Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Đại cung ( C24 )

Đệ nhị thập tứ chương




"Tuệ Hân, nên hạ sơn thôi."

"Sư phụ..."

"Thời gian không còn sớm, vẫn nên sớm lên đường đi!" Nam tử cười nói, hài tử này vẫn là quá thiện lương, không thể dùng bình thường tâm mà nhìn nhận những thứ sinh tử li biệt, sư huynh, đồ đệ của ta dạy ra vẫn là kém hơn đôi chút so với đồ đệ của sư huynh, tâm tình quá nồng hậu, làm không được vẻ thờ ơ của Âm Dương gia, không tốt! Nam tử vừa cười vừa lay đầu, cũng như ta vậy, trong lòng quá nhiều vướng bận, không thể nào lạnh mặt làm thinh.

Tuệ Hân nhìn nam tử, dường như nụ cười xán lạn tựa như xuân hoa nhìn không ra một tia bất an nào, hoặc, kẻ duy nhất phiền não vì những chuyện tầm thường như thế chỉ có mình nàng, mà sư phụ sớm đã nhìn thấu sinh tử rồi.

Tuệ Hân điểm đầu, xoay người li khai, chỉ là mỗi bước chân đều có phần nặng nề.

Tuệ Hân từ lúc vừa nhập môn, sư phụ có nói qua, quẻ sư, cả đời xem quẻ cho người khác, duy nhất không thể xem cho mình, quẻ sư xem cho bản thân là đại kị. Đây là thứ sau khi nàng nhập môn, lần đầu tiên học được. Tuệ Hân cảm thấy, mọi thứ đều đã có sẵn định số, quẻ sư có thể nhìn thấu số mệnh nhân thế, độc duy không thể thấy rõ số mệnh của mình, đây là thiên ý. Thân là quẻ sư, Tuệ Hân là một người vô cùng nhận mệnh, từ khi nàng bắt đầu giúp thế nhân đoán mệnh, mỗi lần sau khi đều linh nghiệm, nàng tin tưởng mỗi người đều có quỹ đạo của số mệnh, thay không được, sư phụ không chỉ một lần nói với nàng, điều này không phải tuyệt đối, nhưng nàng vẫn như cũ tiêu cực. Sư phụ lay đầu nói, sau này, ngươi nhất định sẽ vì việc này mà khổ não.

Nam tử nhìn bóng hình đang dần xa, hài tử này nhận mệnh, nhưng đây vốn không phải mệnh của nàng, nàng là thay người khác chịu, quên đi, đây nhất định có một người phải chịu, là ai vốn không quá quan trọng. Chỉ là hắn nhớ đến đồ đệ của sư huynh, rất có thiên phú, nhưng tâm vô cùng lãnh, vốn dĩ có thể tại nhất môn này có thành tựu to lớn, trăm năm khó gặp một lần, nhưng mười lăm tuổi đã hạ sơn, quả quyết lãng phí thiên phú của bản thân, đây vốn dĩ là mệnh số của nàng, nhưng lại để đồ đệ của hắn chịu thay, một kẻ vô cùng ích kỷ, không hổ là đồ đệ của sư huynh, cả sự ích kỉ cũng giống đến thế.

Vẻ cười của nam tử càng lúc càng nhạt, tinh thần càng lúc càng hư vô.

Đích đến của Tuệ Hận là Liên Sơn. Long mạch ở phía dưới của trung đoạn Liên Sơn, vốn dĩ rất chắc chắn, nay xuất hiện vết nứt, phải kịp thời bổ cứu, bằng không, thiên hạ đại loạn.

Từ sau khi Cung Tuế Hàn nghĩ thông suốt, nàng lập tức chạy đi tìm Nguyên Mẫn, lúc này Nguyên Mẫn nhìn ra cửa sổ, sắc mặt có chút mê mang và bất lực, Nguyên Mẫn thế này không phải không gặp nhiều, mà là ít đến vô cùng ít.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Cung Tuế Hàn thấy nàng không phản ứng, lại kêu thêm một tiếng, nhìn thấy Nguyên Mẫn trông vô cùng yếu ớt lúc này, Cung Tuế Hàn muốn đem Nguyên Mẫn ôm vào lòng an ủi một chút, có chuyện gì to lớn đến thế, có thể khiến Hoàng thượng vô cùng lợi hại lộ ra biểu tình bất lực?

Nguyên Mẫn nghe thấy thanh âm của Cung Tuế Hàn, lập tức tinh thần rất nhanh đóng băng lại, tốc độ nhanh đến nỗi, như vừa rồi chỉ là Cung Tuế Hàn cảm giác sai.

"Ngươi chạy đi đâu thế, kì nghỉ trẫm cho hôm qua đã hết rồi, ngươi có phải chán sống không?" Nguyên Mẫn lạnh lùng nói, nàng phát hiện Cung Tuế Hàn gần đây càng lúc càng không sợ mình nữa, có phải gần đầy đối với nàng quá tốt không đây!

"Cái đấy..." Cung Tuế Hàn có chút đỏ mặt, chỉ là vì phát hiện bản thân thích nàng, quá bất ngờ, thiếu chút nữa bị dọa, lúc đó vẫn chưa nghĩ làm thế nào.

Nguyên Mẫn trông thấy Cung Tuế Hàn đỏ mặt đến mức nhìn như mông khỉ, cảm thấy khó hiểu, vô duyên vô cớ đỏ mặt cái quái gì?

"Cái đó gì..." Nguyên Mẫn đến gần Cung Tuế Hàn hỏi, tâm tình nặng nề hai ngày đây, hiện tại đỡ hơn rồi, Cung Tuế Hàn cơ hồ có thể khiến bản thân tâm tình nới lỏng ra.

"Cái đó..." Cung Tuế Hàn phát hiện Nguyên Mẫn đến gần mình, đến mức mùi hương trên người nàng cũng có thể ngửi thấy được, nàng cảm thấy tim dường như nhảy rất nhanh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt Cung Tuế Hàn lại càng đỏ hơn, ngay cả tai cũng bắt đầu diễm đỏ.

Nguyên Mẫn nhìn thấy khuôn mặt Cung Tuế Hàn đỏ đến bất thường, cứ tưởng nàng lại sốt rồi, "Nếu là bệnh rồi, không cần đến đây!" Ngữ khí của Nguyên Mẫn không thể nói là quan tâm, nhưng so với ngữ khí băng lãnh khi nãy tốt hơn nhiều rồi.

"Ta không bị bệnh, ta thích ngươi!" Cung Tuế Hàn một hơi hô lên, phải biến là, nàng chưa từng căng thẳng đến thế, tay nàng gắt gao nắm chặt lấy y phục, phu cũng cũng sắp muốn rách rồi, nàng không biết Nguyên Mẫn sẽ có phản ứng thế nào.

Nếu như nói Cung Tuế Hàn muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của ta, thế thì nàng làm được rồi, Nguyên Mẫn ngây người ra, Cung Tuế Hàn thích ta, nàng thích ta. Nhưng sắc mặt Nguyên Mẫn từ bắt đầu kinh ngạc, sau đó dần dẫn trở nên lạnh giá.

"Ngươi thích gì ở ta?" Nguyên Mẫn lạnh lùng hỏi.

"Ta..." Cung Tuế Hàn lắm lời biến thành ăn nói vô cùng vụng về, không ai nói qua cho nàng, nàng hiện tại nên nói thế nào đây?

"Ngươi biết ta giết qua bao nhiêu người?" Nguyên Mẫn lại bước thêm một bước đến gần Cung Tuế Hàn, trên người phát ra hơi thở ám lãnh tựa như tử thần.

Cung Tuế Hàn lắc đầu, nàng không biết, nàng bị khí thế bức người của Nguyên Mẫn dọa rồi.

"Ngươi biết sau này lại phải có bao nhiêu người chết trong tay ta?" Cung Tuế Hàn vẫn là lắc đầu, nàng vô cùng sợ Nguyên Mẫn hiện tại, nàng bị dọa dần bước lùi, nàng lùi một bước, Nguyên Mẫn lại tiến thêm một bước, căn bản không hề cho nàng cơ hội trốn tránh.

Nhìn thấy vẻ hoảng sợ của Cung Tuế Hàn, trong lòng Nguyên Mẫn cười lạnh, cái thích vô tri và nông cạn. Thích không, hiện tại đang sợ đến muốn chết, đừng nói là Cung Tuế Hàn, nàng cũng có chút sợ bản thân hiện tại, bản thân cũng không cách nào thích chính mình.

"Đừng lấy cái kiểu yêu thích vô tri và nông cạn của ngươi ghép trên người ta, ta trước giờ đã không phải là người tốt, đừng vội vàng nhận định ta vốn phải là như thế nào." Hắc ám tỏa ra từ trên người Nguyên Mẫn, là một mặt mà Cung Tuế Hàn chưa từng thấy qua, khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Cung Tuế Hàn muốn lên tiếng phản bác, nhưng nàng phát hiện cổ họng nàng không phát ra tiếng được, Hoàng thượng không nên là như thế mới đúng a!

"Trình độ như thế mà đã chịu không nổi rồi!" Nguyên Mẫn cười lạnh rồi rời khỏi Cung Tuế Hàn. Mà Cung Tuế Hàn đã nhũn chân ngồi bẹt trên mặt đất, cảm thấy có chút thất hồn lạc phách.

Kì thật là Cung Tuế Hàn vận khí không tốt, lúc nào không thổ lộ, cứ chọn ngay lúc này mà đi thổ lộ, trở thành vật hi sinh cho Nguyên Mẫn.

Vốn dĩ Nguyên Mẫn đã bị thân thế mình khiến cho thần kinh căng thẳng, lúc này, Ngôn Thác đến, lại còn mang theo một tình báo, Tinh Dị chưa chết, vả lại cơ hồ đã cùng bọn người kia lôi kéo lẫn nhau rồi. Sự tình vốn đã đủ phúc tạp, nay lại khiến cho mọi thứ càng phức tạp hơn.

Tinh Dị là kẻ thế nào, đã là bạn học của Nguyên Mẫn, lại là mối tình đầu của Nguyên Mẫn, hơn nữa lại là một trong những chủ mưu của vụ án nghịch mưu năm nay, với Nguyên Mẫn có mối quan hệ nói không rõ, đạo không minh, lúc này xuất hiện khiến Nguyên Mẫn trở tay không kịp. Một kẻ miệng mồm luôn nói yêu ta, thế mà lại năm lần bảy lượt phản bội ta, mà Nguyên Mẫn hiện tại đã đủ phiền rồi, Cung Tuế Hàn thế mà lại chọn ngay lúc này để gia tăng phiền toái, tự nhiên sẽ là lành ít dữ nhiều!

Vì chuyện này, tín nhiệm của Nguyên Mẫn đối với kẻ khác lại càng thấp hơn, kế hoạch vốn dĩ đã xác định rõ, lại vì tin tức mà Ngôn Thác mang về làm cho dao động, thế nên khi nãy Nguyên Mẫn mới mơ màng đến thế, Nguyên Mẫn hận tình huống không thể nắm rõ trong lòng bàn tay đến thấu xương, trong lòng buồn bực đến mức nào cũng đủ biết.

Lần đầu thổ lộ trong đời của Cung Tuế Hàn, nhận được kết cục bị dọa đến mức chân mềm nhũn. Cung Tuế Hàn cũng dần hoài nghi bản thân, chẵng lẽ, tình cảm của mình, thật sự như Hoàng thượng nói, vô tri và nông cạn sao? Bằng không rõ ràng là thích Hoàng thượng thì, khi nãy phải không sợ mới đúng, nếu như thật sự thích người đó, sao lại hoảng sợ cùng cực đến thế? Cái cảm giác cả tim cũng phải tê dại đó, đến hiện tại vẫn như cũ không thể khôi phục được!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét