Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Phế sài yêu tinh ( C11~15 )

Chương 11: Bị Bắt Gặp



Trãi qua chuyện vừa rồi, Giang Ánh Nguyệt rốt cục cũng không kêu ta cùng nàng ra ngoài nữa. Nhưng hình như mỗi lần đàm phán đều chấm dứt trong thất bại. Cuối cùng cả người Giang Ánh Nguyệt bắt đầu có điểm buồn bực, không vui, trở nên mất tinh thần. Cho dù ta có chọc giận nàng, nàng cũng không có phản ứng.

Nếu hỏi nàng chắc cũng không có tra ra được gì, nhưng ta lại không dám qua chỗ của Lí Nam cùng Tiểu Ngôn để hỏi. Lí Nam là không thể vì đã có mệnh lệnh cấm rõ ràng. Về phần Tiểu Ngôn thì ngay từ lần đầu tiên ta đã được cảnh cáo.

Chẳng lẽ muốn ta tự mình điều tra? Tha cho ta đi, với tư duy và lô gic của ta, rất có khả năng còn chưa tìm ra đáp án thì ta đã choáng váng, như là một loại tư xuân.
Như vậy thì.......

Ta không phải chỉ cần lén đi tìm Tiểu Ngôn là được rồ sao?

Đúng rồi, ta thật đúng là thiên tài trong những người ngốc! [kì thật vẫn là ngốc....]

Ta chạy nhanh đến nhà Tiểu Ngôn ở lầu hai mươi, nhấn chuông cửa một cái.

"Ai đó?"

"Ta nè!"

"Ngươi là ai?"

"Ta chính là ta....." Ta còn có thể là ai được?

"Đã biết!" Bên trong vang một tiếng bừng tỉnh, đã hiểu, "Trả lời ngu ngốc mà nghiêm túc như vậy thì ta chỉ quen một người."

"....." Giọng nói không đúng....Ngữ khí cũng không đúng luôn.....

Ngạo mạn từ từ lui ra sau, rồi lại tiếp tục lui ra sau, nhìn lên số nhà: Đây đúng là lầu hai mươi mà, đâu phải lầu hai mươi mốt, sao ta giống như vừa nghe được giọng nói của ma vương?

Đang do dự thì cửa đã được mở ra, Lí Nam giống như lúc trước, mặc khăn tắm, dùng khăn mặt lau tóc.

"......." Ta hoa mắt hay là trí nhớ có vấn đề? Chẳng lẽ là ảo giác trong truyền thuyết?

"Còn không mau vào nhà, ngươi muốn cho người qua đường thấy bộ dạng ta như vậy sao?"

"......." A? "Xin lỗi."

Đi vào ngồi xuống.

" Sao ngươi lại ở chỗ này?" Ta vẫn còn cảm thấy kì quái.

"Tiểu Ngôn đi công tác, kêu ta giữ nhà giúp nàng." Nàng ngồi xuống sô fa "Còn ngươi tới tìm nàng làm gì?"

Không đúng, nếu ma vương trông nhà giùm Tiểu Ngôn, vậy còn nhà của nàng thì sao?

"Không ai có thể xông vào nhà ta mà còn sống để đi ra." Nàng giống như đã biết được nghi vấn của ta, sau đó cười nói, "Ngươi có muốn đi thử không?"

Lắc đầu: "Không cần." Ta có thể tưởng tượng được kết cục.

Nếu Tiểu Ngôn không có ở nhà thì ta không nên tiếp tục ở đây nữa. Nếu để Giang Ánh Nguyệt biết ta với Lí Nam gặp nhau, chỉ sợ nàng lại nổi cơn thịnh nộ, chết như thế nào cũng không biết.

Lí Nam nhìn ta, liếc mắt một cái: "Muốn đi sao?"

Ta gật đầu: "Ừ!"

"Nếu ngươi có việc gấp, vậy để ta gọi điện cho Tiểu Ngôn....." Nàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Không cần....." Ta giữ chặt lấy nàng.

Sau đó, khăn tắm của nàng rớt xuống đất.

"......."

..........

"Này..." Ta dùng sức nắm chặt tay: "Ta ko có cố ý......"

"Muốn ta trả thù lao chuyện lần trước sao?" Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, "Lúc nào ta cũng đều có thể..."

"....." Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm rồi.....

"Sao không có khóa cửa lại vậy....." Phía sau vang lên một giọng nói.

"....." Khóc.....Giọng nói này sao mà quen quá......

Xoay người xua tay: "Lần này tuyệt đối là hiểu lầm...."

"Lần này là hiểu lầm, vậy lần trước thì không phải?" Giang Ánh Nguyệt cắn răng tay nắm thành quyền. "Thì ra những gì ngươi nói đều là gạt ta!"

"Tỷ tỷ ngươi cũng giải thích một câu đi....." Ta xoay người nhìn Lí Nam, sau đó nhanh chóng quay đầu, "Ngươi mau mặc quần áo vào đi!"

Giọng của Lí Nam sâu kín: "Nguyệt, ở trong lòng ngươi Sở Kiêu rốt cục là gì hả?"

"Là gì đều không liên quan đến ngươi!"

"Có liên quan!" Lí Nam hơi nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi vì nàng mà trở mặt với ta nhửng hai lần!"

Ta nhìn thấy sắc mặt Giang Ánh Nguyệt cứng đờ: "Ta đã nói đồ của ta ngươi không được động vào..."

"Nói vậy, ta có thể thích nàng?" Lí Nam cười đi đến trước mặt ta, lấy khăn tắm che lại một chút ra thịt, phần còn lại đều bại lộ ra ngoài, thoạt nhìn hết sức mê người.....

Ngô, thực xin lỗi! Ta không nên nói như vậy!

"Hiện tại, nếu ta muốn thoát khỏi bóng ma từ người kia thì quả thật không dễ dàng ." Lí Nam vươn tay muốn sờ mặt ta, nhưng ta đã nhanh chân tránh được. Nàng thu hồi tay, cười nhẹ: "Nhưng nếu có đứa ngốc này chắc có lẽ sẽ được."

"......." Rõ ràng là đang nói ta, nhưng tại sao ta một câu cũng không chen vào được.

"Nói trắng ra là ngươi muốn lợi dụng nàng!"

"Lợi dụng nàng thì sao?" Lí Nam rốt cục cũng bắt được ta, một phen kéo ta vào trong lòng. Sau đó nàng nâng cằm ta lên: "Ít nhất ta còn thích nàng, nhưng ngươi thì sao?"

"....." Uy uy uy uy các vị tỷ tỷ, nơi này còn có người! Có người đang chuẩn bị phát biểu!

"Ngươi giữ nàng để làm cái gì? "

Đúng vậy! Để làm gì?

Ta cũng hiếu kì nhìn Giang Ánh Nguyệt.

Giang Ánh Nguyệt nhìn ta hồi lâu, hơi hơi dao động, sắc mặt dần dần cường nghạnh, sau đó nàng hơi nâng cằm lên: "Nàng là nữ nhân của ta!"

A?

...........

A? Nàng vừa nói gì?

"Ở trên giường của ta chính là nữ nhân của ta!" Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng nói: "Hiện giờ nàng không những{ là nữ nhân của ta mà còn là cha của đứa nhỏ trong bụng ta. Nhiêu đó lý do đã đủ cho ngươi không được động vào nàng chưa?"

"Ngươi nói cái gì?" Lí Nam sững sốt, nhìn ta: "Nàng vừa nói ngươi là cha của đứa nhỏ trong bụng nàng? Ngươi là bê-đê sao?"

"......" Giận! Vì sao mọi người đều hỏi ta như vậy?

"Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Giang Ánh Nguyệt khí thế dần dần đi lên. "Bất quá, sau đêm hôm đó ta mang thai là sự thật. Mặc kệ ta có thích nàng hay không, mặc kệ ở trong lòng ta nàng là gì, cả đời này ta và nàng đã định phải dây dưa không rõ. Chỉ cần như vậy, thì ta vẫn có quyền cảnh cáo ngươi không được đến gần nàng."

"...." Bạo quân chính là bạo quân, bộ dạng thực dọa người, nói ra chuyện này mà cư nhiên mặt nàng vẫn không đỏ, khí không suyển.....

Ta mãn nhãn, sùng bái nhìn bạo quân trước mắt một mảnh hắc khí.
t
"Ngươi còn dám nói ra...." Tâm tình Lí Nam cũng giống như ta, "Nếu là người khác gặp sự tình như vậy đã sớm hận không thể tìm cái động để ẩn nấp rồi!"

"Tại sao ta lại không dám nói?" Giang Ánh Nguyệt liếc ta, "Nếu ta dám làm thì tuyệt đối dám nói, không giống như người nào đó...."

"......." Các đồng chí, ta làm sai gì sao?

"Còn ngươi nữa," Giang Ánh Nguyệt ôm tay nhìn Lí Nam, "Như ta đã nói, nếu ngươi còn dám câu dẫn nàng thì đừng có trách ta không khách khí."

Đây là hiểu lầm, chuyện lần này không liên quan đến Lí Nam.

"Đừng trách nàng!" Ta nhanh chóng vì Lí Nam giải oan: "Thật ra là do ta làm rớt khăn tắm của nàng....."

"Là do ngươi....." Mặt của Giang Ánh Nguyệt lập tức đen lại, đôi mắt tràn đầy sát khí, " Thật hiếm thấy ngươi chủ động thừa nhận....."

"....." A? Ta lại nói gì sai sao?

Mắt thấy Giang Ánh Nguyệt sắp nổi bão, Lí Nam nhanh miệng nói: "Chuyện này ta muốn nghe Sở Kiêu quyết định."

"....." Không cần đem lửa ném trên người ta, sẽ cháy người a.........

Giang Ánh Nguyệt nheo mắt lại, nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lạnh như băng hỏi: "Chính ngươi nói đi, ngươi thích ai?"

"Cái này còn phải hỏi sao......" Ta cầu xin, "Đương nhiên là ta thích ngươi rồi....." Rõ ràng cũng chỉ thích mình ngươi....Ta đối với hai vị mỹ nhân tỷ tỷ nhiều lắm cũng chỉ là thích ngắm mà thôi....

"Ngươi chắc chứ?" Lí Nam bình tĩnh nhìn ta..

Ta không chút do dự gật đầu.

Nàng cư nhiên còn dịu dàng cười: "Vậy thì tốt!"

"Tỷ tỷ...." Xót xa!

"Nhưng ta sẽ không buông tay, ta vẫn sẽ theo đuổi nàng....."

"....." Chuyển biến này....có hơi lớn....

"Ngươi không có nghe rõ nàng nói gì sao?" Giang Ánh Nguyệt nổi giận lôi đình.

"Nghe rõ rồi!" Lí Nam ôm cổ ta, cười: "Tuy ngươi thao thao bất tuyệt nói xong nhưng ta lại không nghe được ngươi nói thích nàng. Tình yêu là phải do hai người cùng tự nguyện, nếu ngươi không có yêu nàng vậy ta cướp nàng đi thì có sao đâu?"

"Ngươi....." Phía bên kia núi lửa đã bắt đầu bùng nổ.

"Ta làm sao?"

"Nếu ngươi thích nàng thì cứ lấy đi, ta không quan tâm!" Giang Ánh Nguyệt nổi giận, gầm lên một tiếng "Yêu tinh kia, về sau ngươi không cần phải về nhà! Ta cho ngươi biết, nữ nhân này vừa có tiền, vừa có năng lực và nàng cũng thích ngươi, cho nên ngươi đi theo nàng sẽ tốt hơn theo ta!"

"Không...." Ta dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi Lí Nam, "Các ngươi tại sao không chịu nghe ta nói..."

"Ai muốn nghe những lời vô nghĩa!" Giang Ánh Nguyệt không chút do dự xoay người sang chỗ khác, "Đứa nhỏ là của ta, sau này sẽ không liên quan đến ngươi!"

"....." Sao có thể được! Tiểu yêu tinh của ta!

"Giang Ánh Nguyệt!" Ta thoát khỏi Lí Nam, "Ngươi hãy nghe ta nói...."

"Bây giờ ngươi nói gì cũng vô dụng! Ta không muốn nghe!" Giang Ánh Nguyệt khôg quay đầu lại, "Giờ ta phải về ngủ, ngươi không được đi theo!"

"......." Không thể như vậy.......

Giang Ánh Nguyệt không để ý đến ta, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

"Giang Ánh Nguyệt....." Khóc.....Giang Ánh Nguyệt, không cần tàn nhẫn như vậy! Không đúng, ngươi thích nhất là tàn nhẫn...Nhưng cũng không cần phải như vậy........

"Không đuổi theo sao?" Lí Nam vỗ vai ta.

"A?" Ta quay đầu nhìn nàng, "Ngươi nói cái gì?"

"Nếu còn không mau đuổi theo nàng thật sự sẽ đi mất đấy!" Lí Nam cười, đẩy ta ra. "Hiện tại chắc nàng vẫn còn chờ ở thang máy, giờ mà đi vẫn còn kịp!"

A.......Trước, sau hai ngươi....Kỳ quái....

"Ta sẽ sang thăm ngươi." Nàng cười đến kì quái, "Ta nhất định sẽ tặng ngươi một lễ vật lớn!"

"....." Không hiểu, bất quá "Ta không cần ngươi lấy thân báo đáp....."

"Ngươi không thích ta, việc gì ta phải đem thân cho ngươi.". Nàng nhíu mày: "Hay là ngươi cũng thích ta?"

"....." Lòng tự tin quá lớn......

"Đi nhanh đi," Nàng nhẹ nhàng đẩy ta, "Nếu không kịp, ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu đó!"

Đúng! Đây mới chính là điều quan trọng!

Đợi khi ta mở cửa, Lí Nam ở phía sau cười nói một câu: "Nếu ngươi đổi ý thì có thể trở về, ta sẽ luôn ở trong nhà chờ ngươi!"

"......" Miễn đê!.....

"Giang Ánh Nguyệt," Ta đóng cửa lại đuổi theo.


Chương 12: Bạo Quân Đến Bệnh Viện



Theo đến thang máy, cửa thang máy vừa mới mở ra, Giang Ánh Nguyệt ôm tay đi vào.

"Chờ một chút!" Ta chạy nhanh theo vào.

"Ai cho ngươi vào đây?" Giang Ánh Nguyệt ninh mi: "Trở về!"

"Trở về?" Ta sững sốt một chút, "Được" Cứ như vậy mà cho ta trở về? Cũng không cần ta giải thích?

"Được ư?" Nàng hừ lạnh một tiếng, "Vậy ngươi còn ở đây làm gì?"

"Không phải về nhà sao?" Không ở lại đây, chẳng lẽ muốn ta đi xuống bằng cầu thang?

"Ai nói là về nhà của ta!" Giang Ánh Nguyệt mở to hai mắt nhìn ta, "Ta kêu ngươi quay về chỗ Lí Nam đi!"

"....." Lắc đầu: "Không cần, ta muốn về nhà với ngươi!"

"Hừ!" Giang Ánh Nguyệt cười lạnh, "Ngươi nói về là có thể về sao?"

"Ngươi muốn đi đâu thì liên quan gì đến ta?" Giang Ánh Nguyệt cười, hung hăng nhìn ta chằm chằm, "Chỗ của Lí Nam ngươi không đi cũng được, vậy thì ngươi đi ra đường cái mà ngủ!"

"....." Thật tàn nhẫn, khóc!

Giang Ánh Nguyệt không nói gì nữa, một cước đem ta đá ra khỏi cửa thang máy rồi bấm nút đóng cửa.

Ta thấy được những người khác ở trong thang máy đều kinh ngạc. Sau đó, Giang Ánh Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ, liếc mắt một cái: "Nhìn cái gì! Các ngươi cũng muốn ra ngoài theo cách đó?"

Một đám người đáng thương không chút do dự, lắc đầu.

Sau đó, cửa thang máy đóng lại.

Đương nhiên Giang Ánh Nguyệt không có nhìn ta, nàng đi trước ta đi theo sau trở về nhà.

Nhưng Giang Ánh Nguyệt lại đóng cổng lại, không cho ta vào nhà.

Vậy trèo tường vào đi.

Vì thế ta liền trèo tường qua cổng chính.

Nếu đã đóng cổng chính lại, chắc hẳn cửa nhà cũng bị khóa rồi. Nên ta cầm tảng đá trên cỏ lên, chuẩn bị chạy đến muốn đập cửa sổ.

Tuy rằng sẽ mất một vạn, nhưng ta đã không lo được nhiều như vậy.

Tay còn chưa giơ lên, đã nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt hai chân bắt chéo, bưng chén cà phê ngồi trước cửa sổ thủy tinh, lạnh lùng liếc ta rồi thản nhiên uống một ngụm cà phê.

.......


Rơi lệ! Sao nàng có thể như vậy?

Cách cửa sổ thứ nhất, Giang Ánh Nguyệt ở bên trong đang nhàn nhã uống cà phê, mà ta thì ở bên ngoài cắn ngón tay, rơi lệ đầy mặt.

Sau đó nàng nhìn ta, liếc một cái, biểu tình của nàng tự dưng thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói cái gì đó. Đáng tiếc, vì bị cửa kính ngăn cách nên nghe không được.

Nên nàng mới mở cửa ra, chỉa vào mũi của ta rồi mắng.

"Ngươi đã lớn như vậy mà còn cắn ngón tay là sao!"

"......" Vì chuyện này? Quả nhiên điều ngươi ghét cùng người khác cũng không hề giống nhau.....

Ta ở phía sau nhìn nàng: "Ta có thể đi vào không?"

"Ngươi nghĩ ta rất dễ ăn hiếp có phải hay không?" Giang Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Muốn vào cũng được thôi, một trăm vạn xóa bỏ toàn bộ"

"......." Nhân lúc cháy nhà mà đi cướp của....

"Được....." Coi như ta chưa từng có nhận qua chi phiếu của nàng....

"Nếu vậy thì....." Nàng dựa vào tường, có chút đăm chiêu, "Mỗi ngày ngươi phải trả tiền thuê nhà và các đồ dùng sinh hoạt. Ta sẽ tính rẻ cho ngươi một chút, vậy thì một vạn đi."

"......" Lại xảy ra chuyện gì nữa? Nghe cứ như là ta đang thiếu tiền của nàng vậy?

"Trừng ta làm gì?" Nàng liếc ta, "Đây là cái giá cho sự phản bội."

"Nhưng ta không có nhiều tiền như vậy....." Khóc! Ta mà có nhiều tiền như vậy thì còn tìm ngươi làm gì......

"Cho nên mới nói," Nàng làm bộ dáng đương nhên, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ về hướng cổng chính, "Không có tiền thì bây giờ ngươi cút ra ngoài cho ta!"

"......" Nói trắng ra vẫn là muốn đuổi ta đi.....

"Ta cùng Lí Nam thật sự không có gì cả, thật sự, thật sự!" Ta liều mạng lôi kéo tay nàng, "Ngươi phải tin tưởng ta!"

"Ta biết ngươi cùng nàng không nàng không có chuyện gì." Nàng thản nhiên nói, "Nhưng hiện tại, tâm tình ta không được tốt, ngươi nói cái gì ta cũng không muốn nghe."

"......" Chỉ bằng một câu tâm tình không tốt.....Liền đuổi ta đi.....

"Vậy khi nào tâm tình của ngươi mới có thể tốt ?"

"Sao ta biết được." Nàng hất tay ta ra, "Khi tâm tình của ta còn chưa có tốt, phiền ngươi trước tiên hãy biến đi khuất mắt ta. Bằng không, ta cũng chỉ có thể khiến ngươi biến mắt vĩnh viễn trên thế giới này. Ngươi chọn cái nào?"

Khóc: "Vậy rốt cục khi nào tâm tình của ngươi mới tốt lên? Ta sợ một mình ngươi không chịu được, thân thể ăn không tiêu...." Ngươi còn đang mang trong người tiểu yêu tinh của ta mà, mỗi ngày nhiều việc như vậy, nếu trong nhà không có ai cho ngươi phát tiết, cũng không có người bóp chân, đấm lưng cho ngươi, như vậy rất không tốt.....

"Đã nói là không biết!" Nàng nhắm mắt, "Có lẽ là nửa ngày, có lẽ là một năm. Mà cũng có thể là một trăm năm."

"......" Một trăm năm là không có khả năng, ta từng nghe một vị thầy thuốc nói người có tâm tình không tốt thì rất dễ chết sớm....Ta thấy nàng nhiều lắm cũng chỉ có thể sống....A, không được, Giang Ánh Nguyệt nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi! Tuy rằng thoạt nhìn vẫn không có khả năng.....

"Nói nhỏ gì đó?" Giang Ánh Nguyệt đi đến cửa, hơi nghiêng đầu nhìn ta liếc ta một cái, "Còn không mau đi vào! Ngươi thật sự muốn chờ ta một trăm năm sau mới cho ngươi vào sao?"

Đã nói một trăm năm là không có khả năng......

Ta nhanh chóng cười đi theo.

Giang Ánh Nguyệt có chút mệt mỏi, vừa vào nhà liền trực tiếp hướng phòng mình đi tới.

"Ngày mai ta có bạn từ Mỹ trở về, lúc đó ngươi theo ta ra sân bay đón." Nàng ôm cái trán, thanh âm có chút quyện quyện "Có nghe không?"

Ta gật đầu.

Nàng quay đầu căm tức nhìn ta, "Ta hỏi ngươi có nghe hay không?"

"Ta gật đầu rồi nha!" Gật thật mạnh!

"Sau ót ta có mắt hả?" Nàng cắn răng rống lên một tiếng, sau đó ninh chân mày, che miệng xoay người sang chỗ khác một lúc lâu.

"Ngày mai dù ta nói cái gì, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc là cười, không được nói một câu, biết chưa?"

Gật đầu, sau đó nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Biết rồi."

Nghe thế nàng mới đẩy cửa ra.

"Giang Ánh Nguyệt" Ta gọi nàng lại.

"Sao?" Nàng không kiên nhẫn quay đầu.

"Ngươi bị bệnh sao?" Sắc mặt tái nhợt quá.

"Còn không phải là tại ngươi sao?" Nàng lập tức nổi trận lôi đình, "Ngươi còn dám hỏi ta!"

"......" Hình như có hiểu được một chút.

Nàng cau mày nhìn ta liếc một cái, không có hờn giận mà vào phòng.

Bà nội của ta đã từng nói, phụ nữ mang thai thường có tính tình không tốt. Mặc dù ta thấy tính tình Giang Ánh Nguyệt khi mang thai cũng không khác lúc bình thường là mấy. Bà nội còn nói người chồng cần phải cưng chìu, chăm sóc cho vợ, dù bị đánh, bị mắng cũng không được phản kháng. Xem ra những điều này ta đều làm được........

Ta suy nghĩ, quyết định đi ra siêu thị bên ngoài mua cho nàng cái gì đó.....

Bà nội cũng có nói các nàng đều thích ăn cái gì đó.

Vì thế ta vô cùng cao hứng mua một đống ô mai chua đến trước phòng Giang Ánh Nguyệt, gõ cửa.

"Ngươi muốn gì?....." Giọng của nàng càng nghe càng thấy suy yếu.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Đầu hơi choáng váng, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi....."

Ta không quan tâm nhiều như vậy, mở cửa đi vào.

"Ai cho ngươi vào!" Thanh âm dù có nhỏ nhưng vẫn hùng hổ như cũ.

"....." Ta không biết nói gì để biểu đạt tâm trạng lúc này của ta.

Ta ngồi xuống bên giường, nâng đầu nàng lên, sau đó cắn nát đầu ngón tay.

"Không cần!" Nàng đẩy ta ra, "Ta không có bị bệnh!"

Mặc kệ, chờ ngươi hết bệnh, rồi muốn giết, muốn mắng thì tùy ngươi.

Ta không để ý nàng ngăn cản, đem máu nhỏ xuống trên môi nàng.

Sau đó ta nhìn thấy một màn kì quái.

Máu vừa nhỏ xuống môi Giang Ánh Nguyệt thì cứ giống như là giọt nước mưa trên sa mạc khô cằn, lặp tức thấm đi vào rồi biến mất ở bên trong.

A?

"Căn bản là vô dụng!" Giang Ánh Nguyệt khôi phục sức sống bắt đầu gào thét, "Hiện tại ta rất khó chịu, mau đưa ta đi bệnh viện!"

"....." Vừa rồi ai nói chỉ cần ngủ thì sẽ khỏe......

Ta thấy nàng đã tốt hơn nhiều, nghe tiếng gào thét là biết khí lực đã khôi phục mười phần.

"Còn suy nghĩ cái gì? Ngươi rất muốn ta chết sao?"

"......" Không có nghêm trọng như vậy đâu.....

Một đường bị Giang Ánh Nguyệt nắm đầu, cào mặt, cuối cùng chúng ta cũng đến được bệnh viện.

Kết quả bác sĩ phụ trách lại là......

Lí Nam.

"Viện trưởng, ta muốn đổi bác sĩ!" Giang Ánh Nguyệt đè yếu hầu mà bắt đầu rống.

Lí Nam chỉ cười rất đẹp: "Không có khả năng."

Mùi thuốc súng.

Ta nghe thấy được.

"Đưa ta trở về!" Giang Ánh Nguyệt nổi giận bừng bừng xoay người xuống giường, "Ta khỏi bệnh rồi, hiện tại có thể đi về!"

"......." Vừa rồi là ai sống chết muốn đến đây......"Khám bệnh quan trọng hơn......"

Giang Ánh Nguyệt lại tiếp tục nổ giận bừng bừng, trừng ta: "Ngươi muốn ta ở lại khám bệnh để được hẹn hò một chút phải không?"

Bên trong mùi thuốc súng hình như có thêm hương vị khác thì phải?

Nàng hưng phấn quá mức, rốt cục cũng đến giới hạn, mắt nhắm lại hướng trong lòng ta hôn mê.

"Ôm nàng đem đến trên giường đi!" Lí Nam không nề hà nhìn Giang Ánh Nguyệt: "Tính tình quật cường nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi!"

"......." Ta tội nghiệp nhìn Lí Nam.

"Làm sao vậy?" Nàng nhìn ta không biết làm sao "Ta kêu ngươi ôm nàng đem đến trên giường!"

"Tỷ tỷ...." Ta chỉ vào tay chân của mình, "Ngươi cảm thấy ta ôm nổi nàng không?"

Lí Nam nhìn cơ thể ta, có thể thấy được nàng có một chút run rẩy.

"........" Không cần lộ ra biểu tình như vậy, ta sẽ thương tâm.....Tỷ tỷ nếu còn nhìn, ta sẽ khóc mà chạy đi! Sao ngươi có thể nhìn ta khinh bỉ như vậy?

Lí Nam cúi đầu xuống, hồi lâu mới ngẩng đầu hướng ta gầm lên giận dữ: "Không ôm được chẳng lẽ không biết dìu đi sao? Ngươi là đồ ngốc!"

........

Ngoài cửa sổ có một con quạ đen bay qua...

"Đúng rồi!" Ta bừng tỉnh, "Tỷ tỷ, ngươi rất thông minh!"

"Y tá!" Lí Nam hướng tới một vị y tá tiểu thư hô to một tiếng, "Đem cái ngu ngốc, chướng mắt này ra ngoài!"

"....." Nữ hoàng phúc hắc nổi giận.....Ta có thể làm cho nữ hoàng phúc hắc nổi giận! Có thể thấy được công lực của ta quá thâm hậu......

Giang Ánh Nguyệt chắc là không có chuyện gì đâu? Hẳn là do quá tức giận thôi.....

Khả năng này rất lớn.

Ta ôm vai sốt ruột trong mong nhìn cửa phòng, nghĩ mình có phải cũng nên trấn tỉnh lại.

Kết luận là:

Ta rốt cục đã làm sai cái gì?

Phế Sài yêu tinh sau khi tỉnh lại.....

Nàng đã làm sai cái gì.....

Chỉ có bạo quân mới biết.



Chương 13: Ta rơi lệ



Rất nhanh Lí Nam đã đi ra.

"Chỉ là chế độ dinh dưỡng không cân bằng," Nàng tháo khẩu trang xuống " Trở về bổ sung dinh dưỡng là được."

"Dinh dưỡng không cân bằng?" Gần đây, tâm tình Giang Ánh Nguyệt không được tốt, tuy luôn nói không đói nhưng thật ra là không có tâm tình ăn.

Lí Nam gật đầu, sau đó nhíu mày: "Nàng là phụ nữ mang thai, sao ngươi lại không chú ý đến ăn uống của nàng?"

"Xin lỗi." Ta quên mất.....Khó trách máu của ta đều bị hấp thụ........

"Nhưng dù nói gì thì ta cũng thấy không phải do dinh dưỡng không cân bằng." Nàng hơi ninh mi, "Chẳng lẽ gần đây một chút này nọ nàng đều không ăn?"

"Nàng......."

"Lí thầy thuốc!" Trong phòng cấp cứu truyền ra một tiếng thét kinh hãi, "Ngài mau vào xem, đây là......Đây là chuyện gì!"

Ta theo Lí Nam chạy vào.

Giang Ánh Nguyệt đã ngủ, Đang truyền dinh dưỡng, chính là bình dịch dinh dưỡng kia xảy ra vấn đề.

Vốn phải từng giọt từng giọt dịch chậm rãi nhỏ xuống, nhưng không biết tại sao lại như thác nước tiến vào mạch máu của Giang Ánh Nguyệt.

"Sao lại khôn cẩn thận như vậy!" Lí Nam nhanh chóng điều tiết lượng nước chảy, một bên cau mày giáo huấn y tá trước mặt, "sai lầm lớn như vậy......"

Sau đó nàng ngừng lại, lạnh lùng ra lệnh: "Sở Kiêu ở lại, còn những người khác đi ra ngoài."

"Nhưng thưa bác sĩ......"

"Đi ra ngoài đi." Lí Nam lặp lại một lần, "Nơi này đã có ta."

Các y tá nghi hoặc lui xuống.

Lí Nam theo sau đóng cửa lại.

"Ngươi tên Sở Kiêu," Nàng nhìn ta, ánh mắt kì quái, "Ngươi có biết từ "Kiêu" có nghĩa là gì không?"

"Một loài chim." Cái này ta có biết, "Hình như là một loài diều hâu thì phải."

"Không sai." Nàng cười, "Vậy ngươi có biết từ "Kiêu" còn có nghĩa khác không?"

"A?"

Lí Nam dừng một chút, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Kiêu còn được gọi là bất hiếu điểu*, thực mẫu."

"......" A......."Ta chưa có học qua văn học cổ."

Cơ thể Lí Nam tiếp tục run.

"Ác điểu thực mẫu?" Thanh âm sâu kín của Giang Ánh Nguyệt truyền tới, "Lí Nam, ta muốn phá thai."

"......." Tuy câu trước ta nghe không hiểu nhưng câu sau thì hiểu, khóc, "Tại sao....."

Giang Ánh Nguyệt cố gắng kiên nhẫn: "Thực có nghĩa là ăn, nói cách khác, chính là chim ăn luôn mẹ mình....." Sau đó một phen nhổ đầu nước biển cắm trên người, giận dữ hét, "Nó quả nhiên là yêu quái mà!"

"Ăn mẹ?" Ta sững sốt một chút, "Ăn như thế nào?" Chiên, xào, nấu canh, luộc ? Hay là ăn sống, Ngô, tàn nhẫn quá, không tốt.

Giang Ánh Nguyệt ôm cái trán, thở dài một tiếng: "Ta bó tay với nàng rồi!"

Lí Nam đồng ý gật đầu: "Nên bó tay từ sớm."

"......." Nói ta sao?

" Cứ mặc kệ nàng." Lí Nam khoác tay áo, "Ngươi muốn lấy nó ra ngay bây giờ sao?"

"Bằng không ta sẽ chết?" Giang Ánh Nguyệt liếc ta, "Ta không đáng vì cái gì đó trả giá một cái mạng."

Khóc, "Giang Ánh Nguyệt..." Đừng mà...

"Tạo sao ta phải vì ngươi mà phải liều mạng hả?" Giang Ánh Nguyệt trừng ta, liếc mắt, "Lí Nam, hiện tại có thể phẫu thuật không?"

"Có thể...." Lí Nam gật đầu, "Ngươi thật sự muốn?"

Giang Ánh Nguyệt chần chừ một chút, vẫn là gật đầu.

"Ô ô ô....." Ta lắc lắc tay áo nàng, "Giang Ánh Nguyệt, vì sao, vì sao......" Bỗng nhiên nói sẽ ăn luôn chim mẹ gì gì đó, rồi sau đó lại muốn bỏ tiểu yêu tinh của ta? Vì sao......

"Mặc kệ nàng!" Giang Ánh Nguyệt đẩy ta ra, "Muốn nàng hiểu được phỏng chừng chờ đến kiếp sau đi, chúng ta đi thôi!"

Lí Nam gật đầu: "Ta đi làm thủ tục, khi đó ta sẽ yêu cầu được mỗ chính, mọi chuyện sau đó cứ giao cho ta."

Giang Ánh Nguyệt hít vào một hơi cũng gật đầu.

Ta nhìn Lí Nam, lại nhìn Giang Ánh Nguyệt, trừ bỏ biết các nàng đang âm mưu giết tiểu yêu tinh của ta, còn lại cái gì ta cũng không biết. Nhưng mà....

"Giang Ánh Nguyệt....."

"Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Giang Ánh Nguyệt chỉ ngoài cửa, "Đừng có ở trong này làm phiền ta!"

"Vì sao không cần tiểu yêu tinh?"

"Không cần lí do, chỉ là ta mất hứng, được chưa? Nó ở trong bụng ta nên ta muốn làm gì thì làm."

"Thật sao?"

"Thật!" Nàng tức giận hét lên. "Ngươi hài lòng chưa?"

"Xin lỗi," Ta xoay người qua, "Ta đi đây."

Không cần tiểu yêu tinh.

Đơn giản chỉ vì nàng mất hứng.

Tại sao có thể như vậy......

Một mình đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn phòng cấp cứu, sau đó, quay đầu, bắt đầu đi ra bên ngoài.

Ta muốn, ta phải đi! Ta không thèm để ý đến nàng nữa! Ta nổi giận, ta muốn bỏ nhà đi! Ta đã quyết định rồi!

Về nhà đóng gói hành lí, sau đó đeo bao lô ra cửa nhà Giang Ánh Nguyệt.

Nhìn trái, nhìn phải.......

Ô, ta phải đi đâu đây.......

Ai lại muốn nhặt một yêu tinh về nuôi.....

Đeo ba lô ngồi chờ ở ven đường cả một ngày, đợi đến khi trời tối mới cảm thấy bên ngoài đen như mực, thật đáng sợ.

Hay là......Ta trở về...........

Không được, đã nói là sẽ bỏ nhà ra đi rồi.

Ta dựa vào hành lí, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ở chỗ này ngủ cũng tốt.

.............

"Giang Ánh Nguyệt hả, ta nhặt được một yêu tinh ở ven đường." Giọng nói nghe rất quen thuộc, "Đúng vậy, đang ngủ ở ven đường....."

Ta mơ mơ màng màng ngồi dậy, nhu nhu ánh mắt: "Ma vương?"

Bóng dáng người kia dừng một chút, sau đó "Ba" một tiếng, tắt di động xoay người lại.

"Ma vương? Ta sao?" Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, nàng cười trông thật quỷ dị, "Không sao, dù sao cũng có Nguyệt giúp ta trút giận, việc giáo huấn ngươi cứ giao cho Nguyệt là được rồi!"

"......." Quả nhiên là ma vương.

Ta cầm hành lí lên chuẩn bị ly khai.

"Muốn chạy? Nếu ngươi dám bỏ chạy thì sẽ tăng thêm một tội!" Lí Nam nhìn ta cười tủm tỉm, "Những lời này là của Nguyệt."

"........" Khóc, "Tỷ tỷ, ngươi hãy bỏ qua cho ta, ta không dám nữa....."

"Không còn kịp nữa rồi." Ma vương cười bắt lấy ba lô của ta, "Nàng vừa vặn đang ở gần đây, trong vòng ba phút sẽ đến đây ngay, ngươi với ta nói chuyện đại khái là mất một phút, hơn nữa hiện tại ta đang nói linh tinh cũng đã mất ba mươi giây, sau đó....."

"......." Không cần sau đó, phía sau ngươi, bạo quân đã muốn hung hăng trừng ta..........

Không đúng a! Thái độ của ta có phải nên cường nghạnh một chút hay không ? Ta đã bỏ nhà ra đi, mà ta có đầy đủ lí do để đi! Vì thế ta chỉnh sống lưng thẳng lên: "Ngươi có đến cũng chẳng sao? ta nói không quay về là không quay về."

Giang Ánh Nguyệt từ từ bước lại đây, một bộ mặt lạnh băng như trước: "Ta có nói là sẽ cho ngươi trở về sao?"

A? Không phải đến đem ta trở về sao? Chẳng lẽ tới vĩnh biệt ta? Khiến cho ta không bao giờ trở về được nữa!

Khóc.......Không cần, ta sai lầm rồi.....Nhưng tiểu yêu tinh của ta......

"Lại khóc." Ma vương có chút đăm chiêu nhìn ta, "Ta xem nàng hình như đã hối hận rồi. Nguyệt, ngươi tạm tha cho nàng đi."

Gật đầu: "Giang Ánh Nguyệt....."

"Tha nàng?" Giang Ánh Nguyệt hừ một tiếng, "Hiện giờ động một chút là bỏ nhà đi, ta mà tha cho nàng chỉ sợ qua hôm sau, nàng sẽ chạy theo người khác! Không giáo huấn nàng thì nàng sẽ không coi ta ra gì!"

"......." Ta sẽ không chạy theo người khác.....

"Cứ để nàng ngủ ngoài đường đi!" Giang Ánh Nguyệt hướng Lí Nam ra lệnh: "Ta còn muốn nhìn thử nàng ngủ được bao lâu?"

"........" Khóc.......Ngươi quả nhiên là bạo quân......

"Để một yêu tinh vừa ngốc vừa đáng yêu như nàng ở bên ngoài, ngươi thật sự yên tâm?" Lí Nam vỗ đầu ta, "Sẽ có người nhặt nàng về."

Giang Ánh Nguyệt dừng lại, lạnh lùng liếc ta: "Nàng dám!"

"........" Ta không dám tùy tiện cùng người khác đi........Bà nội nói sẽ bị đem đi bán.......

Giang Ánh Nguyệt làm như không có việc gì, xoay người nói với Lí Nam: "Chúng ta đi thôi."

"Nếu không muốn mang nàng về thì ngươi đến làm gì?" Lí Nam giữ nàng lại, "Giận dỗi cũng phải có giới hạn chứ!"

"Chuyện của ta không cần ngươi lo." Giang Ánh Nguyệt chậm rãi gỡ tay Lí Nam ra, "Ngày mai ta còn phải đến sân bay nên ta muốn đi về ngủ."

Sau đó chậm rãi rời đi.

"......." Thật sự không cần ta sao? Rơi lệ!

"Đừng khóc......" Lí Nam dở khóc dở cười dùng ngón cái lau nước mắt cho ta, "Nàng vẫn còn quan tâm ngươi bằng không vì sao lại chạy đến đây chỉ để nhìn ngươi, liếc mắt một cái? Trước tiên ngươi hãy ngoan ngoãn ở bên ngoài một lúc, nửa giờ sau mới trở về. Bây giờ mà trở về cũng sẽ bị đuổi đi thôi."

Gật đầu "Tuy rằng không biết tại sao, nhưng ta đã hiểu."

Lí Nam sờ đầu của ta, cười: "Ngoan......."

"........" Cảm giác là lạ.......Nhìn ánh mắt người kia......Có tà khí......

"Nói về nhà của ngươi đi." Nàng cười, ấn ta ngồi xuống "Ta cảm thấy rất hứng thú!"

Nhà....."Ta được nhặt về, vậy có tính là nhà của ta không?" A, thôi quên đi.

"Nhặt về?" Nàng sững sốt một chút, "Vậy thì tại sao ngươi lại vô tâm vô phế như vậy......"

"........" Tỷ tỷ, ta nghe ra được vừa rồi ngươi đang mắng ta......" Bà nội đối với ta rất tốt, tuy rằng không có tiền cho ta đến trường, nhưng ta cũng biết chữ và tính toán!" Thêm cả phép trừ.

"Chờ đã!" Bộ dáng của Lí Nam có chút chuyển biến, "Ngu ngốc đến cái gì cũng không hiểu, mà lại thích nữ nhân.....Rất kì lạ!"

"Kì lạ?" Sao lại kì lạ được?

Lí Nam dừng một chút, bình tĩnh nhìn ta chằm chằm: " Vì sao ngươi lại thích nữ nhân?"

"Nữ nhân không phải đều thích nữ nhân sao? Bất quá thường xuyên có nam nhân cản đường mà thôi." Quên, "Đó là do bà nội ta nói."

Cơ thể Lí Nam lại run rẫy, sau đó bừng tĩnh: "Nếu chủ ý của lão thái bà là đem ngươi nuôi thành giống như trên.......Thì nàng thật sự đã rất thành công........."

"......." Nghe không hiểu....."Qua nữa giờ chưa?

"Ngươi về đi." Cả người Lí Nam ngồi phịch ở trên lề đường. "Ta hơi mệt, muốn nghĩ ngơi một chút."

"......." Mặc kệ, "Ta đi đây"

"Ừ." Nàng phất phất tay, "Chạy nhanh đi"

Hừ.......




Chương 14: Tiểu Yêu Tinh Bể Bụng....



Khi ta trở lại nhà Giang Ánh Nguyệt, nàng đang đứng trước cửa sổ nhìn màn hình di động. Vừa thấy ta tiến vào thì "ba" một tiếng tắt đi.

"Nữa giờ, không trễ cũng không sớm." Nàng chộp lấy tay ta, "Lí Nam nói cho ngươi?"

"......." Nghĩ nghĩ, vẫn là gật đầu.

"Thực nghe lời," Nàng cười lạnh một tiếng, "Sao ta chưa từng thấy ngươi nghe lời ta giống như vậy?"

"......" Có lầm hay không? Ta mà chưa từng nghe lời ngươi sao......

"Tuy rằng có đúng giờ, nhưng ngược lại tâm tình ta không hề tốt." Nàng liếc ta, "Tại sao ngươi bỏ đi?"

Nhớ tới ta lại muốn tức giận!

Ta quay mặt đi, không trả lời nàng.

"Ta kêu ngươi nói!"

Hừ!

Nàng thở dài một hơi: "Bởi vì ta muốn bỏ yêu quái?"

Yêu tinh!

"Ngu ngốc....." Nàng ôm cái trán, "Nếu ta thật sự làm phẩu thuật, hiện tại vẫn còn có thể đứng trước mặt ngươi sao "

A?

"Trong khoảng thời gian này, ta sẽ chú ý đến việc ăn uống." Nàng xoay người sang chỗ khác, "Lí Nam nói chỉ cần chú ý dinh dưỡng một chút, hằn sẽ không có vấn đề gì.....Bất quá, nếu như đến khi đó nó cón gây sự, ta thật sự sẽ đến bệnh viện....."

"Giang Ánh Nguyệt....." Ngươi thật là tốt! Ta bị ngươi làm cho cảm động muốn khóc!

"Không cần kéo áo của ta!" Nàng hung hăng kéo tay áo "Không được để nước mũi dính vào áo ta!!!"

"Ô ô ô......" Thì ra bạo quân nhà ta là người tốt! Sao trước kia ta không phát hiện ra!"

"Trời ạ....." Thanh âm Giang Ánh Nguyệt vô cùng buồn bực vang lên "Tại sao ta lại gặp được một người như ngươi....?

"......." Sữa đúng: Một yêu tinh như ngươi.

"Phải đi tắm cái đã" Nàng túm tay áo mình, đoạt nó từ trong tay ta, "Nhớ kĩ chuyện ngày mai đó."

"Ừ!" Gật đầu, "Giang Ánh Nguyệt ngươi đói bụng chưa?" Lí Nam nói phải chú ý đến dinh dưỡng.

Nàng dừng một chút: "Đi siêu thị mua trứng gà và sữa về cho ta."

Tiếp tục gật đầu: "Vâng!"

Khi ta từ siêu thị trở về, Giang Ánh Nguyệt đang ngồi trước cái bàn uống sữa. Nhưng mà tư thế kia.....

Hoàn toàn không còn tao nhã như trước kia, so với ta còn chật vật hơn.

"......." Có cần khủng bố như thế không?

"Nhìn cái giề?" Nàng lau một chút khóe miệng, "Mua đồ về chưa?"

Gật đầu.

Nàng nhìn túi đồ trong tay ta: "Đem đi luộc hết cho ta, nếu không đủ thì đi thêm một chuyến."

"......." Ta nhìn năm mươi quả trứng gà trong tay, nghĩ thử ta có nghe nhầm không? Lẽ nào lại là ảo giác trong truyền thuyết?

"Có nghe không hả? Ngươi còn chưa đi?"

"Vâng......"

Trời ơi! Giang Ánh Nguyệt có phải bị yêu quái nhập vào rồi hay không? Giống như một loại yêu quái trư chẳng hạn, cũng chính là đồng loại với ta......

Ta ngồi bên cạnh nàng, kinh hồn khiếp đảm nhìn nàng uống hết hơn mười hộp sữa trên bàn, sau đó nàng đứng thẳng dậy nhìn ta.

"Nhìn ta làm gì?" Nàng trừng mắt liếc ta một cái, "Cũng không phải là ta ăn, là yêu quái trong bụng ăn!"

Đã nói là yêu tinh.......Ta chỉ vào bụng nàng: "Nó ăn được nhiều như vậy sao?" Không có làm bụng nhỏ nứt vỡ chứ?

"Không có bể bụng được đâu." Nàng liếc ta một cái, chuẩn bị mở hộp sữa tiếp theo.

Tiểu yêu tinh nhà ta quả nhiên thập mạnh mẽ.....Bất quá ăn nhiều như vậy, tiểu yêu tinh thật sự sẽ không bể bụng mà chết? Ta đối với vấn đề này thực nghi ngờ.

Giang Ánh Nguyệt uống sữa xong, đẩy cái bàn đầy hộp sữa ra, dựa vào ghế sô fa, sau đó lấy khăn tay xoa xoa miệng.

Toàn bộ quá trình ta vẫn nhìn nàng không nhúc nhích.

"Lại nhìn cái gì?"

"Cái kia....." Ta vươn tay lau khóe miệng của nàng, "Sữa còn chưa có lau khô."

"Ta thích." Nàng liếc ta, bắt chéo chân, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhìn kỹ, sẽ phát hiện cái eo thon nhỏ của Giang Ánh Nguyệt hiện giờ bắt đầu lớn một chút, thoạt nhìn bụng cũng hở ra nhiều.

..........

Mới có một tháng......Bộ dạng nàng thật nhanh.......Nhưng là.....Cũng quá nhanh đi.....Cứ như vậy thì Giang Ánh Nguyệt có chịu được không?

Đợi cho trứng gà đã chín, ta chuẩn bị kêu nàng ngồi dậy ăn, kết quả là thân thể của nàng đã mềm nhũn nằm xuống sô fa.

.........

Đang ngủ.....

Nhìn nàng thật mệt mõi.....

Ta đem chân của nàng để lên sô fa, rồi vào trong phòng tìm cái chăn, đắp lên người nàng.

Ngô, ta thật sự rất biết chăm sóc ha ha ha 

"Phong....." Nàng ở trong mộng thì thào, "Phong....."

Cửa sổ đã được đóng, không có gió a.

Ta xê dịch chăn, nằm trên sô fa đối diện, nhìn nàng ngủ.

Buổi sáng hôm sau.

Sáng sớm thức dậy.....Giang Ánh Nguyệt lại đang ăn......

...........

"Đi rửa mặt nhanh đi" Nàng ăn quả trứng cuối cùng gà cuối cùng, "Chúng ta lập tức ra sân bay."

"Cơm của ta đâu?"

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt không thay đổi chỉ vào bụng mình: "Nó đem phần của ngươi ăn sạch rồi."

"......." Rõ ràng là ngươi ăn......Được rồi, tiểu yêu tinh ăn thì là tiểu yêu tinh ăn.........

"Chờ một chút," Nàng nhìn ta "Trên giường ta có một bộ quần áo, lát nữa ngươi lấy đi thay đi!"

Thay quần áo xong, ra khỏi phòng. Giang Ánh Nguyệt cũng đã thay quần áo xong, không phải là trang phục bó sát người đầy mê hoặc mà là trang phục rộng thùng thình, nhàn nhã.

Cũng phải, hiện tại eo của nàng.......

Nàng ngẩn đầu nhìn ta trong chốc lát, sau đó phát biểu đánh giá: "Quả nhiên không thích hợp với ngươi."

"Cà vạt đâu?"

Ta vươn tay đem cà vạt hướng nàng lắc lắc: "Đây này, nhưng ta sẽ không đeo."

"Xuống đây!"

Ta ngoan ngoãn đi đến trước mặt nàng. Giang Ánh Nguyệt lấy cà vạt trong tay ta, cẩn thận đeo cho ta, sau đó hung hăng túm lấy.

"A a a a....." Nghẹt thở quá!

"Miễn cưỡng chấp nhận," Nàng buông lỏng tay ra, "Người xấu mặc cái gì củng xấu."

"Khụ khụ khụ....." Chạy nhanh thở hổn hển mấy hơi. Thiếu chút nữa không thông mà chết.

Lắc cổ một chút, Giang Ánh Nguyệt liền túm lấy ta, bắt taxi, chạy đến sân bay.

Từ nhà đến sân bay mất khoảng hơn một giờ xe, trên đường Giang Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm vào ta, cau mày, rồi lại nhìn chằm chằm.

"......." Có cái gì thì ngươi cứ nói ra đi, nói ta xấu, làm lãng phí một bộ đồ đẹp, cái gì cũng được, ta đều nhận hết.....

Đến nửa đường, bỗng nhiên nàng lại gần ta, vươn tay cởi bỏ nút áo sơ mi thứ nhất, sau đó tùng tùng cà vạt.

Kế tiếp nàng thở dài một hơi: "Cũng chẳng khác mấy."

Rồi lập tức xoay người qua, không bao giờ liếc nhìn ta nữa.

............

Cứ như vậy cho đến sân bay. Xuống xe, nàng liền ôm lấy tay của ta, ánh mắt nhìn về phía trước: "Ngày hôm qua ta nói gì với ngươi, ngươi còn nhớ không?"

"Cái gì?" Nói gì cơ?

Ta nghe được tiếng thở dài.

"Lát nửa ta nói gì ngươi cũng chỉ được gật đầu hoặc là cười, biết chưa?"

Gật đầu.

"Đi."



Chương 15: A? Đánh nàng?




Giang Ánh Nguyệt vẫn kéo tay của ta, đứng ở nơi đón máy bay, không nhúch nhích nhìn cửa ra.

"Người kia với ngươi thân lắm sao?" Hình như nàng từng nói là bạn tốt thì phải?

"Thân lắm!" Nàng trả lời tự nhiên nhưng thanh âm lại lạnh như băng. "Thân đến nỗi muốn cưới nhau luôn."

Ta sững sốt một chút.

"Ánh Nguyệt ?" Bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

Ta quay đầu, nhìn thấy một vị mỹ nhân tỷ tỷ đi qua đây.

"......" Tuy rằng cũng không vui vẻ gì, nhưng ta phải công nhận là vị tỷ tỷ này rất khá nha..... ( VC: Mê gái )

.........

Thật sự rất khá a!

"Ngươi không cần phải tới đón ta." Mỹ nhân tỷ cười với Giang Ánh Nguyệt "Lần này ta chỉ về lấy cái văn kiện rồi sẽ lập tức quay về."

"Sau đó dù có muốn cũng không thấy được ngươi." Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng tiếp một câu.

Sắc mặt tỷ tỷ cứng đơ: "Nguyệt.....Chúng ta....."

"Ta biết" Giang Ánh Nguyệt thản nhiên nói, "Ta không mặt dày như ngươi nghĩ đâu"

Mỹ nhân tỷ tỷ thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm.

"Sở Kiêu" Giang Ánh Nguyệt chỉ vào ta. "Yêu tinh ngốc nghếch"

"........" Ngươi cũng không cần nói trắng ra như vậy chớ.....

"Yêu tinh?" Mỹ nhân tỷ cười nhìn Giang Ánh Nguyệt. "Từ khi nào ngươi cũng biết nói đùa như vậy?"

"Không tin thì thôi" sắc mặt Giang Ánh Nguyệt vẫn như trước không chút thay đổi "Lần này ta đến chỉ là muốn cho ngươi thấy, dù không có ngươi ta vẫn có thể sống tốt. Ta cũng bận nhiều việc nên về trước đây.

"Ánh Nguyệt....." Mỹ nhân tỷ vươn tay kéo tay Giang Ánh Nguyệt lại, "Ngươi đừng như vậy...."

"Phế Sài!" Giang Ánh Nguyệt lành lùng nói "Mẹ của con ngươi bị quấy rối, ngươi cần phải làm gì?"

"Hả?" Gật đầu hay là cười?

"Ông chủ Tào...." Nàng hung tợn nhìn ta "Đã quên rồi sao?"

"A?" Ta mở to mắt nhìn: Đánh?

Giang Ánh Nguyệt chậm rãi gật đầu.

"........." Thực xin lỗi mỹ nhân tỷ tỷ, lời của bạo quân ta không dám cãi......

...........

Vừa đánh xong thì bảo vệ sân bay đã chạy sang đây, Giang Ánh Nguyệt liền nắm chặt tay của ta chạy như bay ra ngoài. 

Thật vất vả mới chạy được ra ngoài, Giang Ánh Nguyệt quăng tay ta ra, bắt đầu cười ha hả.

" Không phải mẹ ngươi rất ghét tính tình của ta sao? Ha ha ha ha!" Trong mắt của nàng có chút lệ quang, nàng xoay người cởi giày ném ra xa. "Lâm Phong, ngươi cút xuống địa ngục đi!"

"......." Ta trơ mắt nhìn đôi giày kia bị chia ra làm hai đường. Một chiếc bay trúng đỉnh đầu một người vì trên đường kẹt xe nên không kiên nhẫn thò đầu ra. Chiếc còn lại bay xuống phía dưới cầu vượt.

Giang Ánh Nguyệt làm như không có chuyện gì vỗ tay: "Chúng ta về nhà thôi" 

Nàng đi được vài bước thì dừng lại hướng ta vẫy tay: "Lại đây cõng ta."

"......." Ai kêu ngươi ném giày đi mất làm gì.....

Ở đằng sau, bảo vệ đã muốn đuổi theo tới đây, Giang Ánh Nguyệt nhanh chóng nhảy lên lưng ta: "Chạy mau!"

"........." Thật quá đáng!

Mà dù có quá đáng thì ta vẫn phải chạy thôi......Đành phải dọc theo sân bay chạy ra ngoài đường cao tốc.

Thời điểm chạy qua cầu vượt thì phát hiện một đám người tụ tập lại thành vòng tròn. Nói là bỗng nhiên có một chiếc giày cao gót từ trên trời rơi xuống trúng một người thừa dịp kẹt xe băng qua đường, làm cho hôn mê.

Giang Ánh Nguyệt nghe được, sau đó không hề hối lỗi :"Hắn làm trái pháp luật, coi như bị báo ứng"

"......." Ngươi nói thật dễ nghe.....

"Từ từ rồi trở về." Nàng thản nhiên nói "Hôm nay nghỉ ngơi, chúng ta đi dạo đi!"

Ta quay đầu lại, nhìn bảo vệ vẫn còn đang đuổi theo, bỗng cảm thấy người trên lưng ta cực kì vô lương tâm......

Nếu như thật sự muốn đi dạo như nàng nói, vậy ta có cần tiếp tục chạy hay không?

.........

Hazz, ta vẫn là tiếp tục chạy đi.

Lúc chạy đến lúc sắp tắt thở, rốt cục thì chúng ta cũng trốn thoát được bảo vệ. Đi đến một chỗ rậm rạp cỏ ven đường cao tốc, ở mặt trên trải dài cỏ hao, so với con người còn muốn cao hơn.

Giang Ánh Nguyệt từ trên lưng của ta đi xuống, sau đó đẩy bụi cỏ ra đi vào.

Ta đã muốn không còn sức lực đứng lên, nên đành phải ngồi ở ven đường nhìn Giang Ánh Nguyệt dần dần biến mất trong bụi cỏ hao.

Hơn nửa ngày, khi thể lực đã khôi phục được một ít, mới gọi tên nàng rồi đi theo vào. Ta đi theo dấu vết cỏ hao bị Giang Ánh Nguyệt bát tao, đi đến bụi cỏ hao cuối cùng. Bụi cỏ cuối là một mảnh cỏ cao vừa (trung bình) Giang Ánh Nguyệt lặng lẽ ôm chân ngồi ở bên kia, nhìn về phía dãy núi Kỳ Liên Sơn ở xa.

"Giang Ánh Nguyệt......"

Nàng quay đầu nhìn ta, liếc mắt một cái: "Lại đây."

Ta đi qua.

"Ngồi xuống"

Ta ngồi xuống.

"Đem người duỗi thẳng ra"

"........." Sao ta càng ngày càng cảm thấy nàng giống như đang huấn luyện chó.....

Nàng từ từ đi đến bên người ta, sau đó nằm xuống trên chân ta, "Vì dậy sớm nên giờ ta muốn ngủ một chút."

Sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hôm nay nàng mặc trang phục nhã nhặn kết hợp với mái tóc buông thả rối tung ở sau đầu, còn có vài sợi phía trước hơi hơi phân tán trên thân thể nàng.

Chỉ cần ở xa xa nhìn nàng cũng đủ làm cho ta khờ dại nửa ngày. Huống hồ hôm nay lại nhìn gần như như vậy, quả thật ta muốn cười đến điên rồi.

Hơi thở của nàng trở nên đều đều, hình như ngủ rồi.  Ác ha ha ha ha ha nếu bây giờ không tranh thủ hôn trộm thì khi nào mới có cơ hội đây.

Xoay người.......

Một bàn tay chặn mặt của ta, thanh âm thản nhiên bên trong tràn đầy tàn nhẫn: "Không phải ta đã cảnh cáo ngươi, nếu có lần thứ hai sẽ khiến ngươi một tháng không xuống giường được?."

"........" Không cần a.....

"Quên đi, nàng đẩy mặt ta ra, ngồi dậy "Phạt ngươi hôm nay phải cõng ta về nhà."

"........" Mệt chết a....Tuy rằng ta không đổ mồ hôi cũng không đau nhưng vẫn biết mệt!

Nàng nheo mắt lại nhìn ta: "Hình như ngươi không muốn?"

Lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có"

Giang Ánh Nguyệt đứng lên: "Ngủ đủ rồi, chúng ta về thôi!"

"Hả?"

Nhà Giang Ánh Nguyệt ở nội thành mà sân bay lại nằm ở vùng ngoại thành. Phần lớn qua lại bằng đường cao tốc, cho nên đón xe không được. Ta không có lựa chọn đành phải cõng nàng trở về.

Kì thật nếu nàng đi xuống ta cũng rất luyến tiếc.

Nhìn thấy làn da tế nộn của nàng, thật sự chỉ muốn dừng lại trên đường để uống nước. E rằng chỉ cần đi vài bước nữa, ta sẽ chảy nước miếng mất.....

Đi được một lúc lâu, trên cơ bản đã không còn sức lực để đi nữa rồi. Ta không thường xuyên rèn luyện thể lực nên cơ thể gầy yếu này hoàn toàn lộ ra ngoài.

"Để ta xuống" Giang Ánh Nguyệt đột nhiên nói.

"Hả?"

"Phóng ta xuống"

Tuy không biết nàng đang nghĩ gì nhưng ta vẫn để nàng xuống.

Sau khi xuống, nàng đi chân trần, ôm lấy tay đứng ở bên đường. Ánh mắt lạnh lùng nhìn xe qua lại.

Muốn làm gì?

Không ngờ cư nhiên có một chiếc xe dừng lại trước mặt nàng, nam nhân trong xe vươn đầu ra: "Mỹ nữ muốn đi nhờ xe không?"

Giang Ánh Nguyệt nhìn hắn một chút, vươn tay mở cửa xe.

"........" Nam nhân háo sắc, nơi này là đường cao tốc, không sợ bị xe đụng sao? Hừ (VC: bợn cũng háo sắc đấy thôi :3)

"Còn không mau lại đây?" Nàng quay đầu nhìn ta "Với tốc độ của ngươi chắc ngày mai mới về tới nhà"

"........" Đừng xem thường ta như vậy chứ....

Vẫn lên xe ngồi.

"Hai người đi chơi sao?" Nam nhân quay đầu hỏi chúng ta.

"Không phải" Giang Ánh thản nhiên nói "Phạm pháp đang lẩn trốn."

"......." Hình như là vậy, đánh người chính là phạm pháp...

"Mỹ nữ, ngươi thật hài hước." Nam nhân cũng trở nên vui vẻ, "Lát nữa có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?"

"Có thể" Giang Ánh Nguyệt không chút do dự, "Ngươi mời!"

"........" Có nhầm hay không? trước mặt ta lại muốn cùng nam nhân khác hẹn hò....

"Ánh mắt của ngươi là có ý gì?" Giang Ánh Nguyệt liếc ta, "Ta làm sai gì hả?"

Khóc, gật đầu.

"Dừng xe!" Bỗng nhiên nàng hô

"Làm sao vậy?" Nam nhân đạp một cước, phanh lại.

"Đem người này thả xuống xe, nàng nói nàng muốn tự mình đi về"

"......" Không có.......

"Thật không?" Nam nhân quay đầu nhìn ta, "Không phải ngươi cùng đường với nàng sao?"

"Nàng rất hiểu chuyện, không muốn làm kì đà." Ánh mắt Giang Ánh Nguyệt dừng một chút, rồi nói cho nam nhân kia, "Chúng ta thàng toàn cho nàng là được."

"Cám ơn!" Nam nhân ân cần mở cửa xe giúp ta.

"......." Ngạo mạn nuốt nước miếng xuống xe.

"Ngươi cứ từ từ mà đi" Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt không thay đổi "Nhớ về sớm một chút."

"........." Ngươi khi dễ ta....

Giang Ánh Nguyệt đóng cửa xe "Đi thôi!"

Sau đó hai người cứ như vậy mà đi mất.

Rơi lệ! Nàng cứ như vậy mà bỏ rơi ta.! Sao vậy được?.....;

Ta rưng rưng ngồi xổm ở ven đường nhìn xe qua lại.

Khóc! Nếu ngươi không trở lại thì ta cũng sẽ không trở về.!

Từ buổi sáng cho đến buổi chiều, từ chiều cho tới chạng vạng, Giang Ánh Nguyệt vẫn không có quay lại.

Khi trời gần tối, một chiếc xe chạy như bay qua trước mặt ta, sau một lúc lại chậm rãi lui lại.

"Sở Kiêu?" Ma vương ló đầu ra trước nhìn ta, "Lại bị Nguyệt bỏ rơi?"

"Không phải" Ta bĩu môi, dựng thẳng ngón trỏ lên. "Đây mới là lần đầu tiên"

Lí Nam cười mở cửa xe ra, "Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, mà có lần hai sẽ có lần ba. Về sau khẳng định ngươi vẫn sẽ bị bỏ rơi."

Khóc! Ta biết mà.

Ở trên xe.

"Hôm nay đừng về nhà" Nàng quay đầu, "Đi chỗ ta"

"Ta không về Giang Ánh Nguyệt sẽ lo lắng."

Lí Nam cười, "Nàng sẽ sao?"

"......." Sẽ không.....

"Đương nhiên là sẽ" Lí Nam khẽ cười một tiếng, "Bằng không ngươi cho rằng lần trước vì cái gì mà nàng đi tìm ngươi cả ngày?"

"Cả ngày?" Vì ta mà đi tìm cả một ngày sao? Her her her.......

"Đắc ý?" Lí Nam buồn cười, "Đừng đắc ý quá sớm, khi nào nàng vẫn chưa chịu thừa nhận ngươi, thì con đường của ngươi vẫn còn rất gian nan."

Mặc kệ! mặc kệ! Ha ha đắc ý!

"Ta kêu ngươi theo ta về nhà kích thích nàng một chút thì có gì không tốt?" Lí Nam giải thích, "Nàng thuộc loại điển hình nếu không có ai cùng nàng tranh giành thì nàng sẽ không biết quý trọng, dù chỉ một chút."

"Ngươi sủng nàng như vậy, khó trách tại sao nàng lại vô pháp vô thiên." Lí Nam không nề hà thở dài, quay đầu nhìn ta, "Hazz, tháo cà vạt của ngươi cho ta xem."

"A?" Ta tháo cà vạt đưa nàng, "Sao vậy?"

"Cho ta mượn một chút, ta rất thích kiểu này."

"Không phải của ta, là của Giang Ánh Nguyệt...." Nàng mà biết ta tùy tiện đưa cho người khác, lại còn là Lí Nam nàng không điên mới lạ.

"Ta sẽ nói với nàng!" Nàng cười, nói: "Chỉ là một chiếc cà vạt thôi mà, Nguyệt không có nhỏ nhen như vậy đâu."

"......" Thật không? Ta lại cảm thấy nàng rất nhỏ nhen....

Cứ như vậy mà ta trở về nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét