Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Yêu phi khuynh thiên hạ ( C3 )

Yêu phi – Phần 3


Chiến tranh nổi lên tứ phía, quân vương khủng hoảng không thể tiếp tục ngày đêm phụng bồi bên nàng. Mà Phó Du Nhược… cũng không muốn lại bị quân vương đụng chạm.
Từ sau ngày cùng nhau thân mật, Vệ Khuynh Ngân luôn lẩn tránh nàng. Chẳng lẽ vì nàng là “Yêu phi” sao? Hay vì… nàng cũng là thân nữ tử?
Trong triều đinh, quân vương vẻ mặt mệt mỏi, chiến thư từ các nơi gửi tới khiến hắn thực đau đầu. Đánh giặc thì cũng phải để người ta nghỉ ngơi chứ! Nhưng bản chất hắn là một nam nhân tự cao tự đại, vì thể diện hắn tuyệt đối không thể nhận thua.
“Vệ Khuynh Ngân chờ lệnh, xin ra chiến trường giết giặc”
Vệ Khuynh Ngân từ nhỏ đã theo phụ thân chinh chiến sa trường, trên nàng còn có hai ca ca những đều đã sớm chết trận, cả Vệ gia giờ chỉ còn mình nàng gánh vác. Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu nàng không ra chiến trường chính là làm nhục danh tiếng Vệ gia, cũng là thẹn với vương triều đã đối đãi với Vệ gia hậu ái suốt nhiều năm.
“Không được, Vệ gia chỉ còn mình ngươi là huyết mạch cuối cùng, ngươi ra chiến trường nếu có bề gì bảo trẫm làm sao ăn nói với Vệ tướng quân?”
Quân vương lắc đầu, bên cạnh là Phó Du nhược đang cắn chặt hàm răng. Vệ Khuynh Ngân, ngươi là muốn chạy trốn tới chiến trường ư?
“Đối với thần mà nói, chết trận sa trường là vinh quang lớn nhất, cho dù Vệ gia chỉ còn chút huyết mạch, cha thần nếu như còn sống cũng nhất định sẽ để thần đi. Xin bệ hạ hãy ân chuẩn cho thần”
“Không được, ngươi không được phép đi”
Phó Du Nhược rống lên đồng thời đứng bật dậy khiến cho cả triều thần hoảng hồn. Dĩ nhiên, quân vương bên cạnh nàng cũng bị kinh hách không ít.
“Ái phi, nàng sao vậy?”
Quân vương vội vàng ôm nàng, nhẹ giọng dụ dỗ. Vệ Khuynh Ngân quỳ bên dưới không hề ngẩng đầu, chỉ tiếp tục nói một câu”
“Xin bệ hạ ân chuẩn”
“Bệ hạ, người không để nàng đi có được hay không? Để cho một nữ nhân thay thế nam nhân đi xuát binh, nếu nước khác biết được còn cho là chúng ta hết nhân tài rồi đó” – Phó Du Nhược vội vàng thu lại tức giận, quay qua quân vương vẻ yêu mị quyến rũ, thổi khí như lan.
“Ái phi nói có lý a. Khuynh Ngân, ngươi không được đi. Chuyện nữ nhân ra trận đánh giặc mà bị truyền đi thì trẫm còn mặt mũi nào nữa” – Quân vương cau mày.
Nhưng là, thực sự trong triều thực sự không còn người nào có thể đi nữa. Mấy ngày nay binh sỹ tử thương vô số, võ quan cũng chết rất nhiều. Quốc khố ngày càng trống không, nếu không sớm nghĩ biện pháp, cả vương triều này chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt.  Đế vương cả ngày lưu luyến mỹ nhân, hào khí sớm đã tiêu hao hết, nói chi tới chuyện cầm quân ra trận. Hắn thà lui ở hậu phương bồi người đẹp tới phút cuối, chứ nhất định không chịu chết trận nơi sa trường. Chiến trường đối với hắn mà nói, đã là giấc mộng của nhiều năm về trước.
“Ra trận đánh giặc là dựa vào bản lãnh chứ không phải do nam nữ quyết định. Bệ hạ, thần biết mình đang làm cái gì, xin bệ hạ ân chuẩn cho thần một cowc hội dốc lòng bảo vệ đất nước”
Vệ Khuynh Ngân ngẩng đầu nhìn Phó Du Nhược, ánh mắt sâu thẳm khiến Phó Du Nhược đoán không ra nàng nghĩ cái gì. Ngươi nhất đinh phải trốn đi xa vậy sao? Ngươi giỏi lắm, chiến trường là địa bàn của ngươi, ngươi ở đó ta thực sự bắt không được.
“Vệ Khuynh Ngân, ngươi bất quá chỉ là một kẻ nữ lưu, muốn ra trận đánh nhau còn chưa tới lượt ngươi đâu. Triều ta năng nhân bối xuất, không cần có ngươi vẫn có thể đánh thắng”
Phó Du Nhược đứng dậy, công khai phản bác Vệ Khuynh Ngân, lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên. Không cho phép, ta không cho phép ngươi tránh né ta.
“Vậy mời nương nương nương tìm ra một người thử xem. Nương nương, từ xưa tới nay nữ tử không được phép can dự triều chính, người hôm nay làm vậy chính là phạm luật cấm đó”
Vệ Khuynh Ngân biết rõ lời nói của mình là cỡ nào buồn cười. Cái gì mà “nữ tử không cho phép can dự triều chính”? Yêu phi là nữ tử, chính bản thân nàng chẳng phải cũng là nữ tử sao. Câu nói này, một chút hiệu lực phản bác cũng không có, chỉ là, bây giờ còn có thể lấy cái gì làm cớ nữa đây?
“Đủ rồi. Vệ Khuynh Ngân, ngươi đã nắm chắc như vậy, trẫm đồng ý cho ngươi cơ hội này. Ngày mai hừng sáng, ngươi lập tức đi tới chiến trường, trẫm phong ngươi là tướng quân. Nếu như ngươi thắng, tùy ngươi muốn gì cũng được. Còn nếu thua… ngươi sẽ đánh mất cả tên họ, cả vương triều này. Tự ngươi hãy cân nhắc thiệt hơn, suy nghĩ rõ ràng đi”
Quân vương lên tiếng. Nhược quý phi lần đầu tiên kích động như thế, không lẽ Vệ Khuynh Ngân này thực sự có phương pháp gì làm quý phi lưu luyến? Quân vương trong lòng tất nhiên không thoải mái. Cảm thấy, bản thân và Phó Du Nhược ở bên nhau nhiều năm, chưa bao giờ thấy nàng cười thật khóc thật chứ đừng nói tới kích động như ngày hôm nay.Vệ Khuynh Ngân này tuyệt đối không thể giữ lại. Dù sao, lên chiến trường nhất định phải chết, để cho nàng ta chết vinh quang một chút cũng tốt.
“Bệ hạ…”
Phó Du Nhược không thể tin, quân vương lại không nghe lời mình. Triều thần nghe nói Vệ Khuynh Ngân có thể ra chiến trường, điều này đại biểu cho việc còn một tia hi vọng, lập tức quỳ xuống hô:
“Bệ hạ anh minh. Bệ hạ anh minh”
Điều này làm cho Phó Du Nhược không thể nói thêm được gì. Chỉ thấy Vệ Khuynh Ngân đứng lên, nhận lấy một thân nhung trang, đi xuống, không liếc nhìn Phó Du Nhược lấy một lần.
********oOoOoOoOoOoOo********
“Vệ Khuynh Ngân, ngươi sao lại muốn trốn ta?”
Nhiều lần cho người đi mời nhưng Vệ Khuynh Ngân thủy chung không chịu tới, Phó Du Nhược lại phái thêm thật nhiều thật nhiều, rốt cục cũng đem nàng mời được tới đây. Cho lui tất cả cung nữ, thái giám, Phó Du Nhược tóm chặt cánh tay Vệ Khuynh Ngân, dùng sức lắc, phát tiết bất mãn của mình.
“Ta không có trốn ngươi” – Vệ Khuynh Ngân không nhúc nhích, tùy ý Phó Du Nhược làm loạn.
“Không có trốn ta? Ngươi rõ ràng ra chiến trường xin chết, trong triều còn phản bác ta, đây không phải trốn ta thì là gì?” – thấy không dao động được nàng, Phó Du Nhược dứt khoát dùng đôi tay phấn trắng nện lên người Vệ Khuynh Ngân.
“Ta không có trốn người. Trận chiến này là do ngươi mà nên, ta ra trận giết địch là vì muốn bảo vệ quốc gia, muốn thay ngươi đền tội ngươi biết không?” – Vệ Khuynh Ngân rống to, vững vàng bắt được bàn tay Phó Du Nhược đang đánh trên người mình.
“Người sai là ta, chỉ cần giao ta ra là được mà. Khuynh Ngân, ta không muốn ngươi ra chiến trường. Ngươi không sai, người chuộc tội không nên là ngươi”
Phó Du Nhược lần đầu tiên cảm giác mình mềm yếu như vậy. Nếu như Vệ Khuynh Ngân không cần nàng, nàng cũng không cần bảo toàn cái vương triều này.
“Ta không hi vọng ngươi bị đám nam nhân ngoài kia đùa bỡn. Giao ra ngươi là việc hoàng thượng không làm được, ta lại càng không làm được. Du Nhược, ta rất thích ngươi, cho dù ngươi là “Yêu phi”m cho dù ngươi bị người trong thiên hạ thóa mạ, ta vẫn như cũ thích ngươi. Cho nên, ta muốn ra chiến trường, chỉ có khi ta thắng, ngươi mới được bình an”
Lời nói như vậy, Phó Du Nhược làm sao không cảm động.
“Ta thật sự không muốn chuyện thành như vậy. Khuynh Ngân, ta thật sự không hi vọng ngươi ra chiến trường. Ngươi vì ta như vậy, thật không đáng a”.
Vệ Khuynh Ngân dung trán kề sát trán Phó Du Nhược, nhẹ giọng nói:
“Yêu phi, đừng khóc. Nếu như ngươi thật sự quan tâm ta, chỉ cần mỗi ngày nhớ tới ta một lần là đủ rồi”
Vệ Khuynh Ngân không phủ nhận mình thích nữ nhân này, dù cho nàng… ngay cả tên nàng ta cũng không biết, chỉ gọi nàng ta một tiếng “Yêu phi”. Thiên hạ chỉ có một “Yêu phi” – xinh đẹp, diễm lệ, diêm dúa động lòng người. Cũng chi có nàng mới làm cho Vệ Khuynh Ngân biết: trên đời này, không nhất định phải cùng nam nhân gần gũi, cùng nàng cũng có thể.
“Vừa lúc nãy trong triều ngươi có nghe thấy không? Chỉ cần ta thắng, hoàng thượng nói ta muốn gì cũng được. Đến lúc đó, ta sẽ xin hoàng thượng ban ngươi cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đi thật xa. Ta không cầu địa vị, ngươi cũng không cần làm yêu phi, có được hay không?” – Vệ Khuynh Ngân đem nàng ôm vào ngực, ghé vào bên tai nàng ôn nhu nói.
“Ta biết, ta không nên làm một “Yêu phi”. Ta sẽ chờ ngươi. Vệ Khuynh Ngân, ta sẽ chờ ngươi trở lại dẫn ta đi. Đây là ước định của chúng ta, ngươi đã nói thì không thể đổi ý, được không?” – Tại trước mặt nàng, Phó Du Nhược mới có thể lấy lại bộ mặt đơn thuần, cố gắng kìm nén nước mắt.
“Ân, ta đáp ứng ngươi, nhất định trở lại đón ngươi đi” – Vệ Khuynh Ngân vuốt ve mặt Phó Du Nhược, đột nhiên nhớ ra bèn hỏi một câu – “Đúng rồi, ngươi tên gi a?”
Phó Du Nhược lúc này mới bật cười. Người này, thật đúng là đần mà.
“Nghe kỹ, tên ta là Phó Du Nhược. Phó Du Nhược thích Vệ Khuynh Ngân. Cho nên, xin ngươi, nhất định phải trở lại”
Phó Du Nhược nhẹ giọng nói. Chợt nghĩ: Mình… nhất định là đã yêu thương người này rồi! Vì yêu thương nên mới không yên lòng; yêu thương nên mới vì nàng mà bỏ qua hết thảy hận thù…
Chẳng qua là… đế vương kia sẽ chịu để Phó Du Nhược nàng rời đi sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét