Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Yêu phi khuynh thiên hạ ( End )

Yêu phi – Phần cuối


Một năm sau, Vệ Khuynh Ngân thống lĩnh đại quân, vang khúc khải hoàn trở về. Mười mấy lần tổ chức chiến dịch, bại ít thắng nhiều, rốt cục các nước nhỏ cũng ngoan ngoãn ký thư hàng, không dám tái xâm phạm.
Vương triều bình yên trở lại.
Vệ Khuynh Ngân cơ hồ đã cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm, nóng lòng quay trở lại kinh thành. Ở  nơi đó, có một người đang chờ nàng, đang đợi nàng…
Hơn hai mươi ngày đi không ngừng nghỉ, đại quân đã về tới nơi, hoàng đế đích thân ra cổng thành nghênh đón. Từ xa, nhìn thấy quân vương mặc hoàng bào đứng đợi, Vệ Khuynh Ngân thúc ngựa thật nhanh đến. Chỉ thấy, người nọ và quân vương đang cùng nhau ngồi, trông thấy nàng hoàn hảo vô khuyết trở về  thì mặt mày rạng rỡ, vui mừng khó dấu. Vệ Khuynh Ngân vội vàng xuống ngựa, quỳ nói:
“Thần – Vệ Khuynh Ngân không phụ kỳ vọng của bệ hạ, lần này xuất quân, đại thắng trở về”
“Tốt, Vệ gia có được đứa con dũng mãnh như ngươi quả là có phúc khí. Nào, ái khanh, mau mau đứng dậy a”
Quân vương cười, ánh mắt cũng híp cả lại. Giang sơn này là do Vệ Khuynh Ngân cùng biết bao tướng sĩ hi sinh xương máu để bảo vệ, hắn chỉ cần đứng ở phía sau hưởng lợi, quả nhiên là rất vui mừng.
“Tạ ơn bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”
Vệ Khuynh Ngân đứng lên, ánh mắt lướt qua Phó Du Nhược, chỉ thấy nàng đang hướng về mình khẽ mỉm cười. Cái gì cũng không cần nói, chỉ cần một ánh mắt, như vậy cũng đủ rồi…
“Được rồi, trước hãy để các tướng sĩ nghỉ ngơi, tối nay bổn vương sẽ mở tiệc tẩy trần cho các người” – Đế vương ra lệnh chính là thánh chỉ.
Phó Du Nhược nhìn về phía Vệ Khuynh Ngân. Chỉ thấy một năm không gặp, nàng đen đi, cũng gầy đi rất nhiều. Lúc này, Phó Du Nhược thật sự chỉ muốn vuốt ve gương mặt nàng, nghe nàng kể chút chuyện dọc đường…
********oOoOoOoOoOoOo********
Màn đêm buông xuống, trong cung điện, quân vương ban lệnh đại xá thiên hạ, cùng dân chúng vui mừng. Hắn rượu quá ba tuần, hướng Vệ Khuynh Ngân cười nói:
“Còn nhớ rõ, trước khi ái khanh rời đi trẫm đã từng đồng ý, chỉ cần ái khanh có thể thắng thì muốn cái gì trẫm sẽ ban thưởng cho cái đó. Khuynh Ngân, khanh nói thử xem, bây giờ khanh muốn trẫm ban cho cái gì? Trẫm nhất định không từ chối”
Nghe hắn nói vậy, Vệ Khuynh Ngân chỉ cảm thấy “thời cơ đã đến”. Nàng liếc mắt nhìn Phó Du Nhược rồi bước ra ngoài, một chân quỳ xuống trước đại điện:
“Thần muốn một người”
Cả đại điện chợt im lặng, rồi ngay sau đó dần dần nổi lên những tiếng nghị luận. Vệ Khuynh Ngân cho tới bây giờ đều là độc lai độc vãng, chưa bao giờ thấy nàng cùng người nào thân cận dù chỉ trong chốc lát, lần này lại hướng hoàng thượng xin ban thưởng một người, không biết là người nào.
Chỉ là, bọn họ làm sao nghĩ tới, người Vệ Khuynh Ngân muốn chính là người ngồi cao cao tại thượng bên cạnh quân vương kia – Yêu phi.
“Hửm, ngươi muốn một người? Haha, không nghĩ tới Khuyh Ngân ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Tốt, nói cho trẫm biết, là ai? Trẫm nhất định thỏa mãn ngươi”
Quân vương ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, đem Phó Du Nhược ủng vào trong lòng. Thế nhưng, lần này nàng ta lại đẩy hắn ra, theo bậc thang bước xuống dưới, đứng cạnh Vệ Khuynh Ngân. Tiếp ngay đó là giọng nữ tử sang sảng vang lên:
“Người thần muốn chính là Phó Du Nhược – Nhược phi”
Kim bôi trong tay quân vương rơi mạnh xuống mặt đất, vang lên âm thanh thanh thúy, hắn mạnh tay vỗ xuống long ngai:
“Hoang đường, Vệ Khuynh Ngân, ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy”
Chúng thần trong đại điện thấy vậy đều nhất loạt quỳ xuống, hô lên:
“Bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể”
“Bệ hạ, người đã nói thần muốn gì người đều có thể cho, hiện tai, thần chỉ muốn một mình Du Nhược. Bệ hạ, người chẳng lẽ muốn đổi ý sao? Quân vương nhất ngôn cửu đỉnh…”
Vệ Khuynh Ngân đưa tay, mạnh mẽ ôm Phó Du Nhược vào ngực, Phó Du Nhược cũng cao hứng nhào vào lòng nàng.
Hơn hết thảy, cả hai người bọn họ đã cùng thừa nhận. . .
“Ngươi muốn ai cũng có thể, chỉ ái phi của trẫm là không được. Vệ Khuynh Ngân, trẫm tha thứ cho ngươi một lần, ngươi mau rút lại lời vừa nói… trẫm sẽ không cùng ngươi so đo” – Quân vương hét lên, hiển nhiên là đã bị động chạm tự ái.
“Bệ hạ, Du Nhược sớm đã là người của Khuynh Ngân, hôm nay bất luận người nói gì ta cũng sẽ cùng nàng đi” – Phó Du Nhược ôm chặt Vệ Khuynh Ngân, không chút gì e sợ mặt rồng tức giận.
“Ái phi, trẫm đối với ngươi chẳng lẽ còn không bằng nữ tử này? Ngươi muốn gì trẫm cũng đều cho ngươi, vậy mà hôm nay ngươi lại nói muốn cùng nàng đi? Ngươi đem trẫm đặt ở chỗ nào?” - Quân vương giận dữ, đem tất cả đồi vật trên bàn nhất loạt hất xuống. Hắn từ trên long ngai nhảy xuống, muốn động thủ bắt Phó Du Nhược đem trở về.
“Bệ hạ, ta cùng Du Nhược đều là thật tâm, hôm nay ta đem cả danh dự cùng địa vị ra, chỉ xin người thả chúng ta đi” – Vệ Khuynh Ngân đem Phó Du Nhược bảo hộ ở phía sau, nói.
“Ngươi đối với nàng thật lòng, chẳng lẽ trẫm thì không sao? Nhiều năm như vậy trẫm chỉ cưng chiều một mình nàng, cái gì cũng tùy ý nàng muốn, dù cho thứ đó có là trăng trên trời trẫm cũng nghĩ cách hái xuống cho nàng. Còn ngươi? Ngươi có thể cho nàng cái gì? Ngươi thật lòng có ích lợi gì? Ngươi có thể cho nàng vui vẻ sao? Có thể cho nàng khoái hoạt ân ái sao, thỏa mãn nàng sao? Ngươi có từng nghĩ qua, ở cùng nàng có thể khiến ngươi thân bại danh liệt. Vệ tướng quân trên cao nhìn ngươi làm ra những thứ này, ông ta có thể tha thứ cho ngươi sao?”
“Cha ta tha thứ hay không tha thứ với ta cũng đều không sao cả. Bệ hạ, ta ra chiến trường lần này là vì Du Nhược, ta muốn Du Nhược được bình an. Ngươi nghĩ xem, bệ hạ, với tình thế lúc đó, ngươi nghĩ mình có thể chống đỡ được cả vương triều này sao?”
Những lời này, không nghi ngờ gì chính là những lời đả kích quân vương nhất, ngầm nói hắn là kẻ vô năng, không biết trị quốc.
“Ngươi đây là đang nghi ngờ năng lực của trẫm sao?” – Hắn nheo mắt lại nhìn hai nữ tử một cách nguy hiểm.
“Tóm lại, hiện tại bất kể ngươi nói gì, ta chỉ muốn nàng. Xin bệ hạ không nên khó xử chúng ta”
Nhóm tướng sĩ thủ hạ của Vệ Khuynh Ngân ai nấy đều bất mãn với đương kim thánh thượng, một lòng muốn nàng “thủ nhi đại chi”(đại loại là tiếm ngôi đó ==” mình cũng không cắt nghĩa được rõ ràng). Thế nhưng Vệ Khuynh Ngân trước giờ vốn không có dã tâm lớn như vậy. Chẳng qua là, nếu quân vương còn sa đọa, áp bức bá tánh, nàng cũng không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Vệ Khuynh Ngân cầm tay Phó Du Nhược, dẫn nàng đi ra, thẳng một đường đều không có ai dám tiến lên ngăn cảnh các nàng. Một người là đại tướng quân nắm trong tay binh quyền, một người là ái phi của hoàng thượng, ai cũng không dám động đến.
“Ngươi có sợ không?” – Nắm tay phó Du Nhược, Vệ KHuynh Ngan nhẹ giọng hỏi.
“Không sợ, chỉ cần cùng ngươi ở chung một chỗ, ta cái gì cũng không sợ” – Phó Du Nhược trả lời nàng.
Vệ Khuynh Ngân hướng nàng cười khẽ, chỉ là… trong phút chốc cả người nàng bỗng ngã lăn ra đất, không thể cử động nổi. Từ phía sau truyền đến tiếng cười ngạo mạn của quân vương.
“Người đâu, đem Vệ Khuynh Ngân trói lại cho trẫm”
Không biết từ chỗ nào túa ra rất nhiều thị vệ, nhanh chóng đem Vệ Khynh Ngân trói lại. Phó Du Nhược quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó xa xa là quân vương lạnh lung, phía sau hắn còn rất nhiều xạ thủ xếp hàng.
“Hừ, trẫm còn tưởng nàng ta sẽ chết nơi xa trường, không nghĩ tới lại còn sống trở về. Nắm trong tay quá nhiều bình quyền, người này vốn không thể giữ lại, không ngờ nàng ta thế nhưng lại còn dính dáng tới nàng, Phó Du Nhược” – Nắm lấy miệng Phó Du Nhược, quân vương ngả ngớn cười.
“Ngươi vốn ngay từ đầu đã định giết nàng đúng không?” – Phó Du Nhược lạnh lùng ngẩng đầu nhìn.
Hắn cười, tủy ý nhích tới gần nàng.
“Trẫm mới là người đứng đầu thiên hạ, Vệ Khuynh Ngân vốn không thể tồn tại. Du Nhược, trở lại bên cạnh trẫm, trẫm sẽ không tính toán chuyện giữa nàng và nàng ta”
“Không, nàng chết, ta tuyệt đối không sống một mình. Nàng đã làm cho ta rất nhiều điền, mà ngươi thì sao? Bệ hạ, ngoài việc yêu thương cái dung mạo này của ta, ngươi đã làm cho ta cái gì rồi?” – Phó Du Nhược bất đông mà cất tiếng nói, vẻ mặt u lãnh, khác hẳn vẻ phong tình thường thấy.
“Trẫm đối với nàng tốt như vậy, nàng còn muốn phản bội trẫm? Phó Du Nhược, trẫm phụ người trong thiên hạ cũng không phụ nàng, tại sao lại đối xử với trẫm như vậy?
“Ngươi năm đó bắt ép ta về làm phi, cái ngươi coi trọng là dung mạo của ta. Ngươi là hoàng thượng, ta không có cách nào trốn thoát được. Ta đối với ngươi vốn không có tình cảm, hận ngươi còn không hết. Ngươi nói xem, ta làm sao sống với ngươi được cả đời?” -  Miệng Phó Du Nhược sớm đã bị hắn bóp tới mức đau đớn.
“Ý nàng là… những năm vừa qua nàng làm tất cả chỉ là để trả thù trẫm ư?” – Quân vương cau mày.
“Không sai. Ta từ trước tới nay luôn cho rằng bản thân sinh ra là để hủy đi thiên hạ của ngươi. Nếu như ta biết, người che chở vương triều này là Vệ Khuynh Ngân, ta nhất định sẽ không làm như vậy”
Không thể phủ nhận, Phó Du Nhược cảm thấy thật may mắn khi người mình yêu là Vệ Khuynh Ngân. Nếu không, không biết nàng sẽ làm thêm bao điều sai trái nữa.
“Bệ hạ, người yêu thích khuôn mặt ta phải không? Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ là vì gương mặt ta phải không?” – Phó Du Nhược mạnh mẽ thoát ra khỏi vòng tay quân vương, lấy ra một thanh chủy thủ từ bên hông – “Vậy ta đem khuôn mặt này của ta cho ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho ta chứ? Ta vốn không nên có gương mặt này, ta cho ngươi, cho ngươi…”
Quân vương không kịp ngăn lại, thanh chủy thủ đã lạnh lùng xoẹt qua gương mặt nàng.
Một tuyệt thế dung nhan cứ như vậy mà bị hủy diệt
. . . . .
“Nàng… nàng làm cái gì vậy?” – Quân vương kinh ngạc không nói nên lời.
Phía sau, Vệ Khuynh đã tỉnh lại, vừa nghe giọng hô của quân thượng nàng liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nàng kêu nhỏ:
“Du Nhược”
Phó Du Nhược quay đầu lại, trên khuôn mặt đã có thêm một vết sẹo thật sâu, thật dài. Đôi mặt đẹp của nàng tràn ngập nước mắt, hướng về phía Vệ Khuynh Ngân mà bước tới.
“Phó Du Nhược, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm năm. Nay ngươi dung nhan đã hủy, trẫm nhớ tình cũ, cho ngươi một cơ hội nữa. Ngươi hướng trẫm cầu xin, trẫm liền tha cho ngươi một mạng”
Đế vương phất tay áo, mất đi một nử tử khuynh thành, hắn vẫn còn có ba nghìn giai nhân. Người xưa vẫn nói: “Quân vương bạc hạnh, quân vương vô tình”. Mấy năm qua sủng ái, chẳng qua cũng chỉ vì dung nhan xinh đẹp mà thôi
“Cái gì mà xin, cái gì mà tha. Ngươi muốn giết liền giết đi” – Phó Du Nhược bình tĩnh nói, từ từ tiến tới trước mặt Vệ Khuynh Ngân, nhẹ đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Thôi thôi, tuyệt thế dung nhan nay đã hủy, lưu ngươi lại cũng chỉ vô dụng, trẫm còn sợ nửa đêm gặp ngươi sẽ thất kinh. Người đâu, đem hai kẻ này mang xuống, nửa đêm tìm chỗ kín đáo hành hình”
Quân vương phất tay một cái, xem như không có việc gì rồi trở về. Thì ra đối với hắn, nàng bất quá cũng chỉ là một trang dung mạo hơn người mà thôi. . .
Vệ Khuynh Ngân nhìn ngắm dung nhan hiện tại của Phó Du Nhược, đột nhiên cười khẽ:
“Yêu phi, ngươi rốt cục đã không còn là “yêu phi” nữa”
Phó Du Nhược khóc, từng giọt lệ lăn xuống khóe mắt:
“Ngươi sẽ ghét bỏ ta sao?”
Vệ Khuynh Ngân lắc đầu:
“Sẽ không, vì ngươi chính là Phó Du Nhược, Phó Du Nhược thuộc về Vệ Khuynh Ngân ta”
Không phải “yêu phi”, cũng không phải là một nữ tử “họa quốc ương dân” (mang đến tai họa cho dân cho nước).
********oOoOoOoOoOoOo********
Nửa đêm, sắc trời tối đen không nhìn thấy gì, hai người được thị vệ mang tới một nơi cách xa hoàng cung…
“Dừng tại nơi này đi” – một thái giám hét lên
“Dạ”
Chung quanh hình như có rất nhiều thị vệ, Vệ Khuynh Ngân và Phó Du Nhược bị bịt kín hai mắt, căn bản là không thể nhìn thấy đối phương, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phỏng đoán.
“Tốt, động thủ đi, chúng ta không có thời gian lãng phí đâu”
Thanh âm đầy ác tâm của gã thái giám lần nữa vang lên. Thế nhưng, chỉ nghe phía sau có mấy tiếng kêu thét, sau đó là một chuỗi các tiếng bước chân vang lên. Vải đen trên mặt Vệ Khuynh Ngân và Phó Du Nhược được tháo xuống, trước mặt là vài người tướng sĩ:
“Vệ đại nhân, ngài không xảy ra việc gì là tốt rồi, xin ngài hãy mau rời khỏi đây nhanh đi”
“Các người…” – Đưa tay gạt bỏ đám dây trói quanh thân, Vệ Khuynh Ngân vừa  nhìn họ đầy nghi hoặc, vừa nhanh chóng đỡ Phó Du Nhược đứng dậy.
“Chúng ta cảm kích ngài đánh thắng trận này, không muốn nhìn thấy người như ngài phải chết uổng ở đây. Ngài yên tâm, bọn ta đã chuẩn bị chu đáo, giết mấy tên cẩu nô tài này, cắt đầu chúng đi rồi sẽ không ai có thể nhận ra được nữa”
“… Cảm ơn các ngươi”
Vệ Khuynh Ngân hướng mấy người nói lời cảm tạ. Bọn họ thấy nàng đưa tay đỡ Phó Du Nhược thì cũng hướng tới nàng ấy mà nói:
“Nương nương, trước kia chung ta luôn cảm thấy người thật xấu, bất quá hành vi của người hôm nay lại khiến chúng ta thật bội phục. Mấy người bọn ta tuyệt đối sẽ không xem thường người cùng Vệ đại nhân, xin người hãy cũng ngài ấy sống thật tốt”
Phó Du Nhược ngây ngốc nhìn mấy người bọn họ, sau đó mới khẽ nở nụ cười:
“Các ngươi nói rất đúng. Mạng của ta và Khuynh Ngân hôm nay là do các ngươi cứu, thực sự cảm ơn các ngươi rất nhiều”
Nói tới đó, có người dắt một con ngựa qua, Vệ Khuynh Ngân nắm lấy dây cương, tung mình lên ngựa rồi quay lại kéo Phó Du Nhược lên theo.
“Các vị, xin cáo từ” – Trong lòng cảm kích khó tả, Vệ Khuynh Ngân đem Hổ Phù ném cho mấy người – “Nếu quân vương còn tiếp tục gây họa cho vương triều, các người hãy lấy Hổ Phù này ra dùng, Vệ gia quân nhất định sẽ theo các ngươi bảo vệ giang sơn”
Nói xong, nàng giục ngựa chạy đi, rời xa đất thị phi này, đem quyền – lợi toàn bộ đều buông xuống. Dùng tất cả đổi lại một đời gần nhau…
Vệ Khuynh Ngân và Phó Du Nhược nhìn nhau cười. Có lẽ, có được dung mạo khuynh quốc khuynh thành chưa chắc đã là chuyện tốt. Các nàng nguyện chỉ cần được lòng người kia, cùng nhau đến già không phân ly thì dù có phải từ bỏ tất cả cũng không hối tiếc.
. . . . . .
. . . . . . . . . .
Mùa xuân tháng ba, tại một trấn nhỏ xuất hiện một đôi nữ tử. Một người tuy dung mạo bình thường nhưng lại có thứ khí chất  không giận mà uy vô cùng đặc biệt, người còn lại dù trên mặt có một vết sẹo nhưng không khó để nhận ra vốn là một mỹ nhân. Hai người bọn họ mở một quá trà nhỏ. Ban ngày tiếp đãi du khách qua đường, ban đêm lại cùng văn nhân tài tử bàn về khoa luận.
Trên người cả hai luôn tồn tại một thứ khí chất đặc biệt thu hút người khác, đã có không ít người tới của cầu thân nhưng đều bị bọn họ khước từ.
“Du Nhược, xem ra chúng ta đã ở nơi này quá lâu rồi. Nhìn những nam nhân kia tới cửa cầu hôn ta thật không thoải mái, ngươi chỉ thuộc về một người là ta thôi”
Tiễn đi đám văn sĩ cuối cùng trong ngày, Vệ Khuynh Ngân bất bình đưa tay xoa chút mồ hôi trên trán. Phó Du Nhược đang ở phía sau thu dọn tàn tích, thấy Vệ Khuynh Ngân thô lỗ vung khăn lau lên bèn tiến đến đoạt lấy, lại gõ thêm một cái vào đầu nàng ta.
“Vậy chúng ta đi chỗ khác là được. Dù sao, chỉ cần có ngươi, chỗ nào với ta cũng đều tốt cả”
Vệ Khuynh Ngân nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào trong ngực:
“Thật xin lỗi, khiến cho ngươi phải theo ta buôn ba dặm trường, dãi nắng dầm sương rồi”
“Đứa ngốc. Đây đều là do ta tự nguyện, nếu như ngươi còn nói như vậy nữa ta nhất định sẽ tức giận”
Ban đầu, yêu thương yêu phi này cũng là vì cái loại tính cách liều lĩnh của nàng… Vệ Khuynh Ngân đưa tay lên vuốt ve gương mặt Phó Du Nhược, mất đi dung mạo tuyệt thế,  nàng từ Nhược phi đã trở thành một Phó Du Nhược bình thường.
“Du Nhược, ta dẫn ngươi đi du ngoạn các nơi, dẫn ngươi đi nhìn sao có được hay không?”
Vệ Khuynh Ngân lần nữa đem Phó Du Nhược ôm lấy, cùng nhau hướng ra phía ngoài cười khúc khích.
Cũng không biết là ai hôn ai trước…  nhắm mắt lại, có lẽ cứ như vậy mà trôi qua cả đời.
Có ngươi làm bạn, còn cần gì quan tâm chuyện ai hôn ai trước chứ!
em01

~ HOÀN ~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét