Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Phế sài yêu tinh ( C1~5 )

                                 Phế Sài Yêu Tinh



Tên Truyện: Phế Sài Yêu Tinh

Tác Giả: Đáo Thiên Đường Khán Địa Ngục
Edit: Vo Cam
Thể loại: Đô thị tình duyên, linh dị thần quái, tiểu ngốc công x băng sơn ngự tỷ thụ, H.E
Tình Trạng: Hoàn
"warning": không có thịt, sinh tử văn,có máu me....hãy cân nhắc trước khi xem!

http://p3lovecandyvani00.wordpress.com/phe-sai-yeu-tinh/


Văn Án

"Ta không cho phép thì không được tùy tiện chạm vào ta."
"Mỗi ngày khi tỉnh lại cũng phải làm cho ta nhìn thấy ngươi."
"Trong mỗi giấc mộng đều phải có ta."
"Trừ ta ra không cho phép chạm vào bất kì chỗ nào của bất kì nữ nhân nào."
"Trừ ta ra không được phép ăn đồ ăn của bất luận kẻ cho."
"Không được phép nói dối ta."
"Mỗi một câu nói của ta ngươi đều nhất định phải tin tưởng, không được có bất kỳ hoài nghi gì."
"Khi ta không có ở đây cần phải xem hình trong điện thoại mỗi phút một lần. Không cho phép phản đối, nếu không mỗi giây xem một lần."
"Cần cưng chìu ta, cho dù đầu óc thắt tan vỡ cắt đứt cũng chỉ được phép yêu một mình ta."
"Ta là lão bà của ngươi."





Chương 1: Nhất chích phế sài! ( Phế sài = vô dụng, không làm được gì )


Aaa, ta chính là yêu tinh trong truyền thuyết a.... Mọi người mau chạy nhanh tới xem, người già miễn phí, trẻ em nửa giá, nam nhân toàn giá còn mỹ nữ được phép cho xem lại. Đầu năm nay yêu tinh làm ăn không tốt, ta chỉ có thể đem chính mình ra cho mọi người tham quan. Lấy tiền để mua bánh mỳ. Ngô, kì thật ta rất thích đồ ăn Italy. Ta còn thiếu chủ nhà trọ ba tháng tiền thuê nhà, mọi người hãy thương ta đi.....

"Ngươi nói ngươi là yêu tinh nhưng sao ta càng xem càng cảm thấy ngươi cũng chỉ là người bình thường?" Một vị mỹ nhân diễm lệ nhìn ta hồi lâu rồi đưa ra kết luận.

Khóc: Tuy nói ta hiện tại không có tiền đưa cho ngươi, nhưng là ngươi cũng không cần nghi ngờ thân phận của ta a. Ta thật sự là yêu tinh a....

"Ngươi là yêu tinh gì?" Nàng hỏi ta.

"a...." Ta suy nghĩ nữa ngày"Đã quên".

Mỹ nhân xoay người bước đi.

"Ngươi đừng đi a......" Ta chạy nhanh giữ chặt người khách mà thật vất vả mới có được này." Ngươi chờ ngày nào đó ta nhớ ra rồi nói cho ngươi......Trước tiên, ngươi có thể cho ta tiền để mua bánh mỳ được không?".

Mỹ nhân quay đàu tỉ mĩ đánh giá ta nửa ngày, lại cúi đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tay ta dính đầy vết bẩn, sau đó ra kết luận: "Ngươi là nhân yêu thì có......."

".........."

Khóc: Ngươi là đang nói xấu ta! Ngươi không được đi, không được đi!

Ta lôi kéo tay áo của nàng quyết không buông tay.

"Ngươi rốt cục muốn làm cái gì?" Nàng nổi giận.

A, hảo dọa người.

"Ngươi, ngươi, ngươi...."

"Bánh mỳ phải không?" Nàng lấy ví ra, từ bên trong rút ra tờ giấy màu hồng, đem nó nhét vào trong lòng ta, "Ngươi tự cầm đi mua, muốn mua bao nhiêu thì mua...."

"Ta muốn ăn bánh mỳ Italy....." Vì thế nàng lại lấy ra thêm mấy tờ: "Có thể mua chưa?"

Ta nhanh chống gật đầu.

Mỹ nhân một phen vuốt tay ta, trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái: "Nếu không được, ta rất nhanh...."

"........."

Sẽ giết ngươi........

Từ trong cặp mắt kia ta có thể nhìn thấy được nó nói như vậy.

...........

Mỹ nhân rốt cục cũng đi rồi.

Ta cầm lấy tiền bắt đầu đi trở về. Dọc theo đường đi ta tỉ mĩ nhìn lại tiền này một lần nữa mới phát hiện trên mặt có ghi một chuỗi con số, thoạt nhìn rất giống là chuỗi số điện thoại.

...........

Đây là cái gì.........

Mang dép lê về tới cái phòng trọ tồi tàn kia.

Vừa vào cửa, một con gián liền chạy nhanh từ trong căn phòng ra vừa khóc vừa chạy: Không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi, nếu còn ở đây thì ta sẽ bị trúng độc mà chết mất!

Sau đó vội chạy vài bước thì trúng độc ngã xuống đất, cử động vài cí rồi chết.
...........

Ngô......

Ta đã quên giặt tất sao? Hay là quần áo? Hoặc là chén ăn cơm ba tháng vẫn chưa rửa? [ Ở sạch kinh =.=...]Oa, gián nhỏ ngươi như thế nào có thể tùy tiện vào phòng của ta mà không lên tiếng kêu! Ngươi xem đi, ngươi xem đi, kết cục tốt lắm sao?. [ Tại ai hả? ]
Lễ an táng.
Chính là đang chần chờ m

uốn đem nó chôn dưới cửa sổ cùng một đóng thi thể gián......, hay là tìm một chỗ khác, bởi vì chỗ đó đã không thể bỏ xuống được nữa rồi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

"Ai a?" Ta cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.

"Mở cửa!" Hình như bộ dáng rất sốt ruột.

"Ai a?" Nghe nói đầu năm nay có rất nhiều người lừa trẻ em, phải cẩn thận.


"Mở cửa!" Người bên ngoài chính là lần nữa nói như vậy.

............

Không ra.

Vì thế một tiếng nổ, cửa đã muốn bị rớt ra. Người ngoài cửa bổ nhàu lên người ta:"Tiền ta đưa cho ngươi đâu? Ở nơi nào?"

"........." Sao? Cho ta chính là của ta, quyết không thể tùy tiện lấy lại nha.

"Lấy nó trả lại cho ta...." Nàng tư trong ví rút ra một chồng tiền giá trị lớn, "Ta dùng cái này đồi với ngươi!"

Oa...........một chồng kia chắc phải lên tới vài ngàn? Buôn bán có lời a..........

"Nếu không đủ thì ta còn có nữa!" Nàng lấy ra một chồng chi phiếu, "Ngươi muốn bao nhiêu, ta đều viết cho ngươi!"

Nàng điên rồi a? Ta kinh ngạc nhìn nàng.

"Mười vạn có đủ hay không?" Nàng nhìn ánh mắt của ta.

Oa..........ta muốn điên rồi.......

"Kia cho ngươi một trăm vạn" Nàng nhanh tay lấy ra cây bút mực viết lên giấy rồi đưa tới trong tay ta, "Đem tờ tiền kia trả lại cho ta!"

Ta run rẫy tiếp nhận tờ chi phiếu, từ trong túi quần lấy ra tờ tiền giấy đã bị ta vò thành một đoaàn, đưa tới trong tay nàng:"Trả lại cho ngươi....."

Nàng cũng run rẫy mở tờ tiền ra, nhìn vài lần, rồi mới cười đến điên điên khùng khùng lao xuống lầu....

...........

Bỗng nhiên ta cảm thấy hai chúng ta thật xứng.

...........

A, đúng rồi! Ta chạy nhanh đến nhân hàng phía dưới:"Ta muốn đổi tờ chi phiếu này!" Nhân viên giao dịch nhận lấy, một đám người gọi vài cú điện thoại thì thầm nữa ngày cuối cùng mới thống nhất chiến tuyến:"Khoản tiền lớn như vậy bây giờ ngài thật sự muốn klaays ra mang đi sao? Vì an toàn của ngài......"

Ác, ha ha ha ha.......

"Không cần....." Ta chạy nhanh đến lấy lại, "Trước chờ ta đi tìm bạn bàn bạc rồi nói sau....." Ta không mang chứng minh thư.........

Ta có tiền ta có tiền! Ta là một yêu tinh có tiền!

Ác, ha ha ha ha a!!!!!!!!!!!! [ =.=! Đừng vội mừng em ơi...]

Trở lại trong phòng trọ.

Ngô, lại một con gián tiếp tục ngã vào dưới chân ta.

Oa, ta cầm nó đứng lên cùng đối diện nói:"Ta có tiền a! Các ngươi có muốn theo ta đi đến một chỗ khác hay không?"

Lắc đầu rơi lệ : Không cần, ta sẽ chết.

Sau đó rơi xuống đất mà chết.

..........

A, thật đáng tiếc.

Ngã vào trên giường.

Ngô, ngày mai ta lại đi.

Ngày hôm sau, ta xuống dưới lầu đổi chi phiếu, nhân viên giao dịch lại nói bởi vì chủ công ty đã phá sản, cho nên tài khoản của nàng đã bị đóng băng.

..........

Rơi lệ: Gì chứ!

Dì nhân viên giao dịch thương hại nhìn ta liếc mắt một cái:"Tiều muội muội, ngươi yên ngủ đi"

"........."Gì chứ! Ta muốn khóc!.

Vội vàng về đến phòng trọ, nhưng chủ cho thuê nhà lại gọi người đem đồ của ta ném ra ngoài, hắn không cần tiền thuê nhà của ta nhưng lại mời ta rời đi.

...........

Vì sao khắp thiên hạ mọi người đều khi dễ ta a..........

Ta đem thoe một đống hành lí, ở trên đường đi thật lâu, đến khi không còn khí lực muốn ngac xuống đất.

Khóc a: Sớm biết thì ngay từ hôm qua liền đem tất cả tiền đều đổi ra thì tốt rồi, thà đến cuối cùng bị người khác cướp, cũng đỡ hơn so với hiện tai ngay cả một đồng cũng không có....

Lại nói tiếp, nữ nhân kia rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào mà ngày hôm qua còn hoàn hảo nhưng hôm nay tài khoản đã bị đóng băng? Ngô quên đi, ta sẽ không ở chỗ này than thở.....

Đem theo hành lí, ta chuẩn bị đến tiệm bánh mỳ để mua bánh mỳ.

Ai? Người đối diện kia có phải hay không nhìn thực quen mắt.?

"Ai!" Ta ném hành lý giữ chặt lấy tay nàng, "Ngươi thiếu ta một trăm vạn!"

Nàng sững sốt một chút, trên mặt tiều tụy, tràn đầy bất đắc dĩ:"Ta hiện tại đã phá sản, làm sao cho ngươi một trăm vạn?"

"Vậy thì ngươi nuôi ta đi." Xem nàng ăn mặt sạch sẽ, phỏng chừng ở chỗ nào, ăn cái gì cũng đều không có vấn đề gì, "Ta về sau liền theo ngươi...."




Chương 2: Ở Chung



Mỹ nhân không chút do dự cự tuyệt đề nghị của ta.

"Ta sẽ có tiền", Nàng lạnh lùng nói, "Ngày nào đó tuyệt đối không quá xa."

"Ta hiện tại không có tiền, nếu ngươi bây giờ có thể cho ta một trăm vạn thì ta sẽ không quấn quít lấy ngươi."

"Ngươi có ý gì?"

"Ngươi đã không còn tiền, mà ta lúc trước đã hiểu rõ ngươi. Thứ nhất phòng ngừa ngươi quỵt nợ chạy trốn, thứ hai còn có thể tiêu trướng...." [Một quyết định mà em sẽ phải hối hận..]

Nàng giống như không còn sức lực theo ta tranh chấp, hơi thở dài, gật đầu.

Hoàn toàn không có khí thế của ngày hôm qua.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì a?........Thật đúng là đáng thương.

Ngô.......

Khóc: Nhưng ta cảm thấy ta còn đáng thương hơn.

Vì thế ta cầm hành lý, đi theo nàng về nhà.

"Ngươi không phải đã phá sản sao?" Ta nhìn căn nhà xa hoa trước mắt. "Tài sản sở hữu không phải đều bị mất sao?"

"Nơi này không phải là nhà của ta!", Nàng thản nhiên lên tiếng, "Là của bằng hữu!"

"Nga," Ta đây có phải không nên quá kêu ngạo hay không?

Ta ngồi xuống một bên ghế sô pha. Là da thật, cảm giác thật là tốt....

"Ngươi biết làm cái gì?" Nàng rót chén nước, chính mình uống một ngụm.

"Ví dụ?"

"Quét nhà?"

Lắc đầu.

Mỹ nhân trừng lớn mắt: "Giặt quần áo, nấu cơm thì sao?"

Tiếp tục lắc đầu.

Mỹ nhân mắt phóng ra tia lạnh :"Vậy còn rửa chén ?"

Thật đáng tiếc : "Sẽ không....." [Ở chùa mà còn làm biếng ]

Mỹ nhân không nói thêm lời nào, đi đến lấy quần áo của ta, đem ta theo cửa sổ thứ nhất ném ra ngoài.

Ta ngạo man chậm rải đứng lên.

Cũng may là lầu một, nếu là lầu hai thì ta sẽ kiện nàng tội mưu [ ~''~ Tự mình chuốt lấy ]

Ngạo mạn nuốt nuốt đứng lên, nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném vào cửa sổ thủy tinh thứ hai để đi vào.

"Ngươi làm gì đó!" Mỹ nhân thanh âm nổi giận đùng đùng vang lên ở bên tai.

"Tiến vào a." Ta bỏ hòn đá xuống, "Ngươi đem cửa khóa, ta đương nhiên phải leo cửa sổ mới vào được."

"Ta hỏi ngươi vì cái gì muốn đập cửa sổ!"

Ta không hiểu chút nào: "Ngươi không phải cũng đập đó sao? Bất quá là dùng ta để đập, còn ta chỉ dùng hòn đá nhỏ để đập mà thôi......."

Mỹ nhân tiếp tục đem ta theo cửa sổ thứ ba ném ra ngoài, vì bảo vệ cửa sổ thứ tư còn sót lại, lúc này ta đã học ngoan nên chậm rãi đi đến cửa dổ thứ nhất đi vào.

Ta đi vào, mỹ nhân nhìn biểu tình rất kỳ quái.

"Làm sao vậy?"

"Ngươi.........." Nàng cả người run run, "Ngươi không đau sao?"

"Cái gì?"

"Ngươi......." Nàng chỉa tay vào mặt ta. "Đổ máu......."

"A, ta sờ soạng mặt một phen: "Thật sự có máu...."

"Ngươi thế nào còn bình tĩnh đứng lên như vậy?"

"Ta không có cảm giác a......" Thật sự không có, ta trừ bỏ một chút cảm giác ngứa thì cũng không đau a, "Đợi lát nữa là tốt thôi!"

"Tốt cái gì!" Nàng một phen túm chặt tay cảu ta, "Theo ta đến bệnh viện!"

A? Đi bệnh viện? Ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ đi đến chỗ đó.....

Thời điểm bị mỹ nhân nắm đi ngang qua cửa sổ thứ tư, ta nhìn thấy bên trong là một người dính đầy máu. Trên người đầy mãnh nhỏ thủy tinh, cả người bị máu nhiểm đỏ. [ Kinh khủng ]

Cứ như vậy, mỹ nhân mãnh liệt yêu cầu ta đến bệnh viện. Lúc lau miệng vết thương, thấy thuốc trừng một đôi mắt cá nhìn ta: "Ngươi là người sao?"

Ta lắc đầu, vô cùng khẳng định: "ta là yêu tinh!"

Mỹ nhân vốn định đập đầu ta, nhưng có lẻ bị cái đầu gấm đầy mãnh vụn thủy tinh của ta dọa liền đổi thành hai mắt trừng trừng, âm mưu trừng chết ta mới toại nguyện.

"Thật sự khó có thể a...." Thầy thuốc đẩy mắt kính, "Chảy máu nhiều như vậy, cư nhiên còn có thể hài hước, hơn nữa...." Vẻ mặt của hắn lặp tức ngưng trọng, "Ngài nhất định không biết, miệng vết thương của ngài từ lúc trên đường đến đây đã muốn khép lại một nữa..."

Ta gật đầu: "Ta biết a." Thân thể của mình, ta tự biết ngươi cho là ta bị ngu à ?

"Kỳ tích a!" Mắt cá còn nói. "Như thế nào trong thời gian ngắn như vậy liền khép lại được?"

"Sao có khả năng?" Mỹ nhân sợ ngây người, nàng há to miệng nhìn ta, "Không thể nào, ngươi là yêu tinh thật à?"

"A, ngài cũng rất là hài hước." Thầy thuốc tiếp tục đẩy mắt kính: "Chuyện này vốn là chuyện tốt, bất quá hiện tại có một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Mỹ nhân nhanh miệng hỏi.

Nga, hảo quan tâm a!

"Mãnh vụn thủy tinh bên trong vết thương..........." Hắn khụ một tiếng. "Cũng bị khép lại ở bên trong......"

............

Sau khi dùng dao mỗ đến loạn thất bát tao, thấy thuốc kiểm tra lực khép lại của ta, đem ta bao thành xác ướp rồi đưa ta ra bệnh viện.

Mỹ nhân ngồi trên xe, nàng còn có chút không tin: "Đợi lát nữa trở về ta đem băng vải của ngươi tháo xuống, ta không tin........"

"Nga" ta đã muốn tháo ra rồi.

Đợi khi trở về nhà nàng, ta đã muốn khỏi hẳn. Nàng nắm đầu của ta kiên nhẫn tỉ mĩ nhìn thật lâu, mới khó tin hỏi: "Ngươi rốt cục là yêu tinh gì? Sinh mệnh sao lại lớn như vậy! Ngay cả một vết sẹo cũng không cóa ! "

Ta cúi đầu nhìn trong chốc lát, phát hiện một con gián chạy qua, vì thế ta chỉ vào nó: "Có thể là yêu tinh này!"

Nàng cúi đầu nhìn trong chốc lát, sắc mặt ngưng trọng gật đầu: "Ta có thể hiểu được." 

Cả hai người sắc mặt đều ngưng trọng, cùng gật đầu.

"A!!!!!!" Mỹ nhân bỗng nhiên nhảy dựng lên trên người ta, vẻ mặt hoảng sợ, thét chói tai, "Làm sao có gián ở đây?"

Ta nhanh tay ôm lấy nàng: "Ta không biết a...."

"Chắc chắn là do ngươi mang vào!" 

Nàng hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, "Đem hành lý ném ra ngoài, sau đó đi tắm rửa giùm cái! Ngày mai ta mua quần áo mới cho ngươi!"

Ta gật đầu. Dù sao quần áo này cũng không có trị giá bao nhiêu tiền.

"Ta đây cứ như vậy ôm ngươi đi tắm sao?"

"Tắm cái đầu ngươi!" Nàng từ trên người ta nhảy xuống, hồn còn chưa trấn định vừa nhìn mặt đất bốn phía vưa sợ, "Con gián kia đâu?"

Ta suy nghĩ: "Ngươi tránh ra xa một chút."

nàng vẻ mặt nghi hoặc lui lại mấy bước.

Ta đá chân một cái, lấy giầy của mình ra: "Ở trong này!"

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tắm rửa xong, ta mặc áo ngủ của mỹ nhân đi ra.

"Tại sao ta lại xui xẻo như vậy chứ!" Nàng mắt hung tợn trừng ta, hai vai bởi vì khó thể mà có chút phập phồng, "Công ty của ta bị hãm hại phải đóng cửa, người yêu lại..........Kết quả còn gặp được cái yêu tinh như ngươi [ Đó là định mệnh tỷ à...]

"Không tốt sao?" Ta lại cảm thấy rất tốt a" Ta xem thời điểm ngươi gặp được ta có nhiều vẻ uể oải, không phấn chấn, nhưng hiện tại không phải rất Sinh Long Hoạt Hổ đó sao, tinh thần đều rất tốt!."

"Ngươi!" nàng trừng mắt nhìn ta một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, hình như cũng đúng a...."

Rốt cục ta cũng biết tại sao mà Chu U Vương lại muốn nổi khói lửa diễn Chư Hầu (*), Khi mỹ nhân cười thật khuynh quốc khuynh thành a......

"Đây cũng không phải lý do!" Nàng bỗng nhiên trở lại gương mặt lạnh, "Từ sau khi gặp đuơc ngươi mọi việc của ta luôn gặp xui xẻo. Đều phải trách ngươi!"

Ngô,.......Được thôi, cứ trách ta đi......

"Ba cái cửa sổ, mỗi cái một vạn", Nàng bỗng nhiên nói "Hơn nữa, tiền thuốc men, tổng cộng là ba vạn bảy trăm ngàn...."

"........." Ta há to miệng, "Này, sao có thể chứ! Hai cái cửa sổ kia rõ ràng chính là ngươi dùng ta để đập vỡ.....Còn nữa ta người đầy thương tích đều do ngươi gây ra, ngươi mới là người phải chịu trách nhiệm......."

Mỹ nhân lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái, không có đáp lại.

"......." Ta lui đến trên ghế sô pha, "Được, Được...." 

Mỹ nhân nhếch chân lên bắt chéo, nâng cằm lên, nham hiểm nhìn ta: "Biết là tốt rồi. Về sau nơi này một khi xó gián xuất hiện thì cứ một con ta sẽ trừ ngươi mười vạn, mười con ngươi nợ ta ba vạn...."

"......" Này bạo quân............

"Không phục sao?"

"Phục" Ngày mai ta phải đi mua thuốc diệt gián thôi........

Cứ như vậy ta rốt cục cũng sống trong nhà nữ bạo quân. Buổi tối thứ nhất bởi vì cái ót còn sót mảnh vụn thủy tinh nên thành ra giống như cẩu nằm úp sấp ở trên sô pha ngủ nguyên đêm.

Nhưng cuộc sống của ta rốt cục vẫn chỉ mới bắt đầu.

Thuốc diệt gián, thuốc diệt gián.........



Chương 3: Giang Ánh Nguyệt? Cái tên thật dịu dàng.



Sáng sớm ngày hôm sau, mỹ nhân liền đi nấu cơm. Ta từ trên sô pha ngửi được mùi thơm, mơ mơ màng màng cũng ngồi xuống bàn ăn.

"Ngươi đến đây làm gì?" Nàng cả giận nói.

"Ăn sáng a...."

"Ngươi không có phần!" Mỹ nhân ngồi xuống,"Ngươi tự lấy tiền của mình mà đi ra ngoài mua bánh đi!"

Không cần a......

"Coi như trừ vào tiền ngươi nợ ta, có được không?" Ta chuẩn bị cùng nữ bạo quân thương lượng.

Nàng suy nghĩ trong chốc lát rốt cục cũng đáp ứng. "Một phần bữa sáng là năm mươi, có muốn hay không?"

"....." Ngươi thực gian xảo a......

Nàng uống một ngụm sữa: "Nếu không muốn thì quên đi. Ai thèm làm bữa sáng cho yêu tinh như ngươi chứ!"

"Ta muốn." Thoạt nhìn bộ dáng thực phong phú, thôi quên đi.

Nàng nhíu mày, đứng dậy chuẩn bị đi làm tiếp thêm một phần. Bật lửa lên, đeo tạp dề, bỗng nhiên nàng ngừng lại, bắt đầu lầm bầm lầu bầu...

"Từ khi nào thì ta trở nên tính toán chi ly như vậy? Không phải chỉ là một trăm vạn thôi sao?"

Sao? Chẳng lẽ mỹ nhân quyết định không gian xảo thu tiền ta nữa ư?

Mỹ nhân thay đổi tư thế, có chút đăm chiêu gật đầu: "Được rồi, cho dù là ở tình huống nào, dùng thủ đoạn nào. Trước hết phải đem giấy bút ghi lại rõ ràng, phải đem yêu tinh này tống đi."

"....." Một chút cũng không giác ngộ......

Ăn sáng xong, mỹ nhân mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.

"Khi ta không có ở nhà ngươi không được phép làm gì xằng bậy ở trong nhà." Mỹ nhân mang giầy cao gót vào, quay lại nhìn ta liếc một cái, "Ngươi đang làm cái gì?"

"Viết giấy a...." Ta cắn đầu bút, "Đem tiền ta có được và tiền nợ đều nhớ kĩ."
"Ngươi thật đúng là....." Nàng trừng mắt liếc ta một cái "Nhớ kĩ cái con gián á!"

Ta gật đầu: "Nhớ kỹ!" Ai, "Tiền mua thuốc diệt gián, có phải là ngươi nên mua hay không?"
"Đó là do ngươi mang vào!"

A, lần này nghe hình như có lý.....

Không đúng a, lỡ như đó là do lỗi của nhà nàng chứ không phải là do mình thì sao?

"Ai......" Ta định chuẩn bị lần nữa thảo luận về vấn đề này thì mỹ nhân đã muốn giậm giày cao gót đi rồi.

Chậc chậc....Ta cắn đầu bút cảm thán. Nhìn xem, thân hình kia như rắn nước, đôi chân kia thon dài thẳng tắp, bóng dáng kia lay động tư sinh....

Chậc chậc......Ngàn vạn lần đáng tiếc.

Ta tìm một khoảng thời gian buổi sáng thích hợp để đi ra ngoài, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, phát hiền bên trái nhà mỹ nhân có một cái nhà trẻ, bên phải đúng lúc là một cái siêu thị lớn. Ta cầm tiền lần trước mỹ nhân cho ta đi vào mua một lọ thuốc diệt gián, sau đó về nhà. Ta đi đến cửa lớn thì thấy một người đưa thư đang dùng sức ấn chuông cửa.

"Xin hỏi ngươi muốn tìm ai?"

"Xin hỏi tiểu thư Giang Ánh Nguyệt sống ở nơi này phải không?"

Lắc lắc đầu: "Không biết."

"A?" Người đưa thư nghi hoặc nhìn bìa bao, "Nhưng địa chỉ viết nơi này mà!"

"Có thể là ghi sai rồi!" Ta tiếp nhận nhìn xem, sau đó vô cùng khẳng định gần đầu, "Nhất định là ghi sai rồi!"

"Phải không?" Hắn vẫn nữa tin nữa nghi.

"Bưu kiện của ta sao?" Phía sao bỗng nhiên vang lên thanh âm của mỹ nhân.

"Sớm như vậy đã trở về?" Còn tưởng rằng nàng là một cái nữ cường nhân, sẽ làm việc đến khuya mới thôi.

Nàng không trực tiếp nhìn ta mà nhân lấy bưu kiện trong tay người đưa thư:"Là của ta!" Sau đó tiếp nhận bút của hắn vô cùng thoải mái kí tên, đẩy cửa sắt ra, lại quay đầu nhìn ta liếc một cái: "Ngươi không đi vào sao?"

Ta chạy nhanh đi theo vào.

"Ngươi tên Giang Ánh Nguyệt?"

Ta hỏi nàng.

"Thì sao?"

"Cái tên nghe thực dịu dàng a....." Ta cảm thán một tiếng.

Nàng quay đầu, hung hăng trừng ta: "Ngươi có ý gì?"

Rùng mình một cái: "Không có, ý của ta là người cũng như tên.."

Nghe thế nàng mới hừ một tiếng. quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Ta ở phía sau lắc đầu, một phen mồ hôi lạnh.

Nữ bạo quân hướng trên ghế sô pha ngồi xuống, vươn tay "Nước."

Nói ta sao?

Ta cầm lấy cái ly duy nhất chạy nhanh tới đầu vòi nước, rót chút nước đưa tới mặt nàng.

"Ngươi cho ta uống nước công - tênh(*) sao ?" Nàng mở to mắt nhìn.

Làm sao mà không có chuyện gì cũng trừng mắt nhìn ta. "Đúng vậy! Ta vẫn luôn uống nước công - tênh a."

"Ngươi với ta giống nhau sao?" Nàng đứng dậy, tự mình uống nước từ cái bình nước bên cạnh

"Ngươi là yêu quái!"

"Yêu tinh! Không phải yêu quái!" Ta nổi giận. "Ngươi nói xấu ta!"

"Nói xấu ngươi?" Nàng nheo mắt lại "Ngươi xứng sao?"

Nhân cách thật đáng khinh bỉ.....

"Quên đi, ta đại nhân đại lượng không thèm so đo với ngươi."

Nàng phất tay, "Kêu ngươi diệt gián, ngươi diệt chưa?"

"Đang chuẩn bị" Ta lấy thuốc diệt gián ra."Lập tức bắt đầu."

Ta còn chưa nói xong, một con gián liền từ dưới chân đi qua.

Sau đó đến con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư......

Lúc này nữ bạo quân không nhịn được nữa mà thét chói tai, nàng vươn ngón tay ngọc ra thật cẩn thận mà đếm: "Một, hai, ba,......"

"....." Ngài quả nhiên đang ở tình cảnh không bình thường thì biểu hiện càng không bình thường.....

"Hai mươi con a....." Nàng giơ tay lên, "Ngươi thiếu ta một trăm ba mươi vạn bảy trăm...."

"Ta mới tới một ngày, mấy con gián này sao có thể là do ta mang vào!"

"Ai bék!" Nàng cười nhạt, "ngươi là yêu quái ai mà biết ngươi đem con gián kia vào nhà có phải hay không cũng là yêu quái?"

"......" Nổi giận rồi nha....

"Từ từ, rồi nói sau" Nàng vô cùng bình tĩnh khoác tay áo,
"Trước tiên ngươi hãy đem mấy con gián này tiêu diệt hết cho ta!"

"Không đi!" Nổi giận, có loại người như vậy sao?

"Ngươi nói cái gì?" Nàng nghiến răng một cái, "Ngươi dám phản?"

"Hừ!" Ta ngồi lên ghế sô pha đối diên nàng, hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co.

Gán thì vẫn như cũ đi xung quanh tàn sát bừa bãi. Nữ bạo quân cư nhiên dưới tình huống này cẫn còn có thể teo ta giằng co. Đến khi có con gián theo chân của ta đi lên trên vai, sau đó giương cánh lên cao, bay đến trên mặt nữ bạo quân.

"A!!!!!!!!!!!!!!!!" Nàng rốt cục thì cũng nhảy dựng lên, "Ngươi rốt cục muốn như thế nào?"

"Lần này không được tính!" Ta đã từng cùng gián ngủ chung nên ta không sợ, "Ngươi thiếu ta bao nhiêu vẫn là bấy nhiêu....."

"Dựa vào cái gì?"

"Ai........." Ta thở dài một hơi thật mạnh, "Khả năng sinh sản của gián rất kinh người a.....Vài ngày không thấy sẽ sinh sôi nẩy nở gấp hai a....."

"Được rồi!" Nàng đứng trên ghế sô pha "Đều theo ý ngươi!"

Chiến thắng!

Phun thuốc xong khắp nơi, đem thi thể của chúng nằm cùng nhau, đếm một chút, cư nhiên có đến năm mươi con lận.......Mọi người hãy phân xử a, sao có thể là do ta mang vào được.?

Sau khi đem con gián cuối cùng gôm lại, ta chuẩn bị bắt bọn nó hỏa táng.

"Ngươi tên là gì?" Nàng đột nhiên hỏi ta

"A, ta gọi là....."

"Phế Sài." Nàng bỗng nhiên nói một câu.

"Ai?"

"Gọi ngươi là Phế Sài đi!" Nàng tự nhiên đặt cho ta cái tên, "Hay ngươi muốn ta tiếp tục gọi ngươi là yêu quái!?"

"Ta có tên!"

"Không quan tâm!" Nàng nói xong liền xoay người qua, "Phế Sài, ta muốn đi ngủ trưa, ngươi không được phát ra âm thanh."

"....."

"Có nghe không hả?"

"....Vâng....." Ta rầu rĩ không vui chuẩn bị đốt lửa.

"A, tiểu cường (*)" Nàng bỗng nhiên lại nói một tiếng.

"ngươi tại sao không trả lời a...." Nàng rất là kì quái.

"Ta? không phải là Phế Sài sao?" Như thế nào lại đổi thành Tiểu Cường?

"Khó được ngươi có thể hiểu chuyện như thế." Nàng rất vừa lòng gật đầu, "Về sau cứ gọi ngươi là Phế Sài đi!"

"....." Gặp trở ngại, ta bùng nổ......Có thể khi dễ người ta như vậy sao?

Lòng tràn đầy bất mãn, ta rốt cục đem gián đi đốt. Không bao lâu thì có một cỗ hương anbumin bay ra.

Rốt cục cũng giải quyết xong.........Thán một tiếng. Cứ như vậy ta sớm hay muộn cũng sẽ bị điên a........

"A, đúng rồi, phòng của ngươi ở lầu một, phòng thứ nhất ở bên trái." Nữ bạo quân từ trên lầu hai nhìn xuống "Còn nữa, ngươi không đi mua quần áo mới sao?"

"Không phải ngươi nói sẽ mua cho ta sao?"

" Ngươi nằm mơ đi!" Nàng hừ lạnh một tiếng. "Nhớ kỹ phải lựa vài bộ đẹp một tý, quần áo trên người ngươi nhìn không hòa hợp chút nào, thoạt nhìn chán muốn chết!"

"Ngươi cho là ai cũng đều giống như ngươi có đầy tiền a" Thật là, "Người nghèo chúng ta sẽ có cách của người nghèo......."

"Đi mua quần áo." Nàng lạnh lùng lặp lại một câu.

"......" Cúi đầu vái chào, "Tuân lệnh!"

Cuộc sống bất hạnh chính thức bắt đầu.




Chương 4: Hai Vị Mỹ Nhân Tỷ Tỷ



Sáng sớm ăn sáng xong, mỹ nhân ngồi ngay ngắn, ở mặt trên máy tính tra vài từ, ta thì ra ngoài chuẩn bị đi mua quần áo. Ai ngờ quần áo ta còn chưa có thay xong nàng bỗng nhiên ôm bụng rên rỉ đứng lên.

Yêu, nàng bị báo ứng!

"Chắc chắn là do thuốc diệt gián của ngươi!" Nàng hung hăng trừng mắt liếc ta"Gặp được ngươi quả nhiên vốn không phải là chuyện tốt....."

"......" Rất có khả năng......Bất quá nếu là lỗi của ta thì.......

Ta đi đến bên người nàng , cắn nát đầu ngón tay, đem nàng ấn ngồi xuống sô pha.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Nhân lúc cháy nhà mà đi cuớp của" Ta ấn đầu vai của nàng đem máu ở đầu ngón tay nhỏ xuống miệng nàng.

"Ngươi là đồ biến thái!" Nàng một phen đẩy ta ra "Cho ta uống máu của ngươi làm gì?"

"Máu của ta trị được bách bệnh! ".Là sự thật.

Nàng sửng sốt một chút, đại khái là vì bụng đã không còn đau, cho nên mới tin. Sau đó tựa vào sô pha lại bắt đầu một mình nói thầm.

"Nếu thật sự giống như nàng nói trị được bách bệnh, vậy đem nàng bán đi, thì sẽ bán được bao nhiêu tiền ?" Nghĩ nghĩ, "Ít nhất cũng được hơn một ngàn vạn ? Không đúng, nếu bán cho kẻ có tiền thì trên triệu đều có khả năng, Nếu đúng như vậy ta chẳng phải là vẫn còn có cơ hội xây dựng lại công ty Đông Sơn sao?!"


"....." Người này muốn đem ta đi bán a....Thật nguy hiểm, thật là nguy hiểm....Ta còn chưa từng nghĩ sẽ đem mình đi bán!

Ánh mắt mỹ nhân trở nên hết sức sáng ngời

"Có muốn cùng ta hợp tác thành lập công ty chế thuốc hay không?!"

"Không cần !!!" Ta kiên quyết cự tuyệt, "Nói trắng ra là ngươi chỉ muốn máu ta mà thôi!!!"

Nàng nhìn ta một lúc, bỗng nhiên chộp lấy tay quay đầu đi: "Cùng với yêu tinh như ngươi hợp tác, có chết ta cũng không làm."

".... "Hứ!...

Ta ra ngoài mua quần áo, khi về nhà thì mỹ nhân vẫn còn ở đây, bất quá còn có hai người mặt áo blua trắng của bác sĩ...

"...." Sao có thể như vậy! Ngươi thật sự muốn đem ta đi bán!

Ta nhanh chân xoay người, chuẩn bị đi

"Quay trở lại, sao lại muốn đi?" Mỹ nhân ở phía sau hô.

Hai mắt ta đẫm lệ quay đầu nhìn nàng: "Ta không biết đã đắc tội gì với ngươi, vì sao ngươi muốn bán ta cho công ty dược ?!"

Mỹ nhân sửng sốt hồi lâu, bỗng nhiên vỗ cạnh cửa cười đến trước sau ngất ngưỡng.

"Ngươi, ngươi, ngươi... " Mỹ nhân ôm bụng co rúm "Trên đời sao lại có người ngu ngốc, đáng yêu như vậy chứ!"

"A?"

"Ta thật sự cảm thấy tò mò bạn gái trước kia của ngươi như thế nào mà lại yêu ngươi!" [ e ý chưa có bạn gái, chị là bạn gái duy nhất và mãi mãi >_</~] Nàng cười đến thở không nổi "Chỉ số thông minh của ngươi chỉ tương với mấy đứa con nít,...Ai, bên cạnh vừa vặn có cái nhà trẻ có muốn đi vào cùng học chung với tụi nó không?"

Hừ!!!!

Nàng giữ chặt lấy ta kéo vào bên trong, nàng lại cười: "Ngày đó ngươi nói cho ta biết cái ót còn chưa lấy ra hết vụn thủy tinh nên ta đã nhờ bằng hữu của mình đến xem giúp ngươi...Không ngờ lại khiến ngươi sợ đến như vậy! "

A, ra là vậy nhưng nữ bạo quân mà cũng có lòng tốt như thế sao?

"Ngươi từ đâu mà có được tiểu bằng hữu này?" Một vị bác sĩ tỷ tỷ cười đến đẹp mắt "Thật đáng yêu"

A? Tiểu bằng hữu?

"Nàng là một đứa ngốc!" Mỹ nhân rút lại nụ cười từ trên cao nhìn ta "Nàng đuổi theo ta đến đây, còn nói ta thiếu tiền nàng !"

"Nàng thiếu ngươi bao nhiêu?" Một vị mỹ nhân tỷ tỷ khác hỏi.

"Một trăm vạn...." Nghe được Giang Ánh Nguyệt khinh thường một cái, ta lập tức sửa miệng, "Nàng đem ta văng ra đập nát ba cái cửa sổ, tốn mất ba vạn, bởi vì người đầy mảnh vỡ thủy tinh nên vào bệnh viện lại phải tốn thêm bảy trăm, mỗi phần bữa sáng tốn năm mươi,....Còn có.....

"Trời ạ!" Hai vị mỹ nhân tỷ tỷ cùng nhau kinh hô, "Có người độc ác như vậy sao?"

"Hừ" Giang Ánh Nguyệt chọn mi "Ai biểu nàng dễ ăn hiếp như vậy...."

"....." Đó mà là lý do sao.....

"Mà ta xem bộ dáng của ngươi hình như rất vui vẻ" Mỹ nhân tỷ tỷ thứ nhất cười nói "Còn tưởng rằng "Nàng" đi rồi về sau ngươi sẽ không gượng dậy nổi nữa chứ! Kết quả không ngờ nhanh như vậy liền thấy ngươi cười vui vẻ..."

Giang Ánh Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt xoay người sang chổ khác không thèm nói lại.

"Ai, tiểu muội muội!" Mỹ nhân tỷ tỷ thứ hai lôi kéo ta, nhỏ giọng nói "Cám ơn đã giúp nàng khôi phục sinh khí."

Ta sững sốt một chút, nghiêm túc nói: "Nàng mỗi ngày đều sinh khí!"

Tỷ tỷ sững sốt nữa giây ôm đầu vai của ta cười đến vui vẻ: "Khó trách nàng sao lại vui vẻ như vậy.....Ta cũng muốn có một sũng vật như ngươi ở nhà...."

"......" Tỷ tỷ ta không phải sủng vật...Bất quá thôi thì....."Ngươi thật sự nguyện ý nuôi ta?"

"A?" Tỷ tỷ ngây người một chút "Đúng vậy!"

"Vậy ngươi nuôi ta đi!" Ta vô cùng cao hứng túm lấy tay nàng. "Ta vẫn luôn ho vọng có được một tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng...."

"Ngươi muốn theo ta về nhà?"

"Đúng vậy!" Ta nhanh chống trả lời nhưng ngẫm lại thì thấy hối hận "Chổ của ngươi có thu tiền cơm không?..."

"Đem nàng tặng cho ta đi, ta sẽ hỗ trợ tiền cho ngươi!" Tỷ tỷ ôm vai của ta, cười nói.

Giang Ánh Nguyệt cũng khômg quay đầu lại: "Không được!"

"A? Tại sao không được?" Ta cảm thấy kì quái.

"Ta nói không được là không được! Ngươi hỏi nhiều làm gì?"

"...." Biết rồi, không hỏi là được chứ gì... "Vâng..."

"Ta không cần các ngươi hỗ trợ." Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng nói "Cửa ải khó khăn của ta thì ta sẽ tự mình vượt qua!"

Mỹ nhân tỷ tỷ buông lỏng vai ta ra, biểu tình có chút sầu não. "Nguyệt..." Nàng thân thiết nói "Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy...."

"Được rồi!" Mỹ nhân thứ nhất cầm ống tiêm lại đây, hình như mục tiêu là ta "Tính tình của nàng ngươi cũng không phải không biết.."

"Ta không cần gây tê...." Ta nhanh chóng nói cho nàng.

Mỹ nhân thứ nhất nhìn Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc: "Nàng nói cái gì?"

"Nàng là yêu quái!" Giang Ánh Nguyệt nhìn ta liếc một cái: "Cơ bản không có loại cảm giác đau. Hơn nữa khả năng hồi phục lại rất kinh người, ngươi lập tức rồi sẽ biết."

"Ta không phải yêu quái! " Ta nhảy dựng lên ghế sô pha, "Yêu tinh!, Ta là yêu tinh!"

"Yêu quái, yêu quái!" Giang Ánh Nguyệt chống sô pha đứng lên, "Ngươi chính là yêu quái!"

"Yêu tinh! Yêu tinh, yêu tinh, yêu tinh!!!!!!!!"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ánh mắt bắt đầu giằng co, còn chưa có giằng co.được bao lâu cái ót bị một trận ngứa, mỹ nhân thứ nhất đã muốn tiêm thuốc mê cho ta.

Nàng đem ta ấn ngã xuống ghế sô pha, nhanh chóng khử trùng tay chân, sau đó lấy dao ra lắc lắc...

"Ok! bây giờ tốt rồi, các ngươi muốn cãi bao lâu thì cãi, muốn nhìn bao lâu thì nhìn!" Nàng dịu dàng cười, chỉ nghe một giọng nói "Tiểu Ngôn lại đây băng bó cho nàng"

Toàn bộ mọi người trong phòng nhịn không được rùng mình một cái...

Phúc hắc, phúc hắc tuyệt đối.....!

Mỹ nhân tên Tiểu Ngôn đang chuẩn bị băng bó thì nhìn thấy miệng vết thương của ta lại sững sốt một chút "Nó.....đang điên cuồng khép lại ?"

"A?"Phúc hắc mỹ nhân nhìn thoáng qua "Kỳ quái...."

"Ta đã nói nàng là yêu quái mà!!" Giang Ánh Nguyệt liếc ta một cái.

"Yêu tinh!"

"Yêu quái!"

"Yêu tinh!"

................

Khi hai người đang tranh luận vấn đề yêu tinh cùng yêu quái, hai vị tỷ tỷ lại đang tinh tế quan sát đầu của ta. Cuối cùng kinh hô một tiếng, lại tìm cây dao mỗ chuẩn bị lần nữa chứng kiến kì tích.

"Các ngươi làm gì vậy?" Giang Ánh Nguyệt đoạt lấy dao trong tay các nàng. "Muốn đem nàng giải phẩu thí nghiệm hả?"

"Ngươi đừng bao che như vậy, chỉ thử chút thôi mà!" Tiểu Ngôn kiên nhẫn giải thích "Dù sao năng lực khép lại của nàng cũng rất phi thường. Hơn nữa, không phải ngươi nói nàng không có cảm giác đau mà!"

"Nhưng vẫn sẽ đau a.." Giang Ánh Nguyệt nhìn ta liếc mắt một cái," Tuy nàng phản ứng chậm nhưng cũng không có nghĩa là sẽ không có cảm giác!"

Ai, hình như ta cảm thấy bạo quân hôm nay đối với ta rất tốt....

"Nhìn xem, nhìn xem...." Tiểu Ngôn ôm lấy vai phúc hắc mỹ nhân, "Xem vẻ mặt với điệu bộ khẩn trương này....Chậc chậc, mới có vài ngày mà ngươi đã thích tiểu hài tử này rồi sao?"

Ta trừng một đôi mắt to, nháy mắt tò mò nhìn Giang Ánh Nguyệt.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Mỹ nhân nổi giận, ninh khởi lông mi xinh đẹp "Nàng là yêu quái đó!"

"Yêu tinh!!!!" Ta nổi giận.

"Ngươi...."Nàng đang định nói cái gì đó.

Nhưng ta đã giận dữ nhảy lên đem nàng đẩy ngã trên sô fa.

"........."

Cái này.....Gặp rắc rối rồi.....

"Khụ!" Phúc hắc mỹ nhân quay đầu nhìn bầu trời " Hôm nay thời tiết thật đẹp!"

"Đúng vậy!" Tiểu Ngôn cũng xoay người sang chổ khác "Ánh mặt trời chiếu lên cao, vạn dậm không có mây!"

Ngoài phòng tí tách nổi lên cơn gió nhỏ.

..................

Mỹ nhân biểu tình càng ngày càng dữ tợn, cuối cùng là một tiếng sư tử gầm: "ĐEM TAY CỦA NGƯƠI LẤY RA CHO TA!!!!"

"Vâng!"




Chương 5: Ta nuôi ngươi.



Ta từ trên người Giang Ánh Nguyệt rời đi, đứng trước ghế sô fa cúi đầu chờ nàng giáo huấn. Hai người xem náo nhiệt kia vẫn đang nhiệt tình thảo luận thời tiết tốt như vậy hẳn là nên đi đến chổ nào đó để cắm trại dã ngoại, giống như bầu trời đầy gió ở trước cửa sổ chính là ảo giác vậy.

Giang Ánh Nguyệt bắt chéo chân, tựa vào sô pha lạnh lùng liếc mắt: "Ngươi có biết mình vừa rồi phạm lỗi gì không?"

Thái độ thành khẩn gật đầu: "Biết!"

Giang Ánh Nguyệt thay đổi tư thế: "Nói"

"Ta không nên cãi nhau với ngươi ..."

"Tiếp tục"

"Không nên tiết lộ chuyện ngươi thiếu tiền ta với người ngoài...."

"Chậc chậc," Hai người tai thính bên kia thở dài, "Chúng ta khi nào thì thành người ngoài? Hai người khi nào thì thành người nhà? "

Giang Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn hai người liếc mắt một cái, bên kia liền ngoan ngoãn im lặng.

"...." Không hổ danh là bạo quân a....a

Bạo quân quay đầu lại nhìn ta: "Còn gì nữa?"

"Không nên...." Ta chần chừ,"Không nên sờ ngực của ngươi!"

"Ngươi đúng là yêu quái mà!" Trong nháy mắt nàng nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên bắt đầu gõ đầu ta "Ta đối với ngươi tốt một chút ngươi liền trời có phải hay không ? Cư nhiên muốn ăn đậu hủ của lão nương?"

Ta quay đầu đi hỏi hai người kia: "Hình như ta vừa nghe được một từ không được thục nữ cho lắm thì phải..."

Hai người giương mắt nhìn trời.

"Khụ!" Giang Ánh Nguyệt ho một tiếng, "là ảo giác mà thôi"

"Nga" Ta cũng nghĩ đó chỉ là ảo giác.

Nàng đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn, định mở miệng thì lại khép lại, sau đó lặp lại một lần nữa "Đúng thật là ảo giác!"

"Ta biết mà."

"Đúng vậy, sao ta có thể nói ra từ "lão nương" được chứ, đó đâu phải là từ ngữ dành cho thục nữ."

"...."

Lại quay đầu đi nhìn hai người kia: "Lần này cũng là ảo giác sao?"

Hai người sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Trong vòng một ngày xuất hiện ảo giác đến hai lần, xem ra đầu ta bị đánh hỏng mất rồi.

Giang Ánh Nguyệt giáo huấn thứ nhất chấm dứt, ngồi trên sô fa uống một ngụm nước.

"Chúng ta có việc nên sẽ không tham dự chuyện nhà của các ngươi" Tiểu Ngôn lôi kéo tay phúc hắc mỹ nhân. "Các ngươi cứ ở trong này chậm rãi mà thi hành gia pháp!"

Tay Giang Ánh Nguyệt dừng lại một chút, giương mắt nhìn ta: "Ngươi đã biết tội chưa?"

Gật đầu: "Biết tội."

"Vậy thì đi nghỉ ngơi đi" Nàng buông cái chén xuống.

"Vâng!"

"Thật giống Từ Hi Thái Hậu phải không?" Tiểu Ngôn nhỏ giọng hỏi phúc hắc mỹ nhân.

Phúc hắc mỹ nhân gật đầu.


"Còn hai người các ngươi" Giang Ánh Nguyệt gọi lại các nàng, "Chuyện hôm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài"

Hai người dừng một chút rồi gật đầu.

Tiễn bước hai vị mỹ nhân tỷ tỷ, Giang Ánh Nguyệt hình như là nhớ tới cái gì, ngồi ở trên ghế sô fa, bắt đầu ngẩn người ra. Ta cũng ngồi xuống một bên nhìn nàng ngẩn người.

Qua hồi lâu, nàng phục hồi tinh thần: "Ngưoi nhìn ta làm gì?"

"Ta ngẩn người không phải nhìn ngươi"

"Ngươi ngẩn người sao giống như đang nhìn ta?"

"Ta ngẩn người lại thích xem người, mà nơi này chỉ có người"

"Được rồi" Nàng dừng lại một chút, "Ngươi tại sao lại ngẩn người?"

"Vậy ngươi vì sao lại ngẩn người?"

Mỹ nhân không giống như ta dự đoán là sẽ hướng qua đây đem ta hành hung mà chỉ thở dài một hơi, đứng dậy li khai.

A!?

"Còn ta đang suy nghĩ ta là yêu tinh gì?" Ta nói cho nàng, "Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã đáp ứng sẽ cho ngươi câu trả lời..."

Mỹ nhân cười nhạo một tiếng, quay đầu: "Làm yêu quài mà làm được như ngươi thì đúng là thất bại!"

"......" Nhìn ngươi bộ dáng thực thương tâm nên ta sẽ không cùng ngươi truy cứu.

"Bất quá cho dù ngươi là yêu quái nhưng cũng là một yêu quái đáng yêu!" Nàng cười cười, lần đầu tiên thấy nàng dịu dàng như vậy "Ta biết ngươi quan tâm ta nhưng ta cũng sẽ không thích ngươi"

Được thôi......

Ta cũng hướng nàng cười: "Ta biết!"

Nàng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn ta, ninh mi lên: "Vừa rồi ngươi muốn đi theo Tiểu Ngôn sao?"

"......." Nguy rồi.......

"Ta xem ngươi mở miệng ra là một tiếng tỷ tỷ, kêu thực thân thiết a! "Nàng cắn răng "Ngươi không phải đã thích người ta rồi chứ!"

"Đúng là có một chút thích....." Ta sờ sờ cái ót, "Ta rất thích dạng nữ nhân xinh đẹp, dịu dàng,...."

"Nàng mà dịu dàng á?" Giang Ánh Nguyệt oán hận nói,"Nàng so với ta còn đáng sợ hơn!"

"Phải không?" So với Giang Ánh Nguyệt còn muốn lợi hại hơn? Trên đời này có loại nữ nhân đó sao?

Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại: "Ngươi không tin?"

"Tin, tin, tin!" Ta nhanh chóng khoác tay lại, "Ngươi nói cái gì ta cũng tin tưởng"

"Vậy ngươi còn thích nàng không?"

Ta nghĩ: "Vẫn thích"

Nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên vung tay nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Trời ạ, thật khó hiểu.

Qua một lúc, nàng vừa tức giận vừa vội vàng chạy trở về, chạy về đến chuẩn bị nói gì đó, mở miệng nữa ngày rồi lại vừa tức vừa vội vàng rời đi! Khiến cho ta choáng váng cả đầu, không biết phải nói như thế nào.

"Ta so với nàng có điểm nào kém?" Nàng hỏi ta.

Ta vì lo lắng đến kết cục sau này nên vô cùng khẳng định lắc đầu: "Không có!"

"Vậy ngươi vì sao thích nàng cũng không chịu thích ta?"

A? Gì?

"Ngươi không được thích nàng!" Giang Ánh Nguyệt hướng ta quát, "Ta không cho ngươi thích nàng!"

"Vì sao?"

"Nào có nhiều như vậy vì sao!"

"Vì sao?"

"Từ giờ trở đi, ngươi không được ở trước mặt ta hỏi vì sao, trừ phi ta cho phép! Nếu không thì......"Nàng lạnh lùng liếc ta một cái, không nói tiếp câu dưới.

Ta hoảng hốt cảm thấy chưa có nghe nàng nói điều quan trọng mà đã gật đầu lia lịa.

Nhưng là......vì sao a......

Đầu của ta giống như có một cây cân không đảo quanh, vấn đề như vậy không có trong phạm vi tự hỏi của ta. Vỉ thế ta nghe lãnh đạo giáo huấn xong, chuẩn bị đi ngủ.

"Ngươi lại đây một chút," Giang Ánh Nguyệt bỗng nhiên hướng ta vẫy tay.

Ta ngoan ngoãn đi qua.

Nàng một phen giữ chặt lấy ta, đem ta kéo đến trước mặt nàng, sau đó ti mỉ sờ đầu ta, nhìn thật lâu.

"Đã khỏi rồi!" Nàng vươn tay đè nơi từng là miệng vết thương của ta, "Còn có vụn thủy tinh không?"

Ta lắc lắc đầu.

"Thật là đứa ngốc....." Nàng bỗng nhiên thở dài, "Nếu ngươi cứ như vậy, ai cũng có thể khi dễ ngươi, biết không?"

"Không sao" Nhưng thật ra ta không biết phải làm sao, "Dù sao thì ta cũng sống dai như gián, không có chết được đâu.."

"Ngươi về sau cứ đi theo ta là được!" Nàng bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, "Ta sẽ nuôi ngươi!"

A?

"Vậy ta sẽ không cần trả tiền cơm nữa...."

Người phía sau dừng một chút: "Vẫn phải đưa"

"....." Có lầm hay không?......

Ta khóc hé ra mặt quay đầu nhìn nàng: "Vậy mà cũng kêu là nuôi ta sao?"

Mỹ nhân đã muốn che miệng ở đằng kia cười trộm. Một đôi mắt xếch hơi hơi thượng kiều, bên trong có nhiều điểm tinh quang.

Nụ cười khuynh thành.

.............

Nhưng là..............

Nàng mà cứ gian xảo như vậy thì khẳng định tiền của ta sẽ bị nàng lấy hết, rất là chịu thiệt! Cho dù ngươi là mỹ nữ cũng không được!

"Ta muốn ra ngoài sống!" Ta hướng nàng phát ra lời nói hùng hồn, "Ta muốn dọn ra ngoài!"

Giang Ánh Nguyệt sững sốt một chút: "Tiền cơm rất quý sao?"

"Ừ!"

"Nhưng nếu ngươi đi rồi thì làm sao ngươi đòi nợ được ta?"

"Ngươi về sao sẽ kiếm được một trăm vạn!" Thoạt nhìn cũng không giống như sẽ chạy trốn." Đến lúc đó ta đến chổ ngươi lấy là được rồi!"

"Ngươi thật sự tin tưởng ta sẽ kiếm được một trăm vạn?"

"A!" Đương nhiên là tin, "Tin tưởng"

Nàng giống như bị cái gì đó đã kích, suy sụp ngồi xuống sô fa.

"Ngươi tin tưởng ta...." Nàng cười khổ lắc đầu, "Nhưng là ngay cả bản thân ta cũng không tin tưởng mình. Ta không phải là nữ cường nhân khôn khéo, giỏi giang như ngươi vẫn tưởng. Ta chỉ là một cái Nhị Thế Tổ(*), một cái chỉ biết phá sản Nhị Thế Tổ, căn bản là cái gì cũng không làm được....."

Nàng cười ra nước mắt, "Cái gì mà ta chắc chắn sẽ lập tức trả lại tiền cho ngươi, tất cả đều là nói dối, lừa mình lừa người....."


"Sẽ không a....." Ta khó hiểu "Ngươi quyết đoán như vậy, về sau khẳng định sẽ rất thành công " đây là lời nói thật.

Nàng cười lau đi lệ ở khóe mắt: "Nếu thật sự có một ngày như vậy ta sẽ mua cho ngươi một căn nhà thật lớn, sau đó mua cho ngươi một chiếc xe rồi trả ngươi một trăm vạn"

"Đây là tự ngươi nói đó nhen!" Ta mừng rỡ như điên, "Đến lúc đó nhất định phải giữ lời đó!"

Nàng cười nhạo một tiếng: "Ừ!"

"Nói miệng không bằng chứng cứ, viết biên nhận, kí tên!"

Sắc mặt mỹ nhân nháy mắt biến hóa: "Ngươi đừng có được đằng chân mà lên đằng đầu!"

"...."Mỹ nhân như trời tháng sáu thay đổi thất thường. Nhưng trở mặt cũng quá nhanh đi!

"Hừ..!" Nàng từ bên người lấy ra tờ giấy, viết lưu loát rất tốt, ký tên đưa tới trong tay ta."Được chưa?"

Cười: "Được !"

Giang Ánh Nguyệt cũng không nhịn được nở nụ cười.

"Vì nhà và xe của ta ngươi phải cố lên nha!"

"Biết rồi!" Nàng gõ đầu của ta, "Nhà và xe của ngươi, còn có một trăm vạn!"




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét