy trong lòng ngực. Ngẩng đầu nhìn xem viện
trưởng, vốn khuôn mặt hiền lành đã muốn trở nên âm hiểm.
Viện phúc lợi trong phòng giống như hầm băng, Cố Nhược Tư ngồi một giờ chân đều
lạnh đến tê rần. Trên giường nhỏ vài đứa nhỏ nằm đó, đa số là có tàn tật, phát
ra thê lương tiếng khóc. Một luồng nước tiểu thối tràn ngập trong phòng, thỉnh
thoảng còn có một đứa lớn chạy vào đem đứa nhỏ trên giường chuyển đến chuyển
đi.
Đứa trẻ im lặng vùi vào trong lòng ngực nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt nàng,
không quan tâm thanh âm xung quanh. Cố Nhược Tư dỗ dành, nói chuyện, chơi cùng
nàng, khiến đứa nhỏ nở nụ cười khanh khách. Cố Nhược Tư cũng cười theo, trong
lòng đau xót. Lúc về, dì ẵm qua đi, đứa nhỏ nắm chặt áo Cố Nhược Tư không buông
tay, trẻ con mấy tháng nào có sức lực, rất nhanh bị gỡ ra. Thế nhưng, gỡ cũng
không khóc, nhìn chằm chằm vào Cố Nhược Tư, ngay cả ánh mắt cũng không chớp. Cố
Nhược Tư không dám quay đầu lại, bắt buộc mình vào trong xe. Suy nghĩ một chút,
lại đi ra, cởi y phục trên người, đem đứa nhỏ bọc kỹ lại giao cho dì. Lái xe ra
rất xa, Cố Nhược Tư xoa bóp mi tâm hít thở, sợ không kiềm chế được cảm xúc.
Về đến nhà, Cố Nhược Tư ngay cả quần áo cũng không thay, ở trên ghế sa lon ngồi
yên một đêm. Suy nghĩ rất nhiều, lo lắng rất nhiều. Lúc hừng đông, bật máy tính
lên mạng, bắt đầu tìm đọc điều khoản pháp luật liên quan đến việc thu dưỡng.
Nửa năm sau kể từ khi Cố Nhược Tư từ trong bệnh viện nhặt được đứa bé này, nàng
làm thỏa đáng thủ tục nuôi dưỡng, này đứa nhỏ từng làm cho nàng đau đầu không
thôi chính thức trở thành con của nàng. Viện phúc lợi đăng ký tên nàng là Đảng
Tâm Hồng, Cố Nhược Tư nghe xong một đầu hắc tuyến. Đổi tên giấy khai sinh thành
Cố Niệm, Cố Nhược Tư suy nghĩ xem nhủ danh gì dễ gọi, ngày thường gọi nàng là
Tháp Tháp.
Trễ hẹn một ngày cũng không đi nhận công việc mới, Cố Nhược Tư thực hiện toàn
bộ chức vụ của một người mẹ, bình tâm tĩnh khí mỗi ngày quẩn quanh với bình sữa
và tã. Bạn bè cha mẹ đến tận tình khuyên bảo cũng không thể lay động quyết tâm
của nàng.
Trong chốn u minh này, có một số việc, sớm đã được định trước.
-------
Tứ năm sau.
Trong nội thành một tòa nhà hiện đại, ở tầng mười bốn là tầng dành cho viên chức
công ty. Buổi sáng mười giờ, viên chức tất cả đều đang bận rộn làm việc của
mình.
"Bốp!"
Trong phòng làm việc của quản lý nhân sự, truyền ta thanh âm thanh thúy
của cái tát. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau, vài cái nữ viên
chức nhiều chuyện lập tức ghé đầu ngay cửa, ngả đầu tiến lại ở cùng một chỗ khe
khẽ nói nhỏ.
Vừa rồi, có một nữ nhân xinh đẹp lại có khí chất vào văn phòng quản lý nhân sự.
Hiện tại lại phát ra thanh âm này, không phải là hắn lại ở bên ngoài trêu hoa
ghẹo nguyệt sao?
Vốn quản lý này với mọi người giống nhau, bất quá chỉ là một cái tiểu viên
chức, chính là dựa vào vẻ tiểu bạch kiểm, cộng thêm công phu miệng lưỡi trơn
tru lấy lòng nữ nhân, rất nhanh liền vớ được con gái thứ hai của ông chủ, biến
thành rể hiền của ông chủ, lúc này mới lên tới vị trí quản lí. Nhân phẩm như
thế tự nhiên sẽ làm mất lòng đồng nghiệp, hiện tại lại có nữ nhân khác ầm ĩ đến
công ty cho hắn cái tát, cái này thực sự có trò hay để xem đây.
Cửa phòng quản lí bị xô mạnh ra, nữ nhân vừa rồi đi vào sắc mặt trắng bệch vọt
ra, ánh mắt phiếm đỏ, cước bộ lảo đảo vội vàng rời đi. Mà quản lý nhân sự ở bên
trong cũng không có nửa điểm động tĩnh gì. Quả thực giống như kịch bản phim
truyền hình, quá hoàn hảo trở thành đề tài để bàn bạc. Nhóm nhân viên nữ bát
quái trong ánh mắt lóe ra phấn khởi quang mang, sôi nổi xoa xoa tay bàn tán về
tin tức độc nhất vô nhị này.
Tại cửa tòa nhà, vừa rồi nữ nhân vốn xinh đẹp thanh nhã kia từ bên trong ra
tới, có chút ít cảm xúc không khống chế được, lắc lắc đầu. Bảo vệ xem nàng vẻ
mặt tuyệt vọng, bộ dáng giống như muốn té xỉu, muốn tiến lên đỡ một chút, lại
bị nữ nhân nọ từ chối. Cũng may không xa có một quán cà phê, nàng nỗ lực đi tới
đẩy cửa đi vào, tùy ý gọi một ly cà phê rồi đuổi bồi bàn đi, ngồi xuống sô pha,
mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
Nhiều năm qua đủ loại hình ảnh thoáng ẩn thoáng hiện, đều là những gương mặt dữ
tợn hiểm ác. Nàng mang theo sự chuẩn bị chu đáo mà về, vốn định chấm dứt ác
mộng, lại không nghĩ rằng, tuyệt vọng lớn hơn nữa như thế này bất ngờ ập đến
không kịp đề phòng, làm cho nàng cơ hồ muốn ngất huyễn. Sự thật quả nhiên so
với nàng nghĩ đến càng tàn khốc, nhưng mà hiện tại, tàn khốc như thế tựa hồ
chưa phải đã chấm dứt.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, cà phê đem ra, nhiệt khí lượn lờ bay lên
dần trở nên nguội lạnh. Người chung quanh đến lại đi, nữ nhân ngẩn người lại
giống như đang ngăn cách mình khỏi không gian đó, hoàn toàn không tồn tại. Nàng
thoạt nhìn giống như trải qua bôn ba thật lâu, sau đó phát hiện tất cả chỉ là
ảo ảnh, mỏi mệt cùng tuyệt vọng trải rộng toàn bộ khuôn mặt.
Rốt cục, sắc trời tối dần, nàng ánh mắt mờ mịt mới bắt đầu dần dần hồi phục
lại, ánh mắt một lần nữa trong trẻo. Có một số việc, vô luận như thế nào cũng
không thể buông tay được.
Nữ nhân đi ra quán cà phê, cước bộ vội vàng, nhưng cũng vô cùng kiên định.
Hai tháng sau, ở một khu dân cư rất bình thường trong nội thành, tại một
căn hộ trên lầu ba, chuông cửa bị ấn vang. Ngồi trước computer, mắt đeo kính gõ
bàn phím lạch cạch, Cố Nhược Tư mở miệng đáp,
"Đến đây —— "
Hai tay chống bàn đẩy ghế ra, ghế dựa liền trượt ra. Đứng lên lê dép lê
đi đến trước cửa, một bên hỏi ai a, một bên mở cửa. Ngoài cửa là một nữ nhân,
tóc dài đen nhánh, làn da trắng noản, áo sơ mi thoang thoảng mùi bạc hà, váy
cập đầu gối, nhìn thoáng qua là một người có đời sống vật chất rất khá. Tiếc là
biểu tình lại rất nghiêm túc.
Cố Nhược Tư chỉ mới gặp nàng lần đầu, nhưng lại có một cảm giác đặc biệt, giống
như quen thuộc, lại không biết quen thuộc từ đâu mà đến, một tay nắm chuôi cửa,
một tay đẩy gọng kính lên,
"Ngươi tìm ai?"
Nữ tử kia nhìn nàng, hơi chút ngập ngừng mới mở miệng, "Xin hỏi, Cố
Nhược Tư ở nơi này đúng không?"
"Đúng vậy, là ta." Cố Nhược Tư ngỡ ngàng.
"Vậy, ngươi có phải hay không có một nữ nhân?"
"Ân, đúng vậy." Lại nháy mắt mấy cái.
"Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi."
Cố Nhược Tư ngây người một chút, ánh mắt chợt sắc bén, mặt nháy mắt liền
biến sắc.
"Thực xin lỗi, ngươi tìm lộn người."
Nói xong liền đóng cửa. Ngoài cửa nữ nhân đưa tay cản lại, "Ta nghĩ
chúng ta cần nói chuyện."
Cố Nhược Tư nhìn thẳng nàng, nàng không hề sợ hãi, "Ngươi như vậy
không phải là cách giải quyết vấn đề."
"Chúng ta không có gì để nói cả."
Nữ tử kia nhếch khóe miệng, "Ta lại không cho là như vậy."
Cố Nhược Tư đứng thẳng lưng, cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho thế
nào là chuyện của ngươi, không liên quan gì ta cả."
Nói xong, cửa bị dùng sức đóng lại. Nàng không dám nói thêm nữa, sợ lộ
ra vẻ hoang mang. Nhưng đóng cửa xong cũng không thể chấm dứt nỗi sợ hãi đột
nhiên đến. Cố Nhược Tư một cử động nhỏ cũng không dám động, tim đập gia tốc,
cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài. Sau một lúc lâu, giày cao gót rời đi, thanh
âm cốp cốp xuống lầu. Cố Nhược Tư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dựa
lưng vào cánh cửa, hai mắt nhìn thẳng, dựa người ngồi xuống đất.
Trong bốn năm qua, nàng không phải chưa nghĩ đến ngày này. Thậm chí những lúc
cảm xúc buồn bực, nàng từng ngóng trông người này xuất hiện, mang đi cái kia
làm cho cuộc sống của nàng trở nên rối loạn phiền hà. Nhưng mà, khi ngày này
thực sự đến, vì sao lại sinh ra cảm giác sợ hãi. Cố Nhược Tư cảm thấy đầu óc
choáng váng, vô lực tự hỏi, bên tai lặp đi lặp lại câu nói kia,
Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi ...
Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi ...
Ta là mẹ đẻ của con gái ngươi ...
Thật đúng lý hợp tình biết bao, thật hiên ngang lẫm liệt biết mấy, mẹ
đẻ, huyết thống, đó là số trời đã định không thể thay đổi, nhưng nàng Cố Nhược
Tư dù cho đem hết toàn lực nuôi lớn nữ nhân cũng không thể thay đổi được gì.
Mặc kệ việc có từng vứt bỏ hay không, nếu mẹ con tái gặp lại, bất luận kẻ nào
cũng không thể ngăn cản. Cố Nhược Tư xoa trán, cực lực an ủi mình, có lẽ chỉ là
hiểu lầm, có lẽ nhận sai rồi chăng? Chính là cảm giác lo sợ không yên lại bối
rối từ đâu mà đến? Chả lẽ lúc mở cửa kia, nàng cũng đã dự cảm tới rồi.
Kim đồng hồ từng chút từng chút điểm, bên ngoài trời đã chiều. Cố Nhược Tư đứng
lên, thay quần áo, nâng đôi chân nặng trĩu ra ngoài, đi đón nữ nhân đã đến tuổi
đi nhà trẻ. Lúc ra khỏi cửa, nàng trong lòng rất là không yên nữ tử kia sẽ ở
ngoài cửa chờ, đợi đến khi trên đường không có ai quanh đó, trong lòng cảm thấy
may mắn. Cất bước nhanh hơn hướng con đường đến nhà trẻ đi đến.
Lão sư dẫn Tháp Tháp ra, tiểu cô nương giống con bướm bay ra khỏi hang, lớn
tiếng kêu mẹ, nhào vào vòng tay Cố Nhược Tư. Cố Nhược Tư cười ôm lấy nàng, quay
đầu nghe lão sư kể tình hình một ngày của tiểu nữ nhân. Nghe lão sư nói, cùng
tiểu bằng hữu chơi đùa rất tốt, ăn cơm trưa cũng tốt lắm, Cố Nhược Tư sờ sờ đầu
nữ nhân, hướng lão sư chào tạm biệt, nắm tay nàng chậm rãi đi về nhà. Tháp Tháp
mặc váy ô vuông, áo khoác da lông ngắn, trên chân là một đôi màu đỏ búp bê giày
da, một bên sôi nổi đi, một bên cùng mẹ kể những chuyện xảy ra hôm nay ở nhà
trẻ. Thế nhưng hôm nay Cố Nhược Tư có chút ít không yên lòng, vẫn lắng nghe,
nhưng không có giống mọi ngày cùng trò chuyện với nữ nhân.
Cúi đầu đi đến dưới lầu nhà mình, Cố Nhược Tư nhìn thấy giờ phút này tối không
muốn thấy người kia. Nữ tử kia im lặng đứng ở mái hiên, nhìn các nàng chậm rãi
lại đây. Áo sơmi cùng áo khoác ngoài, càng tăng thêm dáng người có vẻ lẳng lơ
quyến rũ. Nàng không nhìn Cố Nhược Tư, ánh mắt chăm chú vào trên người Tháp
Tháp. Cố Nhược Tư nắm chặt tay nhỏ bé của nữ nhân, Tháp Tháp không biết chuyện
gì xảy ra, có chút ít tò mò ngẩng đầu nhìn mẹ. Chờ đến gần, nữ tử đứng trước
các nàng, ngồi xổm xuống trước mặt Tháp Tháp,
"Tiểu bằng hữu, ngươi tên là gì?"
Tháp Tháp nháy mắt mấy cái, mồm miệng lưu loát trả lời, "Cố
Niệm."
"Cố Niệm." Nữ tử kia lập lại một lần, cười rộ lên. Cố Nhược Tư
theo bản năng đem nữ nhân kéo về phía sau, khẩn trương nhìn chằm chằm đối
phương.
"Vậy ngươi có biết —— ta là ai không?"
Tháp Tháp tò mò lắc đầu,
"Ta là —— "
"Ngươi muốn làm gì? !"
Cố Nhược Tư gấp rút ngắt lời nàng, đem nữ nhân chắn ở phía sau. Tháp
Tháp từ phía sau ôm lấy chân mẹ, một đôi con ngươi hắc thủy tinh trong suốt
nhìn trước mắt người xa lạ nọ. Nữ tử kia không nói thêm nữa, đứng lên, nhìn
thẳng Cố Nhược Tư,
"Ta nói rồi, chúng ta cần nói chuyện."
Cố Nhược Tư hít thở dồn dập, ánh mắt không thân thiện nhìn đối phương.
Nhưng nữ tử kia rất kiên quyết, một chút cũng không lùi bước. Sau một lúc lâu,
Cố Nhược Tư bất đắc dĩ miễn cưỡng mở miệng,
"Muốn nói ngươi ngày mai lại đây, đừng ở trước mặt đứa nhỏ nói năng
lung tung."
Nữ tử kia nghe xong, hừ nhẹ, khóe môi cong lên,
"Được, ta ngày mai buổi sáng lại đây, hy vọng ngươi đừng đổi
ý."
Nói xong, cúi đầu nhìn Tháp Tháp, mới hướng cửa đi đến. Cố Nhược Tư đứng
tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, Tháp Tháp lắc lắc tay nàng,
"Mẹ..."
Cố Nhược Tư hồi phục một chút cảm xúc, xoay người ôm lấy nữ nhân, lên
lầu về nhà. Ánh mắt phía sau nàng, vẫn nhìn các nàng cho đến khi biến mất, mới
lưu luyến ly khai.
Ngày hôm sau, Cố Nhược Tư sáng sớm chuẩn bị cho Tháp Tháp ăn điểm tâm,
đưa nàng đi nhà trẻ. Chỉ chốc lát, bên ngoài liền truyền đến tiếng chuông cửa.
Mở cửa, đúng như dự kiến là người kia, vẫn như cũ áo sơmi đi chung với váy,
nhưng nhan sắc thay đổi một chút. Áo khoác khoác hờ trên cánh tay, từ trong ra
ngoài đều phát ra ánh hào quang, kết hợp với khu hành lang cũ kỹ trở nên thật
chói lọi.
Cố Nhược Tư cúi đầu, tránh người ra một chút. Nữ nhân đi tới vài bước, lịch sự
dừng lại. Cố Nhược Tư đóng cửa, như cũ không ngẩng đầu lên, đi đến ghế sô pha
phía trước,
"Ngồi đi."
Nữ nhân kia cảm ơn, cùng nàng ngồi đối diện nhau, một hồi Cố Nhược Tư
vẫn không có ý muốn mở miệng, nữ nhân móc ra danh thiếp, đẩy đến phía trước. Cố
Nhược Tư ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn không nói lời nào cầm lên,
danh thiếp thanh nhã, mặt trên một kiểu chữ lệ (một loại chữ thông dụng thời
nhà Hán) hai chữ Cảnh Đàn.
"Ta theo viện phúc lợi tư liệu đăng ký tra ra được địa chỉ cùng
tính danh của ngươi, biết ngươi nuôi dưỡng nữ nhi của ta. Cám ơn ngươi cho tới
nay vẫn luôn chiếu cố nàng, ngày hôm qua ta thấy nàng, biết được là nàng được
nuôi rất tốt, tất cả đều là công lao của ngươi."
"Làm sao ngươi biết Tháp Tháp là con của ngươi?"
Cảnh Đàn mỉm cười, "Tháp Tháp? Là tên của nàng sao? Rất êm
tai."
Cố Nhược Tư không nói gì, chờ đối phương trả lời.
"Ta đã hỏi qua cha của Tháp Tháp, hắn nói ngày mà Tháp Tháp sinh
ra, hắn đem nàng vứt ở bệnh viện. Ta đến bệnh viện tìm hiểu, ngày hôm đó chỉ có
Tháp Tháp được sinh ra, nhưng ghi chép không có đứa trẻ nào bị vứt bỏ. Ta lại
chạy đến đồn công an gần bệnh viện, tra được ngày hôm ấy có một nữ nhân lại báo
án nhặt được một đứa trẻ. Mà người báo án, chính là ngươi."
Cố Nhược Tư trầm tư, không tỏ vẻ gì cả. Cảnh Đàn ngừng một chút, lại
tiếp tục nói tiếp,
"Sau đó lại có một bản ghi chép đứa trẻ bị đưa đi đến viện phúc
lợi, ta lại đi đến đó tìm hiểu, bản đăng ký ghi ngươi là người thu dưỡng
nàng."
"Viện phúc lợi không phải nói sở hữu tư liệu của người thu dưỡng
đều phải giữ bí mật sao?" Cố Nhược Tư nhíu mày.
Cảnh Đàn nhún vai một chút, lắc đầu, "Ta có phương pháp của ta,
nhưng mà đây không phải là trọng điểm."
"Các ngươi vì sao lại vứt bỏ nàng?"
Vì nghe được Cảnh Đàn nhắc tới cha Tháp Tháp, Cố Nhược Tư gộp chung cả
hai lại với nhau, ai ngờ Cảnh Đàn cực nhanh lớn tiếng phản bác,
"Ta không có vứt bỏ nàng!"
Không ai nói gì nữa, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Cố Nhược Tư
hướng ánh mắt đi nơi khác, không nói được một lời. Cảnh Đàn kiềm chế cảm xúc
lại, ước chừng cảm thấy mình có chút ít thất thố,
“Là hắn bỏ nàng! Mắt ta bị mù nên nhìn lầm người!"
Cố Nhược Tư không nghĩ nàng sẽ dùng từ dữ dội như vậy, có chút ít ngoài
ý muốn, "Vậy còn ngươi?"
"Ta bị người nhà giam lỏng , lúc sau lại bị đưa đi nước ngoài, sau
đó lại bị uy hiếp, ta không có cách nào trở về, không có cách nào nhìn thấy đứa
nhỏ. Nếu không, Tháp Tháp cũng sẽ không bị ngươi thu dưỡng."
"Ta không có hứng thú nghe ngươi kể chuyện xưa, ngươi tới tìm Tháp
Tháp ý đồ là gì?"
"Ta muốn giành lại quyền nuôi nấng nàng." Cảnh Đàn không hề che giấu,
thẳng thắn nói.
"Không thể nào." Cố
Nhược Tư không chút nghĩ ngợi, dứt khoát cự tuyệt.
Trong phòng lại an tĩnh, trong lúc nhất thời hai người ai cũng không nói gì,
chỉ có đồng hồ treo trên tường phát thanh âm tíc tắc. Sau một lúc lâu, Cố Nhược
Tư mới lại mở miệng,
"Ta đã làm thủ tục thu dưỡng chính thức, ngươi sẽ không có quyền
lợi gì cả, chính ngươi cũng đã từng bỏ con ngươi đó thôi."
"Ta đã nói rồi, đây không phải là nguyện vọng chủ quan của ta, ta
bị ép buộc. Pháp luật luôn xem trọng nhân tình, nếu chính thức lên tòa, chưa
hẳn ta là người thua. Dù sao, đây cũng là nữ nhi của ta, mười tháng mang thai
thiên tân vạn khổ sinh hạ nàng là ta, người có cùng huyết mạch tương liên với
nàng cũng là ta."
"Nàng khi bị vứt ngoài đường, ngươi ở nơi nào?"
"Nếu chỉ có thể có cơ hội một phần vạn, ta cũng sẽ không để cho
tình huống này phát sinh. Ngươi không biết nhiều năm như vậy ta bị dày vò như
thế nào, ta căn bản là không biết nàng bị vứt bỏ."
Cố Nhược Tư không trả lời, lại trầm mặc. Sau một lúc lâu,
"Ngươi có ân với nữ nhi của ta, ta không muốn quan hệ giữa chúng ta
trở nên căng thẳng..."
Cảnh Đàn nói chuyện rất chậm, gần như là đánh vần câu nói, ánh mắt Cố
Nhược Tư vẫn đặt ở nơi khác, trên mặt cũng nhìn không ra biểu cảm gì.
"Nếu được, chỉ cần nằm trong năng lực có thể, ta sẽ bồi thường cho
ngươi một con số lớn nhất có thể."
"Bồi thường cái gì?" Cố Nhược Tư lạnh giọng, ánh mắt cũng mang
theo lệ khí, "Tiền sao? Ngươi cho là, ta nuôi lớn nữ nhân là muốn dùng
tiền để đổi?"
"Ta không phải có ý này —— "
"Vậy ngươi có ý gì? Khi ngươi gặp khó khăn, đem đứa nhỏ ném ở trên
đường, ta nuôi lớn nàng. Hiện tại, ngươi đắc ý, dùng tiền để ta đưa ngươi đứa
nhỏ, ngươi cho ta là cái gì?"
Cố Nhược Tư kích động, trên mặt dần dần nhiễm một màu đỏ.
"Vì nuôi nàng, ta bán nhà, bán xe, bỏ việc, quay mặt với người thân
trong nhà, nhiều năm như vậy ngậm đắng nuốt cay, hiện tại ngươi lại nhẹ nhàng
mang nàng đi, sau đó cho ta một đống tiền? Ta cần tiền làm gì? Ta dùng tiền
không phải để nuôi đứa bé này sao? !"
Danh thiếp của Cảnh Đàn trong tay Cố Nhược Tư bị nắm chặt trở nên méo
mó, hai ngón tay siết chặt lấy nó, nhưng không thể giảm bớt tức giận trong
lòng.
"Ta ——" Cảnh Đàn vừa muốn mở miệng, Cố Nhược Tư cực nhanh ngắt
lời nàng,
"Được rồi, ngươi không cần nói nữa, ta không đồng ý, vô luận như
thế nào cũng sẽ không đem Tháp Tháp trả lại cho ngươi, giờ ngươi có thể đi
đi."
Cảnh Đàn ngừng lại, không thèm nhắc lại. Cố Nhược Tư cúi đầu, cơ mặt
trên gương mặt nổi lên, răng nghiến chặt phát ra ba chữ,
"Đi ra ngoài."
Khựng lại một chút, Cảnh Đàn nhìn thái độ kiên quyết của nàng, đứng lên,
"Hôm nay ta đi về trước, hôm nào chờ ngươi bình tĩnh chúng ta bàn
lại. Ta sẽ không bỏ cuộc đòi lại nữ nhân, cũng hy vọng ngươi có thể hảo hảo suy
xét một chút. Tái kiến."
Nói xong, nàng rời khỏi nhà Cố Nhược Tư. Sau khi đóng cửa lại, Cố Nhược
Tư lập tức thả lỏng người, ngồi trên ghế sa lon. Cảm giác vô lực trầm trọng
xuất hiện, làm cho nàng ngay cả sức lực tự hỏi cũng không có.