Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Phế sài yêu tinh ( C26 ~ 30 )

CHƯƠNG 25: GỤC [2]



Trên mặt Ánh Nguyệt tức giận ngày càng nặng, trước mắt đã thấy sắp bùng nổ.

Ta cúi đầu, hôn lên đôi môi sắp mở ra kia, đầu lưỡi nhân cơ hội trượt đi vào.

Ánh mắt của nàng trợn to, trong ánh mắt đầy vẻ khó thể tin.

"......." không cần nhìn ta như vậy!

Ta không thể để cho ánh mắt kia nhìn ra được gì, đôi môi di chuyển từ cằm xuống cổ của nàng.

Cổ của Ánh Nguyệt thon dài thật đẹp, tinh tế mà trắng nõn, xinh đẹp giống như ngọc mài.

Nàng luyện yoga cho nên hình thể hoàn mỹ không thể phản đối. Tuy rằng hạ sinh tiểu bảo mới được một tháng nhưng dáng người đã muốn hoàn toàn khôi phục.

Một nữ nhân như vậy........

Răng của ta nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của nàng, sau đó từ từ cởi áo ngủ của nàng ra.

Vì vừa mới tắm rửa nên thân thể tản ra mùi hương trầm dịu, da thịt mềm trơn bóng, làn da mịn màng giống như da trẻ con. Tay của ta chậm rãi đưa đến bên hông nàng, đầu ngón tay lướt qua phần bụng bằng phẳng của nàng, lướt qua rốn rồi xuống phía dưới.

Hô hấp của nàng bắt đầu có chút nóng rực, nhưng thân thể lại không có một chút kháng cự. Giống như ngây dại, cũng giống như không muốn phản kháng.

Ta chỉ muốn nói, một Ánh Nguyệt mặc cho người ta bài bố(khống chế) như vậy thật có hương vị nữ nhân. Hương vị kia hiện tại đang ở bên miệng của ta, ở ngực của nàng, ở nhũ câu của nàng và ở trong hơi thở dốc của nàng.

Tràn ngập, tỏa ra.

........

Thật sự nghĩ muốn một ngụm đem nữ nhân này nuốt hết.

Như vậy liền nuốt điệu đi.

Một đêm dài mà kỳ quái.

Sáng sớm tỉnh dậy Ánh nguyệt đã không còn ở bên người.

Nghĩ đến sắp sửa phải nghênh đón mưa rền gió dữ, trong lòng vẫn thật không yên tâm.

Nàng sẽ nói cái gì đây? Sẽ làm cái gì? Lấy đao chém chắc là không, nhưng còn cái khác thì sao?

Mở cửa.

Triệu Ngạn ngồi trên ghế sô pha ăn bữa sáng, nghe được âm thanh mở cửa nên hướng tới bên này nhìn thoáng qua, cười vẫy tay với ta:"Điện hạ, đây là thái tử phi dậy sớm tự mình làm đấy ạ, ăn rất ngon."

"......." Ta nhanh chóng bảo hắn không cần ra tiếng.

Giang Ánh Nguyệt bưng bàn tử ngồi vào một bên, thản nhiên nói:"Còn không mau ra? Đợi lát nữa thức ăn sẽ nguội mất."

"Hả?" Yên tỉnh trước con bão?

Nàng ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, cau mày:"Ta kêu ngươi đi ra."

"Ừ."

Bộ dáng không giống như đang tức giận.

Í, chẳng lẽ nàng đã chấp nhận ta? Hay quá hay quá hay quá...............

Ngây ngô cười........Cảnh xuân sáng lạn............

"Cánh của điện hạ biến mất?" Triệu ngạn thấy thế mới chú ý đến, sau đó kinh ngạc nhìn Giang Ánh Nguyệt,"Thái tử phi đại nhân....."

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt hơi hồng:"Nói thêm câu nào nữa là ta ném ngươi ra ngoài ngay."

Được lắm....

Ta tiếp tục ngây ngô cười..........

"Còn đứa ngốc đang cười kia!" Nàng nhíu mi,"Tiếp tục cười nữa là chủ tớ hai người ra đường cái mà ngủ."

A, có chút không đúng.............Sao có cảm giác giống như Ánh Nguyệt biết chuyện tối hôm qua là do ta?

A! Đúng rồi! Miệng của ta không có mùi rượu!

Trời ạ!

Ta vụng trộm nhìn Ánh Nguyệt một cái.

Ahhhh, quả thật là không có giận mà......

......

Ta cứ tiếp tục ngây ngô cười đi.....

"Trong các vị hoàng tử thì chỉ có mình điện hạ là giống bệ hạ nhất." Triệu ngạn nhìn ta trong chốc lát, phát biểu bình luận.

"Cái gì?"

"Cũng chỉ có điện hạ cười rộ lên mới giống bệ hạ, những vị khác đều giống nương nương nhiều hơn, thoạt nhìn rất âm trầm."

Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng nghiêm mặt:"Ngươi nói ta sao?"

"Không phải!" Triệu ngạn mau chóng xua tay,"Là hoàng hậu nương nương, không phải thái tử phi nương nương."

Giang Ánh Nguyệt làm như không có việc gì uống một ngụm sữa:"Bất quá xem ra sở thích của ngươi với cha ngươi đều giống như nhau."

"......." Chắc ngươi đang nói là chính ngươi cười đến âm trầm khủng bố..........

"Đúng rồi, Tiểu bảo đâu?" Giang Ánh Nguyệt bỗng nhiên nhớ ra.

"Ngủ rồi." Triệu ngạn nhanh chóng nói:"Đại hoàng tôn điện hạ thật nhu thuận, hình như cũng không quậy phá."

"Đương nhiên rồi." Giang Ánh Nguyệt nhíu mày,"Ngươi đừng quên là con của ai."

Hắc, của ta!

Đắc ý đắc ý, thật là mùa xuân muôn hoa nở khắp nơi..........Chẳng lẽ cuộc sống của ta sắp có mùa xuân?

Hoan hô !


Ăn sáng xong, Ánh Nguyệt ôm Tiểu bảo đi ra ngoài phơi nắng. Rốt cuộc ta đã có thể cùng đi ra ngoài, tâm tình có chút kích động nha.

Tuy rằng.........

Vẫn phải cách xa vụng trộm đi theo......

Tiểu bảo đang ngủ, ở khuỷu tay Ánh Nguyệt ngủ thật say, con nít thực hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nhàn nhã như vậy. Ăn xong thì ngủ, ngủ xong thì ăn, mất hứng thì khóc hai tiếng, sau đó chờ mẹ dỗ.

..........

Ta cũng muốn............

Tiểu bảo chậm rãi mở mắt.

"......" Trốn không được rầu........

Nàng trừng một đôi mắt to ngập nước nhìn ta hồi lâu, sau đó nhếch môi........

"......" Đừng khóc mà, mẹ của ngươi sẽ giết ta mất !

Kết quả nàng cư nhiên nở nụ cười, chẳng những nở nụ cười lại còn hướng ta vươn tay, muốn ôm một cái.

........

Ai cũng không được cản ta rơi lệ! Trung lục hợp* còn chưa khiến cho người ta cao hứng như vậy! Nhà chúng ta tiểu bảo hướng về ta nở nụ cười a nàng nở nụ cười đó!

Ô ô ô..........

Giang Ánh Nguyệt mạc danh kỳ diệu (không biết tại sao Vc: để tiếng hán việt nghe hay hơn):"Nguoi khóc cái gì?"

Gạt lệ:"Tiểu bảo hướng ta nở nụ cười....."

"Thật không?" Nàng ôm tiểu bảo nhìn thoáng qua, phát hiện Tiểu bảo thật sự hướng người ta núm tay muốn ôm, cư nhiên một phen kéo trở về, ôm vào trong ngực,"Không được, tay của ngươi rất bẩn. Ta không cho ôm."

"......" Ta tiếp tục rơi lệ! Sao có thể như vậy chứ!

"Chắc là do đã không còn cánh?" Nàng cau mày đánh giá ta từ trên xuống dưới, "Xem ra, hình tượng điểu nhân của ngươi quá xấu làm cho đứa nhỏ sợ."

"......" ta muốn Tiểu bảo......

"Hôn lễ của Lâm phong ngươi muốn đi không?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Hở?" Lâm Phong? tỷ tỷ dịu dàng?

"Nếu ngươi không đi ta cũng không đi," Nàng đùa với tiểu bảo,"Đến lúc đó còn muốn xem sắc mặt của ngươi, trong lòng thấy phiền."

Ừ......

Ta nghĩ trong chốc lát, vẫn là gật đầu:"Đi"

Nàng kinh ngạc nhìn ta:"Tại sao?"

"......." lần đầu tiên hỏi ta vì sao.........Có chút cảm giác thánh tựu...........bất quá gần đây ta càng ngày càng có cảm giác thành tựu.......

Nhưng mà..........

"Không biết..." Thật sự không biết,"Chỉ cảm thấy là có lẽ nên đi."

Nàng xem thường nhìn ta:"Tài lanh"

"......."

A, Tiểu bảo của ta!

Ánh Nguyệt đi đến một cái ghế dài ngồi xuống, sau đó nhìn ta liếc mắt một cái:"Lại đây."

"Ừm." Đi qua ngồi xuống.

Giang Ánh Nguyệt đem Tiểu bảo đặt trên ghế dài, cẩn thận làm cho nàng đứng lên. Nhưng tiểu bảo vẫn còn quá nhỏ nên lảo đảo ngã xuống bên cạnh.

Ta nhanh chóng vươn tay đỡ lấy nàng.

"Hì " Tiểu bảo nhếch miệng cười, lộ hai lúm đồng tiền, sau đó vỗ tay lại đây định ôm ta.

Rơi lệ! Rất dễ thương, đáng yêu muốn chết luôn!

"Vậy thì đi thôi." Nàng đem tiểu bảo giao trên tay ta, "Buổi chiều theo ta đi ra ngoài một chuyến, ta mua cho ngươi vài bộ quần áo."

Tiểu bảo!

Ôm tiểu bảo thân a thân a:"Bộ đồ lần trước là được rồi." Lí nam cũng đã trả lại cà vạt rồi, vừa đúng lúc.

"Không cần bộ kia." Nàng thản nhiên nói, "Đó là ta chuẩn bị tặng cho Lâm Phong, hiện tại đã muốn ném đi."

Ta sững sốt một chút.

Sau đó đi qua ôm Ánh nguyệt khóc:"Ánh Nguyệt......."

Ngươi rốt cục đã chấp nhận ta........

"Ép đến Tiểu bảo kìa!" Nàng một phen đẩy ta ra, đem Tiểu bảo đang bị giáp ở chính giữa lấy ra,"Quả nhiên không thể giao cho ngươi! Ta khẳng định ngươi và lão cha ngu ngốc giống nhau, giao cho ngươi, ngươi có thể cũng để mất nàng. Ngu ngốc !"

"......." 

Thực xin lỗi, tại ta quá kích động thôi......

Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn ta liếc một cái, ôm Tiểu bảo rời đi.

"......"

Quả nhiên con đường của ta còn rất dài.......


CHƯƠNG 26: NỔI GIẬN !


Buổi chiều, Triệu ngạn ở nhà giữ Tiểu bảo, Ánh Nguyệt mang ta đi ra bên ngoài mua quần áo.

Nói đến mua quần áo..............

"Hai vị là người yêu sao?" Tiểu thư hướng dẫn mua hàng rất ân cần,"Thoạt nhìn rất xứng đôi."

"Xứng?" Ánh Nguyệt nhìn ta liếc mắt một cái,"Ta với nàng?"

"......" Vậy là ý gì..........

Tiểu thư hướng dẫn mua hàng vẻ mặt xấu hổ.

"Hừ," Giang Ánh Nguyệt một phen đẩy nàng ra đi về phía trước,"Nàng gặp được ta là nhờ kiếp trước đã tu luyện có phúc. Xứng? hừ."

"......." Không sao, trèo cao thì trèo cao vậy, dù sao ta có là được hắc hắc........

Ta nhanh chân chạy theo.

Ánh Nguyệt như trước vẫn là bạo quân vẫn là nữ vương, cầm lấy một đống quần áo ném tới trên người ta:"Đi thay."

"......." Hoàn toàn không có quyền lên tiếng.......

Từng bộ một được đổi qua, Ánh Nguyệt ngồi trên sô pha dành cho khách VIP, bắt chéo chân lười biếng dựa vào. Ta vừa đi ra liền nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó cố định một động tác:

Nhắm mắt.

"........"

Tiếp tục đổi.

Đi vào đi ra, thay đổi vô số bộ, Ánh Nguyệt vẫn không vừa lòng, đến cuối cùng ta đã không còn sức lực nữa, ghé vào sô pha ngồi bên người nàng, cạn kiệt khí lực cầu xin tha thứ:"Ánh Nguyệt, ta mệt quá......"

"Sức lực thay quần áo cũng không có?" Nàng lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái,"Thật sự quá yếu, vế nhà......Làm sao ta sẽ.........."

"Hả?" Ngẩng đầu, "Cái gì?"

Nàng liếc ta một cái, lôi kéo ta đứng dậy, cầm lấy một bộ quần áo, lôi ta vào phòng thử đồ.

"........" Tuy rằng phòng thử đồ của người ta rất lớn nhưng là chắc chắn không phải vì hai người mà chuẩn bị.......

Ánh Nguyệt buông quần áo, tới đây cởi nút áo của ta.

Làm ta giật cả mình:"Tự ta có thể cởi, ta còn có thể cởi được !'

Như thế nào lại thành như vậy.......

Ánh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm kháng nghị của ta, không nói một lời liền cởi bỏ nút áo khoác tây trang của ta ra, kéo xuống, lại đem ta kéo lại đây, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của ta.

"........." Khóc........Ngươi muốn làm gì a........

Sau khi nàng cởi bỏ đến nút thứ hai thì rốt cuộc ngừng tay, cau mày:"Tự mình cởi."

Gật đầu:"Đã biết....." Rơi lệ ! Không đúng, khóc không ra! Đảo quanh!

........

Cởi thì cởi thôi........

Ánh Nguyệt nghiêm mặt, đem quần áo đưa đến trước mặt ta:"Thay."

"Ừm." Thay quần áo thôi mà, ngươi cũng không cần tiến vào........

Nàng quay đầu trừng ta:"Nhanh lên, lề mề quá!"

"........."

Thật vất vả mới thay xong, thế này Ánh Nguyệt mới quay đầu nhìn ta.

Sau đó dừng một chút, trong ánh mắt hơi hơi lóe sáng lên một chút.

"Tạm được." Nàng mở cửa ra,"Trước hãy lấy bộ này, cái khác về sau hẳn tính."

"Ah."

Lúc tính tiền, lại làm cho ta gật cả mình.

"Ba, ba, ba mươi vạn?" Ăn thịt người hả trời! "Rất mắc ! Ánh Nguyêt chúng ta đừng mua....."

Ánh Nguyệt liếc ta một cái:"Ăn uống chùa lâu như vậy rồi, nhưng hiện tại mới nhớ đến tiết kiệm tiền cho ta hả? Ngươi thiếu tiền cả ta đời này cũng không trả hết. hừ."

"........" Ăn uống chùa?

.........

Hình như là vậy...........

Thì ra ta chính là tiểu bạch kiểm trong truyền thuyết...........

Không sao, nếu không trả hết ta liền đem mình bán cho ngươi! Hắc hắc, bán cho ngươi bán cho ngươi.....

Quần áo vẫn được mua, cầm ở trong tay đều cảm thấy dọa người. Sau đó mới nhớ tới vẫn khó hiểu một vấn đề từ lâu.

"Công ty của ngươi thật sự đã phá sản?" Sao còn có thể xài tiền giống như nước chaỷ vậy?

"Công ty mẹ để lại cho ta đã phá sản," Nàng thản nhiên nói,"Tiền này là do lão thái bà cho"

"........" Lão thái bà là ai...........

"Hỏi nhiều như vậy làm gì, chỉ cần biết là đi theo ta ngươi sẽ không bao giờ đói là được rồi."

"........" Nhưng thật ra........

Được rồi, ngươi không muốn ta biết thì ta sẽ không hỏi, ta rất nghe lời.

Rất nhanh đã đến hôn lễ của Lâm Phong, Lí Nam cùng Tiểu ngôn nói là phải giúp nàng chuẩn bị chuyện hôn lễ, cho nên vẫn chưa có qua đây.

Đương nhiên ta cảm thấy không sao, Ánh Nguyệt cũng không có nói gì.

"Ngươi sẽ đến sao?" Lí Nam ở trong điện thoại hỏi Giang Ánh Nguyệt.

Giang Ánh Nguyệt thản nhiên gật đầu:"Ta sẽ đến."

"Vậy Sở kiêu đâu?"

Vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt lập tức hờn giận:"Ai cần ngươi lo."

Bên kia vang lên tiếng cười rất kiêu ngạo:"Chắc cánh của nàng đã biến mất, nên lần này ngươi chuẩn bị đưa nàng đến đây?"

Giang Ánh Nguyệt sửng sốt một chút, nghẹn nửa ngày cũng không nói được câu nào, sau đó tít một tiếng, tắt điện thoại.

Xong rồi đột nhiên ánh mắt hung tợn nhìn ta:"Đều là tại ngươi! Lần này không biết sẽ bị các nàng cười nhạo bao lâu!"

"........" Gật đầu: Ta biết...

Thái độ của ta thực thành khẩn, nhưng nàng vẫn trừng mắt liếc ta một cái, mới nổi giận đùng đùng chạy lên lầu.

"........" Thái độ của ta rất thành khẩn a............Mỗi khi ta nhận sai thì thái độ luôn luôn thành khẩn như vậy..........

Hôn lễ sẽ diễn ra vào lúc hai giờ, dựa theo lúc đó Tiểu bảo ở nhà do Triệu ngạn chăm sóc, ta cùng Ánh Nguyệt đi tham dự hôn lễ của Lâm Phong.

Ta thay quần áo xong, đẩy cửa ra.

Ánh Nguyệt đã mặc xong quần áo chờ ta.

Một thân trang phục màu vàng nhạt ngắn hở ngực (VC: +.+), màu đen thắt lưng quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hôm nay, tóc vẫn nhu cũ buông xõa, một vài sợi vướn lại dưới cần cổ nàng. Khéo léo trong suốt lỗ tai đeo vòng tai liên trụy thức tự nhiên, hơi hơi đồ thần màu thần lóe ánh sáng. (VC: thứ lỗi ta bất lực, ngay từ đầu mình đã nói là nếu câu nào không biết thì sẽ để lại nguyên văn, các bạn đọc thông cảm.) Đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhút nhích nhìn ta, hàng lông mi thon dài hơi nhíu lại.

Nhìn ngây người.

Nàng thản nhiên hỏi:"Xong chưa?"

Ta gật đầu.

Nàng đi tới, vươn tay sửa sang lại áo cho ta, sau đó lấy ra cà vạt, chậm rãi đeo giúp ta.

"Đến nơi đó, người khác nói cái gì ngươi cũng không được xen vào." Nàng nhẹ nhàng đeo cà vạt(VC: tại sao con gái lại đeo cà vạt, tg này có cái nhìn thật khác thường.),"Không được quậy phá, quan trọng nhất là không được uống rượu."

Gật đầu:"Đã biết."

"Còn nữa." Nàng bỗng nhiên thắt chặt cà vạt của ta,"Nơi đó có rất nhiều mỹ nữ xinh đẹp, một người ngươi cũng không được nhìn."

"Nhìn cũng không được sao?" Nếu các nàng đi qua trước mắt ta cũng không phải là ta cố ý muốn xem thì cũng không được?

Nàng ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc một cái:"Không được."

Sao có thể như vậy............"Nếu lỡ nhìn thì sao?"

"Vậy thì ngươi mang theo Triệu ngạn ra ngoài đường ngủ."

"........."

Khóc:"Đã biết...."

Vì các gì nhìn thôi cũng không được a...........

"Ánh mắt ngươi như vậy là có ý gì? Sao, ta làm gì rất quá đáng hả?"

Lắc đầu:"Không có, ngươi làm rất đúng."

Ánh Nguyệt lạnh lùng liếc ta:'Biết là tốt."

............

Nhìn cũng không được......

Quá đáng !

Đến lúc đó phải làm sao bây giờ........

Nói đến đây.......

Ta nhìn về phía ngực của nàng liếc mắt một cái:"Vậy nếu người khác nhìn ngươi thì sao?"

Chính là, người ăn mặc hở hẳn như vậy..............

"Ánh mắt là ở trên người bọn họ, ta không xen vào."

"........." Làm sao có thể như vậy!

Ta vươn tay chỉa vào ngực của nàng:"Vậy ngươi trở về đồi quần áo đi."

Ah, phải đổi.

"Hứ," Nàng liếc mắt một cái,"Dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi."

"......" Ta sẽ nghe lời ngươi..........

Không phục không phục! Ta muốn kháng nghị, muốn kháng nghị.!

Ánh Nguyệt không để ý đến kháng nghị của ta, đã muốn cầm túi xách đi ra ngoài.

Thời điểm ta còn ở bên cạnh buồn bực, bỗng nhiên nàng xoay người lại, thần thái có chút vui vẻ:"Còn không mau đi?"

"Ahhh..." 

Ta thực mất hứng thực mất hứng....................


CHƯƠNG 27: TÊN NGỐC NÀY !


Chúng ta một đường đi thẳng đến hội trường.

Ánh Nguyệt đứng ở cửa khách sạn, ngẩng đầu nhìn dòng chữ bên trên.

Ánh mắt của nàng thoạt nhìn hơi lạnh.

............

Ta còn muốn cùng nàng nói chuyện thay quần áo...........

"Ánh Nguyệt............." Ta nhẹ nhàng gọi nàng,"Có vào không?"

Nàng cúi đầu, nhìn ta chuẩn bị nói gì đó.

"Ủa, đây không phải là Giang Ánh Nguyệt sao?" Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói nũng nịu,"Dù sao cũng là người yêu cũ kết hôn, chắc trong lòng rất đau khổ ?"

Ánh Nguyệt quay đầu nhìn nữ nhân nọ, ánh mắt lạnh lùng, không nói gì.

"Lại kiếm một nữ nhân khác sao?" Nữ nhân nọ nhìn ta liếc mắt một cái,"Giang Ánh Nguyệt, ngươi đổi khẩu vị rồi sao? Chẳng lẽ đói bụng ăn quàng, tùy tiện nhặt ở ven đường."

Rốt cục ta cũng hiểu được tại sao Giang Ánh Nguyệt lại nói "Người khác nói gì ngươi cũng không được xen vào."

Ta là cái loại nhu nhược (yếu đuối), người khác đánh, mắng như thế nào ta cũng không phản ứng. Dù sao có ai mắng ta thì qua ngày hôm sau ta liền quên, còn nếu có đánh thì chưa đầy một ngày đã khỏi hẳn.

Nhưng còn Ánh Nguyệt, nàng thì sao?

Ta quay đầu nhìn nàng.

Ánh mắt của nàng thản nhiên như trước, mang theo coi thường, giống như nữ nhân kia chỉ là con kiến, không đáng giá nhắc tới, khóe môi nàng khẽ nhếch, thoạt nhìn rất cao ngạo.

Hì, đây mới đúng là nữ bạo quân nhà chúng ta.

Ta cao hứng kéo tay nàng:"Chúng ta đi vào thôi."

Ánh nguyệt cũng cười, khóe môi cong lên, mắt liếc nữ nhân kia một cái, sau đó gật đầu.

Bỏ lại nữ nhân ở đằng kia tức giận dậm chân.

Nói thực ra, sống đến bây giờ đây là lần đầu tiên tham gia hôn lễ của người khác. Thì ra xa hoa như vậy, Ánh Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay của ta, dọc theo đường đi một câu cũng không nói. Đến cửa hội trường mới buông tay ra, xoay người lại nhìn ta.

"Lát nữa nhất định sẽ có người đến làm phiền ngươi," Nàng thản nhiên nói,"Nếu ngươi nổi giận, cứ đánh bọn họ."

"Hả?" Không phải dặn ta không được gây sự sao?

"Cái gì cũng không quan trọng," Nàng quay mặt nhìn cửa,"Mặt mũi, tôn nghiêm, đều là phế vật. Ngươi mất hứng liền đánh, đánh không lại thì đi tìm ta, ta sẽ giúp ngươi."

Cười:"Ừ."

"Ồ, quả nhiên!"

Ủa?

Lí nam đứng ở cửa nghênh đón khách mời, cười đi đến, hướng về phía ta nhíu mi:"Cánh đã biến mất....."

"......"

Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, liếc một cái, tay lấy tiền mừng ra:"Ta không muốn nhìn sắc mặt của lão thái bà, ngươi giúp ta đưa cho nàng."

Lí nam tiếp nhận, rồi lại cười rất ái muội nhìn ta liếc mắt một cái, xoay người đi tới bên cạnh một bà lão đứng ở cửa. 

Ánh nguyệt túm tay của ta, nhìn các nàng không chớp mắt rồi đi qua.

Bước qua thảm hồng, thế này mới xem như chân chính vào hội trường.

Nói.....

Thật nhiều mỹ nữ............

Ánh nguyệt lạnh lùng nghiêm mặt một câu cũng không nói, nam nhân tiến đến gần bị nàng bỏ mặt, nữ nhân tới khiêu khích nàng cũng không quan tâm, chỉ là đi về phía trước.

"Ánh nguyệt........" Sao lại có cảm giác không ổn........

"Ngươi tránh sang một bên đi," Nàng nhẹ nhàng giải khai tay của ta,"Lát nữa ta sẽ gọi ngươi qua."

"Ờ." Ta ngẩng đầu nhìn phía trước, bưng chén rượu hướng các khách mời kính rượu Lâm Phong, chậm rãi thối lui sang một bên.

Nàng sẽ cũng Lâm Phong nói gì?

Ta đứng ở một góc sáng rất xa, ánh mắt vẫn còn nhìn các nàng.

Giang Ánh Nguyệt lấy một ly rượu nho từ bồi bàn, hướng Lâm phong kính một chút, sau đó uống môt ngụm.

Lâm phong cười thoạt nhìn rất không tự nhiên, nhưng vẫn uống một ngụm. Nam nhân bên người nàng cũng chính la chú rễ cúi đầu hôn môi của nàng, sau đó cười rời đi.

Vì thế trong tầm mắt của ta chỉ còn lại hai nữ nhân này. 

Các ngươi đang nói cái gì?

"Ê!" Có người đụng ta một cái,"Tiểu bạch kiểm."

Ta quay đầu lại, thấy một đám kiêu ngạo giống như mèo Ba Tư. Mỗi một người đều cầm một chén rượu, khiêu khích nhìn ta.

"Tiểu bạch kiểm?" Ta thực khó hiểu,"Mặt ta rất đen." Ánh nguyệt từng nói ta giống người châu phi. Gần đây không nhìn thấy ánh mặt trời nên có chút trắng nhưng vẫn còn rất đen. Ít nhất là đen hơn so với tiểu bạch kiểm.

Tiểu miêu (con mèo nhỏ) cao ngạo trước mắt chợt biểu tình cứng đờ, giống như bị đạp đuôi, hướng tới ta quát:"Ngươi là cái gì chứ! Khi nào chủ nhân nuôi cẩu đều dám nói bậy?"

"Không có a," Lại càng không lý giải,"Là tự ngươi kêu thôi."

Mấy con mèo chung quanh che miệng quay mặt đi.

Mặt của mèo Ba Tư đỏ lên, trông rất đẹp mắt:"Phản, một đứa Tiểu bạch kiểm cũng dám nói vậy với ta! Ngươi cho ngươi là ai?"

"Ta gọi là Sở Kiêu," Ta thật đứng đắn nói cho nàng, "Không phải tên là Tiểu bạch kiểm."

"Cũng chỉ có loại nhu nhược như ngươi mới có thể để ý đến tiện nữ nhân Giang Ánh Nguyệt kia."

Ta nhịn không được nhăn mày lại.

"Ngươi cùng Ánh Nguyệt tranh giành nữ nhân sao?" Ừm, có lẽ thế, "Nhưng mà vừa nhìn thấy ngươi là biết giành không lại Ánh Nguyệt rồi."

Cho nên mới tức giận như vậy, Ừm, chỉ có thể là nguyên nhân này.

Ai biểu Ánh Nguyệt nhà chúng ta có mị lực lớn như vậy, cũng không phải lỗi của nàng.

Mấy con mèo xung quanh tiếp tục quay mặt đi cười.

"Ngươi.!" Bỗng nhiên nàng giơ tay lên, hung hăng đánh ta một bạt tai.

"Bốp!" Âm thanh vang dội.

Toàn bộ đại sảnh lập tức im lặng.

Một lát sau, bên tai truyền đến tiếng giày cao gót dậm trên mặt đất phát ra tiếng "Cộp cộp, cộp cộp". Giang Ánh Nguyệt đã chạy đến.

"Ngươi cư nhiên dám đánh nàng?" Nàng giúp đỡ ta, hướng về phía nữ nhân kia quát, "NGƯƠI CƯ NHIÊN DÁM ĐÁNH NÀNG!"

"Hừ." Nữ nhân kia nâng cằm, "Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là thiên kim tiểu thư, ai cũng sợ ngươi sao? Mẹ ngươi đã chết, ngươi kinh doanh thất bại, đã muốn là một kẻ nghèo hàn hai bàn tay trắng! Ngươi đừng nghĩ chúng ta không biết!"

Ánh Nguyệt đem ta che ở phía sau, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt nữ nhân kia, tay giơ cao lên.

"BỐP!!!"

Cái tát vang dội.

"Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám động." Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng,"Chán sống hử?"

Mèo Ba tư bụm mặt, kinh hãi nhìn Giang Ánh Nguyệt.

"Không có tiền chẳng lẽ sẽ không có sức lực sao?" Giang Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Đối với người như ngươi, ta còn ngại phải cố sức."

Động tĩnh bên này rất lớn, cho nên Lâm phong cùng lão thái bà cũng lại đây.

"Giang Ánh Nguyệt !" Lão thái bà hung tợn nhìn Giang Ánh Nguyệt,"Ngươi vẫn là chưa từ bỏ ý định có phải hay không?"

"Hừ," Giang Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Ai mà thèm con gái nhà bà."

"Vậy ngươi vừa làm gì đó?"

Lâm Phong xấu hổ:"Mẹ......."

"Ta là vì một người bạn thôi," Giang Ánh Nguyệt thản nhiên nói, "Do các ngươi khi dễ người của ta cho nên không thể trách ta được."

Ta?

Hắc, cười.....

"Chỉ biết cười!" Ánh Nguyệt trừng mắt, liếc ta một cái, "Người khác đánh ngươi, ngươi cũng không biết đánh lại sao?"

Ngây ngô cười:"Không phải đã có ngươi đấy thôi."

Ngươi đều đã đánh giùm ta.

"Nếu ta không giúp ngươi, cơ bản ngươi cũng không có đánh trả !" Nàng tức giận nhìn ta, "Có phải hay không?"

"......." Hình như là vậy.........."Dù sao cũng không có đau....."

"Ngươi không đau nhưng mà ta đau!" Nàng tức giận đến hai vai phát run, "Ngươi chỉ nghĩ đến bản thân, vậy có nghĩ cho ta hay không?" 
(VC: aaaaaaaaaaaa, đây là câu cảm động nhất của Nguyệt tỷ từ đầu truyện đến giờ. 
)

Hả?

Nhanh chóng xua tay:"Không đau, ta thực sự một chút cũng không đau.!"

"Ngu ngốc.!" Nàng một phen đẩy ta ra, hướng tới đám người bên ngoài đi ra.

"Ánh Nguyệt......"

Có một bàn tay đè lại vai của ta.

Quay đầu.

"Đây là do ngươi sai." Lí nam thản nhiên nói, "Tuy rằng ngươi không đau nhưng Nguyệt nhìn sẽ thấy đau lòng. Hiện tại ngươi làm cái gì cũng đều được nàng quan tâm, ngươi không biết sao?"

"Nhưng mà.............Ta thực sự sẽ không đau........"

"Ngươi........" Nàng cười khổ gỏ cái trán của ta, "Nang đang căng thẳng thì như thế nào còn để ý ngươi là tên yêu tinh đao chém cũng không có cảm giác."

"Vậy bây giờ ta phải làm gì đây?"

"Hôn ta một cái ta liền nói cho ngươi."

"......."

Hay là ta tự mình đi cho rồi........

"Aaa, ngươi đừng đi......"

Tự ta đi tìm nàng.

Kết quả còn có ngươi ngăn cản ta.

Lâm Phong.

Thật đáng ghét.

Trừng nàng: Vừa rồi ngươi nói gì với Ánh Nguyệt của ta đó! Còn dám tới đây!

"Nàng khóc," Nàng có chút phiền muộn nhìn bên ngoài, "Vì ngươi mà khóc."

"Khóc?" Sao ta một chút đều không có nhìn thấy!

"Hãy quý trọng nàng thật tốt." Nàng thở dài, "Kiếp này là ta không có phúc."

Hừ:"Kiếp sau cũng không có." Kiếp sau Ánh Nguyệt vẫn là của ta! Hừ!

............

Ừm..........

Ta là của Ánh Nguyệt? Nói như vậy Ánh Nguyệt còn đón nhận một chút.

............

Cách nói trước khẳng định nàng sẽ không thừa nhận.........

"Cũng chưa chắc." Lâm phong thản nhiên cười, "Kiếp sau ta sẽ không buông tay."

Hừ!

Tiếp tục trừng mắt nhìn nàng liếc thêm lần nữa, rồi mới chạy đuổi theo Ánh Nguyệt.


CHƯƠNG 28: SỦNG VẬT?


"Kiếp sau cũng chưa chắc."

Hừ.

Kiếp sau.......

Ở bên ngoài hội trường phát hiện Ánh Nguyệt. Nàng dựa vào tường, đưa lưng về phía ta, bóng dáng hơi phát run.

"Ánh nguyệt....."

Nàng cương một chút, âm thanh nhẹ nhàng vang lên:"Ta chỉ muốn ngươi bảo vệ tốt chính mình, chẳng lẽ đó cũng là ta sai?"

"Không phải......"

"Hay là do ta nhiều chuyện quá?"

"A?" Xua tay, "Không phải !"

Nàng chậm rãi xoay người lại, vẫn cúi đầu như trước, từ từ tiêu sái đến trước mặt ta. Sau đó nhẹ nhàng ôm eo của ta, mặt tựa vào trước ngực ta.

Hơ?

Hả?????????????

"Không được phép có lần sau." Nàng hung hăng nói, "Có nghe hay không!"

Gật đầu:"Biết!" Cuối cùng lại lo sợ hỏi, "Ngươi thật sự lo lắng cho ta?" Có cảm giác thụ sủng nhược kinh........(Thụ sủng nhược kinh: Được yêu nhưng lại sợ hãi.)

Eo bị hung hăng bóp chặt, cảm giác như muốn chặt đứt:"Có đôi khi......." Giọng nói âm trầm, "Rất muốn một gậy đánh chết ngươi........"

"........" Muốn đứt rồi!!! Chờ thêm lát nữa sẽ không bị đánh chết mà bị bóp chết!

Bên hông chậm rãi buông ra, Ánh Nguyệt một phen đẩy ta ra. Sau đó xoay người qua, sửa sang lại quần áo và tóc, rồi thản nhiên nói:"Ta ở lại đây nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, chúng ta về nhà thôi."

"Azz"

May quá không có chết.......

A, chờ một chút.

"Ánh Nguyệt........"

"Chuyện gì?"

"À......." Thật cẩn thận, "Lâm phong muốn giành ngươi từ ta ở kiếp sau........"

Nàng xoay người lại nhìn ta, nhíu mi:"Thì sao?"

"Kiếp sau xin ngươi trăm ngàn lần đừng đáp ứng nàng......" Sau đó cầm tay nàng,"Được không?"

"Làm sao ta biết được chuyện của kiếp sau." Nàng cau mày xoay người trở lại, "Đi thôi."

"......" Không muốn!

"Sao còn chưa đi!"

"....." Lắc đầu: Ngươi hãy đáp ứng trước đi.

Ánh Nguyệt không nói gì, kéo cà vạt của ta túm ra ngoài.

"....."

Rơi lệ: Sau có thể như vậy!

"Mắc kệ ngươi có đáp ứng hay không, kiếp sau ta nhất định sẽ đem ngươi đoạt lấy......" Azz, chắc chắn là vậy. [Tg: == bản thân Phế sài đang an ủi, chớ quấy rầy.]

Ánh Nguyệt quay đầu, hừ lạnh một tiếng:"Dựa vào ngươi? Kiếp này đã muốn đủ, còn có kiếp sau? Ta có mệnh khổ như vậy sao?"

Thương tâm! Rơi lệ! [==: Không phải ta quấy rầy....]

Mặc kệ ngươi nói gì, dù sao ta nhất định sẽ theo đuổi ngươi! Hu hu hu hu...........

Về nhà.

"Sao điện hạ lại khóc vậy?" Triệu ngạn tò mò nhìn ta.

Trừng ngươi: Ai cần ngươi lo.

"Kệ đi, nàng khóc một lát là xong thôi." Giang Ánh Nguyệt lười biếng lên tiếng, "Tiểu bảo đâu?"

"À" Triệu ngạn tiếp tục nhìn ta chằm chằm, "Đang chơi với rắn."

"......"

Ánh Nguyệt nhìn ta: "Ta có nghe lầm không?"

Lắc đầu.

Sau đó nổi trận: "NGƯƠI NÓI CÁI GÌ !"

"Đại hoàng tôn điện hạ đang chơi với xà ạ" Triệu ngạn rất nghi hoặc, "Có chuyện gì sao?"

Ánh Nguyệt vừa vội vàng chạy lên lầu vừa ra lệnh cho ta:"Bắt hắn trói lại, đợi lát nữa ta lái xe chở hắn ra biển cho cá ăn."

"......."

Triệu ngạn sợ tới mức quỳ xuống:"Điện, điện hạ! Tại sao lại như vậy?"

"Sao ngươi có thể cho Tiểu bảo chơi với rắn hả?" Ghét nhất là con đó ! lạnh lạnh, tay sờ mềm mềm........[==: Người này nhất định đã sờ qua.......]

"Nhưng rắn vốn dĩ là sủng vật (thú cưng ^^) của bộ tộc Dạ Kiêu mà !"

"Có sủng vật ghê tỏm như vậy sao?" Ta không muốn làm Hoàng thái tử gì đó đâu! Chán ghét loài vật ghê tỏm này!

Ở trên lầu, Ánh Nguyệt rút lui ra đến cửa.

"Ngươi lên núi bắt yêu tinh rắn cho nàng sao........" Giọng nói đều phát run.

Yêu tinh rắn? Cảm giác có chút tốt. Dù sao đều là yêu quái mà. [==: Xem cảm giác của người này......] (VC: bác tác giả ơi ! sao mà bác toàn làm ngắt mạch truyện không vậy! -.-|||) 

"Nó là do vi thần đặc biệt chuẩn bị cho đại hoàng tôn lễ vậy đấy ạ." Triệu ngạn cẩn thận trả lời, "Kỳ thật còn có cho hoàng thái tử."

"....." Ta không cần.......

Giang Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng:"Đây là rắn đó! Lỡ may Tiểu bảo bị thương thì phải làm sao hả!"

"Sẽ không," Triệu ngạn dùng sức nhi bãi bắt tay vào làm, "Chúng ta là kiêu, kiêu ăn rắn, rắn căn bản không dám động đến bọn ta. Chỉ có thể để cho chúng ta tùy tiện chơi mà thôi."

Ánh nguyệt sững sốt một chút, sau đó cười đến kỳ quái, ánh mắt lóe sáng:"Kiêu......Kiêu có phải cũng ăn chuột?"

Hình như đúng là vậy.

Triệu ngạn run rẩy gật đầu.

Ánh Nguyệt vẫn cười: "Chẳng lẽ cũng sẽ lấy con chuột thành tinh (con chuột bự) làm sủng vật?"

Triệu ngạn còn không chưa kịp trả lời, Ánh Nguyệt đã thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói:"Ta phụ trách chở hắn ra biển cho cá ăn nhằm giải quyết hậu hoạn (rắc rối về sau), phế sài đi mua thuốc diệt chuột."

"......."

Ngay lúc Triệu ngạn sắp bị đưa ra biển bỗng một vị đại thần xuất hiện, đem hắn cứu vớt.

Lí Nam.

Ánh Nguyệt bắt di động, rất là hờn giận:"Hiện tại ta đang rất bận rộn, ngươi sắp chết cũng đừng đến tìm ta."

Lén đi qua nghe một chút.

"Ta không chết nhưng bên này có nhiều người sẽ chết." Lí nam cười rất vui vẻ, "Tiểu ngôn nghe nói các ngươi bị ăn hiếp nên giận dữ mang theo đám thủ hạ của nàng đến phá hội trường. Hiện tại Lâm phong đang giải thích với nàng, nhưng tiểu ngôn trước tiên đạp nữ nhân đã khiêu khích với ngươi, nói hết thảy chờ ngươi đến rồi nói sau."

Ánh Nguyệt lẳng lặng nghe, sau đó thản nhiên mở miệng:"Không phải lúc trước nàng rất thích Lâm Phong sao?"

Ồ? Hỗn loạn.............

"Chuyện đó trước hãy dẹp qua một bên." Lí Nam thực bình tĩnh hỏi, "Ta chỉ muốn biết, bây giờ ngươi định làm gì?"

Ánh Nguyệt dừng trong chốc lát, thản nhiên nói:"Nói cho tiểu ngôn, vừa rồi ta đã quên đánh lão thái bà một bạt tai."

"......."

Bên kia vang lên tiếng cười:"Hiểu rồi."

Sau đó cúp điện thoại.

"......" Phải tôn trọng người già mới đúng......

Ánh Nguyệt tắt điện thoại, quay đầu nhìn ta liếc mắt một cái:"Sao vậy?"

"......" Không có gì.

"Ngươi không hài lòng?"

"......" Suy nghĩ, gật đầu: Đánh một bạt tai quá nặng, dù sao tiểu ngôn đã muốn đem hôn lễ của người ta phá hư.......

"Ra vậy." Rất nhanh, nàng mở di động ra, gọi cho Lí Nam, sau đó phun ra một câu,"Phế sài cảm thấy một bạt tai quá ít, không hài lòng nên nói ngươi bảo tiểu ngôn đánh bà ta hộc máu mới thôi."

Xua tay: Sai lầm rồi! Không phải như thế!

.......

Quên đi, ta không nói thì hơn, bằng không lát nữa nàng lại thêm một câu: Đánh đến lão thái bà tàn phế mới thôi.....

Lão thái bà, ngươi yên nghĩ đi.

A men.


CHƯƠNG 29: THIÊN HẠ KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ MÌNH TA LÀ PHẾ SÀI YÊU TINH!


Qua ngày hôm sau, khi lão thái bà đã yên nghỉ, Tiểu ngôn cùng Lí Nam đến nơi này.

Tiểu ngôn quăng giày xong liền nhảy lên ghế sô pha nằm: "Ta đã giúp các ngươi trả thù, các ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào đây?"

Ánh nguyệt nhìn Triệu ngạn ghé vào cửa sắt bên cạnh, uống một ngụm cà phê: "Đem Phế sài tặng cho ngươi đó, muốn hay không?"

"......." Cái gì...........

"Hiện tại đã từ bỏ, lão công của ta sẽ tức giận." Tiểu ngôn rất là tiếc hận, sau đó chạy lại đây muốn ôm ta, "Nhưng ta vẫn còn muốn !"

Bị Lí Nam ngăn cản.

Nàng cười rất dịu dàng:"Chuyện tình sau đó nhưng là do ta làm à nha, nếu không nhờ ta nói chuyện với cục trưởng cảnh sát và thị trưởng thì Tiểu ngôn cũng không có lá gan mà dám gây náo động như vậy. Ta cũng có công lao."

Ánh nguyệt sắc mặt không thay đổi:"Tặng cho ngươi Triệu ngạn đấy."

"......" Làm ta sợ muốn chết.......Nếu ngươi tặng ta cho nàng, nàng nhất định sẽ chạy lại đây một ngụm đem ta ăn sạch.

A, Triệu ngạn.?

Triệu ngạn đang ghé vào trên cửa sắt một chút cũng không biết chính mình bị đem đi tặng.

Hazz, ngươi thật đáng thương.

......

Kỳ thật ta cũng đã từng bị người ta đem bán! Chúng ta đều là những người cùng chung cảnh ngộ!

"Ta không thích nam nhân, ngươi cũng biết mà." Lí nam cười bắt đầu bắt ta, "Ta chỉ muốn Sở Kiêu."

"......" Có lầm hay không! Ta có điểm gì tốt chứ! Ngươi cũng nghe Ánh Nguyệt nói rồi đấy, ta là tên vô dụng, ngốc nghếch, yếu đuối, bộ dạng không suất cũng không xinh đẹp, đen thui tuy gần đây có trắng một chút, nhưng mà rốt cuộc ta có điểm gì tốt có chứ!

.........

Thật khó hiểu, vì sao Ánh Nguyệt lại thích ta?

Hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Ánh Nguyệt.

"Sao lại khóc!" Ánh Nguyệt cả giận nói, "Cái đầu ngươi lại suy nghĩ đi đâu vậy hả?"

"Con chó con!" Tiểu ngôn nhảy lại đậy.

Lí nam tiếp tục làm sứ giả bảo vệ cẩu.(chó)

.........

"Ta sẽ không đem ngươi tặng cho người khác...." Ánh Nguyệt ôm trán, "Nói đùa cũng không hiểu sao? Quả nhiên là đứa ngốc....."

Bĩu môi: Không phải chuyện này!

"Vậy vì cái gì?" Ánh Nguyệt đã muốn nổi giận.

"Ngươi, ngươi vì sao lại thích ta?" Khóc: Đúng vậy, tại sao? "Ngươi nói ta vừa vô dụng, ngốc nghếch vừa yếu đuối, bề ngoài lại không suất cũng không xinh đẹp, đen thui. Người như vậy có ai mà thích chứ?"

Tiểu ngôn nhào vào trong lòng Lí nam, hai người cười như không cười nhìn Ánh Nguyệt.

Ánh Nguyệt liếc ta một cái:"Ta không biết. Ngươi hỏi chuyện này làm gì!"

"Này," Tiểu ngôm nhíu mi, "Vừa rồi có phải nữ vương đã thừa nhận mình thích phế sài rồi phải không?"

"Giờ ngươi mới nhận ra sao," Lí nam hướng ta trừng mắt nhìn, "Thật ra người ta đã sớm cam chịu, bằng không ngươi nhìn đi, sao cánh của phế sài có thể biến mất được?"

"Đủ!" Ánh Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn các nàng liếc một cái, xong rồi lại trừng mắt nhìn ta, nổi giận đùng đùng chạy đi.

"Cải không được lại chạy!" Tiểu ngôn cùng Lí Nam vỗ tay hoan nghênh mà cười, "Không dễ dàng a, lần đầu tiên nữ vương chạy trối chết."

"......." Sao ta lại cảm thấy dường như mình lại sai?

Ngồi trên sô pha thở dài, bỗng nhiên cảm giác chung quanh có sói đang rình.

Ngẩng đầu.

"......" 

"He he...." Tiểu ngôn ôm cánh tay trái của ta, "Con cún con~"

"Con cún con cái gì, Sở kiêu là trung khuyển (con chó trung thành, để tiếng hán việt hay hơn.) tám ngàn." Lí Nam ôm cánh tay phải của ta, "Ta cũng muốn nuôi một con."

"Nói trắng ra thì đều là chó thôi. Giống nhau."

"Cũng đúng."

Hai người một mặt trận thống nhất, bắt đầu nhéo mặt của ta.

"......" Ánh Nguyệt..........cứu mạng..........

"Ngươi đang làm cái gì!" Bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng rống tức giận của Ánh Nguyệt.

Khóc: Không liên quan đến ta.....

Quay đầu lại, thì phát hiện trên hành lang không có Ánh Nguyệt, âm thanh hình như phát ra từ trong phòng Tiểu bảo.

"......."

"Có chuyện gì vậy?" Lí nam ngẩng đầu hỏi.

"Ta không chịu nổi nữa rồi!" Giọng nói của Ánh Nguyệt nghe đã muốn nổi giận, "Hôm nay ta nhất định phải đem ngươi làm thịt nấu canh rắn!"

"......" yêu tinh rắn..........

Hai con sói đem ta buông lỏng ra, sau đó vẻ mặt khó hiểu cùng nhau đi lên lầu.

Ta đi theo phía sau, tương đồi chậm. Lúc ta đi tới cửa thì đã thấy hai con sói hóa đá.

Sủng vật của Tiểu bảo vươn thân mình ở trên mặt các nàng đảo qua đảo lại, một đôi mắt rắn lóe sáng thật hồn nhiên làm sao.

.......

"Này, đây là cái gì...." Tiểu ngôn run run nắm tay của ta, "Mau lấy nó ra nhanh lên......."

"......" Ta làm sao có khả năng lấy nó ra...........

Con yêu tinh rắn nhìn thấy ta liền sợ hãi thối lui đến một bên, trốn ở bên người Tiểu bảo, thực ủy khuất nhìn ta.

"......" Ta ăn hiếp ngươi sao?

"Nó cư nhiên dám liếm mặt của ta!" Ánh Nguyệt tiến lên một phen ôm lấy Tiểu bảo, "Ta không thể không bắt nó làm canh rắn!"

Yêu tinh rắn luyến tiếc nhìn Tiểu bảo, muốn bò tới, lại không dám, đành phải ủy khuất nhìn ta, chảy nước mắt.

"......."

"Rắn khóc......." Trong âm thanh của Tiểu ngôn chứa đầy sự quẫn ý, có chút đăm chiêu nhìn ta liếc mắt một cái, "Quả nhiên gặp ngươi, mọi chuyện đều có khả năng."

Ánh nguyệt trừng mắt nhìn Lí Nam, bị Lí Nam làm lơ:"Con rắn lớn như vậy từ đâu mà ra?"

"Triệu ngạn đưa tới, nói cái gì mà thứ này là sủng vật của bộ tộc Dạ Kiêu." Ánh Nguyệt hung tợn liếc yêu tinh rắn,"Ta nhìn thấy nó liền nổi cả da gà."

Hai con sói gật đầu:"Đồng ý."

"Nếu nói như vậy thì.........." Lí nam buông tay, "Bắt nó làm canh rắn đê."

Nước mắt của yêu tinh rắn bắt đầu chảy xuống nhanh hơn, từ từng hạt châu biến thành mưa to, cuối cùng thành hồng thủy.(lũ lụt)

Ba người sững sốt một chút.

Ánh nguyệt là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn Lí nam và Tiểu ngôn:"Có cảm thấy thứ này giống một người nào đó?"

Hai con sói gật đầu.

Sau đó ba người cùng nhau quay đầu nhìn ta.

"........" Nhìn ta làm gì......

"Ta đối với yêu tinh hoàn toàn thất vọng rồi." Ánh nguyệt tự nhiên nhìn ta liếc mắt một cái.

"Còn ta đối với yêu tinh ngày càng cảm thấy hứng thú." tiểu ngôn chạy tới ôm cái đầu nhỏ của con rắn, "Thật đáng yêu!"

"Còn rắn này rất tốt, có tiềm năng phát triển." Lí nam khoát tay đi qua, nhìn nhìn, "Chúng ta bắt nó giam vào lồng sắt để triểm lãm đi."

Yêu tinh rắn trong nháy mắt đã làm ướt quần áo của Tiểu ngôn.

"Cũng được," Ánh Nguyệt suy nghĩ, "Nghe nói còn có còn có con bự hơn, kiêu Trệu ngạn mang đến xem thử."

Vì thế ba người cùng nhau quay đầu nhìn ta.

"......." Biết rồi, để ta đi.

"Điện hạ muốn xem Tiểu hoa?" Triệu ngạn rất hưng phấn.

"Tiểu hoa là ai?"

"Chính là sủng vật quà của điện hạ." Triệu ngạn rất vui vẻ, "Ta lập tức gọi nàng lại đây."

Ta đứng ở hoa viên chờ, Ánh nguyệt các nàng cũng xuống dưới, ba người khoát tay chờ Triệu ngạn cùng Tiểu hoa.

Qua lúc sau.

"Con rắn này rất có tài năng, làm cho nó diễn Cuồng mãn chi tai* đi." (*: Trăn khổng lồ báo thù). Tiểu ngôn rất là bình tĩnh.

"Diễn Cuồng mã chi tai quá lớn, diễn Phương Đông Cự Long* cũng không tệ lắm" Lí nam thản nhiên nói.(VC: hình như là tên của một cuốn truyên hay vở kịch thì phải)

Ánh Nguyệt nhìn trong chốc lát:"Nếu đem làm canh rắn chắc đủ để chúng ta ăn trong một năm."

Tiểu hoa chảy lệ ào ào, quay đầu đem đôi mắt giấu ở trong lòng Triệu ngạn. Làm cho Triệu ngạn nhanh chóng an ủi.

"Thôi bỏ đi," Ánh nguyệt miễn cưỡng nói, "Cưỡi nó trên đường mua sắm cũng tốt." Cuối cùng lại nghĩ tới, "Sau đó làm canh rắn."

"....." Cuối cùng ta cũng cảm thấy Ánh Nguyệt không đem ta làm súp chim thật sự là rất may mắn.

Tiểu hoa nước mắt như cỏ dại lan tràn, khiến cho năm người rất nhanh đều ướt sủng. Ba kẻ ma quái nhìn trong chốc lát, sau đó cùng xoay người.

"Ta liên hệ với đạo diễn của Mĩ trước," Tiểu ngôn lấy di động ra, "A, nước vào."

"Ta đã nói diễn Phương Đông Cự Long đi." Lí Nam rất điềm tĩnh.

Ánh Nguyệt tiếp tục đi về phía trước:"Để ta đi mua cái tô bự"

Mưa to tầm tả chảy xuống.


CHƯƠNG 30: HÔN LỄ?




Sang ngày hôm sau, trên tờ báo của thành phố viết: Hôm qua ở tiểu khu X xuất hiện ảo ảnh, một con Cự Mãng kinh thiên hiện thân. Đã vậy nơi này còn xuất hiện mưa to nhiều giờ, làm cho cỏ dại mọc tràn lan.

Hôm sau, Tiểu hoa rời nhà đi ra ngoài. Tuy rằng cho đến bây giờ ta cũng chẳng biết từ trước đến giờ rốt cuộc là nó được giấu ở nơi nào.

Vừa vặn, cũng trong ngày hôm sau, nước Dạ Kiêu truyền đến tin tức, nói là đã tìm được thêm một hoàng tử nữa. Đám tộc trưởng bên kia xem xét biểu hiện của ta từ trước đến nay và quyết định buông tha cho ta, lập kẻ xui xẻo kia lên làm thái tử.

Vì thế Triệu ngạn đành phải mang theo Tiểu hoa rơi lệ rời khỏi. Tiểu ngôn đối với nó rất yêu thích, vốn đang chuẩn bị con rắn nhỏ đoạt lại. Sau đó nàng giận dữ nói:"Bỏ đi, dù sao cũng tìm không thấy Phế Sài thứ hai, lão nương đi lập gia đình vậy."

"Lập gia đình?" Ánh Nguyệt cau mày,"Ngươi tìm được nam nhân nào sao?"

"A, cái này." Tiểu ngôn sửng sốt một chút, "Nếu không tùy tiện tìm đại một người trên đường ?"

Azz, lập gia đình.......Hình như ta nhớ tới điều gì...........

A..........

Đúng rồi, Lâm Phong! Nghĩ đến lúc ấy mặc áo cưới, thật đẹp.

"Lập gia đình thôi!" Ta rất cao hứng, "Ngươi cứ tùy tiện lấy một người nào đó, làm cô dâu thật xinh đẹp !"

Ủa, không phải, hình như không phải chuyện này........

Giang Ánh Nguyệt biến sắc, quay mặt đi, Lí Nam giống như cười lại không cười nhìn nàng, thực không có chút ý tốt nào.

..........

Nhớ rồi!

"Ánh Nguyệt!" Ha ha ha a, nhớ ra rồi! "Ngươi đã nói là sẽ gã cho ta! Chúng ta cũng cử hành hôn lễ đi!"

Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, mặt hơi hơi ửng đỏ. Tiểu ngôn há to miệng nhìn Lí Nam, sau đó hoan hô:"Được, hôn lễ lần trước ta còn chưa quậy đủ, giờ lại có thêm một cơ hội!"

"Ngươi dám!"

"Í, quên đi." Đối mặt với sự uy hiếp của Ánh Nguyệt Tiểu ngôn chỉ có thể miễn cưỡng lui từng bước, "Vậy các ngươi cứ kết hôn, ta sẽ làm phù rễ."

Lí nam cũng chen vào:"Ta làm phù dâu."

"Hứ!" Ánh Nguyệt hừ một tiếng,"Ngươi không làm cô dâu là được."

"Đề nghị này không sai." Lí Nam cười nhìn ta, "Ngươi cảm thấy sao?"

Lắc đầu: Không tốt, thật không tốt...........

"Tốt," Lí nam cười, "Dù sao sự tình cũng đã tiến trển đến đây rồi, đúng lúc gần đây rãnh rỗi, tổ chức một hôn lễ cũng tốt........"

Ánh Nguyệt đối với biểu hiện không chút do dự lắc đầu của ta đương đối hài lòng [ra vẻ], sau đó nhíu mi:"Ta có nói là muốn gả cho nàng sao?"

Gật đầu: Có!

Chỉ vào Lí Nam: Nàng có thể làm chứng!

"Ngươi đang nói ta sao?" Lí nam cười nâng cằm của ta, "Ý của ngươi là không phải ta đã từng nói muốn gả cho ngươi hả? À, đúng là ta có nói qua...." Cuối cùng hướng tới Tiểu ngôn cười, "Kế hoặch có chút thay đổi, đổi thành hôn lễ của ta được không?"

"....." Azz?......Ta không có ý này........

Tiểu ngôn ở bên kia vẫy tay:"Được rồi, bất quá ta thấy Phế sài cưới hai ngươi cùng một lần cũng tốt."

"Nàng dám!"

"Ngươi lại không lấy chồng." Lí nam lôi kéo tay của ta kéo trở về, "Cho nên cuối cùng vẫn là ta lấy...."

"Ai nói ta không lấy chồng!"

Toàn trường sửng sốt hai giây, rồi sau đó Tiểu ngôn hoan hô:"Được! để ta đi coi ngày!"

Lí nam cười xoay người:"Ta đi liên hệ với khách sạn."

........

Ánh Nguyệt khẽ nhếch môi, vẻ mặt ão não. Sau đó theo thường lệ trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, xoay người lên lầu.

He he ~ theo sau ~ lão bà của ta a lão bà của ta~ lập tức ta sẽ có lão bà a~

Đắc ý~

"Ngươi đừng đắc ý quá sớm." Lí nam ở phía sau cười, nói cho ta biết, "Khi nàng còn chưa có đeo nhẫn, thì bất cứ lúc nào nàng cũng có thể đổi ý."

"......."

Trừng ngươi!

Tiểu ngôn xem ngày tốt xong rồi, quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày mười lăm tháng bảy, cũng chính là lễ cô hồn. (VC: chậc, rằm tháng bảy, ngày lễ lớn à nha, cô hồn tụ tập. =.=)

Nàng đối với ngày ngày có rất nhiều lý do.

Thứ nhất, trên cơ bản không một ai dám chọn ngày này để tốt chức hôn lễ cho nên khách sạn hay cái gì cũng đều giảm giá. Thứ hai, dù sao ta cũng là yêu tinh, mà yêu tinh và ma cũng coi như một nhà, rất thân thiết a. Đến lúc đó toàn bộ hội trường tất cả đều là Cô hồn, đó là một bức tranh đẹp cỡ nào nha. (VC: chị tốt bụng quá......==)

Thiếu chút nữa Ánh nguyệt bóp chết nàng.

"Ngươi gả cho quỷ đi!"

Tiểu ngôn sợ hãi, chạy đi. Thời điểm chạy đi còn rơi lệ, nói người ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho ngươi như vậy, ngươi cư nhiên không cảm kích, thật đau lòng.

Ánh nguyệt thiếu chút nữa đã cầm lấy dao phây chạy qua chém nàng.

Hiện tại chỉ còn lại mình Lí nam.

Nàng mới gọi điện thoại cho công ty áo cưới nổi tiếng yêu cầu muốn xem tập ảnh áo cưới, hiện tại đang chậm rãi lựa chọn.

"Bộ này rất đẹp......." Nàng vừa nhìn vừa đánh giá, "Bộ này cũng khá....." Cuối cùng quay đầu lại nhìn Ánh Nguyệt, "Ta chuẩn bị lấy hai bộ, ngươi lại đây nhìn thử xem, muốn lấy bộ nào."

"Hai bộ?" Ánh nguyệt sững sốt một chút, "Này, ngươi là phù dâu đó."

"Phù rễ đều đã chạy mất, còn cần phù dâu làm gì?" Lí nam cười sờ cằm nhìn ta, "Ta muốn làm cô dâu."

"......."

Kết quả là hiện tại Lí nam cũng rời khỏi.

Cuối cùng hôn lễ của chúng ta rối tung, rối mù.

Kết quả là -

"Đám cưới thật là phiền phức!" Ánh Nguyệt cả giận nói, "Không làm nữa!"

........

Kết quả là hiện tại ta đang rơi lệ........

Hu hu hu, Lí nam nói đúng, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể thay đổi!

"Nhưng ta đang nghĩ muốn nhìn bộ dáng ngươi mặc áo cưới......." Azz, dáng vẻ xinh đẹp khi mặc áo cưới.............Khóc!

Nàng bình tĩnh nhìn ta hồi lâu, sau đó ôm tập ảnh cưới ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, thản nhiên:"Ngươi muốn nhìn thì ta sẽ mặc cho ngươi xem sao? Ta đây còn muốn nhìn ngươi mặc bikini, váy khiêu vũ gợi cảm đâu."

"......" Ặc......Bikini.......Còn có váy khiêu vũ gợi cảm.....

"Hiện tại phù rễ, phù dâu đều chạy hết, chúng ta còn phải tìm người khác." Nàng cúi đầu nhìn tập ảnh cưới, "Tìm ai mới tốt đây..."

..........

Ánh Nguyệt! Ngươi tốt quá! Nguyên lai ngươi thật ra là một người rất tốt! Sao trước kia ta không có phát hiện ta! À, hình như từng có một lần?

Hu hu hu, rốt cuộc ta cũng đã sắp cưới vợ..........Hu hu hu, mùa hè đến rồi đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét