Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Chút chuyện của thặng nữ ( C1 ~ 5 )

CHÚT CHUYỆN CỦA THẶNG NỮ



Tên truyện : Chút chuyện của thặng nữ
Tên gốc: 剩女那点事儿
Tác giả: Lạc Khuynh – 洛倾
Thể loại: GL, Hiện đại, hiện thực, HE
Couple: Dương Thần – Tô Vãn
Tình trạng bản raw: 53 chương hoàn
Editor: By Chan
Nguồn : http://www.asianlabrys.com/truyen/?cmd=act:TruyenDaiDongTinh|id:421




Chương  1

Bạn thân gọi điện thoại cho ta, nàng nói cặp tình nhân cùng nàng thuê nhà ở ghép hiện đã chuyển đi, vì thế còn dư ra một suất trống, hỏi ta có muốn đi qua ở chung với nàng không. Ta không hề nghĩ ngợi đáp ứng, nhân tiện khen nàng mũi thính, ta ngày hôm qua mới vừa từ nhà bạn trai, không, phải là bạn trai cũ, dọn ra, nàng liền giúp ta giải quyết vấn đề nhà ở.

Bạn thân mắng ta một hơi, nói là nhìn thấy blog ta viết nên chua xót lệ, mới động lòng trắc ẩn, vì thế ta cũng tự nhiên tỉnh ngộ.

Nói đến cái blog kia, cũng cỡ mấy trăm năm ta không đụng tới, hôm qua có liếc qua một chút, bài viết gần nhất là vào lần chia tay mối tình trước, bất quá lần đó là ta đá đối phương, lần này bị đối phương đá, tâm tình dù sao cũng xem như không đến nỗi nào. Bi kịch ở chỗ, lần này đã đến mức bàn chuyện hôn sự, chỉ cần sút một cú vào lưới nữa là được, kết quả bóng bay ra khỏi khung thành, lí do chia tay là “Chúng ta tính cách không hợp.”

Không hợp mẹ ngươi a, không hợp mà có thể cùng nhau hai năm? Không hợp mà có thể bàn đến hôn sự, ngay cả thiệp cưới đều đã chọn xong? Không hợp mà một tuần trước khi chia tay còn tổ chức cho ta một buổi sinh nhật lãng mạn? Cho nên ta là hoài nghi hắn có niềm vui mới, đáng tiếc vẫn không tìm ra được chứng cứ.

Ta là một người dễ chịu, quả bóng kia vừa nói chia tay, ta không nhiều lời đã bỏ của chạy lấy người, biểu hiện đặc biệt rộng lượng. Hắn ta lúc chia tay xong cũng không nói hai lời xoay người bước đi, ta khi đó cảm thấy được hắn đặc biệt toát ra khí phái nam nhi. Cho nên ta cũng quay về nhà, không khóc cũng không nháo, còn đem sợi dây chuyền trên cổ cùng trang sức được tặng đem trả lại cho hắn, nói mấy câu đại loại như biết ngươi cũng không dư dả gì, cầm lấy để dành cho cô ta đi, cô ta ngay cả người từng được người khác “dùng” qua cũng không chê, chắc là không ghét bỏ mấy thứ đồ từng được dùng qua này, tốt xấu gì đây cũng là vàng thật.

Dọn ra khỏi nhà bạn trai, người đầu tiên nghĩ đến là Khuê Mật, muốn gọi điện thoại cho nàng kể khổ, thuận tiện xin tá túc mấy hôm, đột nhiên nhớ tới lúc trước nàng mới nói, nàng đang đi với bạn trai, ta bộ dáng hiện tại như nhà có tang, người khác thấy qua chê cười không nói, hơn nữa người ta cũng chưa chắc còn dư chỗ cho ta.

Ta bỏ ý nghĩ trong đầu, lái xe đi đến nhà trọ gần đó. Trong lúc đang lo liệu thủ tục, có đôi tình nhân vào đây thuê phòng, bộ dáng ân ái, trong lòng ta không khỏi hỗn tạp các loại tư vị, nhưng mà rất nhanh liền phục hồi vui sướng khi người gặp họa, ta nhìn bọn họ trên người mặc đồng phục có huy hiệu trường trung học XX, nghĩ đến cảnh bọn họ bị đuổi học, cười ra tiếng.

Đôi tình nhân biết ta cười bọn hắn, cùng nhau trừng mắt liếc ta một cái. Nam sinh nói “Hiếm khi gặp kẻ lập dị”, nữ sinh nói “Xem ra nàng cũng không còn trẻ”. Vừa lúc phục vụ hỏi ta phòng đơn hay phòng đôi, ta nói phòng đơn, nữ sinh nghe thấy lại bồi thêm một câu “Còn là một đại tỷ độc thân”, ta bị chọc cho tức nghẹn.

Nước mắt vẫn kiềm nén cho đến lúc đi tắm mới chảy ra, thiếu chút nữa là tràn bồn tắm. Chất xúc tác chính là cú điện thoại của mẹ ta,  mẹ ta nói nàng vừa tìm được một đại sư chọn ra ngày hoàng đạo, ngày đó thích hợp để kết hôn, kêu ta cùng Tiểu Hoàng thương lượng một chút, nếu không thì cứ quyết định như vậy. Tiểu Hoàng chính là bạn trai ta vừa mới chia tay, ta thích gọi hắn là Đại Hoàng, nghe giống cẩu danh, mà hắn ở trong mắt ta cũng biến thành một con chó trung thành.

Khi bạn thân lại đây, cánh cửa chiếc xe hơi hiện đại mới tinh mở ra, làm ta giật cả mình. Lại nhắc đến Tiểu Lục bạn trai mới của nàng, nàng đặc biệt u oán trắng mắt liếc ta một cái,. . . Mặc kệ, nén giận, không quan tâm nàng.

Kỳ thật cũng không oán ta được, gần đây ta bị nhiều chuyện làm tối tăm mặt mũi, vội đến độ muốn chết sớm, làm gì còn có sức quan tâm người khác. Nhất là vấn đề tình cảm của nàng, trừ khi nàng phát thiệp cưới cho ta, bằng không ta cũng xem đó là nhất thời. Tốc độ đổi bạn trai của nàng còn nhanh hơn so với thay quần áo, ngắn nhất ba ngày, dài nhất ba tháng.

Bạn thân nói xe là mượn của một vị đồng sự. ta lập tức biết là nam đồng sự.

Sau khi lên xe, nàng thân thủ hướng ta:

“Dương Thần, chúc mừng cậu gia nhập quân đoàn thặng nữ.”

Lúc này ta mới ý thức được, tuổi ta đã muốn bước vào hàng ngũ thặng nữ, còn ba tháng nữa là qua năm mới, qua năm mới ta sẽ ba mươi, nguyên bản lúc trước ta nghĩ ba mươi tuổi sẽ lấy chồng.

Nàng chính là con giun trong bụng, ta nghĩ cái gì, nàng đều có thể đoán được, nói:

“Có cần mình cho cậu mượn vai dựa vào một chút không?”

Ta không nói gì lập tức dựa vào, sau đó một phen nước mắt nước mũi đem ủy khuất trong lòng nói ra.

Bạn thân ban đầu còn đáp lại hai câu, sau thì rõ ràng nghe ta nói năng lộn xộn, lúc thì người kia thật là tốt, lúc thì lại người kia không tốt. Nếu đổi lại là người khác, nhất định cho rằng ta là kẻ điên. Nhưng mà đây là bạn thân của ta, nàng rất hiểu ta.

A, quên nói, bạn thân tên thật là Tô Vãn. Đúng vậy, chữ trong tên chúng ta trùng hợp như thế, ta Thần nàng Vãn, cho nên chúng ta đặc biệt hợp cạ. Tô Vãn là một bộ tiểu mỹ nhân dịu dàng, đương nhiên đây chẳng qua là biểu tượng, bên trong căn bản là một nữ lưu manh, tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, động một tí là tuôn ra mấy câu khó nghe. Theo lời Tô Vãn nói, đôi ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, quả thực cực kỳ xứng đôi.

Gặp được cạ cứng, ta cùng Tô Vãn nói về đôi tình nhân tối hôm qua.

Tô Vãn đau lòng vỗ vỗ mặt của ta:

“Thật đáng thương, vẻ mặt của cậu tiều tụy như thế này, khó trách bị tiểu bằng hữu cười nhạo.”

Nói trúng phóc nỗi lòng ta.

Chạy đến phòng tắm soi gương, đem Tô Vãn kéo đến so sánh. Đều là nữ nhân ba tháng nữa sẽ ba mươi, mà Tô Vãn kia xuân sắc tươi đẹp, còn ta lại là tàn hoa bại liễu.



Chương  2


Ta quả nhiên đã lâu không quan tâm tới Tô Vãn, ngay cả nàng thay đổi chỗ ở cũng không biết. Tô Vãn mắng ta lang tâm cẩu phế, ta đáp lại nàng một câu, chị em ngươi vừa bị một tên lang tâm cẩu phế vứt bỏ, ngươi làm ơn xát muối lên miệng vết thương.

Chờ nàng dừng hẳn xe, ta hỏi nàng:

“Không phải cậu nói nam nhân trong văn phòng của cậu tất cả đều là tàn canh lãnh chích sao, xe này của ai?”

Tô Vãn người này miệng thỉnh thoảng thực độc địa, lúc ấy nàng dùng “Tàn canh lãnh chích” để miêu tả nam đồng nghiệp, ta cười suốt một tuần. Sau đó có lần văn phòng của bọn họ tụ hội, ta vừa lúc không có nơi để đi, liền theo Tô Vãn ăn chực. Qủa nhiên là ngoài dự đoán của bọn họ, không cần giới thiệu, ta đều có thể nói tên từng người, đồng thời bội phục Tô Vãn dùng từ ngữ cỡ nào là điêu luyện sắc sảo. Cực điểm, lần đó trở về, ta ước chừng lại cười thêm một tháng.

Bất quá Tô Vãn đặc biệt giỏi giả nai, chỉ cần nàng muốn giấu giếm bản tính, thật sự nhìn qua mười phần đều là kiểu ngự tỷ. Lúc ta nhìn thấy các nam đồng nghiệp tranh nhau xum xoe Tô Vãn, tự đáy lòng liền cảm thấy đám người kia quả nhiên đều là mắt động vật, tuy rằng bên ngoài ta cũng không khác gì họ.

Tô Vãn nói xe là của tân tổng giám đốc của nàng, ta biết Tô Vãn tột cùng không muốn nợ ai ân tình, liền hỏi nàng, là bạn trai hiện tại? Tô Vãn cân nhắc một chút, thuyết.

Tô Vãn đối với bạn trai yêu cầu rất hà khắc. Thể hình, diện mạo, năng lực không thể không có, cho nên nếu có thể trở thành hộ hoa sứ giả của nàng, đều là vượt trội. Cứ như vậy, bạn trai cứ thay đổi hết tốp này đến tốp khác, thật sự trừ bỏ làm cho người ta đỏ mắt ghen tị, chỉ còn hâm mộ đến thống hận, đặc biệt là đối với người vừa mới thất tình như ta đây.

Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tô Vãn, cậu như thế là phí phạm của trời, coi chừng thiên lôi đánh chết.”

Tô Vãn khinh thường nhìn ta liếc mắt một cái:

“Hiện tại người bị báo ứng hình như là cậu đi?”

Ta nhất thời sinh khí.

Căn nhà nhỏ có hai phòng, Tô Vãn đem phòng có ban công hướng phía Nam tặng ta, ta lập tức cảm động đến rơi nước mắt, Tô Vãn, ngươi thật là Khuê Mật tốt của ta. Tô Vãn liền đáp, ngươi tâm lý âm u cần ánh mặt trời gay gắt để phơi nắng. Ta xuy xét một phen, lập tức lại vô cùng đau đớn, Tô Vãn, cậu như thế nào không chết đi!

Hành lý của ta ít đến đáng thương, chỉ có một thùng cùng một cái túi xách. Tô Vãn chậc chậc một trận, ta giải thích, chính là không nghĩ hoàn cảnh sẽ như thế này mà thôi. Thở dài một hơi lại nói, rành rành là đào tẩu, cũng không cần cậu ra vẻ nho nhã quái đản nhìn mình như vậy. Mỗi khi Tô Vãn nho nhã nghiền ngẫm từng chữ một trong lời nói, ta hận không thể cùng nàng đổi nghề nghiệp, làm văn kiện cần nhất một thiên tài như nàng.

Bất quá ta nhìn đến ngay cả laptop cũng quên đem theo, nhất thời nồng đậm hối hận. Đó là hầu bao mình tự bỏ ra, hơn nữa mới dùng có một tháng, chỉ có thể ai oán:

“Thật hời cho tiểu tử kia.”

Tô Vãn khó hiểu nói:

“Ngày mai đi lấy lại không được sao?”

Ta cắn răng:

“Đời này cũng không muốn tái kiến hắn.”

“Mình đi lấy giúp cậu?”

Chỉ chờ nàng thốt ra câu đó, ta vội vàng nói:

“Vậy phiền cậu, tiện thể giúp mình đem mấy bao quần áo đến, cho dù thùng rác ở đâu, mình cũng muốn đích thân đem đi vứt.”

“Cậu thật là hoang phí.”

Tô Vãn trong lời nói ý tứ có chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép, vung tay cho ta sớm nghỉ ngơi một chút.

Nằm trên giường xa lạ, trở mình vài lần, nhịn không được rơi nước mắt. Cũng không phải vì nghĩ đến tên nam nhân kia, mà là khóc cho tương lai tràn ngập mịt mờ. Vốn nghĩ tìm được chốn nương thân rồi, ta thậm chí còn thay toàn bộ màn cùng bọc sofa thành màu xanh da trời, ta đặc biệt thích màu sắc sạch sẽ này, lại chỉ một câu nói đem toàn bộ hi vọng trở thành hư ảo.

Theo thói quen ta đúng giờ tỉnh lại, vò một chút mái tóc lộn xộn đi vào toilet, nhìn đến Tô Vãn, sửng sốt một chút:

“Cậu như thế nào lại ở đây?”

Tô Vãn đang đánh răng, miệng đầy bọt kem, nói cái gì đó ta không nghe rõ. Nàng súc miệng xong, nói lại một lần nữa:

“Cậu mộng du à? Đây là nhà mình.”

Ta lập tức mới nhớ, ta thất tình, Khuê Mật Tô Vãn của ta hảo tâm cho ta ở nhờ. Nghĩ đến đó, mũi chua xót, đi qua ôm nàng một chút, ta nói, Tô Vãn, cám ơn cậu.

Tô Vãn nói, bạn bè nhiều năm như vậy, khách khí làm gì?

Ta đột nhiên phát hiện, ta cùng Tô Vãn quen biết nhau cũng mười mấy năm, bạn trai đổi qua vài người, bạn tốt lại chưa từng thay đổi. Thời điểm hạnh phúc, cơ hồ đem nàng quên đến chân trời, lúc ôm ủy khuất mới nhớ tìm nàng kể lể. Đôi lúc nàng sẽ thật tri kỷ nói với ta, đôi lúc lại cẩu huyết đổ dầu vào lửa ra sức mắng, nhưng mặc kệ là loại nào, ta đều cảm thấy nàng là người duy nhất hiểu ta, đương nhiên ta cũng là người duy nhất hiểu nàng.

Ta đem suy nghĩ này nói cho Tô Vãn, còn cảm tính bồi thêm một câu:

“Tô Vãn, mình thật hi vọng cả đời cùng cậu làm bạn tốt.”

Đây tuyệt đối là lời nói thật lòng của ta.

Tô Vãn suy nghĩ một chút, mới gật đầu:

“Ừ.”

Ta nhất thời mất hứng:

“Này sao lại phải suy nghĩ lâu như vậy?”

Tô Vãn nói:

“Mình chính là ước chừng một chút, xem xem có đáng giá hay không.”

Ta liếc nàng một cái:

“Tình bạn cùng tình yêu giống nhau đều là báu vật vô giá, sao có thể đánh giá được.”

Tô Vãn lại nói:

“Tình bạn quan trọng hơn tình yêu, bởi vì tình bạn cần đảm bảo bền vững hơn tình yêu.”

Ngày tại thời điểm mẫn cảm như thế này, ta vô cùng tán thành.



Chương  3


Ta nghĩ ta đã qua thời niên thiếu nháo động, dù sao năm nay cũng gần ba mươi, lý tính cao hơn cảm tính, không giống như lúc còn đến trường, già mồm cãi láo muốn chết, đặc biệt hi vọng mình là Lâm Đại Ngọc (1), tính tình có thể tùy ý đùa giỡn, tùy tiện rơi nước mắt, sau đó chờ đợi bạn trai tính tình hảo giống như Giả Bảo Ngọc (2) đến yêu thương. Đương nhiên đây phần lớn cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của ta, bởi vì ta đã hỏi qua rất nhiều bằng hữu khác phái, bọn họ nhìn nhận vấn đề một cách nhất trí đến thần kì, tất cả đều thích nữ sinh ôn nhu đáng yêu, còn loại tính cách không chịu thua kém ai giống ta, việc gì cũng phải tranh 1/3 hiển nhiên không phải khẩu vị của bọn hắn. Cho nên tràng tình cảm hồi đại học kia, chỉ nửa năm liền vội vàng chia tay, lại ước chừng thương tâm ba tháng mới khôi phục lại.

Mà hiện tại, ta cùng tên nam nhân đã chuẩn bị đàm hôn luận kia chia tay, chỉ thương tâm mấy ngày, tâm liền rất nhanh bình tĩnh trở lại, còn bắt đầu tính toán đến được mất.

Ta cùng bạn trai chia tay không phải là không nhìn ra dấu hiệu trước, chính là bị ta xem nhẹ mà thôi. Ta nghĩ hắn giống ta, bị hội chứng lo sợ tiền hôn nhân, ta thì để trong lòng, mà hắn thì biểu hiện ra ngoài. Nói ví dụ như tính tình ngày càng tệ, có khi đi công tác mười bữa nửa tháng ngay cả một cú điện thoại cũng không có, hỏi hắn một ít chuyện kết hôn phải chuẩn bị gì, biểu hiện của hắn cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng sau đó lại khéo léo nói nhiều lời hay để chữa cháy, còn muốn giúp ta tổ chức sinh nhật. Ta vì thế muốn nói lại thôi, còn tưởng rằng hắn lời ngon tiếng ngọt cái gì, nguyên lại là muốn chia tay với ta.

Ta đem suy đoán của mình nói cho Tô Vãn, Tô Vãn lại không chút khách khí phán một câu, lúc cậu mới vừa cùng hắn nói chuyện, mình đã cảm thấy người này không đáng tin cậy.

Ta nói, cậu đây là đang nói vuốt đuôi sao, lúc trước mình giãy dụa phân vân xem có nên ở chung với hắn hay không, không phải cậu đã cho mình một liều an thần, mình mới quyết định sao?

Tô Vãn nói:

“Ôi, hảo muội muội của mình, đây là đã thời đại nào rồi, cậu nói cậu là nữ nhân sắp ba mươi, để cho người ta biết bản thân vẫn chưa có kinh nghiệm, không sợ người khác chê cười sao? Hơn nữa, mình thấy cậu quyết định chuyển qua với hắn, mới trợ giúp một phen. Thôi, bây giờ toàn bộ lỗi cũng không phải của mình.”

Ta nhất thời khóc lóc thảm thiết:

“Mình thực sự là chuẩn bị chuyển qua cùng hắn. Ngày kết hôn mẹ mình đều đã chọn giúp, ai biết được một người thành thật khắn khít như thế, cũng có ngày trở mặt a.”

Ta lúc trước ở nhiều đối tượng tiếp cận như vậy lựa chọn Tiểu Hoàng, thật đúng là bởi vì hắn là người có thể dựa vào.

Tô Vãn đột nhiên tiến đến trước mặt ta, hề hề thần bí nói:

“Đến đây cô nương, nói cho tỷ tỷ biết, các ngươi làm chuyện đó có cảm giác như thế nào?”

Ta nhất thời không kịp phản ứng:

“Chuyện gì?”

Tô Vãn dùng ánh mắt “đã biết còn hỏi” quét qua ta một chút, ta lập tức ngộ ra, há mồm mắng một câu:

“Hạ lưu.”

Tô Vãn nói:

“Mình đây không phải là đang giúp các cậu phân tích nguyên nhân chia tay sao? Mình cho cậu biết, cậu đừng tiếp tục không tin, rất nhiều người bởi vì chuyện này mà ly hôn đấy.”

“Thật sự?”

Ta hồi tưởng, nhớ lại một chút:

“Liền như vậy đi, không có cảm giác gì đặc biệt.”

“Hắn thì sao?”

“Mình đâu biết, chắc là không sai biệt lắm.”

Tô Vãn vỗ đùi “Ba” một tiếng làm ta giật cả mình, nói:

“Nguyên lai mấu chốt là ở trong này, mình đã sớm khuyên các cậu, làm người đừng quá bảo thủ, vấn đề đây, loại bệnh này tuổi trẻ các cậu dễ dàng mắc phải nhất, cậu nói cậu không làm cho hắn thỏa mãn được, hắn còn không chán cậu sao?”

Nữ lưu manh Tô Vãn khi nói những lời này, mặt không đỏ tâm không khiêu.

Ta chỉ có thể đỏ mặt tía tai cãi chày cãi cối cùng nàng:

“Đừng ở trước mặt mình ra vẻ từng trải biết hết, về chuyện này của cậu, mình biết nhất thanh nhị sở.”

Tô Vãn lấy mắt lườm ta:

“Có nói cậu đâu, hướng trên người mình xả cái gì? Cậu cẩn thận ngẫm lại, quan hệ của các cậu có phải hay không chính là từ khi ở chung bắt đầu chuyển biến xấu? Hoặc là, nói cách khác, có phải hay không từ lúc bắt đầu chuyện ấy, hắn đối với cậu có dấu hiệu lãnh đạm?”

Ta lại hồi tưởng một phen, hình như thật sự là từ khi ở với nhau, coi như chính là sống chung, nếu là sống chung đương nhiên sẽ không dính lấy nhau như trước kia nữa. Nguyên lai là có chuyện như vậy, khó trách lúc mới bắt đầu còn nồng nàn, về sau càng ngày càng nhạt, hai tháng gần đây ngay cả chạm mặt cũng không có, ta vốn cũng không ham thích gì loại chuyện đó, còn mừng rỡ tự tại. Hiện giờ nghe Tô Vãn phân tích như vậy, tựa hồ như sọ não được thông suốt, ý nghĩ đã rõ ràng một chút. Ta khinh, nguyên lại mấy ngày nay ta như tên đui mù!

Ta nổi giận:

“Cũng không nhất định nguyên nhân do mình, nói không chừng là tại hắn!”

Tô Vãn bắt chéo chân:

“Không quan tâm nguyên nhân ở ai, đây nhất định là một trong những nguyên nhân hai người chia tay, còn có. . .”

Tô Vãn đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống:

“Cô nương, không phải mình phê bình cậu, nhưng cậu cũng nên sửa cái cẩu tính tình của mình đi. Cậu luôn nói mình giỏi mọi chuyện, mọi chuyện đều phải đứng thứ nhất, mọi chuyện đều phải tranh quyền nói, mình mà là bạn trai của cậu cũng chịu không nổi, có tên nam nhân nào lại nguyện ý để cho một nữ nhân ở trên đầu mình tiểu xuống a?”

Ta nghẹn lời, tuy rằng lời của Tô Vãn thô tục khó nghe, bất quá đánh trúng khuyết điểm lớn của ta. Chỉ có Tô Vãn mới dám nói với ta như vậy, hơn nữa ta nghe mà không tức giận, chỉ yếu ớt giải thích:

“Đôi ta quen biết nhau mười mấy năm, cậu nên biết, tính tình mình là như vậy, không phải nói sửa là có thể sửa được. Hơn nữa, cậu không nhận thấy là mình đã thu liễm rất nhiều rồi sao?”

Tô Vãn hít một hơi:

“Mình thì không sao cả, cái cậu cần làm là cầu nguyện người nhà của cậu có thể tiếp nhận đi!”

Ta nhe răng hướng nàng:

“Cậu làm như cậu không có khuyết điểm vậy, mình không ngại nói ra đâu.”

Cùng Tô Vãn nói chuyện với nhau một phen, lòng đã thoải mái rất nhiều, nhưng có chút chuyện không phải nói buông là có thể lập tức buông. Con người là loài có cảm tình, ta cùng hắn kết giao hai năm, không phải hai tháng, ở sâu trong nội tâm ta, kỳ thật vẫn là hi vọng hắn có thể tìm ta, chỉ cần hắn níu kéo, ta khẳng định có thể quay đầu lại.

Vì thế ta phát hiện, nữ nhân tuổi ba mươi thực chất bên trong vẫn không mất đi một ít hèn mọn hết sức lông bông của tuổi trẻ.


Chương  4


Ta đã đánh giá cao sức quyến rũ của bản thân, bạn trai suốt một tháng ngay cả một tin tức cũng không có. Ta nghĩ hắn và ta giống nhau, đối với hai năm cảm tình ít nhiều cũng có lưu luyến, không nghĩ lại bạc tình như thế. Thất vọng không tả nổi, thẳng đến một ngày, ta thật sự nhịn không được chạy đến tiểu khu hắn ở, làm bộ như vô tình gặp được, ngoài dự đoán lại là một màn làm cho ta nhìn muốn nôn mửa.

Hắn đang ôm chặt một nữ nhân, xinh đẹp như thế nào thì không thể nói rõ, nhưng mà tuyệt đối đủ thanh xuân, bộ dáng đại khái khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ta không biết nên khủng hoảng hay là nên đố kị. Cuối cùng ta cảm thấy được trên người nữ nhân kia mang theo cỗ hơi thở của thôn quê, nét mặt hé ra cũng là bình thường, không có gì đặc sắc.

Ta lúc ấy cảm thấy đặc biệt bi ai. Hắn muốn tìm cái mới, ta không ngại, nhưng ít nhiều cũng nên tìm một ai đó để cho ta nguyện chịu thua. Nam nhân thường có câu cửa miệng “Chọn nữ nhân trước tiên là nhìn nhan sắc, sau đó mới khai quật nội tâm”, nữ nhân này trừ bỏ ưu thế là tuổi tác, có điểm nào bằng ta? Hắn không thèm để ý thì kệ hắn, còn ta chưa muốn bị hạ thấp đẳng cấp đâu, đừng nên dùng cách thức này để chứng minh mắt ta có bao nhiêu kém chứ?

Nếu là một cái ba mươi lăm tuổi, ta khẳng định sẽ lao ra, đem bọn họ châm chọc khiêu khích một phen, cho dù không làm cho bọn họ chia tay được, cũng muốn để cho bọn họ trong lòng khó chịu nửa tháng. Cuối cùng ta đứng dưới bóng cây, một tiếng động cũng không phát ra, vì thế bọn họ nói chuyện từng câu từng chữ đều lọt vào lỗ tai ta.

Nam nhân:

“Anh cùng người đàn bà kia sớm đã không còn quan hệ, tuổi lớn coi như xong, tính tình lại càng không hảo, sự ôn nhu của nữ nhân trên người cô ta coi như trôi tuột hết.”

Nữ nhân:

“Vậy mà anh còn cùng nàng lâu như vậy?”

Nam nhân:

“Là cô ta quấn quít lấy anh, còn bắt anh kết hôn với cô ta. Em không biết đâu, nữ nhân ba mươi tuổi như cô ta, rõ ràng là muốn nhanh tìm một nam nhân để kết hôn. Hết lần này tới lần khác thủ đoạn, há mồm nhà ở, ngậm miệng xe, mua quần áo đều vào trung tâm thương mại, quần áo mà mấy trăm nhân dân tệ sẽ không thèm nhìn tới, chỉ chọn đồ đắt tiền, dù sao cũng không phải chính mình bỏ tiền ra nên tha hồ hưởng thụ.”

Nữ nhân:

“Oa, thật sự a, nghe thật là khủng khiếp nga, nữ nhân như vậy nên sớm bỏ đi.”

Nam nhân:

“Cho nên anh thích cùng một chỗ với em, cảm giác lúc ở cùng em giống như là mối tình đầu, thật tinh khiết.”

Ta cố gắng nhẫn nại, cuối cùng không chịu nổi đứng tại chỗ nôn khan một tiếng, ta chưa bao giờ biết họ Hoàng lại lừa gạt người như vậy. Âm thanh nôn khan quá lớn, muốn người khác không nghe thấy cũng khó, ta đây cũng không muốn giả làm người qua đường, hơn nữa còn bị nói đến không đáng một đồng, nếu không phản kích căn bản sẽ không phải tác phong của ta, lão nương như thế nào còn chưa đến lượt các ngươi bình phẩm.

Ta từ bóng cây đi ra, đứng trước mặt bọn họ.

Nam nhân hiển nhiên không dự đoán được ta ở trong này, sắc mặt thay đổi một chút, lắp bắp nói:

“Cô, cô như thế nào lại ở đây?”

Ta cười lạnh:

“Mới vừa nãy không phải ăn nói thật lưu loát sao, bây giờ run run cái gì? Chột dạ a?”

Có tình nhân ở đây, hắn ta thẳng lưng, bộ dáng giả bộ điềm tĩnh:

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”

Ta nói hắn trước tiên đứng sang một bên ngốc chốc lát, sau đó đi đến trước mặt nữ nhân kia. Vóc dáng ta không tính là cao, nhưng cũng không tính thấp, 1m63 thêm giày cao gót 8cm, đứng trước mặt một cô gái mang giày thể thao nhìn chưa đến 1m6, cũng đủ để nhìn xuống nàng. Ta là lúc tan ca trong công ty trực tiếp đi xe đến đây, trên người còn mặc bộ váy màu đen, ta cũng có mấy bộ quần áo hàng hiệu, nhưng không phải cái nào cũng thế. Nói đến cũng vừa vặn, hôm nay người của tổng công ty xuống họp, ta mới hảo hảo chỉnh chu một phen, lúc đang họp mất tập trung bị sếp nói hai câu, trong lòng không thoải mái mới đến tìm họ Hoàng. Ta cho dù không bằng ai, nhưng so với tiểu cô nương quần áo xuềnh xoàng, quần bò thấp tới thắt lưng, mang giày thể thao đứng trước mặt, khí chất hẳn phải tốt hơn nhiều, huống chi ta lộ diện là để gây khó dễ, tự nhiên càng phải hùng hồn hơn.

Ta hỏi:

“Cô là bạn gái hắn?”

Nữ nhân hiển nhiên không biết ta là ai, ngẩn người mới nói:

“Đúng vậy.”

Ta lại hỏi:

“Các người quen nhau bao lâu rồi?”

Nữ nhân nói:

“Hai tháng.”

Cũng chính là một tháng trước khi ta với hắn chia tay, thì ra ta bị cắm sừng.

Ta cũng không tức giận, nói:

“Tôi chính là cái nữ nhân ham hư vinh không biết xấu hổ mà các người nãy giờ nói đến.”

Cô nàng lúc này mới lấy lại tinh thần, mà ta chuẩn xác từ trong mắt nàng lúc nhìn ta thấy được một tia hâm mộ. Ta biết nàng trừ bỏ tuổi nhỏ hơn ta, trên người còn có rất nhiều cái ta có mà nàng không có.

Ta chỉ vào tên kia, nói với tiểu cô nương:

“Tôi không biết cô tại sao quen được tên nam nhân này, cũng không biết cô đi theo hắn là yêu đương nhất thời hay tính xa tới chuyện kết hôn, nếu là chơi một chút, OK, tôi chúc cô chơi vui vẻ, nhưng nếu là muốn kết hôn, kia tỷ tỷ liền nói cho ngươi vài lời hay, còn nghe hay không là tùy. Tên nam nhân này, tôi cùng hắn quen hai năm, cảm giác đầu tiên hắn mang lại cho người ta cũng giống như tên của hắn, trung thực thẳng thắn, là một đối tượng tốt để kết hôn. Đương nhiên, hôm nay tôi đánh giá lại, chỉ thấy bốn chữ, khiếp nhược hèn nhát.
Hai năm trước khi tôi quen hắn, hắn là quỹ viên ngân hàng, hai năm sau tính đến hôm nay, hắn vẫn là quỹ viên ngân hàng, xe mua không nổi, nhà cũng mua không nổi. Lúc chưa chia tay, chúng tôi từng bàn qua cùng nhau mua nhà, cùng nhau vun đắp, chúng tôi lúc đó đều đề xướng nam nữ ngang hàng, cho nên dù là nhà mướn, cũng là chi nửa năm tiền thuê. Trong hai năm, vật quý giá nhất mà hắn tặng tôi là cái vòng cổ giá ba nghìn nhân dân tệ, đúng, chính là cái mà cô đang đeo trên cổ, đi xem phim đều lựa thứ ba giá giảm còn một nửa, mua ly kem cũng chỉ tới KFC, cô nói tôi vơ vét của hắn được cái gì?
Tôi không tốt lành gì, nhưng có thể chịu đựng tính xấu của tôi, không phải là vì tiền sao? Cô nói xem một người nam nhân phải lươn lẹo như thế nào mới có thể lừa một nữ nhân cùng hắn đến hai năm? Cô nương, tôi cũng không sợ đả thương người trong lời nói, như cô bây giờ, có điểm nào so được với tôi? Đừng lấy tuổi tác ra để nói chuyện này, nhỏ tuổi hơn cô có khối người, không có ai vĩnh viễn hai mươi tuổi, đợi cho tới lúc cô ba mươi tuổi, nếu muốn thì đến đây, đến trước mặt tôi đem toàn bộ những lời này mắng trở lại, tôi nhất định nhận, cô đoán xem hắn lợi dụng cô cái gì?
Tỷ tỷ cho ngươi biết, cái hắn lợi dụng chính là cô chưa sỏi đời, lợi dụng chính là trong lòng cô vẫn còn ảo tưởng về tình yêu đích thực, đương nhiên đó không phải là nguyên nhân cơ bản nhất, nguyên nhân cơ bản nhất ở đây là, trước mặt cô hắn có được sự tự tin hơn khi đứng trước mặt tôi. Đừng tưởng rằng tìm được nam nhân thì có thể dựa vào, con mẹ nó chỉ là tưởng bở, nữ nhân tốt nhất nên dựa vào chính mình. Hơn nữa đụng nhầm loại nam nhân keo kiệt không tiền đồ, nên cân nhắc rõ ràng, đừng để tới lúc kết hôn mới hối hận khóc lóc, cô nương!”

Ta nói chuyện mau lẹ, người khác muốn xen mồm vào cũng không được. Nói xong những gì cần nói, trong lòng dễ chịu sảng khoái một chút, chỉ thấy tiểu cô nương vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, mà tên kia mặt hoàn toàn đen như than, một bộ dáng không có tiền đồ, muốn lên cơn nhưng lại không dám lên cơn.

Ta khinh bỉ nhìn thoáng qua hắn, nghênh ngang mà đi, ra khỏi tiểu khu, bước lên một chiếc taxi.

Ngồi hàng ghế phía sau, ta suy nghĩ rất nhiều chuyện. Ta nghĩ đến cùng hắn qua lại hai năm, ta chiếm được cái gì, lại bỏ lỡ cái gì, ta sau không hối hận, không có đáp án. Cảm giác mờ mịt một lần nữa đánh úp lại, ta đặc biệt khát khao được sở hữu cái gì đó, nhưng bây giờ bạn trai không có, nhà không có, vậy cái thuộc sở hữu của ta ở nơi nào?

Một người ba mươi tự nhận là điều kiện cũng không tính quá kém, lại bị một tiểu cô nương bình thường chừng hai mươi dễ dàng đánh bại, tuổi tác của nữ nhân thật sự quan trọng như vậy sao?

Máy phát trong xe đang bật ca khúc “Bằng Hữu Đừng Khóc” (*).

“Bằng hữu đừng khóc
Phải tin tưởng con đường của mình.
Hồng trần trung
Có quá nhiều si tâm mờ mịt cuồng dại truy đuổi.
Khổ cho ngươi
Ta cũng có cảm xúc.
Bằng hữu đừng khóc
Ta luôn luôn ngụ ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn ngươi.
Bằng hữu đừng khóc
Chúng ta sẽ không cô độc.
Trong biển người
Khó có được bao nhiêu bằng hữu chân chính.
Phần tình cảm này
Mong ngươi đừng để trong lòng.”

Âm điệu ưu thương này làm ta nghĩ tới một người, có lẽ nàng có thể cho ta đáp án, đã trải qua nhiều lần phân phân hợp hợp như vậy, chỉ có nàng mấy năm nay chưa bao giờ vứt bỏ ta.

Ta lấy điện thoại ra bấm số của Tô Vãn.


Chương  5

                                              
Gọi điện thoại cho Tô Vãn, là một nam nhân nhấc máy. Xong rồi, quấy rầy Tô Vãn hẹn hò.

Nam nhân kia khách khí trả lời, Tô Vãn đi toilet.

Ta nghe thanh âm cũng đoán biết đầu dây bên kia hẳn phải là một nam nhân ưu tú, lại nói trở về, nếu không phải ưu tú, Tô Vãn dĩ nhiên sẽ chướng mắt. Ta vội vàng xin lỗi nói kỳ thật cũng không có chuyện gì, không quấy rầy hai người.

Cúp máy, xoay xoay điện thoại trong tay, nghĩ muốn tìm một ai đó nói chuyện phiếm. Ta nổi giận đến nghẹn trong bụng, nếu không tìm được người để nói ra khổ tâm, nhất định sẽ bị nghẹn đến nội thương. Điện thoại ta phân loại ra nhiều mục – bạn học, đồng nghiệp, bằng hữu, người nhà.

“Đồng nghiệp” là cái đầu tiên bị ta trực tiếp cho pass, lúc này tìm đồng nghiệp tâm sự, trừ phi đầu óc có vấn đề, đây không phải là đưa nhược điểm của mình cho người ta nắm lấy, tự mình làm khó mình sao? “Người nhà” cho tới bây giờ đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cho qua luôn. Mở ra mục “bạn học”, bên trong rất nhiều người đã lâu không liên lạc, ngay cả tên đều xa lạ, sợ là số điện thoại đều đổi quá vài lần, những người quen thuộc không làm cha thì cũng đã làm mẹ rồi, ba mươi tuổi đã sớm qua tuổi kết hôn, độc thân như ta hiển nhiên chỉ là số ít. Mở tiếp mục “bằng hữu”, bản thân ta tuy thích giao thiệp, nhưng là được xếp vào bằng hữu thì rất ít, vẫn chưa đến mức quá mệnh giao tình hay kiểu tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (1). Một người mới vừa kết hôn không thể tìm, một người mới vừa thăng chức cũng không thể tìm, một người thì xuất ngoại đi công tác. . . Từng bước từng bước xem qua, cuối cùng tìm được một chị em chưa kết hôn có thể lôi ra tâm sự.

Bạn cùng phòng năm nhất đại học của ta, quan hệ đặc biệt bền chắc. Điện thoại vừa reng, không đợi ta mở miệng nói chuyện, bạn cùng phòng đã than vãn nàng cùng bạn trai cãi nhau, đang định tìm ta, ta nói nàng tìm đúng người rồi, ta và bạn trai cũng mới chia tay.

Ta vừa cúp điện thoại, Tô Vãn liền gọi đến, hỏi ta đang ở đâu, ta nói ta cùng bạn học hẹn nhau đi uống rượu. Tô Vãn biết ta tửu lượng kém, chỉ có hai loại tình huống mới khiến ta tìm đến rượu, hoặc là tâm tình đặc biệt hảo, hoặc là tâm tình đặc biệt kém. Chuyện của ta với Tiểu Hoàng, tuy không thể nào cứ ở trước mặt nàng nói ra (nguyên nhân Tô Vãn bất quá cũng chỉ là bằng hữu, không phải mẹ ta, dựa vào cái gì mỗi ngày đều phải nghe ta trút hết bực tức), nhưng nàng biết việc này vẫn chưa xong, mà nay đột nhiên uống rượu , sợ là muốn kết thúc vụ án, tâm tình tự nhiên không tốt.

Tô Vãn nói ta về nhà đi, nàng cùng ta uống, một người ở bên ngoài không an toàn.

Ta nói nàng có hẹn của nàng, đừng quan tâm ta, ta lớn như vậy có thể xảy ra chuyện gì?

Tô Vãn nghĩ nghĩ nói cũng đúng, có việc gì thì gọi điện cho nàng, đừng về quá muộn.

Ta và bạn cùng phòng hẹn ở lầu canh quán bar ngầm, đó là nơi khi còn đến trường chúng ta hay lui tới, thường gọi một ly bia lạnh, lại ngồi ở đó hơn hai tiếng. Sau khi đi làm ngược lại ít lui tới, lần này ôn lại chốn cũ, thêm tâm tình không tốt, tự nhiên bất đồng, đi lên liền gọi hai trát bia, một hơi xử lý gọn, sau đó đem mọi ủy khuất nói ra.

Kỳ thật nói đi nói lại, đều nói nữ nhân độc nhất cái miệng, tất cả chỉ là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, nhưng lại đem mắng đến không còn gì để nói, ta không sao cả, không sợ bị báo ứng. Bạn trai của bạn cùng phòng đã muốn lên chức vị hôn phu, nếu kết hôn thì chuyện này là rất không nên, vì thế ta giả mù sa mưa khuyên vài câu, bạn cùng phòng thấy có lý, lập tức trở mặt giúp ta mắng tên nam nhân chết tiệt kia, mắng nghe vô cùng vui sướng đã tai, mọi tức giận đều vơi bớt.

Hai trát bia còn chưa uống xong, bạn trai của bạn cùng phòng gọi điện thoại đến. Tửu lượng của nàng còn kém hơn cả ta, đã uống đến không biết trời đất gì, ta nhấc máy đọc địa chỉ, còn nói thêm nàng uống say. Nam nhân kia thật có hiệu suất, hai mươi phút sau đã đứng trước mặt chúng ta, còn hỏi ta có cần đưa về luôn không. Ta nói không cần, nam nhân không biết ta đã chia tay, còn tưởng chốc lát nữa bạn trai lại đây đón ta, vì thế để lại ta một mình ở quán bar.

Tửu lượng của ta rất kém, kỳ quái chính là, lúc ta uống hết trát bia còn lại, vẫn không có. . .chút nào men say. Hẳn là thấy ta ngồi một mình, một tên trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, hói nửa đầu bưng hai ly rượu tiến đến gần, ta trong lòng cười lạnh, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

“Mỹ nữ, ngồi một mình sao? Anh ngồi đây được không? Có thể mời em uống chén rượu không?”

Duyên cớ chắc là do uống hơi nhiều bia, đầu óc có điểm không tỉnh táo, rõ ràng trong lòng không muốn, cố tình ngoài miệng lại đáp ứng. Trong lúc hoảng hốt trong đầu đột nhiên giống như có tiếng nói “Ai bảo là ta không có ai, không phải là vừa mới tới một người sao? Chỉ cần lão nương bằng lòng, sẽ có một đám nam nhân chờ đem lão nương cưới về nhà.”

Ta không nhớ rõ đã cùng nam nhân kia cái gì, đại để là nam nhân các người đều không tốt đẹp gì linh tinh. Hắn ta trả lời, nam nhân không xấu, nữ nhân không thương.

Ta cũng không nhớ rõ đã uống bao nhiêu rượu, tuy đầu có chút choáng váng, nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, ý đồ của tên nam nhân kia ta sáng tỏ. Đầu tiên chỉ là sờ sờ tay, rồi sau đó trực tiếp ôm eo, bất quá thời điểm miệng hắn tới gần, ta tránh được. Ta cảm thấy ghê tởm, nhưng khi hắn vô sỉ đòi hỏi, ta thế nhưng ma xui quỷ khiến không cự tuyệt. Nam nhân nói:

“Chúng ta đi nơi khác đi.”

Những lời này căn bản đã ám chỉ thẳng thừng, ta cư nhiên cũng gật đầu.

Ta biết mình lúc này muốn gì, chính là vò mẻ chẳng sợ nứt.

Cầm túi xách, xiên xiên xẹo vẹo đi theo sau nam nhân. Nói Tô Vãn trời sinh là cứu tinh của ta quả không sai, vừa bước tới cửa, di động vang lên, ta sờ soạng nhấc máy, vừa nghe thanh âm của Tô Vãn, ta cả người như bị điện giật, nước mắt rơi xuống, vừa khóc vừa mắng:

“Tô Vãn chết tiệt, cậu ở đâu? Mình bị người ta khi dễ.”

Ta nhìn nam nhân đứng chờ ta cách đó không xa nói:

“Chính là hắn, bọn nam nhân chết tiệt, không một thứ tốt!”

Ta nói hơi lớn, tay lại chỉ vào người nọ, một vài người đang ngồi trước cửa quán bar, toàn bộ đều nhìn theo ngón tay ta chỉ. Nam nhân nguyên bản là muốn âm thầm đi, kết quả lại bị nhiều người nhìn như vậy, hơn nữa mỗi người trên mặt đều viết “giậu đổ bìm leo, không biết xấu hổ”, hắn ta vô cùng mất mặt bỏ chạy.

Tô Vãn hỏi địa chỉ, dặn ta ngàn vạn lần không cần đi lung tung, nàng lập tức đến.

Vì thế ta đứng ở đường cái trước quán bar chờ nàng, chờ mệt mỏi, lại mang giày cao gót, ta đem giày cởi ra cầm trên tay. Bởi vì sợ dơ quần áo trên người, không đặt mông ngồi xuống đất mà là vặn vẹo tìm một gốc cây ngồi xổm xuống, ta tuy rằng không nhìn thấy bộ dáng của chính mình lúc này, nhưng ta khẳng định là nó thảm hại cực kỳ. Người đi đường bước ngang qua đều quay đầu nhìn ta với ánh mắt tò mò, ta thì không trông nom được nhiều như vậy, trong đầu ta lúc này chỉ có một suy nghĩ, ta đang đợi Tô Vãn đón ta về nhà.




                                                                                           

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét