Thứ Hai, 23 tháng 3, 2015

Mặt trời trong đêm ( C3 )

Đệ tam chương



Lại cố gắng thêm một đoạn, Dạ Bạch Vũ cũng mệt không đi nổi nữa, vì vậy tìm một chỗ tương đối bằng phẳng đặt Trầm Việt Hi xuống. Nàng lau mồ hôi trên trán, bỏ đi áo khoác đã ướt đẫm, lộ ra áo con màu đen bên trong. Chiếc lưng thon dài ưu mỹ bày ra trước mặt Trầm Việt Hi, mặc dù gầy, nhưng rất rắn chắc.


Trên lưng, có vài vết sẹo thật dài nghiêng vẹo lộ ra dưới tấm áo thấm mồ hôi. Một vết sẹo dày hơn đầu ngón tay, màu đỏ, giống như một con rết đang lượn quanh lưng nàng.


Trầm Việt Hi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào vết sẹo. Vết sẹo này sâu bao nhiêu a, bị thương như thế nào mới có thể để lại một vết sẹo như thế này.


Dạ Bạch Vũ ngồi lên phiến đá trên đường, lấy ra một điếu thuốc từ trong túi áo, sau đó châm lửa, ngậm trong miệng.


Trầm Việt Hi chần chờ chốc lát, hỏi: "Dạ Bạch Vũ, vết sẹo trên lưng cô..."


Dạ Bạch Vũ cứng người, lập tức đem điếu thuốc vừa mới hút được một hơi dụi tắt, sau đó đứng dậy mặc áo khoác, nói: "Đi thôi."


Trầm Việt Hi nhìn hai mắt Dạ Bạch Vũ, rất hiển nhiên là cô không muốn nhắc đến việc này. Nàng nhoài người lên lưng Dạ Bạch Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Có thể nói một chút về quá khứ của cô không?"


Dạ Bạch Vũ không đáp, chỉ cắm đầu tiến về phía trước.


"Dạ Bạch Vũ..."


"Không muốn tôi quẳng cô xuống thì tốt nhất im miệng cho tôi." Dạ Bạch Vũ thở hừ hừ nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại có một sức mạnh hung ác, Trầm Việt Hi sợ đến lập tức ngậm miệng.


Thanh âm nàng thở dốc càng ngày càng nặng, mồ hôi theo tóc nhỏ từng giọt xuống, cả người ẩm ướt như mới từ trong nước bước ra, nhưng mặc cho Trầm Việt Hi bảo nàng nghỉ ngơi nàng cũng không chịu dừng lại.


Sắc trời cũng càng ngày càng tối đen, cảnh vật xung quanh đã không còn thấy rõ, đường đi cũng trở nên mơ hồ. Tốc độ xuống núi phải giảm lại, may là mặt đường màu trắng, miễn cưỡng có thể dựa vào cảm giác mà bước đi.


Gió thổi tới người Trầm Việt Hi, lạnh đến rùng mình, ngón tay đặt trên vai Dạ Bạch Vũ cũng đã lạnh cóng.


Rốt cục hai người cũng đi đến đường giao nhau giữa Tiểu Ngô Đồng và Đại Ngô Đồng. Dạ Bạch Vũ đem Trầm Việt Hi thả lên ghế đá, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên mặt, tựa lên lan can, hỏi: "Điện thoại có thể gọi được chưa?"


Trầm Việt Hi lấy điện thoại từ trong ba lô ra, có tín hiệu, nhưng pin dùng thì lại sắp cạn. Nàng gọi điện cho Lam Thấm, kết quả là đổ chuông ba lần không ai bắt máy, rốt cuộc đến lần thứ tư thì mới liên lạc được, đầu dây bên kia vừa "Alô" một tiếng, điện thoại tự động tắt máy.


Liên tục thở sâu mấy hơi, lúc này điện thoại cũng bắt nạt nàng, tức đến muốn đập máy. Thảm thương mà nhìn về phía Dạ Bạch Vũ, lên tiếng hỏi: "Điện thoại của cô đâu?"


Dạ Bạch Vũ hé miệng nói: "Tôi không có điện thoại."


Trầm Việt Hi kêu lên: "Không phải chứ? Sao lại không có? Cô không cần sao?"


"Không cần." Dạ Bạch Vũ lạnh nhạt trả lời. Nàng không cần liên hệ với bất cứ ai, có di động làm gì? Nghe Mp3, Mp4, xem phim hay là cầm máy để chơi game?


Quái nhân! Trầm Việt Hi đánh giá Dạ Bạch Vũ, đối với cô càng ngày càng hiếu kỳ. Vừa lạnh lùng vừa hung dữ, tích tự như kim (
Tiếc lời), sẹo khắp người, mặc đồ hàng hiệu lại chạy đi làm tạp công vừa cực vừa khổ lại không có tiền đồ, quả thực.... quả thực khiến cho người khác cảm thấy khó hiểu.


Dạ Bạch Vũ nhìn núi rừng đen kịch, chân mày nhíu chặt lại với nhau, xem ra hôm nay phải cõng nàng xuống tận chân núi rồi, mà bây giờ mới đi được có một nửa! Có điểm muốn quẳng cô ở đây, tự mình xuống núi. Cam đoan không đến một giờ là có thể xuống tới chân núi, sau đó ăn một bữa no, rồi thư thái tắm hơi. Nhưng trong đầu lại nhớ tới dáng vẻ bất lực khóc khi nãy, nhất thời lại không đành lòng. Nàng bực bội vứt tàn thuốc, cũng không biết mình mắc cái gì, lại đem lòng quan tâm người khác.


"Đi thôi!" Nàng ngồi chồm hổm hạ người xuống, để Trầm Việt Hi leo lên lưng mình.


Trầm Việt Hi cũng nhìn ra Dạ Bạch Vũ không còn kiên nhẫn, vì vậy nói: "Cô xuống núi trước đi, tôi đưa cho cô số điện thoại, cô xuống núi sau đó gọi điện thoại cho Lam Thấm dùm tôi, để cậu ấy dẫn người lên đón tôi là được."


Dạ Bạch Vũ xoay người lại nhìn cô chằm chằm, hai giờ trước nói như vậy thì nàng có thể sẽ nghe theo. Bây giờ trời đã tối đen rồi, để cô một mình ở đây, không dọa cô chết cũng lạnh chết.


"Cô không sợ?" Dạ Bạch Vũ hỏi. Nàng thì không tin cô có lá gan đó, bằng không vừa rồi cũng không như con nít khóc thương tâm bất lực như vậy.


Trầm Việt Hi quật cường đáp: "Có gì phải sợ, không phải chỉ tối một chút vắng một chút thôi sao? Trên núi Ngô Đồng lại không có rắn độc hay thú dữ."


"Tốt." Dạ Bạch Vũ gật đầu nhấc chân đi.


"Này!" Trầm Việt Hi đột nhiên luống cuống, cô thật sự để nàng ở đây một mình a? Nàng nhìn bốn phía một chút, bóng tối giống như đang ẩn giấu vô số quái vật vậy, sự sợ hãi kịch liệt dâng lên trong lòng.


Dạ Bạch Vũ dừng bước chân, xoay lại nhìn cô.


Trầm Việt Hi sợ hãi nói: "Tôi... tôi sợ." Cả giọng nói cũng tự ý run rẩy, cũng không biết do lạnh hay do sợ, có thể là cả hai.


Dạ Bạch Vũ thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô, trong lòng khẽ thở dài, đi đến cạnh, cởi áo khoác khoác lên thân thể cô. Chiếc áo bị thấm mồ hôi khiến nó có chút ẩm ướt, nhưng ít nhiều gì cũng có thể phần nào chống được cơn gió lạnh.


"Đi thôi." Cõng Trầm Việt Hi đi tắt qua đường nhỏ (
Tiểu lộ) để đến đường cái. Lúc này đã quá muộn rồi, đi đường nhỏ (Tiểu đạo) quá nguy hiểm. Nghĩ lại thì đường cái tuy xa hơn một chút, nhưng lộ lại bằng phẳng rộng lớn, tốt hơn.


Trầm Việt Hi nằm trên lưng Dạ Bạch Vũ, cảm nhận được hơi ấm từ người cô truyền đến, nấp dưới chiếc áo mang theo mùi mồ hôi của cô, cũng không cảm thấy sợ và lạnh. Không ngờ một người con gái lạnh lùng như cô lại có thể đem đến ấm áp như vậy.



F



Rốt cục cũng đến chân núi, Dạ Bạch Vũ mệt đến nỗi hai chân tê dại không còn nghe nàng sai bảo nữa, ngay cả bước đi cũng trở nên máy móc. Trọng lượng trên lưng ép đến nỗi thắt lưng nàng cũng không thẳng dậy nổi, vừa mệt vừa đói. Nhưng không bắt kịp chuyến xe bus ở trạm 211 dưới chân Ngô Đồng, trực tiếp gọi một chiếc Taxi trên đường đưa Trầm Việt Hi đến bệnh viện khoa chỉnh hình.


Bác sĩ nhìn thấy người đưa đến là Dạ Bạch Vũ nên đương nhiên là để cho Dạ Bạch Vũ trả tiền viện phí, và thủ tục nhập viện. Dạ Bạch Vũ thì vẫn vì Trầm Việt Hi mà ở bệnh viện chạy tới chạy lui lo thủ tục, lo xong tất cả thì đã là một giờ sáng. Nàng mệt đến không chịu nổi, ngay cả đói cũng không còn cảm giác chỉ muốn nhắm mắt ngủ, đến cả về nhà cũng không nổi nên đành ngồi trên chiếc ghế ở hành lang, nhắm mắt ngủ.


Trầm Việt Hi mệt mỏi nằm trên giường bệnh, lại không thấy Dạ Bạch Vũ nên nghĩ cô đã đi về, vì thế nàng bảo y tá gọi đồ ăn bên ngoài giúp mình, sau đó đem điện thoại đi sạc. Cả ngày nay cũng dày vò khiến nàng mệt chết được, gửi tin nhắn cho Lam Thấm nói cho cô biết mình bị thương đang nằm trong bệnh viện xong thì lăn ra ngủ.


Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Thấm nhận được tin nhắn vội vã chạy đến bệnh viện. Nhìn thấy Dạ Bạch Vũ toàn thân bốc mùi cuộn người nằm ngủ trên ghế ngoài hành lang dọa nàng giật nảy. Sao cô ta lại ở đây?


"Này, Dạ Bạch Vũ!" Gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng, đúng là ngủ mê quá đi.


Nàng tiến đến đưa tay lay Dạ Bạch Vũ.


Vừa mới chạm đến người, Dạ Bạch Vũ bỗng nhiên mở mắt, xoay người nhảy lên tấn công cô.


"Oa!" Lam Thấm còn chưa hồi phục tinh thần cổ tay đã bị chế trụ, sau đó dưới bụng cùng huyệt thái dương bị đánh mạnh một quyền, đánh đến nàng mắt thấy sao vàng, đất trời ngả nghiêng....


Dạ Bạch Vũ nhìn Lam Thấm, người cũng ngây dại. Vừa rồi mơ mơ màng màng thì cảm thấy có người đến gần, ra tay theo phản xạ, đến khi đánh người ta nằm lăn ra mới nhìn rõ đó là Lam Thấm.


Mọi người trên hành lang đều nhìn Dạ Bạch Vũ, qua một lát y tá đứng đó mới hồi phục tinh thần, vội gọi bảo vệ đến.


Dạ Bạch Vũ vừa thấy bảo vệ liền bỏ chạy theo phản xạ, chạy ào đến thang lầu, sau đó chạy trốn xuống tầng dưới. Cho đến khi nàng đến cửa chính mới tỉnh ngộ, dừng bước chân. Nàng không cần phải chạy a, đây là hiểu lầm mà!


Vì vậy quay trở lại, sau đó bị bảo vệ vây quanh.


Dạ Bạch Vũ lại không biết nên giải thích như thế nào, vì vậy lại lao ra, trái lùi phải tránh, chạy không thấy bóng dáng.


Lúc Trầm Việt Hi tỉnh lại thì phát hiện Lam Thấm cũng nằm viện, mà còn ở cùng phòng với nàng. "Cậu bị sao vậy?"


"Còn sao nữa? Vô duyên vô cớ bị cái tên Dạ Bạch Vũ kia cho ăn đấm." Lam Thấm tức giận vô cùng, "Tớ thấy cô ta nằm ngủ trên hành lang, hảo tâm đánh thức cô ta, không ngờ cô ta bật người dậy đánh tớ hôn mê." Bây giờ đầu còn rất choáng, bác sĩ nói phải nằm viện kiểm tra vài ngày.


"Dạ Bạch Vũ?" Trầm Việt Hi kinh ngạc, "Cô ấy ở đâu?"


"Trên hành lang ngoài cửa." Lam Thấm càng nghĩ càng giận, sao lại gặp một người như thế a! Bình thường nhìn Dạ Bạch Vũ gàn dở kỳ quái rồi, không ngờ nàng có vấn đề thật.


"Sự việc là làm sao?" Trầm Việt Hi ngồi dậy.


"Thì sáng hôm nay 7 giờ. Toàn thân bốc mùi ngủ ở bên ngoài, kêu nửa ngày cũng chưa chịu tỉnh. Đi đến định lay cô ta dậy, không ngờ cô ta đột nhiên đứng lên không nói không rằng đánh tớ bất tỉnh. Tiểu Trầm, cậu nói xem bình thường tớ có từng đắc tội với cô ta sao?" Lam Thấm buồn bực ghê gớm.


Trầm Việt Hi há to miệng, Dạ Bạch Vũ thì ra không có đi về, ở ngoài hành lang cả đêm? "Vậy cô ấy bây giờ ở đâu?" Nàng có chút khẩn trương đứng bật dậy, chắc bị người ta bắt vô đồn rồi.


"Chạy rồi." Lam Thấm càng bực mình, sáu tên bảo vệ mà còn để cô ta thoát.


Trầm Việt Hi thở phào nhẹ nhõm.


Lam Thấm lại nói thêm một câu, "Nhưng mà tớ đã báo cảnh sát rồi, đến lúc đó để cảnh sát đến công ty lấy hồ sơ của cô ta, xem cô ta chạy đi đâu."


"Ấy!" Trầm Việt Hi vội nói: "Đừng, cậu... ây da, cậu đừng báo cảnh sát." Nhớ đến hôm qua Dạ Bạch Vũ vất vả cả một ngày, buổi tối còn ngủ trên hành lang, vừa là cảm động vừa là đau lòng, lại vì chuyện sáng sớm hôm nay mà sốt ruột cho cô.


Lam Thấm mở to hai mắt nhìn Trầm Việt Hi, "Tớ nghe nhầm phải không? Cô ta đánh tớ, cậu lại bảo tớ đừng báo cảnh sát?"


Trầm Việt Hi gật đầu, "Tớ cũng có lỗi. Hôm qua tớ leo núi chân bị trật, là cô ấy cõng tớ xuống núi suốt mấy tiếng. Tớ đoán có lẽ do cô ấy ngủ trên hành lang, có lẽ là do quá mệt mỏi." Lập tức đem chuyện hôm qua nói ngắn gọn một lần. Đương nhiên, việc trên người Dạ Bạch Vũ đầy sẹo nàng không có nói.


Lam Thấm nghe được liền mắt chữ A mồm chữ O, quá mạnh đi.


Tiếng đập cửa vang lên, Dạ Bạch Vũ lạnh nhạt đứng ở cửa. Xem ra là vừa rửa mặt chải đầu, cũng thay quần áo rồi, mang theo kính râm.


Dạ Bạch Vũ nói: "Quản lý Lam, chuyện hồi sáng này tôi rất xin lỗi, đây là phí chữa bệnh." Nói xong lôi ra một phong thư đặt ở đầu tủ bên cạnh giường bệnh, sau đó đi ra ngoài không quay đầu lại.


"Cô ta —— " Lam Thấm chỉ Dạ Bạch Vũ, lại nhìn phong thư, lại nhìn Trầm Việt Hi, "Rốt cuộc cô ta có nhận lỗi không thế?"


"Dạ Bạch Vũ!" Trầm Việt Hi vội gọi cô lại.


"Chuyện gì?" Dạ Bạch Vũ quay đầu lại.


"Ách, cô.... nga, không có việc gì. Cố gắng nghỉ ngơi, còn nữa, cám ơn cô."


Dạ Bạch Vũ nhẹ gật đầu, xoay người đi.


"Cô ta đúng là quá đáng!" Lam Thấm nói. Đến nỗi khiến người khác muốn đánh cho bẹp dí luôn.


Trầm Việt Hi nhìn chằm chằm cánh cửa, nửa ngày sau mới quay đầu lại hỏi: "Cậu có cảm thấy người cô ấy có rất nhiều mê hoặc không? Như thể cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện."


"Tớ chỉ biết cái người này không dính đến là tuyệt nhất!" Khác người, lại không giống thứ tốt đẹp. Lam Thấm cho ra kết luận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét