Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Phế sài yêu tinh ( C56 ~ 60 )

[Phiên ngoại] Chương 56: Tiểu Bảo dưỡng thành.



Thời tiết hôm nay rất đẹp, Tiểu Bảo ôm chai rượu ngủ ở đằng kia.
Buổi sáng ngày nào đó, Ánh Nguyệt vừa đứng lên một lát, Tiểu Bảo đã biến mất.
Tiểu Bảo mới có hai tháng tuổi. Đứa nhỏ chỉ hai tháng mà thoạt nhìn cứ như hai tuổi ý = =
Vì thế Tiểu Ngôn kết luận một câu: Nhìn đi, thức ăn gia súc nhãn hiệu ‘Hi Vọng’, sau khi ăn không còn hi vọng. Tiểu Bảo đúng là phế đi rồi.
Bị Ánh Nguyệt đập chết.
Lý Nam vẫn như trước ngày nào cũng đến, mỗi lần đều bị Ánh Nguyệt dẫn theo súng AK quét đi, sau đó Lý Nam mặc áo chống đạn, còn hàng xóm bên cạnh thì dọn nhà đi hết.
Tiểu Bảo lớn dần.

1/ Về khả năng vẽ vòng tròn:

Tiểu Bảo một tuổi.
Ánh Nguyệt nói, rượu có lợi cho bộ tộc Dạ Kiêu của ta, giúp bộ não phát dục, vì thế Tiểu Bảo mỗi ngày đều uống rượu, xét thấy con bé rất là yêu thích hoa quế cao, cho nên tất cả rượu đều là rượu hoa quế.
…………………
Khóc: Ta cũng muốn uống!
Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn ta một cái: “Ngươi dám.”
“………………” Không dám……….
Thời điểm lúc Tiểu Bảo một tuổi nhưng nhìn vẫn cứ giống như hai tuổi. Hằng ngày bò qua bò lại như cũ, thỉnh thoảng bắt chước ta ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.
Lý Nam nói, đó là con bé đang chuẩn bị cho cuộc sống sau này. (Lạc: nữ vương hoa quế cao^^)
Đúng rồi! Vì thế ta nỗ lực dạy Tiểu Bảo vẽ vòng tròn, để tránh cho sau này nữ vương nhà bé ghét bỏ con bé. (==)
Tiểu Bảo hai tuổi.
Lúc Tiểu Bảo hai tuổi, vẽ vòng tròn đã rất đều, tròn rồi, thế nhưng đều không tốt chính là con bé chỉ biết vẽ vòng tròn.
Cho nên Ánh Nguyệt rất là tức giận, nói đây đều là do ta dạy.
Lý Nam thì không đồng ý, nói lúc hai tuổi đã vẽ được vòng tròn, Tiểu Bảo sẽ có phát triển.
Tiếp tục bị Ánh Nguyệt dùng súng quét đi.
Tiểu Bảo ba tuổi.
Vẫn chỉ biết vẽ vòng tròn.
………………..
Tiểu Bảo bốn tuổi.
Vòng tròn.
Tiểu Bảo năm tuổi.
Vòng tròn, vòng tròn.
Tiểu Bảo sáu tuổi.
Vòng tròn vòng tròn.
…………………
Ánh Nguyệt cũng quét ta đi luôn.

2/ Về chuyên khi nào Tiểu Bảo mở miệng nói chuyện:

Tiểu Bảo hai tuổi rồi mà còn chưa thể nói, Vì thế Ánh Nguyệt rất là tức giận.
Ánh Nguyệt: Chắc chắn khi con bé trưởng thành cũng sẽ ngu ngốc giống như ngươi.
…………………
Lý Nam nói, muốn dùng phương pháp dụ dỗ khen thưởng để hấp dẫn Tiểu Bảo nói chuyện.
Mặc dù tán thành ý kiến này, nhưng mà cách dùng từ của nàng quả thật là….
……………….
Ánh Nguyệt: Tạị sao lại dùng hoa quế cao!
Lý Nam: Ngươi nghĩ rằng ta thích dùng hoa quế cao lắm hả!
Ánh Nguyệt: Nếu tiếp tục dùng hoa quế cao, không chừng sau này con bé chỉ nhớ rõ mỗi hoa quế cao!
Lý Nam: Cho dù ngươi không dùng hao quế cao thì nàng cũng chỉ biết có hoa quế cao thôi!
Ánh Nguyệt: Dù sao cũng không thể dùng hoa quế cao!
Lý Nam: Ta càng muốn dùng hoa quế cao!
Ánh Nguyệt: Còn không phải bởi vì ngươi giống như hoa quế cao nên ngươi muốn dùng nó để dụ dỗ Tiểu Bảo, chiếm được ấn tượng tốt của Phế Sài!
Lý Nam:……………
Trong lúc các nàng cãi nhau, Tiểu Bảo vẫn luôn nghiêng đầu, nhìn hoa quế cao trong tay Lý Nam. Lúc này, bé rốt cuộc cũng biết đó là cái gì rồi.
“Bánh quế cao………..A a a, hoa quế cao………..”
……………………
Xin lợt bỏ bớt một đoạn dưới đây. (Lạc: Ack, cái này là của tác giả, ko phải mình nha!)
Do đó, Tiểu Ngôn nói, đem Tiểu Bảo bán cho cửa hàng bánh hoa quế là được rồi.
Ánh Nguyệt gật đầu đồng ý.
……………………
Sao có thể như vậy được!! Tiểu Bảo!
Vì thế Tiểu Ngôn còn nói: Các ngươi đẻ thêm một đứa nữa là được rồi.
……………………
Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn ta: Kêu nàng cùng với Lý Nam sinh đi.
Lý Nam bổ nhào qua đem ta ấn xuống ghế sô pha.



Chương 57



Kế hoạch đẩy ngã của Ánh Nguyệt chưa thực hiện được….
Nguyên nhân là Tiểu Bảo bỗng nhiên khóc lên, túm lấy Ánh Nguyệt đòi nàng ôm.
Tiểu Bảo của ta sao có thể đáng yêu như vậy! Con quả là đứa con ngoan của mẹ!
Tiểu Bảo vẫn khóc suốt, Ánh Nguyệt dỗ thế nào cũng không được. Cuối cùng chợt nhớ tới: “Con bé mãn hai tháng rồi phải không?”
Lý Nam khẽ cười một tiếng: “Con gái của ngươi sao lại hỏi ta?”
Ánh Nguyệt nhất thời chán nản.
Tiểu Bảo càng không ngừng khóc, Ánh Nguyệt càng ngày càng hoảng hốt, cuối cùng bắt đầu luống cuống tay chân.
“Này! Ngươi là bác sĩ, ngươi mau lại đây nhìn xem!” Nàng quát Lý Nam.
Lý Nam nhíu mày, đi qua.
Nàng tiếp nhận Tiểu Bảo trong tay Ánh Nguyệt, sau đó nhíu mi: “Không có cánh.”
Ánh Nguyệt gật đầu.
Sau đó quay đầu nhìn ta.
Tiểu Bảo…….Ngươi đừng khóc a…….Đừng khóc……….
“Ngươi khóc cái gì!” Ánh Nguyệt mắng, “Ngươi là mẹ của con bé, đừng cứ mãi làm bộ dạng đứa nhỏ không chịu lớn! Mấy đứa con nít ở nhà trẻ kế bên còn chính chắn hơn ngươi!”
“……………..”
“Đủ rồi……” Trong mắt Ánh Nguyệt nổi lên sương mù, “Cái gì cũng không giúp được, chỉ biết thêm phiền…”
“……………..”
Hai người đối mặt.
Hồi lâu.
“A.” Lý Nam đẩy nàng, “Tốt rồi.”
Tiểu Bảo đã ngừng khóc, ngậm ngón tay cái đang ngủ.
Hiện tại cả hai người đều nhìn ta.
Ánh Nguyệt quay đầu đi, ôm Tiểu Bảo lên lầu.
Lý Nam cười nhìn ta: “Không ngồi ở góc tường vẽ vòng tròn nữa sao?”
Lau một bãi nước mắt, xoay người đi mở cửa.
“Nè!” Lý Nam một phen giữ chặt lấy tay ta, “Ngươi cũng có thể tức giận sao?”
Ô ô ô……..
“Ngươi biết rõ tính tình của nàng mà, tuy miệng nói đả thương người nhưng nàng không có ác ý.” Lý Nam cười nhéo mặt của ta, “Có vậy thôi cũng tức giận, keo kiệt.”
Bĩu môi.
“A! Thật đáng yêu!” Lý Nam nhào qua đây cọ xát khắp nơi, “Sau này ta nhất định phải sinh một đứa nhỏ dễ thương giống như ngươi, đến đây đến đây, thừa dịp Ánh Nguyệt không có ở……….”
“……………..” Cứu mạng………..
“Ngươi đừng chạy………”
“……………..” Không chạy mới lạ!
“He, bắt được ngươi rồi!”
“……………..”
Có vật gì đó sắt nhọn bay qua đỉnh đầu Lý Nam, lưu loát cắm trên tường đối diện, không ngừng rung động.
………………..
Một con dao ăn. = =
“Đôi cẩu nữ nữ các người cút ra ngoài cho ta!” Ánh Nguyệt đứng trên lầu rống, “Nếu không đi ra ngoài, con dao tiếp theo sẽ bay qua đầu của mỗi người!”
Lý Nam sửng sốt một chút, tay vẫn còn ôm eo của ta, không có buông ra.
Con dao tiếp theo bay qua đây.
“Phốc!” Máu tươi phun ra.
Người ký lạ kia ngẩng đầu liếc nhìn Ánh Nguyệt một cái, không hề nhìn cây dao cắm trên ngực, rất là bình tĩnh hỏi Ánh Nguyệt một câu: “Xin hỏi từ nơi này đến phố Vương Phủ Tỉnh [1] phải đi như thế nào?”
Ánh Nguyệt ngây người một chút: “Ra cửa quẹo trái, ước chừng 50 mét có một trạm xe bus, cũng có thể kêu taxi.”
“Cám ơn.” Nàng xoay người liếc nhìn chúng ta một cái, sau đó nhìn nhìn cây dao trong ngực, rút xuống, quay đầu lại đi tới, “Ngươi có muốn lấy lại dao không?”
Ánh Nguyệt lắc đầu.
Vì thế người kia xoay người lướt qua bên người chúng ta rồi đi ra ngoài.
Lý Nam vẫn như trước ôm ta ngẩn người.
Mọi người đều ngẩn người.
Người kia đi tới cửa, lại quay đầu: “Các ngươi có ai biết Sở Kiêu không?”
Vẻ mặt Ánh Nguyệt không thay đổi, thản nhiên gật đầu: “Có biết. Ngươi là gì của nàng?”
“Ta gọi là Sở Cửu,” Người kia rất là bình tĩnh trở lại, “Ta là tỷ tỷ của Sở Kiêu.”
Toàn bộ căn phòng trong chốc lát bỗng trở nên phi thường im lặng.
Ánh Nguyệt chậm rãi xuống dưới lầu, cau mày trừng mắt liếc chúng ta một cái, hỏi Sở Cửu: “Ngươi tìm nàng có chuyện gì không?”
Sắc mặt Sở Cửu không thay đổi: “Mẫu hậu nói lão bà của ta ở trong tay nàng.”
“……………….” Chắc chắn là ngươi nghe lầm……
“Thật không?” Lý Nam cười nói, “Lão bà ngươi tên gì?”
Sở Cửu nhìn nàng một cái: “Lý Nam.”
“………………..”
…………………
……………………………..
………………………………………….
Sở Cửu nói: tên Sở Cửu này là do phụ hoàng đặt, đứa nhỏ nhiều lắm đặt tên không hết, cho nên gọi là Sở Cửu.
Sở Cửu nói: Lý Nam là người yêu tam thế của nàng, duyên định kiếp này.
Sở Cửu nói:…………….
Ánh Nguyệt ôm ta ngồi ở một bên, chờ xem Lý Nam nổi bão.
………………..
Nhưng vì là Ánh Nguyệt ôm ta………….Cho nên tất cả đều không cần nhìn~
A, bất quá vì sao muốn ôm ta?
Nhìn nàng.
“Nhìn ta làm gì? Xem diễn đi!” Ánh Nguyệt cau mày, “Vẻ mặt của ngươi như vậy là sao?”
“………………” Ta chỉ thấy kỳ quái, rõ ràng vừa rồi ngươi còn tức giận như vậy……..
“Có chuyện như vậy………….” Ánh Nguyệt cười rất lỳ quái, “Lý Nam ở bên ấy*, cư nhiên không nhìn ra….” (Lạc: câu này theo mình hiểu có lẽ là Lý Nam ở bên phe của mẹ Phế Sài nhưng lại ko bek chuyện này.=’))
“………………” Hoàn toàn……không rõ………….
Ánh Nguyệt gõ đầu của ta nắm đi qua: “Xem diễn.”
“……………….”
Lý Nam cười nhìn vẻ mặt không chút thay đổi của Sở Cửu: “Tam thế tình duyên?”
Sở Cửu thản nhiên gật đầu.
Lý Nam tiếp tục cười: “Tam thế (ba kiếp) là như thế nào?”
Sở Cửu rất là bình tĩnh: “Kiếp thứ nhất, kiếp thứ hai, kiếp thứ ba.”
Lý Nam tiếp tục cười: “Vì cái gì nhất định là ta?”
Sở Cửu dừng một chút: “Ngươi chính là lão bà của ta?”
Huyệt thái dương của Lý Nam bắt đầu nổi gân xanh.
Ánh Nguyệt nhướng mày: “Cẩn thận một chút, Lý Nam sắp nổi bão.”
“………………” Hai người các ngươi………..Quả thật là…….đáng sợ…….
“Lão bà.” Sở Cửu rất là đứng đắn kêu Lý Nam một tiếng, “Chúng ta sống chung đi.”
“………………..”
Lý Nam nhảy dựng lên đá một phát xoay tròn.
Sở Cửu cũng không có trốn mà là nhẹ nhàng bắt được mắt cá chân của nàng: “Lão bà, chẳng lẽ muốn dùng nơi này làm giường?”
“……………….” Người này…..
Thật là lợi hại!
Lý Nam cười nhìn nàng: “Giường sao có thế nào tốt bằng sô pha.”
“Ta vẫn cảm thấy giường tốt hơn.” Sở Cửu còn thành thật đưa ra ý kiến.
“Sàn nhà thì sao?” Lý Nam tiếp tục cười.
“Lão bà ngươi có khuynh hướng SM.”
“Ta còn chưa nói đến cái bàn.”
“Thật ra ta khá là vừa ý cái cửa sổ kia.”
“Tư thế đó cũng tốt.”
“Ngươi cũng hiểu được?”
……………………
“………………..” Hai người kia đang nói gì vậy………….
Ánh Nguyệt che lỗ tai của ta, nổi giận nói: “Các ngươi nói đủ chưa.”
Hai người quay đầu lại, cười với chúng ta.
………………….
Cùng nhau lộ ra răng nanh.
Rùng mình.
……………………
“Hai con sói.” Ánh Nguyệt ôm lỗ tai của ta [= = nhưng mà nghe thấy hết rồi], liếc trắng các nàng một cái, “Cút sang một bên đi, không cho nhiễm bẩn nàng.”
A? không hiểu.
“Không có.” Cả hai rất là ăn ý, vẻ mặt ngây thơ, “Chúng ta vừa mới nói gì vậy?”
Sau đó Sở Cửu cười, chỉ chỉ phía dưới váy của Lý Nam: “Tiểu khố khố.” (quần lót)
“……………..” Đề tài…………….
Lý Nam cầm lấy cái ly trên bàn ném đi qua.


Chương 58



Khi Lý Nam quăng cái ly qua, Sở Cửu đã tránh được.
“Lão bà thật dữ.” Sở Cửu thối lui đến sau ghế sô pha, “Mẫu hậu đại nhân thực biết đào hố cư nhiên kêu ta đến câu dẫn ngươi.” [= =nữ vương ác thú ~]
“…………….”
Mẫu hậu đại nhân……………….
“Ra là thế.” Lý Nam khoanh tay ngồi xuống bên cạnh Ánh Nguyệt, nhếch chân bắt chéo, “Ngươi đến từ đâu?”
Sở Cửu nhíu mày, cũng ngồi xuống bên cạnh Ánh Nguyệt.
“………………”
“Hầy,” Nàng cười với Ánh Nguyệt, “Ngươi là em dâu của ta?”
Ánh Nguyệt liếc trắng nàng một cái, không đáp lại.
“Ta thích ngươi hơn.” Sở Cửu khơi cằm của Ánh Nguyệt, “Nhìn vẻ mặt này xem……….”
“………………” Ngươi đang làm cái gì đó!
“Phế Sài,” Ánh Nguyệt thản nhiên nói, “Ngươi đứng lên trước một lát.”
“……………….”
“Phế Sài, chúng ta còn có nợ nần chưa tính xong đó.” Nàng một phen cầm tay Sở Cửu, nhìn ta, rất là trấn định nói, “Ta có hay không đã nói là ngươi không được phép chạm vào nữ nhân khác ?”
“………………” Có…….Nhưng mà………
Rơi lệ, tại sao ngươi nắm tay người khác!
“Ngươi đã quên hết rồi.” sắc mặt của Ánh Nguyệt lạnh lùng, “Bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi nên làm thế nào khi bị quấy rối.”
“………………”
Ánh Nguyệt quay đầu lại liếc nhìn Sở Cửu, sau đó cười tủm tỉm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy hàn quang chợt lóe!
…………………
Tay của Sở Cửu đã bị dính chặt trên bàn, bên trên còn cắm một con dao ăn hàn quang lóe sáng.
“………………..”
………………….
Thật là khủng khiếp! Tuy rằng chỉ cắm trúng khe hở giữa các ngón tay.
“Thấy không, ngươi nên làm như thế này.” Ánh Nguyệt cực kì bình tĩnh nhìn ta.
“……………….”
………………….
“Nhưng Lý Nam cùng tỷ tỷ không giống nhau……………” Chúng ta là yêu quái…………
“Không giống mới có hiệu quả tốt.” Ánh Nguyệt liếc nhìn vẻ mặt hờ hững của Sở Cửu, “Đây mới chỉ là động tác làm mẫu.”
“………………”
………………..
Thối lui đến trong lòng Lý Nam: Thật là khủng bố………… (Lạc: điếc không sợ súng đây mà ^^!)
Lý Nam gật gật đầu, nói nhỏ bên tai ta: “ Ánh Nguyệt nổi bạo rồi.”
Gật.
Lý Nam rất cẩn thận nói một câu: “Sau này chúng ta nên thu liễm lại một chút.”
“…………………” Là “Ta”, không phải chúng ta………….
Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn chúng ta, rất lâu.
…………………..
Lý Nam, ngươi không cần ôm ta………………….
…………………..
Sở Cửu nhìn con dao ăn gắm trên bàn tay, lại nhìn Ánh Nguyệt xoay người nổi giận đùng đùng đi lên lầu, cuối cùng cực kì bình tĩnh hỏi chúng ta: “Bình thường bộ dạng của nàng luôn luôn như vầy?”
Gật.
Sở Cửu im lặng lúc lâu, rồi từ từ nhổ con dao trên rảnh tay xuống.
………………….
“Cho hỏi ở đâu có bán miếng dán giảm đau………..” Nàng cắn răng khuôn mặt tái nhợt, “Ta cần rất nhiều……….”
“………………..”
“Ngươi biết đau?” Lý Nam ôm ta, “Vừa nãy không phải còn bình thường đó sao?”
“Ack…..” Cơ mặt Sở Cửu bắt đầu co giật, “Chỉ có ngươi mới có năng lực của Phụ hoàng…….”
“………………..”
Ta đang chuẩn bị nói chuyện, thì Sở Cửu đã quát to một tiếng chạy đi ra ngoài.
…………………..
“Ánh Nguyệt có từng đâm tay ngươi chưa?” Lý Nam rất là quan tâm hỏi.
Lắc đầu.
“Các bộ phận khác cũng không luôn sao?”
Gật.
Vì thế Lý Nam rất là cảm thán: “Ngươi thật hạnh phúc.”
Gật: “Ta cũng hiểu được.”
Vì thế cả hai người ôm đầu cảm thán.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh gào thét bay qua trên đỉnh đầu.
……………………
Khi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy cửa kính bị phi đao ném bể một thủng một lỗ lớn.
……………………
Hai người lập tức buông tay, ngồi xê ra cách 1m. Hai tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước.
Nửa phút sau.
Cùng nhau quay đầu lại: “Ánh Nguyệt, có chuyện gì thế?”
“Không có gì.” Ánh Nguyệt ở trên lầu hai thản nhiên nói, “Dao ăn dùng hết rồi, ai đó trong các ngươi đi mua thêm mấy cây đem về đi?”
“Ta đi.” Lý Nam nhanh chóng xong ra ngoài.
“………………”
Rơi lệ! Ngươi cư nhiên bỏ lại ta chạy mất!
………………….
“Nếu ngươi đã thích cho Lý Nam ôm như thế, vậy thì cứ cho nàng ôm đi.” Ánh Nguyệt thản nhiên nói, “Trong vòng một tháng, dám động tới một ngón tay của ta thì tỷ tỷ háo sắc của ngươi chính là ví dụ chứng minh.”
“………………..”
Lý Nam mua một bộ dao ăn mất cả buổi tối. Chờ ta úp mặt vào tường cả một buổi tối đến khi trời sáng thì không biết tại sao lại ở trên giường Ánh Nguyệt, sau đó thật vất vả mới ở dưới sự hoàn toàn không thèm đếm xỉa của Ánh Nguyệt mà run sợ ăn điểm tâm (ăn sáng), Lý Nam rốt cuộc cũng mua dao ăn trở về.
“Đầu năm nay hàng nội chất lượng rất kém.” Lý Nam vô cùng thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, “Ta phải đến Quốc Mậu [1] để mua. Nơi đó kẹt xe nên về trễ.”
“………………..”
Sắc mặt Ánh Nguyệt bình thản, cầm lấy khăn ăn lau sữa dính một ít trên khóe miệng, cũng không có ngẩng đầu lên: “Còn nhớ trò chơi mà lúc trước chúng ta chơi chứ?”
Bên tai có tiếng gió gào thét. Lý Nam đã muốn biến mất trên ghế sô pha.
“Trời, ta không chơi.” Lý đại mỹ nhân ở trước cửa ôm ngực thở dài, “Tiếp tục như vậy không thể không chết sớm.”
“…………………”
“Nếu có gan thì ngươi cứ tiếp tục đến đây.” Ánh Nguyệt liếc nàng một cái, “Thử xem ta có dùng hết tất cả các chiêu trước kia hay không.”
“……………….” Cái gì…….Các chiêu trước kia………..
…………………
Chỉ nghe thôi đã thấy thật đáng sợ.
“Nữ vương đại nhân!” Lý Nam đứng trước cửa kháng nghị, “Đừng nên đùa như vậy chứ!”
“Đùa!?” Ánh Nguyệt vỗ cái bàn đứng dậy, giận dữ hét, “Lão nương lấy lão công của mình cho các ngươi chơi đùa? Ngươi muốn chết sao!”
Bên kia im lặng lúc lâu.
Sau đó xoay người rời đi.
“……………..”
…………………
Cách một khoảng xa ta nghe nàng nhỏ giọng thì thầm:
“Bỏ đi, trước cứ im miệng né qua đi, sau này tiếp tục trở lại chơi.”
“………………..”Người này…………
“Nàng nói cái gì?” Ánh Nguyệt cau mày nhìn ta.
A, cuối cùng thì ngươi cũng để ý đến ta!
Hai mắt tỏa sáng: “Nàng nói……..”
“Hừ.” Bỗng nhiên nàng quay mặt đi, sau đó xoay người bước đi.
“………………..”
Nàng nói sẽ trở lại tiếp tục đùa ta đó, vậy mà ngươi cũng không quan tâm! Rơi lệ! Cứ để cho nàng đùa giỡn ta đi!
Ánh Nguyệt xoay người đi lên lầu, đi được vài bước, chợt đứng lại, cũng bắt đầu nói nhỏ: “Chẳng lẽ gần đây là lão nương ăn giấm chua?” Sau đó nâng cằm, “Không đúng, chắc chắn là vì người này cư nhiên dám không nghe lời ta.”
Sau đó tiếp tục đi.
“……………….” A, ghen………Đúng vậỵ!
Mắt thấy Ánh Nguyệt chạy tới cửa phòng ngủ đang chuẩn bị đi vào, ta rốt cuộc cũng bừng tỉnh nhảy dựng lên chỉ vào nàng: “Ánh Nguyệt, ngươi đang ghen!” (Lạc: =’]]] muốn chết hả kưg?)
Trên lầu, nữ vương dừng lại một chút, yếu ớt quay đầu lại.
“………………”
…………………..
Ngồi xổm ở góc tường gạt lệ: “Không có, chẳng qua là do ta không nghe lời…….”
“Nói đến đây…..” Nàng rốt cuộc cũng yếu ớt mở miệng, “Tại sao ta chưa từng thấy qua ngươi ăn giấm chua nhỉ?”
Hả?
Quay đầu nhìn nàng.
Nữ vương đã quay đầu lại: “Hừ, ai thèm.”
“……………..”
Sau một lúc lâu, lại quay đầu: “Ta muốn đi làm.” (Lạc: =’)) tỷ thật đáng yêu!)
Sao?
“Ta cũng phải đi sao?” Hình như là vậy.
Nàng hơi hơi nheo mắt lại, giống như suy nghĩ thật lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Hôm nay ngươi không cần đi. Ta cùng người khác chụp quảng cáo.”
“……………….” Đừng, người khác? Người khác!
“Không cho không cho không cho!” Vì sao muốn chụp quảng cáo cùng người khác ! “Ta không cho phép không cho phép!”
“Hứ.” Nàng hừ một tiếng, khoanh tay, “Ta nói không được đi là ngươi không được đi, ngươi còn dám làm trái?”
“………………..” Ô ô ô ô………….nhưng…………..Vẽ vòng tròn nói thầm: “Không cho ngươi đi, không cho ngươi đi…….”
Ánh Nguyệt đã muốn xoay người vào cửa.
“………………..” Ô oa! Tại sao ngươi muốn chụp quảng cáo cùng người khác!
……………………..
Trước khi đi, Ánh Nguyệt ra lệnh: Ngươi ở lại giữ nhà, nhớ trông chừng kỹ Tiểu Bảo.
…………………….
Sau đó ăn mặc trang điểm xinh đẹp bước đi.
…………………….
Ta phải làm gì đây?
…………………….
Mặc kệ, ta lại theo dõi. Không sao, cùng lắm lại Phân Cân Thác Cốt [2]lần nữa thôi, không sao. Cùng lắm thì nhập viện nửa tháng mà thôi.
Quyết không thể để cho những kẻ khác chạm vào nàng!
Nắm chặt tay!
Do đó Ánh Nguyệt vừa bước đi, ở sau lưng đi lên nhìn Tiểu Bảo một chút, sau đó vội vàng vụng trộm theo đi ra ngoài.
Không sao, nằm viện thôi, chỉ là nằm viện thôi mà……………


Chương 59: Ta mới là nữ vương của ngươi. Nhớ rõ chưa?



Theo dõi theo dõi ~~
Đến công ty, đi ra nghênh đón cư nhiên là –
Cái người tên là Phong gì gì đó! (Lạc: == mình cũng quên tên chị này lun rồi…)
…………………
Hai người đi vào rồi.
………………….
“Ngài cũng đến đây rồi à?” Cô gái Tiếp tân nhìn ta, “Thiếu chút nữa là không nhận ra ngài……Ngài che kín bít như vậy làm gì?”
“…………………” Ta đang ngụy trang.
Nhỏ giọng: “Hôm nay Ánh Nguyệt muốn cùng người khác chụp quảng cáo sao?”
“Đúng là có chụp quảng cáo……..Nhưng mà…….”
Rơi lệ: Quả nhiên là ngươi bỏ rơi ta chạy theo người khác!
Nhanh chóng chạy vào thang máy.
[ Cô gái tiếp tân giải thích: Nhưng mà không phải là chụp với ngài sao………]
Đến phòng hóa trang của hậu trường chụp quảng cáo, Ánh Nguyệt đã trang điểm xong, đang ngồi trên ghế, ngồi bên cạnh là Phong gì gì đó, cười đưa cuốn tạp chí cho nàng.
Cắn móng tay: Thật………Thật xứng đôi ô ô ô………
Ánh Nguyệt một thân quần áo màu trắng lộ vai, Phong gì gì đó cũng là một thân quần áo bình thường (quần jean áo thun trắng)….
Ô ô ô……………
Cắn khăn quàng cổ…………….
Ánh Nguyệt thuận tay tiếp nhận cuốn tạp chí, vô ý ngẩng đầu nhìn qua bên này.
…………………..
Chưa kịp trốn………………..
Bất quá ta che dấu kín như vậy, chắc là nhìn không ra đâu……..[-_-|||]
Ừm, nếu tên Phong gì gì đó dám sờ Ánh Nguyệt một cái, ta liền xông ra.
Tốt lắm, quyết định vậy đi.
Ánh Nguyệt chỉ thản nhiên liếc nhìn bên này một cái, sau đó buông cái tách đứng dậy.
“Mẹ ngươi không có nằm viện?” Nữ vương đi phía trước, Phong gì gì đó đi theo phía sau, “Ngươi còn dám đến đây.”
“Thiếu chút nữa.” Phong gì gì đó cười khổ một tiếng, “Ta đến để nói xin lỗi với ngươi…….Chuyện lần trước của Sở Kiêu…………”
Nữ vương bỗng nhiên đứng lại.
“………………”
Sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“……………..” Làm ta sợ muốn chết……..tự nhiên nghe thấy tên Sở Kiêu……..
“Đừng nghĩ rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Ánh Nguyệt thản nhiên nói, “Không phế đi lão thái bà kia đã là sự khoan dung cuối cùng của ta.”
Phong gì gì đó gật đầu: “Cám ơn ngươi còn nể tình bạn cũ.”
Ánh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại sâu kín nhìn nàng một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước: “Tình cũ? Đừng có mà đánh giá mình cao quá.”
Phong gì gì đó không nói gì.
“………………” Các nàng………..đang thì thầm cái gì?
Hai người cong cong quẹo quẹo một vòng tròn lớn, cuối cùng cũng tới nơi.
A! Rơi lệ: Tại sao các ngươi lại một mình đến phòng này!
Ánh Nguyệt đi trước mở cửa, Phong gì gì đó theo sau đi vào.
…………………
Khóc: Ta không cho phép, ta không cho phép!
Rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy đẩy cửa.
………………….
Cánh cửa phát ra một tiếng “cạnh”, mở ra.
Bên trong vẻ mặt của Ánh Nguyệt tối đen trừng ta, Phong gì gì đó đứng bên cạnh đang cười rất mất hình tượng.
“Ngươi còn muốn khiến cho nàng đạp cửa……….” Nàng ôm bụng, “Trong khi đó ngươi lại quên khóa cửa…..”
“……………….” Đạp cửa? Không cần đạp a. Đẩy một cái liền mở………
“Ôi trời……..” Phong gì gì đó tiếp tục cười, “Ánh Nguyệt ơi, hay là do ngươi ở với nàng lâu quá, nên cũng bị đồng hóa ngốc theo?”
“Ngươi đi chết đi!” Ánh Nguyệt giận tím mặt mắng nàng, sau đó quay người rống ta, “Lão bà ngươi chạy theo người khác ngươi chỉ phản ứng như vậy?”
“………………..” Ta ta ta…………….
“Ngu ngốc.” Phong gì gì đó cười đến nổi không dậy nổi, “Ngươi không biết ghen hay nổi giận sao?”
“………………..” Hai mắt đẫm lệ nhìn Ánh Nguyệt.
Khuôn mặt Ánh Nguyệt đỏ bừng bừng trừng Phong gì gì đó: “Ngươi thử nói thêm câu nào xem!”
“Lần đầu tiên ta thấy ngàn năm băng sơn nữ vương còn có thể đùa giỡn chiêu thức cấp thấp như vậy cho người yêu ghen…………Ngươi thật sự là……….” Bị đá bay đi.
“……………….”
“Ngươi không thể chỉ nói ngươi là lão công của ta!” Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng rống lên một câu, “Chỉ có lão nương mỗi ngày không ngừng giấm trắng giấm đỏ, còn ngươi thì cái gì cũng không biết!” (Lạc: tội nghiệp tỷ =’D, e sẽ cho tỷ vào danh sách thụ yêu thích của e, dù chị hơi dữ…nhưng ko sao ^^)
“……………….”
“Thỉnh thoảng…..Thỉnh thoảng bùng nổ một chút…………” Phong gì đó cười đứng lên, “Ngươi cần phải có bộ dạng của một lão công, thỉnh thoảng phát biểu, giận sôi máu, rống nàng một hai câu cũng được…..” Lại bị Ánh Nguyệt đá bay, ở góc kia ôm eo, “Ánh Nguyệt ta cảm thấy…………Nàng thật sự không có khả năng….”
“………………..”
Ánh Nguyệt hầm hầm trừng mắt liếc nhìn ta một cái, bước nhanh qua bên người ta đi ra ngoài.
“………………”
“Ngươi xong rồi.” Phong gì đó cười đứng lên, “Ánh Nguyệt nhưng là khăng khăng một mực yêu ngươi.”
“……………..” Vậy tại sao lại nói xong rồi……..
“Tình yêu của Ánh Nguyệt……….Rất là nhiều người không có phúc hưởng thụ………” Nàng cười khổ, lắc lắc đầu, “Trước kia…………..”
Trừng ngươi: Không được nói chuyện trước kia với ta. Hiện tại Ánh Nguyệt là của ta.
“Chà, lúc này lại trừng ta? Hay là chỉ ở trước mặt Ánh Nguyệt mới biểu hiện nhu nhược?” Phong gì đó cười rất vui vẻ.
“………………”
“Dỗ nàng rất đơn giản.” Nàng cười nói, “Đi ra ngoài, trước mặt tất cả mọi người, lớn tiếng nói một câu ‘Ta yêu ngươi’”. Sau đó híp mắt, “Ngươi dám không?”
Hừ, có gì mà không dám!
Bây giờ ta liền đi ra ngoài!
………………..
Đến chỗ chụp ảnh, Ánh Nguyệt ở bên kia bưng ly nước không ngừng uống, Đến khi nghe một tiếng rống “Ánh Nguyệt, ta yêu ngươi!” của ta, nàng phun một ngụm nước lên trên mặt nhân viên phục vụ.
“……………..”
…………………
Nữ vương sâu kín xoay người lại.
Thật lâu.
………………….
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
“Không!” đừng lại đây, đừng lại đây, còn qua nữa ta sẽ nhảy lầu đó!
“Khiến ta mất mặt trước nhiều người như vây!” Ánh Nguyệt vẻ mặt đỏ bừng, “Ngươi chán sống!”
“Đâu có…….” Ta chỉ nói yêu ngươi thôi……….Ngươi đồng ý một tiếng là được rồi…….Nếu không muốn trả lời thì ngươi đừng nhìn ta cũng được mà……..Còn nếu không để ý đến ta nhưng ngươi cũng không cao hứng vậy thì nói thẳng ngươi không yêu ta là được………… 

[==+ loại nào cũng đều như đang làm nũng…Vì thế mọi người có thể lý giải vì sao nữ vương lại tức giận như vậy sao? Trước mặt nhiều người như vậy, nàng…..dù chọn loại nào thì ở trong mắt người khác cũng đều là làm nũng, thẹn thùng…..Nói tóm lại, Phế Sài là bị Phong hãm hại. ==+]

“Còn dám tranh luận!” Ánh Nguyệt cả giận nói, “Còn không mau xuống dưới cho ta!”
“Không…” Ghé váo cửa sổ nhìn xuống phía dưới: May quá, chỉ là lầu bốn mà thôi, không chết được, không chết được………..
Mặt Ánh Nguyệt tối sầm: “Điều thứ mười ba.”
“……………..”
“Mọi lời nói của ta, ngươi đều phải vô điều kiện nghe theo.”
“………………” Khóc………..
“Hiện tại, đi xuống cửa khỏi cửa sổ cho ta.”
“……………….” Ngươi ngươi ngươi………..
…………………..
Ta xuống dưới………..
Ánh Nguyệt khoanh tay, thản nhiên liếc ta một cái: “Lại đây.”
“………………”
………………….
Ta đi tới…….
“Ngẩng đầu.” Thanh âm thản nhiên của nữ vương vang lên trên đỉnh đầu ta.
Ngẩng đầu.
Trong đôi mắt phượng kia dường như có lay động một lúc, rồi từ từ tràn ra.
Nàng chậm rãi tiến gần.
Một nụ hôn chuồn chuồn lướt .
“Ngốc,” Còn có thanh âm yếu ớt, “Ta cũng yêu ngươi.”
A?
“Nếu ngươi dám nói, sao ta lại không dám?” Nàng nhướng mày, “Ta mới là nữ vương của ngươi. Ngươi nhớ rõ chưa?”
Ta mới là nữ vương của ngươi.
Ngươi nhớ rõ chưa?


Chương 60: Kế hoạch dụ thụ.



Ta mới là nữ vương của ngươi. Nhớ rõ chưa?
Gật đầu.
“Không nhớ cũng không sau.” Nàng hung hăng nhìn ta, “Ta sẽ khiến cho ngươi phải nhớ kỹ.”
“……………..” Gì?
Xin chào mọi người, ta là người kể chuyện.
Được rồi, bây giờ chúng ta hãy dời ánh mắt , đến xem cái gì gọi là bản kế hoạch của nữ vương.
Bản kế hoạch này đặt trong ngăn kéo ở phòng ngủ của nữ vương, còn cài thêm ba cái ổ khóa. Quyển sách này không có tiêu đề, bởi vì nữ vương thật sự không thể viết ra được. Nhưng mà, nếu cho ta đặt một cái tiêu đề, có lẽ sẽ là: “Kế hoạch bắt được Phế Sài.” Hoặc là “Kế hoạch câu dẫn chồng.” Đương nhiên, nếu ta viết ra, chắc chắn nữ vương sẽ không chút do dự mà chém ta. Cho nên ta giữ im lặng.
Kế hoạch này bao gồm các bước như sau:
Bước 1: Kế hoạch cường thụ.
Có nghĩa là, tuy rằng ta là thụ nhưng lại là cường thụ, cho nên đẩy ta ngã không được đó là chuyện của ngươi. Tuy nhiên, ta sẽ cố gắng tạo cơ hội cho ngươi là được.
Đương nhiên câu cuối cùng là ta tự mình thêm vào. Nếu bị nữ vương phát hiện sẽ đánh chết không tha. (Lạc: ta chém :P)
Nhưng mà ta có ví dụ chúng minh. Lần đó chính là nữ vương biết thời thế để cho Phế Sài đẩy ngã.
Nhưng theo thời gian trôi qua, nữ vương của chúng ta phát hiện, bước này hoàn toàn vô dụng. Phế Sài thật sự chính là một kẻ Phế Sài, chỉ có khi chuốc rượu vào thì mới có thể khơi dậy ngọn lửa dục vọng trong nàng. Nhưng nữ vương lại kiên quyết từ bỏ.
Bởi người kia không phải là Phế Sài mà nàng thích.
Đã đến nước này, nữ vượng hạ quyết tâm cái gì cũng vứt bỏ.
Vì thế bước 2 của kế hoạch ra đời:
Kế hoạch dụ thụ.
Thời gian thực hiện kế hoạch này rất ngắn, sau chuyện cây mắc cỡ, nữ vương thẹn quá thành giận, quyết định vứt không cần nữa. Nhưng mà đến hôm nay—
Nàng vẫn quyết định thử lần nữa.
Bất quá nếu cái này cũng không dùng được, Phế Sài cần phải cẩn thận rồi.
Phải vô cùng vô cùng cẩn thận mới được.
Kể chuyện kết thúc.
Phần sau, chúng ta nhìn thử xem nữ vương làm dụ thụ như thế nào.
Tiếp tục chụp quảng cáo, hôm nay đạo diễn đại nhân vắng mặt, đi công tác. Tuy nhiên nữ vương đại nhân có lệnh, hôm nay ta với nàng không được cách xa quá 10 cm, nếu không buổi tối cho ta ngủ ngoài đường.
…………………
10 cm………..Có xa lắm không?
10 cm có lẽ bằng – khoảng cách hai cái quyền đầu (hai cái nắm tay)…………
So đo.
Ngẩng đầu.
Trước mặt, sắc mặt Ánh Nguyệt vẫn tối sầm như trước
“10 cm, là khoảng……” Thanh âm của nàng nói cho ta biết, “Khoảng……ngươi không cần phải giữ vừa vặn đúng 10 cm……”
A, sao ngươi không nói sớm.
Vươn tay ôm nàng vào trong lòng.
Nhìn, khoảng 10 cm.
Ánh Nguyệt hơi cứng ngắc một chút, vô cùng kinh ngạc liếc nhìn ta một cái: “Tự dưng hôm nay bỗng nhiên thong minh ra?”
Sao cơ?
“Chuyện lạ……..” Nàng cau mày mặc cho ta ôm, đã quên phía trước còn có một loạt tia chớp đèn flag lưu loát xuất hiện. Hình như tư thế không được thoải mái, cư nhiên mơ mơ màng màng chủ động, ôm eo của ta bắt đầu nói thầm, “Bị kích thích liền thông minh?” Sau đó rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của ta, nghiêm túc hỏi, “1+1 bằng mấy?”
“……………” Trong nháy mắt, “Hai?” Chẳng lẽ là ba? Ta học toán cũng khá.
“Thật sự thông minh lên?” Nữ vương cau mày nhìn ta, sau một lúc vẫn rất nghi ngờ. Nghi ngờ nửa ngày lại không tìm ra đáp án, cuối cùng lại dựng thẳng lông mày: “Đưa miệng lại gần đây.”
“…………….” Được……….
Đưa qua.
Nữ vương nhẹ nhàng hít cái mũi ngửi: “Không có uống rượu.”
“…………….”
Thời điểm nữ vương đại nhân nói, lông mày lá liễu mảnh mai hơi khẽ nhăn lại, đôi môi đỏ tươi xinh đẹp nhẹ nhàng đóng mở ngay trước mặt ta, hơi hơi lóe sáng……………
Giống như………..quả anh đào (chery)……..Thật muốn………..một ngụm ăn luôn……………
A a a……..
Nữ vương nói thầm một lát, cuối cùng cũng ngừng lại, nhìn ta: “Ngươi đang nhìn chỗ nào vậy?” (Lạc: nếu chưa đọc qua bản kế hoạch của tỷ thì e sẽ tin tưởng tỷ là vô tình, nhưng bây giờ e chỉ nghĩ rõ ràng cố ý mà cứ làm bộ vô tội..=”>)
“…………….” Ô…………..Không có, chỗ nào ta cũng chưa nhìn……….
“Điều thứ mười 14.” Nữ vương hé ra khuôn mặt, “Ta hỏi cái gì thì ngươi phải trả lời cái đó.”
“………………”
Rút lại bàn tay đặt bên hông nàng, cẩn thận nâng tay lên, chỉ vào khóe môi của nàng: “Này, nơi này nè…”
Nữ vương há mồm cắn lên.
“……………..”
………………..
…………………………………
Một trận tia sáng đèn flag lóe lên ở phía sau.
Ngón tay còn bị Ánh Nguyệt dùng sức cắn, hình như không có rách da mà dường như cũng có rách……
“……………..” Vì sao muốn cắn ta……………….
Ô……………
Rất lâu.
Rất lâu rất lâu.
Thật lâu sau, lâu đến nổi mặt Ánh Nguyệt bỗng nhiên bắt đầu đỏ ửng, ngón tay bị cắn giống như có cái gì đó mềm mại ướt sủng liếm qua.
Giống như con cún nuôi trong nhà.
Tuy rằng……..Cảm giác là lạ, toàn thân đều ngứa ngấy, còn có nóng lên. Nhưng mà –
Rất là tò mò: “Ánh Nguyệt, tại sao lại liếm ngón tay của ta?”
………………..
“Ngươi đứng lại đó, ngươi mau nhảy xuống dưới cho ta!” Ở Cách xa 5m Ánh Nguyệt phẫn nộ gào thét với ta, “Nhảy xuống đi!”
“……………….” Ta ta ta ta ta lại làm gì sai………Khóc a khóc………..
“Ngươi đi chết đi! Ngươi là tên đại ngốc!” Ánh Nguyệt ở bên kia tức giận dậm chân, “Ngươi lại còn nói ra, ngươi cư nhiên………..Ngươi ngươi ngươi……….Ngươi nhảy xuống cho ta!”
Khóc: “Ta có thể không nhảy không………..”
“Điều thứ 12!”
“………………”
Khóc a……..Bốn lầu a bốn lầu……..Dù không đau nhưng ta sẽ phải nằm liệt một tháng………..
Xoay người nhảy xuống.
Trong khoảng khắc nhảy xuống, giống như nghe thấy tiếng gió của ai đó bổ nhào qua đây, sau đó là tiếng thét kinh hãi của đán người vây xem phía sau.
…………………
Hazz……Thật sự là một chút cũng không đau…………….
Chính là, không cử động được.
Đùi giống như bị dập nát, chắc là gãy xương rồi. = =+
Tuy nhiên tay vẫn còn tốt. Ta chống dậy, chậm rãi đứng lên.
Bên tai vang lên một loạt tiếng “cộp cộp cộp” của giày cao gót, sau đó là một cái bạt tai thật mạnh, đánh vào má trái của ta.
“Ta đánh chết ngươi, cái đồ yêu tinh vạn năm ngu ngốc…..” Ánh Nguyệt bụm mặt ngồi xổm trước mặt ta, “Ta nói cái gì ngươi cũng đều làm theo thật sao……..”
Khóc?
Ta muốn lấy tay giúp nàng lau những giọt nước mắt ràn rụa, nhưng mà ta ngồi xuống không được, ta với không tới.
“Ta……….” Nàng chậm rãi bỏ tay ra, không ngừng lắc đầu, “Thực xin lỗi……….Thực xin lỗi thực xin lỗi……”
“Ánh Nguyệt……..” Không có chuyện gì…….. “Ta thật sự không có đau, một chút cũng không đau mà….”
“Ta điêu ngoa tùy hứng lại sĩ diện….” Nàng cúi đầu không nhìn ta, nước mắt từng giọt rơi xuống thềm gạch men, “Chỉ có ngươi mới chịu được tính tình của ta, cũng chỉ có ngươi mới bằng lòng chuyện gì cũng nghe theo ta…………”
Ô…..Ngươi đừng khóc nữa, ngươi khóc ta cũng sẽ khóc theo………….
“Ta ngang ngược không phân rõ phải trái, chưa bao giờ bận tâm đến sống chết của người khác…” Nàng càng nói càng nức nở, “Nếu ngươi cứ đi theo ta thì ngươi sẽ chịu không nổi…..”
Ô ô ô……….Ngươi đừng khóc………..
“Tính xấu của ta cả đời cũng không đổi được…….Ngộ nhỡ ngày nào đó ta lại lỡ miệng kêu ngươi nhảy lầu….Ngộ nhỡ không phải là lầu bốn…….” Nàng khóc đứng dậy, từng bước lùi về phía sau, “Ngươi là đồ ngốc…..”
Ô ô ô………..Ngươi đừng khóc ngươi không được khóc……..
Bỗng nhiên Ánh Nguyệt nhếch khóe miệng, cười với ta: “Đứa ngốc, ta thật sự rất rất yêu ngươi.”
Khi ánh mắt mơ hồ còn đẫm lệ, Ánh Nguyệt đã xoay người đi rồi. Nhiều người như vây quanh như vậy, rất nhanh ta đã tìm không thấy nàng.
Ta tìm không thấy nữ vương của ta.
“Các ngươi tránh ra tránh ra…..” Vì sao đều vây quanh ngăn chặn ta………. “Các ngươi tránh ra, ta muốn Ánh Nguyệt…….” Vì sao chặn ta lại………
Vì sao…………..Ta cố sức đẩy bác sĩ ra: “Ta muốn Ánh Nguyệt, ta không đi…………”
Các ngươi mau tránh ra cho ta.
Ta muốn đuổi theo nữ vương của ta.
Nếu ta không bắt lấy nàng khi nàng bỏ chạy, sợ rằng mãi mãi ta cũng không tìm thấy nàng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét