Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Đại hán phong vân ( End + Phiên ngoại )

Chương 11 : Lệ



Không khí đột nhiên có chút lạnh lẽo.

Bình Dương ủ rủ, khóe môi cười khổ, nàng đột nhiên cảm thấy hơi mệt. Ngay cả bản thân mình cũng không màng, không cần A Kiều quên đi Lưu Triệt, không cần A Kiều đáp lại tâm tình, không màng những việc mình làm có được hồi đáp hay không! Nhưng mà vừa rồi nhìn thấy A Kiều nhớ đến Lưu Triệt mà thất thần, nàng cảm giác rõ ràng vô cùng chua xót! Nguyên lai tất cả đều là lừa thần dối quỷ! Sâu trong đáy lòng vẫn hy vọng tình cảm này có thể được hồi đáp! Đáng tiếc —— hy vọng này rất xa vời!

Bình tĩnh nhìn Trần Kiều, Bình Dương chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài, cước bộ có chút lảo đảo, nhưng chính nàng cũng không nhận ra. Trong lòng tràn đầy một cảm giác bất lực! A Kiều thủy chung không hề mở lòng với mình, nàng thật sự không một chút động tâm, vô luận Bình Dương ta có làm gì cũng đều vô nghĩa, như một vở tuồng chỉ duy một vai, vĩnh viễn chỉ có một mình mình cô độc đóng hết vở tuồng, thật sự có chút mệt mỏi.


“Ngươi… đi đâu vậy?”




Bình Dương trong đáy mắt chứa mất mát cùng mệt mỏi khiến cho A Kiều không thể xem nhẹ, tâm A Kiều đột nhiên có chút hỗn loạn, nhìn thân ảnh Bình Dương cô đơn bước đi, đáy lòng nổi lên một tia đau xót cùng tự trách.

Bình Dương bước ra ngoài, không nói gì.

Thấy Bình Dương không nói một lời đã rời đi, Trần Kiều đột nhiên có cảm giác mất mác cùng sợ hãi. Chẳng lẽ ngay cả nàng cũng muốn rời bỏ mình sao? Không lẽ bản thân mình lại khiến người ta chán ghét đến như vậy? Hàm răng cắn lấy môi dưới, máu tươi nhè nhẹ chảy ra, thật lâu sau nàng mới bừng tỉnh lau khô vết máu. Trần Kiều a Trần Kiều! Tính tình kiêu căng bá đạo của ngươi, có mấy người có thể nhẫn nhịn được? Bình Dương nàng dù vị tha đến đâu cũng không thể chịu được nữa. Trên đời này, người toàn thân yêu thương ngươi chắc chỉ có mỗi mẫu thân ngươi!

Trần Kiều đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, nàng đưa tay ôm lấy chính mình, cuộn tròn người, chất lỏng như lạnh như băng rơi xuống, một giọt, hai giọt, dần dần thành một dòng chảy, cúi đầu, vùi mặt vào hai tay, nàng cho dù khóc, cũng không muốn phát ra chút âm thanh nào.

“A Kiều…”
Âm thanh quen thuộc mang theo một tia bất an cùng đau lòng vang lên.

Trần Kiều ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn biểu tình người trước mặt mang đầy vẻ lo lắng cùng tự trách mắng, sửng sốt một lúc lâu, nàng đột nhiên cắn chặt khóe môi, đẩy đối phương đi,
“Ngươi không phải đã rời đi rồi sao? Ngươi đi đi! Ngươi mau đi đi!”

——————-

Dược

Bình Dương bị Trần Kiều đẩy ngã trên đất, nhìn hai mắt Trần Kiều lờ mờ đẫm lệ, nàng mím môi, cảm giác đau lòng đến nghẹn ngào! A Kiều, ngươi vì cái gì phải khóc? Là vì ủy khuất sao? Ủy khuất vì phải chịu đựng ở đây sao? A~ chắc là ngươi rất hận ta? Hận ta phiền nhiễu ngươi? Hận ta si tâm vọng tưởng? A Kiều, không cần phải hận ta, không cần phải nói ngươi hận ta. Sẽ có một ngày, ta để ngươi được tự do. Ngươi không thể cùng ta đợi đến đêm nay sao? Tầm mắt Bình Dương dần dần trở nên mông lung, ánh mắt tựa hồ có chút ẩm ướt, khóe môi chậm rãi nhếch cười bi thương.


Trần Kiều ngây người nhìn Bình Dương, nhất thời quên mất nàng đang khóc. Nàng sao có thể khóc! Trời không sợ, đất không sợ, chưa bao giờ rơi lệ trước mặt người khác, nay lại khóc trước mặt Bình Dương? Tâm tình đột nhiên thắt lại, chẳng biết tại sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, lòng Trần Kiều lúc này vừa rầu rĩ, lại có chút bối rối!

“Ngươi…”
Cau mày, Trần Kiều không biết mình muốn nói gì, biểu tình có chút hoảng hốt, lại sững sờ kinh ngạc.

Bình Dương bình tĩnh nhìn Trần Kiều, chậm rãi đứng dậy, ngửa đầu, đem tất cả nước mắt nuốt ngược về, nàng đi đến bên cạnh bàn, đưa tay bắt lấy một vò rượu, rót đầy một chén lớn, uống cạn. Hiện tại nàng chỉ muốn uống rượu, không phải mọi người đều nói nhất túy giải thiên sầu sao? Đêm nay nên uống thật say đi! Một chén lại một chén uống sạch, trong nháy mắt, vò rượu đã vơi hơn phân nửa. Trần Kiền đứng gần đó nhíu mày, Bình Dương không phải đang uống rượu, rõ ràng nàng ta xem như rượu nước lã mà uống, làm sao cơ thể chịu được!

“Mau dừng lại!”

Không kiềm được nữa, Trần Kiều vội chạy đến trước bàn đoạt lấy chén rượu, “xoảng”, chén rượu một ném trên mặt đất, vỡ vụn.

Bình Dương sửng sốt, sau đó ha hả cười to.
“Hảo, hảo, ta cũng muốn ném nó đi đây, cái chén kia thật nhỏ… ách…” Rượu vào người, Bình Dương hiển nhiên có phần say.

“…Như vầy uống mới hảo.” Nàng trực tiếp nâng vò rượu, ngửa đầu uống.

Trần Kiều tức giận, cắn răng nói:
“Ngươi muốn uống phải không? Được! Ta cùng ngươi uống!” Nàng đoạt vò rượu trong tay Bình Dương, đem tất cả rượu còn lại toàn bộ uống cạn.

“Ngươi vừa lòng chưa?”

Cơ thể Trần Kiều lắc lư, cước bộ như nhũn ra. Nàng vốn không biết uống rượu, mà rượu này tựa hồ cực mạnh, vừa uống là đã làm người ta say. Đầu óc choáng váng, thân thể khô nóng, bụng dưới như phát hỏa, cảm giác nóng ran khó chịu. Tay chân quờ quạng xé nát y phục trên người, miện lưỡi khô cằn khiến nàng càng thêm bực bộc. Đột nhiên một vật gì đó vừa mềm mại, lại vừa ẩm ướt bao trùm lấy cơ thể, “vật ấy” dường như là cơ thể của ai đó, càng khiến nàng nóng bừng lên. Trần Kiều theo bản năng quấn lấy cổ người kia. Tứ chi thân mật bám lấy cơ thể kia, hơi thở nặng nề, nàng mơ mơ màng màng cảm giác hạ thân rất đau đớn, ngay sau đó là từng đợt khoái cảm kéo tới…

“A…”

Đau đầu quá! Trần Kiều mơ màng mở mắt ra, cảm giác cơ thể tựa hồ muốn tan chảy, cảm giác đau nhức mệt mỏi quấn lấy thân.

“Sao ngươi lại ở đây?”
Trong lúc lơ đãng nhìn qua, nàng phiết hiện bên cạnh còn có người —— là Bình Dương!

Bình Dương thẫn thờ ngồi bên giường, trên người chỉ còn duy nhất cái yếm đã bị xé rách gần hết, nghe được âm thanh Trần Kiều hỏi, nàng chậm rãi quay đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn Trần Kiều, biểu tình giống như hồn tiêu phách lạc!

Trần Kiều kinh hãi dò xét Bình Dương, cúi đầu nhìn lại chính mình, trong đầu như có tiếng ù ù không dứt —— xiêm y không hoàn chỉnh, gần như lõa lồ, da thịt nõn nà đầy những dấu hôn! Trần Kiều hít một hơi thật sâu, tất cả những chuyện cẩu thả đêm qua hiện rõ mồn một, nghiến răng, nàng tức giận nhìn Bình Dương:
“Đồ vô lại! Ngươi dám ——”
Không nói thêm được gì, nàng cầm lấy cây trâm rơi bên đầu giường, hung hăng đâm Bình Dương ——

“A…”
Ngọc trâm sắc bén đâm thẳng vào ngực Bình Dương, máu tươi chảy ra, mùi máu tanh khiến cho Trần Kiền kinh hãi, ngay lập tức khôi phục lại lý trí, tay run lên, ngọc trâm chỉ mới đâm một nửa vào ngực Bình Dương.

Trần Kiều cắn môi, tay chân luống cuống, sững sờ một lúc. Nàng làm sao vậy? Sao lại có thể ra tay với Bình Dương nặng như vậy? Là tức giận mất đi lý trí? Tại sao Bình Dương lại làm vậy? Rõ ràng có người hạ dược vào rượu, nếu không tối qua nàng sẽ không thất thố như vậy! Trong lòng có muôn vàn ý niệm, Trần Kiều nhìn chằm chằm Bình Dương, vừa rồi còn muốn giết nàng rửa hận, nhưng vừa ra tay lại muốn ngừng, đáy lòng nổi lên một cảm giác ngổn ngang, không rõ ràng.

Bình Dương kinh ngạc nhìn ngọc trâm cắm trên ngực mình, sau đó chậm rãi dời ánh mắt sang Trần Kiều,
“Ngươi giết ta đi, ta sẽ không tránh né!”

Máu như một con mãn xà uốn lượn từ ngực chảy xuống, sắc mặt Bình Dương tái nhợt, nhưng biều tình vẫn bình tĩnh, nàng bình tĩnh nhìn Trần Kiều, ánh mắt ảm đạm tuyệt vọng.

“Biến đi! Lập tức biến đi! Ta không muốn… thấy ngươi nữa!”

Một tay chống lấy đầu, âm thanh Trần Kiều lạnh như băng.

“Hảo, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không phải gặp ta nữa.”
Bình Dương lẩm bẩm, vẻ mặt đờ đẫn, đem ngọc trâm rút ra, không để tâm máu từ vết thương càng chảy thêm ra, gượng gạo mặc y phục rồi bước ra khỏi phòng. Nàng bước đi lảo đảo, hồn phách như muốn rời khỏi thân xác, từ lúc đó đến khi bước ra, chưa từng đảo mắt nhìn Trần Kiều một cái.

Lãnh Cương trầm mặc quỳ nơi hành lang, nhìn Bình Dương chậm rãi đi đến, hắn cúi đầu nói:

“Thỉnh công chúa ban cái chết!”

“Vì sao?”

Bình Dương bình tĩnh nhìn Lãng Cương, âm thanh có chút mơ hồ:

“Vì sao sao phải làm vậy?”

“Lãnh Cương không muốn thấy… công chúa thống khổ, nên nghĩ ra hạ sách này.”

“Ha ha… Vậy ra ngươi vẫn biết đây là hạ sách, chẳng những không giúp được cho ta, ngược lại còn khiến ta cả đời này mất đi cơ hội đến gần nàng?”

Bình Dương lệ vẻ sầu thảm, nàng vòng qua người Lãnh Cương, cất bước…


Chương 12 : Tình kiếp


Xuân qua Đông đến, một năm thoáng chốc đã trôi qua.

Bình Dương quả thật giữ đúng lời hứa, không hề gặp lại Trần Kiều. Ngày đó Bình Dương rời khỏi Vị Danh Cư, sai Mạc Ngôn theo hầu Trần Kiều, nói nàng có thể rời khỏi Vị Danh Cư, không ai có thể bức ép tự do của nàng. Trần Kiều vốn muốn rời đi, nhưng theo lời Lãng Cương mới biết được sư tình thật sự, nên cuối cùng vẫn lưu lại Vị Danh Cư. Thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng đều là đất của họ Vương, bất luận có đi đến đâu cũng không thoát khỏi đại Hán Vương triều, đã thế thì cần gì phải trèo đèo lội suối hành tẩu giang hồ? Hơn nữa, trong lòng mơ hồ hy vọng có cơ hội tái kiến Bình Dương, nói lời xin lỗi.

Lãnh Cương, Mạc Ngôn ở lại Vị Danh Cư hầu hạ Trần Kiều, giống như nhận thức được chuyện gì đó, cả hai trước mặt Trần Kiều đều không hề nhắc đến Bình Dương, bọn họ không đề cập đến, Trần Kiều cũng không mở miệng hỏi. Một năm trôi qua, Bình Dương tựa hồ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống Trần Kiều. Vẫn tưởng cuộc sống sẽ bình yên như vậy trôi qua, thế nhưng vì cuộc hội thoại của Lãng Cương và Mạc Ngôn đã thay đổi tất cả.

“Lãnh Cương, tình hình chiến sự thế nào?”

“Hoài Nam Vương dẫn binh đến thành Trường An, tình huống không mấy lạc quan!”

Ở một góc sân, Mạc Ngôn cùng Lãnh Cương đều câu mày, biểu tình ưu sầu. Hoài Nam Vương dẫn binh tạo phản, hiện đang tấn công thành Trường An, đại tướng quân Vệ Thanh dẫn binh tấn công Hung Nô, không kịp trở về viện binh, đại Hán Vương triều đang hết sức bấp bênh.

“Công chúa hiện tại thế nào?”

So với chuyện quốc gia, cái Mạc Ngôn thực sự quan tâm chính là chủ tử của mình.

“Công chúa mặc giáp, dẫn quân thủ thành, đã trấn thủ ba ngày ba đêm”

Gương mặt xưa nay luôn lạnh lùng của Lãnh Cương lần đầu tiên lộ vẻ lo lắng.

“Mạc Ngôn, ta không thể tiếp tục ở đây, ta phải bảo hộ công chúa, ngươi ở đây chiếu cố Trần hoàng hậu.”

“Chính là ——”

Mạc Ngôn chần chờ nói:

“Công chúa lệnh chúng ta một lòng bảo hộ an nguy Trần nương nương, không được rời người nửa bước.”

“Ta không nghĩ được nhiều như vậy.”

Lãng Cương ngắt lời Mạc Ngôn, kiên quyết nói:

“Bất luận phải chịu trách phạt thế nào, ta cũng phải bảo hộ công chúa, ta không thể để cho nàng có chút tổn thương nào, đây là lời hứa ta từng hứa với cha.”

Nói xong, Lãnh Cương xoay người rời đi, lại nghe âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

“Ta đi cùng ngươi!”

Lãnh Cương cùng Mạc Ngôn cả kinh, quay đầu lại thấy Trần Kiều đứng cách đó không xa. Lãnh Cương không biết Trần Kiều đứng đó bao lâu, nhưng nhìn qua ánh mắt nàng có thể đoán được những gì hắn cùng Mạc Ngôn nói đều bị nghe thấy. Lãnh Cương nhăn mặt khó xử nói:

“Nương nương, nơi đó rất nguy hiểm, người không nên đến.”

Trần Kiều chậm rãi đí đến trước mặt hai người, cố gắng che đi tâm tình bất an trong lòng, nàng nhướn mày nói:

“Nếu vậy ta phải đi đâu?”

“Vậy——”

Lãnh Cương sợ run người nhìn Trần Kiều nhíu mày ngài, hắn bị sự tôn quý cùng khí thế cùa Trần Kiều lấn áp, trầm mặc một lát, cuối cùng hắn gật đầu nói:

“Hảo, ta đưa người đi!”

Lãnh Cương trong lòng thầm than: công chúa, xem như đây là nguyện vọng được gặp Trần nương nương của người.

Đêm bị ánh lửa làm cho rực sáng, tiếng kêu vang vọng toàn thành Trường An, tiếng kéo cung rin rít, tên bắn như mưa, sát khí đầy trời! Trên tường thành, Bình Dương ngạo nghễ đứng chỉ huy trận đánh, ánh mắt lạnh lùng nhìn phản quân Hoài Nam Vương phía dưới thành.

“Người đâu, đưa ta cung tên!”

Phất tay ra lệnh thuộc hạ lấy cung tiễn, Bình Dương cài tên Thượng Huyền, nhắm vào lá cờ phản quân, “vụt”, một mũi tên bắn ra ngoài. “Rầm”, cờ phản quân bị mũi tên sắc nhọn bắn gãy, quân phòng thủ trầm trồ khen ngợi, phản quân nhất thời rơi vào thế hạ phong.

Bình Dương cười nhẹ, đột nhiên có cảm giác kì lạ, nàng chậm rãi xoay người, ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp người ở biên giới thành, có một người đứng đó, tuy rằng đội nón tre che gần nửa khuôn mặt, nhưng Bình Dương vẫn nhận ra ngay đối phương. “A…” Trong lòng mừng rỡ, tiếng “A Kiều” còn chưa kịp nói ra, đã nghe một tiếng gió rít từ sau lưng truyền đến.

“Phập”

Một mũi tên sắc nhọn xuyên qua ngực Bình Dương.

“Bình Dương !!”

Trần Kiều đau xót thất thanh kêu, bất chấp mọi thứ, nàng đẩy đám người trước mặt, lảo đảo chạy đến bên người Bình Dương, Lãnh Cương cũng chạy sát phía sau nàng.

“Bình Dương, ngươi sao rồi?”

Trần Kiều nhanh chóng đỡ lấy Bình Dương, hai tay không ngừng run rẩy, tim nàng giống như bị ai chém một đao, nước mắt lập tức tuông rơi.

Bình Dương nhếch nhếch khóe môi, nghĩ muốn nhìn Trần Kiều nở nụ cười, thế nhưng máu lại không kiềm được, đi theo khóe miệng trào ra.

“Bình Dương…”

Trần Kiều dùng ống tay áo lau lau vết máu trên miệng Bình Dương, nghĩ muốn ngăn không cho máu chảy xuống, nhưng lại phát hiện, càng lau, máu càng chảy nhiều hơn.

“Bình Dương, ngươi đừng làm ta sợ có được không?”

Trần Kiều ôm chặt Bình Dương, lần đầu tiên nàng cảm thấy rất sợ hãi.

“Bình Dương, ta xin lỗi, ta xin lỗi, trước kia là do ta tùy hứng, ta ích kỷ, không cảm nhận được tình cảm của ngươi, liên tục tổn thương ngươi, đều là lỗi của ta, cho ta một cơ hội được không? Chúng ta một lần nữa bắt đầu.”

Trần Kiều khóc nức nở, lời nói đứt quãng:

“Ngươi có biết một năm thiếu vắng ngươi, ta như cái xác không hồn, mỗi ngày không biết còn vì cái gì mà sống? Ngươi có biết ta hối hận đến cỡ nào vì đã làm tổn thương ngươi? Một năm qua, ta không lúc nào không nghĩ muốn gặp ngươi, nói với ngươi lời xin lỗi. Ngươi có biết không?”

Không hè tránh né, Trần Kiều đem tất cả chân tâm trong lòng nhất nhất nói ra, thời gian một năm khiến nàng nhận thức rõ ràng tình cảm của mình đối với Bình Dương.

“Nương nương, công chúa bị thương phải lập tức chữa trị.”

Lãnh Cương giữ chặt Trần Kiều còn đang than khóc, cúi người bồng Bình Dương lên:

“Chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

“Ân.” Trần Kiều sớm mất đi chủ ý, chỉ biết gật đầu.

Lãnh Cương vừa bồng Bình Dương, vừa bảo hộ Trần Kiều, ba người rất nhanh rời khỏi thành, biến mất trong màn đêm…

Ba ngày sau, triều đình lan tin: Trưởng công chúa Bình Dương trọng thương không thể chữa trị, đã qua đời! Nay loan tin, cả nước cùng tưởng niệm.”

Hoàn.


Phiên Ngoại 1
Động cơ của Lãnh Cương


Lãnh Cương, nam nhân này vốn luôn lạnh lùng như núi tuyết đang quỳ gối trước mặt ta. Tâm tư ta đột nhiên có một loại dự cảm, đó là một loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng hắn còn chưa mở miệng, ta cũng đoán được hắn định nói gì.


“Nương nương, ta muốn thỉnh tội với người.”

Đầu hơi cúi xuống, lưng lại thẳng tấp, ngữ khí trầm thấp thốt lên từng câu, làm cho ta có cảm giác sợ hãi khó hiểu. 


“Xuân dược trong rượu là do ta hạ, không chúa không hề hay biết, nương nương nếu muốn trách phạt, Lãnh Cương xin nhận, dù phải chết, ta cũng không oán hận, thỉnh nương nương đừng hiều lầm công chúa điện hạ.” 


Lãnh Cương đưa ánh mắt nhìn thẳng ta, đôi mắt như biển xanh thâm thẳm, không hề sợ hãi mà thỉnh cầu.


Cơ thể ta run lên, chân suýt đứng không vững. 


“Ngươi… vì sao phải làm vậy?” 


Tay ta nhanh chóng chống vào thành ghế bên cạnh, móng tay bấu chặt vào thành ghế, ta cố sức áp chế làn sóng phẫn nộ xuống đáy lòng, chỉ là không khỏi giấu được tia giận dữ trong câu hỏi dành cho Lãnh Cương. Quả nhiên, lời nói của Lãnh Cương cùng suy đoán của ta đồng nhất! Đã sớm biết, với cá tính của Bình Dương, nàng sao có thể bày trò hạ dược này, thế nên ta luôn cảm thấy chuyên tình đêm đó có chút kì quái, thì ra tất cả là do Lãnh Cương đứng sau dàn dựng, nô tài kia thật to gan lớn mật! Hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh cảm xúc, ta lạnh lùng nhìn Lãnh Cương, ta có thể thấy được trên người hắn có dũng khí và trung tâm, dám lẻn vào hoàng cung cướp ta ra, không phải chuyện người bình thường có thể làm, lại luôn bên cạnh bảo vệ Bình Dương không rời. Thế nhưng, hiện tại ta đối với hắn chỉ có hận. Hắn dám tự mình làm chuyện như vật sao! 


“Vì sao ? ” 


Lãnh Cương nhướn mày, bình tĩnh nhìn ta, thần sắc thể hiện sự thú tội nhưng biểu tình bên ngoài vẫn lạnh lùng: 


“Nương nương chẳng lẽ còn không hiểu vì sao Lãnh Cương làm vậy ư ?”


Ta nhíu mày, âm thanh cũng lạnh như băng: 


“Tâm tư ngươi như thế nào, ta sao có thể hiểu được !” Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào cả gan bất kính với ta như vậy, Lãnh Cương ngươi làm càn quá mức rồi !”


“Tình cảm giữa Công chúa và nương nương là như thế nào, có phải nương nương là người rõ ràng nhất không ?”



“Ngươi lớn mật !” 



Ta gào to, Lãnh Cương quả thật khiến cho người ta vừa tức vừa giận, ta cùng Bình Dương có loại tình cảm gì, chung quy cũng là chuyện riêng của hai người, việc gì phải nói với hạ nhân như hắn. 


“Chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao ? Sao dám làm càn như thế ?”


“Lãnh Cương xưa nay chưa hề coi sống chết, có gì phải sợ ? Lãnh Cương chỉ thấy sao nói vậy.”


Lãnh Cương thản nhiên trả lời ta.


“Nương nương hỏi ta vì sao phải hạ dược ? Ta hạ dược vì không đành lòng thấy công chúa thống khổ, vì người mà tan nát cõi long !” 



Cười lạnh một tiếng, ngữ khí hắn tỏ vẻ bất bình : 



“Tình ý mà công chúa dành cho nương nương, ngay cả hạ nhân ta còn cảm động, chẳng lẽ nương nương người sắt đá đến như vậy sao, một chút cảm giác cũng không có ?” 


Lãnh Cương chất vấn làm cho ta kinh hãi, trong đầu hoản loạn.


“Nương nương !” 


Lãnh Cương hít một hơi thật sâu chậm rãi nói: 


“Tình yêu công chúa dành cho người sâu đậm vô cùng, vô luận người đối với nàng thế nào, nàng đều vui vẻ chịu đựng, không gì có thể khiến nàng buông tay. Nhưng người thì đối với công chúa lại trước sau vẫn không chịu tiếp nhận, hơn nữa, còn đánh tan mọi hy vọng của công chúa, khiến nàng phải sống trong tuyệt vọng suốt đời.”


“Ha ha ha…” 


Ta thất thanh cười lạnh, cũng không rõ giờ phút này tự tận đáy lòng đang mang cảm giác gì.



“Cho nên ngươi mới hạ dược ?”



“Đúng vậy! Đêm đó, nhân cơ hội hai người không để ý, ta đã hạ dược vào rượu, nghĩ nương nương có thể vì chuyện đã cùng công chúa giao hoan mà tiếp nhận công chúa, đáng tiếc…” 


Dừng một chút, Lãnh Cương thở dài một tiếng, không nói thêm một lời, hắn rút kiếm bên hông người, xoay ngược kiếm về phía ta, bình tĩnh nói:



“Nương nương, việc đã đến nước này, nói nhiều lời vô ích, Lãnh Cương thỉnh người ban cho Lãnh Cương cái chết!”



Ban tử ư? Lại là một kẻ tự tìm cái chết ?! Lòng ta cười lạnh từng hồi, bên tai vọng lại câu nói của Bình Dương ‘Ngươi giết ta đi, ta sẽ không tránh né!’, những người này chẳng lẽ dễ dàng giao tính mạng cho ta vậy sao? A~ thật đáng giận! Đáng lẽ phải tức giận, thế mà trong đầu ta lại trống rỗng, vươn tay đoạt lấy kiếm của Lãnh Cương, ta nâng kiếm đâm vào chính tay mình, kinh hô “đau” một tiếng, từ chỗ vừa đâm truyền đến mùi máu tanh, ta đột nhiên bừng tỉnh. Ta đã bị thương? Ta chán nản buông xuôi cả hai tay, thanh kiếm trong tay tùy ý “leng keng” rơi xuống đất, 


--------------

Tâm tư A Kiều



Gần ngay trước mắt thì không xem trọng, mất rồi mới biết hối hận, đây là căn bệnh chung của thiên hạ. Trần Kiều ta nay cũng phàm tục như vậy, thật đáng buồn cười.



Ta biết Bình Dương khi ta còn nhỏ, cỡ năm sáu tuổi gì thôi, lúc ấy có phụ mẫu luôn nuông chiều yêu thương, chẳng biết lo âu là gì. Ngày ấy, mẫu thân mang ta tiến cung, thỉnh an ngoại tổ mẫu. Ta không thích không khí Trường Nhạc cung, nơi đó lạnh lẽo vắng lặng khiến ta cảm thấy không được thoải mái. Tuy rằng ngoại tổ mẫu rất yêu thương ta, nhưng ta chỉ thỉnh an người rồi nhanh chóng rời khỏi Trường Nhạc cung. 
Ra khỏi Trường Nhạc cung, ta nhịp nhàng bước từng bước, đuổi theo con bướm chạy ra hoa viên. Ngự hoa viên của Hoàng bá bá (cậu) rất lớn, bên trong có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, những khối núi giả nhiều vô số kể, đây là nơi ta thích nhất. Vừa mới đến hoa viên, xa xa đã nhìn thấy hai nữ hài tử ngồi chồm hổm kế bên ngọn núi giả, không cần suy nghĩ, ta liền lên tiếng quát: 


“Ngươi là ai?” 



Dám xâm nhập vào cấm địa, thật lớn mật, ghê gớm hơn là còn ngồi khóc sướt, ban ngày ban mặt dám trốn ở đây khóc, bọn họ là ai?



Nghe được âm thanh quát hỏi, hai người kia liền đứng dậy, cảnh giác nhìn về phía ta, lúc này ta mới nhìn rõ nguyên lai là một tiểu nữ hài và một tiểu nam hài. Nữ hài tử kia nhìn ta, lúc đầu còn đề phòng, lúc sau đã thành chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí ảm đạm nói: 



“Thì ra là ngươi ?”



Nàng nhận ra ta, nhưng ta đối với hai người này chẳng hề có chút ấn tượng, cau mày, ta lạnh lùng nói: 


“Các ngươi là ai ?”


“Ngươi không nhận ra bọn ta, nhưng bọn ta nhận ra ngươi —— A Kiều biểu muội.” 



Ánh mắt nữ hài tử minh bạch nhìn thẳng vào ta, ánh mắt ôn hòa nhìn ta nở nụ cười, khiến ta đối nàng lập tức có hảo cảm.


Biểu muội ? Nghe nàng xưng hô với ta, ta không khỏi liếc nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, chất liệu y phục trên người đúng là rất hảo hạng, quả thật không phải loại y phục mà cung nhân bình thường có được, hơn nữa ngũ quan hai người cùng Hoàng bá có chút giống nhau, chẳng lẻ bọn họ quả thật là hài nhi của Hoàng bá bá ?



“Các ngươi là hài tử của vương phi nào ?” 



Ta hỏi, trong lòng cũng phỏng đoán được thân phận hai người.



“Mẫu thân bọn ta là Vương mỹ nhân, ta là Dương Tín, hắn là đệ đệ của ta, Trư nhi.”



Nàng kéo kéo người ngồi bên cạnh mà nàng gọi là Trư nhi nói: 



“Trư nhi, mau chào hỏi A Kiều biểu tỷ đi.”



“A… Kiều tỷ.” 


Cái tên Trư nhi kia lui ra phía sau Dương Tín, ta liếc mắt một cái, hắn khiếp sợ không dám lên tiếng.


Ta nhìn bọn hô gật đầu: “Ừm.” 


Nguyên lai là đôi hài tử của Vương mỹ nhân, ta nhớ Hoàng bá bá không hề sủng ái Vương mỹ nhân, như vậy chắc cũng không cưng chiều hai tỷ đệ trước mắt? Nếu không sao lại trốn chỗ này mà khóc nhè ? Lắc đầu, tâm tình có nhiều điểm không đồng tình bọn họ, nhìn Trư nhi, ngữ khí ta ôn nhu nói: 


“Nếu là hài tử của Hoàng bá bá, sao lại khóc ở đây ? Có ai dám khi dễ ngươi à ?”


“Không phải.” 


Trư nhi lắc đầu liên tục giải thích: 


“Ta chỉ… chỉ là đã lâu rồi không thấy phụ hoàng.”


“Vậy nên ngươi khóc ?” 

Ta sửng sốt, có chút khó tin, chỉ là chuyện nhỏ xíu này thôi sao ?


“Ngươi đừng khóc, nếu ngươi muốn gặp hoàng bá bá thì ta sẽ đưa ngươi đi.” 


Ta phất tay hứa hẹn.


“Thật sao ?” 


Trư nhi cùng Dương Tín liếc nhau, có chút ngạc nhiên hân hoan nhìn ta.


“Thật mà!” 


Ta không kiễn nhẫn nói: 


“Hảo, ta múa cho các ngươi xem, các ngươi xem thử ta múa có đẹp không ?” 
Quơ ống tay áo, xoay tròn thân mình, ta bắt đầu múa, cũng không để ý Dương Tín cùng Trư nhi có muốn xem hay không, ta vẫn hớn hởn múa, ta thích múa, thích cái cảm giác xoay tròn kì lạ này. Ta bắt đầu tập trung múa, không để ý Dương Tín đã kinh ngạc ngẩn người nhìn ta, càng không ngờ tình cảm nàng dành cho ta cũng bắt đầu từ đó.



“Kim ốc tàng Kiều”, đây là lời hứa mà Trư nhi hứa với ta, cũng vì lời hứa này, sau khi lớn lên, mẫu thân ta cùng Vương phu nhân nguyên ý gả ta cho Trư nhi, còn phong ta làm hậu, vốn tưởng cả đời này có thể hạnh phúc mỹ mãn cùng phu quân dắt tay nhau đi, chưa từng nghĩ còn có một Vệ Tử Phu khiến ta về sau lâm vào cảnh địa ngục.



Vệ Tử Phu là một ca kỹ của Bình Dương Hầu phủ, nàng xuất hiện cướp đi tất cả mọi thứ của ta!


Trường Môn cung, bị chính phu quân mình, hoàng đế của một nước, giam vào lãnh cung, ta chỉ có cảm giác tâm như tro tàn. Rõ ràng chưa từng làm gì sau, vậy mà lại bị vu tội dùng thuật cấm, thật buồn cười, dù bản thân có ngốc thế nào, cũng không thể làm những chuyện như vậy. Làm sao có thể tin thần tin quỷ? Rõ ràng là bị vu oan, vậy mà hắn —— Lưu Triệt lại không nhìn ra, đem ta nhốt vào lãnh cung, thật ra là do hắn sợ họ Trần ta thực lực quá lớn, sợ sẽ giống cảnh nhà họ Đậu làm loạn mà thôi!




Những ngày ở trong lãnh cung, ta đã quá nhu nhược, nếu phải sống như một cái xác không hồn, ta thật muốn kết thúc cuộc sống của mình, miễn cưỡng sống những ngày tháng người không ra người, quỷ không ra quỷ, ta sợ mẫu thân nhìn thấy sẽ rất thương tâm.




Ngày ấy, Vệ Tử Phu vào Trường Môn cung, nàng nói cho ta biết Lưu Triệt xem những lời thỉnh cầu của mẫu thân ta như lời nói thoảng qua tai, trong lòng hắn sớm đã không có ta. Ta giận dữ, đuổi Vệ Tử Phu đi, sau đó ta lâm bệnh nặng. Ta giận không phải vì Lưu Triệt vô tình, mà nghĩ đến mẫu thân vì ta bôn ba vất vả không nói, lại còn bị người người chê cười, trong lòng ta luôn tự trách mình! Nguyên lai nghĩ mình bệnh dậy không nổi, hoặc chết đi cho xong, đáng tiếc không được như ta mong muốn, ta vẫn tỉnh lại, nhưng đã không còn ở hoàng cung, mà người cứu ta ra khỏi Trường Môn lãnh cung kia là Bình Dương, người đã dần xa cách với ta kể từ khi ta được gả cho Lưu Triệt, lúc ta bị đày vào lãnh cung, cũng chính người này đã đến Trường Môn cung thăm ta. Ban đầu ta cũng không rõ vì sao nàng lại liều chết phái người vào cung cứu ta ra, sau mới biết nàng sớm đã có tình cảm với ta!



Một nữ nhân lại yêu nữ nhân, thứ tình cảm như vậy vừa làm cho sợ, vừa làm cho ta hoảng. Tâm tư ta vô cùng mâu thuẫn. Bình Dương lưu ta lại Vị Danh Cư, mỗi lần nàng đến thăm ta, ta đều tránh nàng hoặc lạnh nhạt với nàng, nhưng nàng lại chẳng để tâm, vẫn luôn chăm sóc che chở ta như trước. Tự đáy lòng ta mơ hồ có chút sợ, ta sợ sớm muộn gì cũng có ngày ta bị sự ôn nhu của nàng đánh ngã, bị nàng giữ chặt.



Mười lăm trăng tròn, chung quy vẫn tránh không khỏi. Ta không ngờ Lãnh Cương to gan như vậy, cư nhiên hạ xuân dược trong rượu, khiến ta cùng Bình Dương làm việc hoang đường như vậy. Lúc ta tỉnh dậy, ta tức giận dị thường, đem hết thảy trách nhiệm đổ lên người Bình Dương, nhất thời không khống chế được, làm nàng bị thương. Bình Dương tuyệt vọng ly khai Vị Danh Cư, hứa rằng về sau sẽ không tái gặp lại ta. Quả thật, từ đó về sau, cái tên Bình Dương như đã bốc hơi, nàng không còn xuất hiện trước ta nữa.




Bình Dương thật sự đã rời đi. Sau khi nàng đi, ta ở lại từ từ ngẫm lại tình cảm của chính mình, ta càng ngày càng ít nhớ đến Lưu Triệt, thay vào đó những hồi tưởng về Bình Dương luôn không kiềm chế được mà xuất hiện. Đúng vậy, ta nhớ nàng, nhớ đến phát cuồng, lại thủy chung không bỏ tính khí kiêu ngạo được, không chịu cúi đầu tìm nàng. Vì thế, ngày ngày trôi qua, đảo mắt đã qua một năm. Một năm ta chịu đựng mọi dày vò, chịu đựng nỗi khổ tương tư.




Tương tư ! Bình Dương, ta sao lại có loại tình cảm tương tư với ngươi, sao ta lại muốn được ở bên ngươi như vậy ?


---

Tâm tư A Kiều trở lại ánh sáng.



Hoài Nam Vương khởi binh tạo phản !
Nghe được tin này khi ta đi xuyên qua hành lang dài, rời khỏi Vị Danh Cư, đến khu rừng trúc phía sau núi kia, nơi đó phong cảnh thanh u không ai quấy rầy, cực kỳ thích hợp cho người muốn yên tĩnh một mình. Gần một năm nay, phần lớn thời gian ta đều đến đây.



Ở một góc sân, Lãnh Cương cùng Mạc Ngôn đang nói chuyện, lưng quay về phía hành lang, cả hai đều có vẻ ưu sầu. Ta đi theo hành lang, liền thấy được bọn họ. Có lẽ vì ta bước đi rất khẽ, cũng có lẽ vì tâm tư bọn họ đều đặt vào chuyện tình kia, nên khi ta bước đến tương đối gần nhưng bọn họ vẫn không nhận ra. Thật ra ta cũng không có ý định nghe bọn họ nói gì, một năm qua ta tựa hồi đối với mọi việc đều lãnh đạm, có thể nói tâm như nước chảy, cũng có thể là —— tâm như trò tàn. Tóm lại, đã không còn chuyện gì có thể khiến tâm tư ta sinh gợn sóng, ngoài việc Hoài Nam Vương khỏi binh tạo phản.



Hoài Nam Vương vốn đã có dã tâm từ lâu, trước đây ta cũng dự liệu được hắn có mưu đồ với giang sơn đại Hán. Hắn đã nhẫn nhịn nhiều năm, đến hôm nay mới lộ mặt ! Tuy nhiên, việc ai cầm binh xông pha, ta không có lòng dạ nào để tâm tới, phất tay áo, ta vừa định ly khai, lại nghe Mạc Ngôn nói: 



“Công chúa hiện tại thế nào ?” 



Chính vì câu nói này đã khiến ta dừng bước, công chúa mà Mạc Ngôn nhắc tới hiển nhiên là Bình Dương. Vẫn tưởng rằng tâm như tro tàn, thế mà vừa nghe qua, tim ta đã đập liên hồi, hô hấp dường như ngưng lại lắng nghe, sợ rằng mình nghe sai một câu một chữ, càng sợ rằng cơ hội biết được tình hình của nàng sẽ vuột khỏi tay.



“Công chúa khoác giáp dẫn quân thủ thành, đã trấn thủ được ba ngày ba đêm !”



Lời nói của Lãnh Cương khiến lòng ta càng thêm hoang mang. Khoác giáp bào dẫn quân thủ thành? Bình Dương nàng rốt cuộc đang muốn làm gì ? CHẳng lẽ không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao? Binh tướng của đại Hán vương triều đâu hết rồi? Đại tướng quân Vệ Thanh chẳng lẽ không thể dẫn quân thủ thành sao ? Lưu Triệt sao có thể để Bình Dương mạo hiểm như vậy ? Tâm tình rối loạn, không biết phải làm sao cho phải, bên tai nghe Lãnh Cương nói muốn đến tường thành bảo hộ Bình Dương, lúc này ta liền nhận ra mình nên làm gì. Hít một hơi thật sâu, ta hướng Lãnh Cương và Mạc Ngôn nói: 



“Ta đi cùng các ngươi!” 



Ta nhìn Lãnh Cương, vô luận hắn không nguyện ý, ta vẫn phải đi cùng hắn, ta muốn gặp Bình Dương, ta muốn chính mắt thấy nàng bình an vô sự.



Lãnh Cương kinh ngạc một lúc, hơi cau mày khó xử, ta biết hắn lo lắng ta gặp nguy hiểm.


“Nương nương, nơi đó nguy hiểm lắm, người không nên đến.”


Lãnh Cương lo lắng cự tuyệt, ta biết đáp án của hắn sẽ là vậy. Nhíu mày, ta lạnh lùng nói:



“Nếu ta nhất định phải đi thì sao ?”



Ta không để hắn cự tuyệt, Lãnh Cương vẫn nhìn thấu được, hắn trầm mặc một lúc rồi gật đầu thỏa hiệp. 


“Hảo, ta dẫn người đi!” 



Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua khi ta đang nhìn về hướng thành trì, ánh mắt thâm thúy, ta cũng không biết hắn đang nghĩ gì, cũng không muốn để tâm hắn nghĩ gì, nhìn phương hướng thành Trường An, lòng ta đã sớm bay đến nơi đó.



Đêm, ánh lửa chiếu sáng, tiếng kêu vang vọng toàn thành Trường An, tiếng cung bắn gào thét, tiến tên bay như mưa, sát khí đầy trời! Nấp trong một góc thành trì, xa xa nhìn nữ nhân kia ngạo nghễ chỉ huy, lòng ta vô cùng hỗn độn. Một năm, suốt một năm không thấy nàng, nàng dường như gầy yếu nhiều hơn so với trước.



Có phải là bởi vì ta không Bình Dương ? Nếu không phải vì ta ngươi sao lại gầy đi nhiều như vậy ?



Trong lòng ta tràn đầy áy náy, kinh ngạc nhìn Bình Dương, ánh mắt dần dần có chút ướt át.



Bình Dương chỉ bằng một mũi tên đã bắn trúng cờ hiệu của phản quân, binh lính trấn giữ trầm trồ tung hô khen ngơi, ta cũng thay Bình Dương cao hứng, trong lúc ta bất ngờ không đề phòng, Bình Dương bỗng dưng xoay đầu lại, ánh mắt xuyên qua mọi người, thẳng tắp dừng lại ở ta, ta biết nàng nhận ra ta, cho dù ta đã đội nón che gần nữa khuôn mặt. Tâm đột nhiên không kiềm được hân hoan, ta nhìn Bình Dương, nàng dường như muốn gọi ta, nhưng chưa kịp phát ta tiếng đã bị một mũi tên bắn lén từ sau lưng xuyên qua ngực nàng.



Huyết đột nhiên như bị đông cứng lại, ta kinh hoảng nhìn Bình Dương, nhìn thân thể mảnh khảnh của nàng chậm rãi ngã lăn ra đất, nàng nhìn ta, biểu tình hân hoan, hình ảnh nàng thỏa mãn tươi cười trong mắt ta chợt trở nên đau xót vô cùng.



“Bình Dương ….!!” 




Bất chấp mọi thứ, ta đẩy đám người xung quanh, lảo đảo chạy đến bên người Bình Dương, Lãnh Cương vẫn theo sát phía sau.



“Bình Dương, ngươi không sao chứ ??” 



Ta ôm chặt Bình Dương, hai tay không ngừng run rẩy, tim ta giống như bị đâm một đao, nước mắt thoáng chốc thay nhau tuông rơi.



Bình Dương hơi nhếch khóe môi, ta nghĩ nàng muốn cười, thế nhưng huyết lại không kiềm được mà theo miệng chảy ra.




“Bình Dương…….” 




Ta dùng ống tay áo không ngừng lâu đi vết máu trên Bình Dương, nghĩ muốn ngăn máu chảy ra, thế nhưng lại phát giác càng lau máu lại càng tuôn nhiều hơn. 



“Bình Dương, ngươi đừng làm ta sợ có được không ?” 




Ta một tiếng lại một tiếng gọi Bình Dương, thanh âm sợ hãi trước đây chưa từng có.


“Bình Dương, ta xin lỗi, ta xin lỗi, trước đây ta tùy hứng, ta ích kỷ, ta không nhận ra ngươi tốt thế nào, khiến ngươi tổn thương, tất cả đều là lỗi của ta, cho ta một cơ hội làm lại được không? Chúng ta một lần nữa bắt đầu lại từ đầu.”



Lời nói bị đứt quãng do tiếng khóc chen vào: 



“Ngươi có biết một năm thiếu vắng ngươi, ta như cái xác không hồn, mỗi ngày không biết còn vì cái gì mà sống? Ngươi có biết ta hối hận đến cỡ nào vì đã làm tổn thương ngươi? Một năm qua, ta không lúc nào không nghĩ muốn gặp ngươi, nói với ngươi lời xin lỗi.Ngươi có biết không ?”



Không hè tránh né, ta đem tất cả chân tâm trong lòng nhất nhất nói ra, thời gian một năm khiến nàng nhận thức rõ ràng tình cảm của mình đối với Bình Dương.



“Nương nương, công chúa bị thương phải lập tức chữa trị.” 


Lãnh Cương siết chặt tay ta, vửa cúi người ôm lấy Bình Dương: 


“Chúng ta phải rời khỏi nơi này.”


“Ân.” Ta sớm mất đi chủ ý, chỉ biết gật đầu.


Lãnh Cương vừa bồng Bình Dương, vừa bảo hộ ta, ba người rất nhanh rời khỏi tường thành, biến mất trong màn đêm…



Trở lại Vị Danh Cư, Trịnh Đào vội vàng chữa trị cho Bình Dương, hắn đưa bọn ta ra phòng ngoài chờ đợi. Ta, Lãnh Cương, Mạc Ngôn đứng bên ngoài lo lắng chờ đợi. Ta không dám suy nghĩ miên man, chỉ một lòng muốn cầu nguyện trời đất phù hộ Bình Dương có thể vượt qua kiếp nạn này.



Bầu trời tối đen dần sáng, vài canh giờ ngắn ngủi đã trôi qua, thế nhưng với ta như vừa trải qua vài trăm năm, nếu Trịnh Đào không kịp lúc bước ra, có lẽ ta đã không kiềm chế mà liều lĩnh chạy vào trong phòng.



Sắc mặt Trịnh Đào rất tốt, điều này khiến ta ít nhiều nhẹ nhõm thở ra.


“Trịnh đại phu, công chúa sao rồi ?”


Mạc Ngôn xông lên phía trước nhanh chóng hỏi Trịnh Đào.


Ta cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên tràn ngập lo âu, vừa như nóng lòng, vừa như sợ hãi. Ta sợ mình không chịu nổi hung tin, nhưng lại nóng lòng muốn biết Bình Dương ra sao. Trong lòng muôn vàng mâu thuẫn dày vò.


“Nương nương, công chúa muốn gắp người.” 



Trịnh Đào bình thản nói một câu khiến tất cả chúng ta đều thở thào nhẹ nhõm, Bình Dương nàng không có việc gì.


Ta gấp đến mức không thể chờ thêm phút nào, chạy vội vào trong phòng, Mạc Ngôn đứng ngoài nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.


Bình Dương chậm rãi mở to mắt, hơi hơi nhếch khóe mọi.


“A Kiều, nhưng lời lúc đó, có thật không ?” 



Nàng bình tĩnh nhìn ta, đáy mắt có chút bất an cùng chờ mong. Ta sửng sốt một lát mới hiểu ra, nguyên lai những lời ta nói bên tai khi nàng bị trọng thương ở tường thành, nàng đều nghe được. Đáy lòng đột nhiên có chút không tự nhiên, đồng thời cũng có chút thoải mái. Nghe được cũng tốt, ta đỡ phải nói lại những lời đó đó một lần nữa, ta sợ ta không có can đảm nói lại lần thứ hai. Gật gật đầu, không hiểu sao mặt ta chợt nóng bừng như bị sốt, ánh mắt vòng vo nhìn Bình Dương. Trong phòng đột nhiên im lặng dị thường, một lúc lâu sau cũng không thấy Bình Dương nói gì, tâm tư ta hơi bất an. Chẳng lẽ ta đã nói vậy mà nàng vẫn chưa hiểu ? Hay ta đã thổ lộ quá muộn, Bình Dương nàng đã không còn tình cảm với ta như trước ? Tuy rằng trong thâm tâm biết rõ vô luận thế nào Bình Dương vẫn dành trọn tình cảm cho mình, ánh mắt nàng cho biết, dù nàng có mất hết hy vọng, thì nàng vẫn yêu mãi một người. Thế nhưng nhìn nàng trầm mặc, ta không khỏi suy nghĩ miên man, cuối cùng không chịu nổi, quay đầu nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt mở to nhìn nàng, ta nhếch mày hỏi: 



“Ngươi sao vậy ?” 


Cơ thể ta hơi lùi lùi lại, muốn cùng nàng giữ chút khoảng cách để tiện nói chuyện.


“A Kiều.” 


Hai tay Bình Dương vòng qua vòng eo của ta, giữ chặt ta lại, ta không dám cử động, sợ làm thương tổn nàng, dù sao hiện tại nàng cũng đang mang thương tích trong người.


“Cuối cùng ngươi cũng chịu một lòng trao tâm cho ta sao ?” 


Nàng nỉ non bên tai ta, giống như tiếng thở dài, cũng giống như tiếng hân hoan: 


“Thật tốt quá, cuối cùng ta cũng chờ được ngày này.”


Sóng mũi đột nhiên hơi cay cay, ta tựa đầu vào vai Bình Dương, nhẹ giọng nói: 



“Bình Dương, xin lỗi ngươi, thỉnh ngươi cho ta thêm một cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu, có được không ? Ta nhất định sẽ học cách trân quý, từ nay ta sẽ không khiến ngươi thất vọng nữa.”



Bình Dương nhẹ nhàng cười, yêu chiều vuốt vuốt tóc ta: 


“Hảo, chúng ta một làn nữa bắt đầu. A Kiều, tin ta, ta sẽ đem lại hạnh phúc cho ngươi.”



Ta cười, vui sướng gật đầu, ta biết Bình Dương sẽ làm được như lời nói ấy, khiến ta hạnh phúc.



Phiên ngoại 2
Một kết thúc khác



Trên đời này đã không còn tồn tại trưởng công chúa Bình Dương. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường tên Bình Dương, sống hiền thê.

Là nhờ Thác Hoài Nam vương ban cho hạnh phúc này. Tên phản quân bắn lén khiến ta tưởng mình đã chết chính là hoàng đệ cùng dòng máu của ta, hắn còn giúp ta che giấu thân phận, tình sự này thế gian chỉ có vài người biết. Lưu Triệt cử hành lễ tang long trọng. Hôm đó, ta và A Kiều đứng xa xa nhìn theo tang lễ kia, nhìn nữ nhân có dung mạo tương tự ta trong quan tài mà quân sĩ chậm rãi hộ tống hướng về hoàng lăng.

“Chúng ta đi.” 

Nhìn dòng người nơi xa xa dần mờ nhạt, ta cũng không thấy mẫu hậu. Trước khi rời thành Trường An, ta vốn định gặp người lần cuối, đáng tiếc… trời cho không toại nguyện. Dù sao, có gặp cũng nên làm như không thấy, thấy rồi ngược lại càng thêm đau xót. Người cho rằng ta đã chết cũng tốt, dù sao thì sau này cũng không còn gặp lại nữa, ta không thể bên cạnh bồi người. Xoay người kéo tay A Kiều, trong nháy mắt tâm tư đột nhiên minh bạch, từ giờ khắc này, ta chỉ là một nữ nhân bình thường, lang bạc thiên hạ, du sơn ngoạn thủy, cả đời này có A Kiều bầu bạn, như vậy với ta đã là đủ rồi.

“Ngươi thật muốn như vậy sao? Rời khỏi Trường An, kiếp nầy chúng ta vĩnh viễn không trở về.” 

A Kiều nhìn ta, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Ta cười, liếc nhìn thành Trường An, nơi nay tuy còn nhiều luyến tiếc, nhưng nếu so với nữ nhân quý báu này, tất cả đều kém xa.

“Chúng ta đi thôi. Ta đã nói sẽ cùng ngươi đi khắp thiên hạ, cùng ngươi ngắm hoàng hôn nơi đại mạc, ngắm tuyết trắng nơi Thiên Sơn, cưỡi ngựa rong ruổi nơi thảo nguyên, cùng nắm tay nhau đi về thôn nhỏ ở Giang Nam. Cứ như vậy ngày ngày trôi ta, ta và ngươi cùng nhau nhìn về một hướng.” 

Một tay nắm chặt tay A Kiều, tay còn lại nắm chặt tay nãi, xoay người cùng nàng hướng về cửa thành, bước đi thật xa thành Trường An.

Vừa bước ra khỏi cửa thành Trường An, xa xa đã thấy hai con ngựa Lãnh Cương chuẩn bị sẵn ngoài thành, bên cạnh còn có Mạc Ngôn.

Ta cùng Trần Kiều nhìn nhau, sau đó chậm rãi bước đến chỗ bọn họ.

“Công chúa, người cùng Trần nương nương phải hảo hảo bảo trọng.” 

Lãnh Cương đưa dây cương cho ta, cúi đầu rầu rĩ nói một câu.

“Công chúa, nương nương, không có Mạc Ngôn bên cạnh hầu hạ, các người chắc phải chịu nhiều ủy khuất.” [nhất là vụ ăn uống :-“] 

Mạc Ngôn bước tới bên cạnh ta, lấy túi đồ đưa cho ta: 

“Công chúa, Mạc Ngôn có làm một ít điểm tâm, người cùng nương nương mang theo ăn dần trên đường đi.”

Ta và A Kiều vốn định lẳng lặng rời đi, không muốn kinh động bất cứ kẻ nào, nên đã để lại thư cho hai người bọn họ rồi ra đi, không nghĩ cả hai vẫn đuổi theo đến đây. Nhìn hai người bọn họ, lòng ta tràn đầy lưu luyến, xưa nay bọn họ vẫn theo ta chưa rời nửa bước, thế nhưng hiện tại ta lại bỏ họ lại, một mình rời đi.

“Lãnh Cương, Mạc Ngôn…” 

Ta giương mày, không biết phải nói với họ những gì.

“Nếu đã lưu luyến như vậy, sao phải ly biệt!” 

A Kiều nhìn Lãnh Cương và Mạc Ngôn, rồi lại nhìn sang ta, cười cười nói: 

“Các ngươi có nguyện ý cùng chúng ta rời đi không?” 

Nàng nhìn hai người kia rồi đề nghị.

Lãnh Cương cùng Mạc Ngôn ngẩn người một lúc, sau đó biểu tình hân hoan, cả hai nhau nhìn nhau, rồi nhìn về hướng ta, vẻ mặt nôn nóng mong chờ.

Ta hơi động tâm, không tồi, nếu phải đi, sao không mang theo bọn họ cùng đi, giục ngựa phiêu du giang hồ, tiêu dao tự tại, lẽ nào lại sợ đông người?

“Hảo, chỉ cần các ngươi nguyện ý, chúng ta cùng rời khỏi giang sơn đại Hán.” 

Ta cười, đưa cho Lãnh Cương một sợi dây cương. Ta và A Kiều cưỡi chung một con ngựa, ta ngồi phía sau, nàng ngồi phía trước, nhìn nàng thân thiết ngã vào lòng ta, ta thì thầm bên tai nàng: 

“Ngồi vững vào, chúng ta xuất phát.” 

Phất roi lên, tiếng ngựa hí dài rồi phóng đi, phía sau truyền một tiếng vó ngựa khác…

Phiên ngoại hoàn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét