Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Phế sài yêu tinh ( C46 ~ 50 )

Chương 46: Giả trang làm gấu trúc!


Về đến nhà.
Tiểu bảo còn đang ngủ say, thời điểm Ánh Nguyệt ôm bé trở về thì bé còn buồn ngủ.
Thôi kệ, bé ngủ nhiều hơn cũng tốt mà có quy luật cũng tốt, nhờ vậy ta sẽ có nhiều thời gian ở chung với Ánh Nguyệt hơn, tự do hơn ~
…….
Tiểu bảo xoa nhẹ mắt vài cái, mơ mơ màng màng vươn tay nhỏ nhắn về phía ta.
……..
Được rồi, cứ coi như ta chưa từng nói những gì ở trên…..
Tiểu bảo~
Cọ cọ cọ ~ cọ mặt ~ cụng cái trán~
“Buổi chiều mang Tiểu bảo đi công viên giải trí.” Ánh Nguyệt giao Tiểu bảo cho ta, “Ngươi phụ trách giả gấu trúc.”
“……..” Gấu trúc…….
“Tại sao bắt ta giả gấu trúc chứ?” Rơi lệ: Không có lý do gì mà ngươi cũng khi dễ ta.
“Tiểu bảo thích,” Ánh Nguyệt nhíu mày, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta giả?”
“………” Sao ta lại không biết cục cưng thích gấu trúc……Ta thật ra biết rõ bé thích cái con rắn suốt ngày rơi lệ kia…..Sau khi nó đi rồi, bé đã khóc rất lâu.
Ánh Nguyệt cau mày: “Ta nói cục cưng thích liền thích, hỏi nhiều như vậy làm gì?”
A?
………..
Gấu trúc……….
“Ánh, Ánh Nguyệt, thật kỳ lạ, sao ta không biết ngươi có vật này?” Trang phục giả gấu mèo?
“Hừ, cái này đó hả…” Nàng lập tức cười nham hiểm, “Đây là đồ trước đây người kia đưa cho ta, ta vẫn luôn muốn cho nàng mặc, kết quả không thành công. Đến bây giờ đành phải đưa cho ngươi mặc.”
“………”
Trực giác nói cho ta biết nàng cùng người kia có cừu oán.
Và người kia có liên quan đến ta.
……….
Mẫu hậu đại nhân !
Ánh Nguyệt đã muốn nghiến răng nghiến lợi rồi.
“Ánh, Ánh Nguyệt……” Vẻ mặt của ngươi không cần phải hung tơn như vậy……..
“Không nói ta cũng đã quên!” Nàng cười lạnh, “Mẹ của ngươi còn thêm ở trên người ta…..”
A? Thêm ở trên người nguơi?
………
“Ánh Nguyệt……” Lẽ nào ngươi cũng đã mặc qua?
………
“Khụ!” Nàng ho một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn ta, “Mặc vào!” (Lạc: Đời cha ăn mặn đời con khát nước đây mà :P)
“……..”
Giả gấu trúc……..
Tiểu bảo ở bên cạnh vỗ tay, bàn tay nhở vỗ rất vang dội.
………
Cục cưng à, con vỗ tay cái gì, mẹ đang bị lấn áp mà……
A, con còn cười!
……….
Quên đi, mẹ đã bị nụ cười của con giết, con cứ tùy tiện cười đi, rơi lệ.
“Phụt !” Bên kia cười khẽ một tiếng.
Hả?
Quay đầu lại.
Ánh Nguyệt đưa lưng về phía ta, che miệng cười.
………..
Không cho phép ngươi cười ta!
Không cho phép ngươi cười ta, ta không cho phép!
Ngươi mà cười nữa thì ta sẽ khóc đó!
…………
Rơi lệ!
Ánh Nguyệt khó khăn lắm mới ngừng cười, sang đây nắm lấy cái nón gấu trên đầu ta: “Chụp tấm hình nào.”
“………..” Ta rơi lệ, không cho phép ngươi quấy rầy ta!
………..
Hu hu hu, chuyện của mẫu hậu đâu có liên quan gì đến ta…..
Ánh Nguyệt ôm Tiểu bảo tới, Tiểu bảo vẫn rất cao hứng vỗ tay như cũ……
Con nhóc vô lương tâm, sao con không thể thương mẹ một tý chứ……..
Ánh nguyệt đem khối ống kính nhỏ nhắn đặt trước bên mặt chúng ta, sau đó “Click” một tiếng.
………
Nước mắt dài như sợi mì: Ngươi không nhìn thấy ta đang rơi lệ sao?
Ánh Nguyệt hoàn toàn không để ý đến ta, ôm Tiểu Bảo lên thư phòng của nàng trên lầu.
………
Rơi lệ, rơi lệ, rơi lệ! Sao nàng có thể như vậy được, không them đếm xỉa gì tới ta!
Sau một lúc lâu.
“Cứ mặc như vậy đến công viên giải trí cũng được.” Ánh Nguyệt vịn lan can nhìn ta, nhíu mày, “Như vầy còn miễn cưỡng nhìn đi vào.”
“………” Liền, cứ như vậy mà đi………..
Rưng rưng gật đầu: Vâng.


Chương 47



Ngủ trưa xong, Ánh Nguyệt ôm Tiểu bảo rồi mang theo ta lên đường đến công viên giải trí.
Dọc theo đường đi, có vô số người vây xem, toàn bộ đều bị Ánh Nguyệt xem như không khí.
Linh vật* đứng trước cửa công viên giải trí, là một con…..
(* là biểu tượng chính thức nào đó, cho bất kỳ ai, động vật, chủ đề nào đó mang lại may mắn, thông thường linh vật thường là động vật được nhân hóa với những đường nét phá cách, ngộ nghĩnh, vd: linh vật của seagame 22 là con trâu,…)
Gấu trúc……
Rơi lệ!
“Ánh Nguyệt…..” Sao lại là gấu trúc….đã vậy còn mặc quần áo cũng giống nhau……
“Ngươi không nói ta cũng không có chú ý.” Nàng rất là tự nhiên vẫy chào, “Ngươi tới đó đứng làm linh vật cũng tốt. Ta với Tiểu bảo vào trong chơi một chút.” (Lạc: Ác…)
“……..” Rơi lệ, chính ngươi bảo ta cùng ngươi đến công viên giải trí, rồi giờ lại bỏ rơi ta! Ta không muốn làm linh vật, không muốn!
Tiểu bảo ghé vào trong ngực Ánh Nguyệt, phất phất tay với ta: bái bai.
………
Hu hu hu Tiểu bảo, sao con cũng vứt bỏ ta……
Linh vật từ chỉ có một con, ta qua đứng bên cạnh. Thế là thành hai con.
Bỗng nhiên con linh vật bên kia chen qua đây.
………
Ngươi chen qua đây làm gì……..
Ta không phải đồng nghiệp của ngươi!
“Thật hoài niệm a!” Người ở bên trong thở dài một tiếng, sau đó dùng móng vuốt bằng lông mềm như nhung khoát lên trên người ta, sờ soạn, “Trước đây Ánh Nguyệt cũng từng mặc bộ đồ này, lộ ra gương mặt…..”
“………” Giọng nói này tuy nghe có chút buồn bực, nhưng vẫn rất quen thuộc.
“Thật hoài niệm a!” Người ở bên trong vẫn còn đang cảm thán.
“………” Ngươi hoài niệm cái gì hả…….Còn có, không được sờ ta nữa.
“Thật hoài niệm a!”
“………”
Con gấu trúc ghé vào trên người ta, rơi lệ nói: “Đã lâu rồi không được thấy bộ dáng Ánh Nguyệt mặc trang phục này……”
“………”
Gấu trúc nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện: “A lô, An Lam đó hả? Nhanh lên, đem album ảnh trân quý của ta đến công viên giải trí bên này. Nội trong vòng 5 phút phải có mặt ngay, nếu không ta sẽ làm thịt ngươi.”
Sau đó “bíp”, cúp điện thoại.
……….
Tiểu Ngôn……….(Lạc: ko biết tỷ ở đâu chui ra nữa..)
“Ngươi không biết, năm đó khi Ánh Nguyệt mặc bộ đồ này…..” Tiếp tục nằm ở trên người ta chảy nước mắt*, “Khiến ta thích muốn nổ tung luôn !” (Lạc: * mình ko biết là chị đang khóc hay đang cười nữa, chắc đang cười =_=!)
Ếh ?
“Nhìn trang phục này xem…..” Nàng tiếp tục sờ khắp nơi, “Cái này…..khiến ta xúc động chết mất! Mà sao hôm nay Ánh Nguyệt lại lấy bộ đồ này ra vậy?”
“………”
Tại sao ngươi xuất hiện ở chỗ này…..
“Ta đến để tưởng nhớ lại một chút, không ngờ lại gặp được các ngươi!” Tiểu Ngôn tiếp tục giở trò, sau đó bực bội quay đầu lại, “Làm cái quái gì mà còn chưa đem đến đây nữa!”
“……….”
Phía bên kia,”Kétttt” một tiếng – một chiếc xe thể thao xuất hiện, người ở bên trong lộn nhào một vòng rồi cầm vật gì đó đi ra, sau đó nhìn xung quanh một lúc lâu, vẻ mặt cực kỳ luống cuống.
“Nhìn cái gì vậy! Lão nương ở chỗ này nè!” Tiểu Ngôn ở bên trong bộ đồ hóa trang rống một tiếng.
Vì thế, người kia vội vàng nhào tới.
“Tới, tới đây.” Vừa vỗ vai của ta vừa ngồi xuống, “Tới xem ảnh chụp kinh điển của Ánh Nguyệt”
“………..”
Ngồi xuống.
Trên đầu gối đặt một quyển album rất lớn, Tiểu Ngôn mở trang đầu tiên ra.
Trên trang thứ nhất ghi mấy chữ rồng bay phượng múa rất to:
“Ngạo kiều la lỵ* mà ta thích nhất….” (Lạc: loly đó!)
“………..” Cái này, do ai viết vậy……
Mở ra trang thứ hai.
………..
“Đây, đây là người nào vậy…….” Mặc trang phục gấu trúc, vẻ mặt không vui, khuôn mặt xinh đẹp mà quen thuộc, ánh mắt kia lạnh như băng…….
…………
“Ánh Nguyệt!”
“Đúng vậy! Có phải là rất siêu cấp đáng yêu hay không!” Tiểu Ngôn vô cùng kích động, “Năm đó, Ánh Nguyệt bị mẹ ngươi đè ép mặc trang phục này chụp hình! Ngươi nhìn vẻ mặt này xem!”
…………
Bên trong, Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn ống kính trước mắt, trong ánh mắt chứa đầy sát khí lạnh lẽo không hề giảm.
Bộ đồ gấu trúc mà ta đang mặc trên người vừa vặn là size lớn của bộ đồ mà năm đó Ánh Nguyệt mặc.(chém. :D) Mũ gấu trúc đội một nửa, lộ ra khuôn mặt lãnh diễm (lãnh: lạnh lùng – diễm: diễm lệ)
Còn có vẻ mặt muốn giết người.
“Ngươi không biết.” Tiểu Ngôn lắc đầu thở dài, “Chụp hình Ánh Nguyệt có bao nhiêu khó khăn.” Sau đó, bắt đầu ngửa đầu tưởng nhớ lại năm đó: “Năm đó, thời điểm chúng ta chụp hình, mẹ của ngươi đè Ánh Nguyệt xuống, bắt nàng mặc quần áo tử tế, còn chúng ta (Tiểu ngôn và Lí nam) ở bên cạnh phải nội trong vòng nửa giây chụp lại khi mà Ánh Nguyệt còn chưa kịp cởi quần áo ra !” Rồi tiếp tục thổn thức không ngừng. “Làm cho ta bây giờ trở thành bậc thầy chụp lén, quả thật cũng là do hoàn cảnh mà ra.”
“……….”
Câu chuyện………..
Thật đáng yêu!
Vẻ mặt của Ánh Nguyệt khi tức giận trừng mắt bĩu môi! Ánh Nguyệt, ta quả nhiên là yêu ngươi nhất!
Hai ngươi cùng nhau cảm thán cười khúc khích.
“A, còn cái này nữa!” Tiểu Ngôn vội vàng lật trang kế tiếp, “Mỗi một tấm đều là kinh điển!”
A? Tiếp tục tiếp tục!
………..
Cái tay kia………
Tay của người nào vậy…………
A, đoạt quyển album đi rồi.
Ngẩng đầu.
Trước mắt bỗng tối sầm “Bốp” quyển album vừa dày vừa nặng đánh vào mặt ta, sau đó “Bốp”, đánh lên mặt Tiểu Ngôn.
Sau đó “Bốp bốp bốp bốp”, một trận liên hoàn
………..
“Các ngươi chán sống rồi sao!” Ánh Nguyệt gầm lên giận dữ, “Ai cho các ngươi nhìn mấy thứ này hả!”
Bịt mũi: Ánh Nguyệt chảy máu mũi! Nhầm, phải là Ánh Nguyệt, ta chảy máu mũi mới đúng!
Tiểu Ngôn ôm đầu trốn một bên: “Sao ngươi có thể tùy tiện đánh người xa lạ chứ!”
“………” Đúng vậy, Tiểu Ngôn đem nón kéo xuống hoàn toàn, không thấy được mặt.
“Ngươi tưởng lão nương là đứa ngốc hay sao!” Ánh Nguyệt tức giận tiến lên đấm đá một trận, “Trừ ngươi ra, còn tên đần nào sẽ mặc loại quần áo này !”
“………”
Thì ra Ánh Nguyệt thật sự sẽ đánh các nàng.
Cứ tưởng rằng nàng chỉ là nói giỡn thôi.
…………
Hèn chi dáng vẻ các nàng trong lòng run sợ như vậy!
“Ánh Nguyệt, ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi!” Tiểu Ngôn ôm đầu cầu xin tha thứ.
Bên người vang lên một tiếng vỗ tay nho nhỏ.
“……….”
Quay đầu.
Khóc: Tiểu Bảo con chính là một phần tử bạo lực, y chang mẹ của con. Thấy người khác bị đánh, cư nhiên còn có thể cười vui vẻ như vậy…….
Tiếp tục khóc: Quả nhiên là do lúc Ánh Nguyệt mang thai con quá bạo lực nên dưỡng thai mới xảy ra vấn đề…..
Ôm lấy Tiểu bảo dùng sức cọ nước mắt: Tiểu Bảo a! Con đã bị làm hư rồi a!
Có bàn tay nho nhỏ vỗ vai ta, tỏ vẻ an ủi.
…………
Tiểu Bảo, con thật tốt, còn nhỏ như vậy mà đã biết an ủi người khác!
A, đột nhiên đã quên vừa rồi chính mình vì sao lại rơi lệ.
Mặc kệ, Tiểu Bảo rất có tiềm năng thành đứa bé ngoan.!
Tiếp tục cọ!
Bất chợt tay bị người nào đó kéo lại: “Đi.” Đạo diễn đại nhân nhỏ giọng nói, “Thừa dịp lửa giận của S đại nhân còn chưa cháy đến trên người ngươi, thì tranh thủ chạy đi.”
“……….” Ngươi……Sao cũng ở đây……..Sao ta có cảm giác mình sẽ gặp (hoặc là đã gặp) một đại âm mưu?
“Chúng ta tới cứu ngươi đó!” Ở đằng sau một nhóm nhiếp ảnh gia đứng ở ba góc dùng sức gật đầu.
“………” Thật sao?
Lắc đầu: Có dương mưu. (Lạc: :P, theo tớ nghĩ chắc âm mưu là thủ đoạn trong tối, còn dương mưu là thủ đoạn trong sang ^0^)
Đạo diễn đã muốn túm tay của ta, bắt đầu chạy như bay. Đám nhiếp ảnh gia cũng bắt chạy như điên trốn thoát.
“Thần thánh ơi, trăm ngàn phù hộ S đại nhân không nhìn thấy ta!” Đạo diễn rơi lệ, “Bất quá, nếu được bị S cũng ko có vấn đề gì.” Sau đó rên rỉ, “A! Sao ta có cảm giác đã bị S rồi!”
“………”
Quay đầu lại.
Ánh Nguyệt đã ngoảnh đầu lại nhìn thấy ta, vì ở xa, nên ta không nhìn thấy rõ biểu tình.
………..
Nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí tràng của nàng, tuyệt đối là tràn ngập hắc khí.
Quá mức kinh hãi, tiếp tục chạy như điên.
…………
Chạy vội rất lâu, đại khái là khi chắc chắn đã chạy ra khỏi phạm vi thế lực, à lộn, phạm vi ánh mắt của Ánh Nguyệt rồi, thì lúc này mới dám vịn tường lấy hơi.
“Đến rồi à?” Một đôi giày cao gót quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, từ từ bước đến trước mặt ta, “Ta chờ ngươi đã lâu.”
“……….”
Ánh Nguyệt…….
Ngươi là bay tới đây sao…………
“Ta nhìn các ngươi cắm đầu chạy vài vòng.” Nàng nhíu mày, “Ở trong đám người cắm đầu chạy các ngươi, có ai nhận biết được đường đi không vậy?”
Các nhiếp ảnh gia cùng nhau rưng rưng nhìn đạo diễn, không nói gì.
……….
Ta tới phiên dịch:
“Chúng ta biết đường a! Nhưng đạo diễn đại nhân chạy về phía bên kia nên chúng ta cũng bó tay!”
Trở lên.
Biên đạo hung hăng trừng ta.
“Chuyện này ta mặc kệ.” Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, lạnh như băng nhìn chằm chằm ta, “Ta có nói là không cho phép chạm vào bất kì nơi nào của bất kì nữ nhân nào chưa nhỉ?”
“………” Khóc: “Ta…..”
“Ngươi có tin về sau ta sẽ tìm sợi dây thừng trói đứng ngươi lên không?” Ánh Nguyệt rất không vui, “Tránh cho ngươi luôn đi dụ dỗ.” (= =)
“………”
“S đi S đi!” Đạo diễn đại nhân vịn chân máy ảnh* kích động, “S đê!”
Rơi lệ: Ngươi oan uổng ta! Ngươi nhìn vị tỷ tỷ trước mặt này đi, đều là JQ của ngươi! Ngươi còn nghi ngờ ta!
Bên kia tia chớp đèn chợp xuất hiện.
“Tiếp tục, tiếp tục, động tác này rất có tình ý!” Đạo diễn bắt đầu chỉ huy, “Ở khoảng cách gần, chú ý xem thử nữ vương có lỗ chân lông lớn hay không…..”
Sau đó gào lên: “Trời ạ, da nữ vương thật đẹp!”
“………”
Ánh Nguyệt quẳng cho nàng một cái liếc mắt, kéo tay của ta, xoay người: “Tiểu Bảo muốn đi tàu lượn siêu tốc, ngươi đưa con bé đi đi.”
“………” Ngươi gạt người! Tiểu Bảo làm sao có thể muốn đi tàu lượn siêu tốc! Con bé còn chưa biết nói!
Quay đầu nhìn Tiểu Bảo.
…………
Đôi mắt to sáng long lanh, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm tàu lượn siêu tốc trước mặt, sau đó xoay đầu lại, ai oán nhìn ta.
………….
Ta………..
Tiểu bảo……..
Ngươi đừng nhìn ta như vậy có được không?
Ta đi là được…….Ta đi là được………….


Chương 48: Chọn trêu chọc



Cuối cùng thì Tiểu Bảo vẫn không được chơi tàu lượn siêu tốc, nguyên nhân là quản lý viên nói tuổi của Tiểu Bảo quá nhỏ, không đồng ý cho bé ngồi vào trong. Do đó, dưới cơn nóng giận, Ánh Nguyệt đã xử lý sạch toàn bộ bảo an của công viên, sau đó ôm Tiểu Bảo về nhà.
……….
Về phần đạo diễn tỷ tỷ cùng với Tiểu ngôn đang ôm đầu vẻ mặt vô tội, coi như không thấy.
“Ánh Nguyệt, album ảnh của ta……” Tiểu Ngôn cực kì cẩn thận kêu rên, “Nó rất quý giá nha!”
Ánh Nguyệt quay đầu lại, điềm đạm cười: “Mạng quan trọng hay mấy tấm hình quan trọng hử?”
“………”
Vì thế Tiểu Ngôn vịn tường rút ra: “Quyển album trân quý này sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!”
Ánh Nguyệt cầm album rời đi, cũng không hề quay đầu lại.
Hazz, các ngươi nén bi thương đi.
Ngày thứ hai……
“Hưởng tuần trăng mật?” Ánh Nguyệt nhíu mày, “Các người lại muốn làm gì nữa?”
“Hai người không phải đã kết hôn rồi sao?” Mắt đạo diễn lóe sao, “Chi phí cho các ngươi hưởng tuần trăng mật không thành vấn đề đi? Chúng ta đi theo nhân tiện chụp một vài tấm hình là được.”
“Cùng nàng?” Ánh Nguyệt nhìn ta một cái, sau đó rất không vui, “Ai nói là ta muốn đi hưởng tuần trăng mật với nàng?”
“………”
Rốt cuộc vẫn đi.
“A, Ánh Nguyệt, nơi đây trồng nhiều cỏ quá.” Ah, ta thích ban công này.
Ánh Nguyệt đứng bên cạnh nhấp một ngụm trà, nhìn về phía xa đạo diễn đang chạy nhanh khắp nơi, tùy tiện ừ một tiếng.
“………”
“Ta đi tắm.” Nàng thản nhiên nhìn ta một cái, “Nhớ kỹ kéo rèm cửa sổ lại.”
Rèm cửa sổ?
Ánh Nguyệt tắm rửa xong đi ra, nằm nghiêng ở trên giường, bưng một ly rượu đỏ, thản nhiên nhíu mày với ta: “Đến đây.”
“………”
Khiều nhẹ chiếc lá non nớt kia, cho nên chiếc lá kia hơi hơi rung động, rồi nhẹ nhàng khép lại.
Nhẹ nhàng đùa bỡn mỗi một chỗ, mỗi chỗ đều có phản ứng khác nhau.
Chiếc lá nho nhỏ nọ hơi cuốn cong rung rung, giống như đang thẹn thùng thật đáng yêu.
Hơi thở Ánh Nguyệt có chút không yên, cả khuôn mặt đỏ bừng quát lên: “Rốt cuộc ngươi có tới hay không!”
“………”
Nhưng mà ta thích trêu chọc thêm một chút……..
Trước không nên đi vào.
Ánh Nguyệt giận tím mặt: “Nếu ngươi còn tiếp tục trêu chọc cây Hàm Tu Thảo* kia nữa thì ta sẽ đạp ngươi từ trên ban công xuống dưới đấy!” (Lạc: cây xấu hổ hoặc cây trinh nữ.)
“………”
Nằm úp sấp trên giường: “Nhưng ta rất thích cây Hàm Tu Thảo này.” A, chơi thật thích.
Đầu ngón tay ngoắc ngoắc: chơi thật tốt.
Ánh Nguyệt hung hăng trợn mắt nhìn ta, kéo váy đứng lên.
Ủa?
“Hết thuốc chữa.” Nàng cả giận nói, “Một kẻ ngốc!”
“………” Hm? Níu váy của nàng, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta đi xem Tiểu Bảo! Tiểu Bảo còn thong minh hơn ngươi nhiều!”
“………” A?
…………
Ta lại làm gì sai sao?
A, thời tiết thật tốt.
Ta tiếp tục trêu chọc Hàm Tu Thảo.
Buổi chiều đi biển, Ánh Nguyệt leo lên tàu đẩy các nhiếp ảnh gia xuống nước, sau đó tự mình điều khiển mang theo Tiểu Bảo ra biển.
…………
Ác ha ha ha ha, nhìn xem dáng người kia đi! Azz, vì sao lại quấn khăn quàng cổ? Nếu như không có thì tốt hơn.
Gật.
Ah, Nhưng mà không thể cho các ngươi nhìn!
Cho nên mặc như vậy cũng tốt lắm.!
A a a, ta thích ăn cá!
“Ánh Nguyệt câu cá đi câu cá đi!”
“Câu cá?” Ánh Nguyệt nhíu mày một cái, sau đó chợt hiểu ra, “Được thôi.”
“……….” Ánh, Ánh Nguyệt……..
“Không phải ngươi muốn câu cá sao? Ta thích cá mập hơn.” Ánh Nguyệt thản nhiên nhìn ta một cái, “Bộ dạng trắng nõn trắng nà như vậy chắc hẳn cá mập rất thích nhỉ?”
“……….”
Nhưng ngươi cũng không cần lấy ta làm mồi câu a……
A! Có một con! Đang bơi tới, bơi tới đây!
“Ánh Nguyệt…..” Cứu mạng……….Ngươi đừng như vậy, không cần…………
Ánh Nguyệt cau mày nhìn con cá mập kia, sau một lúc lâu mới từ từ đứng ở bên cạnh ta trên boong tàu.
“ ? ”
Cá mập bơi lại đây.
Càng ngày càng gần.
Mắt thấy cá mập đã đến trước mặt, Ánh Nguyệt bỗng nhiên giơ chân lên, hung hăng đạp lên đầu con cá mập, sau đó gầm lên một tiếng: “Dây điện lòi ra rồi kìa, đồ ngu!”
“……….”
Tiểu Ngôn được rất nhiều nhiếp ảnh gia kéo lên trên boong tàu cấp cứu, Ánh Nguyệt tức giận, tự mình lái chiếc thuyền nhỏ* trên tàu, đi ra biển. (Lạc: Chiếc thuyền cứu sinh thường được trang bị trên những chiếc tàu du lịch phòng ngừa sự cố ấy .)
Bỏ rơi ta.
A, còn có Tiểu bảo!
Ôm Tiểu bảo cọ cọ.
Được rồi, con cứ tiếp tục ngủ đi.
A…………..
Thuyền của Ánh Nguyệt càng ngày càng xa, dần dần trở thành một chấm nhỏ.
A…………..
Mở ra điện thoại di động.
Bên cạnh vang lên giọng nói rất tò mò của đạo diễn: “Ngươi gọi điện thoại cho ai? Bồ nhí?”
Ánh Nguyệt có lệnh, lúc nàng không có ở đây, cứ mỗi phút là phải lấy di động ra nhìn hình.
Ở trên biển, thuyền đến thuyền đi, khung cảnh rất nhộn nhịp.
Trên vai chợt có tay của ai đó, rất nhẹ nhưng vẫn làm ta giật cả mình. Tay run lên, điện thoại di động phút chốc rơi xuống nước.
Xoay người liền nhảy xuống.
…………
Quên mất, mình không biết bơi………..
Có bàn tay lôi ta đặt lên thang lầu, người trên boong tàu đỡ lấy ta, kéo ta lên.
Điện thoại di động……….
“Không biết bơi còn nhảy xuống nước làm gì!” Hình như có chút tức giận.
Khóc: “Nhưng đó là của Ánh Nguyệt cho ta, bên trong còn có hình chụp của chúng ta, Ánh Nguyệt nói, lúc nàng không có ở đây mỗi một phút phải nhìn một lần.”
Người trước mắt sững sờ một chút, cúi đầu nằm úp trên ngực ta: “Ngươi là đứa ngốc.”
“……….”
“Mới đến hả?” Đạo diễn đại nhân nhổ nước miếng, “Ta cũng đã dựng xong chương trình cho các ngươi rồi, chờ bắt đầu diễn.”
“Không,” Lý Nam cười khẽ ở bên tai ta, “Ta tự có sự sắp đặt của mình.”
