Chương 61: Đứa ngốc.
Nữ vương Giang Ánh Nguyệt của chúng ta mất
tích, khắp thiên hạ hỗn loạn. Thật ra nguyên bản không phải như vậy. Chính là
kẻ đần nào đó cư nhiên giả đò thâm trầm không nói lời nào, suốt ngày chỉ biết
ngẩn người, trong cơn tức giận vị phúc hắc nào đó khắp nơi gây ra chuyện bạo
lực huyên náo khiến mọi người phiền muộn cùng nàng mà thôi.
Móa! Lão nương buồn bực gần chết, các ngươi
còn dám vui vẻ đi dạo phố? Đều đi chết hết cho ta!
Vì thế toàn bộ thành phố B lập tức cảnh báo
nguy hiểm.
Thời điểm Lý Nam cho người đăng thông báo tìm
người, Tiểu Ngôn phái toàn bộ thủ hạ của mình đi ra, thì Phế Sài vẫn còn ngẩn
người. Sở dĩ nàng ngẩn người là bởi vì hai người này không cho nàng đi ra
ngoài, nếu không nàng đã sớm kéo theo cái chân còn băng bột đi ra ngoài tìm nữ
vương của nàng rồi.
Hiện giờ, dù hai kẻ phúc hắc có nói gì ở bên
tai nàng đi nữa thì nàng cũng chỉ phản ứng lại một câu:
Ánh Nguyệt.
Nhưng mà sau câu này lúc nào cũng kèm theo
một đoạn:
“Còn chưa có tìm được Nguyệt, ngươi trước hãy
ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, ngoan ngoãn….”
Thật ra, ở sau lưng thì nữ vương phúc hắc của
chúng ta lại oán thầm như thế này:
Ngươi là đồ nhuyễn trùng nữ vương thụ chết
tiệt, bình thường chỉ biết đầy mình giấm chua, lúc này cư nhiên khôn khéo đến
mức ta tìm khắp nơi cũng không thấy………
Còn vị phúc hắc thứ hai thì nghĩ như vậy:
Không
sau, muốn ngốc thì cứ ngốc đi, dù sao có thể sử dụng là được…..(Lạc: đang nghĩ
gì vậy tỷ ==|||)
Vì thế hai người hai tâm tư khác nhau, cùng
nhìn đứa ngốc trước mặt.
Đứa ngốc này, hiện tại ngốc đên nỗi ngay cả
nói cũng không nói.
Ngày đầu tiên, nàng gây ầm ĩ khiến Lý Nam
nhịn không được đánh nàng một gậy, sau khi nàng hôn mê thì trói lại, ngày hôm
sau nàng ầm ĩ, Tiểu Ngôn sau khi đập nàng hôn mê rồi còn tiêm thuốc mê. Tới
ngày thứ ba, đứa nhỏ này liền ngớ ngẩn.
Lý Nam trách Tiểu Ngôn, nói nhất định là do
mũi tiêm của ngươi làm đầu óc của nàng ngớ ngẩn, ngươi nhìn xem, nàng hiện tại
chẳng khác nào một kẻ bị tự kỷ (bệnh tự kỷ nghĩa gốc nha).
Thầy thuốc đã kiểm tra qua một lần, nói là
nút thắt Trung Quốc trong đầu nàng đã được tháo gở, cũng không biết vì sao biến
thành một đoàn, nhưng nhìn chung đó là chuyện tốt.
Tốt cái rắm, đều là ngớ ngẩn.
Tiểu Ngôn oán thầm một tiếng, sau đó nhanh
chóng đưa lão nhân ra ngoài cửa.
Có
thành ngữ gọi là thiên cân động cốt một trăm năm [1],
Phế Sài của chúng ta ở bệnh viên đợi nửa tháng, cũng liền ngây người nửa tháng.
Một ngày nào đó của nửa tháng sau, Lý Nam bưng một tô canh gà đẩy cửa đi vào,
vừa nhìn đã thấy đứa ngốc của chúng ta biến mất. Trên mặt đất còn có một đống
thạch cao lộn xộn, trắng bóng dọa người.
Phúc hắc nữ vương lập tức ném canh gà, xoay
người chạy ra ngoài.
Tên ngốc này cái gì cũng không giỏi, giỏi
nhất chính là tra tấn người khác. Tra tấn nữ vương xong khiến nàng bỏ chạy, giờ
lại tiếp tục tra tấn Lý Nam. Thần kinh trâu bò của Lý Nam đã bi nàng giày vò
thành dây thun, lúc này đây rõ ràng lại đang thăng cấp thành dây thun chất
lượng kém, không sức chống cự bị căng đứt.
Tên ngốc này, rốt cuộc ngươi chạy đến chỗ nào
vậy?
Nữ vương dây thun nắm di động suy nghĩ một
lúc lâu, rốt cuộc cũng nhớ tới cái gì đó. Nàng đóng di động, tiến vào trong xe,
lái về hướng nhà Ánh Nguyệt.
Phúc hắc chính là phúc hắc, quả thực xui xẻo.
Lúc này, Phế Sài của chúng ta vẻ mặt rối rắm đứng ở trước cổng, phía sau là sự
tức giận đến giậm chân của tài xế taxi –
Nàng không có tiền trả tiền xe.
Lý Nam dừng xe lại ở ven đường, nhanh chóng
đưa tiền cho tài xế, đuổi hắn đi, xong rồi mới đi giáo huấn đứa ngốc kia.
“Lão nương bị ngươi tra tấn sắp điên ròi!”
Đúng là đã điên rồi! “Ngươi yên ổn chút cho ta, mau quay về bệnh viện đi!”
“Chắc chắn Ánh Nguyệt đang ở bên trong.” Đứa
ngốc hoàn hồn nhìn phúc hắc, vô cùng chắc chắn nói cho nàng, “Các ngươi có đi
nơi này tìm nàng chưa?”
Phúc hắc nghẹn lời.
…………………
Chưa, đúng là chưa tìm qua chỗ này. Nhưng mà
nếu nữ vương thật sự có ở trong này thì nàng cũng quá ngạo kiều đi? Luôn miệng
nói phải rời khỏi ngươi, xong rồi lại ở trong nhà chờ ngươi…………
Phúc hắc cứng ngắc trong nháy mắt, nháy mắt
tiếp theo liền che trán thở dài:
Thật đúng là…………Không phải là không có khả
năng……………
Nàng chỉ trở lại nơi này một lần để đem Tiểu
Bảo ra ngoài, sau đó cũng không có trở về tìm thử. Hiện tại –
Ánh mắt phúc hắc liếc nhìn cửa sổ lầu hai –
Rốt cuộc thì nàng cũng biết trên đời này thật
sự có tồn tại cái loại cảm ứng tâm linh cẩu huyết khiến người ta hộc máu gì đó,
cũng biết rằng hai chữ ‘ngạo kiều’ này cũng chỉ có nữ vương Giang Ánh Nguyệt
của chúng ta mới có thể viết vô cùng nhuần nhuyễn.
XX ngươi, cư nhiên dám giở thủ đoạn này với lão
nương.
Phúc hắc giận dữ. Đá cánh cửa xông vào trong.
Để lại một đứa ngốc tiếp tục ngẩn người.
Lý Nam đã muốn vọt tới cửa, rồi lại không có
cách nào khác đành quay trở lại, uể oải hỏi đứa ngốc: “Tổ tông của ta, ngươi
còn đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì?”
Đứa ngốc tiếp tục ngốc.
Cho nên phúc hắc cũng chỉ có thể ngẩng đầu
lại nhìn ô cửa sổ kia.
Bên trong, nữ vương vẫn như trước đưa lưng về
phía cửa sổ, ngủ trên chiếc giường tơ tầm size King (size lớn), không có gì
khác thường. Chỉ là đứa ngốc của chúng ta cứ như vậy mà nhìn, không hề động đậy
nữa.
Nếu người không động, thì ánh mắt cũng không
động. Mà ánh mắt không động có nghĩa là ngay cả mí mắt cũng không chịu nháy. Cứ
tiếp tục như vậy hậu quả chỉ có một, thì phải là một đôi mắt to ngập nước,
trong đó chứa đầy nước mắt chậm rãi chảy xuống.
“Đồ ngốc này……….” Trong lòng phúc hắc vô cùng
luống cuống . Tuy rằng người trước mắt rất ngốc. Nàng nâng tay lên, dùng ngón
tay cái lau lệ trên mặt đứa ngốc, “Bộ không biết chớp mắt hay sao?”
Thanh âm đứa ngốc có chút nghẹn ngào: “Ta sợ
nếu nháy mắt, nàng sẽ biến mất không thấy.”
“Ngốc tử.” Phúc hắc vươn tay gõ cái đầu ngớ
ngẩn của nàng, “Ta đi lên đánh thức nàng, còn ngươi cứ nhìn chằm chằm nàng như
vậy đi, nhớ đừng làm cho nàng chạy mất.”
Ngốc tử gật đầu.
Trong lòng phúc hắc đã đem hết mười tám đời
tổ tông của nữ vương ra “hỏi thăm”. Mắng xong rồi vẫn cảm thấy ấm ức trong
lòng. Cho đến trước cửa phòng nữ vương cổ khí vẫn nghẹn này mới hóa thành một
tiếng quát to: “Ngươi là đồ nhuyễn trùng nữ vương thụ, mau đứng lên đi ra gặp lão
công của ngươi kìa!” Cũng không thèm quan tâm kết cục khi nữ vương nghe thấy
lời này.
Mặc kệ, mặc kệ, không quan tâm. Trong đầu
phúc hắc đều là bộ dáng ngớ ngẩn của đứa ngốc kia, lòng nàng cũng đau muốn
khóc.
Nữ vương ở bên trong thật lâu vẫn không có phản
ứng, vì thế phúc hắc dứt khoát [hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho
đến cùng], đạp cửa.
Cửa nhà của nữ vương cũng giống như tâm của
nữ vương, không hề rắn chắc, đạp một cái liền mở ra. Khi Lý Nam vọt vào, liền
nhìn thấy nữ vương đang bụm mặt khóc đến tê tâm liệt phế (đau đớn tan nát cõi
lòng).
Phúc hắc sửng sốt một chút, nghĩ thử có phải
mình nhận nhầm người rồi không.
Nữ vương này không phải là nữ vương mà nàng
biết. Nữ vương mà nàng biết, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đánh chết
không nói đau, đói chết cũng không cắn răng. Nữ vương nàng biết mỗi ngày tràn
đầy tinh lực (tinh thần và thể lực) giống như cắt tiết gà vậy, nữ vương nàng
biết cho dù đã chết nhất định cũng phải âm trầm mắng mình một câu: “Dám đạp cửa
phòng lão nương, ngươi chết chắc rồi.”
Phúc hắc cảm thấy chính mình có chút ứng phó
không được, vì thế hô một tiếng với đứa ngốc đứng dưới cửa sổ: “Ta đã bắt được
nữ vương của ngươi rồi, không chạy được, ngươi đi lên đi.”
Đứa ngốc ngửa đầu tiếp tục ngẩn người.
Phúc hắc thở dài một tiếng, kéo nữ vương từ
trên giường xuống, sau đó thẳng tay ném xuống sàn nhà, ném tới chỗ mà đứa ngốc
kia không nhìn thấy. Đến khi nàng ngẩng đầu lần nữa, quả nhiên đứa ngốc đã
không thấy. Cầu thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cuối cùng thì hoàng
tử ngốc cũng tìm đến nữ vương của mình.
Hoàng ngốc của chúng ta rốt cuộc cũng tìm đến
nữ vương của mình.
Bạch mã hoàng tử chỉ có thể xứng đôi với công
chúa bạch tuyết và cũng chỉ có hoàng tử ngốc nhà ta mới có gan đi hôn tỉnh nữ
vương.
Lý Nam còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại,
thì hoàng tử ngốc đã ôm nữ vương trên sàn nhà vào trong lòng.
“Ta không cho phép ngươi rời đi.” Hoàng tử
ngốc vẫn ngốc như vậy, trên lông mi vẫn còn đọng lại nước mắt chưa khô, ngốc
nghếch như một đứa con nít. Nhưng mà nàng cư nhiên có can đảm uy hiếp nữ vương,
“Nếu ngươi dám bỏ đi lần nữa, ta sẽ nhảy xuống bốn mươi tầng lầu.”
Nghe đến đây, ngay cả Lý Nam đều có chút ngây
người, huống hồ là nữ vương đã từng chứng kiến bộ dạng Phế Sài nhảy lầu.
Hoàng tử ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi
người, tiếp tục nói: “Nếu ta nhảy xuống bốn mươi tầng lầu mà không có chết, vậy
ta sẽ không muốn ngươi nữa.”
Phúc hắc thiếu chút nữa là bị chọc tức đến
hộc máu.
Ta x a, lời nói ngạo mạn như vậy mà ngươi
cũng dám nói?
Không cần nữ vương? Ông trời ơi, ngươi chán
sống!
Nàng quả nhiên là chán sống.
Nữ vương của chúng ta vốn đang không khác gì
một cọng hành tây ủ rũ, bỗng nhiên lúc này nghe thấy những lời đó, thần kinh đã
muốn đóng băng thoáng chốc giống như ruộng khô gặp mưa rào, sửng sốt ngồi dậy,
vừa nắm áo của hoàng tử vừa rống: “Ngươi lặp lại lần nữa xem! Ngươi có gan thì
lặp lại lần nữa cho ta!”
Hoàng tử ngốc khôi phục lại thành Phế Sài:
“Nhưng mà nhảy xuống bốn mươi tầng ta nhất định sẽ chết…….”
“Ý của ngươi là, nếu không chết ngươi thật sự
sẽ không cần ta?”
Vẻ mặt vương tử lộ vẻ rối rắm.
Phúc hắc nhìn thấy cảnh này, liền biết vấn đề
đã được giải quyết. Hơi nhíu mày, ngoan ngoãn rời đi. Lúc đi ra còn không quên
đóng cửa lại.
Bên này vẫn còn rối rắm vấn đề có cần nữ
vương hay không.
“Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
“Ánh Nguyệt Ánh Nguyệt Ánh Nguyêt, đầu ta
đau……….”
Do đó nữ vường sợ tới mức nhanh chóng thả
tay, “Còn chưa khôi phục lại sao?”
Hoàng tử cau mày gật đâu, rồi lại lắc đầu.
Trình tự này nữ vương đã muốn hiểu rõ như
lòng bàn tay: Gật đầu là vì thật sự còn chưa khôi phục, chính mình từng nói
nàng không được nói dối với mình, lắc đầu là vì nàng không muốn khiến mình lo
lắng.
Đứa ngốc này.
Lửa giận của nữ vương đã tiêu tan hết phân
nửa, nửa còn lại chỉ cần hoàng tử ngốc của chúng ta tùy tiện dỗ dành nàng là có
thể tan. Nàng hơi quyệt miệng, hoàn toàn là bộ dáng tiểu nữ nhân ngạo kiều thụ,
liếc nhìn hoàng tử một cái: “Vậy ngươi nói đi, nếu thật sự ngươi nhảy xuống mà
không chết được, vậy phải làm sao đây.”
Đầu óc của hoàng tử vừa mới theo vật lý lay
động khôi phục lại, lập tức gặp một cái nan đề khó giải quyết, vì thế càng thêm
đần đôn, đành phải thành thực trả lời: “Ta yêu ngươi.”
Chiêu hỏi một đằng trả lời một nẻo này, hoàng
tử của chúng ta là tự học thành tài. Nàng đã từ gỗ mục không thể đẽo, nâng cấp
lên thành vách tường không mục nát được. Trẻ nhỏ dễ dạy.
Nữ vương lập tức hết giận, nhưng trên mặt vẫn
lộ ra vẻ ngạo kiều như cũ: “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Hoàng tử đắn đo suy nghĩ, cuối cùng đưa ra
kết luận: “Nếu không thì ta nhảy lại lần nữa vậy.”
Ý của nữ vương là cổ vũ ngươi không ngừng cố
gắng tiếp tục hỏi một đằng trả lời một nẻo cho người ta tâm hoa nộ phóng (vui
vẻ trong lòng). Nhưng đồ ngốc này…………
Vì thế cơn tức của nữ vương lại trồi lên lại,
vọt tới đỉnh đầu sẽ không suy nghĩ kỹ trước khi nói: “Vậy ngươi đi nhảy xuống
cho ta!”
Hoàng tử sửng sốt một chút, xoay người rời
đi.
Bất quá nữ vương của chúng ta rốt cuộc cũng
tỉnh táo lại. Tỉnh lại, sợ tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh. Nàng cơ hồ là bổ
nhào lên lưng hoàng tử, quán tính quá lớn, đè người ta ngã xuống sàn nhà, cằm
đập xuống sàn vang lên một tiếng “rắc”, thật vang dội.
“Điều thứ 15……….”Thanh âm của nữ vương run
rẩy, “Cũng là điều quan trọng nhất, ngươi phải nghe cho kỹ.”
Hoàng tử ngoan ngoãn xoay người lại, lắng
nghe.
Vì thế, nữ vương của chúng ta một đôi mắt đầy
nước gần giống với hai mắt đẫm lệ của hoàng tử: “Dù có thế nào đi nữa, thì cũng
không được tổn thương chính mình.”
Vương tử gật đầu, ánh mắt không chớp nhìn
chằm chằm khóe miệng nữ vương, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ta có thể hôn ngươi
không?”
Nữ vương ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng không dám không ngoan. Thật vất vả mới
đợi đến khi đứa ngốc nhát gan này yêu cầu đẩy ngã—Tuy rằng so với đẩy ngã còn
muốn đơn thuần một tý – Nhưng nữ vương cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Hiện giờ nàng đang đau lòng đồ ngốc này muốn
chết, yêu nàng yêu muốn chết. Nếu đứa ngốc bỗng nhiên tỉnh lại, yêu cầu một đêm
“ăn” nữ vương bảy lần, không chừng nàng cũng sẽ đồng ý, chứ đừng nói là cái hôn
nho nhỏ này.
Vì thế nữ vương nhắm mắt lại, bày ra tư thế
chính nàng cũng khó tưởng tượng ra, chờ đứa ngốc hôn.
Lần này, cư nhiên thuận lợi, không có xảy ra
trắc trở. Điều duy nhất ngoài ý muốn chính là nữ vương thật không ngờ, đứa ngốc
này dám đẩy ngã nàng.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
Lão nương không thích cường thụ, lão nương
muốn làm dụ thụ, ngạo kiều thụ.
Nữ vương nghĩ như vậy, cũng không quan tâm
bức rèm cửa sổ vẫn còn chưa kéo lại, dùng tay chân khóa chặt hoàng tử ngốc đang
bùng nổ, thời khắc hoàng tử ngốc hôn trước ngực chính mình, nàng hơi thở dài:
Cả đời của lão nương liền hủy trong tay tên
ngốc này.
Người chỉ có một sợi dây thần kinh như ngươi,
không biết ngày nào đó có thể thông minh chút hay không.
Chương 62 [Phiên ngoại 2]
Vì
thế mọi người đều khích lệ ngạo kiều nữ vương, nàng thật sự là ngạo kiều, nhưng
mà không có ngạo kiều đến mức ở nhà của mình chờ chồng về nhà. Sở dĩ nàng xuất
hiện ở chỗ đó nhưng lại sinh long hoạt hổ (khỏe mạn như rồng như hổ) có khí lực
mắng Phế Sài cẩu huyết lâm đầu, thực rõ ràng là có nguyên nhân khác. Nguyên
nhân này ở lúc sau hai người thông suốt lăn lộn liền có đáp án, chuẩn xác mà
nói là bởi vì tinh thần có chút suy sụp, ngồi trên sô pha dưới lầu Lý Nam có
đáp án.
“Tỷ,
tỷ tỷ?!?” Hù chết tiểu phúc hắc của chúng ta. Sở dĩ gọi là nàng là tiểu phúc
hắc, bởi vì vô luận cái gì phúc hắc xảy đến trước mặt siêu cấp nữ vương của
chúng ta, cũng chỉ có thể tính là tiểu phúc hắc. Người ta mới là lão đại, trừ
bỏ nàng, mọi người bên ngoài chỉ có thể tự xưng là phân tiểu nhân. (Lạc: cái
này là nguyên văn tác giả nhá, ko liên quan đến mình.)
“A.”
Siêu cấp nữ vương lười biếng hắc xì một cái, giống như không có chuyện gì ngẩng
đầu hướng trên lầu hô một tiếng, “Đừng ra đây! Sàn nhà phòng này chất lượng
kém, muốn sụp!”
Tiểu
phúc hắc 囧nhưng không nói gì.
“Tỷ
tỷ….” Tiểu phúc hắc vô cùng kinh hãi, “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
“Sao
ta lại không thể ở đây?” Siêu cấp nữ vương ngồi xuống ghế sô pha, hai chân bắt
chéo, “Nếu ta không ở đây, liệu con nhóc chết tiệt kia sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này
sao?”
Kẻ
bị gọi là con nhóc chết tiệt, đương nhiên chính là vị ngạo kiều trên lầu kia.
Vì
thế vẻ mặt tiểu phúc hắc dại ra.
“Ngươi
thật sự nghĩ rằng nàng ngạo kiều đến nỗi bỏ đi rồi, còn ở nhà chờ lão công về?”
Nữ vương mắt trợn trắng, “Vậy chẳng phải là nàng ngạo kiều đến mức người gặp
người thích, xe gặp xe chở, biển rộng thấy liền mãnh liệt dâng trào.” Tiếp tục
ngáp, “Lão nương khó khăn lắm mới trở về chuẩn bị nhìn xem tiểu đứa ngốc thế
nào, kết quả cư nhiên nhìn thấy nàng khóc thảm, một phen nước mắt nước mũi lẫn
lộn, ôm Tiểu Bảo cọ cọ………..”
Cơ
mặt Lý Nam co rút: Một phen nước mắt nước mũi lẫn lộn……Không biết Ánh Nguyệt
sau khi nghe được sẽ có phản ứng gì…………….Cũng may các nàng đang bận lăn sàng,
chắc không nghe thấy đâu ==
“Lão
nương còn tưởng rằng Phế Sài đã chết, nàng là đang khóc tang nữa chứ.” Nữ vương
tiếp tục khinh thường.
Lý
Nam cũng khinh thường.
Nhưng
mà nữ vương bởi vì ngáp mà trong mắt có lệ, cho nên cũng không quan tâm nàng,
tiếp tục nói: “Ta bèn hỏi, mới biết được nàng cư nhiên vì cái lý do cho má gì
đó muốn rời xa Phế Sài….Ta x!” Nữ vương đứng thẳng dậy, vỗ cái bàn, “Lão nương
dạy nàng lâu như vậy, giờ mới phát hiện nàng rất ngu ngốc!”
“……………….”
Lý Nam đã muốn nói không ra lời.
Cái
bàn lung lay vài cái, chầm rì rì tan tành.
…………………
“Tuy
nhiên tâm linh cảm ứng giữa các nàng thật sự rất cường, Phế Sài cư nhiên liền
một mực khẳng định Ánh Nguyệt ở trong này…….” Lý Nam nhanh chóng chuyển đề tài.
Nếu nữ vương tiếp tục mắng nữa, cho dù kẻ kia đang hưng phấn sôi trào lăn sàng
thì cũng có thể nghe thấy.
“Tâm
linh cảm ứng?” Nữ vương không còn bàn để vỗ, đành phải đạp sô pha kêu, “Tâm
linh cảm ứng cái p! Ngày đó lão nương thừa dịp các ngươi vắng mặt, lúc Phế Sài
ngủ, ở bên tai nàng nói! Cái loại cẩu huyết gì đó mà ngươi cũng tin!” Sau đó
khinh thường, “Thì ra ngươi cũng là đồ ngốc.”
Trên
trán Lý Nam nổi lên gân xanh, nhưng lại không dám động thủ. Trước đây nàng bị
nữ vương khi dễ quen rồi, giống như bức tượng nhỏ hồi bé bị cọc gỗ đâm xuyên
qua, để lại bóng ma tâm lý, căn bản là không dám phản kháng. Nhưng có người
không giống vậy, người ta trời sinh chính là một con sư tử, ai thèm sợ cái đinh
nhỏ ngươi.
Con
sư tử đó hiện giờ đang đứng ở trên lầu hai, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng
thùng thình, còn phía dưới sơ mi cái gì cũng không có. Từ góc độ này Lý Nam
nhìn qua, đều có thể nhìn thấy cảnh xuân như ẩn như hiện ở bên dưới.
“……………….”
“Ngươi
mắng ai ngốc hả!” Sư tử giận tím mặt, hoàn toàn không để ý đến đứa ngốc vẻ ở
đằng sau vẻ mặt ủy khuất bất đắc dĩ. Có thể sau khi ‘làm việc” xong mà còn phản
ứng với lời nói này như thế, phản ứng thái quá như vậy, khắp thiên hạ chi có
duy nhất một nữ vương.
“Ta
x! Ngươi làm chuyện đó xong còn thảnh thơi đi ra sao!” Nữ vương lại buồn bực,
“Ngươi xx [từ này là cái gì mọi người tự đoán.
Ta không viết ra được == ] sao?”
Da
mặt dày như Lý Nam cũng hơi đỏ, sư tử nguyên bản hé ra khuôn mặt ửng đỏ, lúc
này lại càng đỏ muốn xuất huyết.
Hai
câu nói khiến người bình thường đi ngang qua đều phải nghẹn tại chỗ, chỉ có vạn
năm Phế Sài của chúng ta rốt cuộc cũng không vô dụng một lần, khom lưng đi ra
ôm eo sư tử túm vào trong phòng:
“Ánh
Nguyệt…..” Đứa ngốc nhỏ giọng kháng nghị, “Chúng ta còn chưa có…..”
Hai
người dưới lầu cùng nhau phun.
Lý
Nam có chút sợ hãi sư tử trả thù nên nghẹn trước không dám cười, nữ vương thì
đã cười đến ngất ngưỡng hoàn toàn không có hình tượng.
“Ai
ô ô…….” Cười chết ta……..”Các ngươi cư nhiên không có……..A…….”
“………………”
Một
số cảnh xin lượt bỏ, có yếu tố bạo lực, thiếu nhi không nên xem.
END.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét