Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Chút chuyện của thặng nữ ( C31 ~ 35 )


Chương 31



Lúc Lý Nhất Bác không che giấu nói là đáng tiếc không gặp ta sớm hơn, lòng tự hào của ta liền tăng vọt lên, được người khác yêu thích tuyệt đối là cảm giác không tồi, huống chi đối phương còn là một người rất được. Ta nghĩ không có nữ nhân nào nỡ ghét bỏ người ái mộ mình, hơn nữa trước mặt người trong lòng, từ trong tiềm thức, ta hi vọng Lý Nhất Bác có thể mang đến cho Tô Vãn cảm giác có mối nguy, qua đó có thể làm cho Tô Vãn để ý ta thêm chút nữa. Có lẽ do trời sinh ta thiếu khuyết cảm giác an toàn, cho dù Tô Vãn thề son sắt nói trong lòng chỉ có ta, ta vẫn không tránh khỏi lo được lo mất, suy nghĩ lung tung.



Nói như thế nào thì ta và Lý Nhất Bác đều là bởi vì mai mối mới biết nhau, không ít thì nhiều cũng có chút xấu hổ. Ngồi trong chốc lát, anh bạn liền chủ động kết thúc cuộc hẹn hôm nay, những người còn lại tự nhiên cũng đồng ý. Lý Nhất Bác như cũ galăng muốn đưa chúng ta về nhà, bị Tô Vãn khéo léo từ chối.

Chúng ta không vội trở về mà nắm tay, chậm rãi đi bộ. Ta biết Tô Vãn có chuyện muốn nói, thế nhưng đã đi được một quãng thật xa vẫn chưa thấy mở miệng, cuối cùng ta nhịn không được hỏi nàng trước:

“Cậu không có gì muốn nói sao?”

Tô Vãn dừng bước, ánh mắt nãy giờ vẫn nhìn dưới đất chuyển đến trên người ta, ta tưởng Tô Vãn giận, không nghĩ rằng lại nhận được nụ cười của nàng, tâm tình ta lập tức tốt lên. Hoàn cảnh đêm nay quả thực có hơi áp lực, ở một phương diện là vì Lý Nhất Bác, được người ta yêu mến là chuyện đáng để vui mừng, nhưng nếu bị nhìn chằm chằm bởi ánh mắt hiếu kỳ, thực sự không được tự nhiên. Về phương diện khác là vì Tô Vãn, trước mặt người ngoài, chẳng những ta không dám có nhiều cử chỉ thân mật với nàng, còn cố ý tránh nàng, Tô Vãn không oán tránh khiến ta thở phào một hơi.

Tô Vãn nói:

“Mình còn tưởng cậu sẽ do dự, không nghĩ đến cậu lại từ chối thẳng thắn như vậy.”

Ta mất hứng:

“Mình là loại người đứng núi này trông núi nọ sao?”

Tô Vãn sờ sờ đầu ta, sau đó ôn nhu trả lời:

“Cậu nói đúng rồi đó.”

Ta:

“. . . . . . .”

Đêm đã khuya, thời tiết lại lạnh, trên đường rất ít người qua lại, đi thêm chốc lát, ta và Tô Vãn không hẹn mà cùng dừng bước, sau đó trốn phía sau gốc cây ôm hôn. Có thể do áp lực cả một buổi tối, nụ hôn lần này đặc biệt mãnh liệt, cho đến khi cả hai đều cần không khí để thở mới buông ra.

Tô Vãn nói:

“Ban nãy mình đã muốn hôn cậu như vậy.”

Ta cảm khái:

“Nếu chúng ta có thể thoải mái cùng một chỗ thì thật là tốt.”

Tô Vãn đột nhiên đáp lại một câu:

“Mình không ngại.”

Có một chuyện từ lâu ta đã muốn hỏi Tô Vãn, chỉ là không tiện mở miệng, thừa dịp này có cơ hội, ta hỏi nàng:

“Vì sao? Cậu không sợ người khác biết sẽ nói này nói nọ sao?”

“Bản thân mình muốn là được rồi, cần gì đế ý ánh mắt của người khác?”

“Mẹ cậu thì sao?”

Ta không buông tha, tiếp tục hỏi.

Tô Vãn không có cha, năm nàng học sơ trung, cha nàng bị tai nạn lao động qua đời, mẹ nàng sợ giai đoạn trưởng thành của nàng bị ảnh hưởng nên nhất quyết không tái giá. Đứa trẻ mồ côi cha ít nhiều đều có xu hướng phản nghịch, Tô Vãn học trung học đã dám lên giường với bạn trai, khả năng rất lớn chính là do chịu ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình. Bất quá Tô Vãn rất thương mẹ, lúc còn nhỏ thì không biết cách biểu đạt, càng lớn lại càng biết quan tâm chăm sóc, cho nên Tô Vãn không thể nào không cố kỵ cảm nhận của mẹ nàng.

Qủa nhiên Tô Vãn im lặng một chút, sau đó mới nói:

“Mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của mình.”

Ta hỏi nàng:

“Vậy mẹ cậu biết không?”

Biết chuyện nàng thích nữ nhân.

Tô Vãn thản nhiên trả lời:

“Có lẽ.”

Nếu không cố ý giấu giếm, muốn biết cũng không phải chuyện khó, ta lại nhớ đến chuyện Tô Vãn từng quen với con gái, người kia nhất định rất ưu tú, nếu không Tô Vãn cũng sẽ không thích, ta thậm chí có chút ghen tị với người đó.

Cảm giác này thật kỳ quái, ta không ghen tị với những người bạn trai cũ của Tô Vãn, nhưng cô gái kia lại làm lòng ta sinh oán niệm. Có thể trong quan điểm của ta, tình yêu của hai cô gái hẳn là phải càng thêm khắc cốt ghi tâm, ít nhất cũng giống như ta bây giờ đây, Tô Vãn đã làm ta chân chính cảm nhận được thế nào là tình yêu.

Ta thất thần một hồi, Tô Vãn ôm eo ta, nhẹ giọng nói:

“Nếu có một ngày mình đưa cậu đến trước mặt mẹ mình, mình nghĩ bà khẳng định sẽ đồng ý.”

Tâm lại mềm đi, cái mà ta gọi là tư tưởng truyền thống kia đang dần trở nên yếu thế trong quá trình ta ở chung với Tô Vãn. Ta tự hỏi mình, vì cái gì phải sống cho người khác xem chứ?

Tô Vãn rốt cuộc vẫn đánh giá Lý Nhất Bác một chút, lúc bắt đầu còn nói rất đúng trọng tâm, nàng nói Lý Nhất Bác phần cứng không tồi, ta còn chưa kịp khen nàng đổi tính, nàng lại tiếp, nói Lý Nhất Bác là người tâm cơ rất sâu, muốn làm quen chủ yếu chỉ là thủ đoạn để lừa tình phụ nữ, chiếm được rồi sẽ vứt đi, không chiếm được thì sẽ không từ bỏ ý đồ, tóm lại là rất khó đối phó, cho dù đã nói rõ ràng nhưng chỉ sợ vẫn còn dây dưa, kêu ta phòng bị cho tốt.

Ta cười:

“Nói người ta ác như vậy, không phải là cậu ghen tị đi.”

Tô Vãn nửa đùa nửa thật trả lời:

“Đúng đó, mỗi lần cậu nhìn hắn ánh mắt đều sáng ngời, mình có thể nào không đề phòng sao?”

Ta kinh ngạc:

“Không thể nào.”

Tuy rằng ta cũng thấy được Lý Nhất Bác không tệ lắm, nhưng còn chưa đến mức khiến ta say mê.

“Tóm lại, Lý Nhất Bác không phải người phù hợp để trao thân gửi phận, ít nhất cậu không thể khống chế hắn, thôi thì gặp thoáng qua vậy đi.”

Tô Vãn tổng kết.

Ta tưởng Tô Vãn nói giúp ta chọn bạn trai chỉ là nói giỡn, không ngờ nàng thật sự làm như vậy, khó trách nàng lại nhiệt tình hàn thuyên với Lý Nhất Bác cả đêm. Ta không biết nói cái gì cho phải, cảm giác Tô Vãn giúp ta tuyển bạn trai một chút cũng không tốt, nhưng sau khi ngẫm lại, ta biết trong lòng Tô Vãn hẳn là còn khổ sở hơn cả ta.

Chúng ta tự động ngưng đề tài này lại, chuyện của Lý Nhất Bác tuy đã qua, nhưng không ngờ lại phản ứng dây chuyền đến những chuyện khác.

Về đến nhà, chúng ta điên cuồng làm tình, giống như chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy sự bất an cùng không xác định trong lòng.

Cả người đã sức cùng lực kiệt, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh dị thường, ta ôm Tô Vãn, đầu chôn ở cổ nàng, thấp giọng nói:

“Tô Vãn, mình muốn ở bên cậu, vĩnh viễn.”




Chương 32



Đều nói cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt, thất tình không giấu được mắt thần của đồng nghiệp, một lần nữa yêu đương nhiên cũng không phải bí mật. Tâm tình vui vẻ, hiệu suất làm việc tăng cao, còn giúp cho biểu đồ năng suất khâu marketing của công ty vọt lên, Tiểu Trương hỏi ta có phải muốn chuyển ngành không, ta nói ta muốn kiếm tiền.

Không phải ta chỉ thuận miệng nói, thật sự là ta muốn kiếm được nhiều tiền. Trước kia không có khái niệm này trong đầu, khi đó ta thấy chuyện kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện của đàn ông. Hiện tại thì khác, nếu muốn cùng Tô Vãn một chỗ, càng phải cố gắng hơn mới được.

Tất nhiên vấn đề tăng ca còn là vì một nguyên nhân – Tô Vãn đi công tác, hơn nữa đi đến mười ngày. Lễ giáng sinh, tết nguyên đán chúng ta coi như không thể cùng nhau trải qua, chỉ có thể trông cậy vào điện thoại mỗi tối.

Trong điện thoại Tô Vãn luôn nói rất nhiều câu lãng mạn, từ ngữ ùn ùn. Bản lĩnh khen người và bản lĩnh chửi người của Tô Vãn luôn đạt đến đỉnh cao ngang nhau, ta không tài nào theo kịp, có khi ta ngay cả câu “Mình nhớ cậu” cũng không nói nên lời, ngẫm nghĩ lại mới thấy ta thật đúng là một kẻ nhạt nhẽo.

Khoảng thời gian Tô Vãn không ở nhà, ta về nhà mẹ một chuyến. Mẹ ta tinh mắt, ta mới vừa bước vào cửa đã bị bà thấy được chiếc nhẫn đang đeo trên tay, hỏi ta nhẫn ai tặng, ta nói mình tự mua, bà đánh chết cũng không chịu tin, sau đó vẻ mặt tức giận chất vấn ta có phải hay không đã làm chuyện xấu, ta không vui, hỏi ngược lại ‘Mẹ, có đúng con là con của mẹ không vậy?’

Bà trợn mắt liếc ta một cái:

“Nếu là trong sạch thì sao lại che che giấu giấu?”

Ta do dự một phen, cuối cùng vẫn quyết định không nói với mẹ là do Tô Vãn tặng, ta sợ bà bị dọa. Bà sống hơn nửa đời người, chưa từng nghe qua hai nữ nhân có thể yêu nhau, hơn nữa đây còn là Tô Vãn. Mẹ ta đặc biệt thích Tô Vãn, mỗi lần Tô Vãn đến nhà ta, bà đều hồ hởi tiếp đón rất tận tình, ta nhìn còn thấy đỏ mặt. Ta không muốn mẹ nhìn Tô Vãn bằng cặp mắt khác, Tô Vãn nói mẹ của nàng sẽ chấp nhận ta, nhưng ta lại không dám chắc mẹ của ta có chấp nhận nàng hay không. Mẹ ta mặc dù là một người rất tốt nhưng lại vô cùng quy tắc, nói một là một, nói hai là hai, hơn nữa còn là người cực kì sĩ diện, bằng không năm xưa cũng sẽ không vì cha ta mắc phải lỗi lầm mà làm ầm ĩ đến mức phải ly hôn, suốt mười mấy năm không liên lạc với ông.

Ta đếm ngón tay tính nhẩm ngày Tô Vãn về. Trước khi Tô Vãn về một ngày, ta ở nhà dọn dẹp tươm tất, mua một đống đồ ăn vặt mà Tô Vãn thích. Ngày hôm sau còn xin về sớm trước hai tiếng, ta tâm huyết dâng trào đột nhiên muốn làm chuyện gì đó lãng mạn cho Tô Vãn.

Không có nữ nhân nào không thích hoa, bạn trai cũ của ta là một tên rất không lãng mạn, từ lúc quen đến lúc chia tay, chưa bao giờ ta nhận được bó hoa nào của hắn. Tuy ta biết mua hoa là một việc thực lãng phí, nhưng trong lòng vẫn rất mong chờ, đáng tiếc không được như ý nguyện.

Ta đi đến cửa hàng bán hoa cách công ty không xa, có lần đi bộ cùng đồng nghiệp ra ngoài có thấy qua. Phía trước cửa hàng trang trí rất đẹp, hoa cũng đa dạng.

Nữ nhân mua hoa hẳn là rất kì quái, ta nghĩ. Ta đứng do dự ở cửa một chút mới đi vào.

Tiếp đón ta là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mỉm cười ngọt ngào hỏi ta muốn mua hoa gì, tặng cho ai.

Ta không biết nói như thế nào khi gặp phải tình huống này, chuyện hai nữ nhân yêu nhau rất khó mở miệng. Chỉ có thể trả lời qua loa, ‘Không có, xem một chút thôi’, sau đó ôm tay đi vòng vòng chọn lựa.

Tuy rằng ta không hiểu biết nhiều về hoa lắm, ngôn ngữ của loài hoa cũng biết rất ít, nhưng cũng biết được hoa hồng là biểu tượng của tình yêu. Tô Vãn thích màu tím, vì thế ta hỏi nhân viên cửa hàng, ở đây có hoa hồng tím không?

Nhân viên cửa hàng lập tức nói:

“Hoa hồng tím rất hiếm, tiểu thư tới thật đúng lúc, ngày hôm qua chúng em vừa mới nhập về một đám, vẫn còn để trong kho, chưa kịp gói lại, nếu chị cần thì em đi lấy giúp chị.”

Ta vừa nghe hiếm liền càng thêm quyết tâm, nhân viên cửa hàng lại hỏi ta muốn lấy mấy bông, cái này ta thật sự không biết, đành phải khiêm tốn thỉnh giáo.

Nhân viên cửa hàng cười cười nói:

“Nếu như mua cho người yêu thì lấy 11 bông đi.”

Nghe thấy hai chữ “người yêu”, mặt ta ầm ầm chuyển màu đỏ, có một loại cảm giác bị người khác phát hiện ra bí mật.

Cô nàng chắc là nhìn thấy ta không hiểu, tốt bụng giải thích:

“Hoa hồng tím có ý nghĩa bảo hộ cho tình yêu, 11 đại biểu là một đời một kiếp, ngụ ý rất hay.”

Một đời một kiếp bảo hộ tình yêu? Ta mới nghĩ đã thấy lãng mạn đến cực điểm, Tô Vãn nhất định sẽ thích, quan trọng nhất chính là làm cho nàng hiểu được tâm ý của ta.

Nhân viên cửa hàng gói hoa xong, từ trong bình lấy ra hai cành hoa bách hợp đưa cho ta, nói:

“Cám ơn quí khách đã đến, đây là quà cửa hàng tặng riêng cho quí khách, hi vọng tình cảm của quí khách cùng người yêu sẽ giống như hoa bách hợp, thuần khiết lâu dài.”

Ta cảm ơn, đồng thời thầm nghĩ, chẳng lẽ đã bị nhìn ra sao, biểu hiện của ta rất rõ sao?

Nhân viên cửa hàng trên mặt lộ vẻ tươi cười thiện ý, ta chủ quan nghĩ, cô nhân viên bán hoa này chính là người đầu tiên chúc phúc cho ta và Tô Vãn.

Trở về nhà, đem hoa để trên bàn, cảm thấy rất đẹp nhưng sẽ không gây bất ngờ, vì thế ta cầm lên đem vào phòng mình.

Khi Tô Vãn xuống máy bay đã gọi điện báo cho ta, tính toán thời gian không sai biệt lắm thì khoảng một tiếng nữa sẽ về đến nhà, vừa kịp lúc có thể chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn chào đón nàng trở về. Hiện tại ta mới cảm nhận được việc chân chính thích một người, có thể vì người đó mà làm tất cả, nói thí dụ như làm đầu bếp riêng của nàng.




Chương 33



Ta định cho Tô Vãn một cú surprise, kết quả Tô Vãn còn tặng ta một cú “Kinh hỉ” lớn hơn nữa. Ta chỉ tặng Tô Vãn một bó hoa, nàng lại mang về cho ta một người hẳn hoi.

Cô gái kia thoạt nhìn qua bộ dạng rất đáng yêu, ăn mặc phong cách, có vẻ là tuýp người vui vẻ dễ gần. Tô Vãn giới thiệu với ta, đây là đồng nghiệp của nàng, tên Tương Di, lần này công tác là hai người họ cùng đi, Tương Di ở vùng ngoại thành, do đã muộn nên Tô Vãn mời nàng đến nhà chúng ta ở một đêm.

Thật ra ta không nghĩ chuyện này có chỗ nào là không chính đáng, nhưng mà sự mong chờ một thế giới hai người đã vỡ ra như bong bóng. Ta mời Tương Di vào, rót cho nàng chén trà, đột nhiên nhớ tới bàn ăn vẫn còn để rượu vang, nến, nếu người ngoài thấy sẽ không ổn, ta vội thu dọn, lấy ra thêm một bộ chén đũa, nói với các nàng thức ăn sắp nguội, mau ăn cơm.

Tương Di nhìn một bàn đồ ăn, vui vẻ nói, đã lâu chưa được ăn bữa cơm gia đình, vừa nhìn đã muốn ăn ngay.

Tô Vãn cười nói, vậy về sau có thể thường xuyên đến, tay nghề của Dương Thần không chê vào đâu được.

Ta đương nhiên phải khiêm tốn một phen, phần lớn chủ đề được nói đến sau đó đều là về chuyến công tác lần này của các nàng. Cho đến khi ta nghe được hai người họ ở cùng một phòng khách sạn, trong lòng nhất thời rối rắm một chút, ta cũng biết rõ ràng hai cô gái ở chung một phòng là chuyện vô cùng bình thường, nhưng vẫn không khỏi ấm ức, nữ nhân thích nữ nhân thật phiền toái, chẳng những phải đề phòng nam nhân, còn phải đề phòng nữ nhân.

Ta nhìn thoáng qua Tô Vãn, Tô Vãn tựa hồ đoán được ta sẽ nghĩ lung tung, ánh mắt cũng dời lại đây. Ta nhìn nàng cười cười, ý muốn nói mình không để bụng, có người thứ ba đang ở trước mặt, như thế nào cũng không được biểu hiện quá phóng khoáng. Ngược lại Tô Vãn lại cắn môi nhìn ta, giống như không hài lòng với thái độ “không thèm để ý chút nào” của ta.

Tương Di thực hoạt bát, khác một trời một vực với diện mạo của nàng, ta nghĩ nàng phải là một người điềm đạm nho nhã, bất quá mắt nhìn người của ta luôn không tốt, thường xuyên nhìn lầm người, cho nên Tô Vãn mới nói, nếu nhãn lực của ta tốt thì đã có thể sớm nhìn ra nàng thích ta.

Tương Di hỏi về quan hệ của ta và Tô Vãn, ta đang nghĩ ngợi xem nên dùng từ gì để diễn tả mối quan hệ của hai chúng ta nghe cho thân mật một chút, Tô Vãn đã ôm lấy vai ta, thoải mái nói:

“Người con gái của chị.”

Trong lòng ta nhảy dựng kịch liệt, mặt trở nên nóng bừng, có chút khó tin nhìn Tô Vãn, chẳng lẽ nàng đã đem tính hướng của mình nói cho Tương Di biết? Quan hệ của hai người họ cũng thật không tầm thường.

Nhưng sau khi nghe Tương Di đáp lời, ta biết ta chỉ là quá nhạy cảm, Tương Di nói:

“Thật hâm mộ hai người, bạn thân nhất của em từ lúc tốt nghiệp đại học đã trở về nhà cha mẹ, cả hai hiện tại cách xa vạn dặm, đừng nói ở cùng nhau, muốn gặp mặt tâm sự cũng đã rất khó rồi.”

Ta chợt hồi tưởng đến bạn cùng phòng thời đại học của mình, mọi người cũng hay gọi đùa nhau là vợ chồng, lúc ấy không hề cảm thấy không được tự nhiên. Chắc là ứng với câu nói “Bất tố khuy tâm sự, bất phạ quỷ xao môn” (Ngày không làm điều ác, đêm không sợ quỷ gõ cửa), hiện tại ta đích thực là đa nghi như Tào Tháo.

Cơm nước xong, Tương Di muốn giúp ta dọn dẹp, ta nào dám làm phiền khách, vội vàng nói không cần, Tô Vãn cũng nói, ‘em đi tắm trước đi’.

Ta bỏ chén bát vào bồn rửa, đổ nước rửa chén vào miếng bọt biển, Tô Vãn ôm ta từ phía sau, cọ cọ cổ của ta, hỏi:

“Có nhớ mình không?”

Ta không quay đầu lại, đáp:

“Có.”

Tô Vãn lập tức xoay người ta đối mặt với nàng, bất mãn nói:

“Qúa miễn cưỡng.”

Ta nhất thời không biết làm sao, liền giơ bàn tay đầy bọt xà phòng ra trước mặt nàng:

“Chị gái, không thấy mình đang bận sao?”

“Cậu có vẻ không được vui, có phải vì trách mình mang người khác về mà không hỏi ý cậu không?”

Tô Vãn nói.

Đúng là ta có chút để ý, dù sao cũng nhiều ngày không gặp, có rất nhiều lời muốn nói với nàng, hiện tại có người khác ở đây, làm sao có thể tỏ ra quá mức thân mật được. Có điều Tô Vãn khó khi có bạn đến nhà, ta dù sao cũng không thể để cho người khác xem sắc mặt mình, thậm chí ta còn hi vọng sẽ lưu lại được ấn tượng tốt trong mắt bạn bè của Tô Vãn, đó cũng là cho Tô Vãn thể diện.

Ta rửa sạch tay, sau đó vòng tay ôm nàng:

“Làm gì có, cô ấy là bạn của cậu, mình tiếp đón cô ấy, loại cảm giác này rất tốt a.”

Tô Vãn mỉm cười khen:

“Thật hiền lành.”

Ta hơi hơi đắc ý, đang định khoe khoang một phen, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa mở, sợ tới mức vội vàng đẩy nàng ra.

Tô Vãn nhíu nhíu mày không nói gì, đi ra ngoài.

Ta buồn phiền vì động tác theo bản năng của mình lúc nãy, âm thầm quyết định phải bỏ cho bằng được tật xấu hay nhạy cảm này.

Tương Di là khách, sẽ không tốt nếu bỏ rơi nàng, tắm rửa xong xuôi, Tô Vãn phải đi bồi nàng nói chuyện phiếm, để lại cho ta ánh mắt đầy dụng ý, ý bảo ta đợi lát nữa sẽ quay lại, ta nhún vai, quay về phòng của mình. Liếc mắt một cái liền bắt gặp bó hoa hồng tím trên giường, tâm tình lúc mua hoa ban chiều đã bị vơi đi không ít.

Ta ngồi trên giường ngẩn người nhìn bó hoa, suy nghĩ về tình cảm không thể công khai này của ta và Tô Vãn, trong lòng nảy sinh nhiều tư vị, chẳng lẽ cứ phải che che giấu giấu mãi như vậy sao?

Lúc ta mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, Tô Vãn quay trở lại, thân thể ta bất thình lình bị đè nặng, lập tức bừng tỉnh.

“Bạn của cậu ngủ rồi sao?”

Ta hỏi nàng.

Tô Vãn không đáp, chỉ nói:

“Tặng cho mình sao?”

Ta không kịp phản ứng:

“Cái gì?”

Tô Vãn ngồi thẳng người, đem bó hoa to ôm vào trong lòng.

Bỗng nhiên ta cảm thấy ngượng ngùng, ta mua hoa để tặng, chưa kịp tặng đã bị phát hiện, loại cảm giác này thật kì lạ, có một chút hoang mang điên đảo.

Tô Vãn nói:

“Mình rất thích, cảm ơn.”

Ta thở phào một hơi, còn có cảm giác như vừa đạt được thành tựu, làm một việc vì người mình thích, người đó vui, mình sẽ càng cao hứng.

Ta vẫn còn đắm chìm trong vui sướng, tay của Tô Vãn đã không đứng yên, ta lắp bắp kinh hãi, chỉ chỉ cửa, ý nhắc bạn của nàng đang ở phòng kế bên.

Tô Vãn cười xấu xa:

“Lát nữa cưng nhỏ giọng một chút, cô ấy sẽ không nghe thấy.”

Trong nháy mắt ta ẩm ướt.





Chương 34



Rốt cuộc ta vẫn nhịn không được, hỏi Tô Vãn, Tương Di chỉ là đồng nghiệp bình thường của cậu à?

Tô Vãn nhéo mũi ta, cười đáp:

“Mình còn tưởng cậu thật sự không thèm để ý.”

Ta mất hứng:

“Nghe cậu nói, là cậu cố ý dẫn cô ấy về để làm mình ghen?”

Tô Vãn vội vàng giơ tay thề:

“Trời đất chứng giám, là cô ấy đề nghị, mình chỉ không tiện từ chối.”

Tiếp đó tay sờ soạng trước ngực ta một phen.

“Người ta mong muốn có thể càng thêm không kiêng nể một chút.”

Ta thốt lên:

“Sắc lang.”

Có thể Tô Vãn nhìn ra ta lúng túng, cười đến đặc biệt vui, chẳng những thừa nhận mà còn ngày càng táo tợn hơn, nói:

“Người ta chỉ là muốn điên cuồng với cậu mà thôi.”

Không thể không nói từ khi ta và Tô Vãn có quan hệ thân mật, tình cảm của chúng ta đã xảy ra biến hóa hoàn toàn. Trước kia là loại cảm giác của hai người bạn tri kỉ, dù có thoải mái thì cũng có một số chuyện khó nói ra, nhất là về chuyện nam nữ, còn hiện tại lại biến thành tình yêu cùng dục vọng trộn lẫn, lời nói thể hiện sự tán tỉnh trắng trợn. Đương nhiên ta nói không nên lời, mỗi lần bị nàng trêu đến phát nghẹn, Tô Vãn lại nói, mình thích cậu rụt rè như vậy. Có thể đây là một sự bù trừ đi, nếu ta có tính cách của Tô Vãn, Tô Vãn sẽ không thích, còn nếu Tô Vãn có tính cách giống ta, chúng ta cũng không có khả năng.

Tô Vãn nói, trước đó theo sắp xếp của công ty thì nàng đi với Tần Lãng, đến cuối cùng lại đổi thành Tương Di, về phần nguyên nhân, nàng đoán hẳn là có liên quan đến Tần Lãng.

Tô Vãn mà không nói, ta cũng quên bén mất tình địch Tần Lãng này, anh ta làm cùng công ty với Tô Vãn, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, làm việc khẳng định có rất nhiều bất tiện, chỉ mong Tần Lãng có thể lịch thiệp một chút, không cần làm Tô Vãn khó xử.

Hàn huyên vài câu lại nhớ tới Tương Di, Tô Vãn không xác định nói:

“Tương Di hình như cũng không bài xích mối quan hệ giống chúng ta.”

Ta lập tức cảnh giác:

“Chẳng lẽ cô ấy nói với cậu cái gì?”

Tô Vãn lắc đầu:

“Không có, chỉ là trực giác của mình nói như vậy. Mình với cô ấy lúc ở Thâm Quyến ăn, mặc, ở, đi lại đều cùng một chỗ, bằng quan sát của mình, cho dù cô ấy không phải, thì ít nhất cũng không ghét.”

Ta đoán rằng có thể Tương Di cho Tô Vãn một ít hành động ám chỉ, không khỏi nhíu mày, nữ nhân có mị lực như Tô Vãn, nếu thật sự Tương Di thích con gái, khẳng định sẽ có ý với nàng.

Ta không nói chuyện, nhưng Tô Vãn lại đoán được suy nghĩ của ta, nhìn ta liếc mắt một cái:

“Cậu suy nghĩ thật phức tạp.”

Ta phản bác nàng:

“Mình cái gì cũng chưa nghĩ.”

Trên thực tế, trong đầu ta đã hiện lên thước phim, tưởng tượng ra cảnh Tô Vãn và Tương Di ngủ cùng một phòng.

“Thôi đi.”

Tô Vãn căn bản không tin lời ta, sau đó nói:

“Nếu mà cô ấy thân cận với mình, mình sẽ không thấy kỳ lạ, mấu chốt chính là cô ấy rất cố gắng duy trì khoảng cách giữa hai đứa, mới khiến mình hoài nghi, nếu không phải trong lòng có quỷ, sao phải làm thế?”

Ta nhất thời nảy sinh cảm giác tri kỷ, hiện tại ta ở chung cùng đồng nghiệp nữ trong công ty cũng có khoảng cách như vậy.

“Cho nên lúc ăn cơm, cậu cố ý nói với cô ấy mình là người của cậu?”

Tô Vãn dính lấy ta, vừa ôm vừa hôn, một lúc sau mới đáp:

“Muốn xem phản ứng của cô ấy chỉ là lí do rất nhỏ, quan trọng là mình muốn nói ra tâm ý của bản thân, cậu vốn chính là người con gái của mình.”

Trong lòng ta lập tức giống như vừa đổ mật ngọt, ngoài miệng lại theo quán tính không chịu thừa nhận:

“Ai là người con gái của cậu.”

Tô Vãn không ngại ngùng nói:

“Đều bị mình ăn sạch sẽ, còn không chịu thừa nhận, cậu cũng chỉ còn thừa lại cái mạnh miệng.”

Ta giả bộ giận dỗi:

“Tốt, cậu thế nhưng mắng mình là con vịt chết.”

Nói xong tay liền cù lét nàng.

Tô Vãn rất sợ bị nhột, chỉ cần cù nàng, nàng lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, đang nằm cũng có thể nhảy dựng lên.

Hai nữ nhân lõa thể ở trên giường đùa giỡn như hai đứa con nít, thậm chí quên mất Tương Di đang ở cách vách. Vẫn là ta phản ứng trước, vội vàng buông tay, âm thầm cầu nguyện Tương Di ngàn vạn lần đã ngủ rồi, nếu không chúng ta phát ra động tĩnh lớn như vậy, ai biết được nàng sẽ nghĩ chúng ta như thế nào đâu.

Đùa giỡn đủ rồi, ta hỏi Tô Vãn:

“Cậu thấy Tương Di như thế nào?”

Tô Vãn mất hứng:

“Mình chỉ đem phán đoán của mình nói cho cậu biết, cậu sẽ không vì đó mà nghĩ lung tung đi?”

Trong lòng ta quả thật có điểm tư vị không đúng, cũng biết dấm chua lần này ăn không đúng chỗ, tuy rằng ta biết ta đã yêu Tô Vãn đến khó có thể kiềm chế, nhưng cũng biết rất rõ tình cảm của chúng ta yếu ớt chịu không nổi đả kích. Ta lo lắng rất nhiều chuyện, ví dụ như một ngày nào đó ta và Tô Vãn sẽ cãi nhau, ví dụ như có một ngày Tô Vãn sẽ thích người khác, đủ loại lo lắng chứng minh ta đối với tình cảm của mình và Tô Vãn là cỡ nào không được tự tin.

Ta cũng biết không nên có ý niệm như vậy trong đầu, nhưng có một vấn đề tồn đọng đã lâu, vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để hỏi, bây giờ vì chuyện Tương Di, ta liền buộc miệng nói ra:

“Được, không nói Tương Di nữa, vậy trước kia thì sao? Cô gái mà cậu thích lúc trước, cô ấy như thế nào? Có xuất sắc không? Tính cách tốt không? Xinh đẹp không? Trong lòng cậu còn nghĩ đến cô ấy chút nào không?”

Ta hỏi liên tục, vừa dứt lời liền há mồm thở phì phò, giống như đã sử dụng hết toàn bộ khí lực trong cơ thể.

Ta không phải muốn chấp nhất quá khứ của Tô Vãn, nhưng nếu không hỏi rõ ràng, trong lòng ta sẽ cảm thấy bứt rứt, ta không muốn có bất kì sự giấu giếm nào tồn tại giữa cả hai lúc này.




Chương 35



Hiển nhiên Tô Vãn không dự đoán được ta đột nhiên hỏi nàng vấn đề này, biểu tình kinh ngạc khiến không khí nhanh chóng lạnh đi.

“Sao tự dưng lại hỏi cái này?”

Tô Vãn nói.

Vì thế ta càng chắc chắn Tô Vãn đã từng trải qua loại tình cảm giống như của ta với nàng bây giờ, cũng càng tò mò muốn biết chuyện đó, bướng bỉnh nói:

“Qúa khứ yêu đương của mình cậu biết hết, mình cũng muốn biết toàn bộ của cậu.”

“Biết rồi thì sao?”

Tô Vãn nhíu mày.

Ta nhớ có đọc qua trong một quyển sách, ở đó có khuyên đừng hỏi người yêu những đoạn tình cảm đã qua của họ, trừ bỏ tăng thêm phiền não cho bản thân thì không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng ta càng muốn biết, Tô Vãn càng không chịu nói, trong lòng ta lại càng muốn biết rõ ngọn nguồn, khẩu khí trở nên cứng ngắc lại:

“Trừ khi cô ấy đặc biệt quan trọng đối với cậu.”

Tô Vãn chăm chú nhìn ta hồi lâu, sau đó hít một hơi, từ trên người ta leo xuống, cả hai đối diện nhau nằm.

Một lúc sau Tô Vãn mới nói:

“Mình có thể kể cho cậu nghe, nhưng cậu phải hứa không được để trong lòng, dù sao cũng chỉ là chuyện quá khứ, mình không muốn bởi vì cô ấy mà giữa hai chúng ta tồn tại khúc mắc.”

Qủa nhiên! Qủa nhiên Tô Vãn và cô gái đó đã từng yêu nhau, trong lòng bắt đầu cảm thấy chua xót. Ta và Tô Vãn biết nhau từ trung học, nhưng nàng là nữ nhân đầu tiên ta thích, bất quá đề tài do ta khơi mào, có hậu quả gì ta đều phải tự mình gánh vác.

“Cậu đã từng gặp qua cô ấy.”

Tô Vãn bắt đầu rủ rỉ nói:

“Lâm Lăng.”

Ta vừa nghe tên đã lập tức nhớ ra là ai, Lâm Lăng là bạn cùng lớp với Tô Vãn, có lần ta đi qua trường của Tô Vãn tìm nàng đã từng gặp qua, bộ dạng thật sự rất được, cao gầy xinh đẹp, là hoa khôi của khoa quản trị, hơn nữa nghe Tô Vãn nói, Lâm Lăng còn là một nhân vật làm mưa làm gió, rất năng động sôi nổi ở trường. Ta nhớ rõ lúc ấy ta còn cười nhạo nàng, ôi, luôn luôn không coi ai ra gì thế mà cũng có một ngày có người để khâm phục, cho đến hiện tại ta mới hiểu được, thì ra quan hệ của các nàng là thế này, khó trách có một khoảng thời gian Tô Vãn luôn nhắc tới người này trước mặt ta, thời gian ước chừng hẳn là sau khi Tô Vãn và Dương Khang chia tay.

“Có lẽ do Dương Khang làm mình sinh ra thất vọng với nam nhân, cũng có lẽ thực chất bên trong mình vốn có gien thích nữ nhân, chính Lâm Lăng đã khai quật nó ra.”

Ta hiểu được ý nàng, giống như ta bởi vì Tô Vãn mà thích nữ nhân.

Tô Vãn lại nói:

“Không phải vì thích Lâm Lăng nên mình mới biết bản thân thích nữ nhân, nữ nhân đầu tiên làm mình có cảm giác chính là cậu, Dương Thần.”

Ta lấy làm kinh hãi, nhìn nàng, trong lòng một chút cũng không tin. Ta tình nguyện tin rằng Tô Vãn nói như vậy chỉ để chọc ghẹo ta, như vậy sẽ làm cho ta dễ chịu hơn một chút, dù sao hiện tại chúng ta mới là người yêu.

Tô Vãn lộ ra một tia cười khổ:

“Cậu nhất định không tin, ngay cả chính mình còn không tin được, nhưng ngày đó mình xác thực có rung động với cậu.”

“Ngày nào?”

Ta hỏi.

“Chính là ngày mình gọi điện cho cậu, cậu trốn học đi với mình. Mình nhớ rõ ràng hai chúng ta chen chúc trên chiếc giường nhỏ ở kí túc xá, lúc đó cậu đã ngủ, mình thì bị mất ngủ vì lời Lâm Lăng nói, Lâm Lăng nói nam nhân đều là động vật nửa thân dưới, nửa thân dưới luôn luôn phản ứng nhanh hơn nửa thân trên, cho nên mới có thể đem tình dục cùng tình yêu phân chia rõ ràng như vậy, một bên luôn miệng nói yêu cậu, bên kia lên giường với nữ nhân khác. Nữ nhân không như vậy, tình yêu của họ đơn thuần và tận tâm, thậm chí có thể không màng đến tình dục.”

“Mình vừa mới nghĩ cô ấy so sánh rất đúng, kết quả cô ấy lại nói, bởi vì chuyện này nên cô ấy thích nữ nhân, mình không có lòng dạ nào đi phân tích lý lẽ này có ăn khớp hay không, mình bị câu ‘thích nữ nhân’ kia làm cho kinh ngạc. Mà cái làm cho mình kinh ngạc hơn chính là cô ấy nói có cảm tình với mình, nhưng không có cơ hội để nói, hiện tại mình đã biết rõ bản chất của nam nhân, cô ấy hỏi mình có thể chấp nhận cô ấy hay không.”

“Rồi cậu đáp ứng?”

Ta chua xót xen vào, tình huống của Tô Vãn lúc đó tính ra có điểm giống với tình huống hiện tại của ta. Ban đầu bị chuyện thất tình đả kích, sau đó có một cô gái thổ lộ với nàng, nàng đồng ý cũng là chuyện sớm muộn, huống hồ Lâm Lăng còn là một cô gái hào quang bắn ra tứ phía.

Tô Vãn nói:

“Không, cô ấy chỉ là giúp mình thức tỉnh, cô ấy làm mình nghĩ đến một nữ nhân đối xử với mình rất tốt, người đó mặc kệ phải nhận bao nhiêu đả kích đều ân cần quan tâm mình, tốt đến mức mình hận không thể đào tâm phế ra mà cảm ơn.”

Ta biết người nàng nói đến là ta.

“Mình muốn nghiệm chứng suy nghĩ của bản thân nên mới gọi điện cho cậu, mình biết hôm đó cậu có tiết học, kết quả cậu vẫn đến, nói rất nhiều lời để an ủi mình, còn nhấn mạnh là cho dù tận thế, vẫn còn có cậu ở bên mình, làm mình rất cảm động. Từ lúc đó, cảm tình của mình đối với cậu bắt đầu dần dần nảy sinh, thậm chí lúc chúng ta ngủ cùng nhau, mình cũng có cảm giác với cậu, nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, rồi nhìn đến nơi nhô cao trên áo ngủ của cậu mà miệng đắng lưỡi khô. Mình từng trải qua chuyện nam nữ, mình biết rõ đó là cảm giác ham muốn khi nam nữ ở với nhau, mà mình lại có ý niệm như vậy với cậu. Tuy lúc đó không cấp bách, không mãnh liệt như hiện tại, nhưng thật sự là có, khiến mình bị dọa đến nơi.”

Ta mường tượng lại ngày đó, cũng không có ấn tượng đặc biệt gì, không ngờ tâm lí Tô Vãn lúc ấy lại phức tạp như thế.

“Đáng tiếc cậu không biết gì cả,”

Tô Vãn tiếp tục nói:

“Từ đầu đến cuối cậu đều lấy thái độ bạn bè để đối đãi, mình thậm chí từng thử bật đèn xanh, cậu cũng vẫn không nghĩ gì nhiều. Hơn nữa lúc đó Lâm Lăng theo đuổi mình rất mãnh liệt, cuối cùng mình đồng ý, thứ nhất cũng vì để bù đắp khoảng trống trong lòng, thứ hai là mình muốn đời đi ý niệm trong đầu với cậu, bên cạnh đó mình cũng có chút cảm tình với Lâm Lăng, đương nhiên giới hạn cũng chỉ tới mức thưởng thức thôi.”

Nói như vậy, từ đầu đến cuối là ta đem Tô Vãn đẩy cho Lâm Lăng. Trong lòng cảm thấy hối hận, lúc ấy như thế nào lại không có được suy nghĩ như bây giờ đâu.

“Nói thật, quen với Lâm Lăng, mình cũng không băn khoăn lắm. Lâm Lăng thật sự là một người rất nhất thời, nói như thế nào nhỉ, chính là bề ngoài sáng ngời xinh đẹp, đi đến đâu cũng thành tiêu điểm, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác khó nắm bắt. Từ ngày đầu tiên bọn mình chính thức quen, mình đã biết là cả hai sẽ không lâu dài được, hơn nữa thành cũng là Lâm Lăng, chia tay cũng là Lâm Lăng, sự thật là như thế.”

Nghe Tô Vãn nói như vậy, ta lập tức biết nguyên nhân, hai người họ đều có cá tính, tự nhiên sẽ dễ dàng hấp dẫn lẫn nhau. Lâm Lăng ta không rõ, nhưng Tô Vãn thì ta biết rất rõ, nàng vĩ đại kiêu hãnh, hào quang bắn ra tứ phía, tuy ta cũng là một người tranh cường háo thắng, nhưng đứng trước Tô Vãn đều phải chịu thua. Ta nguyện ý khuất bóng dưới hào quang của nàng, để cho nàng làm tiêu điểm, ta cảm thấy rất tự hào, nữ nhân xuất sắc này có quan hệ không nhỏ với ta, hơn nữa ta còn biết được nhược điểm của nàng. Ta nghĩ Lâm Lăng khẳng định không thể chịu nổi.

“Lâm Lăng rất lãng mạn, lúc bọn mình quen nhau, cô ấy đã làm rất nhiều việc lãng mạn, có một lần bọn mình đi hồ Thiên Đảo chơi đã phát sinh quan hệ.”

Qủa nhiên Tô Vãn nửa điểm cũng không giấu giếm, khi nàng nói lời này, ánh mắt không hề chớp, ngữ điệu bình thản, tựa hồ muốn xem phản ứng của ta.

Ta cay đắng cười cười, ta có thể nói gì đây, chuyện này khi lần đầu tiên ta và Tô Vãn làm tình ta đã nghĩ tới, nàng quen thuộc với thân thể nữ nhân như vậy, chỉ là ta không rõ, nếu không yêu đến sâu sắc, làm sao lại dễ dàng lên giường? Cho dù ta đối với bạn trai cũ không có loại cảm tình nồng nàn này, nhưng ít nhất ta đã chuẩn bị cưới hắn. Còn Tô Vãn biết rõ nàng và Lâm Lăng sẽ không có kết quả, các nàng vẫn vượt rào, ta thậm chí còn liên tưởng đến một chuyện, Tô Vãn nói vì dời đi ý niệm trong đầu đối với ta nên yêu Lâm Lăng, vậy hiện tại thì sao? Trải qua một vòng tuần hoàn, có phải ta thành thế thân của Lâm Lăng hay không?




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét