Love Complete
Rena không hề tình nguyện cầm chiếc điện thoại trên tay mình. Tại sao cô lại phải gọi cho nó cơ chứ? Tình hình kinh tế thế giới đâu đến nỗi nào đâu mà mẹ cô không chịu gọi cho nó mà lại bảo cô gọi cho nó hả? Bữa tiệc gia đình chết tiệt. Cô cũng chẳng dám từ chối mẹ mình, lỡ mẹ hỏi hai đứa ở chung với nhau mà không nói với nhau được là cô chỉ có nước bị nghe “giảng”.
Rena chậm chạp không chịu nhấn nút gọi. Từ ngày hôm đó tình cờ gặp nó cũng đã được một tuần, cô thật sự không biết mấy ngày nay nó sống thế nào nhưng nhìn bộ dạng đó thì hoàn hoàn là người không có vấn đề gì cả. Cô chỉ thắc mắc người đi bên cạnh nó là ai thôi. Khuôn mặt cười cười ánh mắt sáng sáng thật không tầm thường tí nào cả. Chết tiệt, đành phải gọi cho nó thôi.
“RENA-CHAN?” Sau 5s chờ điện thoại, giọng nói “nhẹ nhàng” của nó vang lên thật sự hù cô không nhẹ.
“Em có thể nhỏ giọng lại được không?” Cô nhíu mày.
“Chị gọi em có việc gì không? Em đang sống rất tốt.”Giọng nó không khỏi chứa được niềm vui sướng. Là Rena gọi cho nó. Còn Rena thì mặt càng ngày càng đen đi. Nó nghĩ cô quan tâm đến nó nên mới gọi ư? Mơ đi. Nó sống chết đâu phải việc của cô đâu chứ.
“Mẹ gọi về.” Chỉ một câu ngắn gọi, nó hoàn toàn biết được lí do. Lại là bữa tiệc gia đình truyền thống đây mà. Nói truyền thống cũng không hẳn là đúng, chỉ là mấy bậc cụ già nhớ con cháu quá muốn gọi nó về chơi thôi. Nó không khỏi mất mát vì nghĩ Rena quan tâm đến nó nên mới gọi cho nó. Nhưng không sao, về Nagoya thì nó sẽ được gặp Rena của nó thôi.
“Vậy chị cùng về với em?” Nó thất sự mong muốn điều đó.
“Không, thứ bảy có hẹn. Đêm đó chị mới về.” Cô lạnh lùng trả lời.
“Uhm…vậy mà em cứ tưởng…” Giọng nó buồn buồn.
“Vậy thôi, cúp” Cô cắt ngang lời nó. Cô chẳng muốn nghe những lời buồn bã đó tí nào, nó đến từ “những” người yêu cũ của cô là quá đủ rồi. Thứ bảy ngày cô có hẹn giám đốc một công ty, tên này cũng rất háo sắc thì phải. Đời cô thật khổ, đào hoa quá mà chưa kiếm được ai mình yêu.