Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Phế sài yêu tinh ( C6~10 )

Chương 6: "......."



Hôm nay Giang Ánh Nguyệt nghỉ ngơi nguyên một ngày, nói là có một khách hàng trước kia của ba nàng liên hệ muốn làm đối tác của nàng. Đây chính là chuyện vui đáng vui mừng, cho nên nàng mua hơn mười chai rượu Champagne đem về nhà, chuẩn bị cùng ta chúc mừng.

"Ta không thể uống rượu...." Ta nhìn trên bàn toàn là rượu, "Nếu như ta say rượu...."

"Nga" Nàng không hề để ý, "Thì sẽ như thế nào?"

"Biến thành một người khác" Ta thành thật nói cho nàng, "Ngươi nhìn hiện tại ta là một người nhu nhược nhưng khi say rượu thì..."

"Nga?" Nàng khó hiểu mà gật đầu, sau đó đem ta đặt trên sô fa, tay kia thì cầm một chai rượu mà bắt đầu rót vào miệng của ta.

"....." Tỷ tỷ ta thật sự sẽ điên đó.....

"Sao? Xương cốt có chút dũng khí hơn phải không?" Nàng nhìn ánh mắt của ta.

Ta lắc đầu: "Còn thiếu một chút..."

Nàng không nói gì mà tiếp tục mở thêm một chai, sau đó rót toàn bộ chúng vào miệng ta.

"Bây giờ thì thế nào?"

"...." Ngất.....muốn ngất.....Xỉu.

Nàng nâng đầu của ta lên nhìn hơn nữa ngày, cuối cùng bỉu môi: "Thật là, một chút cũng không chịu được." Sau đó tự mình mở ra một chai, cố ý đứng lên hét lớn.

A, vì sao trước mắt của ta lại có một mảnh màu đỏ? Vì sao máu toàn thân đều đang sôi lên? Vì sao....Mỹ nữ trước mắt nhìn thật ngon miệng?

Ta lắc đầu ngồi xuống, một phen ôm lấy Giang Ánh Nguyệt.

Nàng sửng sốt một chút, đôi mắt say lờ đờ chuyển qua tò mò nhìn ta: "ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì sao?" Chỉ thấy ta một đôi mắt đỏ, làn da phấn nộn và một đôi con ngươi tinh lượng....

Ngón tay khơi mào cằm của nàng, đi lên hôn trụ đôi môi vẫn làm cho người ta muốn cắn nuốt kia: "Muốn ngươi á.."

Nàng một phen đẩy ta ra: "Dựa vào ngươi sao?"

Ta đi qua đem nàng ấn ngã xuống ghế sô fa, "Vì sao ta không được?"

"Quả nhiên là có dũng cảm lên rất nhiều...." nàng hừ lạnh một tiếng, "Ta thật sự muốn nhìn ngươi dũng cảm được đến khi nào?"

"Chậc chậc, thì ra ngươi thích tính cách này" Ta nhịn không được liếm liếm khóe miệng, "Muốn thử một chút không?"

Ngủ thẳng đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm thấy cổ của mình bị mắc cái gì đó, có chút khó thở. Mở mắt ra, là bạo quân.

"Ngươi,... ngươi...." Nàng nghiến răng nghiến lợi liều mạng bóp cổ của ta, "Ta muốn giết ngươi!"

"Khụ khụ khụ....." Ta lại đắc tội nàng sao?

"Ngươi là cái vô liêm sỉ!" tay của nàng cũng ngày càng dùng sức mạnh hơn "Ngươi tại sao có thể làm như vậy hả?"

"Khụ...." Ta miễn cưỡng đem tay nàng gở ra một chút "Ta rốt cuộc đã làm cái gì?....Ngươi sao lại muốn giết ta...?"

"Ngươi làm chuyện gì tự mình còn không biết ư?" Khóe mắt nàng có chút ướt át, "Ngươi coi ta là đứa nhỏ ba tuổi sao?"

"Khụ...." Muốn chết, muốn chết rồi........"Ta không biết..."

"Quả nhiên như vậy vẫn không giết được ngươi." Nàng bỗng nhiên buông lỏng tay ra đứng lên, nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng.

A? Phòng này..? Ta sao lại ở trong phòng của Giang Ánh Nguyệt? Không đúng, còn là ở trên giường nữa.? A, Một phòng tán loạn quần áo kia chẳng lẽ là của ta ? Nhưng ta không có ngực ớn như vậy....Thoạt nhìn rất giống size của Giang Ánh Nguyệt.....

Không phải......Thực khó hiểu mà......

Khi ta vẫn còn đang mơ hồ thì Giang Ánh Nguyệt đã muốn cầm một cây dao phây vọt đến đây. Không nói câu nào mà cứ chém một dao tới chỗ ta.

"Oa! Giết người là phạm pháp đó, ngươi hãy suy nghĩ kĩ!" Không cần a!!!

"Giết người là phạm pháp nhưng ngươi là yêu tinh!"

"...." Ô ô ô.... Yêu tinh thì cũng sẽ có yêu quyền mà phải không? Ta luống cuống tay chân chạy loạn xung quanh."Nếu ngươi cứ như vậy chém ta, đến lúc đó cả căn phong toàn là máu, nhất định sẽ rất khó coi......Nên ngươi nhất định phải suy nghĩ kĩ càng a......"

Ta thuận miệng nói ra, tất cả đều là nói lung tung. Ai ngờ, nàng cư nhiên thật sự nừng lại, sau đó đi đến cạnh cửa: "Ngươi đi ra đây, chúng ta đến phòng tắm, lúc đó giết ngươi xong chỉ cần ùng nuước rửa thì nhất định sẽ sạch sẽ, rất thuận tiện."

"....." Sao ngươi có thể nói như vậy.......

Ta ở bên cạnh giường cọ xát không cử động, Giang Ánh Nguyệt quay đầu lại trừng mắt nhìn ta liếc một cái, xoay người đi ra khỏi phòng.

"....." Ta đi.....Ô ô ô....... Ta đi là được...

Quần áo trên người không biết khi nào đã muốn cởi hết, ngạo mạn nuốt nước miếng, mặc quần áo xong rồi mới đi xuống lầu.

Giang Ánh Nguyệt ặc áo ngủ ngồi treên ghế sô pha, trước mắt là một cây dao phây.

Rùng mình

"Xuống dưới!" Nàng lạnh lùng nói.

Ngạo mạn nuốt nước miếng đi xuống, sau đó cúi đầu, tay bắt vào nhau, đứng ở trước mặt nàng.

"Hình như ngươi nhớ đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?" Lạnh đến cả âm thanh.

Lắc đầu: "Không có, bất quá nhìn ngươi giận như vậy, ta chắc mình đã làm sai chuyện gì rồi."

"Có chút thông minh đấy!" Ta nghe được âm thanh càng lạnh hơn "Ta như thế nào lại không nhìn ra ngươi có sở thích giả trư ăn lão hổ?"

"Lão hổ?" Ta miễn cưỡng hiểu được một ít, "Ngươi là nói ngươi đó sao?" Cọp mẹ? Giang Ánh Nguyệt khi giác ngộ nhưng cũng đề cao mình dữ a.

"Ngươi tưởng ta bị ngu hả?" Nàng vỗ sô fa đứng lên "Ngươi nghĩ uống rượu là có thể cho rằng cái gì cũng đều không có xảy ra à? Nằm mơ đi cưng!"

"Uống rượu?" Ta rốt cục cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, "Ngươi bị ta cưỡng gian sao?"

Một tiếng "Loãng xoãng" vang lên, chai Champagne đã bị vỡ vụn: "Ngươi còn dám nói vậy!"

"Ta đã nói ta không thể uống rượu rồi..." Ngươi không nên chuốt say ta..."Ta cũng đã nói sau khi say sẽ biến thành một người khác...." Chính ngươi không nên muốn xem thử.....Vậy có thể trách ta sao?

"Ý của ngươi là tất cả đều là lỗi của ta sao?"

"Không sai biệt lắm."

"Đê tiện!" Nàng một cước dẫm lên trên bàn, "Chuyện này tuyệt đối là lỗi của ngươi! Trăm phần trăm đều là do ngươi sai!"

"...." Thật sự sao....

"Ta hôm nay sẽ bắt ngươi đến mạng cho ta!"

"...." Ngươi còn chưa có chết thì ta đền mạng cho ai........

Khóc..

"Khóc khóc cái gì? Ta đổ oan cho ngươi sao?"

"Có một chút!.."

Phía bên kia là một đôi mắt xinh đẹp mà trong ánh mắt lại đằng đằng sát khí: "Ta phải giết ngươi......."

"......" Lui nửa bước, xoay người chạy như điên, "Cứu mạng a!"

Bởi vì không có nhìn đường nên ta trực tiếp theo cửa sổ thủy tinh thứ nhất phóng ra ngoài.

.......

Hình như vừa bị trừ mất một vạn nữa rồi thì phải.......

Đến thời điểm này còn quản một vạn làm gì nữa a...Có thể còn sống là may lắm rồi! Ta một đường leo tường, chui lỗ chó, không biết phương hướng mà cứ đâm đầu mà chạy.

Ta là một yêu tinh sống ở thời hiện đại.....Tuy rằng cũng không biết mình là yêu tinh gì.....Nhưng tốt hay xấu gì thì ta cũng là một yêu tinh a. Người kia không sợ ta thì thôi vậy mà còn cầm dao phây đuổi giết ta, nếu như bị các yêu tinh khác biết được thì còn ra thể thống gì nữa.....Dù ta không biết trên thế giới này còn có những yêu tinh khác hay không....

Ta hình như nên trở về dũng cảm đối mặt với nàng......

Ta có điên mới trở về.

Rốt cục thật vất vả mới thấy được ánh mặt trời....Không, thì ra là ánh đèn đêm khuya, ngạo mạn chậm rãi đứng lên, hướng ngọn đèn đi đến.

"Tiểu muội muội?"

Ủa, nói ta sao?

Ta tò mò quay đầu lại.

"Ngươi sao lại từ lỗ chó chui ra đây?" Mỹ nhân tỷ tỷ Tiểu Ngôn.

"Từ từ rồi nói...." Ta chạy nhanh giữ chặt lấy tay nàng, "Ngươi tới cứu ta được không?"

"Chuyện gì?"

"Cho ta sống ở chỗ ngươi mấy ngày đi......" Ta khóc không ra nước mắt, "Làm ơn trăm ngàn lần đừng nói cho Giang Ánh Nguyệt là ngươi có gặp ta được không?"

Nàng chần chừ một chút rồi gật đầu.

Được cứu rồi.......

Khí lực chạy trốn lập tức bị tiêu hao hết, đầu ta choáng váng, ngã vào trong lòng Tiểu Ngôn mà ngất đi.




Chương 7: Ra hổ khẩu, tiến lang oa.



Thật vất vả mới từ trong nhà nữ bạo quân trốn thoát, rồi lại chạy đến....

Trong nhà bạn của nữ bạo quân....

Nhưng sao ta lại có cảm giác giống như là ra nhà một kẻ trộm lại vào nhà một kẻ trộm khác?

"Ngươi thật sự sẽ không nói cho Giang Ánh Nguyệt biết?"

Nàng tò mò hỏi "Ngươi rốt cục đã làm chuyện gì? Sao lại sợ nàng như vậy?"

Xua tay: "Không có, tuyệt đối không có."

"Thật không?" Mỹ nhân nhíu mi, "Ngày mai ta phải đi hỏi một chút."

"...." Khóc....

"Ngươi rốt cục có nói hay không?"

Trực giác nói cho ta biết, tuyệt đối không nói là kế sách là tốt nhất. Nhưng trực giác còn nói cho ta biết, nếu nàng chạy tới báo cáo cho Giang Ánh Nguyệt, ta càng chết thảm hơn.

......

Ta mở cửa ra: "Ta đi đây....."

"Uy uy uy uy!" Nàng một phen giữ chặt lấy ta, "Được rồi, không hỏi là được chứ gì?"

Quay đầu ôm tay mỹ nhân lau nước mắt "Ngươi quả nhiên là người tốt!"

"Đứa nhỏ đáng thương" Nàng vỗ đầu ta. "Ngươi sẽ làm việc nhà chứ?"

"......" Lắc đầu

.........

"Oa, aaa!" Ta bị treo lên bệ cửa sổ, liều mạng muốn hướng lên trên. "Tỷ tỷ đây là lầu hai mươi, ngã xuống là chết người đấy!"

"A!" Mỹ nhân nhoẻn miệng cười, "Nhất thời bị kích động nên quên mất."

"......." So với Giang Ánh Nguyệt còn khủng bố hơn, quả nhiên Giang Ánh Nguyệt không có gạt ta.....

"Cộp!" Nàng đạp bệ cửa sổ, vươn tay ra, cười: "Ngươi không giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà thì làm cái gì?"

"Ăn cơm, ngủ, đi WC." Ta trả lời cực kì thành khẩn.

"Aaaaa! Đừng lấy tay ta ra, sẽ ngã xuống mất!" Nữ nhân này bị điên rồi, cứu mạng! Cứu mạng!!!!!

"Ai nha!" Mỹ nhân cười rất có lỗi, "Ta lại bị kích động quá rồi!"

"........" Mẹ ơi, con muốn về nhà.....Không đúng, ta không có mẹ, Giang Ánh Nguyệt ta muốn về nhà, ngươi mau tới cứu ta đi!.........

"Ngươi không bị Nguyệt làm thịt đúng là kì tích!" Nàng rốt cục cũng trở lại ngồi ở một bên xích đu.

Nuốt nước miếng từ từ đi lên...

Quần áo đều bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.......

Mở cửa: "Ta đi đây....."

"Sao không ở lại?" Nàng uống một ngụm trà, cười: "Ta cũng đâu có đuổi ngươi đi!"

Lắc đầu: "Ngươi không có đuổi ta, nhưng ta vẫn phải đi...." Nếu không thì sẽ chết, không thể nghi ngờ.......

............


Ra khỏi lầu chính, ta ngửa đầu nhìn trời: Vì sao trên đời này, tất cả mỹ nhân đều là yêu nữ? So với ta càng giống yêu quái hơn..........

Hazz, ngẫm lại thì ta không có mang tiền, biết ở chỗ nào đây?......

"Sao ngươi lại ở chỗ này?"

A?

"Ngươi đi theo Tiểu ngôn về thật sao?" Phúc hắc tỷ tỷ tò mò hỏi.

Xua tay: "Không hề, vừa nãy thiếu chút nữa là ta đã đánh mất cái mạng nhỏ này, phải chạy ra đây!"

"Đắc tội nàng?"

"Ta chỉ không chịu làm việc nhà thôi....." Ủy khuất: Tại sao mọi người đều đối xử với ta như vậy?

"Vậy còn Nguyệt đâu?"

Nổi da gà: "không, không biết a...a ha ha ha......."

Phúc hắc tỷ tỷ có chút đăm chiêu nhìn ta, sau đó đi qua đây "Theo ta về nhà đi!"

"A?"

"Nhà của ta ở lầu hai mươi mốt, ở trên mặt Tiểu ngôn lại." Phúc hắc tỷ tỷ đi vào thang máy, quay đầu liếc ta "Còn không mau qua đây?"

"........" Sợ...............

Nàng ấn giữ thang máy đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích nhìn ta.

"........" Đi thôi......

"Bị Nguyệt đuổi ra ngoài hả?" Nàng lấy lon nước ngọt trong tủ lạnh ra đưa tới trước mặt ta.

Ta tiếp nhận, gật đầu.

"Tính cách của nàng là như vậy đấy!" Nàng dịu dàng cười, "Mong ngươi đừng buồn."

"Không có!" Ta để lon nước qua một bên, cúi đầu nhìn sàn nhà, "Kỳ thật là lỗi của ta......."

"Đứa ngốc!" Nàng bỗng nhiên cười, vỗ đầu của ta một cái "Thật sự là một cực phẩm ngốc nghếch mà!"

"A?" Xoa đầu.

"Ngươi cứ ở lại nơi này đi, ta không cần ngươi làm việc nhà."

"Thật không?"

"Thật......" Nàng lắc đầu cười "Đói bụng không?"

"Đói!"

Phúc hắc tỷ tỷ thoạt nhìn hình như tài nghệ cũng tốt lắm, hơn nữa...

Bộ dáng nàng khi nấu cơm nhìn rất mê người nha!

"Nhìn cái gì?" Nàng quay đầu cười.

"Không, không có......"

Nàng cười: "Cơm xong rồi!"

"Là trứng chưng sao?" Ta thích món này .

Nhanh chóng xúc một muỗng bỏ vào trong miệng..........

"........"

Ngón tay nàng chống cằm nhìn ta, lại cười: "Ngon không?"

"Tỷ tỷ, cay quá àh! Sao trứng chưng lại cay như vậy?"

"Bởi vì ngươi nhìn ta nhưng lại không chịu thừa nhận, nên ta chỉ muốn giáo huấn ngươi một chút mà thôi!"

"........." khóc......Quả nhiên nữ nhân dịu dàng trên đời này đều chết sạch hết rồi.....

"Ngươi cần phải ăn hết đó nha."

"........" Rưng rưng gật đầu, "Ta sẽ....."

Khóc........vì sao ta luôn gặp xui xẻo như vậy, mới ra miệng hổ lại chạy vào hang sói......Lại còn vào những hai lần mới ghê.......

Mỹ nhân che miệng, từ phía sau xuất ra một mâm trứng chưng khác, để trước mặt ta: "Ăn đi, coi ngươi về sau còn dám nói dối nữa không?"

Lắc đầu: "Không dám!"

Ăn một miếng.

"........"

"Thế nào?" Mỹ nhân vẫn như trước dịu dàng cười.

.................

Càng cay hơn khi nãy............

Khóc.

Ba nữ nhân này, một người so với một người càng muốn lợi hại hơn, Giang Ánh Nguyệt có cái gì bất mãn thì cứ nói thẳng, muốn giết ai đều thông trước cho người đó một tiếng, có thể nói là điển hình của bạo quân. Tiểu ngôn sẽ không thông báo trước khi giết người, sau đó còn cười giống như không có chuyện gì, xem như trên một bậc. Nhưng còn người trước mặt ta thì toàn bộ quá trình giết người đều mang theo nụ cười thân thiện, khiến cho người chết đều không biết vì sao mà chết.

Ma vương! Đây mới đúng là ma vương ! Cúi đầu cúng bái một cái!

"Ngươi quỳ xuống làm gì?"

"......." Sao ta lại thật sự muốn cúng bái nàng thế này....

"Ăn xong rồi thì đem phòng bếp dọn dẹp đi, thuận tiện đem chén rửa sạch, nếu để ta nhìn thấy một vết bẩn hay thiếu một cái chén...." Mỹ nhân cười vĩnh viễn sáng chói, "Ngươi có muốn biết kết cục của mình không?"

"........." Không..........

Mở vòi nước ra, ta đem chén bát bỏ vào bồn rửa, sau đó bắt đầu đổ nước rửa chén. Nước mắt ta giống như vòi nước trước mặt, chảy mãnh liệt.

Thảm a thảm a thảm a........... Giang Ánh Nguyệt mau tới cứu ta......Ta biết lỗi rồi, về sau tất cả mệnh lệnh của ngươi ta đều sẽ nghe theo, ta ghét phúc hắc, chán ghét ma vương...Hu hu hu.......

Giang Ánh Nguyệt.




Chương 8: Ngươi hiểu lầm!



Đương nhiên Giang Ánh Nguyệt vẫn chưa tới cứu ta, còn ma vương trước sau như một áp bức ta, chỉ cần ta làm việc thì sẽ không gây sự, cho dù ta rửa chén làm hao phí đại khái là hơn mười tấn nước nhưng cuối cùng thì chén bát cũng sạch sẽ. Qua ngày hôm sau, hình như nàng có việc gì phải ra ngoài, sau đó còn nhắc nhở ta một tiếng: "Nhớ rõ đem quần áo đêm qua của ta đi giặt."

"....."

Nàng hoàn toàn không thèm nhìn biểu tình thống khổ của ta mà xoay người ra cửa.

Không thể chịu nổi nữa...Vì thế, ta quyết định tiếp tục chạy trốn.

Đang chuẩn bị ra mở cửa thì bỗng nhiên cửa tự động mở, ma vương hé ra khuôn mặt tươi cười: "Vì phòng ngừa ngươi chạy trốn, ta sẽ đem cửa khóa trái lại. Nếu ngươi có tinh thần mạo hiểm thì không cần lo lắng, cứ từ chỗ cửa sổ này mà đi xuống." Sau đó cười, đóng cửa.

"...."

........

Giang Ánh Nguyệt cứu mạng a!!!

Hu hu hu..số mệnh của ta thật là khổ..

Vừa khóc vừa đem quần áo ném vào máy giặt rồi đổ vào một ít bột giặt, sau đó xách cái ghế nhỏ ngồi ở một bên, nhìn quần áo bên trong máy giặt xoay tròn, xoay tròn...

Đầu choáng váng...Ngã xuống.

Khi ma vương trở về, ta vẫn còn nằm ngủ bên cạnh máy giặt. Cuối cùng vì thấy lâu quá nên ma vương đạp ta một cước làm cho ta tỉnh lại.

"Chỗ này mà ngươi cũng ngủ được sao?" Nàng rốt cục gặp khó cũng phải lui, "Ta phục ngươi rồi, ngươi ra ngoài trước đi, nơi này cứ để cho ta."

A, ta thích những lời này.

Ta ngồi trên sô fa, uống một ngụm nước ngọt, nhìn ma vương phơi quần áo, sau đó nhớ tới: "Đúng rồi, ngươi tên gì?"

"Ngươi nói trước đi!"

"Sở Kêu" Ta cũng không nhớ rõ sao lại có tên này.

"Lí Nam"

"Lí Nam à...." Tên này nghe cũng rất dịu dàng...Lại thêm một cái tên không hợp với người...

"Nhìn ngươi đần độn, thật sự rất thoải mái" Nàng quay đầu nhìn ta,

"Đây gọi là người ngốc có ngốc phúc sao?"

"Không sai biệt lắm!"

"Hi" Nàng buông giá phơi áo ra, đi tới, ngồi xuống sô fa "Ta mắng ngươi ngốc ngươi cũng không có phản ứng là sao?"

"Phải phản ứng ra sao? Ta thực sự ngốc mà" Kì thật, chính xác là bị trì độn nhưng nó cũng cùng loại với ngốc.

"Thật là hâm mộ ngươi" Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Ta tình nguyện làm người ngốc, mỗi ngày đều vui vẻ..."

"...." Tỷ tỷ ta không vui....Bị các ngươi áp bức, ta chẳng có ngày nào vui vẻ cả...

"Đúng rồi!" Nàng bỗng nhiên mở mắt ra, "Ngươi đúng thật là yêu tinh?"

"Chắc là vậy..." Ta cũng thực nghi hoặc."Nhưng ta cũng không nhớ rõ mình là yêu tinh gì?"

"Trừ bỏ năng lực hồi phục hơn người bình thường thì ngươi còn có khả năng gì?"

"Máu của ta có thể trị được bách bệnh!" Lợi hại! 

"Trị bách bệnh?" Ánh mắt của nàng tự dưng sáng ngời, "Có thể đến trình độ nào?"

"Trên cơ bản mà nói, chỉ cần người đó còn chưa chết và cần có đủ máu là có thể làm cho tổ chức tế bào toàn thân của người đó hoàn toàn được đổi mới. Theo lí thuyết, cải tử hồi sinh cũng không có vấn đề gì...."

"Mất nhiều máu như vậy, ngươi sẽ làm sao?"

"Để xem..." Kì quái, hỏi nhiều như vậy làm gì? "Nếu mất nhiều máu như vậy thì ta sẽ chết..."

"Sẽ chết..." Nàng sững sốt một chút,

"Nói thẳng ra là một mạng đổi lấy một mạng phải không?"

"Ừ!"

"Ngươi có thích ta không?"

"A?" Gì vậy trời?

"Nếu ta muốn ngươi giúp ta cứu một người, ngươi nguyện ý chứ?"

"Nếu đủ khả năng thì không thành vấn đề,...Không liên quan đến việc ta có thích ngươi hay không?"

"Nếu ngươi có thể giúp, cả người ta đều cho ngươi, ngươi hãy cứu nàng được không?"

Đây là..... tình huống gì vậy?

"Cầu ngươi." Nàng lôi kéo tay của ta, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin,

"Ngươi giúp ta đi, được không?"

"Có khả năng sẽ làm ta chết đúng không?"

Nàng nhắm mắt lại, gật đầu.

Muốn ta chết....

Hình như có gì đó lạnh lẽo rơi xuống đây tay ta?

Nàng.....khóc?

"Khụ!" Ta dừng một chút, "Nàng chết rồi sao?"

"Còn chưa....nhưng cũng sắp rồi"

"Đưa ta đi xem thử." Ô ô ô, đối với nước mắt của mỹ nhân ta không có sức chống cự, ngay cả mạng cũng không cần....Đúng là ngốc mà....

"Cám ơn ngươi"

"A..." Đỏ mặt, "Không cần"

Ngày hôm sau, Lí Nam đưa ta đến một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện. Nằm bên trong là một nữ nhân, nhưng có thể thấy toàn thân nàng đều bị heo hút rõ ràng, màu da hơi đen, rõ ràng là bị trúng độc.

Độc gì mà lợi hại như vậy? Đến cả y học hiện đại cũng không có biện pháp chữa?

"Là độc dược mãn tính, đã muốn ngấm vào toàn thân, không lấy ra được" Trong ánh mắt Lí Nam tràn đầy hi vọng "Có thể chữa được không?"

Ta nắm chặt tay, rồi lại buông lỏng ra: "Để ta thử.."

Toàn bộ độc trên người nàng phải được lấy ra hết trong một lần, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nhưng độc tố mạng như vậy phải cần bao nhiêu máu mới đủ? Ta hoàn toàn không biết!

Nói cách khác, khả năng ta sẽ chết là rất cao.

Vì nữ nhân trước mắt mà vứt bỏ tánh mạng sao? Ta thật sự là người ngu ngốc nhất thế giới.

Máu từ cánh tay ta chảy ra truyền vào trong thân thể nữ nhân kia. Từng giọt, từng giọt chậm rãi đi vào. Thời gian từ từ trôi qua, đến khi ta nhìn thấy sắc mặt của nàng đã muốn dần dần khôi phục bình thường, cơ thể cũng bắt đầu khôi phục sức sống.

Ý thức của ta cũng bắt đầu thoát ly, tình cảnh trước mắt càng ngày càng mơ hồ, rốt cục trở thành một mảnh tối đen, cái gì cũng không biết.

Khi ta mơ mơ màng màng tỉnh lại, Lí Nam đã ngồi ở bên cạnh, thấy ta mở mắt ra trên mặt nàng lo lắng rốt cục cũng biết mất.

"Rốt cục ngươi cũng tỉnh" Nàng thở phào nhẹ nhõm, "Ta cứ sợ ngươi sẽ không tỉnh lại nữa!"

A, thật đúng là cửu cửu nhất sinh a...

"Một tháng rồi," Nàng cảm thán, "Thật đúng là kì tích!"

Ngủ suốt một tháng sao? A, chả trách đầu lại đau như vậy.

"Có thể cử động được không?" Nàng vỗ tay ta, muốn cho ta ngồi xuống.

"Không thành vấn đề!" Vén tay áo, gồng cánh tay lên, "Xem đi, rất khoẻ mạnh!"

Mỹ nhân nhoẻn miệng cười, gật đầu "Ừ."

"...." Thì ra không chỉ đối với nước mắt mỹ nhân không có sức kháng cự mà đối với nụ cười của mỹ nhân cũng không luôn....

"Muốn ăn cái gì không?"

"Cơm xào cà chua!" nói xong lại nghĩ tới chuyện trước kia, nhang chóng bổ sung thêm một câu, "Đừng bỏ hạt tiêu!"

Mỹ nhân bật cười: "Được rồi, không cần thêm hạt tiêu!"

Hắc.....Xem ra gặp họa mà được phúc...không sai, không sai.....

Ta bởi vì vậy mà không ngừng có được phúc, chẳng qua là sau này cái phúc kia hơi lớn một chút.......

Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một ngày, đến ngày hôm sau đã là thần thanh khí sảng, chỉ thiếu chạy vài vòng quanh phòng nữa là được. Đang chuẩn bị chạy thì Lí Nam từ trong phòng tắm đi ra, khoác khăn tắm, một thân đường cong lung linh hiện ra, mái tóc dài ướt sũng rối tung ở sau đầu, từng gọt nước chảy xuống...
Mỹ nhân mới tắm xong a.....Mê người quá đi.....Nga, ha ha ha a.....Ta nên ngoan một chút, ta không dám lại phạm sai lầm...

Kết quả nàng cư nhiên đem khăn tắm cởi xuống trước mặt ta.

"....." Phun máu mũi!

"Không liên quan đến ta, là nó tự rơi xuống!" Nhanh chónh xoay người sang chỗ khác, "Ta không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy!"

Nhưng nàng đã muốn từ phía sau ôm lấy ta.

"Đây là ta đáp ứng điều kiện của ngươi" Tay nàng xuyên qua nách của ta, ôm lấy vai ta, mặt gắt gao dán vào lưng ta, "Ngươi không cần sao?"

Ngốc: "Có sao? Khi nào thì ta trở nên bỉ ổi như vậy?"

"Không phải bỉ ổi" Nàng thản nhiên nói, "Là do ta tự đề nghị"

"Nhưng ta không có đáp ứng"

"Tại sao?"

"Bởi vì...."

Phía sao đột nhiên "chi nha" một tiếng, hình như có người bước vào.

"Tiểu Nam...." Sau đó dừng một chút, "Thực xin lỗi, ta đi ra ngoài trước...."

Lí Nam nhặt khăn tắm lên, chạy vào phòng nàng, ta cũng lập tức chạy vào phòng của mình.

Sao bỗng dưng lại có người đi vào, cái này mà có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch....

Ủa.....mà giọng nói vừa rồi nghe có chút quen tai.

Mở cửa ra lần nữa, Lí Nam đã mặc xong quần áo ngồi chỗ kia, lưng người ngồi bên cạnh đối diện với ta, nhưng bóng dáng kia càng nhìn càng thấy quen thuộc....

Quên đi, ta không muốn đi ra. Nghe lén là đủ rồi.

"Lúc trước, ngươi không nên đưa chìa khóa cho ta...." Người kia nở nụ cười trêu tức, "Ngươi xem, tự nhiên gặp phải tình huống này."

Lí Nam không nói gì.

"Người kia đâu rồi? Bây giờ ngươi tính làm gì?"

"Không biết nữa," Lí Nam thản nhiên nói, "Về sau cuộc sống của ta cùng nàng không có vấn đề gì?"

"Được vậy thì tốt!" Người kia giống như đang thả lỏng rồi sau đó đè nén ngữ khí, "Ngươi thì tốt rồi, còn ta lại gặp một đống xui xẻo."

A, ngữ khí hung tợn này nghe rất quen. Đặc biệt là hai chữ "Xui xẻo" vô cùng quen tai.

"Lại làm sao vậy? Phế Sài yêu tinh nhà ngươi đi rồi, ngươi nên cao hứng mới phải?"

"....." OMG!....Người này...

"Ngươi nhắc đến nàng làm gì?" Ta nghe được tiếng đập bàn, âm thanh rất lớn, "Ta quả thật đã muốn giết nàng!"

"...." Sao lại là ngươi? Ông trời ơi,....

Lúc ta gọi, ngươi không xuất hiện, hôm nay lại gặp phải tình huống này...Thế là xong,......

Không đúng, ta sao có thể xong dễ như vậy được ?

A, bạc tình bội nghĩa, nàng xác định sẽ nói ta bạc tình bội nghĩa! Sau đó kéo ta vào phòng tắm, dùng dao phây đem ta chặt thành 8 khúc  !

"Nàng lại đắc tội ngươi?"

"Nàng...." dừng một chút, không nói gì nữa, sau đó chuyển đề tài, "Sao ngươi biết nàng không còn ở chỗ ta?"

"....." Tỷ tỷ ngươi nói làm lộ hết rồi...

"Là Tiểu Ngôn nói ta biết, hôm đó nàng ở trên đường....."

Tốt lắm tỷ tỷ, cứ tiếp tục phát huy.

"Nam" Thanh âm của nàng lạnh như băng "Vừa rồi người kia là ai?"

Rùng mình.

"Ngươi không biết đâu...." Tốt lắm, tỷ tỷ cố gắng ngươi sẽ thắng!

Thanh âm càng lúc càng lạnh: "Vậy ngươi giới thiệu nàng với ta đi!"

"Nàng không thích tiếp xúc với người lạ...." Đúng rồi, cứ tiếp tục chống đỡ!

"Phế Sài!!" Thanh âm lạnh lẽo như con dao "Ngươi đi ra cho ta!!"

"Còn muốn ta đích thân mời ngươi ra sao?"

"....." Ô ô ô ô ô, ta mà ra ngoài thì vẫn có thể sống sót sao? Ta vừa mớt vượt qua cửu tử nhất sinh, không muốn nhanh như vậy lại chết thêm lần thứ hai....

Aaaaaaaa, sao lại thế này!!!! Ta vừa đi ra sẽ không chết mới lạ.

Lí Nam nhanh chóng khuyên nhủ: "Giang Ánh Nguyệt, ngươi hiểu lầm..."

Gầm lên giận dữ: "NGƯƠI MAU LĂN RA ĐÂY!!!"

"....." Hu hu hu....  Thôi thì, ta mở cửa chịu chết vậy.....

Chậm rãi đi đến trước mặt hai người, cúi đầu: "Giang Ánh Nguyệt....."

"Ai cho ngươi gọi tên ta hả?"

"Chuyện lúc nãy....." Không có.....

"Chuyện này nên trách ta" Lí Nam khẽ thở dài một cái, "Ta nghĩ ngươi không thích nàng nên mới muốn đoạt lấy nàng. Nhưng thoạt nhìn hình như ngươi cũng rất thích nàng...."

"Đây không phải là vấn đề thích hay không thích " Giang Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn ta, liếc mắt một cái, "Nàng từ chỗ của ta đi ra, là tài sản của ta.

Ta không thích người khác đụng vào đồ của ta, điều này ngươi cũng biết mà."

Lí Nam thu hồi nụ cười, nhíu mi trước lại nhìn Giang Ánh Nguyệt.

Nhất thời ta giống như nghe được mùi thuốc súng.

Sau đó, Lí Nam thỏa hiệp: "Là của ngươi thì của ngươi..Ngươi mang nàng đi là được."

A? Tỷ tỷ, ngươi cứ như vậy mà đem ta bán đứng? Đừng như vậy mà tỷ tỷ!

Ta cầm tay áo của Lí Nam không chịu buông, cứu mạng a, cứu mạng.....

"Đừng sợ, cứ về trước đi!" Nàng vỗ tay ta. "Ta sẽ đến thăm ngươi."

Khóc: Nhưng khẳng định đến khi đó ta chỉ còn lại bộ xương khô thôi......

Giang Ánh Nguyệt chộp lấy tay ta: "Chúng ta đi."

"......" Không cần......

"Hôm nay ngươi nói chuyện thật đả thương người," Lí Nam buồn bả nói: "Ngươi biết không?"

Giang Ánh Nguyệt dừng một chút, rồi tiếp tục hướng về phía cửa đi tới.

"....."Chết chắc rồi.......Khóc trước cái đã.....




Chương 9: Mang Thai?



Một đường kinh hồn khiếp đảm trở về nhà, vừa vào cửa Giang Ánh Nguyệt liền đi vào phòng của mình, đem ta lưu lại phòng khách cũng không nói muốn ta phải làm gì. Sau Đó, nàng cầm một tờ giấy đi ra.

"Đây!" Nàng ngồi xuống sô fa đặt tờ giấy kia trước mặt ta "Ngươi tự mà xem đi!"
A?

Xét nghiệm mang thai? Dương tính?

........

"Ngươi mang thai?" Kỳ quái, hình như nàng thích con gái mà lị......

"Đúng vậy." Nàng nghiến răng nghiến lợi, "Một tháng rồi!"

"..." Một tháng...Có chút quen quen, ta không phải cũng đã ngủ suốt một tháng đó sao? "Thì sao?"

"Ta thấy ngươi đúng là cái nhân yêu !" Nàng nổi giân đập cái bàn đứng lên, "Ta nói là ta mang thai, đứa nhỏ là của ngươi!"

"..." Tỷ tỷ thật thích đùa.....Tuy rằng ta là yêu tinh, nhưng dù sao vẫn là nữ yêu tinh.

"Ta mặc kệ như thế nào," Nàng ngồi trở lại trên sô fa, "Ngày mai ngươi phải theo ta đến bệnh viện, đem cái quái thai này xóa bỏ!"

"..." Có chút mê mang......"A? Quái thai?"

"Bác sĩ nói mặc dù thai có phản ứng bình thường nhưng cũng không giống với thai nhi bình thường" Nàng lạnh lùng nhìn ta, "Ta đoán vì nó và ngươi giống nhau. đều là yêu quái."

"Không bình thường sao? Chẳng lẽ là khối u? Hoặc là bướu thịt? Có thể sinh ra cái gì ?"

Hai mắt Giang Ánh Nguyệt lóe sáng: "Ta giết ngươi....."

"...." Có phải ta nên tiếp tục chạy trốn hay không? Nhưng là......

"Nói thế nào nó cũng là một sinh mạng" Tuy rằng ta còn cảm thấy là lạ......"Hơn nữa nó cũng là con của ngươi mà...."

"Biến đi khuất mắt cho ta!" Nàng giận dữ ném chén trà về phía ta. "Ai nói nó là con của ta hả!"

"Không cần đi, không cần...." Ta xoa xoa mặt còn lưu lại máu từ trên đầu chảy xuống, "Đến giờ ta cũng chỉ biết trên thế giới có mình ta là yêu tinh, nếu như ngươi sinh cho ta thêm một yêu tinh nữa, ta sẽ không còn cô đơn...."

"Đi chết đê!"

"Giang Ánh Nguyệt...."

"Đi chết đê, đi chết đê!"

"Giang Ánh Nguyệt..."

"Đi chết đê, chết đê, chết đê!!!"

"Van cầu ngươi..."

"Ai muốn sinh con cho ngươi hả?" Nàng lật cái bàn lên, "Ai muốn sinh ra một tên yêu quái hả?"

"Yêu tinh." Không phải yêu quái....

"Yêu quái!"

"Yêu tinh...."

Nàng cầm lên con dao gọt trái cây rơi trên mặt đất: "Ngươi đi chết cho ta!"

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Ở trong phòng một buổi chiều, đến buổi tối vì đói quá không chịu đuợc nên vụng trộm mở cửa phòng, lò đầu ra xem. Chỉ thấy Giang Ánh Nguyệt ngồi trên sô fa, rất là nhàn nhã dùng cây dao lúc nãy để gọt trái cây.

Rùng mình.

"Chuyện này trước hết chúng ta để qua một bên." Nàng chậm rì nói. "Ta muốn cùng ngươi nói chuyện khác."

"Chuyện gì?"

"Đi ra." Thanh âm lạnh lùng nhhuw băng.

"...." Ô.....Ta đi ra....

Bàn tay nàng chỉ vào phái đối diện ghế sô fa: "Ngồi xuống."

Ta ngồi xuống.

Giang Ánh Nguyệt bắt chéo hai chân ngồi ở đối diện, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn ta không chớp mắt,
"Nói, ngươi cùng Lí Nam đã xảy ra chuyện gì?"

"..." Nhanh chóng xua tay, "Không có, khi đó chúng ta cái gì cũng không có!!"

"Ngươi muốn chết không?"

"..." Khóc.....Tại sao lại như vậy?....."Kỳ thật ta dùng máu của mình để giúp nàng cứu một người, nàng cảm kích ta nói là muốn lấy thân để đền đáp nhưng ta không có đồng ý..."

"Là ngươi cứunàng..." Nàng nhíu mày, có chút đăm chiêu, "Ngươi chỉ là cho chút máu, đáng giá nàng phải lấy thân báo đáp sao?"

"Ta thiếu chút nữa là chết rồi!" Cho chút máu cái gì, "Vì cứu người kia ta gần như đã dùng hết số máu trong người mình, sống sót được cũng chẳng dễ dàng mấy. Ta đã hôn mê suốt một tháng lận!"

Giang Ánh Nguyệt biến sắc: "Ngươi vì nàng mà sém chết?"

"Ừ"

"Ngươi có biết là sẽ gặp nguy hiểm không?"

"Biết!" Sao ta lại không biết được.

"Biết rồi mà ngươi vẫn vì đền đáp của nàng mà liều chết?"

Lời này hình như càng nghe càng thấy không được tự nhiên...."Có một chút, không sai biệt lắm..."

"Khá lắm, rất đa tình!" Giang Ánh Nguyệt giận dữ đứng dậy. "Ngày mai theo ta đi bệnh viện."

"Đừng đi!" Ta chạy qua lôi kéo áo của nàng, "Đừng có đi mà..."

"Buông ra coi!"

"Không buông! Ngươi đừng đi!...."

"Ngươi có phiền hay không?"

"Không phiền! Ngươi đừng đi...."

Giang Ánh Nguyệt thẹn quá thành giận, đạp ta một cước bay ra ngoài, ý ta là từ cửa sổ bay ra.

"A, đúng rồi!" Nàng trừng ta, liếc mắt một cái, "Lần trước lúc ngươi chạy trốn đã làm bể một cái cửa sổ cộng với lần này nữa thì là hai vạn."

"...." Đi vào, kéo góc áo của nàng. "Ngươi đừng đi...."

"Ngươi!" Nàng tức giận rồi lại nở nụ cười. "Vậy ngươi hãy cho ta một lý do để ta giữ lại nó đi!"

"Không biết....." Khóc "Ta không biết..."

"Ta mặc kệ ngươi!" Nàng một phen hất tay ta ra, xoay người nổi giận đùng đùng bước đi.

"Giang Ánh Nguyệt...." Rơi lệ.......Tiểu yêu tinh của ta...

Bên kia không có phản ứng tiếp tục lên lầu.

"Mẹ đứa nhỏ à....." Khóc.....

"Vừa rồi ngươi mới nói cái gì đó?" Ánh mắt của nàng hồng như máu trừng ta, "Ngươi thử lặp lại lần nữa coi!"

"...." Nga, lặp lại lần nữa...."Mẹ đứa nhỏ....."

"Ngươi đứng yên đó cho ta, cấm cử động!" nàng cọ cọ đi xuống lầu, "Lần này ta phải ném ngươi bay đi xa không thể về được nữa!"

"...." Không động thì sẽ không động....

Nàng xuống được một nữa bỗng dưng sững sốt một chút. "Sao ngươi không chạy?"

"Ngươi là mẹ đứa nhỏ, ngươi nói gì ta đều sẽ nghe theo, không thể tùy tiện chọc giận ngươi được.."

"Giết ngươi! Ta sẽ giết ngươi!!!"

"..."

Mọi người ơi, ta muốn bảo vệ an toàn cho tiểu yêu tinh của ta thì phải làm sao bây giờ.....

"A, mẹ đứa nhỏ, ngươi không nên kích động..."

"Ngươi mà chết thì ta sẽ không kích động!"

"Thật sao?"

"Thật!"

"Vậy thì ta sẽ đứng yên!" Không cử động.

Giang Ánh Nguyệt lại sững sốt, sau đó cắn răng oán hận nói: "Nếu có gien di truyền của ngươi, khẳng định đứa nhỏ này về sau sẽ ngu ngốc giống hệt ngươi cho xem! Không được, ta không muốn sinh ra một đứa ngu ngốc!"

"Giang Ánh Nguyệt....." Ta lắc lắc áo của nàng, "Lỡ như nó không giống ta mà giống ngươi thì sao? Nếu vậy mà bỏ đi không phải rất đáng tiếc sao? Đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, vừa thông minh lại đáng yêu..."

Nàng dừng một chút, ninh mi trước ngồi xuống sô fa.

A? Dao động rồi? Tốt quá!

"Lỡ như là một yêu quái thì làm sao bây giờ?" Nàng do dự một lúc lâu, cuối cùng đôi mắt sáng lên "Không được, nhất định phải xóa sạch!"

"Giang Ánh Nguyệt....."

"Ngày mai cùng ta đi bệnh viện" Nàng đứng dậy rời đi, "Không được nói gì nữa, phải đi!"

"Giang Ánh Nguyệt...."

"Hiện tại ta không thể có con, ngươi không hiểu sao?" Nàng xoay người lại nhìn ta, "Ta mặc kệ nó có phải là yêu quái hay không, ta cũng không thể sinh được."

Ta sững sốt một lúc.

"Hiện tại, ta đang phải liều mạng nên đứa nhỏ này sẽ gặp chuyện xấu." Nàng hơi thở dài, "Thực xin lỗi!"

"Nga"

"Thật ra...." Nàng hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ có hai chữ này, sau đó xoay người qua.

Thật ra cái gì? Nàng không nói, ta cũng không đoán được.

.......

A! Tiểu yêu tinh của ta! Không được, không được, Giang Ánh Nguyệt!

"Ta sẽ giúp ngươi làm việc!" Ta nhanh chóng xung phong đi giết giặc" Ta sẽ giảm bớt gánh nặng cho ngươi, như vậy không phải ngươi là có thể giữ lại đứa nhỏ sao?"

" Ngươi sẽ làm gì?"

"Không biết.....Nhưng ta có thể học!"

"Được rồi!" Giang Ánh Nguyệt khoác tay "Không cần!"

"...." Giang Ánh Nguyệt....tiểu yêu tinh của ta....

Khóc, ngươi đừng sợ, dù nàng là cha hay là mẹ thì ta cũng sẽ cứu ngươi!

...........

Nhưng ta phải cứu ngươi như thế nào đây......




Chương 10: Ta có thể đánh hắn không?



Sáng sớm Giang Ánh Nguyệt liền mang ta đi bệnh viện.

"Đừng đi mà...."

"Ngươi không thể nói câu khác sao?"

"Nga?" Vậy "Không thể đi được..."

Nàng xem thường nói: "Ngươi có thể đi chết, bên kia có tường kìa."

"....."

Đến bệnh viện, Giang Ánh Nguyệt ngồi ở một bên, xếp hàng chờ. Người đến người đi, trên cơ bản đều là một nam một nữ, chỉ có chúng ta bên này là hai nữ nhân. Khiến cho mọi người xung quanh nhịn không được quay đầu nhìn vị lãnh mỹ nhân diễm lệ này, mà Giang Ánh Nguyệt đã đối với chuyện này cũng làm như không thấy.

Đại khái là nàng đã quen làm tâm điểm chú ý của mọi người

Người xếp hàng rất dài, Giang Ánh Nguyệt đã kiên nhẫn, chờ đợi được nữa, dặn ta ở chỗ này chờ,nàng đi ra ngoài hóng gió một chút. Ta ngồi chờ hồi lâu vẫn không thấy Giang Ánh Nguyệt trở về nên đành phải tự mình đi tìm.

Kết quả, phát hiện nàng đang ở trước phòng trẻ con.

A.....Thật hấp dẫn..

"Giang Ánh Nguyệt...."

Nàng nghe thấy thanh âm của ta, chậm rãi quay đầu liếc mắt một cái, "Tiểu hài tử thật đáng yêu."

"Đúng vậy!" Ha ha ha, rất dễ thương!

Giang Ánh Nguyệt nhún vai: "Đáng tiếc, yêu quái lại không đáng yêu!"

"...." Rơi lệ,....Kì thật ngươi nhìn ta so với con người có chỗ nào khác biệt không?.....Khẳng định lúc nhỏ ta rất đáng yêu! Nên chắc chắn khi con của ta còn nhỏ cũng rất đáng yêu!

Nàng từ từ đứng lên, ôm tay: "Chúng ta trở về đi!"

"Còn phải xếp hàng lại lần nữa, bởi vì vừa rồi đã qua...."

Nàng vẫn tiếp tục đi, một câu cũng không nói, vẫn cứ đi.

.....

"Bên kia là cửa chính, sao lại đi ra đó!"

Giang Ánh Nguyệt quay đầu nhìn ta, liếc một cái: "Chúng ta về nhà!"

"......" Được.....

Sau đó nàng xoay người, bộ dáng vẫn giống như trước ôm cánh tay, mái tóc dài mềm mại buông thả ở sau đầu, một thân trang phục màu đen, thoạt nhìn rất khôn khéo, giỏi giang.

"Đây là sai lầm lớn nhất của ta." Nàng lại nói.

Nga, cũng đúng!

"Việc nhà ngươi phải làm hết, ta không cần biết ngươi có thể hay không?" Giọng nói lạnh như băng, "Ta sẽ mua cho ngươi vài cuốn sách học kế toán, sau đó dạy cho ngươi cách làm việc."

A?

"Về sau, ngươi cứ theo ta đi làm."

"...." Ngươi xác định ta sẽ không phá hủy công ty của ngươi? Không đúng, hình như hiện tại nàng không có công ty.....

"Còn về Lí Nam," Nếu ngươi lại dám cùng nàng làm chuyện mờ ám, ta liền sẽ....."

"Liên quan gì tới nàng?" Con của ta thì liên quan gì tới nàng?

"Không liên quan," Nàng lạnh lùng nói một câu: "Chẳng qua là sẽ làm ta cảm thấy khó chịu. Lí do này đủ chưa?"

Gật đầu "Đủ!"

"Thật ra thì...."

Lại là thật ra? Thật ra gì mới được....

"Thật ra ta cảm thấy..."

Cảm thấy gì?

"Quên đi!" Bỗng dưng nàng khoác tay, "Không nói nữa!"

A....

À....

"Thật ra ngươi cảm thấy sinh ra một tiểu yêu tinh giống ta cũng không sao phải không?"

Nàng hoảng sợ nhìn ta: "Sao ngươi biết?"

"A!" Đoán trúng rồi! Ta thật thông minh! "Tự đoán thôi!"

"Ta biết!" Nàng cắn răng, "Đủ rồi! Đi về, buổi chiều ta còn có hẹn..."

"Hẹn hò?" Khóc, sao ngươi có thể mang theo tiểu yêu tinh để đi hẹn hò. "Ngươi hẹn hò với ai?"

"Ngươi nghĩ đi đâu đó?" Nàng liếc ta một cái: "Có hẹn với khách hàng!"

"A..." Hiểu rồi....

"Hứ," Nàng nhìn ta, "Cái gì cũng không biết, còn bày đặt học người theo người khác ăn bậy giấm chua, ta cảnh cáo ngươi, không được thích ta."

Bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Ngươi là mẹ của con ta, ta không thích ngươi thì tiểu yêu tinh sẽ mắng ta mất..."

"Ngươi nói gì đó?"

"Không có!"

"Có cho ngươi cũng khôg dám nói." Nàng giậm giày cao gót, tư thế tao nhã xoay người. "Đi!"

"Vâng."

Mặc kệ xảy ra chyện gì ta đều phải bảo vệ tiểu yêu tinh của ta.

Tuy rằng hiện tại thoạt nhìn muốn thu phục mẹ đứa nhỏ hình như có chút khó khăn...

Được rồi, ta thừa nhận không phải là khó khăn bình thường....

Về đến nhà ăn cơm trưa, trang điểm một chút, Giang Ánh Nguyệt lại ra ngoài.

Hiện giờ sự nghiệp của nàng đã muốn tiến hành đến giai đoạn nào ta cũng không biết, nhưng mà với năng lực bây giờ của ta khẳng định không thể giúp được gì.

Hắc....

Kì thật ta sai lầm rồi, thì ra ta còn có một chút công dụng. Tác dụng của ta là..........

"Tức chết đi được!" Rất nhanh Giang Ánh Nguyệt đã trở về, "Muốn cùng ta kết giao? Nằm mơ đê! Xú(*) nam nhân!"

"...." Ai không có lương tâm, chọc giận mẹ đứa nhỏ vậy....

Giang Ánh Nguyệt ném giày sang một bên, đi vào phòng, ngã xuống sô fa.

Sau một lúc lâu.

"Lại đây!" Nàg hướng ta vẫy vẫy tay.

"A?" Đi qua, "Chuyện gì?"

"Nàng ôm lấy ta, đánh không ngừng: "Ta tức quá! Dù bị đánh ngươi cũng không chết, vậy thì giúp cho ta phát tiết một chút!"

"......"

Đây chính là công dụng của ta....Làm bao cát....

Dù sao vẫn rất hữu dụng, ít nhất cuối cùng cơn giận của nàng cũng tiêu tan, sau đó lại nhìn ta hồi lâu rồi chỉa vào mặt và người ta: "Đổ máu."

"....." Giờ mới thấy sao?

Nàng giống như không có việc gì, từ hộp khăn giấy trên bàn rút ra một tờ khăn giấy đưa cho ta: "Lau cho khô, máu có ảnh hưởng không tốt đối với đứa nhỏ."

"...." Thật không? Sao ta cảm thấy có một người mẹ bạo quân như ngươi đối với đứa nhỏ mới là không tốt.

"Ngày mai đi gặp khách hàng với ta!" Nàng ôm chầm cổ ta, dùng khăn giấy giúp ta lau mặt, "Nếu gặp được tên nam nhân nào muốn động tay động chân, ngươi cứ đánh hắn cho ta."

"Ta sẽ không đáng nhau, hơn nữa nhìn bộ dạng của ngươi còn lợi hại hơn...." Lúc đánh ta cũng rất lợi hại.

"Đánh nhau sẽ làm ta đau!" Nàng ninh khởi lông mi: "Ta là mẹ của con ngươi, ngươi có trách nhiệm phải bảo vệ tốt cho ta!"

Ta đánh nhau sẽ không đau nhưng người khác cũng sẽ không đau.....Bất quá, hiếm khi được Giang Ánh Nguyệt thừa nhận mình là mẹ con ta, thôi thì ....Đi vậy....

Ngày hôm sau.

"Khụ!" Giang Ánh Nguyệt ho một tiếng, "Thực xin lỗi, Ông chủ Tào, ta mới là người mà lần này ngài cần hợp tác....Còn hiện tại người mà ngươi đang nhìn là trợ lí của ta...."

"Thực đáng yêu!" Nam nhân đối diện cứ nhìn ta không chớp mắt: "Rốt cục ngươi là nam hay nữ, chẳng lẽ là bê-đê?"

"......" Áng mắt ta trong mong nhìn Giang Ánh Nguyệt: Ta có thể đánh hắn không?

Giang Ánh Nguyệt gật đầu cười: "Sau đó chờ ta đánh ngươi!"

"....." Ta ngồi qua một bên, tiếp tục nghe Giang Ánh Nguyệt cùng nam nhân đối diện nói chuyện.

"Ông chủ Tào là khách hàng lớn của chúng tôi, bảy trăm vạn tiền vốn lần này, về sau chúng tôi......"

"Cho nàng theo bồi ta một buổi tối." Nam nhân chỉa vào người ta, "Ta sẽ đáp ứng cho ngươi bảy trăm vạn..."

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt trầm xuống: "Phế Sài, xông lên!"

Hả? Được thôi!

.........

Nửa giờ sau, chúng ta từ bên trong phòng đi ra.

"Thật là," Nàng cầm lấy bàn tay đang chảy đầm đìa máu của ta, "Chỉ đánh có một người mà còn chảy nhiều máu như vậy, vô dụng!"

"Tại xương của hắn cứng quá thôi..." Cứng quá!

"Hứ!" Giang Ánh Nguyệt liếc mắt một cái, "Khoản tiền bảy trăm vạn lần này đã mất, đều là lỗi của ngươi."

"Sao lại là lỗi của ta? Không phải chính ngươi kêu ta đánh hắn sao?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn ở cùng hắn một buổi tối?" Nàng chỉ tay về phía căn phòng lúc nãy, "Nếu ngươi muốn, bây giờ ta sẽ đưa ngươi quay về đó!"

"......" Không phải....

"Hắn nhất định sẽ đi kiện chúng ta." Giang Ánh Nguyệt cau mày, "Đến khi đó cứ nghe theo ta là được!"

"Nga" Nhưng là, "Hắn không có chứng cứ sao có thể kiện chúng ta?"

"Vết thương trên mặt hắn còn không phải là chứng cứ sao?"

Ta nâng cánh tay chảy máu đầm đìa lên: "Hắn đã đụng phải máu của ta, vết thương ngay lập tức sẽ khỏi thôi."

Giang Ánh Nguyệt sững sốt một chút, sau đó ôm cổ ta: "Tốt lắm! Thật sự rất tốt, về sau khi đánh nhau người khác sẽ không có chứng cứ kiện ta, Phế Sài ngươi thật sự rất hữu dụng!"

"Thật không?" Là sự thật sao? Đây là lần đầu tiên Giang Ánh Nguyệt khen ta.

Từ đây về sau, ngươi sẽ phụ trách đánh nhau giúp ta! Ha ha, Tốt lắm!"

"......" Không tốt đâu.....Nhìn thấy người trước mắt cười, làm cho người ta cảm thấy thực vui vẻ. Ta đắc ý chọn mi, khóe môi cong lên.....

Có muốn hôn trộm một chút hay không?

Được!

Đã quyết định, ta quay đầu, hôn trộm nàng một cái, sau đó......

Chạy!

Đáng tiếc còn chưa kịp chạy đã bị Giang Ánh Nguyệt túm cổ áo lại: "Hôm nay bổn tiểu thư tâm tình rất tốt, tạm thời không so đo với ngươi. Nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ khiến ngươi một tháng không xuống giường được.!" [Câu này ai muốn hiểu theo nghĩa nào thì hiểu nha..]

".....".... "Đã biết....."

Nghe vậy nàng mới buông tay ra.

Phía sau bỗng nhiên toát ra không khi không khí dị thường, vì vậy ta xoay người qua.

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt hình như không tốt lắm, mang theo một chút do dự, một chút mất hồn.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì!" Nàng phất tay, "Về thôi."

Lại làm sao nữa?

Giang Ánh Nguyệt giậm giày cao gót đi ở phía trước, ta ngoan ngoãn đi theo sau.

Sắp có chuyện gì sao?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét