Nhà Kojiyuu
Kể từ ngày hôm đó,
Cái ngày mà những vết nứt của tình bạn và tình yêu được hàn gắng lại. Cuộc sống cũng trở lại sự yên bình vốn có của nó.
Phải mất một thời gian khá lâu, tôi mới có thể được rời khỏi cái bệnh viện này. Đứng bên ngoài bệnh viện và ngoảnh đầu nhìn lại.
Ôi trời ơi !!! Cái cảm giác thoải mái không ngừng trực trào trong tôi. Cuối cùng tôi cũng được thoát khỏi cái địa ngục này rồi.
Tôi thật sự không dám hồi tưởng lại cái viễn cảnh trước đây đâu. Ngày qua ngày , tôi cứ phải nằm li bì trên giường bệnh này, hứng chịu mọi cơn đau của mấy mũi tim chích từ mấy bà y tá.
Mà thà là mấy cô trẻ trẻ đi cũng không sao, đằng này lại là mấy bà y tá toàn đáng tuổi cô, bác của tôi không thôi. Mà tim thì cũng phải có chỗ tim đàng hoàng chứ, đằng này bất kể ở mông hay tay đều không chừa tất.
Rồi ngày nào cũng phải ngửi cái mùi phẳng phắt , khó chịu trong bệnh viện xộc lên mũi nữa chứ . Tôi nằm ở bệnh viện mà cứ như nằm trong trại giam của bên Trung Quốc thời xưa vậy. Tất cả đều cứ như là một cực hình tàn ác , tra khảo đối với tôi vậy đó.