“……….” Điện thoại di động của ta………..
Bên hông lại lần nữa có song cuồng đánh tới, sau đó boong tàu mạnh mẽ nhoáng lên một cái, có một bóng dáng chợt xuất hiện.
Lý Nam linh hoạt nhảy tới một bên, vì thế bóng người kia toàn bộ nện vào trên người của ta.
“Rất tốt rất tốt! Góc độ này rất đẹp!” Ở bên kia, đạo diễn đại nhân rất hưng phấn, “Lý Nam, ngươi gần thêm chút nữa, tay của phế Sài ngươi muốn kéo bao lâu cũng được, S nữ vương, ngươi tiếp tục nằm trên người Phế Sài đi! A, động tác này thật khiến cho người ta mơ mộng!”
“……….” Ánh Nguyệt chỗ ngươi ngồi có vấn đề…………
………….
Ngươi đừng nhìn ta như vậy, vừa rồi ta không có chú ý đến nàng là ai!
…………..
Hu hu hu hu Ngươi xem, ngươi lại không tin ta………….
Oán niệm rơi lệ!
“Ống kính chủ yếu nhằm vào trên người S nữ vương cùng Lý Nam – xuất hiện như người thứ ba! Yes! Biểu tình của S nữ vương rất tốt!”
Sau đó gào lên: “Quả nhiên chỉ có thời điểm này mới có thể làm cho thân thể của nữ vương cảm thụ sâu sắc tình yêu đối với Phế Sài! S ngươi, yêu ngươi, ngoại trừ ta, ai cũng không được phép S ngươi!” (Lạc: Cái quái gì đây….)
Sau đó sói tru.
Một đám nhiếp ảnh gia cũng sói tru theo.
“……….”
“Ngươi nói đi, ta mới đi bao lâu hả!” Ánh Nguyệt cả giận nói, “Nói, lúc không có mặt ta, ngươi có mỗi phút nhìn hình một lần, ngươi có nhìn sao!”
Gật, khóc: Cũng bởi vì nhìn nên mới gây ra cái cảnh huyên náo này………
“Điện thoại di động của ngươi đâu!”
Khóc: “Rơi xuống nước…..Vừa rồi ta mới nhảy xuống tìm……”
Ánh Nguyệt có chút ngây ngẩn cả người, sau đó cau mày: “Ngươi biết bơi sao?”
Lắc đầu, rơi lệ: Nếu biết thì ta đã không cho Lý Nam chạm vào ta! Thật sự sẽ không!
“Ngươi……” Nàng tức giận vung tay lên, hình như muốn đánh ta một bạt tai.
Nhưng là không có.
“Còn có cái gì có thể quan trọng hơn ngươi nữa chứ!” Nàng tức giận níu quần áo của ta, ra sức mà lắc, “Ngươi, đứa ngốc này, con chim đần độn, không có não !”
“……….” A……….ngất…….
Bất quá ta đúng là chim…………….
…………
“Oa oa oa oa…….” Bên kia đạo diễn tiếp tục la hét, “Hãy lắng nghe những lời này đi! Tràn đầy tình yêu a! Có ghi lại lại chưa?”
“……….”
“Cái này gọi là ngược luyến*!” Tiếp tục gào khóc, “Chao ôi, Lý Nam, sao ngươi còn chưa đi?” (Lạc: từ này bên Trung Quốc = SM, ko biết có đúng hay không nhưng tra google thì nó ra vậy)
A?
Lý Nam khoát tay nhìn ta, vẻ mặt thản nhiên, rất lâu mới từ từ xoay người. (Lạc: cảm thấy tỷ….thật cô đơn…)
“Công ty có việc, ta đi về trước.” Nàng thản nhiên nói, “Ngươi cứ tiếp tục chụp các nàng đi.”
Ánh Nguyệt vẫn như trước nắm chặt cổ tay của ta không chịu buông, chẳng qua là ánh mắt lại nhìn hướng Lý Nam rời đi, sau đó mới hơi buông lỏng ra.
Ơ?
Lại chợt siết chặc: “Ngươi là của ta!” Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, “Chỉ có thể là của ta!”
“Khụ khụ khụ khụ!” Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì vậy……..Ô ô ô ta là của ngươi, nhất định là của ngươi, ngươi không cần phải khiến cho ta tắt thở……..
“Chỉ có thể là của ta.” Thanh âm của Ánh Nguyệt có hơi phát chát, “Ai cũng không thể cho.”
…………
“Ta không chịu nổi nữa!” Đạo diễn đại nhân gào khóc một tiếng, “S nữ vương! Ta yêu ngươi! Làm sao ngươi có thể ngược luyến lợi hại như vậy!”
Một loạt luồng chớp đèn chợt hiện.
…………
Thần a, xin tha thứ, ta là vô tội.


Chương 49: Một Đêm Không Trăng Không Gió?

Đây là một đêm không trăng không gió.
Thích hợp để…..
“Ánh, Ánh Nguyệt……” Cử động tay chân thụt lùi vài bước, “Thật sự là ta không có cố ý…….”
Khóc, ngươi đang làm gì đó…….
Mới vừa vào cửa, Ánh Nguyệt liền ném giầy đi, động một cái, đóng cửa lại.
Sau đó đẩy ta ngã xuống sàn nhà.
………
(thích hợp để rape–*) [Lạc: *cường đoạt >///<]
“Cố ý? Ngươi còn dám cố ý?” Nàng cúi người xuống, níu lấy quần áo của ta, ngồi xổm trên người ta, “Nếu ngươi thật cố ý vậy ngươi nghĩ ngươi còn thể sống sao?”
“……..”
Vậy ngươi đang làm cái gì……..
“Ta còn chưa tin đâu!” Nàng tức giận bổ nhào qua cắn lỗ tai của ta, “Ta muốn ngươi toàn thân từ trên xuống dưới đều có ký hiệu của ta! Để ta coi thử ai dám mơ tưởng ngươi!”
“……..” Ngươi lưu lại ký hiệu bằng cách nào……
Trong khoảng nửa giờ là kết vẩy rồi……..
Nhưng mà Ánh Nguyệt……lỗ tai ta chảy máu.
………
Có ánh đèn chợt lóe bên ngoài cửa sổ. (Lạc: trời ạ! Mấy người có chịu để yên cho vợ chồng người ta làm việc ko vậy?~”~)
………
“Ánh Nguyệt……..” Có người chụp hình…….
A…….
“Muốn chụp thì cứ chụp đi!” Ánh Nguyệt tức giận hừ một tiếng, hàm răng đã đến cổ ta, hình như lại rách da nữa rồi.
……….
Vì thế bên ngoài một trận hoan hô, sau đó tia chớp đèn hiện lên bốn phía.
……….
Khóc.
Hiểu……….
………..
Thần nói, RAPE là không tốt. (Lạc: Thần nào nói vậy? (/= 3 =)/ )
Cho nên chúng ta không cần RAPE, chúng ta cùng bình đẳng là được.
= =
Do đó, ta cũng lượt bỏ một số chữ.
………..
Thần ơi, xin ngài hãy phụ hộ cho những người bị gạch đập đều lên thiên đường đi, bọn họ là vô tội, không nên xuống địa ngục.
A men.
……….
Về phần những người tò mò rốt cuộc vừa nãy Ánh Nguyệt có thành công đẩy ngã…..
“Hỏi cái P* ngươi á!” Một cước đá bay. (Lạc: *thụ)
Hửm? Chẳng lẽ giữa chừng thì bách chuyển thiên hồi*, cuối cùng là Phế Sài phản công? (* cơ bản là chỉ tâm tư rối bời, thay đổi liên tục…….)
NO NO NO.
Điều này là hoàn toàn không có khả năng.
“Nghĩ kỹ, vẫn là quyết định trở về đi.” Lý Nam bưng ly đế dài tựa vào khung cửa, ý cười nhẹ nhàng, “Nhìn thấy một bức xuân cung đồ* tuyệt đối không phải ý của ta.”
Ánh Nguyệt một phen đem ta kéo ra phía sau, che chở ta giống như đang bảo vệ gà con: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Lý Nam nhíu mày, nâng ly với đạo diễn đại nhân ở bên ngoài cửa kính.
Ánh Nguyệt mạnh mẽ quay đầu lại.
Một đám người sững sốt nửa giây, sau đó gió cuốn mây tan, chim thú tán. Biến mất.
……….
Xoay người đi vào trong………
“Đứng lại.”
Khóc…….Các ngươi muốn đánh nhau thì cứ đánh đi, không cần lôi ta vào……..
“Ta đến để nói cho ngươi hiểu rõ mà thôi.” Lý Nam cười ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo chân, “Ta chuẩn bị xuất ngoại một chuyển, đang làm hộ chiếu. Có lẽ cuối tuần này sẽ có. “Sau đó đặt ly rượu xuống, cười nói, “Bọn họ làm việc hiệu suất luôn luôn cao.”
“Xuất ngoại?” Ánh Nguyệt sửng sốt một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ta liếc mắt một cái. Sau đó quay đầu lại. “Lần này ta không thể nhường cho ngươi.”
“Không bị ngươi cướp đi là may lắm rồi, chứ ngươi có bao giờ nhường cho ta cái gì?” Lý Nam nhíu mày, “Trước hết, ngươi phải đối xử với nàng tốt hơn, nếu ngươi tổn thương nàng, dù chỉ một chút, ta cũng sẽ không giống như trước đây, buông tay mặc kệ.”
“Cứ thích xen vào chuyện của người khác.” Ánh Nguyệt lườm nàng một cái, “Giống hệt lão thái bà.”
“Lời này ngươi nói trước mặt ta là được.” Lý Nam cười nói, “Nếu nói trước mặt tỷ tỷ…..Ngươi coi chừng.”
Ánh Nguyệt hơi vểnh cằm: “Ta khi nào thì sợ nàng?”
“Quá sợ đến thành không sợ.” Lý Nam híp mắt, “Đây chính là điểm mà ta vẫn luôn bội phục ngươi. Lũ chiến lũ bại, khi bại khi thắng.”
“Ngươi muốn chết hả!” Xông đến.
……….
Hoàn toàn bị quên lãng……….
Tiếp tục đi vào trong………..
Đi………
A……..
Lý Nam phải đi………….
Về sau liền tự do…………….
A……..
Đi…………
“Cốp.”
Hai người bên kia cùng xoay đầu lại.
Ánh Nguyệt nhíu mi: “Lại bị sao vậy?”
Lắc đầu: “Không có gì, chỉ tại vừa nãy đi không nhìn đường nên đụng vào tường mà thôi.” Azzz, không có gì thật mà.
Lý Nam ôm trán dở khóc dở cười: “Đầu người toàn máu….”
Hả?
A, đúng thật.
“Đi vào rửa sạch.” Ánh Nguyệt kéo tay của ta, đẩy vào phòng tắm, “Thật khó nhìn.”
“………”
Cởi quần áo, tắm rửa.
Cửa chưa có đóng kỹ, âm thanh nói chuyện bên ngoài, ta đều có thể nghe rõ ràng.
“Ngươi đang làm gì đó?” Ánh Nguyệt.
“Vậy ngươi cũng đang làm gì đó?” Lý Nam.
“……….” Các nàng đang làm gì vậy.
Cẩn thận nghe lén.
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn lén nàng tắm rửa?”
“Phốc ———” Phun máu! Nhìn lén ta?
A a a a, sao im lặng rồi.
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn?” Lý Nam.
“………”
“Ai nói là ta lại đây nhìn nàng!”
“Vậy ngươi lại đây để canh chừng ta?”
“Đúng vậy! Thì sao?”
“Không có gì” Nghe ra được ý cười kia rất khó chịu.
……….
Nghe các nàng nói xong, bỗng nhiên cảm thấy chính mình không an toàn.
………..
Ta đi khóa cửa, kéo rèm lại.
Do đi gấp gáp nên tay còn chủa chạm vào tay nắm cửa thì mũi chân trước đã đá tới rồi.
Cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng, mở ra.
………..
Hai người ngoài cửa ngây ngô một chút, sau đó cùng nhau nhấc chân, “Rầm” một tiếng, cửa bị đạp trở về.
………..
“Cốp!” Đụng phải thứ gì đó.
A……..Trước mắt một mảnh thế giới màu đỏ. Màu đỏ thật đẹp biết bao.
………..
“Ngươi nhìn thấy rồi!”
“Thấy được thì sao? Nàng cũng đã từng nhìn ta rồi đấy thôi.”
“Nàng là lão công của ta!”
“Là lão công của ngươi thì thế nào, coi như ta đang nhìn thân thể người mẫu đi.”
Dừng một chút: “Bất quá thân thể của nàng thế nhưng không tồi. Cân xứng thon dài, mỗi tất thịt đều tốt……”
Thanh âm nổi giận: “Ngươi nhìn thật sự rất kỹ càng!”
“Nói cách khác, ngươi đồng ý?”
Thanh âm của Ánh Nguyệt chần chờ một chút, sau đó rất là buồn bực: “Nàng không có ngực.”
Xin cho phép ta ngồi xổm ở góc tường hộc máu.
…………
Hộc máu lần một, lần hai, lần ba……..
Ngã xuống đất mà chết.
Khi ta cẩn thận mặc quần áo xong, đẩy cửa đi ra ngoài thì hai con sói đã ngồi ở trên ghế sô pha, không biết là đang làm gì.
Ánh Nguyêt cầm cái bật lửa, nhàm chán bật lên bật xuống.
“Ra rồi?” Nàng hướng ta gật gật đầu, “Ta muốn tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn vui vẻ cho Lý Nam, ngươi có muốn đi hay không?”
Tiệc đưa tiễn vui vẻ.?
Gật: Đương nhiên muốn đi.
“Cám ơn ngươi đã có lòng.” Lý Nam kỳ quái cười, “Chỉ e là ra phải tổn thất mấy ngàn vạn rồi đúng không?”
“Thật là hiểu rõ ta.” Ánh Nguyệt đứng dậy đi ra ngoài, “Chúng ta đi đốt lửa lửa trại mở tiệc.”
Hả?
“Ôm Tiểu Bảo, thu thập hành lý.” Ánh Nguyệt mở cửa ra, “Chúng ta đi mở tiệc thôi.”
“……….” Khó hiểu………
Ôm Tiểu Bảo, cầm đồ vật này nọ đi ra ngoài.
Chỉ thấy Ánh Nguyệt cầm chai rượu, cười rồi đốt lên.
Sau đó……..
Ném vào căn biệt thự ở sau lưng ta.
………..
“Ánh Nguyệt!” Đang làm gì vậy !
“Lửa có đủ lớn hay không?” Ánh Nguyệt cười với Lý Nam.
“Cực kỳ lớn.” Lý Nam nheo mắt, “Căn cứ vào mắt của ta, ngọn lửa này của ngươi sẽ thiêu hủy một tỷ tài sản của ta. Đem số tiền này xếp chồng lên rồi đốt, nói không chừng cháy còn lớn hay đấy.” (Lạc; tỷ nói cứ nhẹ như long hồng ấy, nếu dư tiền thì đi làm từ thiện đê!!! ~”~)
“A, thực xin lỗi, làm ngài phải tốn kém rồi.” Ánh Nguyệt cười rất sáng lạng, “Nhà ngươi còn nhiều tiền hơn, đốt không hết được.”
“………”
Sao ngươi không nói sớm hơn một chút, để ta đem cây Hàm Tu Thảo ra đây……..
Nhìn đi, đốt trụi rồi.
Đau lòng.
Hàm Tu Thảo đáng thương của ta…….
Tiểu Bảo đang cầm cái gì chơi vậy.
Nhìn.
…………
“Tiểu Bảo hôn một cái!” Hôn một cái, lại hôn một cái! “Làm sao con biết mẹ [1] thích cái cây này vậy?” Cho ta đi!
“……….”
Túm.
Túm không được.
Tiếp tục túm.
Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng.
…………
Rơi lệ: Thì ra, Tiểu bảo cũng giống ta, thích chơi cái cây này! Vậy về nhà, con kêu ma ma con trồng nhiều cây này là được!
Vì thế Tiểu bảo gật đầu.
………….
Vừa rồi Con bé…..gật đầu?
“Wowwwwwwwww ———” Bên kia, đạo diễn đại nhân đang hú, “Thật là một bữa tiệc lửa trại xinh đẹp a! Chúng ta đi nướng toàn bộ dê đê!”
Xung quanh một đám nhân viên của khu du lịch rơi lệ.
………….
Ngẩng đầu lên nhìn ngọn lửa trong biệt thự.
Đúng là rất xinh đẹp.
Tiểu Bảo cũng nhếch môi đối với ánh lửa cười.
“Ngươi yêu ta sao?” Ánh Nguyệt đứng ở bên cạnh ta, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa.
“……….” Sao tự dưng lại nói vậy.
Nàng thiếp lên, chính là một cái hôn.
Mùi hương Mân Côi nhàn nhạt.
Chợt nhớ đến lời của bà nội, Mân Côi là hương vị của đau thương.
“Ánh Nguyệt…….”
“Cái giề?”
“Ta yêu ngươi.”


Chương 50: Nóng quá nóng quá!



Quạt gió.
Tiểu Bảo ghé vào bên cạnh, dùng cái tay nhỏ quạt cho ta.
Cố gắng mà quạt.
Nóng muốn chết.
Tiểu Bảo ra sức quạt.
Ánh Nguyệt khoác tay đứng ở một bên, khóe miệng xinh đẹp khẽ nhếch lên.
………..
“À Tiểu Bảo, bên kia thịt dê nướng xong rồi, chúng ta qua ăn đi.”
Một phen ôm lấy Tiểu Bảo, bỏ trốn mất dạng.
Bên này, thịt dê vừa mới lên vỉ, Tiểu Bảo vươn ngón tay chọc chọc ta, sau đó nằm úp sấp trên đất tìm côn trùng chơi. [đoạn phía sau của tác giả, ta xin được lược bỏ]
A……..
“Phế Sài, ngươi đã đến?” Tiểu Ngôn đưa một bình rượu qua.
[đoạn này của tác giả: Bala….bala….bala…….]
Ném xuống.
Lại đưa qua tiếp một chai.
[Ba la….ba la….ba la…..]
Tiếp tục ném xuống.
“Ngươi không uống rượu?”
Rơi lệ………
Thật ra ta rất thích uống rượu…….
Nhưng mà sau khi uống……..Rõ ràng sẽ là một tên Ma vương, ta không khống chế được chính mình……..
Tiểu Bảo chậm rãi đi lại đây, chọc chọc chai rượu còn đang chảy, sau đó đưa cho ta.
Hả? Muốn mẹ mở ra cho con sao? Nhưng Tiểu Bảo à, con nít không được uống rượu.
Một đôi mắt đẫm lệ càng thêm long lanh.
………..
Mở nắp chai, sau đó đưa tới.
Tiểu bảo nhếch miệng nhận lấy, sau đó ngậm miệng chai, bắt đầu trút xuống.
………… (Lạc: Ai có con xin đừng bắt chước Phế Sài..)
Tiểu Bảo, mẹ cảm thấy nếu như chuyện này bị ma ma ngươi phát hiện, mẹ sẽ chết rất thảm…..Con đúng là tiểu yêu tinh bại hoại! (Lạc: Có ngươi mới bại hoại)
………….
Vội vàng chạy đến bên cạnh Ánh Nguyệt đang cau mày nhìn ta, che ở trước mặt nàng.
………….
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không có gì, không có gì.” Lau mồ hôi, “A, thời tiết thật là nóng quá đi.”
“Thật không?” Nàng nghi hoặc nhìn ta một cái, sau đó trừng mắt, “Tránh sang một bên!”
Tránh ra!
Vẻ mặt của Ánh Nguyệt lập tức lạnh hơn mười độ.
…………..
Tiếp tục lau mồ hôi.
“Cái kia……..” Nàng âm trầm nhìn ta, “Tiểu quỷ đang chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, không phải Tiểu Bảo đúng không?”
“……….” Kiên quyết lắc đầu: Không phải, không phải đâu.
Trong đôi mắt âm lãnh kia dần dần lộ ra sát khí.
………….
Rơi lệ: Ta không có cố ý làm cho con bé uống rượu đâu! Nàng muốn uống, ta ngăn không được!”
“Còn không phải là tại ngươi cho con bé uống rượu sao!” Gầm lên giận dữ.
Gật đầu rơi lệ: “Ta không có cố ý! Ta thật sự không biết Tiểu Bảo uống rượu xong sẽ giống ta!”
“Cho dù không biến đổi thành cái dạng này thì sao ngươi có thể cho một đứa nhỏ vừa mới đầy tháng uống rượu!” Ánh Nguyệt bóp cổ ta, dùng sức mà lắc, “Ta giết ngươi!”
“……….” Khóc a…….Hai mẹ con các ngươi bức ta đi đến đường cùng…….
Bên này Ánh Nguyệt còn rống giận, bên kia Tiểu Bảo tiếp tục ngửa mặt lên trời cười to.
Cuộc đời cực khổ ngàn nan vạn hiểm* của ta…… (* muôn ngàn khó khăn hiểm trở)
Cuối cùng thì Tiểu Bảo cũng cười đủ, nằm úp sấp trên người của ta, bắt đầu ngủ.
…………
Ta là bởi vì đầu choáng váng nên cũng gục xuống luôn……..
Hai yêu tinh cùng nhau ngủ.
Ôm lấy, cụng trán, cọ cọ. Ngủ.
…………
Thịt dê chín rồi……….
Ta ngửi được mùi vị………..
Bò lên.
Tiểu Bảo cũng bò lên.
Cả hai cùng nhau lung la lung lây, đi đến chỗ thịt dê nướng.
Ánh Nguyệt ở bên kia xem thường: “Hai người các ngươi nhìn xa thật giống nhau như đúc. Tiểu Bảo càng ngày càng giống ngươi.” [Lạc: Oh NO!!!!!]
“………..” Cúi đầu.
Tiểu Bảo cũng đang ngẩng đầu nhìn ta. Trong đôi mắt mắt mơ hồ giống như viết hai chữ: hoang mang.
………….
Ngẩng đầu: “Ta muốn ăn thịt dê nướng.”
Tiểu bảo ngồi ở trong lòng ta, cùng nhau cắn đùi dê.
………….
Nhìn Tiểu Bảo: Hình như có vị gì đó là lạ phải không?
Ngẩng đầu nhìn ta:……….
Trong nháy mắt tiếp tục: Hình như có điểm gì đó không đúng?
Tiếp tục ăn:……..
…………
Cũng may răng của con vừa mới đầy tháng, đã có thể cắn được……..
…………
Lo lắng.
Chọt chọt người của bé: “Há mồm.”
“A……..” Lộ ra một miệng tràn đầy thịt dê.
“…………” Chưa từng ăn! Trực tiếp nuốt xuống!
Tiểu Bảo, con quá lợi hại rồi!
…………..
Ma ma con sẽ không chút do dự tiêu diệt mẹ……
Ngẩng đầu nhìn Ánh Nguyêt.
Nàng hình như đang tìm người nào đó, không có chú ý tới chúng ta.
………….
May quá.
Tiểu Bảo, miễn là không nghẹn, con cứ tiếp tục trực tiếp ngốn sạch đi! Chúng ta tiếp tục ăn………..
A……….
Lý Nam……….
Ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Không có thân ảnh của nàng.
…………..
Nàng đi rồi……..
“Tiểu Bảo, con cứ tiếp tục ăn đi, cố gắng để đừng bị nghẹn.” Lau tay sạch sẽ, đứng lên, “Mẹ đi tìm người.”
…………..
Kỳ Quái, đầu có chút choáng váng.
“Ngao ngao ngao không đủ, không đủ!” Bên kia đạo diễn đại nhân đang ở chỗ tiếp đón, “Tiếp tục đi mua dê! Ở bên kia, đem rượu lên nhanh nhanh một chút! Mau đến Giang Tân Lão Bạch mua!” (chém đại., chẳng biết bả đang nói gì nữa)
(Quản lý khu du lịch đá một cước: đánh quảng cáo đều đá bay hết!)
“………..”
Choáng váng đầu………..
Đau đầu…….
Lung la lung lây đi vài bước……..
Ngã xuống đất.
…………
Tỉnh lại.
Thật trắng.
Nghiêng đầu qua.
“Lý Nam?”
A, Lý Nam.
Mỹ nhân bên cạnh nàng là ai?
Nhíu mày: Nhìn rất quen, nhưng mà cũng rất đáng sợ.
………….
“Lại ăn bậy gì vậy!” Mỹ nhân cả giận nói, “Cư nhiên hôn mê một ngày!”
“……….” Tỷ tỷ, sao ngươi dữ vậy, ta lại không biết ngươi……..
Nhìn Lý Nam: Nàng thật dữ!
Lý Nam sửng sốt một chút, nhướng mày, chỉ vào mỹ nhân: “Nàng tên gì?”
Lắc đầu: Không biết.
Mỹ nhân tỷ tỷ ngây người một chút, sau đó một phen xông tới nắm áo ta: “Ngươi nói cái gì!”
“……….” Khóc…….Dữ quá đi!
“Được rồi, được rồi.” Lý Nam ngăn mỹ nhân, kéo nàng sang một bên, “Trước hỏi thử bác sĩ đã xảy ra chuyện gì rồi nói sau.”
“Dám nói không biết ta!” Mỹ nhân nổi trận lôi đình, “Ngươi không muốn sống nữ chăng!”
“………..”
Sao hung dữ vậy……..
Kỳ quái là hình như ta đã quen.
Lý Nam vừa mới kéo mỹ nhân ra mở cửa, cánh cửa liền cạnh một tiếng, bị đẩy ra: “ Quái vật kia ở đâu?”
Quái vật……
Giận: Chẳng lẽ là đang nói ta! Ta là yêu tinh! Không phải quái vật! Ngay cả yêu quái cũng không được kêu!
………..
Kỳ lạ, suy nghĩ này rất quen thuộc.
“A, ngươi ở trong này!” Hắn một phen giữ lấy tay ta, “Đầu ngươi là như thế nào lớn lên a….”
Nhìn mỹ nhân tỷ tỷ: Ta có thể đánh hắn không?
………..
A, nhầm rồi. Ta hẳn phải nhìn Lý Nam mới đúng?
“Nhìn đi! Đây là sơ đồ ta vẽ!” Lão bác sĩ giơ lên bức tranh, rất là hưng phấn, “Ta kinh ngạc phát hiện, bên trong đầu của ngươi cư nhiên chỉ có một sợi dây thần kinh!”
“……….” Đây rõ ràng là đang mắng chửi người…….
Nổi giận, nổi giận!
Vì thế lão bác sĩ chỉ vào sơ đồ kia: “Nhìn xem, chính là cái dạng này!”
“……….” Lệ rơi! Làm sao có thể!
“Chính là hiện tại không biết vì cái gì, nó trở thành cái dạng này!” Lại giơ lên, “Rất là kỳ diệu! Wonderful !”
“………..” Nghe không hiểu = =
Nhìn Lý Nam.
“Theo lý thuyết, thần kinh phát triển sẽ phải thay đổi thông minh hơn, nhưng mà cái dạng này……..” Cơ mặt của nàng bắt đầu run rẩy, “Điều này sao có thể….”
Sau đó hai vị mỹ nhân cùng nhau bừng tỉnh giác ngộ: “Rượu! Do rượu kia!”
“Rượu?” Ta uống rượu?
A………
Rơi vào rối rắm……..
Nhưng trước tiên ta phải rơi lệ cái đã! Làm sao ta chỉ có một sợi dây thần kinh!
Rơi lệ………


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét