Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Đại cung ( C50 )

Chương 50: Phát hiện của Ngôn Thác


"Cung Tuế Hàn là con gái của Đoạn Lâu Phượng?" Nguyên Mẫn nói đúng trọng điểm, dù sao Nguyễn Mẫn vẫn cảm thấy năm nay đúng là năm không yên ổn, chuyện gì cũng đến cùng một lúc, ngay cả một người bình thường dường như cũng có chút thân phận, toàn có quan hệ với những người không bình thường. Nguyên Mẫn thật hối hận vì ngay từ đầu không giết chết Cung Tuế Hàn. Nhưng trên người Cung Tuế Hàn không có vết bớt, hiện tại đúng là nàng đã có lí do để giết Cung Tuế Hàn, dù suy nghĩ như vậy nhưng trong lòng nàng lại có chút hoang mang.


Ngôn Thác lúc này có chút kinh ngạc, hắn tất nhiên không ngờ rằng Nguyên Mẫn lại hỏi như vậy.

"Thần còn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ hỏi về đứa nhỏ có cái bớt phượng hoàng kia, tuy trên người Cung Tuế Hàn không có vết bớt nhưng cũng là con gái của Đoạn Lâu Phượng, kỳ lạ là tại sao lại không có ký hiệu của Minh Phượng gia tộc?"

Điều hắn cảm thấy kỳ lạ hơn chính là Hoàng thượng lại biết rõ tiểu thư tá bên cạnh là một nữ nhân, đã biết như vậy tại sao lại còn giữ bên cạnh? Hơn nữa Hoàng thượng lại đối với vị tiểu thư tá này quá thân cận. Ngôn Thác tất nhiên không có đem quan hệ của hai người hiểu sai, hắn cũng gặp qua Cung Tuế Hàn được vài lần, hắn chú ý Cung Tuế Hàn cũng vì có quan hệ với Diệp Dân, Diệp Dân là người tự cao, nhưng lại đối với tiểu thư tá này cũng rất thân thiết vì vậy hắn cũng chú ý qua, nhưng rốt cuộc sau khi điều tra thì cũng chỉ là tiểu dân bình thường.

"Nàng là người bên cạnh trẫm, trẫm biết rõ. Vậy hai người kia đâu?" Cung Tuế Hàn trên người rõ ràng không có vết bớt, dù sao da thịt trên người Cung Tuế Hàn như thế nào nàng cũng từng nhìn thấy qua, nhưng cũng không thể loại trừ Cung Tuế Hàn, dù sao nàng cũng là con gái của Đoạn Lâu Phượng.

"Đó là người đi cùng Liễu Húc, hiện đang cùng bị giam với Liễu Húc trong thiên lao, là Cung Bình, nhưng người mà Đoạn gia đoán lại là Dương Vân Hi. Trước đó thần đã từng nói qua với Hoàng thượng, trong Đoạn gia cũng có một người có thể lợi dụng được, chính là y đã tiết lộ ra..." Lúc đầu cũng nghĩ đến thật khó khăn để lợi dụng người này, nhưng cũng không nghĩ tới tên kia lại rất nhanh đã liền thỏa thuận được.

"Ngươi dùng cái gì để thỏa thuận?" Có thể làm cho người của Đoạn gia phản chiến, cái giá này nhất định cũng không phải tồi.

"Đổi lấy khu vực Dong Sơn một trong bảy châu của Phượng Hoàng" Đoạn gia có tổ điện ở Dong Sơn cũng chính là Phượng Hoàng trang, phần lớn thế lực của Đoạn gia đều ở nơi đó, nhưng vị trí ở đó lại dễ thủ khó công. Tuy có các phủ nha của triều đình, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, Phượng Hoàng trang chính là vùng trung bộ của Đoạn gia.

"Điều kiện này của ngươi thật lớn, ngươi tự ý cắt một phần năm ranh giới của Đại Dĩnh?" Nguyên Mẫn hí mắt, xem ra vụ làm ăn này không có lời.

"Thần cho rằng Hoàng thượng có thể diệt trừ Đoạn gia, cho dù chia bớt một phần ba thì cũng không mất mát quá lớn, hơn nữa nếu Đoạn gia thật sự bị diệt, thì Hoàng thượng cho rằng bảy châu còn phúc khí tốt hay sao?" Ngôn Thác dám tự tiện đưa ra thỏa thuận này, cũng bởi vì hắn đã nhận thức được, về sau Đoạn gia chắc chăn phải bị diệt, bằng không hắn sẽ mất mạng, không chiếm được thì Nguyên Mẫn không đem hắn chẽ ra làm đôi mới là lạ!

"Chỉ hy vọng như thế!" Nguyên Mẫn nói, người khác dù có không biết thì nàng cũng hiểu rõ được con người của Ngôn Thác, hắn cơ bản cũng là người không biết giữ lời hứa, lại lắm mưu mô thủ đoạn, là một người cực kỳ tiểu nhân. Tuy nhiên khó tưởng tượng nhất Ngôn Thác lại là một đại hiếu tử, đúng là con người chỉ cần có nhược điểm thì có thể thu phục được, hiếu tử chính là nhược điểm của Ngôn Thác, vì vậy Nguyên Mẫn tất nhiên có ân với mẹ con hắn. Nếu không có Nguyên Mẫn thì sẽ không có Ngôn Thác của ngày hôm nay, trong lòng Ngôn Thác cũng biết rõ điều đó, hỡn nữa Nguyên Mẫn là người có năng lực làm cho hắn tự nguyện thuần phục, hắn là vậy luôn luôn thích những người mạnh mẽ cứng cỏi.

"Bọn người của Cung Tuế Hàn phải giải quyết như thế nào?" Ngôn Thác hỏi, lại vừa vặn ba người đều ở trong cung, bất quá nếu Đoạn gia chú ý tới Dương Vân Hi chỉ sợ sẽ cướp đi nàng. Bây giờ phải sớm giải quyết Cung Tuế Hàn và Cung Bình bằng không người của Đoạn gia cũng sẽ rất nhanh tới cướp người.

"Cung Bình, Liễu Húc, Dương Vân Hi toàn bộ đều phải bí mật giết, còn Cung Tuế Hàn trẫm có tính toán khác" Nguyên Mẫn hí mắt nói, Cung Tuế Hàn nếu biết đệ đệ của nàng bị mình giết nàng còn có thể vô tư được nữa sao, không thể, nhưng chuyện đã như vậy nàng phải đem hai người cùng nhau giải quyết một thể, lời đã nói ra khỏi miệng cũng chính là mệnh lệnh. Liễu Húc bất kể như thế nào cũng đã khiến phụ hoàng tử vong, nếu không giết thì uy nghiêm hoàng gia để ở nơi nào nữa?

"Cung Tuế Hàn..." Ngôn Thác cảm thấy khó hiểu, Cung Tuế Hàn thì cần gì tính toán?

"Nàng không có vết bớt, hẳn cũng không đáng lo, nếu trẫm muốn giết nàng thì tùy thời có thể giết, nàng là sủng vật của trẫm, trẫm còn muốn chơi đùa một thời gian" Nguyên Mẫn không muốn Ngôn Thác dây dưa chuyện của Cung Tuế Hàn.

"Hoàng thượng..." Ngôn Thác dù thấy Cung Tuế Hàn tuy rằng vô hại nhưng Hoàng thượng lại dưỡng một sủng vật như vậy bên người thì cũng không thể nào sáng suốt, Cung Tuế Hàn suy cho cùng cũng là người của Đoàn gia. Chỉ sợ nếu dưỡng ra chút cảm tình thì liền nguy rồi, cái này không rõ, nhưng lúc này cũng đã sớm nguy rồi.

"Trẫm có chừng mực!" Nguyên Mẫn có chút phiền muộn liền xua tay, ý bảo nên đến đây thôi, nàng không muốn đi sâu vào thảo luận chuyện của Cung Tuế Hàn. Cung Tuế Hàn nếu biết... Không! Nàng sẽ không để Cung Tuế Hàn biết đệ đệ và muội muội của mình chết trong tay nàng. 

Trong lòng nàng trước sau lại cảm thấy có áp lực, vì sao Cung Tuế Hàn lại cố tình cùng Đoàn gia có quan hệ chứ? Vốn chỉ định dùng Cung Tuế Hàn để điều khiển Lâm Trọng Văn, cũng không nghĩ tới lại có một ngày liên lụy đến bản thân mình, vì sao mọi chuyện cố tình lại không nguyện ý mình đây?

Nguyên Mẫn vẫn không tin chuyện thiên hạ nói về truyền thuyết Minh Phượng, nàng cũng không tin lời của bọn loạn thần nói đến, phàm là người như thế nào thì nàng cũng không tin, nàng chỉ tin tưởng bản thân mình. Nàng cảm thấy mọi chuyện hết thẩy đều liền quan đến Hưu Nguyệt, Hưu Nguyệt e sợ thiên hạ sẽ đại loạn nên tính toán đồn thổi ra, đầu tiên là đem Đoạn gia và triều đình trở nên xung đột ra mặt, cơ bản mà nói thì Hưu Nguyệt muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng điều Nguyên Mẫn không rõ chính là tại sao Hưu Nguyệt lại cấp bách muốn làm như vậy? Nguyên Mẫn sớm đã gặp bất lợi, Hưu Nguyệt sao lại không biết?



***

"Hoàng thượng tính toán ba ngày sau sẽ tiến hành đại lễ sắc phong Quốc sư?" Tiêu Thường hỏi, nhưng quốc sư vẫn chưa thấy bóng người đâu, chỉ sợ đến lúc đó lại không ai đến. Tiêu Thường không biết mười lăm tháng tám vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiêu Thường lại mẫn cảm thấy được mùi vị chính trị có liên quan, vừa rồi mười lăm tháng tám hắn bị ngất đi, sau khi tỉnh lại thì mọi chuyện lại trở nên xoay chuyển khác thường.

Cấm quân tổng Đô thống Từ Hưng đã chết, Niên Chính lúc này liền thăng chức so với Diệp Dân còn nhanh hơn, Niên Chính trở thành cấm quân tổng Đô thống, hơn nữa cấm quân đột nhiên quân lý lại xuất hiện không ít ngương mặt mới, trong cung lần này có chuyện khác thường Tiêu Thường cũng đoán được nhưng vẫn tuyệt nhiên không dám hỏi Nguyên Mẫn, Hoàng thượng không muốn người ta biết thì không thể nào hỏi, điều này Tiêu Thường hiểu rất rõ. Chỉ là mười lăm tháng tám đã chết không ít người, việc này có thể cũng do Hoàng thượng đã tính toán xử lý.

Đối với Liễu Húc, đàn xong một khúc đã muốn chết rồi, nhưng Hoàng thượng cớ sao lại còn muốn xử trí, cũng không thể hiểu hết được, rõ ràng gần đây triều đình xảy ra một số vấn đề, hơn nữa điều làm cho Tiêu Thường khó nắm chắc được chính là quan viên vô cơ bị cắt chức không ít, nhưng quan trọng là không thấy có người lên tiếng bất mãn, không những như thế còn có một số quan viên bị chết bất đắt kỳ tử một cách vô lý cũng không phải là ít.

Tiêu Thường dù không biết lí do cũng không dám hỏi, có nhiều điều đáng ngờ xảy ra làm cho người như Tiêu Thường cũng có ý tử cẩn thận mà không dám mở miệng thắc mắc.

Tiêu Thường vẫn loáng thoáng biết được, dường như có liên quan đến tàn dư của chế độ cũ, bất quá tiền triều diệt quốc đã tám mươi lăm năm, làm sao vẫn còn lưu lại thế lực chống đối? Tiêu Thường cực kỳ thấy khó hiểu. Hiện tại Quốc sư rốt cuộc là ai Hoàng thượng cũng chưa nói, thật là làm cho người ta cảm thấy không khí bất an, không riêng gì hắn mà bọn quan viên mỗi người đều thấp thỏm lo âu, chỉ sợ là bản thân mình cũng vô duyên vô cớ bị giết lúc nào không hay.

Nguyên Mẫn đương nhiên biết triều đình hiện tại đang sôi sục, nàng tự nhiên cũng biết được năm nay dân gian ắc đại loạn. Dù sao triều đình có khủng hoảng thì cũng không đáng lo, nhưng dân tâm thì không thể loạn được.

"Đúng là năm nay có chút không tốt, không ít mệnh quan triều đình vô cớ bị chết bất đắc kỳ tử, ngay cả trên núi cũng nghe thấy có quỷ quái xuất hiện, quốc sư sắc phong đại điển phải chiêu cáo thiên hạ, chính là quốc sư có thể hàng yêu trừ ma, hướng ta cầu phúc, cầu lấy quốc thái dân an, thái bình thịnh thế" Nguyên Mẫn nói có phần mê tính, tất nhiên mệnh quan triều đình vì sao vô cớ chết nàng biết rõ hơn ai hết. Trong dân gian dân chúng rất tôn trọng thần linh, mà nói đến ma quái lại còn xuất hiện ngay cả vùng núi hẻo lánh thì có chút quái đản, chuyện này Nguyên Mẫn tất cả cũng đều giao cho người khác làm, chuyện thần linh ma quỷ từ trước đến giờ trong dân gia dân chúng cũng đã truyền tai nhau không ít lời đồn đại rồi, nguyền gốc câu chuyện cũng từ Minh Viêm mà ra, còn có sự nhúng tay của Đoạn gia. Cái gì mà truyền thuyết về Minh Phượng, thần linh có năng lực dị thường, đều là lời xằng bậy, bất quá lúc này nàng cũng lợi dụng những lời đồn thổi đó để cho Quốc sư hiện thân.

"Nhưng quốc sư hiện giờ ở nơi nào tại sao lại không thấy người xuất hiện?" Tiêu Thường hỏi, lúc này có quốc sư thì chẳng những khiến triều đình bớt lo lắng, mà cả dân chúng cũng an tâm... nhưng quan trọng là quốc sư hiện ở đâu?

"Quốc sư là người thần bí, thần tung lại bí ẩn cũng không có gì kì quái, nhưng ba ngày sau tại điển điển sắc phong, nàng nhất định sẽ đến" Quốc sư và tổ tiên Nguyên gia đã có Ngũ Đại khế ước, tức là phải phụ trợ Hoàng đế Đại Dĩnh thời Ngũ Đại, mà bản thân nàng chính là đời thứ năm, cho dù không phải Hưu Nguyệt, nhưng đã là ngày sắc phong Quốc sư thì nhất định phải có một người đến, nàng sắc phong ở đại điển ngoài việc muốn chiêu cáo thiên hạ thì còn có dụng ý muốn người bí ẩn này hiện thân.Nếu không xuất hiện thì quốc sư chính là đã bội ước.

*****

Tất nhiên nếu người bội ước là Hưu Nguyệt thì Hưu Nguyệt cũng không muốn quan tâm, nàng chính là mặc kệ, dù sao khế ước đó cũng chỉ là tổ tiên nàng ước định, vẫn không phải nàng, mắc mớ gì nàng phải lo...

Hưu Nguyệt lúc này vẫn còn chùm kín chăn ngủ, kỳ hạn ba ngày lúc này chỉ còn một ngày, mà nàng đã ngủ hết liên tiếp hai ngày.

"Sư tỷ..." Tuệ Hân nhấc chăn lên, Hưu Nguyệt đã ngủ hai ngày rồi, trừ lúc thức dậy ăn chút thức ăn rồi lại ngủ tiếp, giống như là bị ngược đãi không được ngủ, bây giờ có cơ hội ngủ thì liền ngủ cho thỏa sức, Tuệ Hân thực sự không hiểu, làm sao lại có người ngủ được như vậy cơ chứ?

Hưu Nguyệt tất nhiên rất bất mãn vì bị đánh thức, nhưng nàng vẫn nắm chặt chăn không cho Tuệ Hân nhấc lên, hơn nữa còn trùm chăn kín đầu, muốn lộ cả chân ra bên ngoài, nàng lúc này có tai cũng như điếc.

Tuệ Hân lúc này đúng là đang bị trọng thương, tuy rằng hiện tại không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng thể lực cũng không thể nào mà chèo chống tiếp được nữa, hai người giằn co qua lại vài cái Tuệ Hân cảm giác miệng vết thương muốn bị xé rách ra, tay bất lực buông xuống, nàng liền từ bỏ, sư tỷ vẫn như trước không muốn nhận trách nhiệm này, vậy thì bỏ đi nàng cũng không muốn miễn cưỡng. Người có tài năng như thế lại không biết quý trọng bản thân đúng là thật lãng phí, chỉ tiếc cho nàng...

Hưu Nguyệt cảm giác sức kéo ở đầu chăn không còn nữa ngược lại không cảm thấy thích ứng, mới như vậy mà đã từ bỏ, lần trước không phải lấy cái chết ra để uy hiếp mình tham gia phá yến sao? Đúng là kỳ quái.

"Nếu lần này sư tỷ không đi, thì ta đi vậy!" Tuệ Hân không lâu sau đó liền nói với Hưu Nguyệt, dù sao cũng không thể để sư môn hổ thẹn được, Tuệ Hân nghĩ đến.

"Bản thân ngươi bị thương chưa lành đi đâu mà đi, hắn dù sao cũng đã qua đời quan tâm làm gì?" Hưu Nguyệt ở trong chăn vọng ra âm thanh rầu rĩ. Đã nhiều năm như vậy, vẫn lo chuyện bao đồng, tính tình một chút cũng không thay đổi. Hơn nữa là muốn làm khó mình, dù sao cũng không phải là việc của nàng... 

Haizz, được rồi, nàng thừa nhận đây vốn là trách nhiệm của nàng, bản thân nàng cũng mặc kệ vì nàng không muốn quan tâm, hơn nữa cũng mặc kệ thiên hạ có thái bình hay không.Nàng lúc này có chút kêu than, tựa như con mèo cứ nằm lăn qua lăn lại ôm lấy cái chăn. Muốn ngủ cũng không ngủ được.

"Sư tỷ, sư môn có ân với chúng ta, chúng ta không thể... Sư tỷ...!" Tuệ Hân ôn nhu nói, âm thanh giống như đang thôi miên.

"Được rồi, ta sợ ngươi, bản thân ngươi muốn đi thì đi, ta mặc kệ, đừng khiến bản thân mình chết ở tựu thành. Còn nữa, ta không phải đã nói bao nhiêu lần rồi sao? Không cần gọi ta là sư tỷ, cứ gọi là Hưu Nguyệt!" Bản thân nàng cũng không muốn làm sư tỷ, một câu sư tỷ, hai câu sư tỷ, từ lúc nào lại khiến nàng nghe thấy sởn cả tóc gáy thế này.

"Vai vế không thể gọi bừa..." Tuệ Hân cho rằng không tốt, dù sao sư tỷ cũng lớn hơn nàng ba tuổi, đằng này lại nhập môn cũng so với nàng sớm hơn.

"Được rồi, ngươi đừng nói, ngươi thích đi cứ đi, đi ra ngoài đừng quên đóng cửa" Nàng không thích để cho Tuệ Hân ở cạnh lỗ tai mình mà niệm kinh, nữ nhân thật đúng là phiền toái.

Lúc này Hưu Nguyệt cũng bên bản thân mình cũng là nữ nhân.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét