Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Phế sài yêu tinh ( C31 ~ 35 )

CHƯƠNG 31: NGƯƠI LÀ AI VẬY?




Xét thấy Ánh nguyệt xử lý xong sự tình hỗn loạn, cuối cùng Tiểu ngôn và Lí nam đã trở lại. Tuy rằng cho dù như thế nào thì ta vẫn cảm thấy bạo quân nhà chúng ta rất có năng lực, nhưng cũng chẳng biết rốt cuộc tài năng của nàng từ đâu mà ra. Bởi vì nếu bằng năng lực của nàng mà đi quản lý chuyện lặt vặt của một công ty, rất có khả năng kết quả nàng sẽ dùng một cây đuốc đốt sạch đống văn kiện rắc rối, lý do sẽ là đống văn kiện này khiến cho lòng người phiền.

Ta cảm thấy công ty của nàng không chừng chính vì như vậy mà sụp đổ, xong rồi lại hứa cho ta nhà và xe, tuy vẫn không có. Bất quá không có cũng tốt, dù sao đã có nàng, ta tiếp tục làm tiểu bạch kiểm là tốt rồi.

He, ý kiến rất hay, ta rất có tiền đồ. (VC: sốm bám vợ mà kêu có tiền đồ.)

Cuối cùng cũng lựa chọn được địa điểm, ở làng khu nghỉ mát mùa hè của Lí nam. Lúc ta đang định hỏi bác sĩ thì làm sao có nhiều tiền như vậy để mở khu du lịch, thì Tiểu ngôn cùng Ánh Nguyệt bắt đầu tranh luận là đến tột cùng là tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống hay là kiểu dáng Tây Âu.

"Kiểu dáng truyền thống thoạt nhìn rất quê mùa, ai muốn mặc chứ!"

"Hừ, ngươi chẳng hiểu thế nào gọi là Di sản văn hóa phi vật thể cả!"

"Tuy ta không biết cái gì gọi là Di sản văn hóa phi vật thể! Nhưng ta biết nếu ngươi dám tiếp tục làm loạn ta liền đem tài sản ngươi sở hữu biến thành di sản!" (VC: ý chị là muốn giết TN tỷ, từ đó tài sản của chị ấy sẽ thành di chúc."

Tiểu ngôn lập tức im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ta, cầm lấy quyển sách, sau đó bỗng nhiên ném nó đi, ôm ta bắt đầu khóc nức nở.

"......."

"Nàng ăn hiếp ta! Vợ của ngươi ăn hiếp ta!" Nàng rưng rưng lên án.

Lắc đầu: Không biết.

"Nguyệt!" Tiểu ngôn đứng dậy nhìn nàng, ngón tay chỉ ta, "Nàng nói ngươi không phải là vợ của nàng."

Ánh Nguyêt hừ lạnh một tiếng:"Ai thèm."

"......" Ta thực vô tội.......

Hôn lễ đương nhiên vẫn là kiểu dáng Tây Âu.

Ta vốn còn muốn tìm bà nội trở về, hình như cũng phải thông báo cho Dạ Kiêu quốc biết một tiếng, nhưng cuối cùng bởi vì không biết họ ở đâu nên phải đành lòng bỏ qua.

Khách mời đều là do Tiểu ngôn và Lí nam mời, tất cả đều là nữ nhân. Cư nhiên được Ánh Nguyệt đồng ý, nhiều nữ nhân như vậy.....

Lỗ tai đau xót:"Ánh mắt liếc chỗ nào đấy?"

"......" Xua tay, "Không có, ta đang tìm ngươi."

"Ta vẫn ở bên cạnh ngươi nãy giờ, cần ngươi đi tìm sao!" Ánh Nguyệt phẫn nộ quát, "Ngươi quả nhiên chính là tên háo sắc!"

"......" Chỉ suy nghĩ ở trong lòng thôi mà.........

A?

"Ngươi luôn ở bên người ta sao?" Sao mình không có phát hiện ta?

Ánh Nguyệt sững sốt một chút, quay mặt đi:"Ai biết ngươi có hay không gặp một người liền yêu một người, không giám sát được sao?"

Her......

Ôm:"Ta sẽ không phản bội ngươi đâu." Azz, "Đời này chỉ yêu một mình ngươi." Gật đầu, "Chỉ yêu mình ngươi thôi."

"Hứ," Nàng hơi tránh ra một chút,"Nói một lần là được rồi, còn nói đến hai lần."

"Trời ơi!" Bên kia có một người thở dài, ra vẻ rất là đau lòng muốn chết, "Ngươi nói như vậy, còn vị trí của ta ở chỗ nào..."

"....." Ta không biết ngươi, Lí nam ngươi cút sang một bên đi.

"Trước mặt công chúng ôm ấp còn ra thể thống gì nữa." Tiểu ngôn túm ta, "Nữ nữ trao nhận không thân."

Các mỹ nhân bốn phía bưng chén rượu buồn cười nhìn ta, bộ dáng rất thích thú.

Hừ! Ta ôm lão bà của ta, có gì không được?

"Nhìn biểu tình của ngươi kìa!" Lí nam nhéo hai bên mặt của ta, "Còn quyệt miêng!"

Các mỹ nhân che miệng cười trộm.

"Phế sài công....." Có nhân che miệng cười lên tiếng, "Phế sài công, nữ vương thụ......Ha ha ha......."

Sắc mặt Ánh Nguyệt lặp tức xanh tím, hung tợn nhìn ta liếc mắt một cái, một phen đẩy ta ra, rời khỏi.

"......" Đừng đi mà........Rơi lệ......

"Đúng rồi," Lí nam đột nhiên hỏi một câu, "Tiểu bảo ở đâu?"

"Tiểu bảo?" Sửng sốt một chút, nhìn Tiểu ngôn, "Không phải ngươi ôm sao?"

Tiểu ngôn buông tay:"Có người nói Tiểu bảo dễ thương, ôm đi nhìn rồi."

Khóc:"Nàng có cánh a, nếu bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

Bình thường đều là giấu ở trong quần áo. Nhưng là nếu người kia sờ lưng của nàng......

"Đáng yêu quá!" Bỗng nhiên bên kia truyền đến một tiếng thét kinh hãi, "Cánh !"

........

Thời điểm chạy tới Tiểu bảo đã bị người khác cởi quần áo, thân mình xích lõa ngồi ở trên bàn cơm, cúi đầu uống chén rượu. Đôi cánh nhỏ màu đen ở phía sau thỉnh thoảng phịch vài cái, sau đó nàng ngẩng đầu, đối với chung quanh cười, lộ ra răng nanh vừa mới lớn.

Lại một trận kinh hô.

Ta quay người đi qua nhéo Tiểu ngôn, khóc:"Hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Oa, đàn sắc nữ này." Tiểu ngôn không thèm nhìn ta, "Sau khi nàng đầy tháng ta cũng chưa từng được cởi quần áo của nàng ra xem."

"......" Ngươi mới là sắc nữ thì có......

Tiếp tục lên án:"Hiện tại phải làm gì?"

Có khi nào Tiểu bảo sẽ bị nhốt vào bên trong lồng sắt không? Hu hu hu, đều là lỗi của ngươi!

Tiểu bảo nhìn bốn phía xung quanh, thấy được ta, sau đó vươn tay, muốn ôm ta một cái.

Tiểu bảo! Rơi lệ! Cha không có bảo vệ tốt ngươi!

Đẩy ra đám người, chen đi vào ôm lấy Tiểu bảo.

"Là con của ngươi hả?" Có một vị mỹ nhân hỏi.

Gật đầu:"Của ta cùng Ánh Nguyệt."

Bốn phía sững sốt một chút:"Con ruột của các ngươi?"

Chẳng lẽ là con nuôi!

Trừng ngươi.

"Đúng là có điểm giống." Có người bắt đầu bình luận, "Ánh mắt giống ngươi, cái khác đều giống cô dâu."

Một đám người bừng tỉnh đại ngộ.

Sau đó khó hiểu nói:"Chẳng lẽ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến nhường này rồi sao?"

"......"

Trên vai bỗng nhiên xuất hiện một đạo móng vuốt.

Còn tưởng là Lí nam, cho nên quay đầu lại trừng nàng.

Kết quả lại không phải.

Một tỷ tỷ tóc dài xinh đẹp, nước mắt lưng tròng nhìn ta.

..........

Mỹ nhân tỷ tỷ không nói lời nào, ôm ta thật chặt.

..........

"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!" Nàng ôm cổ ta, "Kiêu Kiêu, ta tìm con thật khổ a."

"......" Tỷ tỷ, ngươi là ai vậy.........

"Kiêu kiêu của ta...." Nàng nức nở hướng ta khóc lóc, kể khổ, "Phụ hoàng bởi vì làm thất lạc con nên bị mẫu hậu của con bỏ rơi......."

"......" Phụ, phụ hoàng? Mẫu hậu?

"Con đi theo ta đi tìm mẫu hậu nói cho rõ ràng, bằng không nàng sẽ lấy người khác......."

"......" Ngươi ngươi ngươi trước hãy buông ra.......

"CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ ĐÓ!" Gầm lên giận dữ.

Khóc: Ta chỉ biết........Ánh Nguyệt từng nói điều đầu tiên chính là đừng bao giờ để cho nàng nhìn thấy tình huống nàng không muốn thấy, dù là vô tình cũng không được.

"A, con dâu." Vị mỹ nhân tự xưng là phụ hoàng của ta buông lỏng tay ra, nhìn Ánh Nguyệt, "Bộ dáng của con dâu thật giống mẫu thân của Kiêu Kiêu nha."

Ánh Nguyệt sững sốt một chút, "Ngươi nói cái gì?"

"Hửm?" Vị phụ hoàng này cũng sửng sốt một chút, "Làm sao vậy?"

Ánh Nguyệt giận tím mặt:"Ngươi dám nói trông ta giống lão thái bà!"

"....."

Phụ hoàng đại nhân nhìn ta liếc mắt một cái, trao đổi một chút tin tức.

Nàng: Nữ nhân này thật khủng bố.

Ta: Ngươi còn chưa có gặp qua thời điểm nàng khủng bố đâu.

Nàng: Chẳng lẽ bằng trình độ của mẫu hậu con.

Hả?

"Hai người các ngươi rốt cuộc muốn ôm tới khi nào đây?"

Phụ hoàng đại nhân cùng ta đều bị hoảng sợ, nhanh chống ôm lấy nhau, sợ hãi nhìn Ánh Nguyệt: Ngươi muốn làm gì?

Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn chúng ta, sau đó cười lạnh một tiếng:"Muốn ta đem hôn lễ này biến thành lễ tang không? Vừa đúng lúc đều là màu trắng, thay đổi cũng rất thuận lợi."

"......."

Phụ hoàng đại nhân nhìn ta: Nàng thật khủng khiếp! Làm sao con dám cưới nàng làm vợ vậy?

Khóc: Không còn cách nào, vì con thích mà.

Phụ hoàng đại nhân tiếp tục khóc: Chúng ta thật giống nhau, Kiêu kiêu con cùng ta quá giống, chúng ta đều rất đáng thương.

Vì thế hai người cùng ôm nhau khóc rống lưu nước mắt.

"Các ngươi rốt cuộc có chịu buông tay hay không!!!!"

"......."

Buông........



CHƯƠNG 32: VỊ THÀNH NIÊN?



Vì phòng ngừa hai người chúng ta lại gây ra thêm chuyện gì, nên Ánh Nguyệt đưa chúng ta vào trong phòng đại sảnh. Phụ hoàng đại nhân cùng ta ngoan ngoãn đứng ở góc tường, sợ hãi nhìn vẻ mặt giận dữ của bạo quân đại nhân.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ánh Nguyêt cả giận nói, "Cư nhiên dám tùy tiện ôm Sở Kiêu!"

"Ta là phụ hoàng của nàng....." Phụ hoàng đại nhân khóc một tiếng, "Thật sự thật sự!"

Gật đầu: Chắc là sự thật.

"Còn ngươi nữa!" Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, "Nàng nói thật thì là thật sao? Cho dù là vậy, trừ ta ra ai ngươi cũng không được ôm!"

"......" Đổ mồ hôi, về sau sẽ không......

Phụ hoàng đại nhân dùng phúc ngữ*: Quá dữ! (*ngôn ngữ ám hiệu, dùng để trao đổi bí mật mà ko muốn ai biết.)

Gật đầu.

Phụ hoàng đại nhân tiếp tục sử dụng phúc ngữ: Lời nàng nói giống như không có đạo lý.

......

Lắc đầu: Không biết, hình như cũng có đạo lý.

Sau đó hai người cùng nhau gật đầu: Kỳ thật rất đạo lý.

Xong rồi phụ hoàng đại nhân lại rơi lệ: Không còn cách nào khác, hoàng hậu cũng từng nói giống như vậy! Lời nói của hoàng hậu đều có đạo lý.!

Rưng rưng gật đầu: A, Lời nói của Ánh nguyệt cũng có đạo lý! Không đạo lý cũng thành có đạo lý! Dù sao lời nàng chính là thiên lý* (ý trời)"

..........

"Các ngươi lắc đầu rồi lại gật đầu là có ý gì?" Ánh Nguyệt cau mày.

Bốn cánh tay cùng nhau lắc: Không có, tuyệt đối không có.

Ánh Nguyệt liếc trắng chúng ta một cái:"Động tác, biểu tình đều giống nhau như đúc, chắc hẳn đúng là cha con."

"......"

Sau đó liếc phụ hoàng đại nhân:"Ngươi tên gì?"

Phụ hoàng đại nhân rưng rưng nắm tay của ta: Ánh mắt thật đáng sợ! Kiêu kiêu nàng rất vô lễ, sao có thể trực tiếp hỏi ta tên gì!

Gật đầu: Nhưng nều nàng thật sự bất hiếu thì vừa rồi nàng đã đánh cha rồi.

Phụ hoàng đại nhân rưng rưng nhìn ta: Thật sao? Vừa rồi đã muốn đánh ta?

Tiếp tục gật đầu: Đúng vậy.

........

Vì thế phụ hoàng đại nhân tiếp tục rơi lệ: Sao có thể đánh ta chứ! Ta là cha của Kiêu Kiêu mà!

khóc: Nàng cũng thường xuyên đánh ta!

Hai người ôm đầu khóc rống.

"Trời....." Ánh Nguyệt ôm cái trán, "Hai phế sài..."

Hả?

Phụ hoàng đại nhân phúc ngữ: Kiêu Kiêu, nàng đang nói chúng ta sao?

Gật: Khẳng định là đang nói ta, nhưng mà có nói cha hay không thì không biết.

Phụ hoàng đại nhân nức nở: Nhất định là có ta, hoàng hậu cũng nói như vậy!

Kinh ngạc: Mẫu hậu có ở đây không?

"Đủ rồi!" Ánh Nguyệt gầm lên một tiếng, "Cấm các ngươi không được ở đó mà dùng ánh mắt trao đổi nữa!"

Sợ tới mức cùng nhau quỳ ở góc tường:"Vâng!"

Một lát sau, Tiểu ngôn cùng Lí nam cũng lại đây, đi đến thăm phụ hoàng đại nhân.

"Bộ dạng thật xinh đẹp." Tiểu ngôn cảm thán một tiếng, "Nàng thật sự là phụ hoàng của Phế Sài?"

Phụ hoàng gật đầu: Ah, đúng vậy.

Lí nam cũng gật đầu:"Ngay cả động tác gật đầu cũng giống."

"....."

"Cũng là một yêu tinh vô dụng." Ánh Nguyệt cả giận nói, "Hình như so với Phế sài còn muốn phế sài hơn."

Phụ hoàng đại nhân rưng rưng nhìn ta: Kiêu Kiêu có phải nàng đang mắng ta?

Gật đầu: Chắc vậy.

.........

"Các ngươi....." Ánh Nguyệt âm trầm, "Thử dùng ánh mắt trao đổi lần nữa xem...."

"......"

"Thoạt nhìn bộ dáng còn rất trẻ, để lại cho ta đi." Tiểu ngôn một phen đi đến đây, ôm cánh tay của phụ hoàng đại nhân, "Không phải nói hoàng hậu không cần ngươi sao? Vừa đúng lúc tỷ tỷ muốn ngươi."

"......" Tỷ tỷ........Tỷ tỷ, ngươi nói giống như là............

"Ngươi mang nàng đi đi, còn ta thì muốn Kiêu Kiêu của ta." Lí nam cũng kéo cánh tay của ta.

Hai yêu tinh cùng nhau bắt đầu giãy dụa.

Đằng sau áo căng thẳng, đã bị Ánh Nguyệt kéo đứng lên:"Nếu ngươi muốn động tình thì tìm bà lão kia. Phế sài là của ta, các ngươi ai cũng không được động vào."

Phụ hoàng đại nhân đang giãy dụa trên đường rơi lệ: Kiêu Kiêu nàng nói ta già!

Nghi hoặc: Ngươi không già sao?

Ta đã hai mươi mốt tuổi. (lời này là của Sở kiêu)

Vì thế bão lũ bất ngờ bộc phát:"Kiêu kiêu sao ngươi có thể nói như vậy! Chúng ta là Dạ Kiêu bộ tộc, Dạ kiêu bộ tộc đủ bốn mươi tuổi mới trưởng thành hoàn chỉnh!"

Một đám người quay đầu nhìn ta, dại ra:"Ý nói là ngươi vẫn còn chưa trưởng thành sao?"

"......" Không biết......

......

Tiểu ngôn ném phụ hoàng đại nhân qua một bên rồi nhảy lên ghế sô pha ngồi:"Wow Nguyệt, thì ra ngươi dụ dỗ vị thành niên, ngươi thật sự dụ dỗ vị thành niên đấy!"

Lí Nam thản nhiên gật đầu: "Lại còn là dụ dỗ lên giường. Điều đó là phạm pháp."

"......"

Vẻ mặt cùng cơ thể của Ánh Nguyệt run rẩy:"Các ngươi thử nói thêm câu nào nữa xem....."

Im lặng.

"Khụ!" Lí nam ho một tiếng, "Bên ngoài còn có khách mời đang chờ đâu, cô dâu và chú rể vắng mặt thì không tốt lắm."

Ánh Nguyệt nhíu mày:"Tiểu bảo đâu?"

........

"Cứu mạng, cứu mạng a không phải ta!" Tại sao chỉ đuổi giết một mình ta! "Các nàng đổ oan cho ta!"

"Khụ!" Tiểu ngôn rất nghiêm túc, "Ngươi đem Tiểu bảo giao cho người khác, sao lại là chúng ta đổ oan ngươi được?"

"......"Rơi lệ! "Ánh Nguyêt hãy nghe ta nói....."

"Còn hai người các ngươi!" Ánh Nguyệt nổi giận nói, "Đi ôm Tiểu bảo về đây, nếu làm cho các nàng làm rớt một cọng tóc của con ta thì các ngươi liền sinh không cùng ngày vậy nguyện chết cùng ngày đi!"

Hai người nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

.......

"Ánh Nguyệt, ngươi trước tiên hãy bỏ cây dao xuống......" Bỏ đi bỏ đi, ánh sáng lóng lánh thật dọa người.......

Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái, lại liếc trắng phụ hoàng đại nhân:"Hai người các ngươi quả nhiên là cha con, thói quen quăng con của mình tùm lum đêu giống y nhau........"

Rơi lệ: Ta thật sự bị oan...........

"Tốt nhất Tiểu bảo không nên xảy ra việc gì, nếu như có chuyện........" Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người, "Đừng hy vọng đời này ta lại để ý ngươi."

"......"

Có một cánh tay kéo quần áo của ta.

Quay đầu.

Một đôi nước mắt lưng tròng: Mẫu hậu của ngươi cũng nói như vậy, kết quả không có tìm được ngươi, nàng liền đem ta ném!

.......

Kinh hách: Thật sự không có để ý ngươi?

Rưng rưng gật đầu: Không có, gần đây hình như nàng còn muốn lập gia đình!

Kinh hách lần hai: Có Khi nào Ánh Nguyệt cũng giống như vậy?

Gật: Ngươi phải chuẩn bị tâm lý trước.

........

Cửa bị đẩy ra một chút.

Tim đập gia tốc.

"Không có việc gì, tiểu bảo chỉ uống chén rượu thôi." Thanh âm Lí nam vang lên, sau đó sửng sốt một chút:"Các nàng ôm đầu khóc rống cái gì?"

Ánh Nguyệt xem thường xoay người, tức giận nói:"Sao ta biết."

Tiếp tục ôm đầu khóc rống............




CHƯƠNG 33: HOÀNG HẬU GIÁ LÂM !



Tiểu bảo trở về an toàn, nghe nói lúc nãy nàng còn nằm trong lòng của một vị mỹ nhân uống rượu.

Tiểu ngôn dùng nguyên văn nói là: "Thật ra ly rượu kia đặt ở trước ngực vị mỹ nhân......."

Vì thế Ánh Nguyệt quyết định đem ta chém, đồng thời cho hai người kia cùng nhau chôn cùng.

Tiểu ngôn cực kì kháng nghị:"Liên quan gì đến chúng ta?"

"Ngốc đến thế là cùng." Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, "Chính ngươi đem con ta cho người khác, đừng tưởng là ta không biết."

Tiểu ngôn hóa đa nữa giây, bị Lí nam kéo ra trốn phía sau sô pha.

"......" Khóc, "Vậy tại sao ngươi còn muốn chém ta?"

Nữ hoàng đại nhân nhíu mi:"Ta thích."

"......" Ngươi thích còn muốn chém ta, vậy nếu ngươi mất hứng thì ta sẽ như thế nào?

Lí Nam cùng Tiểu ngôn ở phía sau sô pha thảo luận, không khí vô cùng nhiệt tình.

"Sau khi gặp Kiêu Kiêu tính tình của Nguyệt ngày càng tốt hơn." Lí Nam nói.

"....." Nàng nàng nàng nàng nàng nói cái gì?

"Đúng vậy." Tiểu ngôn, "Hiện giờ Nguyệt chỉ nói suông, nếu là trước kia thì đã làm thật rồi."

Sau đó Ánh Nguyệt một phát đá bay ghế sô pha, đem hai người ở mặt sau sợ tới mức chạy đi.

"Tính tình rất tốt có phải hay không?" Ánh nguyệt cười rất âm trầm, "Ta cũng biết tính tình của mình thật sự rất tốt."

"......" Khóc một tiếng: Ngươi đang nói gì vậy......

Do đó Ánh Nguyệt từ trên ghế rút dao ra, chọn tư thế thật tốt, hai người sợ đến mức đem phụ hoàng đại nhân đẩy lên phía trước làm lá chắn.

"Đừng lộn xộn." Nàng thản nhiên nói, "Ta nhắm thường không chuẩn xác lắm."

"......" Phụ hoàng cũng rơi lệ: Kiêu Kiêu cứu ta.......

Giơ tay chém xuống.

........

"Ngươi muốn chết sao!" Bỗng nhiên nữ nhân mặc đồ đen đá văng cửa ra hướng đến phụ hoàng đại nhân giận dữ hét lên, "MAU CHÓNG LĂN RA ĐÂY CHO TA!"

"....." Vị tỷ tỷ này là ai........

Còn có: Phụ hoàng đại nhân đã trúng dao, ta cảm thấy đây mới là điều quan trọng.

........

"Chán quá, trật rồi." Ánh nguyệt rất là tiếc nuối, quay đầu nhìn ta, sau đó nhíu mày, "Ngươi tới làm gì?"

"......" Ta?

Quay đầu.

Hình như không phải đang nói với ta.

"Nhanh chóng từ trong lòng đám nữ nhân kia đi ra cho ta!" Tỷ tỷ mặc đồ đen tiếp tục rống.

"......" Thì ra ngươi đang nói với người kia.....

........

Cảm giác.......

Rất giống Ánh Nguyệt!

Ah: Phụ hoàng đại nhân, ngươi không cần rơi lệ chạy vội, chút thương thế này rất nhanh sẽ lành, lại không hề đau.

Phụ hoàng đại nhân rơi lệ: Không phải! Kiêu Kiêu nàng là mẫu hậu của ngươi đó!

"......"

"Lão thái bà, chuyện của ta ngươi không cần xen vào." Ánh Nguyệt ở phía sau cùng mẫu hậu khai chiến.

"Ai có tâm tư quan tâm chuyện của ngươi hả?" Mẫu hậu hừ lạnh một tiếng, "Ngươi muốn giết bao nhiêu người thì cứ giết, muốn làm phá sản bao nhiêu công ty thì cứ làm., cho dù ngươi muốn lấy ai cũng không liên quan đến ta."

Ánh Nguyệt hung hăng trừng mắt nàng:"Vậy ngươi tới đây làm gì?"

Mẫu hậu không thèm nhìn nàng, hướng về phụ hoàng đại nhân quát:"Còn lề mề cái gì?"

"......" Không thèm để ý bạo quân nhà ta..........

Khóc: Nàng cư nhiên dám không để ý bạo quân nhà ta! Ta cũng không dám! [= =]

Phụ hoàng đại nhân khóc: Ta tránh không ra!

"Ngươi dùng phúc ngữ ta nghe không hiểu!" Lông mày của mẫu hậu dựng thẳng, "Lăn ra đây cho ta!"

Phụ hoàng đại nhân nhìn mẫu hậu đại nhân, trong ánh mắt đầy vẻ không thể tin, há miệng thất thần.

"Còn có các ngươi!" Vì thế mẫu hậu bão nổi, "Các ngươi có biết người các ngươi đang ôm là chồng của ta hay không! Còn không mau buông ra!"

Vì thế phụ hoàng đại nhân rơi lệ: Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận ta là chồng ngươi.......

Khóc: Phụ hoàng, hình như lời của ngươi nói nàng không nghe được.

Vì thế phụ hoàng gật đầu: Nghe được ta còn dám nói sao?

Hai yêu tinh rưng rưng đối diện: Thật đáng thương thật đáng thương.

Tiểu ngôn hoảng sợ, nhanh chóng buông tay, Lí nam ho nhẹ một tiếng, khó thấy nàng nhu thuận đứng ở một bên:"Tỷ, chúng ta cũng không biết...."

"Biết? Các ngươi còn biết cái gì?" Mẫu hậu chỉ vào Ánh Nguyệt, "Một kẻ tiêu hết mấy triệu gia tài chỉ vì theo đuổi một nữ nhân....."

Ánh nguyệt trừng nàng, nhưng không có đáp lời.

Vì thế ngón tay xinh đẹp kia lại chỉ về phía Tiểu ngôn:"Một tên làm đại ca xã hội đen thì không chịu, muốn đi làm bác sĩ. Ừ, thì làm bác sĩ cũng được, nhưng vì cái gì ngươi lại kêu huynh đệ của mình đem người ta đánh cho chết khiếp, rồi lại đến bệnh viện của ngươi chữa trị?"

Tiểu ngôn giống như muốn nói cái gì nhưng khi thấy mẫu hậu đại nhân nhìn chăm chú thì lại rụt cổ, trốn ở đằng sau Lí nam.

"Còn có ngươi!" Lần này là Lí nam, "Cứ tưởng ngươi là đứa chính chắn nhất, cuối cùng lại không biết đã trở thành bộ dạng gì nữa! Nữ nhân kia đã chết rồi sao?" (VC: người được phế sài dùng máu cứu trong mấy chương đầu đấy, chẳng lẽ là do Lí nam hạ độc thủ? "

Lí nam lắc đầu.

"......" Trăm năm cũng khó gặp được cảnh này nha, ba nữ nhân đều ngoan ngoãn như vậy. Duy nhất chỉ có nữ bạo quân nhà chúng ta là chưa ngoan, vẫn như trước trừng một đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng không phục lắm.

Vì thế mẫu hậu nhìn nàng một cái:"Ngươi không phục?"

"....." Câu này hình như ta đã từng nghe qua.

Ánh Nguyệt lạnh lùng nói:"Không phục thì sao?" Câu này không dám nói.

"Không tốt lắm." Mẫu hậu đại nhân liếc trắng ta một cái, "Người này nhìn cũng không được đẹp lắm."

"Hừ." Ánh Nguyệt cười lạnh một tiếng, "Nàng đương nhiên là không được đẹp rồi, cũng không nhìn xem là do ai sinh."

"......"

Phụ hoàng đại nhân khóc: Kiêu kiêu, nàng đang nói ta sao?

Lắc đầu: Hình như là đang nói mẫu hậu.

.......

Mẫu hậu đại nhân nhíu mi, nhìn ta một lúc lâu.

Sau đó quay đầu.

"Rất xấu."

"......"

Rơi lệ : Nào có người mẹ nào nói con gái mình như vậy! (VC: có chị và Nguyệt tỷ đấy! Lúc mới sinh tiểu bảo cũng như vậy.)

Phụ hoàng đại nhân an ủi: Kiêu kiêu đó là bởi vì nàng không biết ngươi là Tiểu kiêu kiêu thôi.

Gạt lệ: Thật không?

Gật, sau đó thực nghi hoặc: Nhưng đáng lẽ nàng hẳn là đã nhận ra rồi mới phải........

.......

Kết luận: Đã nhận ra, nhưng bởi vì ta xấu nên không tiếp nhận ta.

Vì thế ta kiên quyết khóc mà chạy đi!

Tại sao Ánh Nguyệt lại yêu Tiểu bảo như vậy, mặc dù nàng nói tiểu bảo nhìn giống ta thật sự rất xấu, nhưng tại sao mẫu hậu lại không chịu nhận ta!

Hu hu hu........

Vì thế hai yêu tinh ôm đầu khóc rống.



CHƯƠNG 34: THÌ RA LÀ NHƯ VẬY.



Mẫu hậu đại nhân nói ta rất xấu.......

Vì thế ta ôm phụ hoàng khóc nức nở.

"Đừng khóc nữa Kiêu Kiêu." Phụ hoàng đại nhân ôm ta, "Lúc trước ta cũng bị nàng mắng như vậy, bất quá về sau ta càng ngày càng đẹp lên."

Ngẩng đầu: Thật sao?

Gật: Thật mà.

Sau đó suy nghĩ: Ngươi đúng là không giống với các chị của ngươi.......

........

Nghe không hiểu.

Mẫu hậu đại nhân nhìn Tiểu bảo ở trên ghế sô pha bị đạp ngã nãy giờ không ai chú ý.

..........

Khóc.

Ngươi nhìn ta đi, ta cũng muốn được mẹ yêu thương.......

Hu hu.

Tiểu bảo đang lăn lộn ở trên ghế sô pha, không biết đang làm cái gì.

Sau đó mẫu hậu đại nhân đi qua.

Sau đó nàng lôi kéo áo Tiểu bảo, đem nàng bế lên.

.........

"Ngươi làm gì vậy!" Ánh Nguyệt cả giận nói, "Không được động nàng!"

Mẫu hậu đại nhân tức giận:"Rống cái gì! Không phải ngươi lúc trước cũng là do ta nuôi lớn sao!"

.........

Nhìn phụ hoàng: Ánh Nguyệt là tỷ tỷ của ta?

Khóc.

Phụ hoàng đại nhân hóa đá.

Sau đó hóa gió: Ta có nhiều con lắm, không nhớ nữa.

........

Chạy vội tới bên người Lí Nam:"Chẳng lẽ ngươi cũng là tỷ tỷ của ta?"

Vì thế người này lập tức khôi phục sức sống, hướng tới ta nháy mắt:"Ngươi để ý sao?"

"......" Không để ý ngươi.


Sau đó hỏi Tiểu ngôn:"Ngươi cũng vậy sao?"

"Ngươi nghĩ lão nương là heo mẹ sao?" Mẫu hậu đại nhân gầm lên một tiếng, "Cút sang một bên đi!"

"......"

Lăn.....

Hì hì!

Thì ra Tiểu bảo chính là đang luyện tập động tác này, để phòng ngừa sau này có nữ vương nào đó muốn nàng lăng (VC: ^^! đừng nghĩ TB cũng giống mình)

Có tiền đồ, so với ta còn có tiền đồ hơn.

Lăn đi.

.......

Ánh nguyệt xem thường.

"Tỷ tỷ....." Lí Nam cẩn thận nói một câu, "Hôn lễ của Kiêu Kiêu cùng Nguyệt còn chưa xong mà..."

"......"

Khóc: Nhở rồi, còn chưa đeo nhẫn cho nàng cũng chưa động phòng!

Tiểu bảo tránh vài cái, bắt được tay của mẫu hậu đại nhân, sau đó bổ nhào lên, tay chân cùng ôm lấy.

............

Giống túi gấu.....

Nghe nói đây là tư thế túi gấu.

.......

Rơi lệ: Ngươi đoạt Ánh Nguyệt thì đã đành vậy mà ngay cả mẫu hậu của ta ngươi cũng cướp! Ta hận ngươi!

Mẫu hậu đại nhân bắt đầu kéo túi gấu ra.

Không có hiệu quả.

Vì thế tiếp tục giãy dụa.

Vẫn không có hiệu quả.

Sau đó bắt đầu lắc mạnh.

Vì thế Tiểu bảo giống như tung bay trên đôi tay xinh đẹp kia.

........

Ánh Nguyệt vẻ mặt giận dữ:"Ngươi làm cái gì đó!"

"Dạy dỗ con của ngươi!"

"Nó không phải là con của kia!"

Hai nữ vương trừng nhau.

......

Mọi người bị lãng quên.

Hai người này đều không thích để ý đến người khác.

Lí nam chậm rãi đi lại đây, ôm lấy ta:"Chắc ngươi không hiểu là đã xảy ra chuyện gì, cho nên để ta giải thích với ngươi, thế nào thấy tỷ tỷ (mẫu hậu) có được không?"

"......" Ngươi không cần ôm ta là tốt rồi.......

"Kỳ thật mẫu hậu của ngươi là bảo mẫu của chúng ta." Nàng hoi kinh hách, "Trước đây ba người chúng ta ai nói cũng không nghe, tỷ tỷ là được đặc biệt mời về dạy dỗ chúng ta."

"......" Chắc chỉ bị giáo huấn một chút thôi, nhìn các ngươi thật xấu xa.

A, không được hôn ta!

"Thật đáng yêu!" Nàng nhéo mặt ta, "Mắt trợn trắng lại đáng yêu đến như vậy!"

"......."

"Quá trình như thế nào thì ta sẽ không nói." Nàng vẻ mặt rối rắm, "Ngươi chỉ cần biết rằng tính tình bướng bỉnh, không nghe lời và cực kì phản nghịch của Nguyệt cũng là giống nàng(mẫu hậu) nhất."

Gật đầu: Đã nhìn ra.

Sau đó ----

Chụp mặt của ngươi: Không được hôn ta!

Bỗng nhiên một tiếng sư tử gầm, thật ra là hai tiếng. Bất quá âm lượng cả âm lượng, hướng phát tới lẫn ngữ điệu đều giống nhau, cho nên như là một tiếng:"Buông tay cho ta!"

"......"

Quay đầu.

.......

Thì ra phụ hoàng đại nhân cũng đang chịu khổ......

Tiểu ngôn nhanh chóng thu hồi cánh tay đang ôm khuôn mặt đầy nước mắt của phụ hoàng đại nhân, kéo Lí nam bỏ chạy.

..........

Hai nữ bạo quân cùng nhau lạnh lùng nhìn chúng ta.

Tiểu bảo từ trên tay trèo lên trên vai của mẫu hậu đại nhân.

Mồ hôi lạnh, ứa ra.



CHƯƠNG 35: VÔ ĐỀ.




N năm về trước.


Chuyện kể rằng......


Có ba đứa nhỏ bại hoại, cầm đầu là bạo quân đại nhân nhà chúng ta, lão Nhị là Lí Nam, lão Tam là Tiểu ngôn.


Lúc này, ba đứa nhỏ bại hoại còn chưa có lớn, bộ dáng chỉ mới sáu bảy tuổi, một đám trưởng thành sớm đến không ngờ.


Sự tích của các nàng ta xin bỏ qua, không đề cập đến, dù sao quan trọng nhất là nếu như cha mẹ của các nàng đã thật sự chịu bỏ ra hơn một ngàn vạn để mướn một nữ vương siêu cấp đến dạy dỗ các nàng thì ắt hẳn là bon họ đã khiến cho cha mẹ không thể chịu được nữa rồi, đồng thời cũng đuổi đi vô số lão sư (thầy cô giáo). 


Cho nên nhất định phải tìm cứu tinh.


Mẹ của Phế Sài chính là vị cứu tinh ấy.


Vì thế, chúng ta hãy cùng xem ngày đầu tiên các nàng gặp nhau.


Bởi vì Giang Ánh Nguyệt là tặc vương (ông trùm), cho nên tộc trưởng nhà nàng quyết định, trước tiên hãy đem tặc vương này mang đi cho người ta trông thấy, nếu có thể thu phục thì cả ba nhà cùng nhau mời. Nếu không được thì............


Thế giới kia rất hắc ám cho nên tiếp tục bỏ qua.


Một ngày đẹp trời, không khí trong lành, tộc trưởng nhà Giang Ánh Nguyệt đưa nàng đến sân gôn ngồi chờ nữ vương siêu cấp của chúng ta.


Đợi đến khi Giang Ánh Nguyệt đứng lên chuẩn bị rời đi thì nữ vương xuất hiện.


"Thật to gan!" Giang Ánh nguyệt mở đầu chính là một câu, "Dám để cho bổn tiểu thư chờ ngươi?"


Siêu cấp nữ vương nhìn nàng một cái, hừ lạnh một tiếng:"Muốn cho ngươi đợi đấy, thì sao?"


Giang Ánh nguyệt nhíu mày một cái:"Ngươi nói cái gì! Ngươi không sợ ta sa thải ngươi?"


"Hứ, chỉ với mấy chục triệu mà đã nghĩ sẽ mua được ta?" Nữ vương đại nhân khinh bỉ nhìn nàng một cái, "Nếu không phải do lão nương tâm tình không tốt muốn tìm một vài người phát tiết một chút thì cho dù là liếm ngón chân cho ta, ngươi cũng không có cửa đâu."


"Ngươi nói lại lần nữa xem!"


"Ta nói....." Nữ vương cười lạnh nhìn tiểu nhà đầu trước mắt, "Ngươi không xứng để liếm đầu ngón chân của ta......." (VC: ọe dơ quá, chắc tâm tình ko tốt là tại cha Phế sài rồi.)


Do đó, thế giới sụp đổ.


Khụ, có lẽ ta nên giới thiệu một chút về tiểu bạo quân của chúng ta.


Tiểu bạo quân, nữ, tên thật là Giang Ánh nguyệt, tên tiếng anh là Sina. Năm nay bảy tuổi, vì phòng ngừa chuyện bắt cóc phát sinh nên Giang gia đã mướn chuyên viên cao cấp nhất quốc gia dạy Teakwondo cho nàng. Hiện tại, năng lực đã đạt tới đai đen cấp ba, nam nữ đều giết được, Sở Hướng Vô Địch.


Hoàn tất.


Sau đó nữ vương nắm cổ chân của Giang Ánh Nguyệt, đem nàng dinh lên.


"Chưa đủ lông, đủ cánh mà cũng dám ra tay với lão nương?" Nữ vương lộ ra đôi răng nanh, "Nếu còn như vậy nữa, lão nương sẽ giết ngươi"


"Ngươi dám!"


"Ngươi coi ta có dám hay không!"


"Lâm cô nương........" Tộc trưởng của Giang gia bị dọa đến, "Chính là cho ngươi dạy dỗ nàng....."


"Dạy cái rắm! (Vc: nguyên văn của tác giả, ko phải mình chém...)" Nữ vương quay đầu rống một tiếng, "Nếu còn có lần sau, ngay cả ngươi ta cũng giáo huấn!"


Kẻ vô dụng lui xuống.


Giang Ánh Nguyệt tiếp tục giãy dụa.


Nữ vương một phen đem nàng ném lên trên.


"Cứ giao con nhóc này cho ta!" Là mệnh lệnh, không thương lượng, "Lão nương không tin sẽ không giáo huấn được ngươi!"


"......." Vì thế, tộc trưởng Giang gia hoàn toàn than.


Nghe nói, nữ vương đại nhân của chúng ta chuyên ra tay không hề lưu tình đối với mấy đứa trẻ không hề nghe lời là có tiếng, kết quả....


Nói thật, tộc trưởng Giang gia cho rằng nếu dạy theo kiểu như vậy thì hắn tình nàng tình nguyện Giang Ánh Nguyệt vẫn cứ như cũ. (Không biết tộc trưởng là trai hay gái, mà đây là bách hợp văn nên chắc là con gái nên gọi là nàng đi.)


..........


Bởi vì nữ nhân trước mắt rất khủng bố!


Nhưng hối hận đã muộn.


Cách thiên còn lại hai đứa nhóc rất ngạc nhiên vì sao cả ngày rồi mà Tiểu bạo quân vẫn chưa đi ra, liền cùng nhau vượt tường viện nhà Giang Ánh Nguyệt. Sau đó, đánh chết mười tám con chó săn trông cửa rồi chạy đến phòng ngủ của Giang Ánh nguyệt 


Sau đó cả hai 
.



Vị kia, vị tỷ tỷ kia là ai?


"Nàng đang đùa SM sao?" Tiểu ngôn hỏi Lí Nam.(Ai muốn biết Sm là gì thì có thể search google tỷ tỷ)


Người phía sau không dám khẳng định:"Thoạt nhìn rất giống......Nhưng nếu thật như vậy thì Giang Ánh nguyệt không cắn lưỡi tự sát mới lạ."


Tiểu ngôn lắc đầu:"Phỏng chừng muốn tự sát nhưng không được."


Vì thế cả hai tiếp tục quan sát.


Trong phòng ngủ, nữ vương còng tay chân Giang Ánh Nguyệt ở trên giường, dùng tất chân dài của mình nhét vào miệng nàng, nằm ở bên người nàng thực nhàn nhã đọc sách.


Hai kẻ bên ngoài có thể cảm thấy lửa giận trong mắt Giang Ánh Nguyệt đều có thể thiêu cháy vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, nhưng là tỷ tỷ vẫn bất vi sở động.(coi như không có việc gì)


.......


Thần kinh mạnh mẽ cỡ nào.........


Nữ vương xem sách một lát, bỗng nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía bọn Lí Nam, đứng trong chốc lát, mở cửa đi ra ngoài.


.......


Sau một lúc lâu.


Ánh nguyệt nhìn hai kẻ trước mắt, rất là kinh ngạc, nhưng cũng rất vui vẻ: Tốt lắm, các ngươi đến chịu ngược cùng ta đi.


Lí nam liếc mắt một cái, đem tâm tư của nàng đều nhìn thấu: Quả nhiên là một nữ nhân ác độc! Sau này khẳng định sẽ phải liều mạng cùng kẻ này!


Nữ vương đại nhân ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, lười biếng nhìn cả hai. Hai người ngoan ngoãn ngồi vào một bên, cúi đầu.


"Tự ý trèo vào tường nhà người ta là không đúng." Nữ vương lười biếng nói.


Hai người gật đầu.


Giang Ánh Nguyệt cười như điên.


"Sau này muốn vào thì cứ trực tiếp đập nát vách tường hoặc là vào bằng cửa chính, có nghe hay không?"


Ngây ngốc, sau đó gật đầu:"Biết."


........


"Tự ý đánh chết chó nhà người ta còn vứt sang một bên cũng là không đúng." Nữ vương tiếp tục dạy.


Gật đầu.


Sau đó nữ vương lấy di động ra, gọi một cú điện thoại, rất là nhàn nhã:"Thịt chó nướng của ta xong chưa?"


........


Hai người cùng nữ vương ăn thịt chó.


Ánh nguyệt ở bên cạnh nhìn, đôi mắt xinh đẹp vẫn như trước hung hăng trừng mắt nữ vương, muốn giết nàng, chưa toại, ai điếu.


Nữ vương chậm rãi ăn trong chốc lát, mới quay đầu lại nhìn Giang Ánh Nguyệt:"Ngươi cũng muốn ăn sao?"


Giang Ánh Nguyệt giận dữ quay mặt đi.


Nữ vương nhìn nàng trong chốc lát, thay đổi tư thế hai chân, ra lệnh:"Đứa nhìn giống tiểu miêu kia, đi lấy kem đánh răng cùng nước cho ta, còn đứa trông giống hồ ly thì đi tìm dây thừng cho ta, phải rắn chắc mới được."


Cả hai sửng sốt một chút, lui ra.


Rất nhanh đã trởi lại.


Nữ vương đi đến ngồi vào bên người Giang Ánh Nguyệt, mở còng tay nàng ra, sau đó lấy dây thừng trong tay Lí Nam, đem trói lại đôi tay đang loạn trảo khắp nơi.


Sau đó là chân.


Cho đến khi Giang Ánh Nguyệt bị buột chặt không thể động đậy, nữ vương mới đem nàng dinh đến WC, đánh răng thật kĩ xong rồi lại dinh nàng trở lại bên cạnh bàn ăn.


Nữ vương tiếp tục trừng nàng, canh chừng nghiêm ngặt phòng, không biết nữ nhân trước mắt lại làm ra chuyện gì.


"Đừng tưởng rằng ta cho ngươi ăn." Nữ vương thừa dịp ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Ta muốn cho ngươi nhìn ta ăn, không gì hơn."


Đó là kẻ sát tinh thứ nhất mà Giang Ánh Nguyệt từ lúc chào đời mới gặp được. Sát tinh này, Giang Ánh nguyệt đánh không lại mắng cũng không được, cả đời căm hận, sau đó lại gặp được kẻ thứ hai.


Chính là phế sài nhà chúng ta.


Chẳng qua hai người này, một người là hận, một người là yêu thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét