Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

[fic] Destiny !!! chap 2 ( end )

Destiny


Minami 3 tháng 9 ngày, Atsuko 7 ngày

“A, chị đến rồi hả Risa, thật làm phiền khi chị ngày nào cũng đến thăm em.” Một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên giường cười tươi nhìn một người phụ nữ trẻ khác trên tay đang ôm một đứa trẻ.

“Có gì đâu, em đã đỡ tí nào chưa, Chiko?” Người phụ nữ tên Risa đi về phía giường, ngồi xuống chiếc ghế gần đó một cách nhẹ nhàng để không động đến đứa trẻ đang ngủ trong vòng tay mình.

“Đỡ nhiều rồi chị. Minami ngủ thật dễ thương chị nhỉ!” Chiko cười nhìn đứa bé trong tay Risa.

“Dễ ghét thì có. Chẳng ngoan như Atsuko của em gì cả. Ah mà con em đâu rồi?”

“Bác sĩ mang nó đi khám rồi.” Giọng Chiko nói thoáng nghe được một tia buồn đau. Cô đã sinh non Atsuko trước cả ba tuần nên sức khỏe của đứa trẻ rất yếu, thậm chí một chút nữa thôi thì có lẽ cả hai mẹ con không qua khỏi. Đây là đứa con đầu nên nhìn đứa nhỏ như vậy làm mẹ cô thật sự rất đau lòng.

“Bây giờ thì không còn gì nguy hiểm đâu, em cũng đừng buồn như thế chứ. Phải nhanh khỏe lại để nuôi nó mạnh khỏe chứ. Chị phải công nhận là con của em quật cường thật, chẳng hề khóc nháo như con của chị.” Risa an ủi.

“Em cảm ơ…”

Chiko chưa kịp nói xong thì cửa phòng bệnh đã mở ra, một y tá ôm đứa trẻ vào mỉm cười nhìn hai người mẹ trẻ.

“Chúc mừng chị, con của chị bây giờ thật sự rất khỏe mạnh. Thế nên chị không cần lo lắng vì sinh non nữa đâu.” Cô y tá với khuôn mặt phúc hậu cười tươi trao con vào tay Chiko.

“Cảm ơn cô.” Ánh mắt tràn đầy yêu thương của Chiko thắm thiết nhìn đứa con của mình. Tạ ơn Chúa.

Chiko ngước mắt lên định nói chuyện với Risa thì thấy Minami không biết khi nào thì đã thức dậy, nhìn chằm chằm vào con của cô. Sau một hồi thì nhếch miệng cười tươi nhìn con cô.

Risa chú ý ánh mắt của Chiko, rồi cúi xuống nhìn thấy con của mình đang nhìn Atsuko cười thì không khỏi không cười theo.

“Em xem kìa, Minami nhà chị hình như rất thích Atsuko của em đó.”

“Minami thật dễ thương mà. Hai đứa mai sau chắc chắn sẽ là chị em tốt đây.” Hai người không khỏi mỉm cười nhìn hai đứa trẻ.

Risa và Chiko quen nhau khi cả hai cùng làm thêm cho một tiệm caffee khi Risa đang học đại học và Chiko thì học cấp ba, từ đó hai người rất thân thiết, xem nhau như chị em ruột. Khi lấy chồng họ thậm chí đã mua nhà ngay cạnh sát nhau để làm hàng xóm của nhau. Hai người đã hứa với nhau là nếu một trai một gái thì cho bọn nó cưới nhau, còn không thì làm anh/chị em của nhau.
Nhưng chuyện mai mốt thì sẽ đâu ai ngờ, thôi thì cứ để mai mốt tính tiếp.

Lần đầu tiên Minami và Atsuko gặp nhau.


Minami 1 năm 2 tháng 2 ngày, Atsuko 11 tháng

Trong một ngôi nhà khá rộng, với một phòng khách rộng không kém, có hai đứa trẻ đang ngồi, nằm, ườn, ưỡn, bò trên chiếc thảm mềm mại trên sàn nhà. Tiếng va chạm của chảo nồi vang lên từ nhà bếp không thể đả động gì đến hai đứa trẻ đang chơi đùa với nhau kia.

Đột nhiên, một đứa bé bò lên người đứa bé còn lại, không ngừng ngọ ngậy khiến đứa bé nằm dưới cười khanh khách. Đứa bé nằm dưới nghiêng người khiến đứa bé ở trên ngã cuống thảm. Nhưng đừng vội nghĩ đứa bé đó khóc, không những không khóc mà còn cười khanh khách nhìn đứa bé kia kìa. Đây dường như là một trò chơi đùa thường xuyên giữa hai đứa trẻ.

Một người phụ nữ từ phòng bếp bước ra, nhìn thấy cảnh này khiến cô không khỏi mỉm cười. Cả hai đứa trẻ thật dễ thương và khả ái à.

“Hai đứa chơi vui không?” Cô dịu dàng cười xoa đầu hai đứa trẻ. “Mẹ đã nói bao nhiêu lần là không được đè lên người Minami rồi mà Atsuko, con không nghe lời mẹ gì cả.” Thì ra người phụ nữ đó là Chiko, hôm nay cả hai gia đình có một bữa cơm chung nên cô và Risa cùng nhau xuống bếp, chồng cả hai đi làm vẫn chưa về nên để hai đứa trẻ chơi với nhau.

Atsuko ngước mắt lên nhìn mẹ của mình, rồi bé mỉm cười thật tươi và bập bẹ “M…m…m…” Chiko hốt hoảng nhìn Atsuko, sau đó là một sự vui mừng lớn. Chiko gọi vang vào bên trong nhà bếp gọi Risa đi ra, cô muốn chia sẻ sự vui mừng với người bạn thân nhất của mình.

Chiko bế Atsuko vào lòng và dụ dỗ “Gọi mama đi con, ma~ma~~.”

“M…m…m…” Atsuko bập bẹ cái miệng.

“Ngoan nào, gọi mama~~~ đi con. Mama~~~”

“Mi…mi…na…” Vừa nghe xong, mặt Chiko không khỏi biến sắc, Risa đứng bên cạnh cô không khỏi ôm bụng cười lớn.

“Hahaha~~… Em thua chị rồi nhé. Chị biết là thể nào Atsuko cũng gọi tên Minami đầu tiên mà. Hahaha~~~” Hai đứa trẻ thấy Risa cười cũng cười theo cô.

“Yah, đừng cười nữa. Không phải tiếng đầu tiên Minami nói cũng tên Atsuko nhà em hay sao.” Chiko lườm một lớn hai trẻ đang cười nhạo cô.

“Ai tội em cũng cười chị hồi đó làm chi. Biết cảm giác đau xót đó chưa.” Risa cười trêu ghẹo, quay sang xoa đầu Minami. “Ngoan lắm con gái, con làm rất tốt. Ngày mai mẹ sẽ thưởng cho con.”

“Yah….” Chiko không khỏi đỏ mặt tức giận hét lên.

“Làm gì mà mấy em ồn vậy hả? Anh còn tưởng nhà mình nuôi tới 4 đứa trẻ cơ chứ.” Không biết khi nào cánh cửa nhà đã mở, hai người đàn ông bước vào. Giọng vang lên là giọng của chồng Chiko, tuy từ ngữ nói có nghiêm túc nhưng giọng điệu thì mang vẻ trêu đùa nhiều hơn.
“Anh xem kìa, Atsuko vừa nói được tiếng đầu tiên đó.”

“Vậy ư? Gọi papa trước hay vẫn gọi mama trước vậy con gái yêu?” Chồng Chiko đi lại bế Atsuko lên cao khiến bé cười khanh khách.

“Kêu ‘MINA’” Chồng Chiko vừa nghe vợ nói vậy xong không khỏi cứng người, u oán nhìn đứa con đang trong lòng mình.

“Haha, ngoan lắm con gái.” Chồng Risa thấy vậy không khỏi cười lớn. Xoa xoa đầu mà hôn lên má của Minami hai cái.

“Mấy người thật là trẻ con mà…” Risa không khỏi lắc đầu. Hình như cô đã quên ai là người cười to nhất, dai nhất rồi thì phải. “Chuẩn bị vào ăn cơm thôi.” Nói xong thì cả sáu người – chính xác là 4 lớn 2 nhỏ cùng nhau vào phòng ăn.

Tiếng đầu tiên Minami nói “A.t..su…ko…”. Tiếng đầu tiên Atsuko nói “Mi…mi…na…”

Minami 2 năm 6 tháng 2 ngày, Atsuko 2 năm 3 tháng

“Mama, con không mặc cái đó đâu. Con mặc cái kia cơ.” Đứa bé ngày còn bập bẹ nói hiện nay đã lớn hơn, và biết cách làm nũng nhiều hơn. Minami kéo kéo váy mẹ mình, cô bé không muốn mặc chiếc váy trắng này, cô muốn bộ đồ màu đen đằng kia cơ.

Risa cười xoa đầu con gái mình. “Nhưng đó là bộ vest cho nam mà Minami. Sao con không mặc váy giống Atsuko?”

“Không muốn, con muốn mặc cái đó cơ.” Minami phụng má lên nhõng nhẽo.

“Không…” Risa chưa nói xong thì một giọng nói vang lên.

“Chị để Minami mặc thử xem Risa” Người nói đó là Chiko.

“Nhưng…”

“Cứ cho Minami thử đi, trước sau gì chị cũng sẽ phải đồng ý mà.” Chiko cười nhéo má Minami. Đứa nhóc này cô cũng xem như con mình nên làm sao mà không biết được nó rất cứng đầu chứ.

“Hehehe, con yêu cô Chiko nhất.” Minami nhón chân lên hôn lên má Chiko một cái rồi chạy lại một nhân viên gần đó để người đó thay đồ cho nó.

“Em chiều nó quá rồi đó, Chiko.” Risa liếc mắt nhìn Chiko một cái. Nhưng mà Chiko nói cũng đúng, con nhóc nhà cô rất bướng bỉnh à.

Cả hai người mẹ ngồi xem tạp chí trong khi chờ hai đứa con yêu quý của họ đi ra. Không biết hôm nay cả hai nhảy đâu ra ý tưởng muốn chụp hình hai đứa nhóc nên kéo bọn nhỏ đến studio chụp ảnh.

Khoảng năm phút sau, Atsuko được một nhân viên đưa ra. Cô bé mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, trên đầu được gắn thêm một cái vương niệm nhỏ nhỏ xinh xinh nữa. Trông y như một thiên thần nhỏ bé.

“Kawaii~~~ Con của mẹ dễ thương quá. Lại đây mẹ ôm cái nào.” Chiko đi lại ôm Atsuko lên, hôn lên mặt con bé một cái.

“Atsuko của cô đẹp thật. Một cô công chúa nhỏ.” Risa cũng lại béo má Atsuko một cái. Atsuko dễ thương như vầy, chẳng bù cho con nhóc quỷ nhà cô. Nó quậy như một thằng con trai vậy.

Không lâu sau đó, Minami cũng bước ra. Cô bé nhảy lên dạng hai chân ra, dơ tay lên đưa hai ngón tay ra.

“Tada~, đẹp trai không mama?” Rồi Minami cười chạy nhào vào lòng Risa.

“Thật là…” Risa cười xoa đầu con gái mình. Cô tự hỏi là có phải hay không cô mong đứa con đầu sẽ là con trai nên giờ con gái của cô tính cách giống con trai như thế này không nữa.

“Minami thật là đẹp trai à.” Chiko cũng cười xoa xoa đầu Minami.

“Atsuko?” Minami quay qua chờ câu trả lời của Atsuko.

Không nói lời nào, Atsuko cúi xuống hôn lên má của Minami một cái rồi mới nhẹ nhọng nói. “Đẹp…”

“Kekeke con biết mà, con mặc cái này chắc chắn sẽ đẹp mà.” Minami cười rạng rỡ. Cô đưa tay lên cũng nhéo má Atsuko một cái. “Atsuko cũng rất đẹp đấy.”

Nhìn hai đứa nhóc, hai bà mẹ cười phì ra. Chúng thật sự rất dễ thương mà.

Thế là hôm đó, một bộ ảnh “cưới” được ra đời. Mới nhân vật chính là một “chú rể” rất đẹp trai và một cô dâu vô cùng đẹp gái.

Lần đầu tiên, một hình ảnh và một suy nghĩ kì quái nào đó dường như ăn sâu vào tư tưởng lẫn trái tim của hai đứa nhóc.

Minami 6 năm, Atsuko 5 năm 8 tháng 28 ngày

Atsuko mừng rỡ cầm một chiếc hộp trong tay chạy về nhà. Hôm nay là sinh nhật của Minami của bé, bé muốn dành cho Minami của bé một sự bất ngờ nên đã trốn mẹ, lấy tiền tiết kiệm của mình chạy ra một tiệm quà lưu niệm gần nhà để mua quà cho Minami.

Trong chiếc hộp này có hai sợi dây, thiết kế của nó gần như dây xích nhưng cách điệu rất đẹp, trên dây có một miếng inox có thể khắc tên lên đó. Trong một lần vào tiệm đó với mẹ, bé đã hoàn hoàn bị bộ dây đeo tay đó hấp dẫn. Tự nhiên bé muốn bé và Minami sẽ đeo nó. Thế nên hôm nay nhân dịp sinh nhật Minami, bé muốn tặng một sợi dây cho Minami của bé.

“Ê nhóc con, đứng lại anh bảo.” Một giọng nói phát ra từ phía sau khiến Atsuko dừng lại, quay đầu lại thì thấy 4 thằng nhóc chẳng lớn hơn bé là bao nhiêu, ngông nghênh như mấy thằng đầu đường xóm chợ.
“Hừ…” Atsuko hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến bọn nó mà quay người đi. Mấy thằng nhóc thấy vậy liền tức giận, bọn nó được nuông chiều từ bé mà bây giờ có người không thèm để ý đến bọn nó khiến bọn nó thẹn quá thành giận.

“Đứng lại…” Thằng cầm đầu chạy tới kéo mạnh vai Atsuko xoay lại, theo quán tính khiến bé ngã xuống đất, chiếc hộp trên tay cũng như vậy mà rơi xuống đất.

“A…” Atsuko kêu lên một tiếng. Nhưng cô bé dường như quên đi hết đau đớn vì té xuống, nhanh tay cầm lại chiếc hộp ôm vào người. Bọn nhóc càng giận dữ hơn nữa, cô bé thà quan tâm đến chiếc hộp chứ vẫn không thèm quan tâm đến bọn nó.

“Đưa cái hộp đây…” Thằng nhóc cầm đầu cúi xuống giựt chiếc hộp trong tay Atsuko ra, nhưng Atsuko không chịu, giữ khư khư chiếc hộp. Hai bên dằng co qua lại một hồi, thằng nhóc càng bực mình nên nó dùng nhiều sức hơn khiến Atsuko té nhào xuống đường. Một vệt máu dài chảy trên tay bé.

“Huhuhu…” Atsuko khóc lớn lên. Lần đầu tiên có người làm bé bị thương, chịu đau như vầy.

“Đừng…đừng…” Thằng nhóc bối rối nhìn bé, nó không nghĩ là sẽ làm bị thương bé.

“YAH, bọn mày làm cái gì vậy hả?” Một giọng nói quát lên khiến bọn nhóc run sợ, quay đầu lại thì thấy một con nhóc khác chạy lại, đôi mắt nhìn trừng trừng như muốn giết bọn nó khiến bọn nhóc sợ hãi.

“Đ…đại….ca…, chúng ta…chúng ta chạy đi.” Một thằng nhóc rụt rè kéo tay thằng cầm đầu khiến nó giật mình mình thằng nhóc đó, vội gật gật rồi chạy đi, trước khi đi không quên quay lại nhìn cô nhóc vừa chạy tới đó.

“Bọn chết tiệt.” Minami chạy lại chỗ Atsuko, ngồi xuống xem vết thương của Atsuko mà không quên chửi bọn nhóc đó.

“Atsuko, cậu có sao không? Máu chảy ra rồi kìa.” Minami lo lắng nhìn một vệt đỏ thẫm trên cánh tay của Atsuko, nhìn vết thương đó không khỏi khiến bé đau lòng. Atsuko cố gắng nín khóc, nhưng hai hàng nước mắt vẫn chảy dài.

“Đừng khóc nữa mà, có tớ đây rồi, Atsuko sẽ không sao nữa đâu.” Minami thổi thổi lên vết thương cho Atsuko đỡ đau, khi bé bị thương thì mẹ vẫn hay thổi như vậy cho bé. Nhưng lời an ủi của bé vẫn không làm Atsuko hết khóc được. Chợt nhớ tới một đoạn phim hôm trước bé xem được khi lén nhìn bố mẹ đang cùng nhau xem phim, Minami đưa mặt lại gần Atsuko rồi bé hôn lên mắt phải, sau đó bé lại hôn lên mắt trái của Atsuko.

Atsuko bất ngờ trước hành động của Minami, bé đã quên cả khóc. Chưa dừng lại, Atsuko càng bất ngờ hơn nữa khi Minami hôn lên môi của bé. Atsuko giật mình đẩy Minami ra, bé ngượng ngùng hỏi.

“Cậu…cậu làm gì vậy?”

“Thì tớ xem phim thấy làm như vậy sẽ hết khóc, không ngờ đúng thiệt. Cậu hết khóc rồi nè.” Minami cười tươi nhìn Atsuko. Bé không ngờ nó lại hiệu nghiệm như thế.

“Cậu…cậu…nhưng mama bảo chỉ có chồng của tớ mới được hôn môi tớ thôi mà. Thế mà cậu…cậu lại…lại…dám…” Mặt Atsuko đỏ bừng lên, bé không biết nói làm sao nữa.

“Thế thì tớ sẽ làm chồng của cậu, được chưa?” Minami cười.

“Cậu nói thật chứ?” Atsuko ngơ ngác hỏi.

“Dĩ nhiên rồi. Sau này tớ sẽ làm chồng cậu, thế nên cậu yên tâm đi.” Minami hứa, một lời hứa bé sẽ không bao giờ quên.

“Hm…” Atsuko mỉm cười nhìn lại Minami. Thế là bé vẫn giữ được lời hứa là nghe lời mẹ.

“Cậu đang cầm cái gì vậy?” Minami nhìn xuống chiếc hộp mà Atsuko đang cầm, bé thấy từ nãy giờ Atsuko vẫn cầm nó.

“Ah, đây là quà của cậu nè.” Atsuko đưa chiếc hộp cho Minami. Lần đầu tiên bé đã lấy hết sức để bảo vệ một chiếc hộp.

“Wow, chiếc vòng đẹp quá.” Minami mở chiếc hộp ra, thấy có hai chiếc vòng thật sự rất đẹp ở trong đó. Bé không nói xạo đâu, nó thật sự rất đẹp.

“Có phải một cái của tớ còn một cái của cậu không?” Minami ngước mặt lên hỏi, thế thì cả hai bé cùng đeo vòng đôi rồi. Atsuko cũng ngượng ngùng gật đầu. “Còn có khắc tên nữa này, Minami là của tớ và Atsuko là của cậu. Tớ đeo cho cậu nha?”

Không để Atsuko trả lời, Minami lấy chiếc vòng khắc chữ ‘Atsuko’ đeo lên tay Atsuko, còn chiếc khắc ‘Minami’ thì bé tự đeo lên tay mình. “Thật đẹp.” Minami để sát tay hai người lại gần nhau.

“Cậu thích là tớ vui rồi.” Atsuko cười rạng rỡ.

“Ah, mà hình như tớ cảm giác mình quên cái gì?” Minami ngước đầu lên trời nhìn, đột nhiên bé nhớ tới tay Atsuko còn bị thương, nhanh tay đỡ Atsuko lên. “Tớ quên mất, phải đưa cậu về nhà băng vết thương nữa chứ.” Minami bĩu môi tự trách mình.

“Cậu đi được không? Tớ cõng cậu nha?” Không để Atsuko trả lời, Minami đã đứng tấn người xuống, chờ công chúa của bé lên. Atsuko cũng quen với việc Minami cõng mình nên bé cũng tự nhiên leo lên lưng Minami. Bé thật sự rất thích cảm giác được Minami của bé cõng.

“Lần sau gặp lại bọn nó tớ sẽ cho chúng nó một trận nha?!” Minami nhìn Atsuko nghiêm túc nói, bé thật sự rất muốn đánh bọn nó một trận, bọn nó dám làm Atsuko của bé bị thương.

“Lỡ cậu bị bọn nó đánh lại thì sao? Bọn nó có 4 đứa lận đó.”


“Cậu không thấy bọn nó gặp tớ là chạy hết à? Chắc chắn tớ sẽ không thua đâu.” Minami tự tin nói.

“Nhưng tớ sợ cậu sẽ bị thương. Vả lại mama bảo không được đánh nhau, đánh nhau là xấu. Cậu là chồng tớ, phải nghe lời tớ.” Atsuko khụng phịu, phùng má nói.

“Rồi, tớ sẽ nghe lời cậu, cậu phùng má xấu lắm đó.” Minami cười, thật sự thì bé không chịu được sẽ dễ thương của Atsuko khi phùng má nên bé nói như vậy. Bé cũng chẳng hiểu sao Atsuko lại dễ thương đến vậy nữa, mẹ bé luôn nói Atsuko dễ thương còn bé dễ ghét. Không hiểu sao bé cũng thấy nó đúng.

“Dễ thương mà.” Atsuko không những phùng má mà còn bĩu môi nữa.

“Rồi, rồi, vợ tớ dễ thương nhất.”

“Xí, ai làm vợ cậu chứ. Phải nghe lời vợ đó.” Câu sau Atsuko nói hoàn toàn phản lại với câu đầu chính bé nói khiến Minami không còn cười lớn. Con đường lớn tràn ngập tiếng cười của hai đứa trẻ.

Nụ hôn đầu tiên và lời hứa của cả hai.


Minami 16 năm 3 tháng 2 ngày, Atsuko 16 năm

Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ 16 của Atsuko. 16 tuổi, một cột mốc quan trọng trong cuộc đời của một người con gái, cột mốc đầu tiên cần trải qua để tiến gần hơn đến ngày trường thành. Cũng giống như bất cứ một người con gái nào, Atsuko rất hạnh phúc. Nhưng sâu thẳm trong cô vẫn thật sự cảm thấy một cái gì đó đang đè nén trái tim mình lại. Nó khó chịu và luôn ứ nghẹn trong lòng cô mặc dù trên mặt cô luôn tươi cười đối với mọi người.

Nói hoa văn mĩ vẻ vậy thôi chứ sự thật là cô đang rất giận, đang rất giận cái tên Minami đáng ghét đó. Giận, giận lắm. Giận đến nỗi cô đã ném luôn chiếc vòng không bao giờ đeo trên tay mình đi luôn. Và…và còn đau nữa. Đau lắm, nó thốn trái tim cô, dày xé nó. Lần đầu tiên cô khóc nhiều như thế, lặng lẽ khóc.

Từ nhỏ đến lớn, không hiểu vì sao nhưng ý nghĩ “Minami là của cô” đã tồn tại, ăn sâu vào tiềm thức Atsuko. Và thứ thuộc về mình mà bị người khác cướp đi thì bạn sẽ có cảm nghĩ như thế nào? Sẽ chẳng dễ chịu gì cả. Quan trọng hơn nữa là thứ đó bạn rất trân trọng nữa. Atsuko không chịu được điều đó, cô muốn phát tiết, muốn làm một điều gì đó để cảm xúc hỗn loạn trong cô biết mất. Nhưng cô không muốn phát tiết nó trên người Minami, vì thế cô đã ném chiếc dây chiều đi. Atsuko thật sự không hiểu vì sao mình lại làm vậy nữa. Cô muốn đi nhặt lại nó nhưng cảm giác khó chịu cực kì lúc đó đã đá bay mất lý trí của cô. Cô chẳng muốn nghe gì, nói gì cả trên đã bỏ đi lúc đó.


Chết quên, nói nhiều như vậy mà vẫn chưa nói ra được vấn đề là Minami đã làm gì mà khiến Atsuko yêu quý bị tổn thương như thế. Rất đơn giản là Atsuko đã thấy một người khác hôn Minami mà Minami không có phản kháng lại.

Tối hôm đó, gia đình và bạn bè vui vẻ dự tiệc sinh nhật của Atsuko. Mọi việc vẫn diễn ra từng trình tự của một bữa tiệc cần có. Nụ cười trên mặt khách mời, nụ cười trên mặt chủ nhân bữa tiệc vẫn luôn hiện diện, không thiếu. Thứ duy nhất thiếu thì đó chính là Minami. Suốt bữa tiệc, mắt của Atsuko không tự chủ được tìm hình bóng của Minami nhưng mỗi lần như thế là lại một lần thất vọng. Atsuko giỏi nhất là diễn, giấu cảm xúc trong lòng và lúc nào cũng cười nên chẳng ai nhận ra được cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô. Tiệc sắp tàn, mọi người chuẩn bị ra về hết và cô vẫn không thấy được Minami khiến tâm trạng của cô càng rối bời. Chẳng lẽ cô chẳng đáng để Minami phải nói lời giải thích ư?

Nghĩ đến đây, cô dường như nhận ra được một điều gì đó. Cô là gì của Minami để cô ấy phải giải thích chứ? Cô đầu thể nào quản được cô ấy thích ai, cô ấy yêu ai hay là cô ấy hôn ai chứ. Cô đâu là gì của Minami. Đến đây, Atsuko chỉ biết cười buồn.Cô đã biết những cảm xúc và mình dành cho Minami là gì rồi, đó là yêu. Yêu từ rất lâu rồi. Vì yêu nên cô luôn muốn giữ Minami bên người mình. Vì yêu nên cô chỉ muốn cô ấy là của riêng mình. Vì yêu nên cô không muốn ai đụng tới cô ấy cả. Vì yêu nên cô mới giận như thế.

“Acchan, tạm biệt nha. Hôm nay chúng tớ vui lắm.” Mấy người bạn của Atsuko vẫy tay chào cô. Atsuko cũng cười vẫy tay lại. Và cô chẳng biết là khi nào mình đã đứng ở ngoài cổng nhà mình nữa. Minami đã chiếm hết tâm chí của cô rồi.

Nhìn dọc theo con đường tối om, Atsuko không khỏi thất vọng. Bây giờ đã gần mười một giờ rồi, và người cô muốn thì chẳng thấy. Atsuko buồn bã quay người đi vào nhà.

“ATSUKO” Vừa định vào nhà, một tiếng gọi đã kéo cô lại. Giọng nói nó cô không thể không nhận ra là ai.

“Minami?” Atsuko quay lại hướng tiếng gọi, một thân hình nhỏ bé đang chạy lại đây. Minami xuất hiện trước mặt Atsuko với cơ thể đầy mồ hôi và không ngừng thở mạnh.

“Có chuyện gì sao?” Giọng Atsuko lạnh lùng nói. Người cô mong muốn thấy được đang đứng trước mặt cô nhưng không hiểu sao cô vẫn chẳng thể nào nói chuyện nhẹ nhàng với con người khiến cô “phiền” kia.

“Tớ…” Minami ngượng ngùng nói không nên lời.

“Không có chuyện gì tôi đi vào.” Atsuko quay phắt đi và bỏ lại một câu.

“Đừng…” Minami nhanh tay kéo Atsuko lại.

“Gì nữa” Atsuko trừng mắt nhìn.

“Này…quà tặng cậu.” Minami lôi trong túi quần ra một chiếc hộp. “Cậu mở ra xem đi.”

Atsuko nghi ngờ nhìn Minami, nhưng rồi cô cũng nhận lấy và mở ra. Bảo cô lạnh lùng nữa và không thèm lấy thì cô làm không được. Mở chiếc hộp ra, Atsuko bất ngờ khi thấy được chiếc vòng cô đã giựt đứt và ném đi. Tuy vẫn là chiếc vòng đó nhưng khi nhìn vào thì Atsuko cảm thấy vừa lạ vừa quen. Vẫn chiếc vòng đó nhưng nó đã được sửa chữa lại, từng mắt xích đều nhau không kẽ hở như chưa từng bị đứt, giữa các mắt xích mới nhau được cuốn bởi một sợt gì đó giống chỉ, màu đỏ. Màu đỏ đi mới màu bạc của inox tuy có vẻ không hợp màu nhưng nhìn sợi dây đeo này thì điều đó hoàn toàn ngược lại, rất thuận mắt. Miếng inox nhỏ có khắc chữ “Atsuko” đã được thay thế bằng một miếng inox lượn sóng to hơn một tí, phía trên khắc chữ “AtsuMina”.

Atsuko không khỏi bất ngờ nhìn Minami. Minami đưa tay lên gãi gãi sau đầu như muốn nói gì đó. Sau đó Minami cũng lấy từ trong túi quần ra một chiếc vòng khác y như chiếc Atsuko đang cầm, chỉ có điều sợ mỏng nhỏ cuốn giữa các mắt xích là màu xanh thôi. Atsuko thắc mắc nhìn Minami.

“Đây…đây là quà sinh nhật của cậu. Tớ đã tốn mất ngày nay để sửa lại và làm mới nó. Đừng…đừng vứt nó đi nữa.” Minami cúi đầu không dám nhìn Atsuko. Cô không hiểu sao trước Atsuko cô lại cảm thấy mình nhỏ bé thế nữa.

“Cậu có ý gì?” Atsuko biết đây vẫn không phải là những câu Minami muốn nói.

“Tớ…tớ thích cậu.” Lấy hết can đảm, Minami ngước lên nhìn thẳng vào mắt Atsuko.

Nhìn vào đôi mắt của Minami, Atsuko có thể cảm nhận được tình cảm của Minami trong đó, ngoài ra nó còn có sự lo lắng và chờ mong nữa. Khi nghe Minami nói thích cô thì đầu óc cô như muốn nổ tung. Hạnh phúc? Vui mừng? Cô chẳng biết nữa. Mặc dù lời tỏ tình Atsuko nhận được không ít nhưng khi nhận được nó từ người bạn yêu thì bạn nên làm gì? Atsuko thật sự không biết.

“Nực cười, cậu nói thích tôi nhưng lại hôn một người khác?” Không hiểu sao, Atsuko lại phun ra câu đó. Cô muốn có một lời giải thích từ Minami.

“Tớ…haizz” Minami thở dài nhìn Atsuko. “Cậu vẫn biết thằng Sato luôn thích tớ mà, hôm đó nó tỏ tình với tớ nhưng tớ cự tuyệt, nó bảo là nó sẽ không từ bỏ. Nó không tin tớ không thích nó. Thế nên nó đòi lấy nụ hôn ra làm chứng minh.”

“Thế sao cậu không đẩy nó ra? Không đánh nó cũng được mà. Không phải cậu rất thích đấm đá sao?” Atsuko khoanh tay lại vẻ mặt cưởi đểu nhìn Minami.

“Tớ giằng tay không ra được. Vả lại cậu từng nói là tới không được đánh nó mà.”

“Có sao?” Atsuko trợn tròn mắt nhìn Minami.

“Cậu không nhớ hả? Mười năm trước Sato chính là kẻ đã bắt nạn cậu đó. Sau đó tớ đòi đánh nó nhưng cậu không cho. Bắt tớ hứa là không được đi tìm nó đánh.” Minami lắc đầu nhìn Atsuko. Cái kiểu trí nhớ tức thời không kéo dài của Atsuko vẫn luôn phát huy và kéo dài dù trong bất cứ trường hợp nào.

“Vậy?”

“Tớ chỉ thích cậu thôi. Không…là yêu chứ nhỉ? Yêu từ rất lâu rồi. Có lẽ là từ kiếp trước. Không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy cậu là tớ thấy được ánh sáng của đời mình. Cậu cười khiến tớ cười theo. Cậu khóc khiến tớ cũng muốn khóc với cậu. Cậu muốn thứ này, muốn thứ kia thì như cơ thể điều khiển chí óc khiến tớ phải kiếm nó về cho cậu. Cả tâm hồn tớ lúc nào cũng hướng tới cậu, mặc dù nhiều lần tớ đã cố gắng không nghĩ về cậu nữa. Nghe có vẻ ảo nhỉ? Thậm trí tớ còn không tin được điều đó. Có thể kiếp trước tớ đã nợ cậu quá nhiều. Dù tình cảm này không được cậu đáp lại, nhưng lúc nào tớ cũng sẽ ở bên cậu, luôn xuất hiện lúc cậu cần, Atsuko. Tớ yêu cậu.” Minami nghẹn ngào nói. Những lời này cô đã cất giấu nó lâu lắm rồi, giờ nói ra được cảm thấy thật nhẹ nhõm. Minami rất sợ, sợ một ngày cả cơ hội của bên cạnh Atsuko cũng không có nên cô chưa bao giờ dám đánh cược tình bạn của cả hai cả. Mặc dù là xã hội hiện đại nhưng tình yêu giữa hai người con gái thật sự phải trả giá rất nhiều thứ. Cô không muốn Atsuko phải lựa chọn.

Nghe được những lời này, nước mắt của Atsuko khẽ chảy ra. Nếu một người đặt nhiều tình cảm, thậm chí cả linh hồn vào bạn mà nói không cảm động thì nó là lời nói dối tệ nhất từ trước đến nay. Atsuko chẳng phải thần thánh gì cả, cô chỉ là một người con gái, có một trái tim nhỏ bé dễ vỡ, cần được người khác bảo vệ thôi. Những lời này đã lấp đầy hạnh phúc vào trái tim của Atsuko. Nghe những lời này, cô mới nhớ lại được là Minami đã làm cho cô rất nhiều điều. Thậm chí nhiều khi còn hơi quá đáng nhưng Minami vẫn làm được cho cô. Con người này đã luôn bảo vệ cô mọi lúc, luôn cố gắng mang lại niềm vui cho cô mà không cần bất cứ thứ gì cả. Cô…

“Đồ ngốc” Atsuko ôm chặt cổ Minami, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Atsuko…” Minami bối rối.

“Baka…Ba…ka…Baka Minami.”
“…”

“Cậu là kẻ ngốc nghếch nhất mà tớ từng biết. Tớ yêu cậu, Minami.”

Lần đầu tiên, Atsuko không cần người khác bảo vệ, cô cũng muốn bảo vệ một ai đó. Cảm giác đó thật kì diệu.

Một lời nói, con đường mai sau đã định.


Minami 24 năm 5 tháng 2 ngày, Atsuko 24 năm 2 tháng

Căn nhà mà Minami đã luôn xem nó như ngôi nhà thứ hai của mình, cô đã luôn chơi đùa cười nói trong đó một cách vui vẻ, ấy vậy mà giờ đây cô lại đang quỳ ở trong chính ngôi nhà đó với hai hàng nước mắt chảy dài.

“Làm sao bọn con có thể như vậy được hả Minami? Dì biết tình cảm của hai đứa rất tốt, thân nhau còn hơn chị em ruột nữa nhưng sao hai đứa lại có thể có loại tình cảm đó với nhau hả?” Mặt Chiko hiện lên một tia đau xót. Cô không thể tin tưởng được một đứa con cô và một đứa cô xem như là con ruột của mình lại có thể yêu nhau, lại có thể có cái loại tình cảm sai trái này.

“Chúng con thật sự yêu nhau mà dì, xin hãy chấp nhận chúng con.” Đôi mắt của Minami quật cường nhìn vào Chiko, nhưng không hiểu sao nước mắt lại cứ chảy.

“Atsuko có loại tình cảm này thì cô thật sự rất thất vọng, nhưng còn con Minami, con luôn chín chắn, biết suy nghĩ, hiểu chuyện nhưng lại sao lại như thế hả? Tại sao lại làm cho chúng ta thật vọng vậy hả? Con không kéo Atsuko ra mà còn nhảy vào luôn với nó là sao hả, Minami?”

“Con xin lỗi…Atsuko không có lỗi gì cả, là con, là con đã nói yêu cậu ấy trước. Đừng trách Atsuko, là tại con…hic…hic…” Minami cố gắng đè nén lại những giọi nước mắt nóng hổi kia. Minami luôn xem Chiko là người mẹ thứ hai của mình, cô thật sự rất quý người mẹ này, nhưng cô đã làm cho mẹ thất vọng. Cô biết rồi có ngày cũng sẽ phải đối diện với Chiko, cô đã suy nghĩ rất nhiều lần trong suốt 8 năm qua, cái ngày này đến thì sẽ như thế nào? Nhưng giờ nó đã đến rồi, đến theo cách mà cả cô và Atsuko đều không muốn. Nếu cả hai nói trước khi Chiko bắt gặp được hai người đang hôn nhau thì có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ.

“Con nói đi, dì nên làm gì với hai đứa bây giờ hả Minami?” Chiko thật sự rất đau, nỗi đau của một người làm mẹ.

“Mẹ…đừng có như vậy nữa mà…” Atsuko từ trên lầu chạy xuống. Vừa rồi mẹ cô bắt cô lên trên lầu, cô thật sự rất lo lắng cho Minami nên đã chạy xuống lại. Nhìn Minami như vậy cô thật sự rất đau. “Là tại con…tại con mà…” Khuôn mặt Atsuko trắng bệch, không che giấu được những giọt nước mắt.

“Hai đứa muốn mẹ phải làm sao đây hả?” Chiko ngồi bịch xuống ghế sofa, không khỏi thương tâm nhìn Minami và Atsuko. Làm sao, làm sao cô có thể nhận được.

Đột nhiên cách cửa nhà mở ra, chồng của Chiko vào đầu tiên và theo sau đó là bố mẹ của Minami.

“Em làm sao vậy Chiko, còn hai đứa nữa, sao lại quỳ vậy? Đứng lên hết đi.” Chồng Chiko thấy cảnh này không khỏi lo lắng. Mặt Chiko thì đờ ra nhìn Minami và Atsuko, còn hai đứa thì nước mắt không ngừng rơi.

“Anh xem, anh xem đi, bọn nó bảo bọn nó yêu nhau kìa, anh xem đi.” Chồng của Chiko nghe xong không khỏi giật mình. Anh nhìn chằm chằm Minami và Atsuko, mặt anh không khỏi biến sắc.

“Cuối cùng em cũng biết rồi à.” Chồng Chiko tránh ánh mắt của vợ mình nói.

“CÁI GÌ?” Chiko chợn tròn mắt nhìn chồng mình. “Anh biết rồi, anh biết rồi mà còn để chúng nó như vậy hả? RISA, đừng nói với em là chị cũng biết rồi nha Risa?” Chiko khủng hoảng nhìn chồng mình, cô như đang cố gắng tìm tia hy vọng nào đó. Cô chạy lại chỗ Risa đứng, nắm chặt lấy tay Risa hỏi cô ấy.

“Chị…chị…” Risa cũng tránh đi, cô không dám nhìn vào Chiko. Cô đã biết là Chiko sẽ phản ứng như vậy. Cô thật sự cảm thấy giữa Minami và Atsuko có một cái gì đó rất lạ từ lâu lắm rồi, nhưng cô đã xem nhẹ nó. Đến hai năm trước, khi tận mắt xem thấy tình cảm hai đứa dành cho nhau thì cô mới biết sự kì lạ đó là gì. Cô cũng đã từng rất rất đau lòng, nhưng nhìn hai đứa hạnh phúc bên nhau như vậy thì cô cũng đã đồng ý. Vì biết Chiko sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy nên cô đã cố gắng khuyên chồng mình và cả chồng Chiko đồng ý hai đứa trước khi để Chiko biết. Có lẽ sẽ giúp cứu vãn được tình thế nhưng có vẻ như cô đã tính sai rồi.

“CHỊ…mấy người…mấy người…loạn hết rồi…loạn hết rồi…ha ha ha…” Chiko vô lực ngồi xuống đất. Thấy vậy chồng Chiko cũng nhanh chạy đến bên vợ mình, không ngừng an ủi, khuyên nhủ cô.

Thấy cái cảnh này, Minami và Atsuko thật sự cảm thấy lội lỗi. Chỉ vì cả hai người yêu nhau thôi mà khiến cho những người họ yêu thương phải đau lòng như vậy. Nhưng, tình yêu luôn ích kỉ mà. Nếu không nhân cơ hội này thì cả hai sẽ mãi không bao giờ được ở bên cạnh nhau.

Minami đứng lên, đi lại chỗ Chiko và quỳ trước mặt cô ấy. “Con biết đây là thứ tình cảm không nên có, nhưng con thật sự rất yêu Atsuko. Hãy nói con biết là con nên làm gì để được sự đồng ý của dì đi dì Chiko.”

Chiko đầy đau lòng nhìn Minami, cô đã nhìn thấy Minami từ lúc sinh ra cho đến lúc trưởng thành, tính cách của Minami như thế nào cô cũng biết chứ, cô không phải sợ Minami không bảo vệ được cho Atsuko như một người chồng có thể làm, cô không phải sợ Minami không yêu thương, chăm sóc cho Atsuko của cô được, cái mà cô sợ chính là tình cảm này kéo dài được bao lâu? Những đứa con cô yêu quý có thể chịu được sự dèm pha của xã hội này không? Cái con đường này rất gian nan, rất khó đi, bọn chúng có đi được đến hết hay không? Có rất nhiều điều đến đột ngột mà ta không thể nào biết được, bọn nó có đủ niềm tin, đủ sự tin tưởng để vượt qua được hay không? Cô lo, cô sợ nhiều thứ lắm.

“Vậy thì con hãy rời xa Atsuko đi. Dì sẽ cho hai đứa 4 năm. Đến lúc đó hai đứa vẫn còn tình cảm với nhau thì dì sẽ đồng ý.” Chiko nhắm mắt lại dựa vào ngực của chồng mình. Cô mệt mỏi quá rồi. Đây là sự nhân nhượng cuối cùng của cô. Nếu 4 năm mà hai đứa không qua được thì cũng không thể nào trách cô được.

Minami bối rối nhìn Chiko rồi lại nhìn qua Atsuko. Cô biết là nếu chọn giữa cô và mẹ của mình thì Atsuko sẽ chẳng thể nào chọn được. Tình thân gia đình thật sự rất quan trọng với Atsuko. Cô đã chờ Atsuko rất nhiều năm, rồi lại có 8 năm yêu nhau, và bây giờ thì thêm 4 năm nữa để được danh chính ngôn thuận ở bên nhau thì cũng chẳng là gì với cô. Cô tin tưởng Atsuko có thể chờ cô trở về. 4 năm sẽ nhanh thôi mà.

“Dạ, được ạ. Con sẽ rời đi. Đúng 4 năm nữa con sẽ về, sẽ chứng mình cho dì thấy tình cảm của bọn con.” Ánh mắt Minami nghiêm túc nhìn Chiko. Thời gian có thể làm thay đổi rất nhiều thứ nhưng cô tin tình cảm này sẽ mãi không thay đổi. Atsuko chính là định mệnh của đời cô.

Minami đứng dậy, đi lại chỗ của Atsuko. Cô cúi xuống xoa đi những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống của Atsuko. Cô biết là cô ấy không muốn cô đi, nhưng nếu cô không đi thì cô ấy bắt buộc phải lựa chọn. Cô không muốn điều đó, vậy hãy để cô lựa chọn.

Minami ôm chặt Atsuko vào lòng, khẽ thì thầm vào tai cô ấy. “Chờ tớ, nhất định tớ sẽ trở lại, nắm chặt tay cậu và không bao giờ thả ra nữa. Atsuko, hãy để tớ lựa chọn.”

Atsuko không ngừng lắc đầu nguầy nguậy, cô không muốn, cô không muốn vì cô mà Minami phải rời đi. Cô biết Minami chấp nhận lời để nghị của mẹ cô cũng là vì cô, vì cô không thể nào bỏ gia đình mình được và cũng chẳng thể nào bỏ được cô ấy. Cả hai đều thực sự rất quan trọng với cô. Cô ấy không muốn cô dằn vặt mình, không muốn để cô phải lựa chọn. Không muốn thấy cô phải đau lòng. Nhưng cô ấy cũng phải biết rằng nếu cô ấy đi thì cô cũng đau lòng không kém chứ. “Cậu lựa chọn, không có nghĩa là cậu yêu tớ nhiều hơn tớ yêu cậu, Minami. Hãy nhớ điều đó.” Atsuko gục đầu vào ngực Minami, cố gắng ghi nhớ nhịp tim của Minami, cố gắng nhớ lấy mùi hương trên người Minami. Cô sẽ phải nhớ nó lắm.

“Tớ đi đây, hãy chờ tớ”

“Ừ”

Minami biết, Atsuko cũng biết, họ sẽ không bao giờ lỡ hẹn nhau.

Xa nhau không có nghĩa là tình yêu sẽ mất. Người đi chưa chắc đã không yêu, người ở lại chưa chắc là kẻ yêu ít.

Minami 30 năm … tháng 2 ngày, Atsuko 30 năm … tháng

“Yeah~ Natsumi, con đừng chạy loạn vậy chứ, cẩn thận té bây giờ.” Minami chạy nhanh rượt theo một đứa trẻ khoảng 4 tuổi đang chạy ở đằng trước. Đứa bé này rất nghịch ngợm, không ngừng làm cho Minami mệt bở hơi.

“Nghe lời okasan đi Natsumi, lại đây với mama nào.” Một giọng nói vọng tới khiến cô bé hoàn toàn đổi hướng chạy của mình vào sà vào lòng một người phụ nữ trẻ đẹp.

“Con phải ra dáng con gái tí chứ, suốt ngày chạy nhảy như thằng con trai là sao?” Người phụ nữ trẻ mắng yêu, tay không ngừng lau mồ hổi trên mặt đứa trẻ.

“Con chỉ học theo okasan thôi mà. Bà nội bảo con giống y chang okasan hồi còn bé.” Cô bé cười hì hì nhìn mặt mama của mình.

“Học cái tốt không học toàn học cái xấu không à. Minami, cậu nhìn xem cậu dậy con cậu kiểu gì vậy hả?” Người phụ nữ trẻ tránh mắng một người xêm xêm tuổi cô đang đứng bên cạnh nhìn.

“Làm sao tớ biết được chứ Atsuko. Không phải nó bám cậu nhiều hơn tớ à. Đáng lẽ nó phải giống cậu chứ.” Minami không khỏi bĩu môi nhìn Atsuko. Cô quay sang bế một đứa trẻ khác đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Atsuko lên.

“Natsuko, con xem xem coi có phải là mama con trách nhầm okasan không chứ?” Minami bế một đứa bé khác khoảng 3 tuổi lên, không ngừng hôn lên mặt cô bé.

“Bà ngoại bảo nếu giống okasan thì mới được mama để ý nên chị ấy mới như vậy.” Natsuko chỉ vào Natsumi nói.

“Yah~~” Natsumi không khỏi xấu hổ chui vào lòng Atsuko. Cả ba người còn lại đều cười lớn.

“Không phải em cũng muốn okasan để ý mình nên mới ngoan dịu giống mama sao?” Natsumi đỏ mặt nói.

“Thì em đâu có phản đối gì đâu” Natsuko trả lời tỉnh queo, mặt Natsuko càng ngày càng đỏ lên, bên cạnh hai vị phụ huynh không khỏi cười lớn.

Hạnh phúc thật sự rất đơn giản, nếu bạn cố gắng nắm bắt được nó, biết trân trọng nó thì bạn sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Họ đã trải qua biết bao nhiêu thứ, nhưng chỉ cần có niềm tin, có hy vọng, có tình yêu thì ông trời sẽ chẳng bao giờ phụ họ cả.

Trải qua thời trẻ con ngây ngô, đến tuổi mới lớn rung động, đến khi trao tình cảm cho nhau, đến khi gặp sóng gió, đến khi vượt qua được khó khăn, cho đến cuộc sống êm đềm hiện tại thì họ đã trả giá rất nhiều thứ, và cũng nhận lại được rất nhiều thứ. Họ không cần quá khứ, cũng chẳng cần biết trước tương lai như thế nào, họ chỉ biết được là hiện tại họ có nhau, có một gia đình hạnh phúc cần phải giữ.

Chúng ta không biết Minami và Atsuko của 10 năm sau, 20 năm sau hay 30 năm sau sẽ như thế nào nhưng chúng ta hãy cứ tin tưởng vào tình yêu của họ. Tình yêu là chiếc dây bền chặt nhất để nối kết hai người lại với nhau.

Đừng quá mơ tưởng xa vời viễn vọng, bởi có thể bạn sẽ mất đi thứ gì đó rất đáng quý của hiện tại.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét