Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Đại cung ( C34 )

Chương 34: Liễu Húc


Liễu Húc trước giờ cũng không là một đứa nhỏ thân thiện, các tiểu tử nhà khác đang trêu đùa nháo loạn,còn nàng chính là chỉ lẳng lặng xem, chưa bao giờ tham dự. Thúc thúc Liễu Minh nghĩ đến đây là bởi vì tiểu tử này từ nhỏ đã không có cha mẹ chăm sóc, bản thân mình cũng không hiểu vì sao lại cùng đứa nhỏ như thế này ở chung, làm cho Liễu Húc tính tình có chút lạnh bạc, luôn lạnh lùng.


Liễu Minh có chút tự trách mình, dù sao Liễu gia cũng chỉ có hắn cùng Liễu Húc hai người sống nương tựa lẫn nhau, ca ca phó thác cho mình, Liễu Minh tổng là hy vọng Liễu Húc tính tình có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng có làm thế nào tính tình cũng lãnh cãm, cùng người khác ở chung cũng không tốt lên mà tổng là cảm thấy cô đơn.

Cho nên Liễu Minh lần này xuất môn, báo phỏng bằng hữu hoặc du ngoạn mang theo Liễu Húc, không biết rằng làm cho Liễu Húc tiếp xúc với tất cả đa số đều là người trưởng thành, lại làm cho Liễu Húc ngày càng thêm trầm mặc. Liễu Minh dù sao còn rất trẻ tuổi, tự nhiên cho thấy là dùng không đúng phương pháp.

Liễu Minh một thời kinh thành mỹ nam tử, một tay thổi tiêu cừ khôi với phong thái trang nhã tự nhiên, cùng với Nguyên Cương cũng là bằng hữu, cho nên Liễu Minh xem như là khách quen nơi cung đình, Liễu Minh đi tự nhiên cũng mang theo Liễu Húc đến hoàng cung dự yến tiệc.

Liễu Húc có lẽ vĩnh viễn cũng nhớ rõ một ngày như vậy, ở cung đình ngắm hội hoa thượng, người người đều cười đến thực sáng lạn nhưng lại là có chút gì đó hư ảo. Hoàng Hậu cũng cười, nhưng là nụ cười như phóng ra dương quang, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Ở chốn cung đình, tổng mọi người đều xinh đẹp, chính thúc thúc mình cũng xem như là nhân tài kiệt xuất, mà những người khác cũng hội trong người một nét tài hoa, nhưng là không có một ai làm cho Liễu Húc một lần cảm giác được rung động như đối với nụ cười tỏa ánh dương ấy của nàng.

Cuối tiệc, Hoàng hậu liền tao nhã hướng cầm nghệ gãy một khúc nhạc góp vui, đem cả yến hội đều dõi theo bóng dáng trang nhã của nàng mà hướng về phía trước, Liễu Húc cũng không ngoại lệ, si mê lắng nghe có chút ngờ nghệch, Liễu Húc đối với âm luật yêu cầu cực cao, chỉ là không bằng với Liễu Minh cao thâm hơn, nhưng Liễu Húc vừa nghe chỉ biết Hoàng Hậu đàn so với tiếng tiêu của thúc thúc thì không hề thất thủ. So sánh thấy có chút không biết tự lượng sức mình. Mặc dù không phải cùng loại nhạc khí nhưng có thể rõ ràng nhận biết là âm vực cao hơn rất nhiều.


Yến hội cuối cùng, đại nhân vật đều chuẩn bị ra về.

“Hoàng hậu nương nương, ngài có thể dạy ta đánh đàn không?” Liễu Húc thanh âm thanh thúy vang dội, là tiểu cô nương đặc hữu , ở đại điện trung tiếng vọng. Làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh , mà Minh Diệp đang chuẩn bị rời đi thân mình cũng ngừng lại.

Trong lúc đó Liễu Minh lại sợ ngây người, Liễu Húc chưa từng như thế lớn tiếng nói chuyện với ai, chưa từng như thế mà lớn mật, chưa từng như thế mà chủ động yêu cầu qua chuyện gì?

Minh Diệp xoay người, mang theo nét hơi tươi cười, có phần ấm áp, làm cho người ta cảm giả dị thường thân thiết cùng mị lực. Minh Diệp rất sớm liền chú ý qua sự trầm mặc quá mức của đứa nhỏ, mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, sự trong trẻo lạnh lùng này tự nhiên là do hậu thiên hoàn cảnh tạo thành, mà đứa nhỏ lạnh lùng này lại cùng Liễu Minh đến.

Minh Diệp đi hướng Liễu Húc đang ngồi phía dưới “Vì sao muốn học?” Minh Diệp 
phúc thượng hướng tay đến trán Liễu Húc, phản xạ tự nhiên Liễu Húc liền cấp tóc hơi né tránh, Minh Diệp biết đứa nhỏ này có chút khẩn trương, nói thật ra nàng vẫn là lần đầu tiên cùng đứa nhỏ này tiếp xúc, nhưng vẫn là cảm thấy không có sự chán ghét, đứa nhỏ này so với mình e cũng có duyên.

Liễu Húc lắc đầu, nàng chính là muốn học, rốt cuộc vì sao lại nói không nên lời. Chính là cảm thấy nếu mình có thể nói ra âm thanh dễ nghe thì thật là tốt biết bao! Liễu Húc theo tuổi đối nhân, đối sự, đối vật, ít có hứng thú, đây là lần đầu tiên giống như thế này nồng nhiệt có hứng thú muốn học

“Đứa nhỏ này theo tiểu sinh tính cách đạm bạc, ít có cảm xúc, tổng cũng thường nhân bất đồng, như thế này chủ động là lần đầu tiên, mong rằng nương nương có thể nhận làm đệ tử” Liễu Minh thay Liễu Húc cầu tình nói.

Minh Diệp cười mà không đáp, chính là nắm tay Liễu Húc rời khỏi đại điện, “Ta cùng đứa nhỏ này trò chuyện, nói xong quyết định cũng không muộn!”

Hoàng hậu thủ hảo ấm áp, nương nương muốn cùng chính mình nói cái gì a?

“Học cầm thực khó! Nếu là cầm nghệ bình thường, không khó, nhưng là hảo cầm nghệ thì thực rất khó!” Còn muốn thiên phú, bất quá không có thiên phú, cần có thể bổ khuyết.

“Ta không sợ!” Liễu húc sắc mặt trở nên nghiêm túc dị thường.

Minh diệp nhìn thấy thần sắc nàng nghiêm túc như thế , Minh Diệp hơi nở nụ cười.

“Điều trọng yếu là đoạn tuyệt tình yêu” Minh Diệp nói xong, cảm thấy đứa nhỏ này sao có thể hiểu điều nàng nói. Nếu chỉ là dạy cầm nghệ, không cần đoạn tuyệt yêu, nhưng là nàng nếu thực dạy, phải dạy thực tốt, bản thân mình không hoàn thành được thì đứa nhỏ này có thể thay mình hoàn thành. Minh Diệp phía trước cảm thấy cuộc đời này chính mình đã có tiếc nuối, nhưng là hiện tại Liễu Húc lại làm cho nàng nhìn thấy tia hy vọng.

Tuy rằng Liễu Húc không biết vì sao học cầm lại đoạn tuyệt tình yêu, nhưng là nàng cảm thấy cũng không quan trọng, nàng chỉ thầm nghĩ phải học cầm thật tốt.

“Ta chỉ muốn học cầm!” Liễu Húc không quan tâm nói.

“Không hối hận?” Minh diệp chọn mi hỏi, tuy rằng nàng vẫn là đứa nhỏ, nhưng cũng không thể coi là trò đùa.

Liễu Húc kiên định gật đầu, nàng có chút không hờn giận, nàng biết, không cần đem chính mình trở thành tiểu hài tử. Nhìn đến Liễu Húc bộ dạng quật cường, Minh Diệp cười cứ như phát ra nắng, nàng thích đứa nhỏ này. Năm ấy, Liễu Húc sáu tuổi, Minh Diệp hai mươi mốt. Miệp Diệp khi chết là hai mươi lăm tuổi.
 [P/s: không hiểu sao cứ nhắc tới Minh Diệp ta lại thấy nao nao, nàng chết trẻ quá a ~^^~ :thatvong:]


Khi mười tám tuổi, Liễu Húc bị chiếu tiến cung, cho dù vạn phần không muốn nhưng vẫn là phải đi vào, Liễu Húc nếu mọi chuyện không cố, cũng phải cố thượng theo thúc thúc sống nương tựa lẫn nhau. Cũng mai, Nguyên Cương không có bắt buộc nàng làm cung phi, nhưng là làm cung đình nhất đại cầm nghệ.( là kiểu đánh đàn cho vua quan nghe or nhạc sỹ ý
 http://vnsharing.net/forum/images/smilies/01.gif...)

Liễu Húc mười tám tuổi, bộ dạng không thể xem như khuynh quốc khuynh thành, nhưng là loại nữ nhân có khí chất lạnh lùng, như là một loại nhân gian khói lửa, làm cho người ta không khỏi bị hấp dẫn, thường không muốn người ta chạm vào cảm xúc của nàng, nhưng điều đó lại càng làm cho người khác muốn chạm vào. Khi đó, Nguyên Cương đã không còn tuổi trẻ, hơn mười năm làm Hoàng đế, Nguyên Cương tuy rằng trước đó tuấn mỹ nhưng đã sớm không còn phong độ khi ở cạnh hoàng hậu. Hoàng đế chỉ là danh hiệu, dễ dàng ăn mòn vào bản chất của một người và làm cho người ta hoàn toàn thay đổi, mà sau khi Minh Diệp lấy Nguyên Cương lại thiếu một phần ôn nhu chỉ trở nên lãnh khốc.

Mười tám tuổi Liễu Húc có chút hận Nguyên Cương, nhưng không quá kịch liệt, Liễu Húc như vậy cảm xúc đối nhân đạm bạc, tự nhiên cũng không biết tại sao cảm xúc lại như vậy. Đối với Nguyên Cương, chính là không thích, đối với hắn cực kỳ khó chịu. Tựa hồ mọi chuyện cũng không có gì thay đổi, nàng liền từ bỏ cầm.

Khi hai mươi tuổi, Liễu Húc nhìn thấy Nguyên Cương khóc, người kia thập phần là một người kiên cường, thoạt nhìn lãnh khóc vô tình, nhưng sau khi say rượu nhìn bức họa của Minh Diệp mà khóc giống như một đứa nhỏ đang rối tinh rối mù, Liễu Húc cảm thấy hân ý ban đầu bắt đầu trôi đi, chính là cảm thấy mọi thứ cũng không thay đổi là bao, nhưng trong lòng với Nguyên Cương như vừa trút được một loại cảm giác khó chịu. Năm ấy, Liễu Minh trượt chân rơi xuống giữa sống chết. Năm ấy Liễu Húc được phong là thiên hạ đệ nhất nhạc công, tuy nhiên sau đó liền rời hoàng cung.

Kỳ lạ là Nguyên Cương lại không hề truy cứu, có lẽ nam nhân ở trước mặt nữ nhân mà khóc cảm thấy thật mất mặt, đặc biệt lại là Hoàng đế. Hai mươi lăm năm ấy, Liễu Húc trở về hoàng cung một chuyến, chơi một khúc nhạc nhưng lại ly khai, tiếp đến ba ngày sau Nguyên Cương chết.

Hiện tại Liễu Húc hai mươi tám tuổi, cầm nghệ không hề thua kém Minh Diệp, nếu so sánh thì thật muốn cao hơn một bậc. Dù sao Liễu Húc thời gian thượng cầm yếu hơn so với Minh Diệp rất nhiều, nhưng ở phương diện tài năng thiên phú thì không hề dưới Minh Diệp.

“Tiên sinh, này âm đạo chuẩn sao?” Cung bình hỏi, cung bình không biết vì sao, tiên sinh từ trước đến nay kinh thành sẽ không ở lại, giống phong cầm dường như. Cung bình muốn hỏi, nhưng là lại cảm thấy không ổn.

“Chuẩn.” Cung Bình là lúc Liễu Húc rời khỏi hoàng cung mà nhân lấy, lúc đấy Liễu Húc là đệ nhất nhạc công, người đến tầm sư rất nhiều, mà lưu lại chỉ có Cung Bình. Lúc ấy Liễu Húc hai mươi mốt tuổi, mà Cung Bình chỉ mười mười một tuổi, lúc ấy làm cho Liễu Húc nhớ đến tình cảnh nàng sáu tuổi khi xưa, mà Cung Bình duy nhất tương tự là tính tình cũng có chút lạnh lùng, nhưng so với Liễu Húc thì cũng không bằng.

.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét