Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

Phế sài yêu tinh ( C16~20 )

CHƯƠNG 16: THEO DÕI



Lí Nam đưa ta về nhà, đến cửa thì phát hiện trong phòng không có bật đèn, chắc là Giang Ánh Nguyệt ngủ rồi hoặc là chưa có trở về. Bất kể là tình huống nào, ta đều đau lòng.

Rón ra rón rén vào phòng.

Giang Ánh Nguyệt vẫn luôn không thích khóa cửa lại, ban ngày và buổi tối đều mở ra. Đương nhiên ngoại trừ lúc đuổi ta đi.

"Ba" một tiếng, đèn sáng lên.

"Ai đưa ngươi về vậy?" Giang Ánh Nguyệt đứng ở lầu hai, nhìn ta.

"....." Nếu ta ăn ngay nói thật, ta sẽ không phải chết thêm một lần nữa?

"Ta ở chỗ đó chờ ngươi....." Sau đó, "Sau đó, gặp được Lí Nam" Nàng mượn cà vạt của ta, dù sao ta cũng không thích đeo.

"Lại là nàng?" Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt trở nên xanh mét "Nàng đúng là âm hồn bất tan mà!"

Xua tay: "Nếu không có nàng thì chắc bây giờ ta vẫn ở đó chờ ngươi,...."

Nói điều này....... có chút đau lòng.

Giang Ánh Nguyệt sửng sốt: "Không phải hiện tại ngươi đã trở lại rồi sao? Cũng không mất cánh tay hay gãy cái chân nào đó thôi."

"......." Nàng thật sự.......lo lắng cho ta?

"Thật là," Nàng hờn giận nói, "Bị nam nhân kia quấn quýt muốn cùng ăn cơm, cũng may là thức ăn ngon, chắc cũng hơn mười vạn..."

"......." Là thức ăn ngon sao?....."Người kia có khóc không?"

"Không có." Giang Ánh Nguyệt dừng lại, thản nhiên nói, "Bất quá cũng có một chút, đặc biệt khi hắn biết ta mang thai."

"......." 

Giang Ánh Nguyệt nhìn ta, liếc mắt, sau đó xoay người hai mắt mở to, "Cà vạt của ngươi đâu?"

"Lí Nam mượn rồi...." Chỉ mong nàng đừng giận....

"Nàng mượn cà vạt của ngươi làm cải gì?" Giang Ánh Nguyệt cả giận nói, "Trong nhà của nàng cà vạt xếp thành núi, sao lại muốn cái kia!"

"Sao ta biết...."

"Rốt cục các ngươi đã làm gì?! Ngay cả cà vạt cũng bỏ quên!"

"Không có....."

"Uổng công ta còn......" Nàng nổi giận đùng đùng chì vào bên ngoài, "Ngươi cút ra ngoài cho ta! Bấm nút biến!"

"Thật sự là không có...." Ta khóc không ra nước mắt......A? "Ngươi đang ghen?"

Giang Ánh Nguyệt sững sốt một chút, sau đó tiếp tục nổi điên :"Ngươi cút ra ngoài đi!"

Hắc :" Ta đi đến chỗ Lí Nam nhóa?"

"Ngươi muốn đi thì cứ đi, " Giang Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi cười, "Ở lại đó luôn cũng không có vấn đề gì."

"......" Đi sẽ không cần về, ta biết....

"Sao còn chưa đi?"

"Thật sự không có...."

Nàng ninh mi trước nhìn ta hồi lâu, có chút đăm chiêu: "Hẳn là ngươi không có lá gan đó..."

Ta nhanh chóng gật đầu: "Tuyệt đối không có."

"Thôi, quên đi" nàng khoát tay, "Các ngươi xảy ra chuyện gì không liên quan đến ta." Sau đó xoay người về phòng.

"......"

Lại thêm một đêm yên tĩnh.

Bụng của Giang Ánh Nguyệt càng ngày càng lớn. Tốc độ này đúng là hơi khoa trương, một ngày trước chỉ lộ ra một chút, đến buổi sáng hôm sau thì béo lên rất nhiều.

Giang Ánh Nguyệt đối với chuyện này hoàn toàn coi như không thấy.

"Yêu quái mà." Nàng thản nhiên nói, "Ta còn ước nó mau sớm lớn lên một chút để sinh nó, khỏi phải mệt mỏi."

Ta vây quanh nàng, vòng vo vài vòng, sau đó thật cẩn thận hỏi "Ta có thể nghe tim nó đập một chút được không?"

Giang Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc, vuốt bụng, sau đó liếc mắt: "Vẫn còn sớm, thai nhi mới hơn một tháng làm sao có tim được?"

"Ngươi không phải nói nó là yêu quái sao? ngươi nhìn bộ dạng của nó nhanh như vậy mà đã....."

"Cũng vẫn còn sớm!"

"......" Ta vẫn muốn nghe tiểu yêu tinh đạp....

"Tránh sang một bên đi." Nàng đẩy ta ra, "Ta còn phải đi gặp khách hàng nói chuyện."

"Bộ dạng này còn muốn đi sao?"

"Bộ dạng này thì thế nào?" nàng đi tới cửa. "Càng về sau, ta càng phải đi rất nhiều"

"Nhưng mà....." ta nghĩ, "Cho ta đi cùng được không?" Ít nhất cũng nên chiếu cố nàng tốt một chút....

"Không được!" Nàng không chút do dự cự tuyệt.

"Vì sao...?"

"Nhìn thấy ngươi ta càng phiền lòng, không có tâm tư để nói chuyện." Nàng trả lời cực kì gọn gàng, sau đó nhíu mày, "hừ, sao ta phải trả lời ngươi chứ?"

"......"Thật đả kích......

Được rồi, không đi thì không đi vậy, ta theo dõi! Ác, ha ha ha ha, theo dõi, theo dõi!

Vì thế, chờ Giang Ánh Nguyệt ra khỏi cửa, ta liền chạy nhanh vụng trộm đi theo dõi nàng.

Hai người gặp mặt ở một quán cà phê, nhìn thấy Giang Ánh Nguyệt ngồi xuống, ta lén chạy tới ngồi ở ghế phía sau, vụng trộm nhìn.

Hôm nay, Giang Ánh Nguyệt mặc trang phục tương đối rộng thùng thinfg, thoạt nhìn vẫn như trước, mị lực bắn ra bốn phía. Một mỹ nhân đẹp như vậy lại ngồi với một tên đẹp trai, làm cho lòng ta vô cùng mất hứng. Toàn bộ quá trình hai người trò truyện với nhau đều có vẻ rất vui, chẳng đều là vì nam nhân kia luôn động tay động chân mà Giang Ánh Nguyệt vẫn không có cự tuyệt.

"......."

Sao lại như thế? Bình thường dưới tình huống này, tay nam nhân kia chắc chắn đã bị rút gân, chặt xương mới phải! Chẳng lẻ nàng thích nam nhân này? Rơi lệ!

Ta vẫn ngồi khóc cho đến khi Giang Ánh Nguyệt đứng dậy, đi vào WC để trang điểm lại, thấy vậy ta mới nhân cơ hội này đi theo vào.

Giang Ánh Nguyệt đứng ở trước gương tô son môi, ta ở phía sau lén lút đi qua, sau đó vỗ vai của nàng một cái. [ tác giả: Cái này là kiểu muốn chết điển hình..]

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Giang Ánh Nguyệt chế trụ cái tay mà ta khoát lên vai nàng, hung hăng uốn éo, sau đó ta xoay cánh tay mà xoay người đá một cước trúng bắp chân của ta, rồi đem ta ấn lên trên tường. Rõ ràng ta nghe được xương cốt toàn thân bùm bùm một trận, gãy chắc rồi.

"......." Đây là chuyện gì....

"Sao lại là ngươi?" Nàng buông lỏng tay ra, đem ta ném lên trên.

"....." Ta không đau, một chút cũng không đau, nhưng không có nghĩa là ta có thể động. Ta thảm thương ngồi xỏm dưới người nàng, hai mắt đầm lệ mông lung nhìn Giang Ánh Nguyệt.

"Ngươi theo dõi ta?" nàng nhíu mày, "Ngươi muốn chết hả?"

"........" Ta đã biết......thật sự đã muốn chết.....

Nàng chậm rãi đứng lên, giậm giày cao gót, đi qua trước mặt ta, ra ngoài WC.

"Phục vụ nơi này có một người nằm dưới đất!" Ta nghe được giọng nói thản nhiên của nàng. "Hình như là bị té gãy xương, tốt nhất các ngươi nên đua nàng đến bệnh viện. WC có nhiều nước nên rất trơn, chuyện này các ngươi phải chịu trách nhiệm."

"......." Đúng là người xảo trá....

Phục vụ rất nhanh lại đây, nàng rất kinh hãi giúp ta đứng lên.

Giang Ánh Nguyệt vãn đứng ở cửa, đợi khi phục vụ đỡ ta đi qua mặt. Nàng chỉ thản nhiên nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó xoay người đi đến chỗ của mình.

Khóc........nàng cũng không thèm để ý ta.

Ông chủ quán này thật sự rất tốt bụng, cư nhiên gọi người đem ta đưa đến bệnh viện, cuối cùng bác sĩ vừa nhìn thấy liền nói rằng các ngón tay bị trật khớp, xương bánh chè bị dập nát. Đều khiến hắn thấy kì quái là chỗ bị gãy xương hình như là do vũ khí gì đó gây nên. Dựa vào kinh nghiệm cuộc sống nhiều năm của mỉnh, hắn khẳng định là do giày cao gót mà ra.

Ta đối với loại tình cảm giống như nước sông chảy liên miên không dứt của hắn là kính nể.

Từ trước ta đã biết rằng năng lực khôi phục của mình chỉ giới hạn cho việc tổ chức lại tế bào da. Còn đối với hệ thống xương cốt thì muốn khôi phục lại vị trí cũ thì phải dựa vào trị liệu bình thường để khôi phục. Tuy rằng lực khôi phục so với người bình thường có nhanh hơn nhưng vẫn là có hạn. Nếu ta thật sự mạnh mẽ đến nổi xương cốt đều cố thể tùy tiện khôi phục nhanh chóng thì ta đã sớm đi làm sát thủ. Dù sao cũng không chết được, sợ gì mà không làm.

Người phục vụ có lòng tốt giúp ta thanh toán tiền thuốc men, sau đó an bài thủ tục nằm viện, nói ta hãy gọi người thân.

Hiện tại Giang Ánh Nguyệt còn đang làm việc, chắc không có thời gian, vậy đành phải.....

Gọi cho Lí Nam đi......Dù sao nàng cũng ở bệnh viện, chỉ cần Giang Ánh Nguyệt không biết......

"Bị ai đánh thảm như vậy?" Lí Nam nhìn ta cả người băng bó, "Là Nguyệt?"

Gật đầu, khóc......

"không phải năng lực phục hồi của ngươi rất nhanh sao? Sao lại nằm viện vậy?"

Vì thế ta chỉ có thể giải thích lại lần nữa cho nàng hiểu, nói xương cốt của ta cũng giống như người bình thường.

"Một ngày nào đó, ngươi sẽ chết ở trong tay nàng." Lí nam thương hại nhìn ta, sau đó cười ngồi xuống bến giường, đầu ngón tay nâng cằm của ta, "Nếu không thì ngươi đi theo tỷ tỷ đi, ít nhất vẫn bảo toàn được tính mạng."

"......." Thật không?

"Bác sĩ Lí" Ngoài cửa có một thực tập sinh bộ dáng rất giống tiểu nữ sinh, cẩn thận nói cho Lí Nam, "Chúng ta muốn đi thực tập khâu vết thương."

"Khâu vết thương?" Lí Nam lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn ta, cười nham hiểm, "Ở chỗ này làm luôn đi."

"......" Nhìn đi! Ta mà đi theo nàng nhất định sẽ chết càng sớm hơn!

Khóc.......

Ai ngờ Lí Nam bỗng nhiên cứng đờ, sau đó dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán ta: "Dọa ngươi sợ sao? Xem ngươi mồ hôi lạnh rồi này."

"......" Ta nhìn ngươi không phải dọa ta, mà là thật sự muốn như thế....

"Lần sau, giải phẫu thực nghiệm, ta lại tiếp đến tìm ngươi. " Nàng cười sáng lạng như hoa.

"......" Giang Ánh Nguyệt, cứu mạng!

Lí Nam cuối cùng thì cũng đi rồi, lúc sắp đi, còn không quên tặng ta một cái hôn gió, rồi mới cười rời đi.

Đến buổi chiều, Giang Ánh Nghuyệt mới xuất hiện. Vừa tới, nàng liền đem một cái hộp để trước mặt ta. Sau đó, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, nhếch chân lên bắt chéo: "Mở ra!"

Ta nhắc lên tay phải chỉ vào mình, xác định thử có phải đối tượng nang đang nói chuyện là ta hay không?

Nàng ninh mi nhìn ta hồi lâu, lại đem hộp lấy qua. "Ta mua di động cho ngươi, tiền ngươi thiếu ta trước, về sau sẽ đòi ngươi." Nàng chậm rãi mơ hộp ra. "Mỗi ngày đều không thấy ngươi lại không biết ngươi lại chạy đến chỗ nào lêu lõng."

"......" Rõ ràng mỗi ngày ta đều ở trước mặt ngươi, chính ngươi nói thấy ta sẽ làm ngươi phiền lòng....

"Trong di động chi cho tồn tại số của ta, cuộc trò chuyện ghi lại cũng chỉ được là của ta. nếu ta phát hiện ngươi gọi điện hay nhắn tin cho người khác, ngươi hãy chờ chết đi."

"Điện thoại gây rối thì sao?"

"Người khác gọi vào thì ta không quan tâm" nàng trừng mắt nhìn ta: "Nhưng ngươi không được phép gọi đi."

Gật đầu, "Hiểu rồi."

Thấy thế nàng mới nhìn ta liếc mắt một cái, dựa lưng vào trên ghế, khóe miệng hơi cong lên."

Đó là.......cười sao?

Nhưng sao lại là cười?

Ta vẫn không hiểu.



CHƯƠNG 17



Ở bệnh viện một ngày, vốn còn chưa khỏi nhưng Giang Ánh Nguyệt vô tình gặp Lí Nam ở cửa phòng bệnh của ta. Vì thế dù ta khỏi hay chưa, nàng vẫn túm ta ra viện.

"Giang Ánh Nguyệt....." Ta cẩn thận trưng cầu ý kiến, "Ta còn chưa có khỏi hẳn, đi ra ngoài e là sẽ bị nặng hơn....." 

"Hay là vì nơi này thuận tiện để gặp Lí Nam?" Nàng bác bỏ không chút lưu tình "Ngươi có chết cũng phải chết trong nhà của ta."

"......." Tuyệt đối là nàng đang ghen! Chắc chắn là vậy! Nhưng sao ta không cảm thấy hạnh phúc mà lại thấy thống khổ?

..........

Cũng may cuối cùng cũng không có gãy xương lần nữa, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, trên cơ bản liền khỏi hẳn. Giang Ánh Nguyệt vẫn như trước phụ trách nấu ăn, và độ lớn của bụng nàng cũng vẫn như trước làm cho người ta khó tin.

Đợi hơn nửa tháng sau, bụng của nàng đã giống như phụ nữ mang thai chín tháng. Cuối cùng nàng cũng phải bất đắc dĩ nằm ở nhà, để cho ta hầu hạ, chăm sóc.

Do đó, hiện tại nàng thật sự đã trở thành một vị nữ vương.

Người lớn nói trẻ con được nuông chiều từ bé như đưa cơm đến miệng, quần áo mặc đến trên người, hiện giờ Giang Ánh Nguyệt cũng giống như một đứa nhỏ bị làm hư, mỗi ngày ngồi ở trên sô fa xem tivi, ngẫu hứng thì đi tản bộ trên cỏ, mỏi chân thì ta giúp nàng mát xa, nếu có đau vai thì ta xoa bóp cho nàng. Còn lúc buồn bực thì ta cho nàng cắn mấy miếng, sau đó chạy nhanh đến bệnh viện tiêm vắc xin phòng ngừa chó dại.

Đương nhiên chuyện này Giang Ánh Nguyệt không hề hay biết, bằng không ta sẽ chết thật thảm....

"Ta muốn nghe âm thanh của con......" Chắc bây giờ đã có thể phát ra âm thanh.......

Giang Ánh Nguyệt ngồi trên sô fa chậm rãi uống nước trái cây, xem tivi, sau đó mặt không chút thay đổi bác bỏ: "Mơ đi!"

"Nhưng mà...."

"Ngươi không được phép chạm vào ta dù chỉ một ngón tay" Nàng quay đầu nhìn ta liếc mắt, âm trầm nói, "Mỗi lần nhớ tới buổi tối hôm đó.............Ta liền hận không thể giết ngươi...."

"......" Vậy ngươi còn sai ta bóp chân, đắm vai.....Hơn nữa tối hôm đó, ta hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì.....

Nhưng sao có thể chịu thiệt như vậy chứ.

"Giang Ánh Nguyệt....." Ta muốn nghe.....

"Không được!"

"Giang Ánh Nguyệt...."

"Tránh sang một bên"

"Giang Ánh Nguyệt...."

"Ngươi muốn chết hả?" Nàng cắn răng trừng ta, "Ngươi có biết khiến cho phụ nữ mang thai nổi giận là không tốt cho đứa nhỏ?"

"........" Đã biết..........

Oán niệm........

Tiểu yêu tinh, ta rất nhớ ngươi! Ngươi phải biết rằng thật ra ta rất nhớ ngươi, nhưng mẹ ngươi không cho ta chạm vào ngươi.....

Rút cục thì nàng vẫn không cho ta chạm vào tiểu yêu tinh.

Tuy nói việc ăn uống của Giang Ánh Nguyệt là d ta chiếu cố, nhưng mọi người phải biết rằng, ta là một ô sin ngu ngốc. Trạng thái ngu ngốc này vĩnh viễn không thể thay đổi được, cho dù ta có cố gắng rèn luyện cỡ nào thì ta vẫn dùng hơn 10 tấn nước để rửa vài cái bát và luộc trứng gà. Còn với việc giặt quần áo thì Giang Ánh Nguyệt rất lo lắng nên đều là nàng tự làm lấy. Nàng từng nói nếu ta giặt hỏng một bộ quần áo của nàng thì sẽ đem ta bán để trừ nợ.

Cũng may không có đem ta bán đi.

Ngày hôm sau, Tiểu Ngôn từ nước ngoài trở về

Nàng vừa về liến theo Lí Nam đến nhà của chúng ta.

"Nghe nói người mang thai tiểu yêu tinh, sao lại lớn như vậy?" Nàng chạy đi qua vuốt bụng Giang Ánh Nguyệt, "Ta muốn nghe âm thanh của nó một chút."

"......." Ta đây còn chưa được nghe, Giang Ánh Nguyệt đừng đáp ứng nàng.

Ai ngờ Giang Ánh Nguyệt lại nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó gật đầu.

"........" Khi dễ ta! Vì cái gì chỉ khi dễ một mình ta!

Bên kia đang cao hứng phấn chấn nghe nhịp tim của tiểu yêu tinh, còn ta thì đứng bên cạnh oán niệm rơi lệ.....

"Sao vậy?" Lí Nam ôm tay đứng bên cạnh ta, "Gianh Ánh Nguyệt không cho ngươi đụng?"

Gật đầu.

"Ra là vậy...." nàng có chút đăm chiêu, gật đầu, sau đó từ trên người lấy ra một chiếc cà vạt, "Này, trả cho ngươi."

Ta không biết vì sao mà nhận lấy, nhìn rõ mới thấy đó chính là chiếc cà vạt mà ngày hôm đó nàng đã mượn ta.

"..........." Hiện tại đưa cho ta......

Ta nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Giang Ánh Nguyệt.

Chỉ thấy nàng nhìn ta, cười rất âm trầm khủng bố, mơ hồ hiện ra một đôi răng nanh lợi hại.

"........."Rơi lệ! Lí Nam ngươi chính là đang hãm hại ta! Ngươi khiến ta tận lực cúc cung tận tụy hầu hạ rồi sau đó chết!

"Chính là tùy tiện mua ở tạp hóa, không ngờ bác sĩ Lí còn đặc biệt đưa lại đây." Giang Ánh Nguyệt cười đến kỳ quái, "Ta còn định chuẩn bị cho ngươi giữ lại làm kỷ niệm đấy."

"Sao vậy được......" Lí Nam cười, ôm vai ta, "Việc này ghi nhớ trong lòng là được, không cần câu nệ hình thức làm gì."

Ta nhanh chóng tránh ra, hướng Giang Ánh Nguyệt xua tay: "Ngươi đừng nghe nàng nói lung tung....."

Giang Ánh Nguyệt cười lạnh một tiếng, quay mặt đi không hề để ý đến ta.

Ta ngược lại đem toàn bộ oán hận tập trung ở Lí Nam trên người, không nháy mắt nhìn nàng, nước mắt ở hốc mắt rơi ra.

"Khụ!" Nàng làm bộ dường như không có việc gì, tiêu sái đi qua, "Ta hôm nay tới là để tiến hành kiểm tra thời gian thai nhi, chuyện này cứ tạm thời gạt qua một bên...."

"Giao cho Tiểu Ngôn là được rồi." Giang Ánh Nguyệt không chút do dự cự tuyệt, "Ngươi đi cùng Sở Kiêu của ngươi đi."

"......." Cái gì mà 'Sở Kiêu của ngươi' .....Ta rõ ràng là của ngươi....

Vì thế, bên kia Tiểu ngôn giúp Giang Ánh Nguyệt đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể, ta ở bên này bị Lí Nam ép ngồi trên sô fa, đã vậy còn bị nàng hung hăng ôm cánh tay, muốn thoát cũng thoát không ra.

"Ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh ta đi." Lí Nam cười, nắm mặt của ta cùng nàng đối diện, "Ta sẽ hại ngươi sao?"

"........" Rõ ràng ngươi đang hại ta.......

Nàng cười nâng cằm của ta: "Cười một cái nào?"

"......" No.

"Cười một cái thôi......."

No no no.

Lí Nam cười cười, đem ta đè lên ghế sô fa, phủ thân mình đến mặt của ta.

"Các ngươi đang làm cái gì!"

Ta hướng tới bên kia xua tay, trong miệng khò khè không ra âm thanh hoàn chỉnh: "Ô ô ô......."

"Cư nhiên còn dám làm trước mặt của ta!" Giang Ánh Nguyệt cả giận nói, "Ngươi......"

"Ngươi hiểu lầm, " Lí Nam cười xoay người sang chỗ khác hướng Giang Ánh Nguyệt giải thích, "Sự tình không phải như ngươi tưởng tượng đâu."

"......." Nếu ngươi đem cái tay kia đặt ở trên lưng ta bỏ ra, ta liền cảm thấy ngươi kỳ thật là một người tốt......

"Còn là do ta suy diễn lung tung?" Giang Ánh Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

"......." Thật sự tất cả đều là do ngươi tự mình tưởng tượng.......ta căn bản là bị ăn hiếp, hãm hại.......Xong rồi còn bị ngươi vu oan......

"Bình tĩnh, bình tĩnh...." Tiểu Ngôn ở bên kia đứng đắn khuyên can, "Giận dữ đối với thai nhi không tốt."

Gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

Giang Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn ta, liếc một cái, quay đầu đi chỗ khác.

"......."

"Ghen tị a......" Lí Nam nhỏ giọng nói ở bên tai ta, "Ta đã nói không gì tốt hơn phép khích tướng mà."

"......." Không cần để gần như vậy.....

"Các ngươi lại đang làm cái gì?"

"......." Ta đã nói không nên để gần như vậy........

So với bị người như vậy hãm hại, ta cảm thấy yên lặng là tốt nhất. Tuy cuộc sống của chúng ta hình như cho tới bây giờ vốn chưa có yên bình....

" Xem ra con đường của ngươi còn rất xa, " Lí Nam lại cười, ôm cổ ta, cắn lỗ tai của ta, "Muốn cho nàng thích ngươi đến khi nàng có thể nhượng bộ ngươi thì ngươi mới là công đức viên mãn......"

"........" Ngươi cứ như vậy thì ta rất nhanh sẽ đi gặp phật tổ công đức viên mãn..........

"Tiểu ngôn, đuổi đôi gian phu dâm phụ kia ra ngoài!"

"........" Ta chỉ biết........

Ngửa mặt lên trời thở dài, nhớ tới lời tụng kinh của bà nội: Lộ từ từ này tu xa hề, ngô đem cao thấp mà cầu tác. ( câu này mình cũng không rõ nghĩa lắm, hình như đường đi vẫn còn dài, ta chỉ đành phải từ từ đi hay sao ý........Ai biết thì giải thích giùm mình với! ^^!)


CHƯƠNG 18: TIỂU YÊU TINH ! (A! tiểu yêu tinh cuối cùng cũng được sinh ra >.<)



Sau khi Lí Nam và Tiểu Ngôn đi về, Giang Ánh Nguyệt bắt đầu hoàn toàn không chịu nhìn ta. Tuy rằng vẫn áp bức ta như trước nhưng một câu cũng không nói với ta.

Tiếp theo, ta chỉ có thể tiếp tục năng nỉ nàng. (VC: câu này ta chém! T^T)


"Giang Ánh Nguyệt....."

Ở bên kia, người nằm nghiêng ở trên ghế sô pha, chậm rãi mở mắt, nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lại nhắm mắt.

Trông giống như hình ảnh một con mèo ngủ gật.

Vì thế ta không hề quấn quít lấy nàng, ngược lại bắt đầu thưởng thức bộ dáng nàng ngủ.

.............

Xem trăm lần cũng không thấy chán. her her her.....

Con mèo quý tộc chợt mở mắt, lười biếng nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lật người, đưa lưng về phía ta, tiếp tục ngủ.

"......." Vẫn không thèm để ý tới ta.......

Không để ý thì thôi, ta tự chơi một mình vậy.

Tự chơi một mình. tự chơi một mình..........

Kỳ thật sau khi Lí Nam và Tiểu Ngôn đi về, ta không có bị đánh cũng không bị mắng, tựa hồ đã có sự tiến bộ, nhưng trên thực tế, ta tình nguyện bị nàng đánh, bị nàng mắng. Ít nhất nhờ vậy mà cơn giận của nàng sẽ lập tức tiêu tan đi, không giống hiện tại, mắc nghẹn, làm cho tinh thần của ta cũng chịu ngược đãi theo.

Ý nguyện chưa thành, ta từ trong phòng đi ra, ngồi đối diện Giang Ánh Nguyệt, nghĩ nghĩ, quyết định đi hiểm chiêu.

Sau đó ta rón ra rón rén tiêu sái đi qua, cúi người xuống.

Ta muốn nghe âm thanh của tiểu yêu tinh nhà ta.!

Tay của Giang Ánh Nguyệt trước sau như một chống đỡ được mặt của ta, sau đó quay đầu hung tợn trừng ta, nhưng cũng không có nói chuyện.

Ta bắt lấy cái tay kia, chỉ chỉ bụng của nàng:"Ta muốn nghe âm thanh của tiểu yêu tinh."

Bình thường trước tình huống này, Giang ánh nguyệt cơ bản đã dùng khủy tay đem ta đánh bay, nhưng hiện tại thân thể của nàng đã không thể làm ra động tác như vậy, nên đành phải tiếp tục trừng mắt ta, nhìn ta đem đầu áp đến trên bụng nàng, nghe thanh âm của tiểu yêu tinh.

"Tránh ra." Rốt cục nàng đã mở miệng, lạnh như băng, "Không muốn chết trong lời nói liền tránh ra cho ta."

Mặc kệ, ta quyết định thừa dịp thời điểm móng vuốt của lão hổ bị cắt đi nên xa xỉ một lần, hưởng thụ sờ mông lão hổ....

..........

Có phải ta đã hiểu sai hay không?

Cách một tầng da thịt mềm mại, bên tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, giống như đánh vào cái trống nhỏ, một tiếng thanh.

"Thùng thùng đông, ta nghe được!" Ta ngẩng đầu nói cho Giang ánh nguyệt, nhưng nàng chỉ cau mày, vi quyệt miệng, nghiêm mặt không có nhìn ta.

"Nghe được thì thôi, ồn ào cái gì!"

"Ta lần đầu tiên nghe được đó....." Tiểu yêu tinh của ta, đương nhiên hưng phấn.

Nàng đẩy đầu của ta ra, lắc người, đổi thành nằm ngửa: "Vậy ngươi chỉ cần nghe một lần là đủ, về sau không cho đến làm phiền ta nữa!"

"Được!" Ta nhanh chóng chạy qua.

Bên tai vẫn còn âm thanh, tay của ta nhẹ nhàng vuốt bụng của nàng, cảm giác được động tác của tiểu yêu tinh, sau đó chậm rãi vuốt phẳng.

Bất quá, dần dần, hình như còn có âm thanh gì đó.

"Chẳng lẽ là song bào thai?" Ta ngẩng đầu nhìn Giang Ánh Nguyệt, "Ta hình như nghe được hai tiếng tim đập."

Giang ánh nguyệt lập tức mở mắt: "Làm sao ta biết được, không chừng ngươi nghe được nhịp tim của chính mình."

"Thật không?" Ta đứng thẳng dậy nghe ngóng, "Hình như không có a." (VC: ~\>.</~, là tiếng tim đập của Nguyệt tỷ í mòa!)

"Ngươi lo nhiều như vậy làm gì!" Nàng lại lật người một cái, đưa lưng về phía ta, "Ngươi nghe đủ rồi chứ, bây giờ ta muốn ngủ."

Ta nhanh chóng xông đến: "Không đủ!" 

"Ngươi có phiền hay không!" Nàng quay đầu trừng ta, khuôn mặt trắng nõn trong suốt ngày thường có chút hơi nhiễm hồng.

"........." mặt đều giận đến đỏ rầu a.........Ta coi như chấm hết.......... (VC: phế sài ơi phế sài, pó tay với bạn lun! rõ ràng zị mà.....^^!)

Ta ngoan ngoãn thối lui đến một bên, cúi đầu: "Ta sẽ không làm phiền ngươi, chúc ngủ ngon."

Nàng thấy thế mới quay đầu qua kia.

Một lúc lầu.

"Ngu ngốc! Ngu ngốc ngu ngốc!"

"Ai?" mắng ta sao? Vì cái gì lại mắng ta?

"Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!"

".........."

Được rồi, ngu ngốc thì ngu ngốc vậy, dù sao ta cũng bị ngươi mắng quen rồi.

Ta vẫn như trước nhìn thân thể nàng hơi phập phồng, nghĩ rằng chắc nàng thật sự bị tức đến hỏng rồi, về sau ta muốn chậm rãi sống sót qua khỏi thời gian này.

Hazz.

Gần đây lưng của ta luôn luôn ngứa, không biết sao lại ngứa thế này. Bởi vì ngứa trên chỗ xương bả vai, nên ta gãi không đến. Đành phải giống như động vật, hướng tới vách tường cọ lên cọ xuống.

"Ngươi đang làm cái quái gì đó?" Giang Ánh Nguyệt cau mày nhìn ta.

"Ngứa." Ta chỉ vào lưng của mình, "Ta gãi không tới."

Giang Ánh Nguyệt hơi hơi thở dài, vỗ vỗ ghế sô pha: "Lại đây ngồi"

Ta ngoan ngoãn đi qua ngồi xuống.

Nàng đem ta ấn ngã xuống sô pha, sau đó kéo áo ta lên.

"........." Ta còn chưa có nhìn lén ngươi mà ngươi cứ như vậy xem ta.......Ăn ngon mệt.

"Đây là cái gì?" Tay nàng lạnh lẽo ở trên xương bả vai của ta di chuyển, "Màu đen, muốn theo trên lưng của ngươi dài ra."

".........." Lời của nàng một câu ta cũng không có nghe rõ, chỉ biết là xúc cảm lạnh lẽo kia thật thoải mái.......

Nàng bỗng nhiên rút về rảnh tay, đột ngột. Ngay sau đó, bên tai ta truyền đến tiếng khớp hàm cắn chặt.

Ta quay đầu lại, chỉ nhìn thấy nàng ôm bụng lui đến trên sô pha, cau mày, mồ hôi lạnh theo trên trán từ rừ toát ra.

"Lấy điện thoại của ta gọi cho Lí Nam......" Hơi thở của nàng dồn dập nói cho ta, "Mau!"

"Không gọi 120 sao?" Hẳn là nhanh hơn đi......

"Ngươi điên rồi hả?" Âm thanh của nàng đã muốn bắt đầu phát run, "Ta cũng không biết sẽ sinh ra cái gì, nếu đến bệnh viện, về sau chúng ta sẽ không được bình yên....."

"......." Ta chạy nhanh cầm lấy di động đặt trên bàn, bắt tay vào tìm số điện thoại của Lí nam.

Rất nhanh Lí nam đã chạy đến, đồng hành còn có Tiểu Ngôn.

"Sao ngươi cũng đến đây?" Ta nhìn Tiểu Ngôn.

"Chẳng lẽ để Lí nam một mình đến đây sao?" Tiểu Ngôn trừng mắt nhìn ta, liếc một cái: "Đem Nguyệt tra tấn thành bộ dạng này, món nợ này sau này ta sẽ tính với ngươi."

"........"

"Đừng ở đó đấu võ mồm nữa," Lí nam mở một cửa phòng, "Mau dìu nàng vào trong"

Thế này Tiểu Ngôn mới đi qua giúp đỡ Giang Ánh Nguyệt.

Ta nghĩ cũng nên đi qua hỗ trợ, lại bị Lí nam chặn ở ngoài cửa.

"Có ngươi chỉ thêm phiền." nàng nói không lưu tình chút nào, "Ở bên ngoài chờ là được."

"Nhưng....."

Lí Nam không để ý đến ta nữa, "cạch" một tiếng đóng cửa phòng.

Giang ánh nguyệt.............

Một trận đau đớn không biết từ đâu truyền lại, ta ôm vai ngã xuống.

Đây là loại thống khổ mà ta chưa bao giờ gặp qua.

Có cái gì đó sẽ từ nơi đó chui ra? Là cái gì?

Giang Ánh Nguyệt rên rỉ đứt quãng truyền ra, kích thích màng tai của ta.

Nhưng đau đớn trên lưng vẫn không hề giảm.

"Trời ạ, đây là cái gì!" Trong phòng truyền ra tiếng kinh hô của Tiểu ngôn, "Đây là.......đây là......"

"Đừng hoảng hốt, trước hết hãy đem đứa nhỏ lấy ra đã." Là Lí Nam.

Quả nhiên là yêu quái sao?

Lưng đau quá, đau quá.........

"Oa......." Một tiếng khóc to rõ của trẻ con vang lên, đem ý thức mơ hồ của ta kêu trở về.

"Phế Sài ngươi mau vào xem......" Tiểu Ngôn chạy vội đi ra. Sau đó giống như nhìn thấy gì đó: "Trời! lại gì nữa đây?"

Cố gắng đứng lên, nhưng một đạo đau đớn hơn nữa theo sau lưng truyền đến.

"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Là ta sinh con chứ không phải ngươi sinh!" Thanh âm Giang Ánh Nguyệt nổi giận đùng đùng từ bên trong truyền ra, "Ngươi la cái gì?"

"Không phải không phải a, các ngươi mau ra đây nhìn nè." Tiểu ngôn hướng bên trong gọi.

Quá lớn đau đớn hao hết tâm lực của ta, còn không kịp chờ các nàng đi ra, trước mắt bỗng tối sầm, ngã xuống.

"Thật kỳ lạ....." Mơ hồ nghe được âm thanh của Tiểu Ngôn, "Cánh của các nàng từ đâu mà ra?"

"Sao ta biết," Giang Ánh Nguyệt tức giận, sau đó không hờn giận nói: "Nàng quá xấu."

"Con nít mới sinh đều như vậy, qua vài ngày thì sẽ đẹp lên." Giọng Lí Nam tựa hồ mang theo ý cười, "Ta cảm thấy đôi cánh nhỏ của nàng rất đáng yêu."

"Đúng vậy!" Tiểu Ngôn cũng đi theo phụ họa, "Ta rất thích đôi cánh này, hay là ta cùng Phế Sài sinh thêm một đứa cũng tốt lắm."

"Ngươi dám!"

"Ai nha, cho ta mượn nàng một dùng một chút thôi, dù sao ta chỉ muốn có một đứa con có cánh, cũng không phải muốn nàng."

"Không được!"

"........." Đang nói ta à?

Cố gắng từ từ mở to đôi mắt.

Giang ánh nguyệt nằm ở trên giường ôm tã lót, Lí nam cùng Tiểu Ngôn vây quanh nàng, cùng nhau đùa với tiểu hài tử.

A? là tiểu yêu tinh của ta?

"Ta cũng phải nhìn, ta cũng phải nhìn!" Ta nhanh chóng nhấc tay lên, ý bảo, "Ta cũng phải nhìn tiểu yêu tinh!"

"Cuối cùng cũng tĩnh?" Lí Nam quay đầu, "Ngươi tự mình lại đây xem."

"Vừa rồi ta nghe được từ cánh," Ta cao hứng phấn chấn chạy tới, "Tiểu yêu tinh nhà chúng ta có phải hay không có cánh?"

Giang Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn ta, liếc một cái: "Xấu muốn chết!"

"........." Đây là lời mà người làm mẹ nên nói sao......

Ta xem một chút, sau đó -

"Thật sự quá xấu a....."

"Hai ngươi thật đúng là trời sinh một đôi." Tiểu Ngôn thở dài, "Đã nói sau này sẽ đẹp rồi....."

"Thật chứ?"

Lí nam cười gật gật đầu: "Đương nhiên."

Vậy thì yên tâm.

"Ta thấy không cần thiết," Giang Ánh Nguyệt liếc ta, "Ngươi cũng không nhìn thử là cái gì gien."

".........." Kia không phải còn có gien của ngươi sao.......Tổng hợp lại tổng hợp lại hẳn là phải rất đẹp mới đúng........

"A?" Ta bỗng nhiên nhớ đến, "Vì sao nàng có cánh nhưng ta lại không có?" Ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Giang Ánh Nguyệt: Sẽ không phải là do ngươi cùng yêu tinh khác sinh đi.......

Tiểu Ngôn nghiêng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn Lí Nam: "Chúng ta đoán xem hiện tại trong đầu nàng đang suy nghĩ gì đi."

"Còn đoán?" Giang Ánh Nguyệt liếc ta một cái, "Khẳng định là nàng đang cảm thấy ta 'Hồng hạnh ra trướng' (ngoại tình), cùng người khác sinh."

Lí Nam gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

".........." Khóc,....

Bỗng nhiên Tiểu Ngôn vươn tay nắm cái gì đó ơ phía sau ta, lắc đầu thơ dài: "Ngươi nhìn đi, đây là cái gì"

Ta xoay người qua.

A? Cánh? Cánh màu đen?

"Tuy không biết sao lại như vậy, nhưng thực rõ ràng tiểu yêu tinh này này chính là con của ngươi." Lí Nam nhéo cánh của ta, "Ta thấy để biết đáp án này thì phải tìm đến bà nội, người đã nhận nuôi ngươi ?"

Giang Ánh Nguyệt giơ lên tiểu yêu tinh nhìn trong chốc lát, cau mày: "Nàng sẽ mãi mang theo đôi cánh này sao?"

"Bây giờ còn không thể xác định." Lí Nam nhìn ta, liếc mắt một cái, "Ngươi nói cho ta biết địa chỉ của bà nội ngươi đi, hiện tại chúng ta sẽ đi tìm nàng để hỏi rõ."

"Vì cái gì không mang ta theo cùng đi?" Bộ dáng giống như muốn đem ta ném đi.

"Ngươi?" Giang Ánh Nguyệt tức giận hừ một tiếng, "Sau lưng có một đôi cánh lớn như vậy, ngươi muốn giả trang thiên nga đen hay là quỷ Satan?"

"........" 

"Một mình ta đi là đủ," Lí Nam dặn dò Tiểu Ngôn, "Hai người các nàng hiện tại một người vừa sinh con xong, hoàn toàn không thể ra ngoài, một người thì trên lưng có đôi cánh căn bản không dám ra cửa, cũng chỉ có thể làm phiền ngươi chiếu cố một chút."

"Cứ yên tâm," Tiểu Ngôn hướng về ta trừng mắt, "Ta sẽ hảo hảo chiếu cố các nàng."

Mồ hôi lạnh: Sao lại cảm thấy nàng thực không có lòng tốt đâu?

Giang Ánh Nguyệt tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ phải đồng ý.

Đợi cho Lí Nam đi rồi, trong nhà cũng chỉ còn lại ta, Giang Ánh Nguyệt cùng với Tiểu Ngôn. Ba người cứ như vậy mà bắt đầu nổi lên cuộc sống ở chung kì quái.


CHƯƠNG 19: TẠI SAO CHỈ KHI DỄ MỘT MÌNH TA?



Sau khi Lí Nam đi rồi, trong nhà liền trở thành thiên hạ của Tiểu Ngôn. Mỗi ngày trừ bỏ chiếu cố tiểu yêu tinh nhà chúng ta ra thì phần lớn thời gian đều là kệ cận ta, trên cơ bản một tấc cũng không rời.

"Ta cũng muốn có một tiểu yêu tinh....." Nàng trông mong nhìn ta,"Được không, được không được không....."

"........" Không tốt.......

"Thôi được rồi." Nàng biết biết miệng, "Đúng rồi, ngươi làm sao mà đẩy ngã được Nguyệt vậy?"

"......." Đề tài này ở nhà bị cấm đàm luận, vị phạm là giết không cần hỏi.

"Her, ngươi còn biết xấu hổ sao?" Nàng đi lại đây, lấy tay nắm mặt của ta hướng hai bên lạp: "Cho ngươi biết, ta nghe nói Nguyệt cùng Lâm Phong còn chưa làm chuyện đó, hình như với ngươi là lần đầu tiên thì phải......"

Ta nhanh chân chạy trốn.

Thứ nhất, chuyện này ta tuyệt đối không dám nói, thứ hai......Căn bản ta không biết nói cái gì........

Trốn chỗ nào cũng không an toàn, nếu trốn trong phòng ta nàng sẽ tìm ra ngay, còn chạy ra ngoài thì ta lại không dám, cuối cùng đành phải chạy đến phòng Giang Ánh Nguyệt, cầu xin nàng cứu mạng.

Giang Ánh Nguyệt đang ngủ, tiểu yêu tinh nằm úp sấp trước ở bên cạnh nàng, lộ ra một đôi cánh nhỏ có lông xù. Đôi lúc lại động vài cái, sau đó bĩu môi, vươn tay nhỏ bé trảo khắp nơi 

Giang Ánh Nguyệt ở phía sau mơ mơ hồ hồ hướng nàng vươn tay. Tiểu yêu tinh một phen nhéo ngón tay Giang Ánh Nguyệt, đặt ở trong miệng.

...........

Tiểu yêu tinh! Tiểu yêu tinh! Dễ thương quá đi!

Ta hoàn toàn đã quên phía sau còn có người đang đuổi giết, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu yêu tinh.

Lí Nam và Tiểu Ngôn nói đúng, qua vài ngày tiểu yêu tinh liền trổ mã. Tuy rằng khuôn mặt còn hồng hồng, nhưng vẫn nhìn ra được là một đứa nhỏ xinh đẹp.

Xinh đẹp giống Giang Ánh Nguyệt!

Dương dương tự đắc....

Tiểu yêu tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy ta liền mếu máo bắt đầu khóc.

"......." nàng cùng mẹ giống nhau đều không thích nhìn thấy ta.......

"Ngươi lại đang làm gì đó...." Giang Ánh Nguyệt bị tiếng khóc của tiểu yêu tinh đánh thức, chậm rãi ngồi xuống, vươn tay, "Đưa ta."

Ta chỉ có thể ngoan ngoãn đem tiểu yêu tinh trả lại cho nàng.

Tiểu yêu tinh vừa trở lại trong tay Giang Ánh Nguyệt liền im lặng, sau đó dựa vào ngực Giang Ánh Nguyệt, cắn đầu ngón tay của mình, chậm rãi nhắm mắt lại.

Khóc!

Ta chỉ vào tiểu yêu tinh lên án: "Vì sao nàng lại không thích ta?"

"Không sao,"Trên vai tự nhiên xuất hiện một đạo móng vuốt, "Hai chúng ta cùng sinh một đứa, nàng chắc chắn sẽ thích ngươi."

"........" Rốt cục cũng đuổi đến đây.

Giang Ánh Nguyệt liếc chúng ta một cái: "Đi nhanh giùm cái, có phòng ở dưới lầu đấy. Chú ý nhỏ tiếng một chút, không cần đánh thức đứa nhỏ."

"........" Rơi lệ! Đây là đang nói cái gì!

Tiểu Ngôn một phen nắm vai của ta: "Cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta nhanh lên đi."

"........" Ai muốn đi!

"Nhanh lên nào!"

"Không đi!"

Tiểu ngôn không để ý, lắc lắc cổ của ta mà bắt đầu túm ra bên ngoài.

"Mặc kệ? Cường thôi!"

"......." Giang Ánh Nguyệt cứu mạng.......

"Ngươi cường nàng cũng vô dụng," Âm thanh Giang Ánh Nguyệt ở phía sau quái khí nói, "Có bản lĩnh thì ngươi làm cho nàng cường ngươi."

"Ra là thế......" Tiểu ngôn buông lỏng tay ra, có chút đăm chiêu, "Nàng làm cách nào mà đẩy ngã được ngươi?"

Khuôn mặt của Giang Ánh Nguyệt có chút ửng đỏ, cầm lên cái chén trà bên người ném lại đây: "Các ngươi cút ra ngoài cho ta!"

"........" Chuyện này đâu có liên quan gì đến ta !

Tiểu Ngôn một phen kéo ta, biến mất dạng.

Bị Tiểu ngôn làm phiền một thời gian sau, Giang Ánh Nguyệt bắt đầu đặt tên cho tiểu yêu tinh, gọi là Tiểu bảo.

"Sở tiểu bảo?" Không sai không sai a, "Tên rất hay!"

"Ai nói cho ngươi là nàng họ Sở?" Giang ánh nguyệt miễn cưỡng nhìn ta liếc mắt một cái, "Nàng theo họ của ta, họ Giang."

"......." A?

"Giang tiểu bảo?" Tiểu ngôn nhíu mày một lát, "Hình như Sở tiểu bảo nghe hay hơn Giang tiểu bảo một chút."

Giang Ánh Nguyệt nhíu mày: "Vậy thì kêu Sở tiểu bảo đi, dù sao hết thảy đều là vì tiểu bảo nhà chúng ta."

"Hứ......." Tiểu ngôn khoát tay áo, "Rõ ràng ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị cho nàng lấy họ Sở đúng hay không? Còn giả đò....."

Giang Ánh Nguyệt trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, không nói gì. (Vc: thì ra đây là mục đích nguyệt tỷ đặt tên Tiểu bảo cho con mình ^0^)

"......." Các nàng đang nói cái gì......thực khó hiểu......Kỳ thật họ nói gì có liên quan đến ta sao? Dù sao Tiểu bảo cũng là con của ta.

Tiểu ngôn nhìn ta, liếc mắt một cái, sau đó vỗ vai ta: "Đứa ngốc, lấy họ ngươi có nghĩa là nàng đã muốn chấp nhận ngươi rồi. Điều này mà cũng không hiểu được sao?"

Hiểu rồi! Ha Ha, thì ra có chuyện như vậy! Có ý nghĩa rất quan trọng nha!

"Hừ." Giang Ánh Nguyệt khinh thường một tiếng, quay mặt đi.

"Ngươi thật không đơn giản..........." Tiểu ngôn nằm úp sấp trên lưng ta, "Cư nhiên có thể thu phục được nữ vương bệ hạ của chúng ta......Ta còn tưởng ngoài Lâm phong ra không ai có thể............." Vừa nói xong nàng liền hoảng sợ, nhanh chóng ngậm miệng lại, nhìn Giang Ánh Nguyệt.

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt không chút thay đổi nhìn ta liếc mắt: "Ai nói ta bị phế sài thu phục?"

Đúng vậy! ta còn kém xa!

Di động của Giang Ánh Nguyệt ở phía sau vang lên, đề tài này cũng không được nói tiếp.

"Phế sài? Hỏi rõ ràng?" Giang Ánh Nguyệt cau mày,"Lí nam hỏi ngươi, rốt cục là Nghi Tân hay là Nghi Xương?"

"Chắc hẳn cũng tương tự thôi....." hai mắt Giang Ánh Nguyệt vừa chuyển, "Một nơi ở Trùng Khánh, một nơi ở Tứ Xuyên, vậy mà ngươi dám nói tương tự nhau hả?"

"......." Hình như có chút khác biệt.....

"Nàng không biết." Giang Ánh Nguyệt hướng tới bên trong nói một tiếng, "Phiền toái bác sĩ Lí cố gắng tìm xem." Sau đó, tít một tiếng cúp điện thoại.

"......."Nàng đối với Lí Nam luôn rất tức giận......Vừa rồi còn mới tức giận với Tiểu Ngôn, lúc này lại tỏ vẻ thờ ơ.........

Ahhhh, lòng dạ của nữ nhân......

Thở dài một tiếng: Ta cứ tiếp tục cầu nguyện đi.

Nhưng là tiểu bảo......

Thời điểm nàng trợn mắt, ta vừa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của nàng thì nàng bắt đầu khóc, lúc nàng ngủ, ta tới gần nàng mà nàng cũng khóc. Mỗi lần ta vất vả muốn lấy tay đi ôm nàng một cái, kết quả còn chưa có ôm được, nàng liên ô oa một tiếng bắt đầu khóc.

Kết cục đương nhiên bị Giang Ánh Nguyệt mắng không ngừng.

Rơi lệ!

Tiểu yêu tinh của ta........Ta là.......A, ba hay là mẹ ta? Thôi kệ đi, dù sao ngươi là con của ta, vì cái gì đem ta giống như kẻ thù mà hận a.....

Điều khiến ta buồn bực nhất là ngay cả tiểu ngôn đều có thể ôm nàng. Còn có thể thân nàng nữa chứ!

Ta rơi lệ rơi lệ!

"Là do ta chăm sóc nàng lâu như vậy mà," Tiểu ngôn liếc trắng ta một cái, "Ngươi cùng Giang Ánh Nguyệt là hai kẻ ngu ngốc, không biết chăm sóc con mình. các ngươi tự nghĩ xem, nếu không có ta thì tiểu bảo không biết sẽ thành ra bộ dạng gì nữa?"

Ta thật ra không nói gì, khó thấy được Giang ánh nguyệt á khẩu, chỉ đứng nghiêm mặt không đáp lại.

"......"

Nàng quả thật sẽ không làm mẹ. Ngoài trừ thỉnh thoảng ôm nàng một cái ra thì nàng cái gì đều không có làm.

Từ thay tã đến cho ăn, rồi đến dỗ nàng ngủ, trên cơ bản đều do tiểu ngôn làm. Bất quá tiểu bảo vẫn rất ngoan ngoãn, cơ bản không khóc cũng không nháo.......Trừ khi lúc nhìn thấy ta.!

Ta tiếp tục rơi lệ chạy đi.!

Tiểu bảo bị tiểu ngôn ôm chơi bay bay, một đôi tiểu cánh ở sau người phịch phịch, liệt trước miệng cười đến vui vẻ.

Ta ở bên này đứng trước cạnh cửa, cắn môi vụng trộm nhìn hai người, hai mắt đẫm lệ mông lung.

Sao lại thành ra cái dạng này...........

"Quả thật có chút kì lạ," Tiểu ngôn cũng rất tò mò, "Vì sao nàng chán ghét phế sài như vậy? Nói gì thì phế sài cũng là cha của nàng....."

Gật đầu, rơi lệ đầy mặt........

"Sao ta biết được." Giang Ánh Nguyệt liếc ta một cái, "Có lẽ tại ta chán ghét nàng cho nên tiểu bảo cũng chán ghét nàng."

"Dưỡng thai a....." Tiểu ngôn bừng tỉnh, "Bất quá ngươi thật sự chán ghét phế sài sao?"

"Điều này ngươi còn hỏi sao?"

"Vậy đem nàng cho ta mượn đi." Tiểu ngôn lập tức nói.

"Ngươi tự mình đi tìm nàng, cùng ta không liên quan."

"......" Hai người này hoàn toàn quên sự tồn tại của ta.

"Nói trắng ra là ngươi để ý đấy thôi, bằng không sao lại đối với Lí Nam có địch ý lớn như vậy." Tiểu ngôn cười hướng ta nháy mắt một cái, "Bất quá ngươi cảm thấy phế sài không thích ta mà thôi....."

"......." Nháy mắt làm cái gì.......

Giang Ánh Nguyệt dường như không có việc gì nhìn ta liếc mắt một cái: "Nàng dù có tà tâm cũng không có gan làm."

"......" Ta khi nào thì có tà tâm........Lòng của ta tất cả đều nhắm vào ngươi.........Bất quá cũng là có tà tâm không có gan làm....

"Thì ra là thế....." Tiểu ngôn bừng tỉnh, "Ta biết nên làm cái gì rồi."

Hả?


CHƯƠNG 20: BỔ NHÀO VÀO !



Đêm dài.

Tiểu Bảo cùng Giang Ánh Nguyệt đều đã ngủ, còn ta thì vẫn buồn bực không ngủ được.

Kết quả Tiểu ngôn đã chạy tới phía sau.

"Ê," Nàng đặt chai rượu lên bàn, "Lại đây uống rượu."

"......" Cái này, ta không dám động tới.......

"Đến đây." Nàng uống trước một ly,"Ngươi không biết uống rượu sao?"

Gật đầu: "Không biết."

"Vậy à...." Nàng nhíu mày, "Như vậy rất tốt."

"......." Tốt cái gì a.....

"Mượn rượu giải sầu," Nàng tự mình uống một ngụm, "Đó là một ưu điểm của rượu."

Lắc đầu: "Không thích."

"Thử một lần thôi......" nàng bổ nhào vào bên giường của ta, ngồi lên trên, đem ly rượu đưa đến trước mặt ta.

Quay đầu: "Ta chán ghét rượu."

"Phiền phức quá!" Nàng một phen đem ta ấn ngã, đổ tất cả rượu trong ly vào miệng của ta, "Rượu giúp con người ta có thêm can đảm, coi thử đối với ngươi có hiệu quả không."

"........" Cay quá! Nhất định rượu này có nồng độ cồn rất cao......Xỉu.....Xỉu xỉu xỉu.....

"Quả nhiên là không được." nàng nhìn ta một lúc lâu, sau đó bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Ngươi mới không được." Hứ.

Ta giữ chặt lấy tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng mình:"Ngươi có biết mình đã chọc đến ai rồi không?"

Nàng kinh ngạc ngẩn đầu lên nhìn ta.

"Ta thích biểu tình của các ngươi." Giống như nai con sợ hãi, vẻ mặt kinh hồn không thể tin.

Nàng nhanh chóng phục hồi lại, hung hăng đẩy ta ra:"Buông ra!"

"Thả ?" Ta xoay người đem nàng đặt ở dưới thân, đầu lưỡi liếm đôi môi đỏ mộng mềm mại, "Nào có dễ dàng như vậy? Là ngươi tự mình đến trêu chọc ta."

Cúi người xuống, cắn xương quai xanh xinh đẹp của nàng. (Vc: mình không thích tính cách này của phế sài chút nào, thật đáng ghét! ~''~ )

Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có dòng nước lạnh chảy xuống.

"Đặc biệt lấy nước trong tủ lạnh với thêm vài cục đá cho ngươi đấy, có đủ dập được lửa của ngươi hay chưa?" Giọng nói lạnh như băng của Giang Ánh Nguyệt truyền đến.

"......" Đủ.....

Dưới thân, vẻ mặt tiểu ngôn hoảng sợ chưa định thần, một phen đẩy ta ra.

"Nguyệt......" Thực xin lỗi! Không cần đuổi ta ra ngoài nha!

"Trong thân thể nàng có ẩn dấu một cái ma quỷ," Giang Ánh Nguyệt đỡ vai Tiểu ngôn , "Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ bằng lúc nàng là phế sài có thể đem ta ăn sao?"

Tiểu ngôn đưa lưng về phía ta, thân thể hơi hơi phát run.

"Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nữ nhân như vậy...." Nàng run rẩy nói xong, "Khí thế của nàng, hoàn toàn thay đổi thành một người khác....."

"......." Ta đã nói mình không thể uống rượu, vậy mà hai người các ngươi đều đến đúc ta uống.....

"Sau này ngươi cũng nên an tĩnh chút đi." Giang Ánh Nguyệt thản nhiên nói, "Chọc đến kẻ kia, ta không dám cam đoan lần sau còn có thể cứu ngươi được không."

"Nhưng làm sao bây giờ, ta muốn có một tiểu yêu tinh....."

"Ngươi còn chư tỉnh ngộ !" Giang Ánh Nguyệt một phen đẩy nàng ra,"Hiện tại ngươi cứ tiếp tục ép nàng uống rượu, ta đảm bảo rất nhanh ngươi sẽ có tiểu yêu tinh!"

Tiểu ngôn im lặng không dám nói gì nữa.

"Còn ngươi nữa !" Giang Ánh Nguyệt hung hăng trừng ta liếc mắt một cái, "Lần sau cho dù cắn lưỡi tự sát, ngươi cũng không được uống rượu, có nghe không ?"

Gật đầu: "Đã biết."

"Mỗi lần đều đã biết, kết quả lần lượt vi phạm." Nàng nhíu mày, lấy tay ném ly nước qua một bên, "Đi thay quần áo đi."

Gật đầu.

Giang Ánh Nguyệt không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Không mắng ta sao?

Chắc hẳn nàng thật sự rất giận.......

"Hazz," Tiểu ngôn đi đến nắm vai của ta, "Ta thích nữ nhân lúc nãy. Ngươi có muốn uống thêm chút rượu?" (VC: hảo hán không cướp vợ của bạn -_-|||)

"....."

Giang Ánh Nguyệt ở bên ngoài gầm lên:"Còn không mau đi thay quần áo!"

"Vâng !"

Bởi vì đôi cánh kỳ quái kia nên toàn bộ quần áo của ta đều phải trải qua sửa đồi. Bất quá cho dù là đã sửa đổi, khi mặc vào vẫn thực tốn sức. Ta đem bản thân khóa trái ở trong phòng, bắt đầu thay quần áo.

"Hầy, nếu ngươi có thể giống như vừa rồi, Giang Ánh Nguyệt nhất định sẽ thích ngươi...." Tiểu ngôn ở bên ngoài líu ríu nói xong, "Nàng ấy chỉ thích nữ nhân lợi hại hơn mình. Ngươi đừng thấy Lâm Phong thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, yếu đuối nhưng khi làm chính sự lại mạnh mẽ, dữ dội, cái đó gọi là khí phách....."

Lâm phong.......

Là tỷ tỷ xinh đẹp bị ta đánh hôm đó....

"Phế sài, ngươi có nghe ta nói không đó?"

"A." Cố gắng nuốt nước miếng mặc quần áo, nhìn chai rượu còn lại trên bàn của Tiểu ngôn.

Nàng thích......nữ cường nhân?

[T/g: Mọi người thử đoán xem phế sài đang suy nghĩ cái gì nào....]

Tiểu bảo càng ngày càng thay đổi, hiện tại trở nên rất xinh. Cái mũi dễ thương khéo léo, cái miệng xinh xắn giống như Giang Ánh Nguyệt, còn có hai lúm đồng tiền! Còn có cặp mắt to tròn ngập nước mắt....

Bất quá dựa vào cách nói của Giang Ánh Nguyệt, trên người Tiểu bảo chỉ có đôi mắt là không đẹp. Bởi vì đôi mắt kia giống ta.......

"........" Làm sao không đẹp, ánh mắt ngập nước của trẻ con thực đáng yêu!

"Rõ ràng cũng rất đáng yêu đấy thôi......" Tiểu ngôn liếc Giang Ánh Nguyệt một cái,"Chắc chắn ngươi cũng thích đôi mắt này. Suốt ngày khẩu thị tâm phi (miệng nói vậy nhưng trong lòng không nghĩ vậy), ngươi không thấy mệt sao....."

Gật đầu: Đúng vậy, ngươi không thấy mệt sao......

Giang Ánh Nguyệt hung hăng trừng ta, sau đó ngây người một chút.

"Gần đây, nàng có gì đó hơi khác thường thì phải?" Nàng hỏi tiểu ngôn, "Thân thể, chiều cao, diện mạo hình như có chút thay đổi."

"Hình như vậy." Tiểu ngôn lấy tay chống cằm, đánh giá ta từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu, "Trước kia so với ta thấ hơn, bây giờ lại giống như cao hơn ta." Tiếp theo nhéo mặt của ta, "Trước kia viên đô đô trẻ con phì, hiện tại giống như suất (đẹp trai) một chút....."

Thật sao, bất quá ta thích chữ "Suất".

"Khen ngươi một câu ngươi liền kiêu ngạo?" Giang Ánh Nguyệt liếc mắt một cái, "Dù ngươi có thay đổi thế nào thì cũng vẫn là một kẻ phế sài (vô dụng), nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu cường (sống dai)." (VC: Nguyệt tỷ dìm hàng em nó quá http://thegioitruyentranh.vn/images/smilies/popo28.png)


"......." Thất bại hoàn toàn.....

"Phát dục?" Tiểu ngôn tiếp tục xoa mặt của ta, "Có phải hay không rất có khả năng?"

"......" Phát dục là cái gì vậy...........

"Càng nhìn càng thấy giống cái điểu nhân (người chim)." Giang Ánh Nguyệt lại liếc ta một cái, "Có lẽ đem ngươi đi dạo phố triển lãm chắc kiếm được rất nhiều tiền."

".........." Nữ nhân nhẫn tâm!

"Ý tưởng này được đấy!" Tiểu ngôn ở bên kia giơ Tiểu bảo lên, "Cũng có thể đem Tiểu bảo ra cùng nhau triển lãm kiếm tiền!"

Ta cùng Giang Ánh Nguyệt trừng nàng.

"Muốn triển lãm thì hãy triển lãm nàng!" Giang Ánh Nguyệt chỉa vào mũi ta, "Ngươi không được nhắm vào đến Tiểu bảo!"

"......." Vậy thì được quyền nhắm vào ta sao! Không công bằng, không công bằng !

Đầu Tiểu bảo xoay đến bên này, thấy nàng nhìn thấy ta sẽ bắt đầu khóc. Ta nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm eo của Giang Ánh Nguyệt, đem mặt chôn ở bên hông nàng.

"Ngươi đang làm gì đó!"

"Đừng cho Tiểu bảo nhìn thấy ta," Ta đau lòng nói, "Bằng không nàng sẽ khóc."

"Ta hiểu rồi," Tiểu ngôn ở bên cạnh tỏ vẻ rất hiểu biết, "Phế sài đang là trong truyền thuyết thuần khuyết dâm đãng."

"......" Lại là cái quái gì vậy trời............

"Thật ra nàng một chút cũng không có ý muốn ăn đậu hủ của ngươi," lại còn tiếp tục nói thầm, "Chỉ là không nghĩ rằng....."

"......" Nghe như thế nào cũng không phải là lời hay.......

"Còn không buông ra !"

"......" Ta phát hiện ôm Giang Ánh Nguyệt cảm giác không tồi......Nếu ta không thả thì sao? Ừm, ý kiến hay......"Nhưng tiểu bảo sẽ khóc....."

Toàn bộ căn phòng trong nháy mắt im lặng.

"Lúc nãy ta chưa nói hết." Tiểu ngôn thở dài một tiếng,"Nàng đã muốn biết làm thế nào để hợp tình hợp lý lợi dụng các phương diện điều kiện để ăn đậu hủ của ngươi....."

"......." Thả hay không thả ra.........Thật khó khăn mới có cơ hội ôm Giang Ánh Nguyệt, đương nhiên không thể tùy tiện buông ra.....Nhưng không buông ra thì ta sẽ chết.....

Bỗng nhiên cánh đau xót.

"A a a, đau đau đau đau ! Giang Ánh Nguyệt buông tay a buông tay a!"

Ta nhanh chóng thả tay chạy đến cạnh cửa, đứng trước khung cửa tội nghiệp nhìn ba người trong phòng.

"Ngươi cư nhiên còn biết đau?" Giang Ánh Nguyệt cười lộ ra bốn cái răng nanh, sau đó đè ép ngón tay, "Như thế là tốt...."

"......" Ta xoay người hướng dưới lầu đi xuống.

Mụ mụ, ta không biết ngươi ở đâu, vì sao ngươi không đến cứu ta? Ngươi xem Giang Ánh Nguyệt che chở Tiểu bảo như vậy, ngươi vì sao không đến bảo vệ ta?

Ta một mình rơi lệ chạy đi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét