Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Chút chuyện của thặng nữ ( C36 ~ 40 )


Chương 36



Tô Vãn không nói tiếp, sau khi nói cho ta biết chuyện của mình cùng Lâm Lăng xong, nàng bắt đầu trầm mặc. Ta gieo gió gặt bão, thế nhưng vẫn giả vờ không sao cả, hỏi:

“Sau đó thì sao?”



Tô Vãn nói:

“Lúc mới bắt đầu thì rất hòa hợp, sau đó lại thường xuyên cãi nhau, cuối cùng Lâm Lăng đòi chia tay.”

Chuyện chia tay này giống như mỗi cặp tình nhân tất yếu đều phải trải qua, Tô Vãn khi kể lại rất qua loa sơ sài, nhưng ta biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy, yêu hận gút mắc trong lúc đó, chỉ có hai người họ là biết rõ nhất.

Ta muốn hỏi “Cậu có yêu cô ấy không?”, thế nhưng lời vừa chuẩn bị ra khỏi miệng lại nuốt ngược xuống, vấn đề này thật sự dư thừa, sau một hồi băn khoăn, ta hỏi:

“Hai người còn liên lạc không?”

Tô Vãn nhàn nhạt trả lời:

“Cô ấy vừa tốt nghiệp thì lập gia đình, có gửi thiệp cưới cho mình nhưng mình không đi, nnghe nói cũng không tồi.”

Ta còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tô Vãn, ví dụ như, sau khi chia tay với Lâm Lăng có yêu cô gái nào khác nữa không, lại ví dụ như, từ khi nào nàng bắt đầu thích ta. Không biết vì sao ta có một loại cảm giác mình là người thay thế, bởi vì không còn lựa chọn nào khác nên mới chọn ta, dù sao quan hệ của chúng ta nhiều năm như vậy vẫn thủy chung không thay đổi. Chẳng qua khi ta hồi tưởng lại khoảng thời gian ở chung với Tô Vãn, ta lại cảm thấy tức giận vì suy nghĩ của mình, tình cảm của Tô Vãn giống như ngọn lửa rực cháy, khiến cả người ta như bị thiêu đốt, vậy mà ta còn hoài nghi nó là thật hay giả, quả là chết tiệt!

“Những người mà mình có mối quan hệ nghiêm túc là Dương Khang, Lâm Lăng và cậu, còn những người khác đều chỉ là nhất thời, mình sẽ không tùy tiện đi trêu chọc nữ nhân, còn nam nhân phần lớn chỉ là lá chắn, đây chính là toàn bộ chuyện xưa của mình.”

Tô Vãn nói đến “chuyện xưa” còn cố ý nâng cao giọng, ta biết nàng đang châm chọc ta, ý là nàng cũng không hề có bí mật gì mà không thể cho ai biết.

Ta bị giọng điệu lãnh đạm xa cách của Tô Vãn bỗng chốc làm cho buồn phiền, ta đoán vì ta làm Tô Vãn nhớ lại những chuyện cũ không muốn nhớ nên tâm trạng nàng mới trở nên như thế. Mà ta coi như đã dẹp được tảng đá ngáng chân, vừa mới nhận được những gì mình muốn biết, thế nhưng trừ bỏ hậm hực thì không có gì tốt lành.

Tình cảm mãnh liệt đã sớm trôi tuột đi không còn một miếng, Tô Vãn chờ thật lâu không thấy ta đáp, nhàn nhạt nói “Ngủ ngon”, liền nghiêng người qua bên kia. Ta nhìn tấm lưng cứng ngắc của nàng, không biết nói gì cho phải, ta cảm thấy bản thân mình quả thực ngu xuẩn.

Buổi sáng khi tỉnh dậy, nhận ra Tô Vãn không ở bên cạnh, ra ngoài tìm, Tô Vãn và Tương Di đang ở trong bếp, một người chiên trứng, một người lấy bát đĩa, hình ảnh rất hài hòa, đương nhiên đối với ta thì nó vô cùng chướng mắt. Ta không cần nghĩ cũng biết là Tô Vãn cố ý, nàng còn giận ta ngày hôm qua đã vạch ra vết sẹo của nàng, Lâm Lăng đã là quá khứ, Tương Di cũng chỉ là một người không biết rõ sự tình, nếu nàng muốn làm cho lòng ta không thoải mái, vậy thì nàng đã đạt được mục đích rồi.

Hai người họ thấp giọng nói chuyện với nhau, không ai chú ý đến ta, ta nhìn trong chốc lát rồi xoay người đi, rửa mặt chải đầu xong đi thẳng ra cửa, ta phát hiện có đôi khi mình thật thích tự ngược, không biết có phải do cuộc sống quá thoải mái nên mới tìm cảm giác lạ hay không. Ta và Tô Vãn có một điểm chung, đó là khi giận dỗi mà không muốn trực tiếp cãi nhau, thường dùng sự im lặng để ứng phó, hoặc tìm chuyện gì đó làm để chọc tức đối phương giống Tô Vãn lúc nãy, thật sự loại phương thức ăn miếng trả miếng này rất mệt người, cũng rất tổn thương người khác, mà chuyện như vậy đã diễn ra rất nhiều trên người ta và Tô Vãn.

Ta hẹn một người bạn ra dạo phố, cô ấy liếc mắt một cái liền nhận ra ta đang hờn dỗi, hỏi ta cãi nhau với ai, ta nói Tô Vãn.

Cô ấy là bạn của cả ta và Tô Vãn, vừa nghe hai chúng ta cãi nhau liền cười nói:

“Tôi biết ngay là cậu ấy, vậy tôi đây không cần quan tâm.”

Ta mất hứng:

“Trần Tĩnh, cậu nỡ lòng nào như vậy, một câu an ủi cũng không có.”

Trần Tĩnh nói:

“Dẹp đi, tần suất cãi nhau của hai người các cậu đều vượt qua cả vợ chồng người ta, có khuyên cũng vậy thôi.”

Ta tức giận nói:

“Tốt xấu cũng phải hỏi bọn tôi vì sao cãi nhau chứ?”

“Còn không phải vì vài chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi sao, nói thật nha Dương Thần, nếu cậu với Tô Vãn không phải cùng là nữ nhân, tôi còn tưởng hai cậu là một đôi.”

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, ta hoảng sợ ra trò, may mắn Trần Tĩnh bận chọn quần áo nên không thấy được ta thất thố. Ta ngẫm lại, trước kia ta và Tô Vãn quả thật thường xuyên bởi vì một ít lý do không đâu mà cãi nhau, bản thân mình chỉ là vô ý, thì ra trong mắt người khác lại thành như vậy.

Trần Tĩnh phất phất tay trước mặt ta:

“Đang nghĩ gì vậy? Được, vậy tôi hỏi cậu một chút, hai cậu vì sao cãi nhau?”

Ta cũng chỉ là oán giận một chút, muốn nói ra lí do thật sự nhưng không biết phải nói như thế nào, đành phải đáp, chỉ là việc nhỏ.

Trần Tĩnh một bộ biểu tình “Tôi biết thừa là vậy mà”, không thèm để ý tới ta, lấy một chiếc áo khoác ướm thử, hỏi ta có đẹp không.

Nhìn Trần Tĩnh, ta mới cảm thấy được nữ nhân sinh con xong thật đáng sợ, cô cũng đã ba mươi, cơ thể vẫn dừng lại ở lúc vừa sinh con xong, không thể nói là mập không chịu nổi, nhưng so với thời thiếu nữ quả thực là trên trời dưới đất, thay đổi lợi hại, trên mặt còn thêm vài điểm tàn nhang, vừa nhìn liền biết đã có gia đình. Đương nhiên mấy cái đó chỉ là bên ngoài, Trần Tĩnh thường kể cho ta nghe vài chuyện lặt vặt trong nhà, cãi nhau với chồng, bất hòa với mẹ chồng, vân vân, cũng không phải làm cho ta sinh ra sợ hãi với hôn nhân, chỉ là giúp ta trong lòng có chuẩn bị, hôn nhân không đơn giản, khuyên ta không nên qua loa, lại còn không ngừng nhấn mạnh tình yêu mới là trụ cột của hôn nhân. Cô và chồng là được người khác giới thiệu mới biết nhau, ba tháng sau kết hôn, do tình cảm không ổn định, mỗi khi cãi nhau, câu Trần Tĩnh thường nói nhiều nhất chính là “chỉ hận lúc trước chưa hoàn toàn biết rõ anh ta đã vội vàng gả, giờ hối hận cũng muộn rồi”‘. Có đôi khi tranh cãi kịch liệt, Trần Tĩnh ác miệng đòi ly hôn, thế nhưng vừa trông thấy con gái, liền cố nén giận, ngàn sai vạn sai, thế nhưng đứa trẻ không sai, dù sứt mẻ xung đột nhưng cũng duy trì đến nay.

Trần Tĩnh cãi nhau với chồng, con gái gửi cho mẹ chồng giữ, hăng hái đi cùng ta cả ngày, thẳng đến lúc chạng vạng mới nói. không quay về không được, con gái cô ấy ban ngày có thể không đòi mẹ, nhưng ban đêm nếu không thấy mẹ sẽ khóc đến khan tiếng.

Ta cười nói, cậu trở về làm hiền thê lương mẫu đi.

Trần Tĩnh vừa đi, tâm tư ta lại quay về trên người Tô Vãn, lúc trưa, Tô Vãn có gọi cho ta một cuộc, ta nhìn thoáng qua liền tắt máy, lúc sau không thấy gọi lại. Ta không biết nàng ở nhà có giận hay không, Tương Di có còn ở đó hay không, tránh được hòa thượng không trốn được miếu, dù sao cũng phải về đối mặt.





Chương 37



Ta dự trù kết quả xấu nhất là Tương Di còn ở nhà, kết quả về đến nhà không có một bóng người, ngay cả Tô Vãn cũng không thấy đâu. Cũng đã chín giờ, ta không nghĩ ra được Tô Vãn sẽ đi đâu, ngẫm nghĩ một chút liền lấy điện thoại gọi cho nàng, điện thoại reo thật lâu mới có người nhấc máy, ta còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã nói:

“Tô Vãn đang hát, đợi lát nữa em nói chị ấy gọi lại cho chị.”

Là giọng của Tương Di, ta lắng tai nghe, đúng là giọng hát của Tô Vãn, hơn nữa còn là song ca nam nữ, 《Tri Tâm Ái Nhân》, ta mặc kệ có bị nghi ngờ hay không, hỏi thẳng:

“Tô Vãn đang hát với ai?”

Tương Di nói:

“À, là tổng giám đốc Tần.”

Ta có chút đứng ngồi không yên, xúc động muốn đi tìm nàng, nhưng lấy lí do gì bây giờ đây? Trong mắt người ngoài, ta và Tô Vãn bất quá là bạn bè thôi, lại nói không biết Tô Vãn có muốn gặp ta hay không, rầu rĩ cúp máy, suy nghĩ bay đầy trời.

Đợi nửa giờ cũng không thấy Tô Vãn gọi lại, ta nhịn không được gọi điện thoại qua lần nữa, lần này là Tần Lãng bắt máy, nói Tô Vãn đi toilet, trong lòng ta cười lạnh, trùng hợp như thế sao? Hai lời chưa nói liền cúp điện thoại, nghĩ nghĩ, tay nắm chặt, nói vào không khí:

“Chơi đi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy.”

Nằm ở trên giường, bắt đầu yên lặng rơi lệ, không có lí do gì, chỉ đơn giản là muốn khóc, một bên khóc một bên khuyên giải an ủi chính mình. Ta và Tô Vãn vốn không nên quen nhau, nếu chỉ là bạn thì sẽ không có nhiều yêu cầu đối với nàng như vậy, sẽ không để ý như vậy, sẽ không khó khăn như vậy, muốn Tô Vãn phải luôn đặt mình trong trọng tâm, nhưng ta dựa vào cái gì can thiệp vào cuộc sống của nàng.

Lăn qua lộn lại một hồi lâu, cuối cùng vẫn mở di động lên, ta sợ Tô Vãn gọi lại.

Mãi cho đến gần mười hai giờ, điện thoại vang lên, màn hình hiện hai chữ “Tô Vãn”, ta vội vàng nhấc máy:

“Cậu đang ở đâu?”

“Dương tiểu thư, em là Tương Di, Tô Vãn uống nhiều quá, chị ấy nói chị đến đón, chị đi được không?”

Ta lăn một vòng từ trên giường đứng lên:

“Cho tôi địa chỉ.”

Ta tìm được đến nơi, chỉ thấy khoảng mười người ngồi trên ghế lô, lập tức thở phào một hơi. Nhìn sang một bên, Tô Vãn gối đầu lên đùi Tương Di, trên người khoác áo bành tô của nam, Tần Lãng ngồi ở bên cạnh, hiển nhiên là áo của anh ta.

Tương Di ngoắc ta, ta đi qua, Tương Di nói:

“Em đã khuyên rồi, vô dụng, haiz, tất cả đều là chị ấy uống.”

Ta nhìn thấy trên bàn có khoảng mười chai bia, hít sâu một hơi.

Tương Di còn nói:

“Hình như tâm trạng chị ấy không tốt, hỏi cũng không nói.”

Giọng điệu của Tương Di không mang ý châm chọc, xem ra nàng không biết chút nào chuyện của ta và Tô Vãn, lại nhìn tới Tô Vãn, suýt chút nữa rơi lệ, nàng sao phải khổ như vậy chứ? Ta tình nguyện để nàng mắng mình chứ không muốn nàng tự chuốt say bản thân thế này.

Ta ngồi xổm người xuống, lay lay bả vai của nàng:

“Tô Vãn, tỉnh lại đi, mình là Dương Thần đây.”

Tô Vãn mở mắt ra, ánh mắt dao động, một hồi lâu mới nhìn đến ta, ngồi thẳng người dậy, áo khoác của Tần Lãng rơi xuống đất, nói:

“Cậu đến rồi.”

Ta kéo cánh tay nàng, đem nàng nâng dậy:

“Chúng ta trở về đi.”

Tô Vãn không hề tỏ ra giận dỗi, gật gật đầu:

“Ừ.”

Ôm eo ta, đầu tựa vào trên vai ta, Tô Vãn uống rượu, vì vậy tư thế này nhìn qua rất bình thường, ta nói với Tương Di và Tần Lãng:

“Chúng tôi về trước.”

Tương Di hỏi có cần nàng giúp đưa Tô Vãn về không, ta vội nói không cần, ta muốn một mình làm, Tô Vãn bên cạnh không ngừng thúc giục ta, đi mau a.

Mới ra khỏi cổng KTV, Tô Vãn liền vọt ra lề đường nôn thốc nôn tháo, ta đi tới vỗ lưng giúp nàng thuận khí, lấy từ trong túi xách ra chai nước suối cho nàng súc miệng.

Sau khi ói xong Tô Vãn thanh tỉnh rất nhiều, giống như vừa mới nhìn thấy ta, vẻ mặt không tốt hỏi:

“Sao cậu lại tới đây?”

Ta tính nói không phải cậu kêu mình tới sao? Lại sợ Tô Vãn xấu hổ, liền nói:

“Về nhà nói sau.”

Tô Vãn hừ một tiếng, đi phía trước, ta theo nguyên tắc không chấp nhặt người say rượu, trực tiếp đi lên dắt tay nàng, Tô Vãn chỉ giãy một chút tượng trưng, sau đó để tùy ta nắm.

“Mình biết hôm qua là mình không đúng, không nên lôi ra chuyện cũ của cậu, mình xin lỗi.”

Nếu đổi lại là trước kia, mặc kệ ai đúng ai sai, ta đều phải chiến tranh lạnh với Tô Vãn ba ngày, còn ta của hiện tại, ngay cả nửa ngày cũng không chịu nổi, Tô Vãn còn vì thế mà uống say, càng làm cho ta đau lòng không thôi.

Tô Vãn không để ý đến lời xin lỗi của ta, nàng nhìn ta chằm chằm, tức giận nói:

“Dương Thần, cậu vẫn không biết rốt cuộc vì cái gì mà mình giận sao?”

Ta ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ không đúng sao?

Tô Vãn nói:

“Cái mình giận chính là cậu không tin tưởng tình cảm của chúng ta, chỉ cần một biến động nhỏ đều có thể khiến cậu bỏ cuộc giữa đường, cậu làm mình rất thất vọng.”

Mỗi câu mà Tô Vãn nói đều đâm trúng nỗi đau của ta, tình địch của ta đích xác là chính mình, tình địch thật sự còn chưa xuất hiện, ta đã tự mình tước vũ khí đầu hàng, ta nhìn Tô Vãn mà nói không nên lời.

“Cậu rốt cuộc muốn mình làm thế nào, cậu mới chịu tin tưởng người mình yêu là cậu? Rốt cuộc muốn mình làm thế nào, mới có thể kiên định tin tưởng mình?”

Trên mặt Tô Vãn vừa ai oán vừa ưu thương lại mang theo chút mỏi mệt.

Trong lòng ta biết rõ ràng, Tô Vãn đã làm hết sức mình, vấn đề là ở chỗ ta, ta luôn không xác định, luôn nghi ngờ vô căn cứ, kỳ thật tất cả đều là do ta không tự tin. Ta thích Tô Vãn, nhưng ta cảm thấy mình không xứng với nàng, điều kiện của ta không đủ ưu việt, ta là nữ nhân, những chuyện này đã cho thấy ta không thể trở thành người bầu bạn thích hợp với Tô Vãn. Một khi bên cạnh Tô Vãn xuất hiện người ưu tú theo đuổi nàng, ta liền không kiềm chế được mà lùi bước, Tô Vãn cần có một người thật tốt ở bên cạnh.

Ta ăn ngay nói thật:

“Cậu đã làm hết sức rồi, là do mình không tốt.”

Tô Vãn hỏi ta:

“Bởi vì cậu nhìn không thấy được tương lai của chúng ta, cho nên mới không dám yêu, phải không?”

Ta lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân chân chính khiến ta sợ bóng sợ gió hay sao?






Chương 38



Tô Vãn trách móc ta không dám yêu, ta cũng không tranh cãi với nàng, thề thốt này nọ chỉ thích hợp với cổ nhân, mà suy nghĩ của ta lúc trước đã thay đổi một cách vô tri vô giác, ta cố gắng vì tương lai của cả hai, đáng tiếc Tô Vãn không nhìn ra.

Sau khi về đến nhà, Tô Vãn mượn rượu muốn ta tắm cùng nàng, ta đáp ứng, có thể do tâm tình nên khi thấy thân thể xinh đẹp của Tô Vãn, ta một chút tạp niệm cũng không có. Ta nhìn thấy chỗ vai Tô Vãn có dấu răng màu đỏ, là hôm qua ta đã cắn, không ngờ lại cắn ác như vậy, đã qua một ngày vẫn chưa lành, đầu ngón tay xoa lên nơi đó, hỏi nàng:

“Đau không?”

Tô Vãn sẵng giọng:

“Cậu đưa mình cắn thử đi rồi biết.”

Sau đó oán trách ta:

“Cậu có gien cẩu (dùng từ chó nghe kì quá nên mình để nguyên “cẩu” luôn)  hay sao mà lại thích cắn người vậy a Dương Thần, hơn nữa lần nào cũng cắn cùng một chỗ, mình thật lòng bội phục cậu.”

Ta cũng không biết sao mình lại có thói quen này, cúi đầu hôn nhẹ lên dấu răng một chút, nói:

“Lần sau mình sẽ chú ý hơn.”

Tô Vãn lại vuốt ve mặt ta nói:

“Không, mình thích cậu như vậy, cậu giúp cho mình ở ngay thời khắc đẹp nhất biết rõ ràng mình không nằm mơ.”

Lời nói ngọt ngào của Tô Vãn khiến ta xúc động, ta nói không nên lời, đẩy nàng áp lên bức tường phía sau lưng, hôn lên môi nàng, dục vọng trỗi dậy trong không gian nhỏ hẹp.

Sáng sớm hôm sau Tương Di gọi điện thoại ân cần thăm hỏi Tô Vãn, Tô Vãn liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó nén cười trả lời:

“Tôi không có việc gì, cảm ơn đã quan tâm.”

Ta bỗng nhớ tới một chuyện, chờ Tô Vãn cúp điện thoại, nói:

“Hôm qua cậu ngủ trên đùi Tương Di, cậu đã nói Tương Di có hảo cảm với nữ nhân, cậu không sợ nàng hiểu lầm sao?”

Tô Vãn lập lức há to mồm, kinh hô:

“Không phải đâu!”

Ta cười nhạt:

“Mình không tin cậu một chút cảm giác cũng không có.”

Tô Vãn vuốt cằm suy nghĩ một chút:

“Hình như có, nhưng lúc ấy đầu óc rất choáng, trái phải mình là Tần Lãng và Tương Di, dù sao cũng không thể bắt mình nằm trên đùi Tần Lãng đi?”

Ngày hôm qua Tô Vãn uống nhiều rượu, không thất thố đến nói bậy nói bạ đã là rất may, ta đâu muốn so đo cùng nàng nhiều như vậy. Ngược lại Tô Vãn tính sổ với ta:

“Cả ngày hôm qua cậu đi đâu, mình gọi điện thoại cậu cũng không nghe máy.”

Ta định hù Tô Vãn, nói là đi hẹn hò với nam nhân, có điều chúng ta vừa mới làm hòa, để tránh chuyện bé xé ra to, liền thẳng thắn ăn ngay nói thật, đi dạo phố với Trần Tĩnh.

Tô Vãn lập tức trở nên bùi ngùi:

“Cậu nói xem nữ nhân kết hôn làm cái gì, nhìn Trần Tĩnh thật sự như chịu tội, chồng không có trách nhiệm không nói, cha mẹ chồng còn trọng nam khinh nữ, bắt Trần Tĩnh phải sinh thêm con trai. Bây giờ là thời đại nào rồi còn có loại tưởng cũ rích đó nữa, không phải mình nói chứ Trần Tĩnh chăm chăm lao đầu vào gia đình thượng lưu, cũng chả có được một tí tốt lành gì. Nhìn cô ấy, vò mẻ chẳng sợ nứt nữa, đều thay đổi thành cái dạng gì, cô ấy mà đi chung với hai bọn mình, mình cá không ai tin chúng ta bằng tuổi nhau.”

Ta liếc nàng một cái:

“Nói như thế nào thì Trần Tĩnh cũng là bạn của chúng ta, sao cậu có thể nói cậu ấy như vậy.”

“Mình nói sai sao? Loại nữ nhân này thật sự rất ngốc, luôn tưởng rằng toàn tâm toàn ý thì có thể nắm giữ được trái tim nam nhân, nhưng không hề biết rằng khiến cho bọn họ cầu mà không được mới là thủ đoạn tốt nhất.”

Ta nghe Tô Vãn nói, trong đầu nghĩ tới Tần Lãng, cho đến bây giờ Tần Lãng vẫn không chịu buông tha cho Tô Vãn , là bởi vì như vậy sao? Đương nhiên suy nghĩ này ta không nói cho Tô Vãn, đỡ phải lại cãi nhau không đáng, chỉ nói:

“Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, Trần Tĩnh cũng đâu phải cả ngày oán trời tránh người đòi sống đòi chết.”

Tô Vãn đồng tình với ta:

“Điều này cũng đúng, mỗi nhà đều có một hoàn cảnh khác nhau.”

Ta cũng nghĩ tới bản thân mình và Tô Vãn, so với Trần Tĩnh, vấn đề của chúng ta mới là nan đề chân chính.

Tô Vãn nhớ ra một chuyện, sau khi nàng nói ra, ta thực sự cảm thấy bức bách, Tô Vãn nói:

“Lúc mình đi công tác, mẹ mình có gọi, nói vài ngày nữa sẽ đến thăm mình, thuận tiện ở lại vài ngày, kêu mình đi mua đồ tết với bà.”

Thì ra thấm thoát đã đến lễ mừng năm mới, sang năm chúng ta sẽ ba mươi tuổi, ta nhớ đến ước định của mình và Tô Vãn, trong lòng lập tức hoảng sợ. Mấy ngày nay mỗi khi gặp phiền não ta liền tìm cho mình cái cớ, toàn bộ đợi qua sinh nhật Tô Vãn rồi nói sau, hiện giờ có thể điên cuồng thì điên cuồng, rất có cảm giác hưởng thụ đến cạn kiệt. Nhưng loại khủng hoảng này tất nhiên sẽ tích lũy theo ngày tháng, ta thực sự sợ hãi khi ngày đó đến, trong phút chốc, mọi mâu thuẫn ẩn giấu trong lòng bùng nổ.

Tô Vãn sau khi thông báo chuyện mẹ nàng đến thì đặc biệt dính lấy ta, ta hiểu ý nàng, sợ mẹ của nàng sau khi đến đây, chúng ta đến cả cơ hội ngủ chung cũng không có. Nhưng mà rốt cuộc sức người có giới hạn, nàng chịu được, nhưng ta chịu không nổi, ban ngày đi làm, tối về ứng phó nàng, chỉ mới ba ngày, ta có cảm giác cả người đều hỏng, may mắn “dì cả mụ”  (đèn đỏ) tới chơi đúng lúc, ta mới thoát được sự tra tấn của Tô Vãn.

Mỗi khi ta đến tháng luôn luôn rất đau bụng vào ngày đầu, lần này càng đau dữ dội, xuống giường cũng không nổi, do đó cũng không đi làm, ta đoán chủ yếu là vì chuyện phòng the gây nên. Tô Vãn đặc biệt buồn phiền, nhận hết lỗi sai về mình, để bù lại sai lầm, cả buổi nàng theo chăm sóc ta, bưng trà rót nước xoa bụng, cho ta hưởng thụ một hồi.

Sáng thứ sáu, Tô Vãn gọi điện thoại cho ta, nói chiều nay mẹ của nàng đến, cho ta thời gian trong lòng có cái chuẩn bị. Ta lập tức khẩn trương lên, mẹ của Tô Vãn ta đã gặp qua, có thể là do làm giáo viên nên nhìn qua rất nghiêm nghị. Lúc trước ở trước mặt mẹ Tô Vãn, cho dù ta không đến mức mất tự nhiên nhưng cũng không có loại cảm giác đặc biệt thân cận, hiện tại ta và Tô Vãn có mối quan hệ như thế này, ta lại có chút không dám đối mặt với bà.





Chương 39



Tan ca, ta ghé siêu thị mua thức ăn, ta nhớ rõ mẹ của Tô Vãn thích ăn cá, đặc biệt chọn một con cá trích tươi ngon béo mập, ta muốn tạo dựng hình tượng đức hạnh trước mặt mẹ nàng.

Mới vừa đem chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa liền mở, Tô Vãn nhìn ta cười, nói nghe được tiếng bước chân của ta. Ta biết nàng dồn hết tâm trí chờ ta về, ta quét nhanh mắt ra phía sau lưng Tô Vãn, không thấy ai, Tô Vãn mở miệng xoay người sang phía phòng bếp, lớn tiếng hô:

“Mẹ, Dương Thần về rồi.”

Chỉ chốc lát sau, dì Tô hông đeo tạp dề, đeo bao tay cao su, từ phòng bếp đi ra.

Ta vội vàng chào hỏi:

“Con chào dì.”

Dì Tô cũng mỉm cười gật đầu:

“Chào con.”

Tô Vãn đón lấy đồ ăn trên tay ta, nói:

“Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, xa lạ như vậy làm chi.”

Tô Vãn không biết rằng lòng bàn tay ta đã toát mồ hôi vì căng thẳng, dì Tô là giáo viên, ánh mắt đặc biệt sắc bén, ta sợ bao nhiêu che giấu đều không qua mắt được bà, đương nhiên ta cũng biết đây là chuẩn mực của tư tưởng có tật giật mình.

Dì Tô không để cho ta nấu cơm, bảo là chúng ta cả ngày đã mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, làm cơm xong sẽ gọi, còn nói, bà nhìn ra được Tô Vãn bình thường khẳng định đã gây không ít phiền toái cho ta, khuyên ta đừng nhượng bộ nàng. Chính như lời Tô Vãn nói, mẹ của nàng thật sự là một người ngoài lạnh trong nóng, không giống như mẹ ta đối xử với ai cũng nhiệt tình, duy chỉ có đối với ta là vô cùng nghiêm khắc. Nếu hôm nay người tới là mẹ ta, đảm bảo người khác sẽ cho rằng Tô Vãn mới là con gái ruột của bà.

Trốn vào được trong phòng, Tô Vãn lập tức ôm ta nói:

“Xem ra mẹ mình rất thương cậu.”

Ta nói:

“Đó là do dì ấy không biết chuyện của mình với cậu, nếu mà biết, có khi lột cả da mình.”

“Không có đâu, mẹ mình là giáo viên, chỉ cần có tình yêu, bà mới không nỡ chia rẽ uyên ương.”

Ta không đáp lời Tô Vãn, Tô Vãn luôn đơn giản hóa mọi chuyện như vậy. Ta không tin sau khi dì Tô biết rõ quan hệ của hai chúng ta vẫn có thể bình chân như vại.

Lúc ăn cơm, dì Tô hỏi ta:

“Dương Thần có người yêu chưa?”

Ta đang ăn cá suýt chút nữa bị nghẹn, nhất thời không biết trả lời như thế nào, đành phải nhìn Tô Vãn.

Tô Vãn rút tờ khăn giấy đưa cho ta, sau đó nói:

“Có rồi, một người vô cùng tốt, rất xứng với cậu ấy.”

Vì thế ta trực tiếp hóa đá.

Dì Tô đầu tiên là vui mừng gật gật đầu:

“Thật là tốt, con và Tô Vãn cũng không còn nhỏ, cũng nên có một nửa của mình.”

Sau đó quay đầu nhìn Tô Vãn:

“Còn con với Tiểu Tần thế nào rồi?”

Tô Vãn tựa hồ đã sớm đoán được mẹ mình sẽ hỏi vấn đề này, mặt cũng chưa ngước, trả lời đặc biệt lưu loát rõ ràng:

“Chia tay rồi.”

Dì Tô buông đôi đũa đang cầm trên tay xuống, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Con muốn mẹ phải nói con như thế nào đây, đều đã sắp ba mươi, vẫn chưa bỏ được tính lông bông, con không thể nghiêm túc chọn một người sao?”

Tô Vãn cũng đặt đũa xuống, muốn nói lại thôi.

Lòng ta căng thẳng, ta sợ Tô Vãn nói thật với mẹ nàng, cho dù không nói chuyện của chúng ta, phỏng chừng cũng phải đem chuyện nàng thích nữ nhân nói ra. Nếu thực sự như vậy, ta và Tô Vãn ở cùng một mái nhà, cho dù không chỉ đích danh, chắc chắn kiểu gì ta cũng là người đầu tiên bị tình nghi.

Qủa nhiên, chỉ thấy Tô Vãn vẻ mặt ngưng trọng nói với dì Tô:

“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Tô Vãn dùng ngữ điệu nghiêm túc như vậy, dì Tô chắc chắn biết đó không phải là chuyện tốt gì, nhíu nhíu mày:

“Nói đi.”

Ta không dám nhìn Tô Vãn, càng không dám nhìn dì Tô, ánh mắt dừng nơi chén cơm, lùa cơm vào miệng ăn tiếp. Kỳ thật tận đáy lòng ta vẫn hi vọng Tô Vãn nói ra, nếu Tô Vãn dám nói thật với mẹ nàng, đây sẽ là chứng minh cho việc nàng ôm kì vọng rất lớn đối với tương lai của chúng ta. Ta không đủ dũng khí, vì vậy ta muốn giành được niềm tin từ trên người Tô Vãn.

“Mẹ, thật sự thì, con không muốn kết hôn.”

Tô Vãn nói.

Dì Tô hiểu sai ý nàng:

“Ý của con là còn muốn chơi thêm vài năm? Còn mấy ngày nữa con đã ba mươi rồi…”

Tô Vãn không đợi bà nói xong liền cắt ngang:

“Ý cùa con là cả đời này con cũng không muốn kết hôn.”

Dì Tô sững sờ một lúc, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần:

“Điều này sao được? Tô Vãn, con nói thật với mẹ đi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Như thế nào đột nhiên lại quyết định như vậy?”

Tô Vãn nói:

“Không xảy ra chuyện gì cả, con từ sớm đã có ý nghĩ này, chỉ là chưa có cơ hội nói với mẹ.”

Dì Tô bị lời nói không đầu không đuôi của Tô Vãn chọc cho nóng nảy:

“Phải có lí do rõ ràng, chẳng lẽ chê mẹ làm mẹ chưa đúng cách, khiến con bị bó buộc? Nếu không phải do mẹ quá ép con, con hẳn cũng sẽ không đến mức tới bây giờ còn chưa kết hôn.”

“Không liên quan đến mẹ, nguyên nhân là ở con.”

Dì Tô không hờn giận nói:

“Dù sao vẫn phải nói rõ, lí do gì không muốn kết hôn?”

Tô Vãn nói:

“Lí do con không muốn kết hôn, sau này sẽ nói cho mẹ biết. Hôm nay con nói chuyện này chỉ là muốn cho mẹ trong lòng có chuẩn bị.”

Ta nhìn ra dì Tô đang kiềm nén cơn giận, bởi vì có ta ở đây nên không tiện phác tác ra. Ta sợ nếu còn nói thêm tiếng nữa, hai người họ sẽ thật sự cãi nhau, vội vàng giảng hòa.

Dì Tô mượn cơ hội nói:

“Việc này trước tiên để đó, sau này mẹ với con nói chuyện sau.”

Ta nghĩ Tô Vãn sẽ bồi mẹ nàng, kết quả lại ôm gối sang phòng ta. Lời nói của Tô Vãn thật vô tội:

“Mẹ nói mình đừng lại gần bà, nhìn thấy mình làm bà không vui.”

Ta cũng thẳng thắn nói:

“Mẹ cậu dường như cũng không tán thành.”

Tô Vãn chẳng hề để ý, khoát tay:

“Yên tâm, mẹ mình rất tiến bộ, rồi bà sẽ hiểu thôi, chỉ là mình muốn cho bà tiếp nhận từng bước một.”

Tiếp theo vẻ mặt thâm tình nhìn ta:

“Mẹ mình đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là … Cậu, cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị tốt theo mình suốt đời chưa?”

Ta nhìn vào đôi mắt lưu quang bốn phía của Tô Vãn, trong lòng cảm khái, hiện tại ta đương nhiên có nghĩ tới,  muốn qua cả đời thật dài. Chẳng qua là miệng lại không nói ra một câu hứa hẹn nào, có ích sao?





Chương 40



Vì chuyện tranh cãi với Tô Vãn, dì Tô đã giận đến hôm nay là hai ngày, vốn là đến đây đi mua đồ tết, kết quả giận hai ngày không bước chân ra khỏi cửa một bước.

Ta nhìn tự nhiên cũng không chịu nổi, hai mẹ con họ căng thẳng như vậy, ta cũng có một nửa trách nhiệm. Tô Vãn ngược lại ăn no ngủ kĩ như bình thường, mẹ ta hay than bà sinh ra phải một bạch nhãn lang (đại loại là kẻ phản bội), ta thấy Tô Vãn mới là bạch nhãn lang chân chính.

Phía dì Tô ta không tiện khuyên, chỉ có thể khuyên Tô Vãn, kêu nàng chọn lúc nào thích hợp thì lựa lời mà nói. Mẹ con sống chung một nhà, lại xem đối phương như người vô hình, đây đúng là chuyện bi thương.

Tô Vãn nói:

“Cậu không biết mẹ mình đâu, nếu mình nhượng bộ, sau này muốn đứng lên lại càng khó, huống hồ mình còn chưa làm gì quá, yên tâm đi, mẹ mình rất kiên cường.”

Người phụ nữ một mình nuôi con quả thật cần có nghị lực và sức chịu đựng lớn, mẹ ta chính là ví dụ sống điển hình, hơn nữa ta biết Tô Vãn rất thương mẹ nàng, trong lòng nàng hẳn đã định trước chừng mực. Trái lại, sự kiên quyết của Tô Vãn ảnh hưởng đến ta rất sâu sắc, Tô Vãn ngay cả người thân nhất cũng dám trực tiếp đối mặt, ta ngay cả mặt mũi đối diện với Tô Vãn còn chưa được kiên quyết như vậy, tính tình nhu nhược này cần phải triệt để khắc phục.

Vì thế trong đầu ta có một suy nghĩ, đem chuyện ta thích Tô Vãn nói cho bạn bè biết. Bước đi đầu tiên luôn rất khó khăn, thế nhưng nếu không thử, như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không tiến lên được, ta muốn xem thử bạn bè sau khi biết chuyện này có phản ứng tiêu cực như trong tưởng tượng của mình không.

Ban đầu vốn là định nói cho Trần Tĩnh, chỉ có điều nghĩ đến cô ấy thân quen với chúng ta đã lâu, nếu cô ấy không chấp nhận được, mối quan hệ về sau sợ là hỏng bét, ta lập tức bác bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu. Sàng lọc trong danh sách bạn bè, lại không thể tìm được ai thích hợp, ngược lại hình ảnh chim cánh cụt trên màn hình máy tính lóe ra khiến ta sực nhớ, ta có mấy người bạn online tán gẫu rất được, trong số đó có một người ở thành phố này. Bạn online không hề có giao thiệp gì với ta ngoài đời, việc đó chẳng những khiến áp lực giảm đi rất nhiều, lại còn dễ tâm sự, nghĩ đến là lập tức hành động ngay.

Người bạn online có tên “Hồng Nhan Họa Thủy”, quen trong game online, “Hồng Nhan Họa Thủy” là tên trong game của nàng. Nói đến đây cũng có chút thú vị, lúc trước add nhau vào “Hảo hữu” cũng không phải vì tổ đội đánh quái, mà là đấu võ mồm với nhau, sau này chửi riết thành quen, thỉnh thoảng có chuyện buồn phiền không tiện kể cho những người xung quanh nghe, chúng ta sẽ tâm sự với nhau, đến bây giờ vẫn còn liên lạc.

Chúng ta chưa từng gặp mặt, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng trao đổi, bởi vì ta tin rằng biết mặt rồi sẽ không còn gì hấp dẫn nữa, duy trì một chút cảm giác thần bí thì tốt hơn, song chúng ta cũng từng nói chuyện điện thoại vài lần. Giọng nói của “Hồng Nhan Họa Thủy” rất êm tai, người ta nói những ai có chất giọng dễ nghe thì diện mạo cũng sẽ không kém, cho nên ta vẫn luôn đem nàng tưởng tượng thành mỹ nữ.

Ta nhìn cái đầu chim cánh cụt trước nick nàng, cũng không biết có đang online hay không, liền thử gửi một tin nhắn qua, vài giây sau đã được hồi âm lại.

“Woah, mỹ nhân, như thế nào đột nhiên nghĩ đến tôi?”

Bạn bè online thường gọi nhau bằng tên trên mạng, vì tên trên mạng của ta khó kêu nên bọn họ đều gọi ta là “Mỹ nhân”, khiến ta thỏa mãn vô cùng, tên trong game của ta là “Lão nương vui đùa một chút mà thôi” … Đương nhiên sau một thời gian quen thuộc rồi, có đem tên thật nói cho đối phương biết, “Hồng Nhan Họa Thủy” tên thật là Từ Nghiên Nghiên.

Hàn huyên với nàng vài câu xong, bắt đầu vào chủ đề chính, ta nói chúng ta gặp mặt cái đi, tôi có chút vấn đề riêng cần bạn tư vấn.

Từ Nghiên Nghiên gửi qua một loạt icon sợ hãi, còn kèm theo một hàng chữ, người đang dùng nick này có phải là bạn thật không vậy.

Ta toát mồ hôi, bất quá nếu đổi lại là ta, ta khẳng định cũng sẽ kinh ngạc giống nàng.

Từ Nghiên Nghiên do dự một chút mới nói:

“Có thể, nhưng mà sợ bạn thấy mặt thật của tôi sẽ thất vọng.”

Ta cười:

“Bình thường chỉ có người đẹp mới khiêm tốn.”

Chúng ta hẹn ở một quán cà phê tại Nam Kinh, để dễ phân biệt, mỗi người đều đem theo một quyển sách, chiêu này là học được từ trong TV, thật ra cũng không có gì, chỉ là cảm giác hay hay.

Đến nơi hẹn, ta khẩn trương một chút, có một loại cảm giác bí mật bị vạch trần.

Bên trong không nhiều người, ta liếc mắt một cái liền nhận ra Từ Nghiên Nghiên, một nữ nhân mặc quần áo thời thượng ngồi cạnh cửa sổ, tay chống lên cằm say sưa nhìn ra ngoài, kế bên khuỷu tay nàng là một quyển sách dày.

Cảm giác đầu tiên, rất có khí chất, một đầu tóc dài xõa xuống, áo lông cao cổ màu xám nhạt, váy ngắn, giày bó, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy phía sườn mặt của nàng, thế nhưng dễ đoán ra được là một mỹ nữ.

Ta thở phào một hơi, không phải trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà nếu như cách biệt quá lớn so với trong tưởng tượng, sẽ khó tránh khỏi thất vọng.

Ta đi qua đó xác nhận:

“Bạn là Từ Nghiên Nghiên phải không?”

Nữ nhân ngẩng đầu, hơi sửng sốt, mày nhướng lên, phi thường khẳng định nói:

“Bạn là Dương Thần!”

Ta nhìn thấy trong mắt nàng không có thất vọng, liền càng yên tâm.

Sau khi ngồi xuống mới có cơ hội nhìn rõ Từ Nghiên Nghiên, bộ dạng quả thật cũng không tệ lắm, nếu đem ra so sánh, Tô Vãn thuộc loại kinh diễm, còn Từ Nghiên Nghiên lại là dịu dàng, khiến người nhìn có cảm giác thoải mái, hảo cảm ngay tức thì dâng lên.

Có lẽ nói chuyện trên mạng lâu đã quen, ban đầu chúng ta vẫn còn hơi mất tự nhiên , một lúc sau lập tức bỏ xuống mọi câu nệ.

Từ Nghiên Nghiên dùng giọng điệu thường ngày hay trêu chọc ta, nói:

“Vốn tôi còn đem bạn xấu hóa đi.”

Ta cười:

“Bạn tưởng tượng tôi thành cái dạng người quái dị gì.”

Từ Nghiên Nghiên lắc lắc ngón tay:

“Thật ra tôi vẫn luôn nghĩ bạn là mỹ nữ, chỉ không ngờ là gặp ngoài đời còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”

Ta tự nhiên cũng phải khen lại nàng một phen.

Trong lúc đang nói chuyện phiếm, ta cân nhắc nên vào chủ đề chính như thế nào, rốt cục cũng nghĩ ra, ta hỏi:

“Bạn kết hôn chưa?”


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét