Chương 51: Đầu óc của ngươi bị xoắn lại rồi
hả ?
Rơi lệ a! Hắn lại còn nói ta chỉ
có một sợi dây thần kinh!
Ôm lấy Tiểu Bảo đang ngủ bên
cạnh: “Tiểu Bảo, hắn nói mẹ chỉ có một sợi dây não! Hắn khi dễ mẹ!
Tiểu Bảo trợn mắt:……..
Tiếp tục ngủ.
“Này.” Lý Nam ở bên kia rất là
kinh ngạc hỏi: “Ngươi có biết ngươi đang ôm ai không?”
Gật: “Biết, Tiểu Bảo của nhà ta.”
Vẻ mặt của Lý Nam lập tức gần như
sụp đổ, chỉ vào mỹ nhân tỷ tỷ hung dữ: “Vậy còn nàng?”
Lắc đầu: “Không biết.”
“Khụ!” Lý Nam ho một tiếng,
“Ngươi có biết Tiểu Bảo nhà ngươi là như thế nào mà có không?”
“Là
do ngươi sinh đó!” Đúng vậy, Tiểu Bảo a.
“Ý
của ta là, mẹ của Tiểu Bảo là ai.”
“Ngươi
chứ ai.” Nàng quên rồi sao?
“Lão
già chết tiệt!” Mỹ nhân tỷ tỷ rống lên một tiếng với lão nhân xấu xa kia, “Đây là
có chuyện gì!”
Lão
nhân xấu xa hoảng sợ: “Dây thần kinh của nàng bị xoắn lại, đương nhiên logic
cũng không bình thường. Ví dụ như đáng lẽ chỗ nên đi thẳng thì nàng lại trực
tiếp nhảy qua…….”
“Nói
cách khác, là nhảy sai địa phương rồi?”
Lão
nhân xấu xa gật gật đầu: “Cái dạng này thì đúng là vậy”
Mỹ
nhân tỷ tỷ đá hắn một đá bay ra ngoài.
“………..”
Các ngươi đang nói ta sao?
“
Nguyệt.” Lý Nam nắm lấy cạnh mép giường, nhìn mỹ nhân tỷ tỷ cười, “Ngươi đoán
thử, hiên tại ta đang nghĩ gì?”
“Đừng
hòng!” Mỹ nhân tỷ tỷ cả giận nói, “Ta mặc kệ nàng có nhớ ta hay không, nàng là
của ta thì chính là của ta, cả đời đều là của ta!”
Lý
Nam cười, không nói gì.
Mắt
thấy mỹ nhân tỷ tỷ sắp nổi bão, đột nhiên ngoài cửa xông đến một người, nhín
thấy ta liền chạy đến nhay dựng trên giường của ta, ôm cổ ta bắt đầu kêu: “Bọn
họ nói ngươi chỉ có một sợi dây thần kinh! Có thật vậy hay không?”
“……….”
Trừng ngươi trừng ngươi! Ai nói, ai nói thế! Ngươi nhìn xem, còn có một cái nơ
bướm! (Lạc: à ra vậy. mọi người thử hình dung xem, lúc đầu là một đoạn thẳng
sau đó là thắt lại thành cái nơ. =)) )
“Thật
bi kịch!” Tiểu Ngôn thở dài một tiếng, sau đó nhảy xuống giường, quay đầu lại
nhìn ngoài cửa, “Ta đem đầu sỏ gây nên mang đến nè.”
“………..”
Đầu sỏ gây nên?
“Người
đàn bà kia!” Mỹ nhân tỷ tỷ cả giận nói, “Ta đang chuẩn bị đi tìm nàng tính sổ
đây!”
Ngoài
cửa, một đám người đẩy đến một cái xe đẩy, bên trên để đầy……..
Giang
Tân Lão Bạch kiền! (Lạc: đây là tên một loại rượu mà tác giả quảng cáo trong
phần mình đã cắt bỏ, ko hề liên quan gì đến cốt truyện cả.)
Ta
nhìn thấy sắc mặt mỹ nhân tỷ tỷ lập tức đen lại, sau đó âm trầm cười với Tiểu
Ngôn: “Lần trước đánh ngươi là khi nào nhỉ?”
“………..”
Quả nhiên rất hung dữ.
Tiểu
Ngôn chạy trối chết……..
Lý
Nam cười, ngồi xuống cạnh giường ta, cười tủm tỉm nhìn ta: “Ta là gì của
ngươi?”
“Lão
bà.” Gật, cũng là mẹ của con ta.
Lý
Nam cười, nâng cằm của ta lên: “Nói đúng lắm, ta chính là lão bà của ngươi.”
Mỹ
nhân tỷ tỷ giận tím mặt: “Lý Nam, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Ta
quyết định hoãn lại chuyến đi.” Lý Nam ôm cổ ta cười nói, “Được không, lão
công?”
“……….”
Ah…..Cảm giác được gọi là lão công thật tốt…….
Vui
vẻ: “Được.” Sau đó rất là tò mò, “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Không
đi.” Lý Nam cười nói, “Ta muốn vĩnh viễn ở một chỗ với ngươi.”
Ha
ha: “Được!”
Mỹ
nhân tỷ tỷ vẫn nhìn chúng ta, rất lâu, sau đó mới chậm rãi quay đầu đi.
Sau đó đi rồi.
A………
Bỗng nhiên………
Thật là khó chịu…………
“Sao vậy?” Lý Nam vịn bả vai của
ta, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Ngực đau.” A, đau quá, “Khó
chịu”
“Xoa bóp.” Nàng cẩn thận xoa chỗ
trái tim của ta, một hồi lâu.
Lại bỗng nhiên đứng lên.
Ơ?
“Ta đi gọi bác sĩ.”
Hửm?
Sau đó cũng đi rồi.
“Các nàng đều điên hết rồi sao?”
Rốt cuộc Tiểu Ngôn bò đến bên giường, “Hôm nay Nguyệt thật kỳ lạ, nhìn ngươi và
Lý Nam cùng một chỗ mà lại không có nổi điên.”
“Nguyệt?” Sửng sốt một chút,
“Nguyệt là ai?”
Tiểu Ngôn kinh ngạc nhìn ta một
lúc lâu, sau đó giống như gặp quỷ chạy ra khỏi cửa.
“Nguyệt!” Nàng thét chói tai,
“Phế Sài nhà ngươi có phải uống rượu đến choáng váng rồi hay không!”
“……….”
Ngươi oan uổng ta! Ta vẫn là cái
dạng này! Không có uống rượu!
…………
Ôm Tiểu Bảo đang ngủ, khóc một
cái.
A……….
Nguyệt…………
Kỳ quái, vì sao khi nghĩ đến cái
tên này, ta lại khó chịu như vậy.
Tiểu Bảo, con nhanh chóng tỉnh,
chúng ta thảo luận một chút.
………….
Tiểu Bảo mơ mơ màng màng mở mắt
ra, nhìn ta một cái. Sau đó bắt đầu mếu máo khóc lớn……..
………….
“Ánh Nguyệt!” Tiểu Bảo khóc, Tiểu
Bảo khóc! “Ánh Nguyệt, Tiểu Bảo khóc!” Ngươi mau lại đây, ta dỗ nàng không
được!
………….
Ánh Nguyệt?
A a a a Ánh Nguyệt, Tiểu Bảo
khóc……..Quái, tại sao ta luôn nghĩ đến cái tên này…….
“Rống cái gì!” Mỹ nhân tỷ tỷ viới
vẻ mặt không tốt xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Tiểu Bảo khóc lại giận tím mặt, “Ai
bảo ngươi đánh thức con bé làm gì!”
“……….”
Hu hu hu……”Ta không có cố ý…….”
“Ngươi
không biết Tiểu Bảo lúc ngủ, ghét nhất là bị người khác quấy rầy sao?” Nàng nổi
giận đùng đùng, đi lại đây ôm lấy Tiểu Bảo trong lòng ta, “Đầu óc của ngươi bị
xoắn lại rồi hả?”
“……….”
Khóc: Đúng vậy, là bị xoắn lại đấy……
“Ánh
Nguyệt…..” Hu hu hu ngươi lại dữ với ta……..Ánh Nguyệt, ngươi xem nàng khi dễ
ta……..
Mỹ
nhân sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn ta: “Vừa rồi, ngươi mới gọi ta là gì?”
“………..”
Lắc đầu, hoảng sợ: “Không có.”
Không
phải gọi ngươi.
…………
Không
đúng, ta cũng không biết…….
A!
Rơi lệ: Ta cũng không biết mình đang gọi ai!
Vẻ
mặt của nàng đình trệ lại một chút, lẳng lặng nhìn đôi mắt của ta.
“Ngươi
nhớ kỹ,” Nàng nói, “Ta là lão bà của ngươi, là nữ nhân mà ngươi yêu nhất.”
(Lạc: e phục tỷ, trong hoàn cảnh này mà tỷ vẫn rất bá đạo ! =D )
“………..”
Eh?
“Ta
tên là Giang Ánh Nguyệt,” Nàng nói, “Nếu như một ngày nào đó, ngươi quên cái
tên này……..”
………….
“Chính
là ngươi hãy nhớ kỹ.” Thanh âm của nàng thản nhiên, “Mặc dù không nhớ rõ ta.”
Giang
Ánh Nguyệt……….
Nàng
buông Tiểu Bảo ra, sau đó bỏ đi.
Lý Nam theo sau tiến vào.
Sau đó sửng sốt một chút: “Sao
vậy?”
“A?” Lắc đầu, “Không có gì.” Cái
gì cũng không có.
Lý Nam ngồi xuống bên giường,
ngón trỏ lạnh lẽo xẹt qua mặt ta: “Ngươi khóc.”
“……….” A?
“Nàng thắng.” Lý Nam cười khổ một
tiếng, “Cho dù đầu óc người không nhớ được nàng, nhưng mà trái tim ngươi lại
nhớ rõ rành mạch.”
“………..” Cái gì a……..
“Ta nhìn thấy nàng đi lên ban
công.” Lý Nam cười nói, “Ngươi đi nhìn nàng xem sao.”
Hả?
Ban công ban công……..
Hu hu
hu, ta sợ độ cao! ( Một con chim…….sợ độ cao = =)
Kỳ quái, ta sợ độ cao, vậy tại
sao còn đi nhìn nàng làm gì……..
A?
Nàng leo lên trên ban công?
…………
Nàng muốn làm gì!
Bổ nhào qua!
…………
Quá trớn rồi……..
“Cứu mạng a!” Khóc, sao ta thảm
như vậy: sao tự dưng ngươi lại tránh ra…….
“Ngươi thật sự nghĩ mình là chim sao!” Mỹ nhân tức giận nắm chặt
tay của ta, ra sức kéo lên,
“Nếu là vậy ngươi bay cho ta xem đi?”
“Nếu là vậy ngươi bay cho ta xem đi?”
Rơi lệ: Ngươi là kẻ xấu! Ta là muốn cứu ngươi! Ngươi còn nói ta như vậy!
Nàng
hình như nghĩ tới điều gì đó, nhăn mi lại: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn nhảy lầu?”
Gật:
Vậy chứ ngươi đang làm gì đó.
“Lão nương yếu đuối như vậy sao!” Nàng cả
giận nói, “Ngươi không cần lão nương, lão nương liền sống không nổi? Trên đời
này, còn hàng ngàn hàng vạn nữ nhân tốt hơn ngươi, chỉ cần lão nương nói một
tiếng, sẽ có thể có một binh đoàn tới tiêu diệt ngươi.” (Lạc: tỷ càng giận mức
độ tự kỷ càng tăng cao :P )
Vặn
vẹo: Ta không cho phép………Ta không cho phép ngươi ra ngoài nói……..
“Ngươi
còn quay tới quay lui nữa thì ta sẽ buông tay đó!”
“……….”
Cuối
cùng cũng bò lên được….
Làm
ta sợ muốn chết……….
Nhìn
mỹ nhân tỷ tỷ bên cạnh.
Nàng
ngồi ở một bên, có hơi thở phì phò, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi.
Kỳ
quái: Khí lực của nàng rất lớn, kéo ta hẳn không cần phải thực cố sức.
Vậy
vì sao đầu lại chảy đầy mồ hôi?
Lắc
đầu: Khó hiểu.
Tiếp
tục nhìn.
Mỹ
nhân xoay đầu lại.
Nhíu
mày: “Nhìn cái gì, lão nương đẹp lắm sao?”
“……….”
Mở miệng là một tiếng lão nương….Thật là.
Nhưng
mà quả thật nàng rất đẹp.
Gật
đầu.
Mỹ
nhân nhíu mày chặc hơn: “Đẹp hơn lão bà của ngươi không?”
Lắc
đầu, dùng sức mà lắc đầu: “Lão bà của ta là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới
này.”
Mỹ nhân tỷ tỷ giận tím mặt: “Ngươi là nói nàng xinh đẹp hơn ta?”
[Lạc: =)) tỷ đang ghen với
mình đấy à?]
mình đấy à?]
“………” Ngươi quá kích động
rồi….”Ta là nói các ngươi đều đẹp như nhau.”
“Vậy cũng không được!” Nàng nắm
lấy áo của ta giận dữ quát, “Ngươi phải nói rõ ràng cho ta! Ta với Lý Nam, rốt
cuộc là ai đẹp hơn!”
“Ngươi!”
……….Sao ta lại nói nhanh như vậy.
Mỹ nhân tiếp tục gào thét: “Nhưng
vừa rồi ngươi mới nói lão bà của ngươi là nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới.!”
“Lão bà của ta chính là nữ nhân
xinh đẹp nhất thế giới!” Không cho ngươi nói nàng!
“Nhưng ngươi nói ta đẹp hơn Lý
Nam!”
“Thì ngươi đúng là xinh đẹp hơn
Lý Nam!”
“Lý Nam là lão bà của ngươi, lão
bà của ngươi xinh đẹp hơn ta, mà ta lại đẹp hơn Lý Nam. Đầu óc của ngươi bị
xoắn hả!”
“………..” Khóc: Sao ngươi cứ đâm
vào nổi đau của ta hoài vậy! Không phải ngươi cũng biết là đầu óc của ta bị
xoắn lại sao!
“Đủ rồi…….” Bên kia ban công
truyền đến tiếng thở dài, “Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết, nàng vì sao luôn
nói lão bà của mình là nữ nhân xinh đẹp nhất?”
Mỹ nhân sửng sốt một chút, chậm
rãi buông lỏng tay ra.
Khóc: Rốt cuộc cũng được cứu……..
Chương 52: Lão bà !
Lý Nam cầm một chai Giang Tân Lão
Bạch Kiền tựa vào trên tường đối diện, phất phất tay với chúng ta.
“……….”
“Uống rượu không?” Nàng nheo mắt
lại.
“………..” Có linh cảm xấu…..
Khụ khụ khụ khụ……..
Sặc chết ta!
Tại sao muốn chuốc rượu ta, tại
sao a!
“Ngươi điên rồi! Nàng đều đã muốn
biến thành cái dạng này, ngươi còn cho nàng uống rượu!” Thanh âm của mỹ nhân tỷ
tỷ, “Ta đem nàng tặng cho ngươi còn chưa đủ sao!”
“Ngươi cho là ngươi làm vậy là
tốt cho nàng?” Giọng nói của Lý Nam thản nhiên, “Nhưng nàng không thấy ngươi sẽ
đau lòng.”
“……….” Chóng mặt quá…….
Bên kia bỗng nhiên im lặng.
Sau đó mỹ nhân tỷ tỷ mở miệng:
“Ngươi nói cái gì?”
………….
Các ngươi trước đừng thảo luận
nữa…..
Đầu của ta thật choáng váng……..
Ngã xuống đất.
Tinh lại.
Bên tai vang lên tiếng cãi nhau.
“Nàng đã hôn mê hai ngày rồi!”
“Không chết đói được.”
“Lần trước hôn mê một ngày, tỉnh
lại thì thần kinh rối loạn, lúc này đây ai biết rồi sẽ biến thành bộ dạng gì
nữa!”
“Đối với ngươi mà nói kết quả xấu
nhất đã muốn ở đằng kia, ngươi còn lo lắng cái gì ?”
“Ngươi là nữ nhân điên, tất nhiên
là ta lo lắng cho nàng rồi!”
“……….”
Nói ta sao?
“Rốt cuộc thì ngươi cũng nói ra
khỏi miệng.” Lý Nam cười, quay đầu nhìn ta, “Biết ta là ai
không?”
Gật:
“Lý Nam.”
“Còn
nàng?”
“Ánh
Nguyệt?” Hỏi nhiều như vậy làm gì?
Vẻ
mặt Ánh Nguyệt lập tức dại ra.
“A!”
Một lão nhân không biết ở đâu chạy vào, “Con yêu quái kia đâu rồi.?”
Ánh
Nguyệt đạp hắn một cước bay ra ngoài.
Ngoài
cửa, Tiểu Ngôn xách hắn quay lại.
Vì
thế lão nhân kia tiếp tục.
“Ngươi
có một tấm lòng hết sức chân thành yêu nước!” Lão nhân lệ nóng chảy ròng quỳ
rạp xuống trước giường của ta, “Sợi dây thần kinh trong đầu ngươi cư nhiên tạo
thành nút thắt Trung Quốc ”
“Khoan
đã,” Ánh Nguyệt nhíu mày, “Ta là gì của ngươi?”
“Lão
bà” Còn hỏi?
Sắc
mặt tối đen của nàng hơi chút dịu đi, sau đó chỉ vào chỉ vào Lý Nam: “Còn
nàng?”
“Lão
bà.” Còn hỏi?
Lý
Nam sửng sốt một chút, lắc đầu: “Nàng nói thành quán tính.”
Vì
thế nàng lại hỏi lần nữa: “Ta là gì của ngươi.?”
“Lão
bà a.” Vì sao còn muốn hỏi?
“Lão
già chết bầm!” Ánh Nguyệt tới cửa nắm lão nhân dưới sàn lên, “Bây giờ lại làm
sao thế này?” (Lạc: thăng cấp trực tiếp lên NP)
“Không
biết…….” Lão nhân rất là kinh sợ, “Có lẽ là do rối tung thành một đoàn, nên đã
hoàn toàn hỗn loạn……”
“Được
đó.” Lý Nam nheo mắt lại, “Ta thích kết quả như vậy.”
“………..”
Hả?
…………..
Hôm
nay trời mưa.
Mưa
rào có sấm chớp.
Cuối
cùng ta cũng trở về nhà. Nhưng mà –
Ánh
Nguyệt ôm Tiểu Bảo ra khỏi nhà.
Lúc
nàng đi, còn phá hủy một cửa kính, đập vỡ ba cửa sổ, tủ âm tường[2] trong phòng
bếp sụp đổ.
Lý
Nam ngồi ở trên sô pha, rất là nhàn nhã uống cà phê.
“Lão
công ~” Nàng buông cái ly, rất là thân mật kêu ta một tiếng, “Ngươi còn chưa
mua nhẫn cho ta.”
“………..”
Hả?
………….
Ta
nghèo như vậy, làm gì có tiền mua nhẫn.
Huống
hồ………..
Ánh
Nguyệt……..Ánh Nguyệt, ngươi đừng vứt bỏ ta……..
Rơi
lệ.
“Không
sao.” Nàng bổ nhào vào người ta, “Ta vừa mới đặt mua một đôi, lập tức đưa đến
đây.”
“………..”
“Lão
công ~” Lại thân mật gọi ta một tiếng, “Ngươi chưa từng chủ động hôn ta.”
“……….”
Ta nhớ rõ là từng có…….
………….
A nha
nha nha nha, ngươi đừng có đến đây, ta muốn đi tìm Ánh Nguyệt!
“Lão
công ~” Tiếp tục cười rất ôn nhu, “Hôm nay, ta ngủ ở đây đi.”
“………..”
Còn
chưa tìm được Ánh Nguyệt, đã bị Lý Nam tóm vào trong phòng, sau đó “cạch” một
tiếng, đóng cửa.
………….
Ánh
Nguyệt, nàng muốn làm gì…………
Bắt
lấy chân: “Ngươi muốn làm gì?”
Lý
Nam cười sáng lạn: “Ngươi đẩy ta hay là ta đẩy ngươi?”
“…………”
Có lựa chọn thứ ba không?
…………..
Không
đúng, Lý Nam là lão bà của ta……….
Nàng
là lão bà của ta…………
Nàng
là lão bà của ta………….
( Âm
thanh vọng lại……..)
Nàng
là lão bà của ta………….
Nàng
là lão bà của ta…………..
Khóc:
Sau đó, ta nên làm cái gì?
Chẳng
lẽ xuất ra chút dáng vẻ lão công sao?
…………..
A…………….
Hương vị hoa quế…………
Thật ngọt.
“Hương vị bạc hà ~” Nàng buông
tar a, “Ánh Nguyệt cũng không có nói qua….”
Sau đó một phen đem ta bổ nhào
xuống giường, bắt đầu xoa mặt ta: “Ngươi thật đáng yêu ~”
…………..
Rơi lệ: Có lầm hay không! Ta là ngươi lão công! Sao ngươi có thể khi dễ ta như vậy!
“A,
thịt ít sờ tới cũng không thoải mái.” Nàng nhíu mày, “Lão công, để ta nuôi
ngươi béo một chút.”
“…………”
Trứng sốt cà chua của ngươi có hạt tiêu……..khẳng định là ta ăn sẽ không mập
nổi….
………….
Lý
Nam rất là vui vẻ xuống bếp, sau đó bưng đến trước mặt ta.
…………..
Trứng
sốt cà chua……..
Vẻ
mặt hắc tuyến: Chắc ngươi chỉ biết làm trứng sốt cà chua……..
“Ăn
đi.” Nàng nheo mắt lại, “Thật sự không có bỏ thêm hạt tiêu.”
Lắc
đầu.
Lý
Nam vẫn cười sáng lạn giống như ánh mặt trời: “Ôi, còn làm nũng, hay muốn ta
đúc ngươi?”
“………..”
………….
Không
phải! Không phải!
“Vậy
là tại sao?”
Khóc:
“Ánh Nguyệt có nói, ta không được ăn cơm người khác nấu…”
Ánh
Nguyệt……Ta muốn ăn cơm ngươi nấu……Ngươi nói, ta không được ăn cơm người khác
nấu…..Ngươi không trở lại, ta sẽ chết đói…….
Hu hu
hu……….
“Lại
là Ánh Nguyệt……” Biểu tình Lý Nam dừng một chút, sau đó cười, “Không cho phép
ăn, vậy chúng ta uống đi.”
“…………”
Uống…..
A, có
lý! Không được ăn vậy uống là được!
Lý
Nam cười híp mắt: “Ta đi làm súp trứng cà chua cho ngươi.”
“…………”
Quả nhiên ngươi chỉ biết làm trứng sốt cà chua……..
Uống
súp…….
A…………
Mùi
vị cũng không tệ.
…………..
Nhưng
là không có ngon bằng Ánh Nguyệt làm.
Miệng
uống đầy súp, Lý Nam rút tờ giấy ăn, lau miệng giúp ta.
………….
Ta
muốn Ánh Nguyệt……..
“Các
ngươi đúng là đôi dâm phu dâm phụ.” Bỗng nhiên có thanh âm lạnh lẽo truyền lại
đây.
“………..”
Không có! Lý Nam là lão bà của ta!
Khóc:
Nhưng mà hình như có chỗ nào đó không đúng………..
Lý
Nam cười, ôm eo của ta: “Tại sao lại trở về?”
“Đây
là nhà của ta.” Ánh Nguyệt ném hành lý, Tiểu Bảo ở phía sau cửa lắc lư nhìn ta,
rất là tò mò.
“Phải
đi là các ngươi mới đúng.” Nàng ngồi xuống sô pha, bàn tay mềm mại chỉ về phía
cửa kính bị đập bể, “Các ngươi cút ra ngoài cho ta.”
Lý Nam liền kéo tar a ngoài.
Ánh Nguyệt bắt chéo hai chân,
vươn tay qua ôm Tiểu Bảo, buồn bả nói: “Ngoại trừ ta, không được phép động vào
bất kì chỗ nào của bất cứ nữ nhân nào.”
“………..” Tay của Lý Nam……
“Không được ăn thứ gì của bất kì
ai đưa cho.”
“………..”
Không phải ăn, là uống!
“Khi
không có ta, mỗi một phút phải nhìn ảnh trong di động một lần.”
“………..”
“Ta
đi nửa tiếng, hẳn là ngươi phải nhìn ảnh chụp ba mươi lần.” Nàng quay đầu đi
đến nhìn ta, âm trầm hỏi, “Nửa tiếng này, ngươi đang làm cái gì?”
Rơi lệ: Điện thoại di động của ta
đã rơi xuống biển rồi còn đâu! Cái này là ngươi không đúng!
“Điều thứ mười.” Ánh Nguyệt thản
nhiên nói: “Chỉ yêu một mình ta.”
“………..”
Ta chỉ yêu một mình ngươi a…….
“Điều
thứ mười một,” Nàng nhìn ánh mắt của ta, “Chỉ sủng một mình ta.”
“………..”
Sủng ngươi……..A…….Sủng một mình ngươi…..
“Điều
thứ mười hai.” Nàng nhìn Lý Nam, “Sau này, cho dù dây thần kinh của ngươi có bị
xoắn lại rồi đứt gẫy, thì trong tim cũng chỉ có một mình ta.”
“………..”
Dây thần kinh của ta tuy rằng bị xoắn nhưng không có đứt gẫy!
“A………”
Tiểu Bảo chậm rãi bò xuống người Ánh Nguyệt, chậm rãi bò tới chỗ Lý Nam.
………….
Ánh
mắt mọi người lập tức chuyển qua dừng lại trên người một đứa nhỏ mới nửa tháng,
im lặng.
“Hắc
xì!” Tiểu Bảo hắt hơi một cái, sau đó nắm ống quần Lý Nam xoa xoa.
…………..
Bên
ngoài một tia sét lớn đánh xuống, chiếu sáng khuôn mặt dị thường khủng bố của
Ánh Nguyệt.
…………..
Mùa đông sắp đến.
Chương 53: Lịch sử không thể bóp méo, phế
sài có hai vị phu nhân.
Thời điểm ngoài cửa sổ xẹt qua
một tiếng sấm lớn, Tiểu Bảo vừa mới đi đến dưới chân Lý Nam. Còn khi Ánh Nguyệt
nổi trận lôi đình, thì Tiểu Bảo đã lảo đảo đứng lên, bắt đầu từ dưới bò lên
trên.
“Các ngươi thật không có tiền
đồ!” Cuối cùng thì Ánh Nguyệt cũng phát bạo, “Lý Nam tốt như vậy sao? Sao các
ngươi đều thích nàng?”
“………..” Ngươi oan uổng ta………..
Tiểu Bảo dùng sức cọ mặt ở trên
đùi Lý Nam, cái đầu ngấy ngủ phe phẩy: “A a a.”
“………..”
Đừng trừng ta ah! Là Tiểu Bảo
nói, không phải ta nói! Là con bé
nói “A” Chứ không phải ta à nha!
Lý
Nam xoay người ôm lấy Tiểu Bảo.
Tiểu
gia hỏa nhếch môi, rất là sung sướng bổ nhào vào trong lòng Lý Nam, cánh tay
nhỏ bé ôm cổ Lý Nam, mặt dán mặt Lý Nam, YY nha nha cười, dùng sức mà cọ.
“………..”
Tiểu Bảo con thật yd [ dâm đãng ==]……Không thể cứ như vậy mà ăn đậu hủ của mỹ
nhân tỷ tỷ…….
Ý niệm bên này của ta còn chưa kịp gửi qua,
Tiểu Bảo đã muốn “Bẹp” một cái, hôn ở trên mặt Lý Nam, quay đầu ngây ngô cười
với ta.
.
“……….”
.
“……….”
Sắc
mặt Ánh Nguyệt đã tái rồi…..
Ta
đoán chắn hẳn là mặt của ta cũng không dễ nhìn.
Vì
thế Tiểu Bảo oa oa một tiếng, nắm lấy áo ngực của Lý Nam, bắt đầu khóc.
“……….”
Tiểu Bảo, con Yd Yd ! Con đang nắm chỗ nào của ngươi ta đó! Con là tiểu sắc
lang!
Rốt
cuộc thì Ánh Nguyệt cũng không nhịn được nữa, túm Tiểu Bảo xuống dưới, hung
hăng trừng mắt nhìn Lý nam liếc mắt một cái, sau đó chuẩn bị giáo huấn Tiểu Bảo
một phen.
“……….”
Không nên a, tuy rằng con bé Yd, nhưng mà mọi người đều thích cái đẹp……
…………
Hình
như có một mùi vị quen thuộc đâu đây?
…………
Triệu
Ngạn…….
Ngẩng
đầu.
“Điện
hạ!” Hắn nước mắt lưng tròng nhìn ta, “Điện hạ…..”
“………..”
Hiện
tại tốt lắm, có Triệu Ngạn, Tiểu Bảo sẽ tránh thoát một kiếp.
Ánh
Nguyệt nhìn chằm chằm thầy ký long lanh nước mắt trước mặt, cau mày: “Sao ngươi
lại trở lại?”
“Cứu
mạng a!” Triệu Ngạn một phen nước mũi, một phen lệ, “Điện hạ nhất định phải trở
về!”
“………..”
Vì sao ta phải đi về……Không phải phụ hoàng đại nhân đã trở về rồi sao? Ta nhớ
rõ mẫu hậu đã nói vậy.
………….
Lắc
đầu: Không về.
“Điện
hạ….” Hắn tiếp tục gạt lệ: “Hoàng hậu đại nhân vì muốn mang đi bệ hạ nên đã sắp
diệt sạch toàn bộ Dạ Kiêu quốc…..” Tiếp tục lau lệ, “Nàng nói nếu không tìm
được kẻ nào đó lên làm hoàng đế thì hãy tìm nguwoi, bằng không trực tiếp ném Dạ
Kiêu quốc vào trong Nguyên không gian thứ hai……Đúng rồi, Nguyên không gian thứ
hai la cái gì vậy ạ?”
“………..”
Ta cũng không biết nữa……
“Móa,
dựa vào cái gì?” Ánh Nguyêt hừ lạnh một tiếng, “Đoạt lại lão công của mình
không được thì lấy lão công của ta làm kẻ chết thay? Phế Sài, không được đi!”
“Nàng
còn nói, nếu thái tử phi ngài không muốn, vậy thì đem hoàng tôn trở về.” Triệu
Ngạn nghẹn ngào nuốt nước miếng, liếc nhìn Tiểu Bảo một cái, “Đến lúc đó, nàng
sẽ tự mình đến đoạt lại.”
Ánh
Nguyệt hình như nghĩ tới cái gì đó, lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, lại liếc Lý
Nam một cái, khoác tay quay đầu đi: “Không cần, kẻ này hiện giờ ta đã muốn từ
bỏ, lấy đi.”
“………..”
Cái
gì!
Rơi
lệ! Ngươi không cần ta không cần ta!
Ôm
Tiểu Bảo: Tiểu Bảo mẹ con không cần ta nữa!
Tiểu
Bảo vỗ vỗ vai của ta……..
Lệ
rơi: Con cũng đồng ý sao! Con đúng là đứa nhỏ xấu xa, đồ yêu tinh xấu xa! Ta
không muốn đi, không muốn đi đâu!
“Đây
là sứ mệnh của ngài…..” Triệu Ngạn tiếp tục khóc, “Ngài sẽ cưới ba người phi
tử, sinh mười hai vị hoàng tôn……..”
“……….”
Hình như ta mới vừa nghe được điều gì đó cực có lực rung động trong lời nói thì
phải?
“Ngươi
nói cái gì!” Ánh Nguyệt nắm cổ áo Triệu Ngạn, “Lần trước, không phải nói là hai
phi tử bốn đứa nhỏ sao? Ngươi nói rõ ràng cho lão nương!”
“A,
có sao?” Triệu Ngạn nghi hoăc trong chốc lát, sau đó hai mắt đẫm lệ lưng tròng
nhìn Ánh Nguyệt, “Chẳng lẽ là lấy một vị hoàng phi sinh mười hai vị hoàng tôn?”
Ánh Nguyệt hoàn toàn phát hỏa, nắm hắn ném ra
ngoài cửa sổ. (Lạc: càng ngày em càng thấy tỷ không phải là “Băng sơn
nữ vương thụ” mà là “Bạo lực nữ vương thụ” mới đúng..)
…………
Một
vị hoàng phi…….
Mười
hai vị hoàng tôn…….
Ê?…….Có
vẻ rất được……..
…………..
Rùng
mình.
…………..
Ánh
Nguyệt, ngươi đừng nhìn ta như vậy, cũng không phải là ta nói……
Lui,
tiếp tục lui…..
“Tiểu
Bảo……” Tiếng cười của Lý Nam truyền đến, “Đừng có quậy.”
“………..”
Hả?
Quay
đầu.
Tiểu
Bảo, con là cẩu sao! Con ôm mặt người ta liếm cái gì! Tuy rằng chúng ta là
trung khuyển tám ngàn nhưng mà không phải cái dạng này!
“Đừng
quậy nữa…..” Lý Nam cười, ôm nàng kéo ra, “Mặt ướt hết rồi.”
“…………”
“A, nhớ rồi!” Triệu Ngạn ở bên kia bừng tỉnh
đại ngộ, “Thật ra là do thần nhớ nhầm! Hoàng phi* (* là Lý Nam) đại nhân là
phi tử của Đại Hoàng Tôn!*” (* Tiểu Bảo đấy =”))
“…………”
Toàn
bộ căn phòng đột nhiên dày đặc hàn khí.
Lý
Nam vẫn cười rất là dịu dàng như trước, nhưng là vẻ dịu dàng đó thoạt nhìn có
chút quái dị……..
“Ngươi
nói cái gì?”
“Hai
vị thật xứng đôi!” Triệu Ngạn còn đang cảm thán, “Thật khiến người ta chờ mong
a…..”
“……….”
Mồ hôi…….như thác nước chảy xuống…….
Tiểu
Bảo của mẹ! Sao con có thể cưới lão bà của mẹ! Tuy rằng mẹ cũng không nhớ rõ vì
sao nàng lại là lão bà của mẹ nữa!
Con
không thể là Ngự Tỷ khống được! Con nhìn xem, nàng rất là Ngự Tỷ!
Lý
Nam nhìn thịt cầu trước mắt, sau đó đặt nàng uống sô pha. Tiếp theo, nàng đi
đến trước mặt Triệu Ngạn, khom lưng nắm áo Triệu Ngạn.
…………
Triệu
Ngạn, ngươi chết chắc rồi.
A
men.
“Ngươi
đợi chút, Để ta xử trước.” Ánh Nguyệt bóp xương ngón tay, sau đó đi đến trước
mặt Triệu Ngạn, cười rất sáng lạn như ánh mặt trời, “Công việc nặng nề như vậy,
cứ giao cho ta là được.”
“………..”
Tháng sáu….rét lạnh…….
“Mười
hai đứa….” Ánh Nguyệt cười đến nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi cho ta là gì?”
“………..”
rất tốt, có thể lập thành đội bóng mà còn dư một đứa.
…………
Ta
cảm thấy như vậy cũng tốt mà.
“NGƯƠI
ĐI CHẾT ĐÊ!!!!!”
“………..”
Nhắm mắt: Hãy yên nghĩ đi Triệu Ngạn, tiếp tục A men.
………….
Sao lại không có tiếng động gì
thế?
“Không được đi!” Hai tiếng rống
giận, khó được thống nhất như vậy.
Trợn mắt.
…………
Tiểu Bảo đang bền bỉ bám riết bò
dọc theo ống quần Lý Nam bò lên trên, ha ha, bò a bò a.
…………
Giỏi lắm Tiểu Bảo! Mẹ cũng không
có mặt dày mày dạn như vậy! Quả nhiên là Khuyển Phụ Vô Hổ Tử ! (Lạc: cái éo…)
Mẹ ủng hộ con!
Dưới tình huống “Vạn người chú
ý”, Tiểu Bảo bò đến bên hông Lý Nam, sau đó hướng tới bên trên eo nhỏ lộ ra của
Lý Nam, há mồm cắn một ngụm.
…………
“Ngươi dùng hương nước hoa gì
vậy?” Ánh Nguyệt rất bình tĩnh hỏi Lý Nam.
“Hoa quế.” Lý Nam cũng bình tĩnh
trả lời lại một câu, sau đó hỏi, “Nàng thích ăn bánh hoa quế sao?”
Ánh Nguyệt rất là ngưng trọng gật
đầu.
…………
Trời ơi, ai đến nói cho ta biết
chuyện gì đang xảy ra vậy.
Chương 54: A, các ngươi kết hôn đi.
Ánh Nguyệt kiên quyết không đồng
ý cho Lý Nam làm con dâu, thật ra ta có thể chấp nhận. Cho nên ta hỏi Ánh
Nguyệt: “Tại sao?”
“Ngươi muốn nàng gọi ngươi là ba
hả?” Ánh Nguyệt liếc ta một cái, “Còn ta thì không muốn bị nàng gọi là mẹ.”
“……….” Ta cũng không muốn…….
Do đó Ánh Nguyệt ở trên sô pha
tuyên bố:
Hôm nay nghỉ phép [ công việc
người mẫu bên kia đã muốn bỏ nhiều ngày rồi = =], dành cả ngày để đi tìm lão bà
cho Tiểu Bảo.
…………
Tiểu Bảo bò qua bò lại đuổi theo
Lý Nam, vì thế Lý Nam đứng lại cho nàng bò tới, sau đó gật đầu: “Tuy rằng kế
hoặch này rất hoang đường, nhưng ta đồng ý.”
“………..”
Vì thế để lại Triệu Ngạn giữ nhà,
mọi người chậm rãi đi ra ngoài tìm lão bà cho Tiểu Bảo.
Ánh Nguyệt ôm Tiểu Bảo đến nhà
trẻ cách vách.
………….
Bên trong nhà trẻ có một bày con
nít đang chơi, nhìn thấy chúng ta vào thì tất cả đều trừng mắt nhìn chúng ta,
rất là tò mò.
“Đây là Tiểu Bảo nhà ta,” Ánh
Nguyệt bắt chéo chân ngồi vào một bên, đặt Tiểu Bảo vào chiếc ghế bên cạnh, “Ai
muốn gả cho nó?”
Lý Nam ở bên cạnh ta run rẩy
cười.
Ánh Nguyệt quay đầu trừng mắt
liếc nàng một cái: “Con dâu, còn dám cười nữa ta sẽ gả ngươi cho nó.”
Lý Nam cười khoác tay: “Xong
rồi.”
Lũ nhóc phía bên kia náo loạn
trong chốc lát, có một nửa giơ tay.
“Tốt lắm.” Ánh Nguyệt tiếp tục
nói, “Bây giờ, mấy đứa nào là đực rựa thì bỏ tay xuống.”
Lại bỏ xuống một nửa.
………….
Thế giới này………..
“Cô ơi….” Dì trông coi nhà trẻ
rốt cuộc thì cũng lại đây, “Nơi này là nhà trẻ tư nhân, cô không được phép tự ý
vào.”
Ánh Nguyệt hoàn toàn không để ý
đến nàng, tiếp tục nói: “Không phải mỹ nữ thì bỏ tay xuống.”
“………..”
Sau đó cuối cùng thì ta nhìn thấy
tất cả đều giơ tay rất cao.
…………
Đây là cái thế giới ………..
“Không tồi.” Ánh Nguyệt thực hài
lòng, sau đó nàng tiếp tục hỏi, “Nếu không xinh đẹp bằng ta thì hãy bỏ xuống.”
“……….”
Giơ tay càng cao hơn.
…………
Cái thế giới quái đản nào
vậy………..
“Tốt lắm.” Ánh Nguyệt gật đầu,
“Nhân lúc ta còn chưa bóp chết các ngươi thì khôn hồn cút sang một bên đi.”
“………..” Ánh Nguyệt, sử dụng vũ
lực đối với trẻ em là không đúng……
Các cô thím cẩn thận che chở bọn
nhỏ vọt sang một bên.
Ánh Nguyệt nhìn xung quanh: “Tiểu
Bảo đâu?”
Tiểu Bảo? Vừa rồi còn ở đây mà.
Chỉ chú ý nhìn ngươi…..
Xoay người sang chỗ khác…….
Tiểu Bảo đang ô ô bò đến phía
dưới một gốc cây ăn quả màu vàng.
…………
Dưới tàng cây có một cô bé, gác
chân ngồi trên cỏ, cầm thứ gì đó trong tay.
…………
Ta
dám cam đoan đó là hoa quế cao…….
Tiểu
Bảo rất là cố gắng bò qua, đến trước mặt cô bé, sau đó ngẩng đầu.
Ánh
Nguyệt cau mày nhìn, cũng không có ngăn cản.
Lý
Nam cười rất kỳ quái.
………….
Mãi
cho đến khi cô bé kia dừng lại, nhìn Tiểu Bảo một lúc lâu.
…………
“Được
rồi, cho ngươi nhiêu đây.” Cô bé bẻ một khối bánh quế nhỏ đưa cho Tiểu Bảo,
“Còn lại chính là của ta.”
Tiểu
Bảo cắn một ngụm, đồng thời cũng liếm luôn tay cô bé.
…………
Sau
đó buông ra.
…………
Tiểu
Bảo à, nhà chúng ta cũng không phải mua không nổi hoa quế cao! Kêu mẹ con mua
là được rồi! Con không được liếm ngón tay của người khác!
“Giả
bộ làm con chó nhỏ cũng không cho.” Cô bé nhíu mày, “Đây là của ta.”
Tiểu
Bảo nước mắt lưng tròng.
…………
Tiểu
Bảo, con so với ta càng không có tiền đồ!
Rốt
cuộc cô gái nhỏ cũng tức giận, một phen ném hoa quế cao trong tay vào miệng,
sau đó hung tợn nói: “Hết rồi.”
Tiểu
Bảo nghiêng đầu nhìn cô bé hồi lâu.
Sau
đó lung la lung lây leo lên người cô bé, kề sát lại, liếm miệng của cô bé.
(Lạc: OMG…=”O )
…………
Ánh
Nguyệt, ta không thể nào chịu đựng nổi! Tiểu Bảo quá YD đi! Con bé cư nhiên tùy
tiện hôn người khác!
Tiểu
Bảo liếm bao lâu thì cô gái nhỏ ngây người bấy lâu. Cho đến khi Tiểu Bảo cảm
thấy hương vị trên miệng cô bé bị mình liếm sạch sẽ, mới bắt đầu tiến đến trong
miệng cô bé.
…………
Rốt
cuộc Ánh Nguyệt nhịn không được nữa, đi qua ôm lấy con bé, xoay người đi về
phía cửa nhà trẻ.
…………
Lý
Nam cười, nhìn cô bé kia một lát, rồi mới đi theo.
“Ngươi
hôn ta!” Đứa nhỏ kia ở phía sau hét lên, “Ngươi phải đối với ta chịu trách
nhiệm !”
Tiểu
Bảo ở trong lòng Ánh Nguyệt nghiêng đầu ra nhìn cô bé một cái, rất là mờ mịt.
………….
Cái
thế giới này.
………….
“Ngươi
tên là gì?” Ta thật sự thích cô bé này, một đôi mắt xếch xinh đẹp, mày liễu,
lông mày nhỏ nhăn lại thoạt nhìn rất đáng yêu. Làm lão bà của Tiểu Bảo nhất
định sẽ rất tốt.
A,
bất quá nếu như không hung dữ thì càng tốt.
“Không
nói cho ngươi.” Cô bé trừng ta một cái, “Ngươi gọi nàng tới hỏi ta.”
“…………”
Cô bé à, Tiểu Bảo còn chưa biết nói……
“Nàng
tên gì?” Cô bé nhíu mày.
“Tiểu
Bảo.” Tiểu Bảo Tiểu Bảo, “Sở Tiểu Bảo ~”
“Nhớ
kỹ.” Nàng gật đầu, “Nếu nàng dám không chịu trách nhiệm, ta sẽ đuổi giết nàng
đến chân trời góc biển.”
“………..”
Ta
thu hồi lời nói lúc nãy. Nàng là Ánh Nguyệt thứ hai, phiên bản đệ tam của mẫu
hậu.
………….
Ta
không muốn Tiểu Bảo nhà ta cũng đáng thương giống ta. Sau này, con bé nhất định
phải tìm một người ôn nhu đáng yêu tốt bụng….Giống như…..Loại trừ Lý Nam, Tiểu
Ngôn càng không được……..
………….
Trời
ạ, bên cạnh ta vốn không có nữ nhân nào bình thường cả!
Bi
ai!
“Còn
không đi!” Ánh Nguyệt quay đầu nhìn ta một cái, “Ngươi còn muốn cưới nàng hay
sao?”
“…………”
Nhanh
chóng đi theo.
A,
tiếp tục đi tìm lão bà cho Tiểu Bảo nhà ta đi.
“Chấm
dứt việc coi mắt.” Ánh Nguyệt nhìn ánh mắt Tiểu Bảo ngập nước, “Ngày mai lại
tìm lão bà cho ngươi.”
Tiểu
Bảo ngửa đầu nhìn nàng, trừng mắt nhìn. (Lạc: pé có vợ rồi đấy thôi ^^)
Lý
Nam che miệng nở nụ cười.
“
Phục các ngươi luôn….” Nàng cười nghiêng ngả, “Trên trời có một đôi, dưới đất
có một đôi, các ngươi đúng là tuyệt phối.”
Hả?
“Chưa
bao giờ hiểu rõ tình yêu mà còn có thể có cái dạng này…….” Lý Nam cười trêu
chọc, “Các ngươi thật là…”
“Ai
nói ta yêu nàng?”
Báo
cáo: “Nhưng mà ta yêu ngươi, Ánh Nguyệt!”
…………
Ánh
Nguyệt quay mặt đi: “Đó là chuyện của ngươi….”
“………..”
Ngươi lại không nhìn ta…….Rơi lệ!
“Đáng
yêu quá đi!” Lý Nam cười bổ nhào vào người ta, “Đến, hôn một cái nào ~”
“………..”
Ánh
Nguyệt đẩy nàng ra, thả Tiểu Bảo vào trong tay nàng: “Lão công của ngươi ở chỗ
này nè.”
Khuôn
mặt của Lý Nam lập tức liền đen lại một mảnh.
………….
Ánh
Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khoác tay nhíu mày với Lý Nam: “Sao không hôn đi?”
………….
Lý
Nam thở dài một tiếng: “Ngươi thắng.”
“………..”
Ánh
Nguyệt nhướng mày: “Hừ.”
………….
Nữ vương nhà chúng ta luôn là
người chiến thắng…..
Hoan hô.
Nữ vương dậm giày cao gót từ từ
đi đến bên cạnh ta, ánh mắt vẫn đang nhìn Lý Nam, tay nắm lấy cổ áo của ta, kéo
qua hôn lên.
………….
Ưm………
Vị Mân Côi……..
Lý Nam cười đùa cợt: “Là hương vị
bạc hà phải không?”
“…………”
Ánh Nguyệt sửng sốt một chút, một
phen đẩy ta ra, phẫn nộ mắng: “Ngươi đã hôn nàng sao!”
“…………” Là cường hôn! Không phải
tự nguyện!
“Ngươi dám cùng người khác hôn
môi!” Ánh Nguyệt giận tím mặt, “Ngươi….”
“………..” Oan uổng……..
Lý Nam cười rất đẹp: “Ta cũng
hiểu được, quả thật vị bạc hà kia rất là thoải mái.”
“………..” Tỷ tỷ ngươi phải đem ta
hại chết mới cam tâm sao…….Ta nhìn ngươi chính là chuyên môn đến hãm hại ta……Oa
ta có chỗ nào đắc tội ngươi chứ…huh u hu……..
Lý Nam ở bên kia đắc ý cười.
Chương 55: Tiểu Cừu Cùng Sói Xám!
Ánh Nguyệt lại vứt bỏ ta……….
Chữ “lại” này……………
Đã từng có một người cười mà nói
với ta: “Có một thì sẽ có hai, có hai rồi có ba. Sau này chắc chắn ngươi còn bị
bỏ rơi dài dài.”
…………..
Đều tại ngươi !
“Sao lại trách ta.” Lý Nam ngồi
tron một trong quán cà phê, rất là nhàn nhã uống nhấp một hớp cà phê, “Muốn
uống gì không?”
“………” Gật! Ta muốn uống trà, uống
nước sôi!
“Chà……..” Nàng cười híp mắt lại,
“Ngươi không thể nghe lời ta giống như nghe lời Ánh Nguyệt sao?”
“………..”
A………
“Ta
muốn hoa quế cao.”
Lý
Nam thiếu chút nữa là phun một ngụm cà phế lên mặt ta.
“Này!”
Nàng hơi nổi giận, “Ngươi đừng nhắc đến cái đó nữa được không?”
“………..” Hoa quế cao thì sao?
………….
A, nhớ rồi, ngươi chính là hoa
quế cao.
………….
囧
“Ngươi xem, nếu ngươi thật sự
muốn ăn hoa quế cao thì…….” Nàng vươn tay khơi mào cằm của ta, cười quyến rũ,
“Không phải đã có ta rồi sao?”
“………..” Vậy vừa rồi mắc mớ gì
ngươi không cho ta nói! Còn nữa, ai muốn ăn ngươi!
“Nhìn xem, Tiểu suất T* nhíu mày kìa….” Nàng gãi gãi cằm của ta,
“Cười cái coi?” (Lạc:
Công.)
“……….” Sao ta có cảm giác ngươi
đang giỡn với chó…A, hoặc là giỡn với mèo?
Lắc đầu, cự tuyệt.
…………
“A a a a đừng chọt, ngứa quá đi
ngứa quá đi…….” Rơi lệ! Ta sợ nhất là có người chọt ta ngứa!
Lý
Nam cười rút tay lại: “Cười một cái nào?”
“………..”
Khóc……..Ta cười là được chứ gì…….
Cuối
cùng ta vẫn không dám ăn hoa quế cao này
………….
Rơi
lệ: Ánh Nguyệt đã rẩ tức giận rồi, ta không thể khiến nàng tức giận hơn nữa.
Đáng
tiếc, Ánh Nguyệt biến mất nguyên buổi chiều, ta ở đây chờ a, chờ cho tới buổi
tối, nàng cũng không có trở về.
Ta chỉ
có thể trở về nhà.
Về
nhà, không có Ánh Nguyệt.
………….
Nếu
Ánh Nguyệt không ở nhà……….
Nếu
Ánh Nguyệt không ở nhà………..
Vậy
thì ta nhất định phải cẩn thận Lý Nam, con sói kia.
Nắm
tay: Nhất định phải cẩn thận.
Thật
cẩn thận đi ra khỏi phòng mình, rón ra rón rén đi lên trên lầu.
“Ê?”
Lý Nam ở bên kia cười rất vui vẻ, “Ngươi đem ta trở thành cái gì vậy?”
“………..”
Ta cho rằng ngươi là sói xám. Ta là tiểu cừu.
Gật.
…………
Khóc:
Phép so sánh này tuyệt đối không tốt chút nào! Nếu không ta cũng sẽ không bị
áp!
…………
Lý
Nam nằm trên người ta, phía dưới ta là sô pha.
………….
“Ngươi
đã nghĩ ta là sói xám……” Nàng cười nhìn ánh mắt của ta, “Vậy ngươi làm tiểu cừu
nhé?”
“………..”
Lắc đầu! Không được! Tuyệt đối không!
“Ta
cũng không muốn có tiểu yêu tinh như Lý Ngôn, cho nên không sao…..” Nàng cười
nham hiểm, “Ta cũng không muốn sinh con……….”
“…………”
…………..
Ánh Nguyệt cứu ta! Có người muốn khẩu khẩu*
lão công của ngươi!(Lạc: dịch ra là miệng
miệng, không phải hôn đâu nhé, cũng ko biết ý tác giả là gì….+_+ )
“Thực
thích cà vạt của ngươi…….” Nàng cười, cởi bỏ cà vạt của ta, “Cũng rất thích áo
sơ mi của ngươi……..”
Ôm
vai: Không được cởi cái này!
………….
Oa oa
oa oa vì sao ta khi bị áp đều không trở mình được!
………….
Bỗng
nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng lách cách.
Lý
Nam hơi hơi sửng sốt một tý, ngẩng đầu nhìn.
Cơ
hội tốt!
Mau
chóng xoay người đè nàng ở dưới thân.
Ô oa!
Ta đã được giải phóng!
Kế
tiếp lập tức có một thân ảnh chợt hiện ra.
…………..
Thân
ảnh chợt hiện ra………..
……………
“Ánh Nguyệt ngươi trước hết nghe ta giải
thích đã…….” Tại sao “Định luật Ánh Nguyệt.*” chưa lần nào bị phá vỡ? Rơi lệ,
“Thật ra, Lý Nam muốn ăn ta….” Quay đầu lại nhìn Lý Nam, “Nàng là sói xám…..” (Lạc:
*Cái định luật mà mỗi khi Phế Sài làm việc xấu là có mặt Ánh Nguyệt ngay ấy mà :D )
……………
Lý Nam cười nằm nghiêng trên sô
pha, khuy áo sơ mi cởi đến bụng……..
…………..
Quay đầu xua tay: “Không phải ta
cởi!” Rơi lệ, sao ta không chú ý nàng đã muốn cởi khuy áo!
“Ta xem ngươi mới là sói xám thì có……” Ánh Nguyệt cười tít mắt,
“Cũng khó vì Lý Nam vẫn làm thiếp* cừu……” (Lạc:
vợ nhỏ)
“………….” Ánh Nguyệt ngươi đừng
cười sáng lạn như ánh mặt trời nhưng vẻ mặt lại tràn đầy hắc khí.
Còn có Tiểu Bảo! Tiểu Bảo con
đừng chỉ lo vỗ tay !
“Chao ôi,” Bỗng nhiên Lý Nam rên
rỉ một tiếng, “Ép tới làm cho ngực người ta đau quá à”
“………….”
Bên này Ánh Nguyệt như núi lửa
hoạt động, rốt cuộc cũng bùng nổ: “Sở Kiêu!”
Đứng nghiêm chào: “Có mặt!”
“Đi tắm!”
“Rõ!”
“…………” Tại sao phải đi tắm?
Ánh Nguyệt cười nhìn ta: “Tắm rửa
sạch sẽ xong, rồi chờ ta ăn.”
“…………” Khóc!
Tiểu Bảo vẫn liên tục vỗ tay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét