Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Đại cung ( C80 )

Chương 80.Nước cờ cao tay



Đoạn gia.



“Nghe nói, mười lăm tháng mười một, ở Phượng Hoàng trang mở đại hội võ lâm!” Đoạn Uyên ánh mắt sâu hẹp, phát ra một loại trang nghiêm!



“Là thật! điều quan trọng là, còn có sự xuất hiện của Phượng Hoàng lệnh” Đoạn Lâm tiếp lời, Phượng Hoàng lệnh xuất hiện, như vậy gia chủ nhất định cũng sẽ xuất hiện.



“Bình nhi, ngươi nói tỷ tỷ của ngươi là gia chủ, hay muội muội là gia chủ đây?” Đoạn Lê hỏi, là người của Đoạn gia, Đoạn Lê là người dường như quá yếu đuổi, chẳng trách Đoạn Uyên vẫn luôn cảm thấy đệ đệ của hắn là người vô dụng.

Cung Bình không nói gì, hắn dường như đoán được, chính là tỷ tỷ. Trước đây mẫu thân và cha luôn bất công, cái gì cũng lưu lại cho nàng, thật ra cũng chẳng có gì lạ.. tỷ tỷ lại có thân phận đặc biệt. Nhưng Cung Bình cảm giác hắn và người của Đoạn gia cũng không có mối quan hệ quá lớn, nhưng dù sao Đoạn gia đã cứu hắn và tiên sinh, nên hắn dù gì cũng thiếu Đoạn gia một cái ân tình! Nhưng ngược lại hắn cũng không hy vọng tỷ tỷ sẽ bị dính vào những sự tình rắc rối này.



Đoạn Uyên cũng chính là cửu cửu của hắn, nhưng là người có dã tâm rất lớn, Cung Bình không phải không biết, nhưng dù Đoạn Uyên có dã tâm lớn cũng phải chịu phục tùng gia chủ, cho nên Đoạn Uyên đối với người đối diện chính là vừa yêu vừa hận, gia chủ nếu có tìm được cũng là một phần dã tâm của hắn, nhưng ở phương diện nào đi nữa cũng gây trở ngại dã tâm của hắn.



Đoạn Uyên thấy Cung Bình như vậy cũng không cao hứng lắm, đã là người của Đoạn gia, nên sửa thành họ Đoạn, gọi là Cung Bình, thật thô thiễn vô cùng.



“Kỳ nhi, ngươi cảm thấy thế nào?” Đoạn Uyên hỏi Đoạn Kỳ.

Đoạn Lâm trong lòng không phải không hờn giận, tuy vai lứa ngang nhau, nhưng cha chỉ hỏi riêng Đoạn Kỳ, hắn rốt cuộc cũng không hiểu, hắn kém Đoạn Kỳ ở điểm nào? Thời gian còn dài, hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy hắn so với Đoạn Kỳ mạnh hơn rất nhiều.



“Cha, ta cho rằng, gia chủ hẳn là Cung Lạc, bởi vì trên người Cung Lạc có vết bớt…” Đoạn Sĩ chợt nói. Đoạn Sĩ so với mọi người ở đây là trẻ tuổi nhất, tư chất cũng được coi là bình thường, đứng hàng thứ sáu, trên có Đoạn Lâm, dưới có Đoạn Kỳ. Đoạn Sĩ sau khi nói liền nhìn cha hắn không chớp mắt.



“Ta là hỏi Kỳ nhi, ngươi ở đó xen vào làm gì?” Đoạn Uyên không hờn giận, chỉ trừng mắt nhìn Đoạn Sĩ liếc một cái, Đoạn Sĩ huých cái mũi phũi bụi, không dám nói thêm nữa, nói thật là hắn cũng sợ cha hắn, nếu cha đã không cho nói, hắn cũng không dám nói nữa.



“Ta cảm thấy có điều không bình thường, còn lạ ở chỗ nào, ta không nghĩ ra được!” Nếu là gia chủ tại sao lại không thông báo cho Đoạn gia, liền đi mở đại hội võ lâm, dù như thế nào cũng có chút không ổn, hay là gia chủ bị người khác chế ngự? Nhưng nếu gia chủ bị người khác kiểm soát, thì thật quả là không có trình độ đi, nếu so sánh với các đời gia chủ trước thật không sánh bằng.



“Lâm nhi, con cảm thấy thế nào?” Đoạn Uyên không hài lòng câu trả lời của Đoạn Kỳ, chuyển qua hỏi Đoạn Lâm.



“Cái này hẳn là chủ ý của Nguyên Mẫn. Còn hài nhi làm thế nào để xác định? Phải nhắc tới hôm thiên hạ đệ nhất yến hội, Nguyên Mẫn cho thuộc hạ nói với hài nhi là muốn chủ động cùng hài nhi hợp tác, lấy Phượng Hoàng thất thành ra làm điều kiền để mua chuộc hài nhi, lúc ấy hài nhi đã đáp ứng rồi!”



Đoạn Uyên đôi mắt híp lại liền trợn to, chớ trách, trận này Nguyên Mẫn lại đối với tình hình của Đoạn gia rõ như trở lòng bàn tay.



“Nói tiếp!” Đoạn Uyên tức giận nói, Đoạn Lâm nếu không giải thích tốt, thì cũng đừng trách bản thân hắn mất hết tính người.



Đoạn Kỳ hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, Nguyên Mẫn thì ra cũng biết đến chiêu này.



“Đương nhiên hài nhi cũng tiết lộ cho Nguyên Mẫn biết một chút ít về Đoạn gia, bằng không Nguyên Mẫn sẽ không tin hài nhi thực sự muốn lấy Phượng Hoàng thất thành ra trao đổi, hài nhi sở dĩ tốn nhiều công sức như vậy, chỉ là muốn Nguyên Mẫn tin tưởng hài nhi có dã tâm muốn phản bội lại Đoạn gia, sau đó sẽ sử dụng tiếp một hồi kế phản gián, dùng gậy ông đập lưng ông!” Đoạn Lâm nở nụ cười nham hiểm, vẫn không quên nhìn Đoạn Kỳ, tất nhiên Đoạn Kỳ lúc này có vạn phần kinh ngạc, nhưng ngược lại Đoạn Uyên lại hứng khởi mỉm cười tán thưởng.



“Lâm nhi, quả nhiên đã trưởng thành, không hổ danh là con ta!” Đoạn Uyên cảm thấy bình thường đã quá xem thường Lâm nhi, lần này Đoạn Lâm quả thật làm cho hắn mở rộng tầm mắt rồi!



“Vậy Lâm nhi, con có biết Nguyên Mẫn bước kế tiếp rốt cuộc muốn làm gi?”



“Gia chủ chính là Cung Tuế Hàn, nhưng Nguyên Mẫn từ trong tay Cung Tuế Hàn mà lấy được Phượng Hoàng lệnh, đối với chúng ta cái này không trọng yếu… Quan trọng là, gia chủ đang ở trong tay Nguyên Mẫn. Mà thiết yếu hơn, Nguyên Mẫn mục đích mở đại hội võ lâm chính là muốn đem toàn bộ người của Đoạn gia tập trung lại một chỗ, sau đó bao vây tiêu trừ! Mật chỉ đã hạ xuống, Nguyên Mẫn đã phái mười vạn hỏa quân đang trên đường đến bao vây tiêu trừ Đoạn gia, Nguyên Mẫn muốn ta nội ứng ngoại hợp. Nhưng quan trọng hơn, muốn vào được Phượng Hoàng trang, thì Lý Khiếu phải cần hài nhi chỉ đường. Dù sao nơi này tập trung nhiều người như vậy, hài nhi cảm thấy không tốt lắm, đến lúc đó Phượng Hoàng tổ điện cũng sẽ bị san bằng, dù có tụ lại bao nhiêu cao thủ thì cũng thúc thủ vô sách. Còn ngược lại nếu chúng ta hợp tác được tốt, thì dù có là mười vạn hỏa quân hành động cũng giống như cá bơi trong chậu, Nguyên Mẫn đến lúc đó thiếu hỏa quân thì chúng ta còn sợ nàng sao?” Đoạn Lâm cảm thấy, Nguyên Mẫn sai nhất chính là đã chọn hắn làm kèo giao dịch này!



“Ha ha! Lâm nhi, lần này con đã lập công lớn cho Đoạn gia chúng ta!” Đoạn Uyên cực kỳ cao hứng, con của hắn những lần trước biểu hiện không tốt lắm, mỗi lần gia tộc có nhiệm vụ gì cũng đều lo lắng, nhưng lần này khác rồi, giang sơn cuối cùng cũng là của Đoạn gia!



“Đại ca, còn gia chủ làm sao bây giờ? Ta không rõ chính là Nguyên Mẫn muốn đối phó với Đoạn gia tại sao lại không trực tiếp giết chết gia chủ? Gia chủ chết, người của Đoạn gia cũng sẽ chết cùng, vì sao lại còn muốn hao binh tổn tướng như vậy?” Đoạn Lê cảm thấy khó hiểu hỏi.



“Cha, điều này ta có thể hiểu được, nếu Đoạn gia gia chủ chết, thì những người khác chết theo, đó dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, trước đây những đời gia chủ dù chưa chết nhưng ở Đoạn gia lần đó cũng đã chết nhiều người rồi, xem ra cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng từ trước tới giờ người của Đoạn gia đều tin rằng truyền thuyết này có thật chứ không phải trùng hợp bởi vì mọi việc diễn ra quá trùng hợp rồi. Còn về phần Nguyên Mẫn, không chắc đã tin, bất quá Nguyên Mẫn cho dù không tin thì cũng sẽ đi thử, theo tính cách của nàng không thử mới là điều kì lạ!” Đoạn Lâm giải thích mọi việc đều thông, chỉ riêng một điều hắn lại nghĩ mãi không rõ.



Đoạn Uyên lúc trước nghe Đoạn Kỳ nhắc đến các gia chủ trước không sống quá thọ còn có chút bận tâm, nhưng lúc này khi nghe Đoạn Lâm nói như vậy hắn cũng yên tâm một chút, hắn hi vọng, chỉ là trùng hợp, bằng không hắn cũng sợ Nguyên Mẫn sẽ giết gia chủ, gia chủ chết sẽ khiến toàn bộ người của Đoạn gia chết theo. Bất quá hắn cũng không rõ tại sao Nguyên Mẫn lại không giết gia chủ? Điều này làm hắn cũng phải suy nghĩ cẩn thân hơn.



“Việc khẩn cấp trước mắt, cần cử một nhóm người đi cứu gia chủ ra!” Đoạn Uyên lúc này quyết định, hắn cảm thấy được vẫn nên đem gia chủ trở về nhà thì mới yên tâm một chút.



“Đoạn Lê, cha con các ngươi nên tuyển chọn mười lăm, không, vẫn nên nhiều một chút, là năm mươi thanh niên ưu tú nhất của Đoạn gia và tuyển thêm năm trăm đệ tử tinh nhuệ đi cứu gia chủ, Lam nhi và ta sẽ ở lại để lưu thủ Đoạn gia!”



“Đại ca, lúc này quân lính của triều đình đang vây đánh, ta không nên mang đi nhiều người như vậy, ta cảm thấy thật không ổn!” Đoạn Lê lo lắng nói.



“Ngươi chính là rất lề mề, ngươi cho là đến hoàng cung cứu người đơn giản sao? Ta chính là không ngồi yên đợi Nguyên Mẫn đến tấn công Đoạn gia mà cao hứng đâu, đi cứu gia chủ, thì có thể giúp tình hình sáng sũa hơn. Nếu không phải để cho Lâm nhi lưu lại ta vẫn còn chưa yên tâm cho các ngươi đi!” Đoạn Uyên tức giận nói. Nhưng trong lời nói vừa rồi, hàm ý tất cả mọi người đều nghe hiểu được.



Đoạn Lê đã nói đến nước này, Đoạn Lê cũng bất mãn không nói thêm gì nữa.



**



“Thanh nhi, nếu ngươi là Nguyên Mẫn, ngươi cảm thấy được làm như vậy là hợp lý sao?” Đoạn Kỳ hỏi, tuy rằng hắn không cho rằng Triệu Thanh sẽ trả lời nhưng Đoạn Kỳ cũng không quên đặt câu hỏi.



Nguyên Mẫn lúc trước từng hoài nghi Chương Dã không phải là Chương Dã thật nên đã liền phái Triệu Thanh tiếp cận bên người Chương Dả giả. Sau này Triệu Thanh cũng chính là người hiểu rõ nhất con người của Chương Dã, bởi vì bọn họ chính là phu thê với nhau.



Nói chính xác hơn, Đoạn Kỳ sau khi giả dạng Chương Dã, đêm đó đi cứu Cung Bình thân phận mới bị bại lộ, lúc đó mới bị Triệu Thanh phát hiện ra, sau đó Triệu Thanh cũng được Đoạn Kỳ trợ giúp đưa về Đoạn gia, Đoạn Kỳ đối với nàng hẳn cũng có chút bất đồng, bằng không cũng không giữ lại ở bên người.



“Không biết!” Triệu Thanh cẩn thận trả lời, đừng nói là nàng không biết tâm tư của hoàng thượng, cho dù có biết nàng cũng sẽ không nói.



Đoạn Kỳ mỉm cười, không biết tại sao, hắn chính là thích nhìn thấy bộ dáng trung thành của Triệu Thanh. Nữ nhân này, làm việc kỹ lưỡng, lại cẩn thận, nếu là người khác đã sợ chết mà nói ra, nhưng nàng thì khác, không hề thay đổi, hơn nữa đối với chủ nhân luôn trung thành và tận tâm, hắn có thể hiểu được vì sao Nguyên Mẫn lại đem nữ nhân này ở cạnh bên hắn, bởi vì tuyệt đối nàng sẽ không phản bội.



“Ta không tìm ra được điều không hợp lý nào Đoạn Lâm đã nói trước đó, chỉ là cảm thấy được có chút gì đó kì lạ, nhưng lạ ở chỗ nào đây? Ta đã nổ lực suy nghĩ rất nhiều!” Đoạn Kỳ vẫn nhìn chằm chằm Triệu Thanh, có lẽ nàng chỉ là quân cờ thứ hai được xếp vào Đoạn gia, trước đây hắn lại không nghĩ tới trường hợp này, Đoạn Lâm vừa nói như thế, hắn mới liền suy nghĩ ra.



Triệu Thanh vẫn tỉnh bơ, nàng cảm thấy được Đoạn Kỳ cũng là người rất khó đối phó, không thể để hắn nhìn ra được tia sơ hở nào.



“Ta suy nghĩ, điều kì lạ mà ta suy nghĩ có phải hay không là ngươi đây?” Đoạn Kỳ nói ra lại rất nhẹ nhàng, nhưng Triệu Thanh tâm lý vẫn hiểu được Đoạn Kỳ chính là đang thăm dò.



“Ngươi lo lắng ta như vậy thì cứ thả ta đi, đừng quên, do chính ngươi đưa ta về đây!” Triệu Thanh châm chọc nói.



“Thanh nhi, ta không muốn để Thanh nhi rời xa ta, cho nên ta mới quyết định để Thanh nhi theo giúp ta cùng một chuyến lên kinh thành, Thanh nhi ngươi thấy vui chứ?” Nếu nàng là quân cờ do Nguyên Mẫn sắp xếp vào thì hẳn mục đích chính của Nguyên Mẫn là di chuyển quân cờ đến Đoạn gia. Nếu đúng như hắn nghĩ, việc cứu Cung Bình cũng nằm trong dự liệu của Nguyên Mẫn, nàng đã an bài một tuồng kịch, mà kịch lại giống như thật, giống đến nổi bây giờ hắn mới thực sự thông suốt.



Xem ra Nguyên Mẫn cũng vô cùng lợi hại, ở phương diện này Đoạn Kỳ không thể không bội phục Nguyên Mẫn, Đoạn Lâm chính là quân cờ đầu tiên Nguyên Mẫn muốn phô trương thanh thế, Thanh nhi mới chính là quả bom hẹn giờ, đem Thanh nhi cách ly Đoạn gia, Nguyên Mẫn cũng vờ như đem toàn bộ quân cờ không sử dụng đến.



Đoạn Kỳ đoán, Nguyên Mẫn lần này không phải thực sự muốn đối phó với Đoạn gia, mà là muốn bắt Hoàng Tước phía sau, trong lúc bắt Hoàng Tước, Đoạn gia bên này đã vội vàng chuẩn bị chiến tranh mà lại không dám chủ động đánh ra, tránh làm cho hai mặt giáp công, sau khi bắt được Hoàng Tước thì lúc đó mới đó mới chính thức đối phó Đoạn gia. Hoàng Tước đại khái chính là đoàn quân ở miền Nam đang có động, đại loại chính là võ tướng Lâm Trọng Khang.



Nếu Đoạn gia trước mắt không có nguy hiểm, thì việc cứu gia chủ phía trước là việc khẩn cấp, sau này Nguyên Mẫn có muốn trực tiếp đối phó Đoạn gia thì cũng phải cần thời gian để tính toán.



Tổng thể mà nói, bá phụ đã quá đánh giá thấp Nguyên Mẫn rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét