Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Chút chuyện của thặng nữ ( C6 ~ 10 )

Chương 6


Mới sáng sớm ta cùng Tô Vãn còn đứng ở cửa say goodbye, hiện tại nhìn thấy nàng lại tựa như đã trải qua mấy kiếp, cả thế kỷ dài, lại giống như vẫn đang lâm vào ác mộng khôn cùng, sau đó được Tô Vãn giải cứu. Cách so sánh này của ta một chút cũng không khoa trương, ta rất bất lực, ta cần một người cho ta cái ôm ấm áp. Sau khi tỉnh lại khỏi cơn say, nhớ đến chuyện bản thân đồng ý mướn phòng cùng một tên nam nhân đáng khinh, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh, nguyên lai ta đã sa đọa như thế.



Nhưng thời điểm trông thấy Tô Vãn ta không đứng lên ngay lập tức mà là nhìn nàng, yên lặng rơi lệ. Ta nói:

“Tô Vãn, mình làm người thật quá thất bại, đã gần ba mươi tuổi, sắp kết hôn, lại bị bạn trai đá. Mình rốt cục còn muốn mất bao nhiêu thời gian để lại đi tìm hiểu một người, rồi còn muốn mất bao nhiêu thời gian để vun đắp tình cảm, cho dù là thật sự kết giao thì ai có thể nói cho mình biết, đó có phải là đích đến cuối cùng của mình hay không?”

Tô Vãn không trả lời, chỉ đến gần đỡ tay của ta, nói:

“Chúng ta về nhà đi.”

Ngay sau đó ta ghé vào trên vai nàng khóc không thành tiếng.

Khóc xong, chuẩn bị trở về, mới phát hiện bên kia đường một chiếc xe quen thuộc dừng ở đó, là bạn trai tổng giám đốc của Tô Vãn. Không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên cứng lại, ta quay đầu nhìn mặt nghiêng của Tô Vãn, một suy nghĩ mãnh liệt dâng lên trong đầu – Tô vãn tuy là bạn tốt của ta, bất quá chung quy một ngày cũng sẽ hoàn toàn thuộc về người khác, sau đó không còn quan tâm ta giống như bây giờ nữa.

Nội tâm không hiểu sao phát đau, có thể là do ta rất ỷ lại vào Tô Vãn, nhất là dưới loại tình huống bất lực yếu ớt như lúc này, ta nghĩ.

Người bên trong xuống xe, thân sĩ mở cửa xe giúp chúng ta.

Ta đây là lần đầu tiên gặp mặt bạn trai tổng giám của Tô Vãn, đại khái ba mươi tuổi, vóc dáng trung bình, mặc âu phục màu đen, bộ dạng không tính là anh tuấn nhưng lại nhã nhặn lịch sự, ta vừa thấy liền biết đây là tuýp người Tô Vãn thích.

Ta tự biết hiện tại mình trông chật vật vô cùng, cho nên cũng không nhiều lời khách sáo, chỉ đơn giản giới thiệu tên lẫn nhau, bạn trai Tô Vãn tên Tần Lãng.

Tô Vãn định ngồi phía sau với ta, ta không đồng ý. Ta đã quấy rầy tình nhân người ta hẹn hò, giờ không thể còn không biết xấu hổ chiếm lấy Tô Vãn một lần nữa.

Xe chạy đi, Tần Lãng với tay bật một chút nhạc nhẹ, là thể loại nhạc Tô Vãn thích. Ta ngồi hàng ghế sau, nhìn hai người phía trước tựa lưng vào ghế, trong lòng đủ mọi loại tư vị hỗn tạp, hâm mộ có, thương tâm có, còn có một chút nỗi lòng không biết tên, mũi lại bắt đầu chua xót, đành phải quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa lất phất, đèn đường mờ mờ chiếu xuống, ánh đèn cùng những giọt mưa trong suốt đan vào nhau, tà tà lay động, vũ cảnh rất đẹp, bên cạnh đó lại tràn ngập hương vị tiêu điều.

Đến tiểu khu, ta thức thời lên lầu trước. Vào đến trong nhà lại nhịn không được đi ra ban công, mở cửa sổ ngó xuống, vừa lúc nhìn đến một màn hôn môi của Tô Vãn cùng Tần Lãng, nhè nhẹ hít một hơi, đóng cửa sổ, kéo bức màn lại.

Mở vòi hoa sen, nước vặn đến tối đa, gần đây thật không có gì hay ho, ta muốn đem toàn bộ những cái xui xẻo trên người dội xuống hết, dùng miếng bọt biển chà xát đến khi cả người đỏ lên mới ngừng tay, lại tắm hai lần sữa tắm, xong hết tất cả mới hít sâu một hơi, ngửa đầu ưỡn ngực nhìn vào gương tự nói với chính mình:

“Dương Thần, bắt đầu từ bây giờ, mày phải quên hết đi, bắt đầu lại cuộc sống! Anh ta không cần mày là tổn thất của anh ta, mày nhất định phải tìm được một người thật ưu tú hơn so với anh ta!”

Ta nói thật hăng hái, thỏa thuê mãn nguyện, nhưng bất thình lình một giọng nói thoáng qua: “Dương Thần, cô đã ba mươi, còn cho rằng mình là tiểu cô nương sao, còn muốn vui đùa đến không dậy nổi, tôi nhất thời không yên.”

Trước kia lúc có bạn trai, vẫn không ý thức được bản thân mình lớn tuổi, chỉ trong một đêm liền biến thành thặng nữ, sau đó phải đối mặt với vấn đề mà thặng nữ gặp phải, đi đầu chính là vấn đề hôn nhân.

Ta từ phòng vệ sinh đi ra, liếc mắt liền thấy Tô Vãn đang ngồi trên sô pha, ôm gối cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Ta gọi nàng một tiếng, nàng ngẩng đầu, oán trách:

“Mình tưởng cậu ngủ quên trong phòng tắm luôn rồi.”

Ta cười cười nói:

“Cậu đi tắm đi.”

Duyên cớ có thể là do vừa mới nhìn thấy Tô Vãn cùng bạn trai hôn môi dưới lầu, trước kia ta đều thực dính lấy nàng, ta thích nhất tựa vào vai nàng xem TV, hoặc là đem chân gác trên đùi nàng, nhiều lúc lại trực tiếp nằm lên đùi nàng, nhưng mà hôm nay không có hứng thú. Thời điểm ở trước cửa quán bar ta suy nghĩ rất nhiều điều muốn nói với Tô Vãn, lúc này một câu cũng không nói nên lời.

Có lẽ Tô Vãn cũng cảm thấy tâm tình của ta không đúng, cũng không nói gì, hai chúng ta sóng vai ngồi, sau đó nhất trí xem TV. Trên TV đang chiếu bộ phim gia đình, nữ chính đã khóc sướt mướt gần nửa tập, ta nghe thật phiền chán, cuối cùng đợi đến quảng cáo, ta nói với Tô Vãn:

“Mình về phòng ngủ trước.”

Tô Vãn đầu tiên là “Nga” một tiếng, sau đó nói:

“Ngày mai không phải cuối tuần sao, lại không cần đi làm, như thế nào ngủ sớm vậy?”

Kỳ thật thời gian đã không còn sớm, ta nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, qua mười hai giờ, chỉ nhún vai đáp:

“Không có gì hay để xem.”

Tô Vãn đột nhiên nói:

“Đêm nay cậu ngủ chung với mình đi.”

“Làm chi?”

“Mình thấy cậu hôm nay thương tâm như vậy, ban đêm khẳng định sẽ gặp ác mộng, mình ngủ cùng cậu, vậy sẽ tốt hơn.”

Ta nói:

“Tô Vãn, sau này cậu đừng tốt với mình như vậy nữa.”

Biểu tình trên mặt Tô Vãn lập tức cứng ngắc lại, hiển nhiên là nàng không hiểu được ý tứ trong lời nói của ta.

Vừa nói xong câu này, chính ta cũng ngây ngẩn cả người, những lời này giống như không hề suy nghĩ mà trực tiếp thốt ra, hơn nửa khẩu khí còn có chút không ổn, thậm chí mang theo tia trách hờn. Dứt lời ta liền hối hận, trong lòng tự chửi mình: “Dương Thần, mày thật không biết xầu hổ, Tô Vãn đối xử với mày như vậy, mày còn muốn như thế nào nữa?”

Ta lại vội vàng giải thích:

“Ý của mình là, cậu tốt với mình như vậy, mình không biết nên báo đáp cho cậu như thế nào.”

Tô Vãn thần sắc thay đổi một chút, còn khoa trương vỗ ngực nói:

“Mình còn tưởng rằng cậu muốn tuyệt giao với mình.”

Ta cười trêu nàng:

“Cậu nghĩ đi đâu vậy?”

“Nếu không có ý đó, vậy quyết định vậy đi, đêm nay cậu ngủ cùng mình.”

Tô Vãn tắt TV, kéo tay ta hướng về phía phòng ngủ của nàng.

Ta và Tô Vãn đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần, nhưng không biết vì cái gì, ta cảm giác không khí hôm nay có chút không đúng lắm, có thể là do tâm trạng.



Chương 7



“Tô Vãn, mình phát hiện, kỳ thật mình cũng không yêu hắn.”

Ta nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên nói như thế.

“Sao lại nói vậy?”

Thanh âm của Tô Vãn vang lên bên tai ta.

Ta nghiêng người, cùng nàng mặt đối mặt:

“Chia tay với hắn, mình tuy có đau khổ, nhưng không có loại cảm giác tê tâm liệt phế này nọ. Hôm nay thấy hắn cùng một nữ nhân khác, mình chỉ đơn giản là sinh khí, một chút ghen tị cũng không có, nếu mình thật sự yêu hắn, tại sao có thể như vậy?”

Tô Vãn khó hiểu hỏi:

“Cậu không yêu hắn, làm sao lại quen hắn hai năm? Hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn.”

Ta cũng cảm thấy nghi hoặc, đúng vậy, ta không yêu hắn, làm sao lại quen đến hai năm? Ta hỏi Tô Vãn:

“Cảm giác yêu một người là như thế nào?”

Tô Vãn cười:

“Vấn đề này làm khó mình rồi, yêu sao, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, chỉ có thể cảm nhận chứ không diễn đạt được thành lời.”

Sau đó bất khả tư nghị hỏi ta:

“Đừng nói với mình là, mấy người bạn trai cậu từng quen cậu đều không có cảm giác yêu họ.”

Ta hồi tưởng một chút mấy mối tình đã qua, bởi vì qua lâu rồi nên đã không còn tìm được cảm giác lúc trước, chỉ nhớ rõ lúc chia tay mối tình đầu là thương tâm nhất, về sau mỗi lần lại nhẹ nhõm hơn. Thẳng đến lúc này đây, đúng là chết lặng, tuy rằng cũng rơi nhiều nước mắt, nhưng tất cả đều rơi vì bản thân, vì những gì đã mất, vì tương lai của chính mình.

“Mình nghĩ mình có tính chiếm hữu cao.”

Đây là lời nói từ tận trong đáy lòng của ta.

Ta đã nói, Tô Vãn vĩnh viễn là người hiểu ta nhất, cho nên nàng hiểu được ý nghĩa những lời này của ta, không nói gì, nhẹ nhàng ôm ta một chút.

“Vậy còn cậu, cậu yêu Tần Lãng sao?”

Ta hỏi nàng, ta ngượng ngùng nói cho nàng biết ta ban nãy đứng ở cửa sổ xem bọn họ hôn môi. Thậm chí không biết tâm trạng bị ảnh hưởng như thế nào, tóm lại đều là chuyện không tốt.

Tô Vãn cắn môi, suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời:

“Chắc là thích.”

Trong nháy mắt ta cũng hiểu được ý nàng, tặng nàng ánh mắt “Mình hiểu rồi”.

Không nghĩ Tô Vãn lại nói:

“Hôm nay là lần đầu tiên anh ấy hôn mình, nhưng mình không có cảm giác gì.”

Ta nghe xong cũng không biết nói gì cho phải, chỉ “Nga” một tiếng. Tuy rằng Tô Vãn quen rất nhiều bạn trai, nhưng mà dựa theo tính cách của nàng mà nói, hầu như chỉ ngừng lại ở mức độ đối xử lịch sự với nhau, có thể phát triển đến giai đoạn hôn môi này cũng tính là nổi bật lắm rồi.

Đây chính là điểm duy nhất ta không giống với Tô Vãn, Tô Vãn quen bạn trai luôn mang thái độ vui đùa, cho nên đặc biệt rộng rãi, còn ta quy tắc nề nếp, rất cứng ngắc. Bất quá kết cục giống nhau, đều gần ba mươi vẫn chưa gả ra ngoài.

Ta nghĩ nghĩ, nói tiếp:

“Mình thấy Tần Lãng không tồi, tướng mạo lẫn điều kiện đều tốt. Bây giờ nam nhân tốt quá ít, cậu phải quý trọng, đừng để giống như mình, đến cuối cùng vẫn cô đơn.”

Tô Vãn nói:

“Cậu không phải còn có mình sao?”

Ta nói:

“Quên đi, ngày nào đó cậu lập gia đình, mình chỉ là người ngoài, cho dù quan hệ của chúng ta vẫn tốt nhưng cũng không có khả năng giống được như bây giờ.”

Nói xong, ta cảm thấy khó chịu, bạn tốt tuy là cả đời, nhưng ở giữa vẫn còn gia đình, vĩnh viễn sẽ không trở thành người mà trong lòng đối phương quan tâm nhất.

Lòng ta thầm đau thương, Tô Vãn đột nhiên vòng tay qua hông, sít sao ôm ta, bùi ngùi:

“Đúng vậy, về sau không bao giờ. . . có thể ôm nhau như bây giờ nữa.”

Ôm nhau như vậy đối với ta và Tô Vãn rất bình thường, nhưng giờ phút này lại tràn ngập hương vị khó tả. Ta không biết Tô Vãn có cảm giác này hay không, nhưng ta thì cảm thấy rất mãnh liệt, còn mang theo một chút chua xót, giống như ngày mai Tô Vãn liền sẽ cùng Tần Lãng một chỗ, còn ta sẽ hoàn toàn một thân một mình. Kéo theo đó ta cảm thấy mình ích kỷ, bởi vì cô đơn mà muốn chiếm lấy Tô Vãn.

Cứ cho là ta nhẫn tâm, nói với Tô Vãn:

“Cậu nếu muốn đến ở cùng với Tần Lãng thì cứ đi đi, không cần quan tâm mình, mình sẽ ổn thôi, lâu lâu quay về thăm mình là được rồi.”

Tô Vãn quái lạ nhìn ta:

“Ai nói mình muốn ở chung với Tần Lãng?”

Ta cũng muốn hôn mê, đúng vậy, Tô Vãn khi nào thì nói muốn đi đâu? Vốn ta rối rắm vì chuyện của bản thân, sau khi nhìn thấy Tô Vãn cùng bạn trai, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung trên người Tô Vãn. Nguyên lai tình bạn cũng có thể làm cho người ta đố kị, ta nghĩ như vậy, nhịn không được quan sát Tô Vãn.

Mặt Tô Vãn rất nhỏ, ngũ quan cân xứng, đặc biệt dễ nhìn, cho nên nhìn nhiều năm như vậy ta vẫn cảm thấy nàng rất đẹp. Ta theo mặt nàng quét xuống đôi môi, môi Tô Vãn rất mỏng, người ta nói người môi mỏng trời sinh lãnh đạm, không chung thủy, nếu lấy thái độ của Tô Vãn đối với bạn trai quả thật ứng với những lời này. Nhưng không thể phủ nhận môi của nàng thật đẹp, hơn nữa còn hấp dẫn người khác, lúc ta nghĩ đến chuyện này, tâm đột nhiên nhảy lên một chút.

Kỳ thật nụ hôn đầu tiên của ta và Tô Vãn đều không thuộc về mối tình đầu, mà là thuộc về nhau. Đến hiện tại ta vẫn nhớ rõ cái cảm giác ngây ngô kia.

Ta và Tô Vãn là bạn học thời trung học, ta trời sinh đối với mỹ nữ không có năng lực miễn dịch, lúc mới gặp chỉ là ôm thái độ thưởng thức, thậm chí xong học kỳ đầu tiên, chúng ta cũng chỉ đến mức độ gặp mặt chào hỏi xã giao. Sau vì được xếp ngồi cùng bàn mới dần dần quen thuộc, lại hợp nhau nên trở thành bạn thân.

Lí do hôn môi? Thuần túy là do lòng hiếu kỳ tinh nghịch. Năm lớp 11 chúng ta đặc biệt say mê nói chuyện tiểu thuyết, không đúng, phải nói là nữ sinh nào cũng thích, chúng ta chỉ là một trong số đó mà thôi. Lúc ấy tiểu thuyết cũng không phổ biến như bây giờ, hơn nữa đều rất mộc mạc, nam nữ bên trong quan hệ thực thuần khiết sạch sẽ, cái loại cảm giác về tình yêu trong sáng này (đừng xem nhẹ những lời này, vào cái tuổi còn già mồm cãi láo, cảm giác lúc ấy quả thật là như thế. . .) lại miêu tả kĩ nhất hôn môi, rất hay, rất feel.

Mối tình đầu của Tô Vãn là cấp ba, còn ta lên đại học mới yêu lần đầu, cho nên lúc ấy chúng ta căn bản không có bạn trai để trải nghiệm việc hôn môi. Cuối cùng do Tô Vãn đề nghị, vào một đêm trăng thanh gió mát, chúng ta đã hôn nhau.

Lúc ấy hẳn là có rất nhiều cảm xúc, hôn xong ta còn cùng Tô Vãn trao đổi cảm nghĩ. . . Hiện tại đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ nhất cái phần ngây ngô kia.

Lúc sau chúng ta có hôn trán, có hôn má, nhưng cũng không hôn môi nữa, bởi vì nơi đó thuộc về người yêu.

Giờ phút này, ta nhìn đôi môi trơn bóng khẽ nhếch của Tô Vãn, đột nhiên xúc động muốn hôn lên. Cả hai chúng ta đã sớm không còn là tiểu nha đầu tuổi nhỏ không hiểu □ thời trung học kia, vậy mà ta lại có dục vọng muốn hôn nàng, ta cảm thấy ta sắp điên rồi. Tô Vãn là bạn tốt của ta, đồng thời cũng là nữ nhân, loại dục vọng này là không nên có giữa hai chúng ta lúc này. Ta cố đè nén, kết quả càng áp chế càng mãnh liệt hơn, cuối cùng thật sự nhịn không được, trực tiếp thốt ra:

“Tô Vãn, mình muốn hôn cậu.”

Sau đó nín thở, ta đang chờ Tô Vãn cự tuyệt, đồng thời lại hi vọng Tô Vãn đáp ứng, tâm tình mâu thuẫn là như vậy. Thật ra ta sợ nhất Tô Vãn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, chúng ta đều là nữ nhân, sao có thể hôn môi.

May mắn Tô Vãn tuy không nói gì nhưng sắc mặt cũng không đại biến, chỉ im lặng nhìn ta.

Ta thở phào một hơi, tuy rằng ham muốn hôn nàng vẫn chưa biến mất, nhưng nếu Tô Vãn không đồng ý, ta cũng sẽ không mạo muội, bởi vì ta hiểu được hôn môi có ý nghĩa quá lớn, thậm chí có khả năng thay đổi mối quan hệ của ta cùng Tô Vãn. Ta nhìn nàng cười cười, chuẩn bị xoay người đi, bình ổn tâm tình, đột nhiên ngoài ý muốn nghe được Tô Vãn nói:

“Được.”

Ta ngây ngẩn cả người, tim đập bịch bịch, ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập. Ta không dám nhìn vào mắt Tô Vãn, tuy rằng nàng đáp ứng rồi, nhưng ta vẫn sợ từ ánh mắt nàng nhìn thấy sự khó hiểu bên trong đó. Trong lòng ta, sở dĩ Tô Vãn đáp ứng là bởi vì nàng không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của ta, cho dù nó vô lý, cũng giống như ta là nữ nhân, nàng cũng là nữ nhân, sau đó ta đột nhiên muốn hôn nàng.

Ta nhìn đôi môi kia gần trong gang tấc, mê người như vậy, sau đó dán lên, nhắm mắt lại.

Mềm mại – là cảm giác đầu tiên của ta, trơn bóng – là cảm giác thứ hai của ta. Khi đầu lưỡi của ta và đầu lưỡi của nàng giao triền cùng một chỗ, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác khác thường.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên ta chủ động hôn người khác.




Chương 8



Ta cùng Tô Vãn hôn môi, ta thế nhưng hôn Tô Vãn!

Sau khi dứt khỏi màn lưu luyến đôi môi xong, ta bắt đầu khiếp sợ. Chính là nhất thời xúc động, ta tự biết phải gánh vác hậu quả của chuyện này, ít nhất ta cũng phải cho Tô Vãn một lời giải thích.

Ta theo bản năng liếm môi một chút, trên môi vẫn còn vương chút hương vị của Tô Vãn, sau đó lấy hết dũng khí nhìn vào mắt Tô Vãn. Lúc nào cũng thế, ánh mắt của nàng trong suốt không lẫn tạp chất , bởi vì như vậy ngược lại làm cho ta cảm thấy không yên. Nàng nếu là oán giận ta, ta còn có thể trêu chọc nàng, ai nha, cậu hãy tha thứ cho một nữ nhân ba mươi tuổi đột nhiên sinh ra ham muốn. . . Nói chuyện với nữ lưu manh phải lưu manh hơn nàng, sau đó tùy tiện lấy lệ hai câu coi như xong. Nhưng nàng bình tĩnh như thế kia làm cho ta không khỏi hồi hộp, ta nên giải thích như thế nào đây?

Ta nên nói với nàng là, đột nhiên cảm thấy nàng thật mê người, cảm thấy môi của nàng thật cám dỗ, cho nên kìm lòng không đậu.

Hay ta phải nói, đột nhiên thấy nàng cùng người khác hôn môi, bị lòng ghen tị quấy phá cho nên mới xúc động như vậy.

Suy nghĩ kĩ nhiều lí do, đương nhiên lí do gọn gàng dứt khoát nhất, cũng là có khả năng nhất, ta không dám nghĩ đến, không phải không muốn nghĩ mà bởi vì nó thật sự quá hoang đường. Ta không phải ngày đầu tiên quen biết Tô Vãn, lại càng không phải là lần đầu tiên thất tình rồi nằm trong lòng nàng tìm an ủi, chúng ta thân thuộc đến mức như con giun trong bụng nhau, cho nên căn bản là không có khả năng, ta không có khả năng đột nhiên đối với Tô Vãn động tâm.

Ta một mực yên lặng không lên tiếng, vắt hết óc để nghĩ ra một lí do giải thích cho Tô Vãn, Tô Vãn lại đột nhiên chớp mắt nói với ta:

“Dương Thần, kỹ thuật hôn của cậu quả không tồi.”

Vì thế ta như sét đánh ngang tai, dư vị tốt đẹp tiêu tán hết không còn sót lại chút gì, bất quá xấu hổ cũng theo đó biến mất không còn một mảnh. Ta cảm thấy được ta và Tô Vãn hoàn toàn không cùng đẳng cấp, sự lưu manh của nàng còn bỏ xa ta mấy phần, có trời biết, ta không hiểu cái gì gọi là “kỹ thuật hôn”, ta chỉ là bị nàng hấp dẫn mà thôi.

Ta cười hì hì đáp nàng:

“Cậu cũng không thua gì.”

Song câu tiếp theo của Tô Vãn làm ta nói không nên lời, Tô Vãn tiến đến bên tai ta, dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nói:

“Nụ hôn của cậu làm mình có cảm giác.”

Ta nghe xong tim lập tức đập nhanh, ta hiểu ý nàng, bởi vì trong nháy mắt ta cũng có cảm giác như vậy, chỉ là bị lý trí khắc chế.

Cũng bởi vì một câu của Tô Vãn gần như lại khơi dậy không khí đầy dục vọng ban nãy, ở đêm khuya tiêu hồn, hai nữ nhân tịch mịch thành thục, không, phải là một nữ nhân tịch mịch thành thục, cùng một nữ nhân đồng dạng có cảm giác, nằm trên giường, ôm chặt một chỗ, ban đêm im ắng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của đối phương, cùng với hô hấp không có ý định áp chế, chúng ta mặt đối mặt, khoảng cách rất gần.

Nếu hôn môi còn có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng nếu tiến thêm một bước nữa sẽ hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn bạn tốt.

Ta trong lòng giãy dụa, ta có thể vò mẻ chẳng sợ nứt, nhưng Tô Vãn thì không. Tô Vãn có một người bạn trai tốt, quan hệ của bọn họ ổn định, nếu ta làm như thế chẳng khác nào trở thành thể loại tiểu tam trơ trẽn mà mọi người thường nhắc đến. Còn có ta và Tô Vãn sống cùng nhà, nếu bước một bước này, về sau đối mặt như thế nào?

Trong nháy mắt, ta nghĩ đến thiệt hơn, nhưng điều cần lo lắng nhất lại bị ta xem nhẹ. Ta cùng Tô Vãn đều là nữ nhân, hai nữ nhân thì làm như thế nào? Có thể ở trong tiềm thức của ta cho rằng, nếu chuyện này thật sự xảy ra, đêm nay nhất định sẽ là một đêm phi thường sung sướng và dạt dào, thậm chí còn có thể đạt đến “cao triều” trong truyền thuyết. Chẳng qua là hôn môi đã có cảm giác rung động trong lòng, huống chi làm tình. Ta luôn cảm thấy được lúc ta cùng Tô Vãn một chỗ rất thoải mái, ta thích có chút hành động thân mật với nàng, nhưng mà làm tình. . . khiến ta chùn bước.

Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài, thở dài hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, ta không thể đoán ra toàn bộ, nhưng ít nhất cũng đoán được một nửa. Nàng cũng băn khoăn giống ta, có thể cùng bất kì kẻ nào phát sinh tình một đêm, nhưng là chúng ta với nhau thì, không được.

“Ngủ đi.”

Tô Vãn buông tay đang đặt bên hông ta ra, xoay người đi.

Ta nhìn tấm lưng gầy mà đơn bạc của nàng, thật lâu không thể ngủ được.

Đến khi tỉnh lại, trong phòng đã tràn ngập ánh sáng, ta phát hiện trên giường chỉ còn một mình ta. Sau khi hoàn toàn thanh tỉnh, nhớ tới chuyện tối qua, ta mới bừng tỉnh đó không phải là mơ, bất khả tư nghị, ta thế nhưng hôn Tô Vãn, thậm chí còn nổi lên dục vọng không nên có đối với nàng. Mà giờ phút này khi nghĩ đến nàng, cũng không có cảm giác đặc biệt gì, vẫn giống như trước khi, ta nghi hoặc, ban đêm ta bị ma nhập sao? Hoặc có thể do tác dụng của cồn, nghĩ như thế, trong lòng ta ổn định lại.

Mới vừa cởi áo ngủ liền liếc thấy Tô Vãn đứng ở cửa, ta thì đang thoải mái lỏa lộ trước mặt nàng. Bởi vì ta ngủ không bao giờ mặc áo lót, cố tình Tô Vãn lại tốt bụng tiến vào đúng lúc, nếu như trước kia, ta một chút cũng không biết xấu hổ, cả hai đều là nữ nhân, ta có cái gì thì nàng cũng có cái đó, duy nhất khác nhau chính là của ai lớn, của ai nhỏ, hoàn hảo chúng ta đều cúp B, không thể so sánh, không phải sân bay cũng không phải ba đào mãnh liệt. Dùng lời Tô Vãn mà nói, của chúng ta gọi là vừa đủ xài, đương nhiên nữ lưu manh này còn không biết xấu hổ giải thích, lớn nhỏ không trọng yếu, quan trọng nhất là xúc cảm hảo, vì thế không ít lần ta bị nàng ăn đậu hủ.

Chỉ là tình huống tầm thường, không biết tại sao ta giống như theo bản năng thét một tiếng chói tai, mắng nàng:

“Tô Vãn chết tiệt, vào không biết gõ cửa.”

Sau đó quyết đoán lấy chăn quấn quanh che chắn cơ thể, xong xuôi ta lại buồn bực, Tô Vãn đang ở trước mặt, ta che cái gì a?

Ta nghĩ, cho dù cố không nghĩ tới nụ hôn kia, nhưng ta và Tô Vãn vẫn lặng lẽ nổi lên biến hóa. Chí ít ta ở trước mặt Tô Vãn đã biết thẹn thùng.



Chương 9



Ta nghĩ Tô Vãn cũng cảm thấy xấu hổ giống ta, nhưng ta đã đánh giá thấp nàng. Nữ lưu manh mặt không đổi sắc đi tới, xốc chăn trên người của ta lên, sau đó đem chăn ra ban công phơi. Ta nửa thân trần ngồi trên giường, không khí im lặng tuyệt đối. . .

“Còn không mặc quần áo, chờ người ta đến thăm quan sao?”

Tô Vãn ôm cánh tay, dựa ở cửa, tương đối ôn hòa nhã nhặn nói.

Cũng bởi vì vậy ta cảm thấy hoàn toàn yên lòng, người như Tô Vãn hẳn sẽ không xem nặng chuyện hôn môi, ta đánh giá được từ nàng hôn môi cùng hôn trán không có gì khác biệt. Nghĩ như vậy, ta lập tức như trút được gánh nặng, nói thật, ta một chút cũng không hi vọng quan hệ của ta và Tô Vãn phát sinh thay đổi, ta hi vọng chúng ta vẫn là bạn thân chuyện gì cũng không giấu nhau, vẫn thật khăng khít sống cùng nhau.

Miệng ngậm bàn chải đánh răng, ta hỏi Tô Vãn buổi trưa ăn cái gì, Tô Vãn nói gần nhà mới mở quán ăn, buổi trưa đến đó ăn đi. Ta còn chưa kịp trả lời, Tô Vãn lại đổi ý, khó khi được nghỉ ngơi, hay là đi siêu thị mua nguyên liệu đem về nhà làm.

Ta nói:

“Đi thì đi, tỷ tỷ ta hôm nay bộc lộ tài năng cho ngươi xem.”

Nói đến nấu nướng, ta tuyệt đối giỏi hơn so với Tô Vãn, đó cũng là phương diện duy nhất Tô Vãn nâng không dậy nổi đầu trước mặt ta. Bởi vì ta vẫn luôn quan niệm, nếu muốn có được trái tim nam nhân, trước hết phải nắm được bao tử họ, cho nên ta dày công tôi luyện khả năng nấu nướng, bất quá thực tiễn đã chứng minh những lời này không đáng tin.

Ta rất thích bầu không khí ở siêu thị, ở đó đặc biệt mang hơi thở của gia đình, nhất là mỗi lần đi đến quầy đồ dùng hằng ngày, chung quy quyến luyến thật lâu. Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, Tô Vãn cầm lấy một đôi ly đế cao, nói:

“Hiện tại chúng ta ở hai người, không bằng mua thêm vật dụng này nọ tô điểm trong nhà đi?”

Ý tưởng này đúng như ý muốn của ta, ta liên tục gật đầu.

Không biết Tô Vãn là cố ý hay tình cờ, chọn đồ đều có đôi có cặp, hoặc có thể là do ta quá nhạy cảm, chúng ta có hai người, đương nhiên phải mua như vậy, vì thế lúc Tô Vãn hỏi ý kiến ta, ta cũng chọn thế. Ban đầu chỉ dự định đi mua thức ăn, đến khi tính tiền lại là cả xe hàng bày la liệt, đa dạng thể loại. Ta không thể chờ được để trang trí lại nhà, chắc chắn sẽ đặc biệt ấm áp, cực kỳ ấm áp.

Đột nhiên trong lòng thực cảm động, từ lúc ta cùng tên kia chia tay tới bây giờ, Tô Vãn đều săn sóc ta rất chu đáo, quan tâm an ủi ta rất nhiều, sợ ta vì thất tình mà tâm trống rỗng, nàng cũng làm cho ta không còn cảm giác cô đơn cùng bất lực nữa. Kỳ thật trước kia mỗi lần thất tình, Tô Vãn cũng đối xử với ta như vậy, đương nhiên ta cũng đối xử với nàng tương tự, một khi đối phương bị thương, đều sẽ vì đối phương chữa lành miệng vết thương. Chẳng qua là lần này cảm xúc quá nhiều, có thể do thất vọng quá mức đè nén, cũng có thể là do tương lai quá mức mơ hồ, thêm áp lực tuổi tác dồn lên khiến ta có chút không thở được, lần này thất bại hơi nhiều, ta nhất thời không gượng nổi.

“Ngây người cái gì a?”

Tô Vãn dùng khuỷu tay huých nhẹ ta.

Ta thấy nàng hai tay xách hai túi lớn, vội vàng tiếp nhận một túi, cười nói với nàng:

“Tô Vãn, trên đời này, trừ bỏ mẹ của mình ra, mình yêu cậu nhất.”

Tô Vãn bộ dáng thực hưởng thụ:

“Coi như cậu còn có chút lương tâm.”

“Cho nên hôm nay mình muốn dồn hết tâm huyết làm cho cậu một bữa cơm để bày tỏ tình yêu.”

“Vậy cậu phải làm cho tốt, làm sao để khi mình ăn mà cảm nhận được “tình yêu” trong đó.”

“Không thành vấn đề, món sở trường của mình, sườn ngọt.”

“Qúa ngọt.”

“Vậy sườn xào chua ngọt.”

“Ừ, vừa chua vừa ngọt, hương vị này được.”

. . . . . . . . . . . . .

Ta buộc tạp dề làm chủ phòng bếp, Tô Vãn phụ ta một tay, sườn vừa mới làm xong liền nhận được một cú điện thoại, là bạn cùng phòng ngày hôm qua giúp ta mua say gọi tới. Nàng ở đầu dây bên kia giải thích, nói không nên uống rượu rồi để lại mình ta ở quán bar, hỏi ta sau đó thế nào, ta hù dọa nàng một chút, ta nói ta trải qua tình một đêm, không nghĩ tới đổi lại lại là âm thanh đặc biệt hưng phấn của nàng:

“Thật sao, cảm giác như thế nào, thật là hâm một chết người, mình cũng muốn thử một lần.”

Ta tức giận mắng nàng một câu: “Bạn xấu.”. Sau đó cúp điện thoại.

Tô Vãn đương nhiên không buông tha cơ hội cười nhạo ta, giao xảo hề hề hỏi:

“Hôm qua nếu mình không gọi điện thoại cho cậu, có phải cậu sẽ thật sự tình một đêm không?”

Ta liếc nàng một cái:

“Đúng vậy a, là cậu phá hủy chuyện tốt của mình.”

Tô Vãn thình lình đánh tới một câu:

“Cho nên mình mới quyết định bồi thường cậu một chút, là do cậu không biết nắm chắc cơ hội.”

Ta nhất thời bị nghẹn, ta thật cẩn thận lảng tránh chủ đề này, rốt cuộc lại bị nàng mang ra trêu chọc, nàng quả nhiên một chút cũng chưa để trong lòng, ta chỉ có thể hung tợn đáp lại nàng:

“Tốt nhất đừng có lần tiếp theo, nếu không. . .”

Nói lầm bầm.

“Nếu không thì thế nào?”

Tô Vãn đột nhiên tiến sát lại đây, nhấp nháy mắt nhìn ta.

Ta bị nhìn không hiểu sao tâm nhảy dựng, vội vàng quay mặt đi, tiếp tục xào rau để tránh đề tài này.

Tô Vãn cũng không truy hỏi đến cùng, đột nhiên không ai nói lời nào, không khí lập tức cứng ngắc, chỉ còn thanh âm xào nấu, đơn điệu nhưng rõ rệt.

May mắn không bao lâu sau, di động của Tô Vãn vang lên, chốc lát Tô Vãn mới bắt máy.

Vừa nghe thấy giọng điệu Tô Vãn nói chuyện, ta biết nhất định là Tần Lãng gọi, thầm than gọi thật là đúng lúc, vừa lúc đánh vỡ không khí xấu hổ giữa chúng ta. Đợi cho Tô Vãn ừ ờ xong vài tiếng lúc sau, ta lại cảm thấy điện thoại gọi tới rất không đúng lúc.

Tô Vãn nói, Tần Lãng hẹn nàng đi ra ngoài ăn trưa, xe đã dừng ở dưới lầu.

Ta có chút sửng sốt, sau đó cười cười:

“Không sao, cậu đi đi, mình đem sườn cho vào tủ lạnh, tối về ăn cũng được.”

Tô Vãn lại nói:

“Tối có thể cũng không ăn được, Tần Lãng mua vé xem ca nhạc lúc 7h tối rồi.”

Ta giơ hai tay:

“Vậy cậu sẽ không có lộc ăn.”

Tô Vãn trên mặt lộ vẻ áy náy, còn nói nhỏ:

“Thực xin lỗi.”

Ta nói:

“Thực xin lỗi cái gì a, hôm nay cuối tuần vốn là thời điểm hẹn hò, theo mình làm chi? Cậu chạy nhanh xuống lầu đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Tô Vãn lại nhìn ta trong chốc lát, lúc này mới trở về phòng thay quần áo.

Đợi cho Tô Vãn ra khỏi nhà, ta không tiền đồ rớt nước mắt, Tô Vãn người ta đi hẹn hò, con mẹ nó ta khóc cái gì a? Không phải lát nữa một mình ăn cơm sao? Ta hung hăng khách sáo chính mình một phen.

Đem sườn xào chua ngọt đã làm xong đặt lên bàn ăn xinh đẹp mới mua từ siêu thị về, màu sắc lẫn hương vị đều hoàn hảo, nhưng như thế nào cũng không thể nuốt nổi.



Chương 10


Khóc như thế này làm cho ta ý thức được một vấn đề thực sự nghiêm trọng, ta đã quá mức ỷ lại vào Tô Vãn, bằng không thì trước kia chưa từng để ý những chuyện này, hà cớ gì bây giờ lại dễ xúc động như vậy, thật không ổn.

Một hồi chuông cảnh báo vang lên, ta tự nhủ với chính mình – Dương Thần, mau tránh xa khỏi Tô Vãn một chút, nếu không sẽ có chuyện không hay xảy ra!

Ăn qua loa vài miếng cơm, sau đó dọn dẹp nhà cửa, xong hết rồi không biết làm gì nữa, ta chán muốn chết, chỉ có thể lên mạng giết thời gian.

Lên mạng thì thấy một người bạn đã lâu không gặp, anh bạn hỏi han tình hình gần đây của ta, ta nói mới vừa bị bạn trai đá, anh bạn lập tức dùng thái độ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:

“Kẻ nào không có mắt, một người đẹp như vậy mà dám bỏ.”

Ta trả lời:

“Cậu cũng đừng có nịnh hót tôi nha, lúc trước ai đã nói nếu đến ba mươi tuổi chưa kết hôn thì sẽ cưới tôi về, bây giờ con chắc cũng đến tuổi đi nhà trẻ rồi ha!”

Anh bạn gửi thật nhiều icon chảy mồ hôi qua, sau đó nói:

“Haha, em gái, coi như anh là lấy công chuộc tội đi, anh sẽ lựa ra vài người đàn ông còn độc thân, gửi hồ sơ của họ qua cho em, em thoải mái lựa chọn.”

Ta đáp:

“Sứt càng gãy gọng tôi cũng không chê đâu, có người mời ăn cơm là tốt quá rồi.”

Anh bạn lại trưng ra bộ đáng “biết thế chẳng làm”, tiếp lời:

“Nếu sớm biết cậu vẫn chưa tìm được người thích hợp, tôi đã ráng chờ thêm hai năm.”

Sau khi anh bạn logout, trong lòng ta trở nên rối bời, nghe anh bạn nói, sở dĩ ta đến bây giờ vẫn chưa kết hôn là vì thích chọn tam lấy tứ. Trời đất chứng giám, ta từ trước đến nay không phải người như vậy, lúc hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, quả thật là có hơi kén chọn, hơn nữa là chọn theo vẻ ngoài, nếu như tướng mạo bình thường, ta không chút do dự cho rớt ngay. Lúc sau càng ngày càng không kiên nhẫn, chỉ gắng gượng mà làm, cho nên tình cảm từ đầu đến cuối đều rất chênh vênh. Đến tận khi gặp Tiểu Hoàng, ta mới xem như là dụng tâm, kết quả mỗi người vẫn đi một ngã, làm ta không thể không hoài nghi liệu có phải tính cách của ta thiếu hụt chỗ nào hay không mà lại ra nông nỗi này.

Nguyên một buổi chiều, ta thế nhưng hăng hái đi làm phiền bạn bè, báo với tất cả bọn họ:

“Chị thất tình, ai biết người nào được thì mau giới thiệu cho chị.”

Sau đó lại có cảm giác giống như không đánh mà khai “ta đây đang thiếu nam nhân”. . .

Thời gian cuối tuần của một nữ nhân ba mươi tuổi đáng lý ra là giúp chồng chăm con, tận hưởng không khí gia đình, giống như mấy người bạn của ta sau khi kết hôn, nếu không thì cũng đi dạo phố, xem phim với bạn trai, giống như Tô Vãn vậy. Mà ta cũng không phải nữ cường nhân, không thích dồn hết thời gian vào công việc, đúng là nhàm chán chẳng có gì để làm. Nếu cứ như vậy thật không được, ba mươi tuổi đã là cuối đường của tuổi thanh xuân, ta không thể để tuổi xuân trôi qua vô ích như vậy. Có câu “Nhất thốn quang âm, nhất thốn kim” (1), ta hiện tại lãng phí giống như chế tạo vũ khí hạt nhân mà không có U-235 (2).

Vừa nghĩ xong, ta lập tức đứng ngồi không yên, cho dù ra đường một mình cũng còn hơn là lẻ loi ngồi ở nhà. Thay một bộ quần áo, cầm theo túi xách ra khỏi cửa, đến khi ra đến tiểu khu nhìn ngựa xe như nước, ta mới nhớ tới vấn đề là nên đi đâu bây giờ?

Cuối cùng ta quyết định một mình lên tầng cao nhất ở New World, vào quán cà phê, âm nhạc bên trong quán thật là phù hợp với tâm tình hiện tại.

“. . . Tôi một mình lữ hành, đi đi dừng dừng ở khắp nơi, cũng một mình đọc sách viết thư tự tâm sự với chính mình, thế nhưng lòng lại trôi đi nơi nào, ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nổi, tôi nghĩ tôi đã mất đi cậu. . .”

Khi ta về đến nhà, Tô Vãn vẫn chưa trở lại, ta do dự không biết có nên gọi điện thoại cho nàng hay không, ta vừa lo cho nàng, lại vừa sợ quấy rầy nàng. Cuối cùng chỉ gửi một tin nhắn, ta hỏi nàng tối nay có về không? Hồi lâu sau Tô Vãn mới hồi âm, chỉ vỏn vẹn hai chữ – không về.

Ta nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, một lúc sau mới khe khẽ thở dài.

Sáng sớm bị điện thoại đánh thức, là mẹ ta, bà muốn ta về nhà ăn cơm, ta vẫn còn mơ mơ màng màng nói không về. Đến khi cúp điện thoại rồi mới tỉnh táo hơn, ta sang phòng kế bên gõ cửa, không có ai đáp, mở cửa đi vào chỉ thấy trên giường chăn gối chỉnh tề, Tô Vãn quả nhiên cả đêm không về. Ta suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho mẹ nói chút nữa sẽ về, chuyện của ta với Tiểu Hoàng ta chưa nói rõ cho mẹ biết, bà vẫn vui vẻ mong con gái trở về, còn kêu cả hai người chúng ta cùng về chung.

Đến trước cửa nhà, ta mới sực nhớ hai tay trống trơn, vội quay lại cửa hàng hoa quả mua vài loại, trong lòng ổn định hơn một chút.

Lúc mẹ ta ra mở cửa, trên tay còn cầm dao làm bếp, hù ta hết hồn một phen. Ta oán trách:

“Mẹ đối đãi với khách như vậy sao?”

Bà cau chân mày lại:

“Xì, còn chưa gả ra ngoài đã tự xem mình là khách, tôi cũng mong gả cô cho sớm. Nhìn thấy cô từ tiểu cô nương biến thành gái lỡ thì, tôi thật nghẹn muốn chết. Haha, người muốn rước cô còn không vội, tôi cũng đâu thể đuổi đi gấp được?”

Mẹ của ta làm trong tổ hòa giải, hôm nay vợ chồng cãi nhau, ngày kia đến mẹ chồng nàng dâu đấu khẩu, đều là nhờ mẹ của ta đi giảng hòa. Bởi vậy cho nên mồm mép bà cực kì lưu loát, bình thường ta nói không lại bà, liền trực tiếp chuyển chủ đề:

“Hôm nay mẹ nấu sơn hào hải vị gì?”

Mẹ ta đi ra ra cửa nhìn một lượt, lúc này mới hỏi:

“Sao chỉ có một mình con? Tiểu Hoàng đâu?”

Ta để hoa quả xuống, đi xuống bếp rửa tay, thuận tiện đem đĩa tôm lên, vừa lột vỏ tôm vừa nói:

“Chia tay.”

Mẹ ta nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần:

“Sao vậy? Đã chuẩn bị kết hôn rồi mà sao lại thế?”

Ta trả lời:

“Hai chúng con không hợp, chia tay trong hòa bình.”

Bà lại chất vấn ta:

“Có phải cô lại xoi mói khuyết điểm của người ta không?”

Ta giơ một bàn tay dính đầy dầu mỡ lên, nói:

“Con thề, con không có.”

Mẹ của ta nóng nảy:

“Vậy có phải là cãi nhau hay không? Quen lâu như vậy, cả hai cũng không còn nhỏ, sao lại có thể xem việc chia tay như trò chơi. Nói cho mẹ biết, vì sao cãi nhau, mẹ hòa giải cho.”

Ta cũng không muốn đùa giỡn nữa, nghiêm trang nói với mẹ:

“Chia tay thật rồi, một tháng, Tiểu Hoàng cũng đã có bạn gái mới.”

“Cái gì?”

Bà nổi giận.

“Tiểu Hoàng nó bắt cá hai tay?”

Nếu tính theo thời gian thì cũng có thể cho là vậy, ta ậm ờ đáp lại một chút.

Mẹ của ta “Ba” một tiếng, ném con dao lên bàn, bắt đầu cởi tạp dề:

“Mẹ đi tìm lão Lưu hỏi rõ ràng, không giải thích được, mẹ nhất định không bỏ qua.”

Dì Lưu chính là bà mối giới thiệu ta với Tiểu Hoàng.

Ta nhanh chân ngăn bà lại:

“Mẹ tự nhiên chạy đến nhà người ta như vậy, người ta không bị dọa mới lạ. Bỏ đi, chia tay thì cũng đã chia tay, loại đàn ông không xứng đáng đó, mẹ phải cảm thấy mừng cho con mới đúng chứ.”

Mẹ ta hẳn là thấy hợp lí, chỉ liếc mắt nhìn ta một cái, không nói gì đi vào nhà bếp.

Ta nhìn thấy mắt bà đỏ, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu, vội vã đi đến an ủi bà, ta nói:

“Ôi, con của mẹ tốt như vậy, sợ gì không gả đi được.”

Bà chỉ tùy tiện đáp lại ta mấy câu, ta biết là bà thất vọng, trong lòng bà còn gấp gáp hơn cả ta. Dù sao ở tuổi của bà đã bảo thủ hơn so với chúng ta nhiều, con gái nuôi đến ba mươi tuổi vẫn còn chưa gả được, hẳn sẽ phải nhận rất nhiều lời bàn tán.

Cơm chiều ăn có chút nặng nề. Cơm nước xong, ta cũng không ở lâu, ta an ủi mẹ lần nữa, hứa hẹn sẽ nhanh chóng mang bạn trai trở về cho mẹ. Bà lại khuyên ta không nên gấp gáp, ngàn vạn lần đừng tuyệt vọng mà làm liều.

Trên đường về, ta suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ là vì bản thân hay là vì mẹ, ta đều nên tìm một người đàn ông tốt mà kết hôn. Đồng thời, việc đối với Tô Vãn nảy sinh ý niệm không sao nói rõ được, giờ phút này nhớ tới ta lại cảm thấy buồn cười, ta làm sao có thể cùng một nữ nhân ở chung cả đời, rất không thực tế.

Đó cũng là lí do mà khi nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc đậu dưới nhà, ta không cảm thấy khó chịu chút nào, đã vậy còn gọi điện thoại cho Tô Vãn, hỏi nàng:

“Mình có cần phải đi một vòng nữa rồi hẳn về không?”

Tô Vãn đáp:

“Tần Lãng cũng đâu phải người ngoài, có gì mà ngại.”

Ta cười nói:

“Mình chỉ sợ làm hỏng chuyện tốt của hai người thôi!”



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét