Chương 46
Ta lớn đến chừng này, ngoại trừ tết âm lịch năm ba mẹ ta ly hôn
không được thoải mái ra, năm nay phải gọi là một năm vô cùng buồn bực. Ta vác
bộ mặt khổ sở về nhà, mẹ ta còn tưởng ta không được tiền thưởng cuối năm,
ngay lúc mẹ ta đang cố hết sức gặng hỏi, ta mới nhớ tới ngay cả một bộ quần áo
mới cho bản thân ta còn chưa mua, càng miễn bàn đến việc mua quà biếu mẹ.
Mẹ ta vẫn kiềm nén đến tận đêm 30, trong lúc đang ăn cơm tất
niên, hỏi ta, “có phải con cãi nhau với Tô Vãn hay không?”
Ta lắp bắp kinh hãi, hỏi lại bà:
“Sao mẹ biết?”
Mẹ ta nói:
“Năm rồi về nghỉ tết, có ngày nào mà con với Tô Vãn không gọi đến
bảy tám cú điện thoại, năm nay chẳng những không thấy gọi, thậm chí một chữ
cũng không nhắc đến, không phải cãi nhau thì là gì?”
Thật sự nếu mẹ ta không đề cập tới, ta cũng chưa bao giờ để ý thì
ra ta và Tô Vãn lại dính với nhau như vậy, hơn nữa ở những ngày gia đình sum
họp như thế này, Tô Vãn đối với ta mà nói đã trở thành một thói quen, cũng là
một loại gửi gắm, chúng ta đã ràng buộc lẫn nhau mười mấy năm.
Chỉ nói mấy câu đã làm cho ta nhớ Tô Vãn, ta muốn được nghe giọng
nói của nàng ngay lập tức, chỉ là đang ở trước mặt mẹ nên ngại biểu hiện ra
ngoài. Cơm nước xong ta giúp mẹ dọn dẹp chén bát, cùng bà xem TV chốc lát, sau
đó cầm di động đi vào phòng, nằm trằn trọc trên giường, trong đầu hiện lên vô
số suy nghĩ khác nhau, tay ấn vào dãy số quen thuộc kia, gọi qua.
Di động chỉ vang lên vài tiếng liền được kết nối, tim ta cũng đập
nhanh hơn một chút, có phải là Tô Vãn luôn luôn ở đó chờ điện thoại của ta hay
không?
Cả ta và Tô Vãn đều không ai lên tiếng trước, trong điện thoại
truyền đến tiếng pháo hoa, Tô Vãn từng kể với ta rất nhiều, ở nông thôn lễ mừng
năm mới rất vui, hàng xóm tụ họp lại cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, đốt
pháo, đặc biệt có mùi vị của tết, nàng còn đáp ứng ta có cơ hội sẽ dẫn ta đến
nhà bà ngoại nàng cùng đón năm mới.
Điện thoại là ta gọi, cuối cùng ta vẫn là người đánh vỡ cục diện
bế tắc, ta hỏi:
“Ăn cơm chiều chưa?”
Tô Vãn trả lời:
“Mình có ăn một ít, sau đó xin lui ra trước rồi.”
Nghe được giọng nói của Tô Vãn, đôi mắt lập tức chua xót, thanh âm
của Tô Vãn nhẹ nhàng ôn nhu, thậm chí ta còn cảm nhận được một tia ấm áp, có
thể vì đã lâu lắm rồi không nói chuyện, hiện tại cũng không biết nói gì cho
phải, cả hai nhất thời lại lâm vào trầm mặc.
Ta nghĩ Tô Vãn thực sự quyết tâm, đợi nửa ngày không thấy ta nói
gì, nàng liền nói:
“Nếu không có chuyện gì thì mình cúp trước, mọi người đang gọi
mình.”
Trong lòng lập tức dâng lên đau xót, ta “Ừm” một tiếng, cúp máy
trước, nước mắt không nhịn được nữa thi nhau rơi xuống, ta tình nguyện Tô Vãn
thẳng thừng nói chia tay với ta, chứ không phải dùng thái độ lạnh lùng này. Ta
không nhìn thấu được lòng nàng, loại cảm giác xa cách này khiến ta nhớ lại thời
điểm nàng và Dương Khang yêu nhau, nàng không hề để ý đến cảm nhận của ta.
Tô Vãn hành động như thế đơn giản là vì tính cách thiếu quyết
đoán của ta sao? Nếu là vậy, ta thừa nhận đây là khuyết điểm của mình, thế
nhưng ngày từ đầu nàng nên biết chuyện như vậy sẽ xảy ra, chúng ta quen biết
nhau nhiều năm, ta là người như thế nào, bất luận so với ai nàng đều phải là
người hiểu rõ ràng nhất, hơn nữa nguyên nhân ta do dự nàng hẳn là cũng biết,
cái làm ta do dự không phải là tình cảm của mình đối với nàng mà là hoàn cảnh
của cả hai, hai nữ nhân muốn danh chính ngôn thuận cùng một chỗ, nói dễ hơn
làm, chỉ cần vài lời đồn đãi nhảm nhí cũng đủ đem chúng ta chôn vùi. Cái gì gọi
là tình yêu cùng giới tính không liên quan, đây bất quá là cái cớ mà chúng ta
tự mình tìm lấy, ở trong mắt người thường, chúng ta khác loại với họ, còn có
vài thành phần cực đoan thậm chí sẽ cảm thấy chúng ta có bệnh. Ta không phải
thánh nhân, ta không thể bỏ ngoài tai hết thảy, ta vốn rất để ý cái nhìn của
người khác đối với mình, nếu thật sự đã chọn sai, vậy thì sai là ở chỗ ta không
nên phóng túng dục vọng của mình, khởi đầu cho một đoạn tình cảm nhất định
không có kết quả, cuối cùng biến thành lưỡng bại câu thương.
Càng nghĩ kĩ càng cảm thấy nản lòng thoái chí, cũng càng cảm thấy
được ta và Tô Vãn thật sự không thích hợp cùng một chỗ, tính cách của chúng ta
trái ngược nhau, làm bạn còn có thể, làm người yêu thì vĩnh viễn luôn nghi ngờ
vô căn cứ rồi chiến tranh lạnh giống như hiện tại. Tận trong nội tâm ta không
tin hai nữ nhân có thể thiên trường địa cửu, mà Tô Vãn cũng cần một người luôn
kiên định tin tưởng giống như nàng ở bên cạnh để đi đến cuối cùng, ta và Tô Vãn
bắt đầu là sai lầm lớn, chúng ta đã dùng mấy tháng qua để chứng minh điều đó, cái
có được là tình yêu giống như hoa quỳnh (chắc mọi người cũng
biết hoa quỳnh thường nở về đêm, mà một lần nở chỉ được vài tiếng rồi tàn), cái phải trả giá là
tình bạn mười mấy năm.
Ta từng ước định với Tô Vãn, trước khi đến sinh nhật nàng, chúng
ta sẽ liều lĩnh cùng một chỗ, hiện tại xem ra đã không còn cần thiết nữa. Còn
vài tiếng nữa là mười hai giờ, năm mới sẽ đến, nam nhân ba mươi mốt như hoa, nữ
nhân ba mươi như bã trà, đối với nữ nhân mà nói, tuổi tác nhất định là ám ảnh,
cho dù có kháng cự thì ngày này vẫn sẽ đến.
Nữ nhân ba mươi, nên chờ đợi cái gì đây? Từng bước từng bước
của cuộc đời thì phải là nam nhân, con cái, già cả, bi thương theo đó mà trỗi
dậy, trước mắt ta giống như đã bị che phủ bởi một bức màn, ta không nhìn
rõ được tương lai của mình.
Tình yêu cho tới bây giờ đều chỉ có ba chữ, hoặc là mình yêu cậu,
hoặc là thực xin lỗi. Ta gửi cho Tô Vãn hai tin nhắn, một cái là “năm mới vui
vẻ”, một cái là “thực xin lỗi”.
Thật lâu sau, Tô Vãn mới hồi âm trở lại, “Không có ai phải xin
lỗi ai, chỉ có ai không biết quý trọng ai.”
Ta cứng ngắc nhìn chằm chằm di động, từng con chữ trên màn
hình bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không biết như thế này có được tính là kết cục hay không.
Chương 47
Không thể nghi ngờ tết âm lịch chính là thời điểm thích hợp để xem
mắt, mẹ ta tất nhiên không bỏ qua cơ hội, tết vừa qua được vài ngày đã dắt ta
đi gặp mặt đối tượng.
Ta không có một chút tâm tình nào, thế nhưng cũng không đành lòng
từ chối đề nghị của mẹ, ta biết bà đã nôn nóng đến phát sốt. Về phương diện
khác, tư tưởng vò mẻ chẳng sợ nứt đã trở lại, dù sao sớm muộn cũng phải đi bước
này, ta cam chịu số phận, từ sau khi nhận được tin nhắn hồi âm kia của Tô Vãn,
chúng ta không còn liên lạc nữa.
Một lần nữa ta lại cảm nhận được áp lực tuổi tác, gần như mỗi đối
tượng xem mắt đều không hẹn mà cùng hỏi ta vì sao gần ba mươi tuổi rồi vẫn chưa
lấy chồng, mẹ ta đành phải ngượng ngùng giải thích, kén chọn thì phải chịu chậm
trễ.
Những nam nhân từng gặp qua hầu hết ta đều không nhớ được diện mạo
của họ, mẹ ta gặp ai cũng rập khuôn nhiêu đó câu nói, còn ta gặp ai cũng trung
thành với một biểu tình, không những không để ý mà còn nói ít đến đáng thương.
Mẹ ta tức giận ở dưới bàn nhéo ta liên tục, bà nói, “Dương Thần, con mà còn như
vậy thì mẹ sẽ trở mặt”, vì thế ta phải bất khuất giữ vững tinh thần, hỏi
han về đối phương, bà mối được một phen giới thiệu đến nước miếng văng tứ tung,
ta thì ngồi nhìn vạt áo bà mối thất thần.
Rốt cuộc cầm cự được đến vài ngày cuối cùng, mẹ ta không còn lí do
gì để giữ ta lại, vốn nghĩ có thể thoải mái nghỉ ngơi một ngày, kết quả vừa ăn
cơm trưa xong liền nhận được thông báo của mẹ, một người bà con xa gọi điện cho
bà, muốn giới thiệu đối tượng cho ta, điều kiện bên nhà trai rất xuất sắc,
khiến mẹ ta vô luận như thế nào đều kiên quyết mang ta qua gặp mặt.
Không thể không nói mẹ ta làm trong ủy ban, mạng lưới quan hệ thật
rộng rãi, đương nhiên cho đến khi ta nhìn thấy nam nhân kia, con mắt thiếu chút
nữa rớt ra ngoài, mạng lưới quan hệ của mẹ ta thật đúng là không phải
rộng bình thường.
Lý Nhất Bác vẫn như cũ áo mũ chỉnh tề, cử chỉ phong độ, khóe miệng
kéo thành nếp nhăn mỗi khi cười, ta sinh ra ảo giác về việc cuộc gặp mặt này là
đích thân anh ta một tay an bài.
Câu đầu tiên Lý Nhất Bác mở miệng ra nói chính là, “không nghĩ đến
lại là em, thực trùng hợp.”
Mẹ ta lập tức kinh ngạc hỏi:
“A, hai đứa biết nhau?”
Lý Nhất Bác đã nói như vậy. ta cũng không tiện phủ nhận, chỉ nói:
“Lúc tụ họp bạn bè có gặp qua một lần, chưa nói chuyện nhiều.”
Tiếp theo đó cho Lý Nhất Bác ánh mắt ám chỉ, ý nhắc nhở anh ta
không cần lắm mồm.
Lý Nhất Bác tươi cười tỏ vẻ đã hiểu.
Bà mối nghe chúng ta đã từng gặp mặt, vỗ đùi cười nói với mẹ ta:
“Ngô Phương, hai đứa nó có duyên như vậy, tôi cam đoan sẽ thành
đôi.”
Có thể thấy được mẹ ta rất hài lòng với Lý Nhất Bác, cười đến toe
toét nói:
“Tôi cũng chưa biết, phải xem chúng nó ở chung như thế nào đã.”
Phần lớn thời gian là mẹ ta và bà cô mai mối nói chuyện, ta và Lý
Nhất Bác chỉ ở bên cạnh lắng nghe. Trong lúc vô ý ta nhìn lướt qua Lý Nhất Bác,
thấy anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay ta đặt trên bàn, ta mới nhớ tới chiếc
nhẫn đeo trên tay trái đã được tháo xuống.
Không phải mẹ ta ép ta tháo, là bản thân ta cảm thấy mình không có
tư cách để tiếp tục đeo nó.
Có thể nguyên do là người quen, buổi xem mắt hôm nay không buồn tẻ
vô vị như mấy lần trước, Lý Nhất Bác viết số điện thoại của mình lên giấy
nhét vào tay ta, thừa lúc hai người lớn không chú ý, dùng giọng điệu trêu tức
nói:
“Bất quá tam, lần này nhất định không thể kéo tôi vào sổ đen lần
nữa.”
Ta nhún vai tỏ ý không sao cả, số điện thoại của Tô Vãn, ta quen
đến mức thuộc lòng, chỉ là nếu vậy thì sao?
Ta còn cho rằng mẹ ta sẽ đào bới tìm hiểu tận gốc, hỏi ta và Lý
Nhất Bác quen biết đến mức nào, hoặc hỏi ta có thể tiến triển hơn với Lý Nhất
Bác hay không, không ngờ mẹ ta một chữ cũng không đề cập tới, làm cho bao nhiêu
từ ngữ ta soạn sẵn để chuẩn bị viện cớ đều không có cơ hội phát huy công dụng.
Trước lúc đi, mẹ ta nói, “con cũng đã lớn rồi, hẳn là hiểu được
phải trái, mẹ sẽ không nói lý luận gì, đường đi là của chính con, người
khác không thể giúp con lựa chọn, mẹ chỉ khuyên con một câu, bản thân mình mới
là quan trọng nhất.”
Ta thề, ta chưa từng kể với mẹ một câu nào về chuyện tình cảm,
nhưng mẹ ta lại giống như hiểu rõ hết thảy, bà biết ta hoang mang, biết ta bất
lực, biết ta giống như đang đứng ở ngã tư đường bàng hoàng, chỉ là không biết
bà có nhìn ra được con gái bà mê mang thống khổ như thế kia, là bởi vì yêu một
người con gái khác hay không.
Ta hỏi mẹ, con người có phải hay không nên sống theo ý mình một
tí?
Mẹ ta trả lời, nếu con người không có khuôn sáo trói buộc, vậy thì
thế giới này sẽ trở nên lộn xộn.
Ta không có dũng khí nói thẳng tất cả với mẹ, nếu không nói, mẹ ta
chỉ đơn giản là phỏng đoán, nếu như nói, ta sợ mẹ ta sẽ bị thương tâm giống dì
Tô.
Sau khi rời khỏi nhà, phảng phất cảm giác giống như chuyển từ thế
giới này sang thế giới kia, Tô Vãn hẳn là đã trở lại, mà ta lại không biết nên
đối mặt nàng như thế nào.
Không ngờ rằng, ta còn chưa gặp được Tô Vãn nhưng đã nhìn
thấy dì Tô, dì Tô ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, trên bàn trà bày ra vài
loại hoa quả, mà bên chân bà đặt vài túi to, miệng túi vẫn chưa đóng lại, ta
nhìn thấy bên trong là một ít quần áo cùng vật dụng thường ngày của Tô Vãn, dì
Tô có vẻ như cố ý chờ ta trở lại.
Quan hệ của ta và Tô Vãn đột nhiên chuyển biến xấu, xuất phát
chính là ngày bị dì Tô nhìn thấy hình ảnh không nên nhìn, sau đó càng không thể
vãn hồi. Hiện tại dì Tô ở trong này giúp Tô Vãn thu dọn đồ đạc, ta nghĩ mẹ con
họ hẳn là đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, chuyện này làm ta có chút vui mừng,
ta không hi vọng Tô Vãn vì ta mà xa cách với người thân nhất của mình.
Có lẽ trong lòng ta biết mình và Tô Vãn là không có khả năng, cho
nên khi nhìn thấy dì Tô đã không còn cảm thấy sợ hãi nữa, ta bình thản ngồi đối
diện với bà, đợi bà nói ra mục đích chờ ta của mình.
Chương 48
Dì Tô cũng không vội nói chuyện mà cầm lấy dao gọt hoa quả, gọt
táo đưa cho ta.
Ta nhận lấy, không quên nói cám ơn.
Dì Tô tựa hồ đã chuẩn bị kĩ nên mở miệng như thế nào, ho nhẹ một
tiếng, sau đó nói:
“Người xưa dạy, “tử bất giáo, phụ chi quá” (*), cha của Tô Vãn qua
đời sớm, Tô Vãn trở thành như ngày hôm nay hoàn toàn là trách nhiệm của một
người làm mẹ như dì, dì dạy chữ cả đời, tự nhận là chưa từng có loại
người nào chưa thấy qua, còn có bao nhiêu đứa phản nghịch nhờ dì mà hối
cải trở thành con người mới, thế nhưng dì lại không thể dạy dỗ tử tế con gái
mình, để cho nó đi vào con đường như vậy.”
Vốn dĩ ở trong mắt dì Tô, Tô Vãn thích nữ nhân là một chuyện sai
trái.
“Đời người khó có được tri kỷ, con và Tô Vãn là bạn học thời trung
học, nhiều năm như vậy tình cảm vẫn không thay đổi, thật sự là không dễ dàng,
dì mừng cho Tô Vãn, nhưng hiện tại, dì tiếc cho cả hai.”
Mũi ta đau xót, ta không biết mình và Tô Vãn còn có thể trở lại
như trước được nữa hay không.
“Con người có đủ loại dục vọng, có cái gọi là lòng tham không đáy,
không có khả năng mọi thứ đều được thỏa mãn, hơn nữa có một số việc biết rõ
không thể làm, không nên làm ngược lại với đạo lý, cái giá phải trả đương nhiên
cũng sẽ rất lớn.”
Ta nghĩ đến mình và Tô Vãn, nếu như không đi sai bước, chúng ta
vẫn là bạn tốt không có gì giấu nhau, cho dù mỗi người đều có tình cảm riêng
của mình, cũng sẽ không giống hiện tại để bụng như vậy, đau như vậy, bởi vì có
một vài thứ không đụng vào thì không sao, một khi đã dính vào lại phải tách rời
ra, đó chính là đau điếng người.
“Cả hai đứa bây giờ đều có tiền đồ riêng, nói ví dụ như thanh xuân
của cả hai, mỹ mạo của cả hai, tình cảm mãnh liệt của cả hai, hiện giờ trong
mắt hai đứa tình yêu là quan trọng nhất, nghĩ rằng nếu có được tình yêu thì sẽ
có được cả thế giới, nhưng không hề biết rằng chỉ có bánh mì mới thực sự làm no
bụng, đến lúc tình cảm mãnh liệt của cả hai không còn nữa, lại không có của cải
làm trụ cột, mọi vấn đề sẽ theo đó mà đến.”
“Tô Vãn từng hùng hồn nói với dì, mặc dù không thể đại phú đại
quý, nhưng lấy năng lực của hai đứa để nuôi sống một gia đình thì hoàn toàn
không có vấn đề gì. Phải biết rằng dục vọng của con người là vô chừng mực, dì
có thể chắc chắn với con rằng, sẽ có một ngày hai đứa sẽ vì tiền bạc mà
khắc khẩu, cả hai không giống gia đình bình thường, bởi vì một nửa sinh lực của
nữ nhân là dành cho con cái, cho nên nam nhân sẽ đảm nhiệm trọng trách nuôi gia
đình, đây được gọi là sự cân bằng. Có lẽ hai đứa sẽ nói, hai đứa không cần con
cái, phải biết rằng con cái chính là kéo dài sinh mệnh, là hi vọng của cuộc
sống, là sức sống của gia đình. Con hãy tưởng tượng một chút, khi các con đến
tuổi trung niên, lão niên, không có con cháu thì sẽ thê lương như thế nào, thế
giới bên ngoài nhiều cám dỗ, quan hệ của cả hai chỉ dựa vào tình yêu để gắn bó
thì làm sao có thể vững chắc.”
Qủa thật, lần này dì Tô nói rất có sức thuyết phục, suy cho cùng
bà là giáo viên, mẹ ta nhất định không thể nói ra được những lý lẽ lớn lao như
vậy, đột nhiên ta có chút hiểu được vì sao Tô Vãn không muốn gặp ta.
Dì Tô không nói gì nhìn ta, ta biết bà đang chờ ta bày tỏ thái độ,
ta không trả lời bà ngay lập tức, chỉ hỏi:
“Tô Vãn đâu?”
Tô Vãn nếu muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ của chúng ta, nàng chỉ
cần nói một câu, không cần thiết phải để dì Tô ra mặt.
Dì Tô nói:
“Ở bệnh viện.”
Ta giật mình:
“Cậu ấy bị sao vậy?”
“Bác sĩ chẩn đoán, lo âu quá độ cộng thêm bị cảm lạnh, bệnh đổ
nặng.”
Hóa ra dì Tô về đây là giúp Tô Vãn lấy đồ dùng sinh hoạt chứ không
phải giúp Tô Vãn chuyển nhà, ta vừa lo lắng đồng thời cũng trở nên yên tâm hơn.
Ta tận lực biểu hiện rằng mình không hề quá để ý, hỏi:
“Cậy ấy ở bệnh viện nào, con có thể đến thăm được không?”
Dì Tô gật đầu:
“Đương nhiên, hai đứa là bạn thân mà.”
Sau đó chỉ vào cái túi trên mặt đất nói:
“Vậy phiền con mang đến cho Tô Vãn dùm.”
Nghe ý tứ đúng là để ta gặp Tô Vãn một mình, ta có chút không thể
tin được, thời điểm này bà hẳn là phải cật lực ngăn cản chúng ta mới đúng.
Dì Tô giống như nhìn thấu tâm tư của ta, thản nhiên cười cười:
“Dì là mẹ Tô Vãn, không phải kẻ thù của nó, cho nên dì hiển nhiên
phải lên tiếng. Dì không thể nhìn nó đi sai đường, tất nhiên, dưa xanh hái
không ngọt, dì chỉ có thể khuyên nó chứ không thể chi phối, về phần nó lựa chọn
như thế nào, hãy để nó tự quyết định.”
Dì Tô có thể yên tâm như thế, khẳng định Tô Vãn đã hứa hẹn cái gì
đó với bà, nhưng hiện tại chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… ta muốn
nhìn thấy Tô Vãn ngay lập tức.
Trên đường đến bệnh viện, ta mua một phần canh gà, nhìn mặt bàn
bằng đá cẩm thạch trắng noãn, ta nhớ đến cảnh tượng cùng Tô Vãn nấu cơm, nước
mắt lại rơi xuống, trong lòng không tiếng động gào thét, chỉ là muốn một thế
giới hai người đơn giản, vì sao phải khó khăn như vậy?
Trong bệnh viện khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc sát trùng, ta tìm
được phòng của Tô Vãn, đứng trước cửa phòng nhìn xuyên qua lớp kính thủy tinh,
bên trong có hai giường bệnh, nhưng chỉ có một mình Tô Vãn, nàng ngồi tựa lưng
vào thành giường, một tay đang truyền nước biển, tay còn lại cầm sách. Ta mở
cửa phát ra tiếng vang, nàng ngẩng đầu lên nhìn, ta nhận thấy được sự kinh
ngạc rõ ràng trên mặt nàng, hẳn là không tin được ta lại xuất hiện ở đây.
Tính ra, ta và Tô Vãn đã không gặp mặt suốt dịp lễ, giờ phút này
gặp lại giống như xa cách đã lâu, cũng chỉ khi nhìn thấy Tô Vãn, ta mới biết
được ta nhớ nàng rất nhiều.
————————————————–
(*) “Tử bất giáo, phụ chi quá”: Con không dạy, lỗi của cha. Đây là
một câu thơ trong Tam Tự Kinh.
Chương 49
Sắc mặt Tô Vãn tái nhợt tiều tụy, hoàn toàn không có thần thái
phấn chấn như thường ngày. Ta biết sinh bệnh chỉ là một trong những nguyên
nhân, Tô Vãn chắc chắn đã trải qua giai đoạn tâm lý khó khăn giống ta.
Cố đè nén đau xót trong lòng, ta hỏi nàng, đỡ hơn chưa?
Tô Vãn gật đầu:
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
Sau đó hỏi lại ta:
“Cậu đã gặp mẹ mình?”
Ta “Ừ” nhẹ, ngẫm nghĩ một chút hỏi nàng:
“Bị bệnh sao lại không nói cho mình biết?”
Tô Vãn không lên tiếng, vấn đề này đương nhiên cũng không cần trả
lời.
Ta mở nắp bình thủy, đổ canh gà ra chén, cho thìa vào đưa cho Tô
Vãn. Sau khi nhìn thấy kim tiêm trên cánh tay nàng, lại thu trở về, đến chiếc
ghế cạnh giường ngồi xuống.
Khóe môi Tô Vãn giương lên, bỗng nhiên ta cảm thấy hoảng hốt, đã
bao nhiêu lâu rồi Tô Vãn không cười với ta.
Cả hai đều tự giác tránh không nhắc đến chủ đề nhạy cảm, chỉ đơn
giản hỏi han tình hình gần đây. Tô Vãn nói từ hồi mùng hai trở về từ nhà bà
ngoại vẫn chưa hề ra khỏi cửa, kết quả buồn quá sinh bệnh.
Ta lập tức xấu hổ cúi đầu, ta không nói cho nàng biết ta đi xem
mắt, càng không dám nói đến chuyện tình cờ gặp Lý Nhất Bác, tránh nặng tìm nhẹ,
chỉ nói “không giống với năm ngoái.”
Ta đút từng muỗng từng muỗng cho Tô Vãn, tuy không nói chuyện
nhiều nhưng rõ ràng cảm nhận được bầu không khí thay đổi, khối băng ngăn cách
chúng ta hiện tại đang dần hòa tan, sự ấm áp quay trở lại, ánh mắt Tô Vãn không
kiêng nể gì dừng trên mặt ta, mặt ta bắt đầu nóng lên.
Canh gà chưa uống hết, bàn tay Tô Vãn vuốt ve gương mặt ta, Tô Vãn
nói:
“Dương Thần, cậu ác lắm.”
Đôi mắt ta lại trở nên ẩm ướt, nhịn đã lâu, rốt cuộc mới nói ra ủy
khuất trong lòng:
“Rõ ràng là cậu phớt lờ mình trước.”
Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài:
“Chỉ là mình không muốn làm cậu khó xử.”
Ta không hài lòng với lí do của Tô Vãn:
“Cho dù phán mình tử hình, ít nhất cũng phải cho mình cơ hội để
giải thích, cậu một câu cũng không nói, đối xử với mình như người lạ, cậu muốn
mình phải làm sao bây giờ?”
Tô Vãn cũng có uất ức riêng của nàng:
“Nói chuyện thẳng thắn với mẹ đã biểu lộ quyết tâm của mình, cũng
đã tiêu hao hết sức lực mà mình có, mình không còn đủ sinh lực để đi giúp
cho tư tưởng chưa kiên định của cậu.”
Ta nâng cao giọng:
“Nói trắng ra có phải cậu đang trách mình không có thái độ dứt
khoát, chẳng lẽ từ trước đến nay cậu vẫn cho rằng mình chỉ vui đùa một chút mà
thôi? Mình đắn đo nhiều là vì muốn chắc chắn hơn, nhưng mình chưa từng
phủ nhận tâm ý của cậu, mình đã rất cố gắng để thay đổi bản thân, hi vọng
chúng ta có thể tiến xa hơn, nhưng cậu đã trực tiếp gạt bỏ sự cố gắng của
mình.”
Tô Vãn bị ta trách cũng nổi giận, ngồi thẳng người, cười lạnh:
“Cái mà cậu gọi là cố gắng chính là đi tìm nhà dưới (người thay
thế) sao? Cậu đừng nghĩ rằng mình không biết, cậu với Từ Nghiên Nghiên kia ba
ngày hai đầu gọi điện thoại, ở nhà cậu không nói với mình câu nào, lại có thể
tán gẫu điện thoại với người khác một tiếng đồng hồ, cái này cũng gọi là để ý
tới mình sao?”
Ta thừa nhận có mấy lần là ta cố ý cười nói lớn tiếng với Từ
Nghiên Nghiên trước mặt Tô Vãn, khi đó ta giận vì Tô Vãn hờ hững với ta, xem ta
như người vô hình.
“Cậu và Từ Nghiên Nghiên nói cái gì nhỉ, chia tay mình xong sẽ đến
với cô ta? Tốt, nếu cậu thật sự muốn như vậy, mình tác thành cho cậu, dù sao
bây giờ cậu cũng biết phải làm như thế nào khi ở với nữ nhân.”
Tô Vãn nở nụ cười châm chọc.
Ta kinh hãi đến thiếu chút nữa làm đổ chén canh trên tay, ta biết
Tô Vãn có nhiều lúc nói chuyện rất khó nghe, nhưng lại không nghĩ tới có một
ngày nàng lại dùng những lời đó để nói với ta, cho dù có giận cũng không cần
phải nói ác như vậy.
Sắc mặt Tô Vãn có chút ân hận, tựa hồ biết mình nặng lời, có điều
nàng chỉ há miệng thở dốc, không có ý tứ muốn giải thích.
Trong lòng ta lạnh xuống, mặc kệ Tô Vãn thật lòng hay là nói dối,
đều làm ta tổn thương. Ta đặt chén canh xuống, đạm nhạt nói:
“Cậu nghĩ như vậy, mình cũng không còn lời nào để nói, hôm nay
chuyện gì cần nói đều đã nói hết, nếu cứ tiếp tục cũng không tác dụng gì, mẹ
cậu cũng khuyên mình đừng làm chậm trễ cậu, một khi đã như vậy, mọi
người hảo tụ hảo tán (đến trong vui vẻ, chia tay trong yên bình), chúng ta
chia tay đi.”
Tô Vãn nhìn ta chằm chằm, muốn từ trong ánh mắt của ta phân biệt
được những lời này đâu là thật đâu là giả.
Lòng tự trọng mãnh liệt chống đỡ, ta không né tránh.
Mặt Tô Vãn cũng không chút thay đổi, lạnh lùng mà rõ ràng đáp một
chữ:
“Được.”
Lòng ta lập tức vỡ ra thành vô số mảnh nhỏ, từ trong đau buồn,
những hình ảnh ngọt ngào lúc ta và Tô Vãn vẫn còn bên nhau như một thước phim
hiện lên trước mắt ta, Tô Vãn đã từng dịu dàng như thế nào, bộ dáng nàng quấn
quít si mê khiến ta cảm thấy được ta là sinh mệnh duy nhất của nàng, ta không
biết vì sao lại trở thành như bây giờ.
Ta nói với Tô Vãn:
“Cậu nghỉ ngơi cho tốt, mình đi trước.”
Xoay người, nước mắt rơi như mưa.
Hiện tại ta mới hiểu được, hai người ở chung, trở ngại căn bản
không phải là áp lực từ bên ngoài, mà là tâm ý của cả hai đối với nhau, nếu
ngay cả tâm cũng không có thì còn tính đến chuyện cùng một chỗ làm gì.
Hóa
ra tình yêu lại mong manh dễ vỡ như thế.
Chương 50
Đều nói mười năm mới tỉnh giấc mộng hoàng lương (*), ta cảm giác
ta và Tô Vãn thật giống như trải qua một hồi mộng. Có một ca khúc như thế này,
“Chúng ta đều từng vì cô đơn mà chấp nhận đối phương, chúng ta đều bởi vì giày
vò mà chán ghét cuộc sống.”, ta và Tô Vãn đúng là bắt đầu khi cô đơn, sau khi
bị giày vò thì chấm dứt.
Không đợi đến khi Tô Vãn xuất viện, ta dọn ra khỏi nhà. Ta không
chịu nổi xung quanh mình tràn ngập hơi thở của Tô Vãn, càng không thể thản
nhiên đối mặt với Tô Vãn sau khi đã chia tay.
Lúc sắp đi, ta vào phòng Tô Vãn, chăn nệm trên giường được sắp xếp
gọn gàng, tủ đầu giường đặt bức ảnh hai chúng ta chụp chung, thời điểm chụp tấm
hình này cả hai vẫn còn là học sinh, hai cô gái trong ảnh thật hồn
nhiên vui vẻ. Ta lại nhớ tới những kỉ niệm với Tô Vãn, từ lúc mười mấy tuổi cho
tới hôm nay ba mươi tuổi, tình cảm mười mấy năm trôi qua đều chưa từng có chấn
động lớn như nửa năm này, giống như vượt đỉnh núi, bay lên mây sau đó ngã xuống
vực sâu.
Ta lấy ra chiếc nhẫn Tô Vãn tặng, nhớ tới đêm điên cuồng kia, lần
đầu tiên ta và Tô Vãn thân mật, cảm giác lúc đó bây giờ nhớ lại vẫn rung động
lòng người như cũ, tim lại bắt đầu đau đến khó thở, ta đặt nhẫn xuống sau đó
chạy trối chết.
Tuy rằng ta và Tô Vãn chia tay, thế nhưng vẫn cảm thấy nên báo cho
nàng biết chuyện ta dọn ra. Ta gửi một tin nhắn cho Tô Vãn, kết quả không thấy
hồi âm, ta nghĩ mình và Tô Vãn đã thật sự chấm dứt, không chỉ là tình yêu ngắn
ngủi này mà còn có mười mấy năm tình bạn, đây là cái giá phải trả cho việc vượt
rào, ta không biết nên cảm thấy hối hận hay là không.
Ta không phải mới lần đầu thất tình, nhưng chưa bao giờ cảm thấy
trên đời chẳng còn gì gọi là niềm vui như hiện tại, chia tay với nam nhân, ta
còn nghĩ sẽ tìm người tiếp theo, chia tay với Tô Vãn, ta chỉ có vô lực và mệt
mỏi, đời này ta đoán ta không còn khả năng yêu thêm một ai khác nữa, cũng
không chịu được khi phải sống cùng với người mình không yêu. Hai nữ nhân cùng
một chỗ sẽ bị người ta nhìn bằng con mắt khác, độc thân cũng không tệ, nếu
không thể cùng một chỗ với người mình thích, sống một mình cũng tốt.
Lý Nhất Bác tìm ta, bị ta từ chối, ta nói với anh ta, “cảm ơn anh
đã kiên trì theo đuổi khiến tôi cảm thấy được mình vẫn còn sức hấp dẫn, đáng
tiếc chúng ta thật sự không hợp, tôi không thể thích anh, anh cũng không thể
chịu đựng được người con gái của mình trong lòng có người khác.”
Lý Nhất Bác nói, thời gian có thể thay đổi tất cả.
Ta nói, chúng ta thì không.
Cho dù thời gian có thể chữa lành vết thương, đó cũng là chuyện
thật lâu thật lâu về sau.
Công ty tiến hành điều động nhân sự, ta chủ động xin đi ngoại
phái (khôn biết cái này có phải gọi là chuyển công tác không -_-), đồng nghiệp
ai cũng khó hiểu, ngoại phái tuy rằng lương cao nhưng lại phải rời xa gia đình,
xa bạn bè, liệu sẽ bỏ được sao? Những ai quen ta đều biết, ta là một người rất
quý trọng tình cảm, hơn nữa một nữ nhân ở bên ngoài một mình làm việc sẽ rất
vất vả, đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn là, tất cả mọi người đều cho
rằng nữ nhân ba mươi như ta, việc cấp bách nhất hẳn là giải quyết ổn thỏa
chuyện nhân sinh đại sự, ta chỉ cười cho qua.
Công ty cho thời hạn một tuần để chuẩn bị, trước tiên ta về nhà
một chuyến, mẹ ta sau khi nghe xong không nói gì, lúc bà tức giận sẽ mắng ta,
chỉ có khi đau lòng mới không nói tiếng nào. Ta chỉ có thể giải thích với bà,
“Thượng Hải không xa, bây giờ phương tiện đi lại phát triển như vậy, nếu mẹ
muốn gặp con, chỉ vài tiếng đồng hồ sau con đã xuất hiện trước mặt mẹ”. Lúc sắp
đi, bà mới hỏi ta một câu cất giấu trong lòng đã lâu, “có phải vì mẹ với cha
con ly hôn làm con trở nên sợ kết hôn hay không?”
Ta nói không phải, chỉ là ta chưa gặp được người thích hợp.
Hẹn vài người bạn thường ngày vẫn hay liên lạc với nhau ra, vốn dĩ
ta cũng muốn gọi cho Từ Nghiên Nghiên, lại nhớ đến lời Tô Vãn, cuối cùng đành
gạt bỏ ý định này ra khỏi đầu, chỉ đơn giản gọi cho nàng một cuộc điện thoại,
cảm ơn nàng đã ở bên cạnh khuyên giải an ủi ta, sau đó khéo léo nói về sau cả
hai có thể không có cơ hội gặp lại, Từ Nghiên Nghiên hiểu ý ta, nàng nói, chúng
ta vốn là bèo nước gặp gỡ, ta thật lòng cảm kích sự am hiểu lòng người của
nàng.
Bạn bè thân có, không thân cũng có, thế nhưng bọn họ đều biết ta
có một người bạn tri kỉ tên là Tô Vãn, từ trước tới giờ đều như hình với bóng.
Sự kiện quan trọng như vậy nàng lại không có mặt, ta giải thích, nói Tô Vãn có
việc bận, không thể đến được.
Ta uống rượu hơi nhiều, chạy vào toilet ói, Trần Tĩnh đi vào cùng,
nàng vỗ lưng giúp ta thuận khí, sau đó hỏi ta, cậu và Tô Vãn làm sao vậy?
Nước mắt ta rơi xuống, ta nói với Trần Tĩnh, mình và Tô Vãn chia
tay rồi.
Trần Tĩnh hơi sửng sốt một chút, sau đó ôm lấy ta.
Ta tựa vào vai nàng khóc thút thít.
Trần Tĩnh nói:
“Hai người các cậu quen nhau, không ngoài dự đoán của tôi, thật ra
tôi đã sớm nhận ra Tô Vãn đối với cậu rất đặc biệt, ánh mắt cậu ấy nhìn cậu
không giống với lúc nhìn người khác. Ba người chúng ta chơi thân, nhưng chỉ vì
bảo vệ cậu mà cậu ấy không ngại xích mích với tôi, Tô Vãn từng nói với tôi,
tiếc rằng cậu ấy là nữ nhân, nếu là nam nhân thì đã sớm cưới cậu làm vợ. Không
ngờ các cậu đã xé rách tầng ngăn cách kia, nhưng mà nếu đã đi đến bước này, thì
tại sao lại dễ dàng buông tay như vậy? Do Tô Vãn hay do cậu?”
Ta khóc lớn hơn, ta nói:
“Tôi không biết, tôi rất thích Tô Vãn, nhưng tôi không dám nói với
người khác, tôi thật sự quá vô dụng, Tô Vãn cũng trách tôi, tôi không biết phải
làm như thế nào mới có thể trở lại như ban đầu với Tô Vãn.”
Trần Tĩnh nói:
“Thứ duy nhất bó buộc các cậu chỉ là chính bản thân các cậu thôi,
người khác không giúp được các cậu, quan trọng là, cậu khẳng định muốn buông
tay sao? Nếu đã quyết định buông tay, có thể từ nay về sau cậu và Tô Vãn sẽ
không gặp nhau được nữa.”
Ta ngoại trừ nói không biết thì không còn nghĩ ra được câu nào
nữa.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người đi hát, Trần Tĩnh chọn cho ta một
bài.
“Quay đầu lại, đột nhiên tất cả chỉ là giấc mộng, quay đầu lại,
lòng tôi vẫn không thay đổi.”
Ta nghĩ đến Tô Vãn, đau lòng đến gần như mất đi tri giác.
————————————————————————–
(*) “Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng.
Điển tích: Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm
nghỉ chân, có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao
thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con
cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn
chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét